Danh Môn Đoạt Yêu

Chương 93: Thật đúng là quá ác độc
Vương Thúy Phương trông thấy Kiều Tây chảy máu thì bị dọa cho phát sợ, bà ta một vị phu nhân quyền quý, chưa bao giờ làm qua loại chuyện này!

“Kiều Tây!!!” Dư Du Nhiên lao qua, đỡ lấy Kiều Tây.

Máu đã chảy đến trong hốc mắt của cô ây, Dư Du Nhiên tranh thủ thời gian dùng tay xoa cho cô ấy.

“Kiều Tây, sao cô lại ngốc như vậy hả!” Dư Du Nhiên vừa khóc vừa nói.

“Du Nhiên, chạy mau... Chạy mau... Chạy ngay đi...” Kiều Tây đẩy Dư Du Nhiên một cái.

“Không thể, tôi không thể để cô ở lại một mình.” Dư Du Nhiên sao có thể làm như vậy được.

“Ai cũng đừng hòng ra khỏi đây!” Dư Hoa Minh độc địa nói.

Vẫn là ông ta phản ứng rất nhanh, nhân lúc Dư Du Nhiên đau lòng, nhào lại khống chế cô.

“Du Nhiên...” Kiều Tây lo lắng hét lên.

“Mày ngoan ngoãn một chút cho tao!” Vương Thúy Phương thấy Kiều Tây muốn đi cứu Dư Du Nhiên thì một lần nữa hung tợn đá cô ấy một cú.

Cuối cùng, Dư Du Nhiên và Kiều Tây đều bị trói lại.

Kiều Tây bị thương trên đầu, rất nhanh đã lâm vào hôn mê.

“Kiều Tây… Kiều Tây...” Dư Du Nhiên lo lắng gọi cô ấy.

Cô không nghĩ rằng Kiều Tây sẽ không yên lòng cô, sau đó qua đây.

Cũng không nghĩ tới, sẽ xảy ra chuyện như thế này, người bị thương đến cuối cùng vậy mà là Kiều Tây.

“Du Nhiên, mày cũng đừng trách bọn tao!” Vương Thúy Phương vừa trói dây thừng lên người cho Dư Du Nhiên vừa nói.

“Hừ! Tôi sẽ không bỏ qua cho các người, tâm tư của các người thật đúng là quá ác độc!” Dư Du Nhiên tức giận nói.

“Câm miệng lại! Thời gian lâu như vậy, ngươi giúp trong nhà được chút gì chưa? Ông đây thiếu tiền, mày cũng không cho một xu, bây giờ còn ở đây nói bọn tao đối xử với mày không tốt, mày cũng không nghĩ một chút, nguyên nhân nằm ở đâu.” Dư Hoa Minh cay nghiệt nói.

“Ha ha! Đã từng gặp qua người vô sỉ nhưng cũng chưa từng thấy qua những kẻ vô sỉ và táng tận lương tâm giống như các người. Nhiều năm như vậy, tất cả tiền của tôi đều tiêu lên người của các người, vậy mà các người còn đối với tôi như vậy! Rốt cuộc thì Đường Mộ Tuyết đã cho các người thứ gì thế hả!”

“Thứ mà Mộ Tuyết có thể cho bọn tao đương nhiên là lợi ích cực lớn, Dư Du Nhiên, vì Dư gia của bọn tao, xin lỗi mày nhé!” Vương Thúy Phương nói.

“Các người muốn làm cái gì?” Dư Du Nhiên hỏi.

“Chờ một lát nữa là mày biết ngay thôi.” Vương Thúy Phương nói.

Lúc này, thật sự là một chút tình cảm mẹ con cũng không có.

Thật là châm chọc!

Sau đó, Dư Hoa Minh ra ngoài trong chốc lát rồi trở về nói: “Đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.”

“Vậy người phụ nữ này thì sao?” Vương Thúy Phương hỏi.

“Trói cùng một chỗ đi, dù sao cũng do cô ta tự mò đến.”

“Được rồi, vậy làm nhanh lên một chút.”

Thế là, Vương Thúy Phương cũng bỏ thuốc Dư Du Nhiên rót thuốc để cô hôn mê.

Đợi đến lúc Dư Du Nhiên có chút tỉnh táo thì phát hiện mình đã ở trên một chiếc xe.

Người bên cạnh, chính là Dư Hoa Minh và Vương Thúy Phương.

“Thả tôi ra, các người muốn mang tôi đi đâu?” Dư Du Nhiên hỏi.

“Nhanh như vậy đã tỉnh rồi sao, nhưng mà cũng không sao cả, chẳng mấy chốc sẽ đến thôi.” Vương Thúy Phương nói.

“Các người thật sự có thể nhẫn tâm đến vậy à? Muốn hủy thi diệt tích với tôi ư?” Dư Du Nhiên hỏi.

Bây giờ là đêm hôm khuya khoắt, bọn họ bắt cóc đưa đi đâu đó, chẳng lẽ là muốn trừ khử cô à?

“Mày biết thì tốt rồi.”

Bây giờ Dư Du Nhiên đã không rảnh nói những điều vô nghĩa với bọn họ nữa.

Cô xem như nhìn rõ hai con người Dư Hoa Minh và Vương Thúy Phương này, sống vì lợi ích, đã không cứu được nữa.

Chỉ là, bây giờ cô mới biết, hoá ra bọn họ không phải là người thân của cô.

Dư Du Nhiên ngược lại là thấy có chút may mắn, nếu mình có kiểu bố mẹ này thì thật là một sự sỉ nhục.

Không phải người thân, ngược lại càng tốt, về sau, tình cảm với bọn họ coi như không còn nữa.

Xe vượt qua đường núi gập ghềnh, cuối cùng cũng đến mục đích.

“Bước xuống cho tao!” Dư Hoa Minh quát, lôi Dư Du Nhiên xuống xe.

Miệng của Dư Du Nhiên bị chặn lại.

Kiều Tây cũng bị Vương Thúy Phương kéo ra.

“Dư Hoa Minh, chúng ta... Chúng ta thật sự làm như thế sao? Thế nhưng trong cuộc đời em chưa từng giết người...” Vương Thúy Phương hỏi.

Bây giờ bà ta đang cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Dư Du Nhiên nhìn qua xung quanh, bốn phía đều là núi, chẳng lẽ cô thật sự phải chết ở chỗ này sao?

“Bút tích cái gì, chỉ cần nó chết thì chúng ta sẽ được sống những ngày tháng dễ chịu.” Dư Hoa Minh xem ra là đã hạ quyết tâm.

“Du Nhiên... Thật xin lỗi.. Bọn tao chỉ có thể lựa chọn làm như vậy, thật ra, bọn tao không nghĩ, thế nhưng là chính mày không biết nghe lời nên bọn tao cũng không có cách nào khác.” Vương Thúy Phương nói.

Dư Du Nhiên trông thấy trong tay trong tay bà ta cầm một đầu lụa trắng, đây là muốn siết cổ cô đến chết à?

Sau đó ném xác cô ở chỗ hoang vu này nhằm hủy thi diệt tích.

Miệng của Dư Du Nhiên bị chặn lại nên không nói được câu nào.

Mặc kệ bọn họ có lý do gì thì đời này, cô cũng sẽ không bao giờ thứ cho hai người đó.

Sau đó, Dư Hoa Minh khống chế Dư Du Nhiên lại để cho Vương Thúy Phương cầm lụa trắng siết chặt cổ của Dư Du Nhiên.

Rất nhanh, Dư Du Nhiên đã cảm thấy hít thở không thông.

Bọn họ thật sự quá ác đi độc!

Đúng vào lúc này, Kiều Tây đang nằm trên đất đột nhiên nhào lên, sau đó va mạnh một phát vào người Dư Hoa Minh và Vương Thúy Phương.

Bọn họ ở trong núi nên mặt đất vô cùng chập chùng, hai người bọn họ lập tức ngã sấp xuống.

“Du Nhiên, chạy mau! Chạy nhanh đi! Nếu không sẽ không còn cơ hội nữa! Chúng ta đều sẽ phải chết ở chỗ này đấy! Chạy mau!” Kiều Tây hét lớn lên.

Dư Du Nhiên thấy thế, cô lập tức muốn mau chóng trốn đi.

Đây là cơ hội duy nhất của cô, nếu bây giờ cô không chạy đi thì cả cô và Kiều Tây đều sẽ chết ở chỗ này.

“Muốn đi à, không dễ dàng như vậy đâu! Hoá ra mày giả vờ sao!” Dư Hoa Minh u ám nói.

Thật ra, lúc Dư Du Nhiên tỉnh lại thì Kiều Tây cũng tỉnh.

Chỉ là Kiều Tây một mực làm bộ như còn hôn mê, không lên tiếng, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội thích hợp.

“Du Nhiên, chạy mau đi!” Kiều Tây nói.

Cô ấy tiến lên, sau đó ngăn cản Dư Hoa Minh và Vương Thúy Phương lại.

Hai tay của các cô đều bị trói ra đằng sau.

Dư Du Nhiên tranh thủ thời gian bỏ chạy, thế nhưng đường quá tối mà cô cũng không biết đây là chỗ nào.

Hai tay lại bị trói nên hành động của cô cực kỳ chậm chạp.

Đột nhiên, dưới chân trượt đi, sau đó thân thể lăn xuống dưới.

Cô bất chợt nhớ tới trước đó, khi lăn xuống cùng Phó Trọng Đình.

Còn bây giờ, cô chỉ có một mình.

Sau khi lăn xuống phía dưới, trên người cô đã bị va quẹt làm bị thương rất nhiều chỗ, nhưng mà hiện tại đã không còn để ý tới đau đớn.

Cô đứng lên, lập tức muốn chạy.

Cuối cùng, cô dường như nhìn thấy một con đường nhựa bên dưới.

Chỉ cần xuống dưới đó, nói không chừng sẽ có xe đi ngang qua, vậy thì cũng sẽ có người cứu cô.

Cho dù đây là cơ hội rất nhỏ bé thì cô vẫn muốn thử một chút.

Nơi này rất vắng vẻ, hơn nữa bây giờ là đêm hôm khuya khoắt, có rất ít xe đến đây.

Dư Du Nhiên cuối cùng cũng đến được đường lớn, cô cắm đầu một mực chạy về phía trước.

Giống như Dư Hoa Minh và Vương Thúy Phương sắp đuổi tới nơi rồi.

Bất ngờ ở chỗ khúc quanh, có một chiếc xe lao đến.

Dư Du Nhiên cũng không ngờ đến, đột nhiên lao ra một chiếc xe, may mắn là lái xe kịp phanh lại.

Nếu không thì nhất định cô sẽ bị xe đụng bay!

“Nguy hiểm thật đấy!!! Cái này người làm sao lại chạy ra giữa đường thế!” Đường Bách Xuyên nói.

TYT & Một Chút Chút
Chương kế tiếp