Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 85: Xem tôi trừng trị cô ra sao
“Ha ha!” Du Dư Nhiên cười một cách châm chọc.

Lúc nào cũng có người theo dõi cô , kể từ lúc cô vào đây rồi, còn phải mất công tìm ra nhiều lý do như vậy.

“Cô còn dám cười, dám mỉa mai tôi sao! Đợi đó, để xem tôi trừng trị cô như thế nào!” Người phụ nữ nói với mấy người bên cạnh cô ta.

...

Lúc Phó Trọng Đình rời khỏi nhà họ Phó, cô ta vô cùng lo lắng.

Khi Phó Trọng Đình chuẩn bị lên xe thì Đường Mộ Tuyết đến.

“Trọng Đình!!!” Đường Mộ Tuyết hô to.

“Bây giờ anh đang có chuyện gấp, xong việc anh sẽ đến tìm em sau.” Phó Trọng Đình vội vàng nói.

Không thể nào Đường Mộ Tuyết lại để cho Phó Trọng Đình rời đi lúc này.

Cô ta tiến lại, ngăn cản không cho Phó Trọng Đình đi.

“Trọng Đình, anh đứng lại cho em! Anh phải nói cho rõ ràng, đã nhiều ngày trôi qua rồi, anh cứ tránh mặt em, cố tình không gặp em là sao? Chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với em sao?” Đường Mộ Tuyết hỏi.

“Mộ Tuyết, anh thật sự bây giờ đang có chuyện gấp phải giải quyết, anh chắc chắn sẽ có câu trả lời cho em!”

“Phó Trọng Đình, anh đừng tưởng em không biết, bây giờ anh định đi tìm Du Dư Nhiên, đúng không?”

“Em tránh ra đi, anh thật sự có chuyện gấp.”

“Phó Trọng Đình, em sẽ không để anh đi tìm Du Dư Nhiên đâu, em mới là vợ của anh, Du Dư Nhiên là người phá hỏng hôn lễ của chúng ta, chẳng lẽ anh vẫn còn bênh vực Du Dư Nhiên sao? Người kết hôn với anh là em đó!”

“Đường Mộ Tuyết, nếu em đã muốn hỏi đến cùng, vậy hôm nay anh cũng sẽ nói cho rõ ràng, hôn lễ của chúng ta đã bị hoãn và sẽ không tính, vì vậy, em vẫn chưa phải là vợ của anh, bây giờ em đừng quan tâm đến chuyện của anh nữa.”

“Anh... Anh nói gì... Tại sao anh lại có thể làm như thế chứ?” Đường Mộ Tuyết cảm thấy đau lòng không thôi.

“Coi như anh thật lòng xin lỗi em, anh không thể nào bỏ rơi Dư Du Nhiên được.”

“Phó Trọng Đình, anh không thể đối xử như vậy với em được, không thể! Em sẽ không để anh đi tìm Du Dư Nhiên đâu!” Đường Mộ Tuyết vừa nói xong, liền đứng chắn trước xe của Phó Trọng Đình, không để cho anh đi.

“Phó Trọng Đình không biết nên làm thế nào, quay sang nói với Lục Kình Vũ ở bên cạnh minh: “Giữ Đường Mộ Tuyết lại cho tôi.”

Lục Kình Vũ đi lên phía trước, nói với Đường Mộ Tuyết: “Cô Đường, cô đừng cản đường nữa, cẩn thận xe đụng phải cô!”

“Anh tránh ra đi! Đừng có xía vào chuyện của tôi, Phó Trọng Đình, hôm nay nếu anh dám đi tìm Du Dư Nhiên, thì anh phải bước qua xác của em trước đã!”

Đường Mộ Tuyết lớn tiếng nói.

Mà trong lòng Phó Trọng Đình lúc này lại đang cảm thấy vô cùng tức giận. Hai tay anh nắm chặt tay lái.

Bỗng nhiên, Phó Trọng Đình lập tức đạp chân ga, ngắm thẳng về phía trước mà lái xe đi.

“Cô Đường, cẩn thận!” Lục Kình Vũ thấy vậy, lập tức chạy tới kéo Đường Mộ Tuyết tránh khỏi xe.

Đường Mộ Tuyết tuyệt vọng nhìn theo chiếc xe đã rời đi.

Cô ta đứng không vững, suýt chút nữa là ngã ngồi trên mặt đất.

Mới vừa rồi... Mới vừa rồi nếu không phải nhờ Lục Kình Vũ nhanh tay kéo cô ta ra khỏi đó.

Thì xe của Phó Trọng Đình đã... Anh thật sự muốn đâm mình luôn sao! Cô ta tự hỏi chính mình.

Phó Trọng Đình vì Du Dư Nhiên, bây giờ ngay cả Đường Mộ Tuyệt cô đây cũng không thèm để ý.

Mà Đường Mộ Tuyết cô, suýt chút nữa thì bị Phó Trọng Đình đâm chết!!!

“Phó Trọng Đình!!!” Đường Mộ Tuyết hét lớn một tiếng, sau đó liền khóc lóc không ngừng.

Khi Phó Trọng Đình đi đến trại giam, vì thân phận của anh mà anh được đưa trực tiếp đến phòng giam của Du Dư Nhiên.

Khi cửa phòng giam được mở ra, Phó Trọng Đình nhìn thấy một đám phụ nữ đang vây quanh đánh đập Du Dư Nhiên.

Mà Du Dư Nhiên, cô đang co người nằm trên mặt đất, đã không còn phản ứng.

“Các người đang làm cái gì vậy!” Lúc này, cảnh sát bên cạnh Phó Trọng Đình mới kêu lên một tiếng.

Bọn họ lập tức ngừng lại, sau đó vô cùng sợ hãi nhìn người đàn ông trước cửa.

Lúc này hai mắt của Phó Trọng Đình đã đỏ ngầu.

Anh liếc mắt một cái nhìn tất cả những người phụ nữ này, sau đó bước vào.

Phó Trọng Đình bước lại phía người phụ nữ gần nhất, anh giơ chân đá cho bà ta một cái.

“A!!!” Người phụ nữ hét lên đau đớn.

Sau đó lại bị Phó Trọng Đình đá thêm vài cái, đầu người phụ nữ kia đụng phải bức tường phía sau, chảy rất nhiều máu.

Những người phụ nữ còn lại trong phòng giam nghe thấy những tiếng hét đau đớn thì đều cảm thấy sợ hãi,

Khí thế của Phó Trọng Đình cực kỳ lớn, nhìn anh trông cực kỳ hung dữ.

Phó Trọng Đình đảo mắt nhìn qua bọn họ, bọn họ ai nấy đều không dám nhìn anh.

Bây giờ Phó Trọng Đình không có thời gian để trừng trị bọn họ, anh ôm lấy Du Dư Nhiên đang nằm trên mặt đất, sau đó đi ra ngoài.

“Dư Nhiên, Dư Nhiên, Du Dư Nhiên, em tỉnh lại đi!” Phó Trọng Đình vừa đi vừa lo lắng gọi cô.

“Phó... Phó... Anh... Anh cuối cùng... Cuối cùng cũng đã tới rồi...” Khóe miệng của Du Dư Nhiên toàn là vết thương.

Nhưng cô vẫn nhẹ nhàng cười.

Cô không phải đang nằm mơ chứ!

Lần này cô lại mơ thấy Phó Trọng Đình đến cứu cô.

Đến bệnh viện, Phó Trọng Đình tìm đến bác sĩ giỏi nhất, vội vàng chữa trị cho Du Dư Nhiên.

Bác sĩ nói trên người Du Dư Nhiên có rất nhiều vết thương, cần phải kiểm tra thật kỹ.

