Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 77: Cô không muốn xui xẻo như vậy.
Khi đến con đường hoa anh đào này, tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều.

Những cây hoa anh đào này tuy không có nhiều người chăm sóc nhưng vẫn rất đẹp.

Ở giữa có một con đường nhỏ, trên đường phủ kín hoa anh đào, một mùi thơm xộc lên mũi.

Dư Du Nhiên rất thích khoảnh khắc này.

Không nghĩ tới ở nơi này lại có phong cảnh như thế.

Dư Du Nhiên chậm rãi đi lên phía trước, phát hiện phía trước có một rừng cây nhỏ.

Giống như cô càng đi càng xa.

Đi một mình ở nước ngoài rất nguy hiểm, cô chuẩn bị quay về.

Đúng lúc này, một vài người đàn ông lao ra từ bụi cây bên cạnh.

Tất cả đều là người nước ngoài, nhìn qua không có ý tốt.

Cô không muốn xui xẻo như vậy.

Lại còn gặp nguy hiểm.

Hiện tại trong lòng Dư Du Nhiên rất hối hận, cô không nên giận Phó Trọng Đình, còn bỏ lại vệ sĩ.

Dư Du Nhiên chạy nhanh rời khỏi nơi này.

Người đàn ông phía trước chặn cô lại, đồng thời nở một nụ cười xấu xa.

Dư Du Nhiên muốn gọi điện thoại báo nguy, nhưng người đàn ông bên cạnh vô cùng cảnh giác.

Anh ta giựt lấy điện thoại của cô, rồi ném xuống.

“Tiểu thư xinh đẹp, không cần nóng lòng như vậy.” Người đàn ông ác độc nói.

Dư Du Nhiên thấy báo cảnh sát không được, lập tức muốn chạy trốn.

Bốn người đàn ông bắt đầu đuổi theo cô.

Dư Du Nhiên chạy vào trong rừng, ngoại trừ con đường này, cô không còn con đường nào khác.

Nhưng cô đang đi giày cao gót, chạy trong rừng rất khó.

Một lúc sao, cô bị bắt.

“Chạy? Sao bây giờ cô không chạy nữa? Cô cảm thấy cô chạy thoát được sao?” Người đàn ông hỏi.

“Các người muốn làm gì? Nếu đòi tiền tôi có thể cho các người tiền.”

“Chúng tôi không cần tiền, đã lâu không thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy, chắc sẽ không tồi!” Người đàn ông nắm lây Dư Du Nhiên nói.

“Tôi nói cho các người biết, chồng tôi đang ở gần đây, nếu thấy tôi mất tích, anh ấy sẽ đi tìm tôi.”

“Chúng tôi đã sớm để ý cô rõ ràng, có một mình cô tới đây nên đừng hòng gạt chúng tôi.”

Dư Du Nhiên: “…”

Gần đây có có cái vận khí gì vậy chứ!

Ở trong này mà cũng bị bắt cóc.

Chẳng lẽ, là có người cố ý sắp đặt sao?

Người đó là ai? Đường Mộ Tuyết sao?

Cô ta đã đến nước Anh rồi? Hay là vẫn luôn có người đi theo bọn họ, thừa dịp cô đi một mình mà xuống tay với cô?

Đường Mộ Tuyết thật sự đủ độc ác!

“Buông…. Các người muốn làm gì! Buông…” Dư Du Nhiên hét lên.

Mấy người đàn ông này không biết đưa cô đến chỗ nào.

Đúng lúc này, Phó Trọng Đình xuất hiện.

“Buông cô ấy ra!” Phó Trọng Đình lạnh lùng nói với mấy kẻ bắt cóc.

Dư Du Nhiên nhìn thấy Phó Trọng Đình, vô cùng vui sướng.

Lúc này anh thật sự đến đây!

Nhất định mấy người vệ sĩ không thấy cô nên đã báo lại cho anh.

“Phó Trọng Đình!” Dư Du Nhiên kích động hét lên.

“Này, mày là ai? Tao khuyên mày đừng nên xen vào chuyện của người khác.” Người đàn ông nói với Phó Trọng Đình.

Phó Trọng Đình bước lên, đấm một quyền vào người đàn oog.

Sau đó mấy người đàn ông khác phát hiện Phó Trọng Đình là người không dễ chọc, lập tức cảnh giác.

“Buông cô ấy ra, nếu không toàn bộ các người đều chết.” Phó Trọng Đình lớn tiếng nói.

“Hừ! Ai chết còn chưa biết đâu!”

Cuối cùng, có hai người bắt lấy Dư Du Nhiên, hai người khác tấn công Phó Trọng Đình, giữ chân anh lại.

Hai người kia đem theo Dư Du Nhiên chạy sâu vào trong rừng.

Phó Trọng Đình nhanh chóng giải quyết hai người đàn ông kia, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

“Đứng lại!” Phó Trọng Đình rất nhanh đuổi kịp.

Sau đó hai người kia bắt đầu tấn công.

Dư Du Nhiên không có ai canh chừng, được thả ra.

Cô hoảng sợ nhìn thấy tất cả, Phó Trọng Đình giống như anh hung cùng hai người kia đánh nhau.

Cô chưa bao giờ thấy, Phó Trọng Đình có thân thủ tốt như này.

“Phó Trọng Đình! Cẩn thận!” Dư Du Nhiên hét lớn.

Cô thật sự rất lo lắng cho anh.

Hai người đàn ông kia tuy cũng có thân thủ tốt, nhưng không phải đối thủ của Phó Trọng Đình, rất nhanh rơi vào thế yếu.

Lúc này một trong hai người đàn ông lấy súng ra.

Dư Du Nhiên hoảng sợ.

Đó là một khẩu súng lục, dĩ nhiên không có âm thanh, phát ra tiếng nổ không lớn, bắn qua phía Phó Trọng Đình.

Nhưng bởi vì trong khẩu súng đó không có nhiều đạn, cho nên kẻ bắt cóc cũng không dám bắn nhiều.

“Phó Trọng Đình! Cẩn thận! Phía sau!” Dư Du Nhiên nhắc nhở.

Người đàn ông không bắn trúng Phó Trọng Đình, đem lửa giận trút lên người Dư Du Nhiên.

Anh ta cầm súng, nhắm vào Dư Du Nhiên, chuẩn bị bắn.

Dư Du Nhiên còn chưa kịp phản ứng lại, Phó Trọng Định lập tức nhào về phía cô, sau đó đẩy cô xuống.

“Phó Trọng Đình…” Dư Du Nhiên hét lên.

Trong lúc hỗn loạn, Phó Trọng Đình ôm Dư Du Nhiên, tiếp tục lăn trên mặt đất, như vậy sẽ không dễ bị bắn trúng.

Đột nhiên, có một con dốc, Phó Trọng Đình cùng Dư Du Nhiên lăn xuống.

Dư Du Nhiên ôm chặt Phó Trọng Đình, mà Phó Trọng Đình đem cô ôm vào lồng ngực.

Phía dưới bụi cỏ, dường như chưa từng có người qua lại đây.

Cuối cùng thì cả hai cũng dừng lại.

“Phó Trọng Đình, anh không sao chứ?” Dư Du Nhiên hỏi.

“Suỵt, đừng lên tiếng, chúng ta chạy nhanh, bọn họ rất nhanh sẽ đuổi kịp.” Phó Trọng Đình nói.

Dư Du Nhiên cùng Phó Trọng Đình nhanh chóng chạy trốn, ở nơi này rất dễ bị phát hiện.

Dư Du Nhiên cũng không biết gì, đều nghe theo Phó Trọng Đình.

Cuối cùng, cô thở hồng hộc, miệng khô khốc, rốt cuộc không nhịn được nữa.

“Tôi…. Tôi không đi được nữa… Phó Trọng Đình, mình anh đi đi, đừng để ý tới tôi.” Dư Du Nhiên yếu ớt nói.

“Dư Du Nhiên, cô sợ chết đúng không?”

“Tôi… tôi thật sự không đi được nữa.”

“Đi không được, tôi cũng phải khiến cô đi.” Phó Trọng Đình vô cùng kiên định nói.

Bất tri bất giác, trời đã tối.

“Này…. Đây là bị làm sao vậy? Tại sao chúng ta không ra ngoài được?” Dư Du Nhiên yếu ớt hỏi, cô thật sự sắp chết rồi.

“Rất nhanh, cô nhìn thấy ngôi làng phía trước không?” Phó Trọng Đình nói.

Dư Du Nhiên chính là chờ câu nói này.

Cô đă ngồi xuống dưới, mà bộ dạng Phó Trọng Đình đầy chật vật.

“Phó Trọng Đình, anh… anh làm sao vậy?” Dư Du Nhiên cảm giác anh có chút không thích hợp.

“Không… không có chuyện gì…”

Dư Du Nhiên không tin, nhìn anh đang giấu tay trái đi.

Cô nắm cánh tay trái anh nhìn, phía trên đang chảy đầy máu! Uớt sũng một chỗ!

“Phó Trọng Đình, anh… anh trúng đạn rồi!” Dư Du Nhiên giật mình nói.

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp