Đèn Đom Đóm Đêm Dài

Chương 16
Trần Minh Cát vẫn chưa rời đi, sau khi nói chuyện với Từ Tử Thúc, ông ấy gọi điện cho Phó Lăng Thanh để báo cáo, sau đó quay trở lại căn phòng nhỏ ở tầng hai, ông ấy còn phải quan sát tình hình của Phó Tẫn qua đêm, ông ấy sẽ tiến hành một cuộc kiểm tra khác sau hai mươi bốn giờ trong ba ngày tới, sẽ phải đợi các chỉ số khác nhau trở về giá trị an toàn và cũng sẽ cần kiểm tra thường xuyên trong một khoảng thời gian dài.

Chung Viễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào dịch truyền của Phó Tẫn, để cậu không phải bày trò nữa, cô nói: "Nhìn tôi, sau tất cả những chuyện này, trong hai mươi giờ sau cậu không được ăn bất cứ cái gì, cậu chỉ có thể ăn một số loại thức ăn lỏng đơn giản thôi."

Phó Tẫn nghe vậy thì cụp mắt xuống, như thể thừa nhận sai lầm của mình và ngoan ngoãn nghe lời cô.

Chung Viễn Huỳnh nghiêm mặt tiếp tục lẩm bẩm: "Có bệnh gì mà khóa cửa không cho người khác vào?"

Từ Tử Thúc ở bên ngoài hả hê nhìn cảnh tượng trong phòng, miệng không quên lẩm bẩm một câu: "Thì ra tổ tông cũng bị mắng, đúng là vui thật đó."

Lợi dụng Chung Viễn Huỳnh không chú ý, Phó Tẫn liếc xéo qua nhìn anh anh, Từ Tử Thúc bị cậu liếc như vậy đành tìm cách nhanh chóng rời đi.

Chung Viễn Huỳnh: "Theo lời bác sĩ Trần nói thì adrenaline đó không có lợi chút nào, hơn nữa còn có hại cho thần kinh. Tại sao cậu lại muốn dùng nó?"

Phó Tẫn mím môi và không nói gì.

Chung Viễn Huỳnh nhìn cậu không nói gì nữa.

Thật lâu sau, cậu nhỏ giọng nói: "Tôi muốn uống."

"Tại sao lại muốn uống?"

Cậu không nói gì cả.

"Thuốc này không tốt, sao có thể tùy tiện uống như vậy chứ?" Chung Viễn Huỳnh hỏi cậu: "Cậu có thường xuyên uống không?"

Phó Tẫn quấn ngón tay quanh vòi truyền dịch hai lần, nhưng cậu không véo chặt nó, mà nhanh chóng buông ra: "Tôi không thường xuyên uống nó. Nếu người có sức khỏe tốt thì có thể uống hai lần một tháng, nếu không nhiều nhất chỉ có thể uống một lần."

Chung Viễn Huỳnh hiểu ra: "Vậy là cậu còn muốn uống đúng không?"

Phó Tẫn kéo chăn, che nửa khuôn mặt, chỉ còn thấy đôi mắt, cũng không phủ nhận lời cô nói.

Dáng vẻ này làm cho trong lòng Chung Viễn Huỳnh nhất thời mềm nhũn, cô thuận miệng thuyết phục: "Vậy tại sao lại bỏ ăn?"

Ánh mắt Phó Cẩn khẽ động, lông mày khẽ cau lại, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Sợ cậu sẽ ngộp chết, Chung Viễn Huỳnh giúp cậu kéo chăn ra một chút, chỉ đắp hờ trên vai, lộ ra chiếc cằm nhẵn nhụi và trái cổ nhọn hoắt.

Trước giờ cô vẫn suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng Phó Tẫn có thể dễ dàng buông bỏ mối tình đã tan vỡ.

Có lẽ cậu đã sớm phát hiện ra Kiều Mịch Tuyết có gì đó không ổn, nhưng để duy trì mối quan hệ này, cậu đã chọn tin vào điều đó, vì vậy cậu đã không có phản ứng lớn như vậy khi biết được sự thật vào ngày hôm đó, có lẽ cậu đã chuẩn bị tinh thần từ lâu rồi.

Trần Minh Cát nói rằng thuốc có khả năng gây ra ảo giác, nhưng khi Phó Tẫn nhìn thấy cô trước đó, cậu thì thầm thân mật, sau đó hỏi liệu đó có phải là ảo giác hay không, điều đó có nghĩa là cậu vẫn đang nghĩ về Kiều Mịch Tuyết.

Cho rằng tâm trạng của Phó Tẫn rất dao động về vấn đề này, Chung Viễn Huỳnh không dám đề cập đến nó nữa, sau khi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy tốt hơn là để cậu chuyển hướng sự chú ý của mình, vì vậy cô nói: "Nếu không, chúng ta hãy nghĩ lại đi. Cậu có thể gọi cho tôi khi cậu muốn dùng adrenaline."

Cô dừng lại, suy nghĩ về những gì mình có thể làm, ngập ngừng yêu cầu câu trả lời: "Cậu có muốn ăn cái gì đó do tôi nấu không?"

"Ừm."

Đôi mắt Phó Tẫn hơi híp lại, hàng mi dài cố sức cụp xuống để che đi ánh sao yếu ớt trong mắt.

——

Cứ cách một khoảng thời gian, nếu Chung Viễn Huỳnh rảnh thì lại đến thăm Phó Tẫn.

Thực ra cái chính là để nhìn chằm chằm cậu, bởi vì cậu đối với việc kiểm tra và uống thuốc rất không hợp tác.

Mỗi lần Chung Viễn Huỳnh đến, vẻ mặt của Phó Tẫn đều nhanh chóng thay đổi nhanh như lật bánh tráng, cậu giả vờ tỏ vẻ một bộ dạng dễ thương và sạch sẽ, thu mình vào trong chăn, chỉ để lộ một đôi mắt u ám, trong veo như hai quả cầu thủy tinh màu đen, khiến người ta có cảm giác xót xa thương cảm.

Chung Viễn Huỳnh không đành lòng nói: "Thật sự cần phải kiểm tra sao?"

Từ Tử Thúc phục trước hành động của cậu: "Đừng tin cậu ấy, cậu ấy chỉ như vậy trước mặt cô thôi."

Vị tổ tông này, ồ không đúng, vị vua điện ảnh này đã lạnh lùng bảo họ cút đi, nhưng bây giờ cậu ta lại giả vờ ra dáng vẻ ủy khuất như thế.

Từ Tử Thúc thầm mắng, cái gọi là chó sói trước mặt người khác đều là sói, nhưng ở trước mặt Chung Viễn Huỳnh lại giả làm chó, thậm chí còn giả bộ đáng yêu ngoan ngoãn.

Chung Viễn Huỳnh nghe những gì anh ta nói cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao Phó Tẫn đã rất ngoan ngoãn khi ở bên cô từ khi còn nhỏ.

Cô vô thức nhìn vào phòng bệnh đang mở ra một nửa, các bác sĩ và y tá bên trong đang đeo găng tay, Phó Tẫn ngồi trên giường quay lưng về phía cửa, cậu cởi quần áo ra để lộ một mảng lớn làn da trắng nõn, vai rộng eo hẹp, lưng hơi cong hình vòng cung đẹp mắt, đường nét từ bả vai đến eo khỏe khoắn đều đặn rõ ràng.

Gợi cảm và tiết chế, nhưng cũng pha trộn một chút hương vị tuổi trẻ.

Chung Viễn Huỳnh đang định quay đi thì thấy bác sĩ mặc dù đã đeo hai lớp găng tay để giảm thiểu tiếp xúc với cậu nhưng cậu vẫn nghiến răng nghiến lợi, người cứng đờ, rõ ràng là vô cùng bài xích.