Phó Trọng Đình chờ ở bên ngoài, cúi đầu ủ rũ, hai tay anh ôm lấy đầu, tâm trạng đang vô cùng tồi tệ.

Cho dù lúc ở nước Anh, gặp phải tình huống nguy hiểm hơn bây giờ, anh cũng không bao giờ để cho Du Dư Nhiên bị thương dù chỉ là một chút.

Nhưng mà, không nghĩ đến, cô ở trong nhà giam lại bị người khác hãm hại!

Anh còn tưởng rằng cho cô ở trong đó là an toàn, nếu biết có chuyện này, anh nên đưa cô ra ngoài sớm hơn mới phải.

Bây giờ Phó Trọng Đình đang cảm thấy vô cùng hối hận.

“Dư Nhiên thế nào rồi?” Thẩm Dục chạy tới hỏi.

“Bác sĩ ở trong vẫn còn đang xử lý vết thương cho Dư Nhiên.” Phó Trọng Đình nói.

“Cái gì! Xử lý vết thương! Phó Trọng Đình, Dư Nhiên ở trong nhà giam tại sao lại có thể có vết thương, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Dục giống như sắp điên lên, hỏi.

“Anh Thẩm, anh bình tĩnh một chút, nơi này là bệnh viện, anh không được gây ồn ào đến bác sĩ đang chữa trị cho cô Dư.” Lục Kinh Vũ nói.

“Tôi sẽ điều tra rõ chuyện này, nhất định phải trả thù cho Dư Nhiên!” Phó Trọng Đình nói.

“Tốt nhất là anh nên làm thế, Phó Trọng Đình, Dư Nhiên vì anh mà đã phải chịu quá nhiều tổn thương, anh chính là một thằng tồi, nếu anh còn đối xử với Dư Nhiên như thế, nếu như anh không thích cô, thì anh đem Dư Nhiên nhường cho tôi đi, tôi chắc chắn sẽ vô cùng quý trọng Dư Nhiên.”

Phó Trọng Đình không nói gì, anh cũng biết mình đối với Du Dư Nhiên là vô cùng có lỗi.

“Tổng giám đốc, anh không sao chứ?” Lục Kình Vũ hỏi.

“Không sao, Đường Mộ Tuyết bên đó thế nào rồi?”

“Cô Đường vô cùng đau lòng, đã đi tìm bà cụ để nói chuyện, nhưng mà bà cụ lại không gặp cô ta, chỉ có ba mẹ anh đang an ủi cô Đường.”

“Cậu lập tức đi điều tra cho tôi, Dư Nhiên ở trong nhà giam rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là ai đứng sau âm mưu hãm hại Dư Nhiên?”

“Vâng, tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Lục Kình Vũ nói.

...

Không lâu sau, cuối cùng Du Dư Nhiên cũng đã tỉnh lại.

Phó Trọng Đình vẫn luôn túc trực ở bên cạnh cô.

“Dư Nhiên, em tỉnh rồi.” Phó Trọng Đình vui vẻ nói.

Anh đã đợi một ngày một đêm, rốt cuộc cô đã tỉnh lại rồi.

Phó Trọng Đình đợi đến cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng anh vẫn không rời cô nửa bước.

“Phó Trọng Đình, anh... Anh tại sao lại ở chỗ này? Em...” Du Dư Nhiên nhìn cảnh vật xung quanh mình.

Cô tưởng rằng, cô lại bị đánh sắp chết, sau đó lại bị người ta đưa đến bệnh viện.

Chờ cô tỉnh dậy thì lại phải quay về phòng giam.

“Dư Nhiên, mọi chuyện đã qua rồi, thật xin lỗi, đều là do anh, thật xin lỗi em... Anh không nghĩ mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy.” Phó Trọng Đình áy náy nói.

Anh nắm lấy tay của Du Dư Nhiên, hết sức hối hận.

Du Dư Nhiên liền lập tức rút tay cô về.

“Dư Nhiên...”

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp