Đệ Nhất Hầu

Cách làm người khách ưa thích

Những lời này cuối cùng cũng trấn an Kim Kết. Đại tiểu thư còn có Kiếm Nam Đạo, không muốn ở nhà thì đi, Ngọc công tử mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng sẽ lớn lên, trưởng thành sẽ giống Lý Phụng An. 

Lý Minh Lâu nhìn thấy Kim Kết bình tĩnh lại, liền nâng bút viết. Kim Kết nhẹ nhàng sửa sang lại bàn đọc sách một chút, thực ra cũng không sửa sang gì, trên bàn cũng không có quyển sách nào.

 Lúc trước Lý Minh Lâu thích xem viết chữ, đi Thái Nguyên phủ thấy sách đều lấy theo. Xe ngựa đi theo giờ đã mang về, nhưng ai cũng không biết nên để đâu, Lý Minh Lâu lại không cho người ngoài tự ý vào, cho nên vẫn chưa đưa sách vào phòng.

 “Có cần lấy sách ra không?”

 Kim Kết chủ động hỏi, nói:

 ” còn cần gì xin tiểu thư phân phó luôn.” 

Lý Minh Lâu lắc đầu: “Ta không đọc sách.” 

Nàng đang muốn sắp xếp toàn bộ sự việc trong ký ức mười năm. Kim Kết nghe theo, không hỏi nữa:

 “Tiểu thư có dặn dò gì thì gọi nô tỳ.” 

Sau đó liền lui ra ngoài. Đám tiểu nha đầu chơi náo động trước cửa đã chạy một nửa, chỉ có hai tiểu nha đầu lúc trước đá quả cầu vẫn còn chơi, Kim Kết nhìn các nàng, vẫy tay:

 “Hỉ nhi, Mộng nhi.”

 Hai tiểu nha đầu liền giấu quả cầu sau lưng, đi đến:

 “Kim Kết tỷ tỷ.”

 Kim Kết đưa tay nói:

 “Đưa quả cầu cho ta.”

 Hai tiểu nha đầu vẻ mặt đau khổ đưa quả cầu ra, Kim Kết bắt lấy quả cầu quăng lên, quả cầu không bay ra ngoài, mà phóng qua vai Kim Kết rơi xuống sau lưng nàng, không rơi xuống đất, Kim Kết nhấc chân đá, quả cầu lại bay qua vai đến phía trước, nhẹ nhàng đáp xuống tay Kim Kết. 

Hai tiểu nha đầu há hốc mồm:

 “Kim Kết tỷ tỷ thật lợi hại.” 

“Lợi hại hả.” 

Kim Kết đắc ý, nhướng một bên lông mày,

 “Xem đây.”.

 Nàng lại đá mấy lần động tác này, hai tiểu nha đầu trợn tròn mắt xem. 

“Được rồi.” 

Kim Kết ném quả cầu cho tiểu nha đầu,

 “Các ngươi tập thử đi.” 

Không trách phạt còn dạy các nàng trò mới, hai tiểu nha đầu vui vẻ không thôi.

 “Các ngươi ở đây chơi, canh cửa.” 

Kim Kết căn dặn nói, 

” đừng để người lạ đi vào quấy rầy đại tiểu thư.” 

Hai tiểu nha đầu liên tục gật đầu. Hỉ nhi một mặt nghiêm túc: 

“Tỷ tỷ yên tâm, chúng ta sẽ trông coi tốt, nếu có người lạ xông vào ta liền la lớn.” 

Mộng nhi đảo mắt suy nghĩ:

 “Ta sẽ gọi tỷ tỷ tới.”

 Kim Kết vỗ vỗ đầu của các nàng:

 “Chơi đi.”

 Kim Kết chỉ là lo xa, phòng Lý Minh Lâu cũng không có người lạ xông vào. Sau khi Lý Minh Ngọc đi, Lý Phụng Thường và Tả thị lại tìm mấy danh y, nhưng Lý Minh Lâu một mực không chịu, mọi người cũng không quá ép nàng.

 “Nàng muốn thế nào thì thế nấy, đây là nhà nàng, ở nhà đương nhiên có thể tùy ý.”

 Lý lão phu nhân buổi chiều ngủ dậy, ngồi trên giường nói. Tả thị nhìn hai nha đầu cắt quả đào trên bàn. 

“Không bị thương chỗ khác.” 

Nàng nói,

 ” mặt bị thương chỉ có thể từ từ dưỡng.”

 “Nàng không thích có người tới gần, các ngươi cũng đừng làm phiền nàng.” 

Lý lão phu nhân nói,

 ” nếu làm nàng không vui, oán khóc phụ thân, ngược lại là tổ mẫu này sai.”

 Tả thị thở dài: “Tiên nhi không còn phụ thân, mẫu thân không còn nhi tử.” 

Lý lão phu nhân khóe mắt rơi lệ: “Người đã sớm đi, ta nước mắt có chảy hết thì có ích lợi gì.” 

Tả thị đáp “dạ” rồi cúi người: “Mời mẫu thân ăn đào.”

 Lý lão phu nhân vừa gật, ngoài cửa đã xôn xao.

 “Các tiểu thư tới.” 

Nha đầu vén rèm, mấy nữ hài tử nối đuôi nhau vào.

 “Tổ mẫu.”

 Các nàng đi vào, trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt. Lý lão phu nhân cười bảo các nàng ngồi xuống, bọn nha đầu tiến lên bưng chậu đồng rửa tay.

 “Tổ mẫu, người vừa khóc.”

 Lý Minh Nhiễm chạy đến trước giường chăm chú nhìn, vươn tay lau nước mắt cho Lý lão phu nhân. Lý lão phu nhân cười nắm tay nàng, ôm nàng vào ngực:

 “Là tổ mẫu không tốt.”

 Lại có hai tiểu nữ hài mới biết đi được nhũ mẫu dắt vào, trong tay cầm quả đào chập chững đi đến trước mặt Lý lão phu nhân, ngây ngô:

 “Mời tằng tổ mẫu ăn.”

 Đây là hai đứa cháu gái của Lý Phụng Thường. Lý lão phu nhân không từ chối, cắn mỗi cái một miếng, cười tủm tỉm bế hai đứa lên giường, nước mắt theo nụ cười cũng biến mất đi. 

“Kỳ nhi đâu?”

 Lý lão phu nhân đối xử với các cháu gái luôn công bằng, liếc mắt qua liền phát hiện thiếu một người. Lý Minh Hoa ngồi ở ở ghế đầu đáp:

 “Nàng bệnh, không chịu uống thuốc, tam thẩm cho nàng nằm nghỉ.” 

Lý lão phu nhân kinh ngạc: “Bệnh thế nào?” 

Một vú già đứng ra cười: “Nhị tiểu thư đừng dọa lão phu nhân, Tứ tiểu thư chỉ là tham lạnh ăn nhiều đá không thoải mái, lại không chịu uống thuốc, tam phu nhân cho nàng nhịn đói một chút.” 

Lý lão phu nhân xuống giường: “Đây không phải là chuyện nhỏ, sao có thể bỏ đói được.” 

Lý lão phu nhân vừa sai người gọi đại phu đến, vừa đi ra ngoài,

 “Không uống thuốc, không mời đại phu thật sự là càn quấy, ta đích thân gặp nàng, xem nàng có nghe lời hay không.” 

Vú già cũng không dám cản trở, chỉ có thể vội vàng ra ngoài nói với tam phu nhân, bên này đám người đi theo Lý lão phu nhân đồng loạt ra ngoài. Lý Minh Hoa và Lý Minh Nhiễm chậm chạp đi phía sau.

 “Lý Minh Kỳ giả bệnh.”

Lý Minh Nhiễm khịt khịt mũi nhỏ giọng nói, 

“Nàng là muốn tổ mẫu đi dỗ nàng, để chứng minh tổ mẫu sủng ái nàng nhất.”

 “Đó là bởi vì nàng biết tổ mẫu thích dỗ người.”

 Lý Minh Hoa nói, nàng mười lăm tuổi cao cao tại thượng xem thường những trò đùa trẻ con này,

 “Nàng không phải chứng minh với mọi người, mà là đang muốn tổ mẫu quan tâm.” 

