[Đấu La] Bí Mật Thời Gian

Chương 1: Cuộc gặp gỡ đầu tiên
editor: NR001

Lần đầu tiên Thập Tứ nhìn thấy Đường Tam là ở Liệp Hồn sâm lâm.

Thập Tứ là tân nhiệm Thánh Tử của võ hồn điện, được trời ưu ái ban cho võ hồn thời gian giả thuyết. Thời gian là không có thời khắc nào không tồn tại, cũng bởi vậy nó không hao phí hồn lực khi phóng ra ngoài. Nghe nói bởi vì đặc tính này, ở thời điểm cậu thức tỉnh võ hồn, thời gian của người và vạn vật xung quanh đều bị đóng băng. Cậu một người tìm kiếm, khóc thút thít, bàng hoàng, làm cách nào cũng không nhận được một chút đáp lại. Thẳng đến võ hồn điện phát hiện phái người tiến đến, Thập Tứ mới được giải cứu, chỉ là từ ngày đó trở đi cậu liền không nói một lời, tối tăm lại tự bế.

Ở thời điểm Thập Tứ nhìn thấy Đường Tam, Đường Tam đang hút độc cho một nam tử có dáng người trung đẳng, hơi chút thiên gầy. Thập Tứ nhìn chăm chú vào một màn này, trong mắt toát ra một tia yêu thích và ngưỡng mộ. Nếu thời điểm chính mình đang bàng hoàng như vậy, có người tới giống hắn không màng an nguy bản thân tới cứu cậu thì thật tốt.

Đường Tam hút xong độc huyết, lại băng bó đơn giản, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới thấy bên trong rừng cây còn có một nam hài nho nhỏ. Nam hài tóc màu vàng đồng, cả người phảng phất như được tắm trong hơi thở thần thánh. Nhưng cậu hơi thở cực kỳ mỏng manh, nếu không phải Đường Tam tu luyện tử cực ma đồng, thị lực cực tốt, đều phải hoài nghi chính mình có hoa mắt hay không.

Nam hài thoạt nhìn cùng hắn không sai biệt lắm, tuy quần áo phú quý, dáng người lại gầy yếu,cùng với ánh mắt tối tăm, cũng có vài phần đáng thương. Đường Tam an trí đại sư, cũng chính là nam tử, đi tới nở một nụ cười ôn nhu, "Tiểu huynh đệ, ba mẹ ngươi đâu?"

"......"Thập Tứ hơi ngẩng đầu nhìn Đường Tam, khuôn mặt lạnh lùng. Ba mẹ cậu từ sau khi thoát khỏi ngưng đọng thời liền phảng phất sợ hắn như thấy quỷ, vừa nghe võ hồn điện muốn đem Thập Tứ mang đi, không nói hai lời liền đồng ý, lúc ấy tốc độ bọn họ gật đầu quả thực so với gà mổ thóc còn nhanh hơn, thập phần buồn cười.

Hồi tưởng hình ảnh lúc đó, Thập Tứ như được giải trí, hơi cong cong khóe miệng. Ở trong bảy ngày ngưng đọng thời gian, cậu đã sớm thất vọng đến cực điểm đối với việc ba mẹ vô luận cậu kêu gọi như thế nào cũng không đáp lại, đã không còn bất kì ỷ lại nào. Thậm chí có thể nói, cậu đối tất cả mọi người cơ hồ không có cảm tình, lạnh nhạt đến cực điểm.

"Ngươi một người ở chỗ này rất nguy hiểm." Đường Tam không có được câu trả lời cũng không ảo não, kiên nhẫn dò hỏi, "Ngươi cùng ai tới? Hắn tại sao không ở bên cạnh ngươi? Đi đâu rồi?"

Thập Tứ hơi vặn ngón tay. Là một gia hỏa gọi là Quỷ đấu la, hắn đang đi tìm cho ta đệ nhất hồn thú. Thập Tứ hơi há mồm, lại không thể phát ra âm thanh. Đường Tam trên người có một cổ hơi thở thực ấm áp, làm người ta muốn thân cận, làm cậu nhịn không được muốn tới gần hắn them một chút.

Đường Tam đợi một lúc lâu, nam hài trước mặt há miệng mấp máy nhưng không thể nói ra một chữ nào. Nghĩ đến còn có đại sư cần chiếu cố, Đường Tam hơi hơi nhíu mày, suy tư một hồi, từ nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ (thắt lưng có ko gian chứa đồ) lấy ra một ít củ cải nhét vào tay nam hài, "Củ cải ngươi cầm trước, đói bụng có thể ăn. Ngươi chờ ta một lát, ta mang ngươi rời đi."

Củ cải trắng trong tay vẫn còn lưu lại một tia ấm áp từ bàn tay Đường Tam, Thập Tứ gắt gao cầm, tia ấm áp trong tay phảng phất theo lòng bàn tay truyền vào trái tim, rót vào một sinh cơ động lực mới mẻ và giàu có. Thập Tứ dùng một cái tay khác vỗ về trái tim mình, nó phảng phất...... Đột nhiên bắt đầu nhảy lên.

Bùm bụp, bùm bụp!

Trong ánh mắt phảng phất có thứ gì muốn trào ra. Thập Tứ hơi ngồi xổm xuống, trong lòng ngực gắt gao ôm củ cải trắng, tay kia không ngừng lau mắt. Mấy củ cải trắng này tuy bé nhỏ không đáng kể, nhưng chúng là tình cảm mà cậu nhận được duy nhất sau ngưng đọng thời gian. Điều này tưới một ngọn nước thanh mát vào nội tâm cằn cỗi của cậu, như thể đã cứu rỗi cậu, cả người và nội tâm đều đối với thanh niên có đôi mắt lam kia sinh ra sự ỷ lại không thể miêu tả.

Hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn bóng dáng Đường Tam đi xa, Thập Tứ hơi hoạt động bước chân. Muốn đi theo người này rời đi. Cậu không muốn ngốc tại võ hồn điện, bọn họ đều không có chân chính quan tâm cậu. Cậu muốn ngốc tại bên cạnh người này, đi chỗ nào đều được.

"Thánh Tử đại nhân, Hồn thú đã bị bắt giữ, thỉnh đến địa phương khác hấp thu." Quỷ đấu la lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện bên người Thập Tứ, trong mắt mang theo một tia sợ hãi. Tân tấn Thánh Tử đại nhân được Giáo Hoàng võ hồn điện nhiều lần tự mình chỉ ra và xác nhận, võ hồn là thời gian giả thuyết. Mà đối với người tuổi càng cao, càng xem trọng thời gian.

"...... Đi thôi."

Thập Tứ lau khô nước mắt, xoay người rời đi.

Cậu không thể cùng người này rời đi, nếu người này biết võ hồn của cậu, hắn sẽ sợ hãi.

Chỉ có khống chế tốt thời điểm, mới có thể một lần nữa xuất hiện ở bên người hắn
Chương kế tiếp