Phó Tẫn không thích bị người khác chạm vào.

Sau gần hai giờ kiểm tra, Trần Minh Cát bước ra và nói: "Thời gian này cậu ấy đã hồi phục tốt, hiện tại cậu ấy có thể ăn những thứ khác ngoài thức ăn lỏng."

Chung Viễn Huỳnh gật đầu.

Những y tá còn lại lần lượt đi ra, sau đó cùng Trần Minh Cát rời đi.

"Tốt."

Chung Viễn Huỳnh bước vào phòng vô tình nhìn thấy hàm răng của Phó Tẫn nghiến chặt, thái dương thấm đẫm mồ hôi mỏng, nửa người trên còn chưa kịp mặc quần áo.

Thấy cậu không được khỏe, Chung Viễn Huỳnh đang định hỏi thì một chiếc áo dài tay màu trắng bằng vải bông che khuất mặt cô, che mất tầm nhìn của cô, mùi thơm sạch sẽ của cậu tràn ngập trong hơi thở của cô.

Cô không kéo ra, chỉ yên lặng chờ đợi, sau đó nghe thấy Phó Tẫn cầm lấy thùng rác dự phòng bên cạnh không ngừng nôn.

Âm thanh rất nhỏ, cậu thậm chí còn kìm nén thanh âm của mình, khiến mắt cậu đỏ hoe.

Thật lâu sau, nghe không còn tiếng động gì nữa, cô mới hỏi: "Xong rồi chứ?"

Cậu khẽ "hừm" một tiếng.

Chung Viễn Huỳnh đem quần áo trên mặt trả lại cho cậu rồi ngoảnh mặt đi.

Sau khi Phó Tẫn mặc quần áo xong, cậu dựa vào gối, nói: "Xong rồi."

Chung Viễn Huỳnh quay đầu lại và nhìn thấy một vết son môi trên chính giữa quần áo của cậu.

"..."

Các vết son môi rất dễ thấy trên nền quần áo trắng.

Chung Viễn Huỳnh cứ nghĩ hôm nay mình son màu gì.

"..."

À, nó màu đỏ.

Sao hôm nay cô lại son màu đỏ thế!

Có lẽ là ánh mắt của cô quá chăm chú khiến Phó Tẫn phải cúi đầu nhìn xuống, sau đó cậu hơi nhướng mày, chậm rãi ngẩng đầu, như không có việc gì nhìn đôi môi đỏ mọng của cô.

"..." Chung Viễn Huỳnh nói: "Quần áo của cậu đâu? Tôi đi lấy cho cậu, cậu thay bộ khác đi, bộ này để tôi đem về giặt rồi đưa lại cho cậu."

Phó Tẫn cúi người xuống, đầu rũ xuống, thể hiện rõ ràng ý nghĩa sâu sắc rằng cậu đã kiệt sức đến mức thậm chí không còn sức để thay quần áo.

Chung Viễn Huỳnh lấy ra hai cái khăn giấy ướt: "Nếu không thì để tôi xem thử có giúp cậu thay đồ được không?"

"So với việc ngất đi thành một bông hoa lớn màu đỏ…" Giọng nói của Phó Tẫn vẫn không thoải mái, có chút khàn khàn: "Thế này có vẻ tốt hơn."

Chung Viễn Huỳnh nghĩ cảm thấy cũng có lý: "Bác sĩ Trần nói cậu đã có thể ăn những thứ khác, để tôi đi xuống lầu nấu một ít nấm trắng cho cậu."

Như thế sẽ khiến cho vị giác của cậu khơi thông, có lẽ sẽ cảm thấy thoải mái hơn, hơn nữa cậu còn rất thích ăn đồ ngọt.

Chung Viễn Huỳnh bước ra khỏi phòng, lúc này chỉ còn lại Phó Tẫn trong phòng.

Cậu cúi đầu, dán mắt vào dấu son trong lòng, cuối cùng không nhịn được nắm chặt tay, toàn thân run rẩy, chỉ là một vết đỏ đơn giản nhưng có thể trực tiếp ủi thẳng vào trái tim cậu.

Ngón tay mảnh khảnh của cậu chạm vào dấu son, đáy mắt đen láy cũng phản chiếu một màu đỏ.

Thật lâu sau, trong căn phòng trống rỗng đột nhiên vang lên một tiếng cười trầm thấp xa lạ.

——

Từ Tử Thúc lái xe đưa Trần Minh Cát về, nhưng đang là giờ tan sở nên khó tránh khỏi việc kẹt xe, tiếng còi xe liên tục vọng tới, xen lẫn đủ loại âm thanh náo nhiệt khiến người ta dễ trở nên bực bội và cáu kỉnh.

Bất kỳ loại âm nhạc nào cũng có vẻ gây thêm tiếng ồn trong một môi trường như vậy, Từ Tử Thúc tắt nhạc trong xe rồi quay sang hỏi Trần Minh Cát: "Ở đây không có ai khác. Nói thật đi, A Tẫn bây giờ thế nào rồi?"

Lý do tại sao anh ta không yêu cầu tài xế đưa Trần Minh Cát cũng là vì điều này, vì anh ta muốn tự mình tìm hiểu.

Trần Minh Cát thẳng thắn nói: "Trong khoảng thời gian này, tôi chỉ có thể giúp cậu ấy phục hồi thể chất."

Rõ ràng có thể hiểu lời nói đó có nghĩa là gì.

Bầu không khí bên trong chiếc xe nhỏ đột nhiên đông cứng lại.

Từ Tử Thúc đang điều khiển tay lái bỗng cau mày một cách khó hiểu.

Ông ấy đã vô số lần nhìn thấy Từ Tử Thúc lo lắng cho Phó Tẫn, nhưng cảm xúc quan tâm quá mức ấy dường như đã vượt xa bổn phận của một trợ lý, điều này khiến Trần Minh Cát có chút khó hiểu.

Cả hai bên trái phải đều đã đông nghẹt xe, nên họ có vô số thời gian để cùng tâm sự về những điều còn khúc mắc trong lòng, như thể họ có thể tận dụng nó như một cái cớ để giết thời gian. Vừa nhìn vào tài liệu báo cáo trong tay, Trần Minh Cát nửa đùa nửa thật nói: “Anh và Phó Tẫn không phải là anh em họ thất lạc từ lâu đấy chứ?"

"Tôi cũng nghĩ như vậy." Từ Tử Thúc chống khuỷu tay vào cửa sổ, dùng ngón tay cái ấn ấn huyệt thái dương: "Kiếp này không được, kiếp sau thử để cậu ta gọi tôi một tiếng đại ca xem như thế nào."

Người khác không hiểu, nhưng bản thân Từ Tử Thúc biết rõ vị trí trợ lý đến với anh ta như thế nào, khi anh ta ứng tuyển vào vị trí trợ lý cho Phó Tẫn, mọi người còn gọi anh ta là kẻ ngốc hoang tưởng, ngay cả anh ta cũng biết rằng xác suất trúng tuyển của mình là rất thấp.

Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất của anh ta, ai cũng có thể giẫm lên anh ta, sếp đổ lỗi cho anh ta, khiến anh ta bị cả ngành tống tiền, chị gái ở nhà bệnh nặng, anh ta thậm chí còn không thể làm gì để kiếm đủ tiền cho các chi phí y tế.

Nghe nói mức lương của trợ lý của thiếu gia nhà họ họ Phó rất cao, Từ Tử Thúc bị dồn vào tình thế tuyệt vọng, không còn cách nào khác là đành đánh liều nộp đơn xin việc.

Cuối cùng, Phó Tẫn thậm chí còn không xem sơ yếu lý lịch của anh ta, chỉ liếc nhìn Từ Tử Thúc một cái rồi giải quyết ổn thỏa cho anh ta, còn giúp anh ta thanh toán mọi chi phí chữa bệnh, nhưng cậu chỉ nhẹ nhàng nói: “Anh nên chăm sóc bản thân cùng chuyện gia đình cho tốt trước khi đi làm, tôi không muốn một trợ lý suốt ngày làm việc mà bị phân tâm bởi việc khác."

Sau đó Từ Tử Thúc hỏi Phó Tẫn tại sao lại chọn anh ta.

Phó Tẫn thản nhiên nói: "Lúc đó tôi cũng có ánh mắt giống anh."

Ảm đạm, vô vọng.

Chỉ là Phó Tẫn lựa chọn bị vực sâu chôn sống, mà Từ Tử Thúc lựa chọn tiến một bước về phía ánh sáng yếu ớt kia, vậy thì người sau càng xứng đáng có cơ hội đực bắt đầu lại lần nữa.

Sau khi dần quen nhau, tình cảm của Từ Tử Thúc dành cho Phó Tẫn đã vượt xa lòng biết ơn và tình cảm anh em thông thường.

Từ Tử Thúc thấy rằng Phó Tẫn không ích kỷ như bề ngoài, chỉ quan tâm đến sự thờ ơ của bản thân, cậu ấy chỉ dùng nó như một lá chắn để cô lập người khác khỏi thế giới của chính mình.

Phó Tẫn sẽ chọn cách làm tổn thương và từ bỏ bản thân hơn là tự làm tổn thương và đòi hỏi những khác phải quan tâm cậu.



Trần Minh Cát thấy Từ Tử Thúc không có ý định nói chuyện nên không hỏi thêm câu nào, cùng lúc đó Phó Lăng Thanh gọi điện đến.

Phó Lăng Thanh lên tiếng: "Tôi đã xem báo cáo điện tử mà ông đã gửi. Tại sao các chỉ số lần này lại dao động nhiều hơn so với lần trước vậy?"

Trần Minh Cát xoa xoa lông mày và nói: "Chỉ số thể chất có xu hướng ổn định, còn về phương diện sức khỏe tinh thần, dù sao các người cũng đâu nghe theo kế hoạch bảo thủ của tôi, kế hoạch trị liệu tinh thần gì đó của Phỉ Duyệt Nhiên chính là một canh bạc quá cao, chỉ số tất nhiên là có những biến động lớn."

Phó Lăng Thanh im lặng một lúc lâu trước khi nói: "Còn tốt hơn là luôn ở trong tình trạng rủi ro cao, A Tẫn đã bị bệnh quá lâu."

——

Mười giờ đêm là khoảng thời gian chuyển giao giữa ồn ào và tĩnh lặng, trăng sao dần lên cao, gió chiều thổi mơn man qua các rặng cây.

Chung Viễn Huỳnh cúi xuống thay giày ở lối vào, ánh mắt rơi vào lưng cô gần như biến thành hiện thực.

Cô quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đen trầm lặng của cậu, cảm xúc trong lòng bỗng lên men.

Khi còn nhỏ, lúc nào cô cũng muốn ra ngoài chơi, chỉ cần Chung Lịch Cao và Phó Lăng Thanh không có ở bên cạnh, cô sẽ để cậu ở nhà và ra lệnh cho cậu không được đi theo.

Cậu đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, dáng người nhỏ nhắn, cơ hồ bị ghế sô pha che khuất, nghiêng đầu nhìn cô rời đi không chớp mắt.

Vì sự giận dỗi vụng về của trẻ con, cô không hề quay lại nhìn cậu.

Nhưng bây giờ, dáng người cao lớn của cậu đã không còn bởi vì chiều dài và chiều rộng của ghế sô pha mà trông có vẻ non nớt nữa, mà ánh mắt cậu cũng nhìn theo động tác rời đi của cô cũng có phần mờ ám.

Phòng khách rộng lớn trống trải, đèn trần sáng trưng, ​​cửa sổ kiểu Pháp xa xa treo một bức tranh cuộn ngàn vạn ngọn đèn, nhưng trông cậu thật cô độc, đường viền cổ áo cũng nhàn nhạt lộ ra vẻ u uất.

Không biết vì sao, cô bỗng không muốn để cậu ở lại một mình như thế này vào lúc này.

Chung Viễn Huỳnh nghĩ gì đó, hay là cô nên ở lại lâu hơn một chút, nếu lát nữa không có tàu điện ngầm thì bắt taxi quay về.

Còn chưa kịp mang giày, cô hơi hé miệng, đầu óc còn đang tìm lý do thích hợp thì Phó Tẫn đã đứng dậy đi về phía cô.

Cậu quay lưng lại với ánh sáng, hình bóng cậu từ từ bao trùm lấy cô.

Phó Tẫn vòng tay ôm lấy cô, cúi người xuống, cúi đầu ghé sát vào tai cô, nhưng không chạm vào cô chút nào.

Giọng nói trầm ấm mang theo hơi thở trong trẻo của cậu lọt vào tai cô rồi lướt qua cổ cô.

"Tôi muốn uống thuốc."

Cậu cho cô một lý do.

Sự mê hoặc càng trở nên phóng đại trong môi trường yên tĩnh này.

Chung Viễn Huỳnh giật mình, sau đó cô vô thức mở miệng hỏi cậu: "Vậy không uống được không?"

Cô có từng hỏi Trần Minh Cát rằng liệu adrenalin có gây nghiện không, Trần Minh Cát nói rằng bản thân loại thuốc này không gây nghiện.

Vậy loại ảo tưởng nào đã khiến Phó Tẫn sẵn sàng mê đắm loại thuốc này như vậy, ngay cả khi nó làm tổn thương thể xác và tinh thần của cậu.

Phó Tẫn đứng thẳng người, hơi lùi về phía sau một chút: "Bánh kem, mười sáu cái."

Chỉ một câu nói với vỏn vẹn năm chữ lại khiến trái tim Chung Viễn Huỳnh hoàn toàn đau nhức.

Dù Phó Lăng Thanh bận rộn đến đâu, bà ta sẽ luôn nhớ tổ chức sinh nhật cho Phó Tẫn, nhưng khi Phó Tẫn chín tuổi, bà ta đang ở nước ngoài, do bà ta bị trì hoãn bởi nhiều việc nên không thể về kịp.

Một ngày nọ, Chung Viễn Huỳnh đang chơi ở nhà một người bạn và nghe thấy Phó Lăng Thanh gọi cho Phó Tẫn, lúc đó cô mới nhận ra rằng hôm đó là sinh nhật của Phó Tẫn, nhưng cậu chỉ im lặng nhìn cô chơi với người khác cả ngày, đóng vai trò như một bảng nền im lặng .

Trong ý thức của cô, cô luôn nghĩ rằng điều quan trọng nhất trong ngày sinh nhật là bánh kem, vì vậy cô hỏi cậu có muốn ăn bánh kem hay không.

Phó Tẫn hiếm khi muốn ăn, vì vậy cậu lắc đầu.

Chung Viễn Huỳnh cũng không để ý lắm, cô thản nhiên nói: "Tôi còn định nói là muốn thử làm xem, trước đây tôi đã thấy thím Trương làm rồi, xem ra cũng khá đơn giản."

Ai ngờ cậu tiến lên cầm lấy ngón tay của cô, khẽ lắc lắc, hai mắt sáng ngời nịnh nọt cô: "Em muốn ăn."

Trên khuôn mặt non nớt Chung Viễn Huỳnh lộ ra vẻ khó chịu: "Ồ, nhưng tôi không muốn làm nữa rồi."

Phó Tẫn không dám nói nữa, cậu chỉ mím môi, đôi mắt to sáng như quả nho, trông có vẻ đầy bất bình.

Vì tính khí của Chung Lịch Cao, Chung Viễn Huỳnh đã sớm nổi loạn, cả thời thơ ấu và tuổi thiếu niên giống như một con nhím đầy gai, vụng về và vặn vẹo.

Chỉ là cái gai của cô đi cả hai chiều, đâm vào người khác và cũng làm tổn thương chính mình.

Nhưng Phó Tẫn dường như không sợ đau, nếu bị đâm khắp người, cậu chỉ lặng lẽ rút gai ra, để lại nhiều vết sẹo và lỗ máu, rồi tiếp tục đi theo sau cô.

Ngày hôm đó không biết vì sao mà Chung Viễn Huỳnh thật sự làm bánh kem cho cậu.

Dù sao cũng là lần đầu tiên làm bánh, cho dù dưới sự hướng dẫn của thím Trương, Chung Viễn Huỳnh vẫn làm loạn cả nhà bếp, bưng ra một cái bánh không thể tả nổi, hình dạng gần giống nhau nhưng hương vị thì chua chát và khô khốc.

Phó Tẫn vậy mà lại ăn một cách vô cùng trận trọng.

Do không chuẩn bị sẵn nến nên Chung Viễn Huỳnh đã lấy trộm chiếc bật lửa của Chung Lịch Cao, một chùm lửa phản chiếu vào mắt họ, tạo thành một vòng cung ánh sáng yếu ớt.

"Trước tiên cậu phải ước một điều ước."

Chung Viễn Huỳnh nhớ đến việc cha cô hút thuốc như thế nào, nghiêm khắc nói với Phó Tẫn: "Đàn ông hút thuốc là xấu xí, sau này cậu nên bỏ hút thuốc, cậu hiểu không?"

Phó Tẫn ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt đen láy như hạt thủy tinh không giấu được ánh sao.

"Ước gì năm nào em cũng được ăn chiếc bánh này." Cậu nói.

Mong ước, mong ước, mong ước trong tim, nhưng không phải lúc nào cũng thành sự thật.

Trẻ con rất hay quên, sau này Chung Viễn Huỳnh quên bánh kem, cậu cũng chọn cách quên đi ngày sinh nhật của chính mình.



"Chờ đã, để tôi hỏi bác sĩ Trần." Chung Viễn Huỳnh lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Trần Minh Cát, hỏi Phó Tẫn bây giờ có thể ăn bánh ngọt không.

Trước đó, Trần Minh Cát phát hiện Phó Tẫn phụ thuộc vào Chung Viễn Huỳnh nên đã trao đổi thông tin liên lạc với cô trong trường hợp khẩn cấp.

Trần Minh Cát nhanh chóng trả lời: [Có thể ăn một chút nhưng tốt nhất là không nên.]

Sau khi đọc xong tin nhắn, Chung Viễn Huỳnh lập tức muốn thuyết phục Phó Tẫn thay đổi ý định, nhưng khi cô ngước mắt lên, cậu lại đang uể oải dựa vào tường, đầu dựa vào tường, mi mắt hơi rũ xuống, ánh đèn màu cam của ngọn đèn tường đổ bóng xuống một bên mặt cậu.

Trông cậu có vẻ đáng thương và chán nản, sau đó dùng ngôn ngữ của mắt nói "tôi hiểu rồi, tôi không ăn, tôi ngoan lắm."

Chung Viễn Huỳnh nghe thấy những lời này liền hoàn toàn bị đánh bại: "Tôi sẽ làm cho cậu một chiếc bánh ngọt, nhưng cậu không thể cho kem vào, cậu không thể ăn quá nhiều, chỉ được nếm thử."

Biết rằng đây là sự nhượng bộ lớn nhất của cô, Phó Tẫn gật đầu sau đó cười thỏa mãn nhìn cô.

Nụ cười của cậu cực kỳ đẹp, cùng với khí chất trong sạch của cậu, có một loại cảm giác rất tỏa nắng, giống như mặt trời rơi xuống lá non sau cơn mưa, gân lá rõ ràng, căng ra, sáng chói đến chói mắt.

Nhưng Chung Viễn Huỳnh luôn cảm thấy có gì đó là lạ, nụ cười này nhàn nhạt mang đến cho cô một cảm giác quen thuộc, như thể cô đã từng nhìn thấy ở đâu rồi, đường cong nụ cười của cậu chính xác hoàn hảo như một loại nhạc cụ nào đó.

Nhưng cũng không phải thẳng thừng cứng nhắc, chỉ là cô cảm thấy khi cậu thật sự cười thì cũng không nhất định sẽ có bộ dạng như vậy.

Nhà bếp có lò nướng, cũng có các loại nguyên liệu phong phú, lúc đầu Chung Viễn Huỳnh không biết bắt đầu từ đâu nên cứ bốc đại đủ thứ, có những thứ lặt vặt như khuôn làm trứng, còn có vô vàn các nguyên liệu lớn nhỏ, thoáng chốc đã chất đầy căn bếp rộng lớn.

Thoạt nhìn sẽ có một bầu không khí ấm áp và tình người, không giống như cảm giác trống trải và lạnh lẽo lúc đầu.

Phó Tẫn có vẻ rất thích điều này, nhìn lướt qua là ghi nhớ ký hiệu và vị trí của tất cả các món đồ, khi dùng hết thứ gì thì sẽ nhờ người mua và đặt lại vào vị trí cũ.

Giữ lại những gì như lúc cô rời đi, giống như lúc nào cô cũng sẽ trở lại.

"Tôi không giỏi nấu nướng cho lắm, làm thử một cái thôi nhé?"

Chung Viễn Huỳnh sợ rằng cậu sẽ kỳ vọng quá cao nên cô đã lên tiếng trước.

Phó Tẫn đặt một tay lên quầy, thả lỏng người dựa vào sau, sửa lại nói: "Mười sáu cái."

Có lẽ cậu muốn một loại nhân, như thể với mười sáu chiếc bánh, có thể lấp đầy những khoảng trống trong những ngày sinh nhật đó.

Chung Viễn Huỳnh không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ngày càng mềm lòng hơn khi đối xử với cậu. Như thể những lớp băng trên cơ thể cô đã tan chảy theo sự phát triển của tuổi tác.

Khi cô còn là một đứa trẻ, cô không thể hiểu được, không thể biểu đạt cảm xúc thật của mình, tất cả những điều tiêu cực đều biến thành những con thú bị mắc bẫy đang gào thét và vùng vẫy trong lòng cô, nhưng lúc này loại cảm giác muốn khóc và gào thét đó đã hoàn toàn biến mất.

Chung Viễn Huỳnh đổ bột làm bánh vào, sau đó đập thêm một vài quả trứng vào, đổ nước vào và khuấy đều.

Phó Tẫn yên lặng nhìn từng hành động của cô, chợt phát hiện ý đồ của cô, cậu liền nhanh chóng nhắc nhở: "Quá ít, cái bánh cuối cùng sẽ rất nhỏ."

"Bác sĩ Trần nói cậu không được ăn nhiều."

Ngụ ý là đủ ăn thì tốt, nhưng càng ít thì càng tốt.

"Chặn số Trần Minh Cát." Phó Tẫn cau mày: "Nhưng cũng không thể chỉ lớn bằng lòng bàn tay."

Chung Viễn Huỳnh kiễng chân, từ trong ngăn tủ lấy ra một lọ đường trắng, không ngẩng đầu lên nói: "Đương nhiên sẽ không lớn bằng lòng bàn tay, bởi vì nó chỉ lớn bằng nắm tay."

Ông chủ trẻ nghe vậy có chút không hài lòng, cậu cố gắng mặc cả: "Đường ít quá, thêm ba thìa nữa."

Chung Viễn Huỳnh phản bác: "Đã nhiều rồi, ngọt quá, buổi tối không nên ăn ngọt như vậy."

"Không có nước chanh."

"Không, trong sách nói không cần."

"Không có sữa."

"Bánh này không nhất định phải có sữa."

"..."

Thiếu gia lập tức trở nên ủ rũ, Chung Viễn Huỳnh lúc này vô cùng cứng rắn với cậu, cậu kén ăn cũng vô dụng, cậu “bực dọc” cong ngón tay, gõ gõ bột mì rơi trên bàn.

Thấy cậu như vậy, Chung Viễn Huỳnh cố nén cười, cho hỗn hợp bột làm bánh vào mười sáu cái khuôn, sau đó cho vào lò đã làm nóng sẵn.

Cô lấy khăn giấy ướt lau tay, quay lại thấy Phó Tẫn vẫn còn hơi cúi người dựa vào thành quầy bếp, chống tay trái lên mặt quầy, dùng ngón trỏ tay phải vẽ gì đó trên mặt quầy.

Chung Viễn Huỳnh nhìn sang thì thấy đó là cảnh nhà bếp với các nhân vật hình que, trong đó có một người phụ nữ đang khuấy bột bánh.

Bột trắng bị phân tán rồi dần dần mờ đi, nhưng lại rất sống động và chi tiết như bức tranh được nhìn thấy qua lớp kính mờ.

Chung Viễn Huỳnh khoanh tay trước ngực, nhàn nhã nói: "Cậu thực sự có năng khiếu nghệ thuật."

Nghe thấy sự kỳ lạ trong giọng nói của cô, Phó Tẫn nhướng mày, cuối cùng cao giọng hỏi: "Hả?"

"Bút chì cắt đứt cảm hứng của cậu, hay bột mì mới là chân ái của cậu?" Chung Viễn Huỳnh nghi hoặc nói: "Lúc trước cậu ở trong lớp vẽ cái gì, chẳng lẽ vừa rồi có linh hồn của người nào xuyên qua cậu sao?"

"Là do cô giáo dạy tốt." Phó Tẫn nói.

Chung Viễn Huỳnh nhướng mày: "Cậu đang mắng tôi sao?"

"Không." Phó Tẫn nói: "Chị nói rằng khi vẽ tranh thì lòng phải tĩnh."

"..."

Cho nên trong lớp Phó Tẫn vì phải nghe giảng bài nên bị mất cảm hứng, hiện tại chính là lúc cậu an tâm, Chung Viễn Huỳnh thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ dưới lớp có dung nham núi lửa khiến cậu bức xúc đến mức vẽ bức tranh bão tố đi qua sao?

Chắc là sợ Chung Viễn Huỳnh tiếp tục nói về vấn đề hội họa, Phó Tẫn giơ tay trái muốn xóa bức tranh bằng bột mì, nhưng Chung Viễn Huỳnh đưa tay ngăn lại: "Đẹp lắm, lát nữa hẳn lau."

Ngón tay cô chạm vào cổ tay trái của cậu, đầu ngón tay cô cảm nhận được nhiệt độ mát lạnh và sự tiếp xúc không đồng đều.

Chung Viễn Huỳnh rút tay về, vô thức liếc nhìn nơi cô vừa chạm vào, cổ tay cậu gọn gàng nhẵn nhụi, hình xăm màu đen khiến nước da cậu càng lạnh tái nhợt, nhưng...

Chung Viễn Huỳnh thăm dò hỏi: "Cậu tại sao lại muốn đi xăm?"

Phó Tẫn đột nhiên rút tay về, lại đặt lên bồn rửa mặt, không né không tránh, thản nhiên nói: "Bỗng nhiên muốn thôi."

"Tại sao lại xăm ở chỗ không bằng phẳng như thế?"

"Thợ xăm mới được bổ nhiệm không đủ tay nghề."

Chung Viễn Huỳnh chưa bao giờ xăm nên cô không chắc lắm, nhưng cô đã nhìn thấy rất nhiều hình xăm của người khác, hầu hết các cô gái đều xăm những hình tươi tắn và nghệ thuật, kí tự tiếng Anh đặc biệt, hoa hoặc một số hoa văn nhỏ, còn hầu hết các chàng trai đều thích xăm những hình lòe loẹt và bặm trợn.

Hình xăm của Phó Tẫn chỉ có một vòng tròn màu đen, chắc là do thợ xăm tay nghề không tốt nên không làm thủ thuật gì, chỉ là lần đầu tiên muốn làm mà thành quả lại bị thế này thì khổ quá.

Thời gian chờ hiển thị trên lò mau chóng nhảy đến số không, mọi âm thanh nhỏ dần, hòa vào âm thanh tự nhiên của gió, tiếng côn trùng trong cỏ cây hoa lá.

Vì là sinh nhật của Phó Tẫn, Chung Viễn Huỳnh không thể trực tiếp rút lui, vì vậy cô nhẹ nhàng hỏi cậu: "Ở nhà cậu có ngọn nến nào không?"

"Không có." Phó Tẫn cúi xuống nhìn vào chiếc tủ thấp: "Chỉ có một cái bật lửa."

"Thế cũng được."

Phó Tẫn tìm kiếm một lúc lâu mới tìm thấy một chiếc bật lửa, như thể nghĩ ra điều gì đó, cậu liền nói: "Nhưng tôi không hút thuốc."

Giống như sợ cô không tin, cậu còn nói thêm: "Là Từ Tử Thúc đem tới."

Bánh ngọt cho dù làm ít nhưng tổng cộng mười sáu cái vẫn là nhiều, Chung Viễn Huỳnh cúi đầu nhìn đống bánh ngọt này, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu: “Tối nay cậu cũng không cần ăn hết bánh ngọt, bỏ vào tủ lạnh đi, ngày mai hoặc ngày kia hẳn là vẫn có thể ăn được."

Hai người ngồi trên sô pha trong phòng khách, ở giữa kê một chiếc bàn cà phê, mười sáu chiếc bánh ngọt nhỏ xếp thành hai hàng.

Chung Viễn Huỳnh tắt đèn trần và đèn tường trong hành lang đi, chỉ để lại một ngọn đèn thủy tinh ở giữa phòng khách, sau khi xung quanh tối dần, sự yên tĩnh cũng từ từ kéo theo bóng tối.

Chung Viễn Huỳnh đưa tay ra, bấm ngón tay cái, một cụm ngọn lửa nhỏ đung đưa từ chiếc bật lửa.

Giống như hơn mười năm trước, trong mắt cậu phản chiếu tia lửa màu cam, thậm chí ánh mắt của cậu cũng hơi sáng lên hình vòng cung.

Bên ngoài có một tầng hắc ám, bên trong là một tầng màu trắng pha lê ánh sáng, giữa là một tầng màu cam ánh lửa, phảng phất từng tầng từng tầng như tạo thành một thế giới nhỏ bao bọc bọn họ.

Một lúc sau, Chung Viễn Huỳnh vẫy tay ra hiệu.

Phó Tẫn hơi trầm tư, liền nhướng mi, nhìn thấy ánh lửa chiếu rọi vào tay mặt mình, thiếu nữ non nớt năm xưa nay đã trở thành một thiếu nữ dịu dàng xinh đẹp như đóa hoa.

Cậu cúi người về phía trước, đặt một tay lên đầu gối và duỗi ngón trỏ ra bằng tay kia để đẩy ngón tay cái của cô ra.

Trong nháy mắt, ngọn lửa biến mất.

Chung Viễn Huỳnh nghi hoặc: "Cậu không thổi nến à?"

"Đột nhiên tôi không muốn ước nữa." Phó Tẫn lấy chiếc bật lửa trong tay ra rồi ném nó sang một bên, bật lửa va chạm với sàn nhà tạo ra một âm thanh nhỏ.

Nếu bạn sống trên đời mà không có điều ước, bạn chắc chắn sẽ cảm thấy tẻ nhạt, bởi vì cuộc sống là như vậy.

Cậu từ từ ăn, như thể đang ghi nhớ hương vị từng chút một.

Thời gian trong phòng khách như ngưng đọng lại, Chung Viễn Huỳnh đầu tiên chống cằm nhìn cậu chậm rãi ăn, sau đó kéo gối đỡ đầu, cuối cùng khom người dựa vào thành ghế sô pha, mí mắt nặng nề nhắm lại.

Phó Tẫn cầm điều khiển bật điều hòa lên rồi đắp chăn cho cô, còn mình thì tiếp tục ăn bánh.

Sau khi chậm rãi ăn hết mười sáu cái bánh, cảm thấy đã bấm bụng, cậu chậm rãi đứng thẳng dậy đi đến trước mặt cô.

Ngọn đèn pha lê trắng lạnh khiến làn da của cô càng trở nên trắng nõn mịn màng, giống như ánh trăng rơi trên đóa hoa mộc lan trắng, yên bình mà xinh đẹp.

Phó Tẫn nửa quỳ ghé sát vào cô, luồn những ngón tay vào mái tóc cô vương vãi trên gối, lông mi rũ xuống che giấu đi cảm xúc trên mặt.

Im lặng một lúc.

"Tôi không muốn uống thuốc nữa."

"Tôi muốn hôn chị."

——

Sáng sớm hôm sau, cô có thể nghe loáng thoáng tiếng chim hót lanh lảnh, hương hoa thoang thoảng từ từ thổi vào phòng cùng với làn gió mát rượi.

Chung Viễn Huỳnh nửa mê nửa tỉnh, trong đầu căng thẳng, cô cảm thấy có gì đó không ổn.

Tiểu khu cũ của cô từ khi nào có môi trường tự nhiên tốt như vậy, mà chiếc giường cô đang nằm cũng quá thoải mái rồi đấy...

Như thể ký ức về nhà không còn mảnh vụn, các dây thần kinh khác trong não lập tức được đánh thức, Chung Viễn Huỳnh đột nhiên mở mắt ra.

Trời còn chưa hừng đông đã phủ một màu tro xám, bên giường có một chiếc đèn ngủ nhỏ bằng gỗ, Phó Tẫn ngồi ở một bên, không làm gì khác ngoài việc cứ chằm chằm nhìn cô.

Ánh sáng màu cam dịu nhẹ của đèn ngủ chiếu xuống bên cạnh cậu, như thể xuyên qua một nửa màn hình, mái tóc cậu trở nên nhạt màu hơn, đôi mắt đen của cậu chuyển sang màu nâu sẫm…

Ánh sáng và bóng tối kết hợp càng làm nổi bật vẻ ngoài sạch sẽ, khổ hạnh và gợi cảm của cậu.

Chung Viễn Huỳnh không biết cô có choáng váng khi học nghệ thuật hay không nhưng càng nhìn Phó Tẫn, cô càng cảm thấy không thể chê vào đâu được, tỷ lệ từ các đường nét trên khuôn mặt đến vóc dáng đều gần như hoàn hảo.

Phó Tẫn dựa vào lưng ghế, chống cằm: "Vẫn còn sớm, chị ngủ thêm chút đ.?"

Chung Viễn Huỳnh sững sờ vài giây mới tiếp tục làm việc: "Thực xin lỗi, tối hôm qua không biết vì sao ngủ say như vậy, đã gây phiền toái cho cậu."

Cô ngồi dậy, phát hiện phòng ngủ của cậu cơ bản là một màu, rèm vải màu xám, chăn ga màu xám nhạt, thảm trải sàn cũng màu xám chì, cả căn phòng thoạt nhìn đều đơn điệu lạnh lẽo.

Điều này làm cho bìa sách đầy màu sắc trên kệ trở thành thứ nổi bật bất trong căn phòng này.

Tủ sách lớn bằng gỗ chất đầy truyện tranh, Chung Viễn Huỳnh không nhìn kỹ nhưng từ màu sắc và kiểu dáng của con dấu bên cạnh, cô có thể biết được đây đều là sách của Nguyên Tận.

Dù sao cô cũng đã mua rất nhiều để đặt ở đầu giường.

"Cậu cũng thích Nguyên Tận sao?"

Chung Viễn Huỳnh nhân cơ hội này để thay đổi chủ đề, sau đó nhanh chóng rời khỏi giường.

Phó Tẫn nhìn theo ánh mắt của cô, liếc nhìn tủ sách, vẻ mặt cậu trở nên ám muội, do dự một lúc rồi nói: "Tôi không thích."

"Không thích sao?" Chung Viễn Huỳnh có chút khó hiểu nhìn chằm chằm cậu: "Cậu không thích còn mua nhiều sách của 'cô ấy' như vậy làm gì?"

Nếu cậu đã không thích Nguyên Tận thì ocn mua sách của cô ấy làm gì chứ, giả sử cậu thích một tác phẩm nào đó của cô ấy thì việc mua sách của cô ấy là hợp lý, nhưng trên giá sách không chỉ có tất cả các tác phẩm mà Nguyên Tận đã xuất bản cho đến nay, mà còn có một bộ sưu tập các bản in hạn chế.

Đây không phải là thích, là tình yêu đích thực thì còn là gì nữa chứ?

Những bản giới hạn đó, cô đều đặt đồng hồ báo thức và canh giờ, dù có nhanh tay đến đâu cũng không mua được.

Có lẽ là bởi vì giọng điệu của cô quá khó tin, Phó Tẫn thay đổi lời nói: "Không có việc gì, chị xem một chút đi."

Hiển nhiên Chung Viễn Huỳnh không hài lòng với câu trả lời của cậu, thế giới của cô chỉ có hai tình huống, một là thích Nguyên Tận, hai là không biết Nguyên Tận.

Đương nhiên, nhất định có loại người thứ ba không thích Nguyên Tận, cô không kéo họ vào thế giới của mình, chỉ là giữ khoảng cách với họ, ai cũng có quyền thích và không thích một người nào đó, không sao cả, chỉ cần không đụng chạm nhau là được.

Vì Phó Tẫn ở làn ranh giữa nhưng vẫn có thiên hướng về thích hơn, Chung Viễn Huỳnh quyết định phổ cập kiến thức cho cậu: "Nguyên Tận là một họa sĩ truyện tranh ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ ai, với kỹ năng vẽ hạng nhất và tính cách đặc biệt, nhưng không chỉ giới hạn ở điều này, cậu sẽ không bao giờ có thể đoán được cô ấy sẽ mang đến bất ngờ gì trong giây tiếp theo."

"Cậu có thể kiểm tra thông tin của cô ấy trên Internet. Minh chứng rõ nhất cho tài năng của cô ấy là cô ấy đã giành được vô số giải thưởng nhiều đến mỏi tay."

Chung Viễn Huỳnh vừa nhắc đến Nguyên Tận liền trở nên hưng phấn không ngừng: "Tôi rất thích cô ấy. Trước đây tôi cũng thích rất nhiều họa sĩ hoạt hình nhưng từ khi học đại học, tôi đã bắt đầu thích cô ấy nhất."

Chung Viễn Huỳnh vui vẻ đến mức như vừa đào được một kho báu, cô đắc ý cười nhìn về phía Phó Tẫn, đôi mắt của Phó Tẫn cũng dịu dàng nhìn cô, đôi môi cậu khẽ cong lên.

Chung Viễn Huỳnh tiếp tục: "Từng có một công ty trò chơi muốn hợp tác với Nguyên Tận để vẽ một số nhân vật trò chơi và áp phích quảng cáo. Có người nói rằng tiền công rất cao, trung bình là vài nghìn mỗi giờ, nhưng cô ấy đã từ chối."

"Tính ra hợp tác với cô ấy cũng rất mệt, dù sao tranh của cô ấy rất đắt, có bức tranh trị giá hơn một trăm nghìn nhân dân tệ..."

Nghe vậy, Phó Tẫn nhướng mày và nói: "Hàng trăm nghìn là một tuyên bố phóng đại từ bên ngoài mà thôi, mỗi bức tranh cùng lắm cũng chỉ có mấy chục nghìn."

Chung Viễn Huỳnh không nói nữa, mặt không đổi sắc nhìn cậu: "Làm sao cậu biết?"

"..."

Biểu cảm của Phó Tẫn trở nên hơi phức tạp.

Nghĩ đến vừa rồi cô không tiếc lời khen ngợi Nguyên Tận, Phó Tẫn cong môi, trong đôi mắt hiện lên một tia cười.

Chung Viễn Huỳnh nghiêm mặt nói: "Hay là cậu có hiểu lầm gì về Nguyên Tận sao?"

"Dù sao cô ấy cũng là người tôi thích nhất, nếu cậu không thích cô ấy cũng không sao, tôi sẽ không nhắc tới cô ấy với cậu nữa, còn nếu như cậu cũng thích cô ấy, vậy thì chúng ta chính là chị em cùng cha khác mẹ."

Phó Tẫn: "..."

Cậu cụp mắt xuống, yên lặng nắm chặt tay, thanh âm càng thêm khẩn trương: "Chị thích người đó như vậy à?"

Chung Viễn Huỳnh không chút do dự nói: "Đúng vậy."

Giống như có một luồng điện cao thế trong nháy mắt xuyên qua tim, phát ra những tiếng động điên cuồng, Phó Tẫn nắm chặt tay lại một cách thô bạo, cố gắng kiềm chế lồng ngực không được phập phồng.

Ức chế cảm xúc bạo lực và hỗn loạn.

Một lúc sau, cậu như đã nếm được vị ngọt quanh hũ mật, dường như vô tình nói: “Chị thích người đó đến mức nào?”

Chung Viễn Huỳnh không hiểu tại sao cậu cứ hỏi có thích hay không, nhưng cô vẫn nói hùa theo cậu: "Tôi cũng không biết phải miêu tả thế nào cho cậu hiểu."

"Có thể nói thế này." Chung Viễn Huỳnh dừng một chút: "Nếu một ngày nào đó cô ấy đóng bút, cả đời này tôi sẽ không bao giờ đọc truyện tranh nữa."

Khi còn học đại học, cô đã hoàn toàn bất hòa với Chung Lịch Cao, cô không nhận bất kỳ khoản tiền nào từ ông ta, cô không muốn ông ta kiểm soát cuộc sống của mình nữa, cho dù là chỉ một ngày.

Cô phải tự kiếm học phí và sinh hoạt phí, trong khi các bạn cùng phòng có thể còn ngủ dậy muộn, thì cô lại phải đi làm thêm ở quán ăn sáng lúc năm giờ, đến lớp lúc bảy giờ ba mươi phút, ngoài ra còn phải làm thêm bán thời gian vào ban đêm và cuối tuần.

Với khối lượng bài vở ở trường dày đặc như vậy, cô nghiến răng cân bằng hai bên và nhất quyết học cho xong đại học.

Sau này, công cuộc tìm kiếm việc làm của cô ấy sau khi tốt nghiệp lại càng tăng thêm những thăng trầm, càng khiến cô bận rộn và mệt mỏi suốt một khoảng thời gian dài, những ngày tháng đó cô đều bị bao trùm trong bóng tối không thể nhìn thấy tương lai.

Trong vô số những đêm khuya yếu đuối và buồn bã, nhờ đọc truyện tranh của Nguyên Tận mà cô có thêm năng lượng sống sót đến bây giờ.

Không phải là do truyện tranh của Nguyên Tận có khả năng truyền cảm hứng, ngược lại, phần lớn tranh của 'cô ấy' đều u ám và phản trắc, thậm chí ở một số chi tiết còn tràn ngập cảm giác u uất và ngột ngạt.

Nhưng Chung Viễn Huỳnh đã nhìn thấy sự vật lộn trong bức tranh, một cảm giác vật lộn để sinh tồn trong vũng lầy đen tối.

Có sức sống, nhưng không có sức mạnh.

Thấy rõ tia hy vọng phía xa, nhưng bị kìm kẹp trong gông cùm khó vươn tới.

Dường như trong giây tiếp theo sức sống này sẽ chìm trong vũng lầy, mọi thứ sẽ trở lại sự im lặng chết chóc.

Cô đã hỏi những người khác, nhưng không ai nhìn ra cảm giác mà cô nói, một số cảm giác là phi logic và không hợp lý, có thể sự đồng cảm này chỉ là ảo tưởng của chính cô, nhưng nó cũng dựa trên sở thích và mối quan hệ lẻ loi của cô.

"Cô ấy không vẽ nữa, tôi cũng không xem nữa." Chung Viễn Huỳnh trầm giọng nói lại lần nữa.

Lông mi của Phó Tẫn run lên, hơi thở của cậu lặng lẽ ngừng lại.

Có một khoảnh khắc của sự im lặng.

Chung Viễn Huỳnh thấy bầu không khí hơi buồn tẻ thì lên tiếng phá vỡ nó.

"Quên đi, chuyện này không nói nữa, tôi đi về trước đây."

Theo thời gian trôi qua, sắc trời càng ngày càng sáng, ánh sáng càng rõ ràng, cô chú ý tới dưới quầng mắt cậu có màu lam nhạt: "Cậu... Cả đêm không ngủ à?"

Phó Tẫn trực tiếp bỏ qua chủ đề này: "Những bức tranh đó đều cho chị."

"Cái này tôi không cần." Có một số đã hết bản in, mua không được, cậu sưu tập nhiều như vậy chắc cũng không dễ dàng.

"Là quà cảm ơn chị đã chăm sóc tôi trong khoảng thời gian qua." Cậu lại nói.

Chung Viễn Huỳnh do dự, không dao động, nhưng chỉ sợ Phó Tẫn cảm thấy rằng cậu nợ cô điều gì đó và cảm thấy khó chịu.

"Tôi cũng có mấy cái." Chung Viễn Huỳnh suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi xem qua có tiện không? Nếu không có thì chụp một tấm rồi quay lại xem."

Bằng cách này, ở một mức độ nhất định, cô đã có thể thu thập tất cả các bức tranh của Nguyên Tận.

Được sự đồng ý của Phó Tẫn, Chung Viễn Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, cô sợ cậu sẽ cưỡng ép cho đi, nhất định phải tùy tình cảm mà phân chia rõ ràng, sự chăm sóc của cô trong thời gian này chẳng đáng là bao, chụp một tấm ảnh như một kỷ niệm đã là tốt rồi.

Cô cẩn thận nhìn tủ sách, mới phát hiện ngoài truyện tranh của Nguyên Tận còn có rất nhiều tạp chí nhiều kỳ, tập san và một số loại sách hiếm đều ở đó.

"Tôi có thể xem những thứ này không?" Chung Viễn Huỳnh chỉ vào bộ sưu tập tranh vẽ và ký họa phía sau cuốn truyện tranh ấn bản của nhà sưu tập.

"Tất cả đều được."

Giọng điệu của cậu thản nhiên đến mức cô có ảo giác như chỉ là 'cho mượn khăn giấy' và 'tùy tiện cầm lấy'.