Lý Minh Nhiễm chín tuổi nghe không hiểu, vuốt vuốt mũi. 

“Chúng ta đều muốn muốn tổ mẫu quan tâm.”

 Nàng gật gật đầu, ra vẻ mình hiểu. Chỉ cần tổ mẫu quan tâm thì có thể ăn tốt nhất mặc tốt nhất, các nha đầu vú già cũng đều vây quanh người. 

Cha mẹ của nàng bởi vậy cũng được tổ mẫu ưa thích, sau đó mẹ của nàng sẽ hôn mặt nàng mà khen một câu con của ta thật sự là phúc tinh. 

Tổ mẫu còn cho thêm đồ cưới, đồ cưới nhiều thì lấy trượng phu sẽ được xem trọng, đây là nghe người lớn nói. Lý Minh Hoa cũng không phản bác, nhưng là người trưởng thành, nàng đổi cách nói: 

“Tổ mẫu là lớn nhất, lấy lòng tổ mẫu là hiếu đạo.”

 Lý Minh Nhiễm chớp chớp mắt: 

“Đại tiểu thư không cho đại phu khám cũng là muốn được tổ mẫu để ý.”

 “Nàng không phải.” 

Lý Minh Hoa nói,

 ” nàng là không lấy lòng bất kì ai.” 

Lý Minh Lâu một mực như vậy, xưa nay không lấy lòng tổ mẫu, cũng không nịnh bợ các nàng, các nàng có quan tâm nàng, nàng cũng rất ít để ý, Lý Minh Nhiễm bĩu môi:

 “Tổ mẫu cũng không để ý tới nàng, nếu không đã lo cho nàng.”

 Lý Minh Nhiễm chỉ là một hài tử, lời nói ra đôi khi chính là thật. Lý lão phu nhân đích xác không thích Lý Minh Lâu, nếu không thì lúc Lý Minh Lâu nói không muốn gặp ai, nàng đã không mặc kệ, Lý Minh Lâu nói không xem đại phu, nàng cũng đồng ý. 

Nếu là Lý Minh Kỳ, có lẽ Lý lão phu nhân nhất định sẽ lo đến sốt vó. Có đôi khi để một người muốn làm gì thì làm chính là trong lòng không quan tâm người đó. 

Các hài tử của Lý gia thường ngày không để ý Lý Minh Lâu, lại càng không để ý đến Nguyên Cát bên ngoài viện. 

Lý Minh Lâu mấy ngày nay không có phân phó, hắn cũng không đi hỏi, lo lắng tin tức Lý Minh Ngọc trên đường vào kinh thành, lại an bài rất nhiều công việc, mỗi ngày đều bận rộn, khi trở về đã có hai nha đầu nghênh đón.

Đây là nha đầu do Kim Kết đưa tới, nói là đại tiểu thư an bài để hầu hạ hắn. 

“Đồ ăn đã hâm nóng, Nguyên đại gia muốn ăn thì chúng ta lập tức bưng lên.”

 “Còn có nước nóng, hay là ngài rửa mặt trước?”

 Hai nha đầu thuần phác trung thực chỉ lo lắng ăn uống nghỉ ngơi không nói nhiều, Nguyên Cát đáp rửa mặt rồi đi về phía phòng ngủ, hai nha đầu đi theo phía sau, cầm lược và khăn mặt chuẩn bị hầu hạ.

 Nguyên Cát vốn không cần các nàng hầu hạ tắm rửa, nhưng thấy hai nha đầu thần sắc bất an thấp thỏm, hắn không cách nào nói ra lời. 

Nguyên Cát liền tùy các nàng, hai nha đầu này hầu hạ rửa mặt cẩn thận nhưng rườm rà, nhưng dù sao cũng là cách Lý Minh Lâu biểu đạt sự quan tâm, Nguyên Cát đành nhịn.

 Rửa mặt xong, Nguyên Cát ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, bỗng Kim Kết mở cửa. 

“Tiểu thư nói ngày mai ra ngoài.” 

Nàng đi vào nói,

 “Ngươi sắp xếp một chút.”

Chương kế tiếp