Cô cẩn thận mở bộ sưu tập tranh ra, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy hầu hết các bức tranh trong đó, nghĩa là Nguyên Tận chưa bao giờ xuất bản chúng trên các nền tảng công cộng, vậy Phó Tẫn mua chúng bằng cách nào vậy?

Cô cẩn thận chọn một chồng bản vẽ khác.

Chung Viễn Huỳnh liếc nhìn vẻ mặt vô hại và thuần khiết của Phó Tẫn, lặng lẽ đếm số tờ, hai mươi mốt.

"..."

Tổng cộng ít nhất cũng phải một triệu, Phó Tẫn trước đó từng nói giá mấy chục vạn một cái, chẳng lẽ do cậu mua nhiều nên được Nguyên Tận giảm giá cho năm mươi phần trăm sao?

Đây chẳng phải là quá kỳ diệu rồi sao.

"Sao vậy?" Phó Tẫn thấy vẻ mặt của cô không đúng liền hỏi.

Chung Viễn Huỳnh ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào mắt người chơi Nhân dân tệ, ông chủ vàng krypton, không hâm mộ, cũng không ghen tị hay căm ghét nói: "Ồ, không có gì đâu."

Cô quay ra phía sau vô tình nhìn thấy một vài bức vẽ có chữ ký của Nguyên Tận, những bức tranh này rất hiếm và Nguyên Tận chỉ mới đăng có một bức trên Weibo.

Nói chính xác là, weibo của trợ lý Nguyên Tận đã được công khai, trợ lý đã tổ chức một cuộc bốc thăm Weibo để mọi người bình luận về ý nghĩa của bút danh Nguyên Tận.

Chung Viễn Huỳnh là một người miễn nhiễm trúng xổ số, cô không có bất kỳ kỳ vọng nào, tình cờ hôm đó chuông vào lớp vang lên, cô cũng không thèm nhìn, chỉ gõ hai chữ vào bình luận rồi đứng dậy đi vào lớp.

Khi chính chủ công bố kết quả trên Weibo vào buổi tối, tin tức đã bùng nổ, số lượt thích, bình luận và tin nhắn riêng tư vượt quá sức tưởng tượng của cô, số lượng người theo dõi đã tăng từ hơn bảy mươi lên gần một nghìn người ngay lập tức.

Cô không thể loại bỏ những dấu chấm hỏi trong đầu, sau khi đọc từng tin nhắn, cô thấy một người rất hào phóng trực tiếp nhắn tin riêng với cô và nói: "Tôi sẽ mua tranh của Nguyên Tận, cô có thể bán nó với giá một trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ được không?"

"?"

Cô muộn màng nhận ra rằng mình đã trúng xổ số, nhưng chẳng phải là chưa đến lúc lúc công bố kết quả trên Weibo sao?

Chung Viễn Huỳnh lập tức truy cập Weibo của trợ lý Nguyên Tận, thấy ID của mình đã lên top đầu trong khu vực bình luận vì số lượng thích..

Ở đây không có đom đóm ở đây: sự kết thúc của số phận

Nguyên Tận nhấn thích bình luận này.

Ngay sau đó, trợ lý của Nguyên Tận cũng thích bình luận này và tuyên bố cô là người chiến thắng, còn kêu cô vui lòng nhắn tin riêng địa chỉ và thông tin liên lạc.

Chung Viễn Huỳnh sửng sốt hồi lâu, cảm giác chân giẫm lên bông không chân thực, vô tình trồng liễu, liễu thành bóng, đây chỉ là suy đoán bừa của cô mà thôi.

Nói tóm lại, cô vừa nhận được một bức tranh có chữ ký của Nguyên Tận trị giá một trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ.

Sau vài đêm ngây ngất, vài ngày nghi ngờ cuộc sống, vài tuần vui mừng, cô cảm thấy mình đã cạn kiệt mọi may mắn trong cuộc đời này, cho đến tận bây giờ, cô mới có cơ hội được nhìn thấy mấy bức tranh có chữ ký của Phó Tẫn.

"..."

Cô cầm điện thoại di động chụp ảnh với vẻ mặt tỉnh bơ, nhưng trong lòng thì đang không ngừng gào thét, khoảng cách giữa người với người thật sự rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ bằng đường kính của sa mạc Sahara.

Phó Tẫn buông lỏng khuỷu tay trên tay vịn, chống cằm nghiêng đầu nhìn cô: "Sao chị lại có vẻ mặt như vậy?"

Chung Viễn Huỳnh không ngừng di chuyển tay mà không ngẩng đầu lên nói: "Tôi vui sướng đến toang rồi, hiểu không."

"Toang gì?” Phó Tẫn hơi nhướng mày.

"...."

Thoạt nhìn, họ không cùng một tần số.

Bởi vì giọng điệu của cậu quá chân thành, Chung Viễn Huỳnh ngại ngùng không để tinh chất chanh trong lòng tiếp tục nhảy lên, trực tiếp ấn tinh chất chanh xuống, nghiêm túc nói nhảm: "Ăn vài quả chanh có thể cảm nhận được độ chua của axit dạ dày."

Bấy giờ cô thấy Phó Tẫn ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ vừa học vừa được dạy bảo, bỗng thấy áy náy.

Chung Viễn Huỳnh ho nhẹ một tiếng: "Tôi cũng chụp xong rồi, cậu đi ngủ đi, tôi đi trước, buổi chiều còn có tiết dạy."

Sau khi cô rời đi, Phó Tẫn gọi cho Từ Tử Thúc.

"Này, tổ tông, sáng sớm có chuyện gì sao?" Từ Tử Thúc hình như cũng đang bận xử lý công việc, bên đầu dây bên kia truyền đến tiếng lật tài liệu cùng tiếng gõ bàn phím.

Phó Tẫn: "Tôi toang."

"?"

"Gì chứ?"

"!"

Từ Tử Thúc cười nói: "Tổ tông, cậu cũng bắt đầu học theo mấy cái trào lưu mới trên mạng rồi sao, cuối cùng cậu cũng có thể theo kịp tốc độ của thời đại Internet, hòa nhập vào niềm vui lướt web."

"Là biểu hiện của quả chanh này." Từ Tử Thúc mắng Phó Tẫn một trận: "C1o chút hâm mộ nhưng cũng có chút ghen ghét, có lẽ ý nghĩa của nó chính là như vậy."

Phó Tẫn liếc nhìn hàng loạt biểu cảm chanh, nhưng vẫn cảm thấy nó không giống biểu cảm Chung Viễn Huỳnh vừa rồi: "Kêu người mua một hộp chanh đem tới đây."

"Không được." Từ Tử Thúc ngừng động tác trong tay, không hiểu suy nghĩ của cậu: "Cậu muốn một hộp chanh làm gì?"

Giọng nói lãnh đạm của Phó Tẫn truyền đến: "Tôi cảm thấy mình toang rồi."

Từ Tử Thúc: "... Không cần thiết."

Chuyện gì đã xảy ra với tổ tông này vào sáng sớm vậy chứ.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, căn phòng rộng rãi màu xám lại rơi vào im lặng.

Phó Tẫn đứng dậy kéo rèm thật chặt không cho ánh sáng lọt vào, căn phòng chìm trong bóng tối, mọi biểu cảm trên gương mặt cậu lập tức mờ đi.

Chung Viễn Huỳnh thích ánh sáng và sợ bóng tối, trong khi cậu lại thích chìm trong bóng tối và sợ ánh sáng.

Cô thích sống dưới ánh mặt trời, vì vậy cậu sẽ giấu tất cả bóng tối và làm một người bình thường, ít nhất ngoài mặt cậu có thể giả vờ bình thường.

Phó Tẫn đang nằm trên nơi cô đã ngủ, trên đó dường như còn sót lại chút hơi ấm và hơi thở của cô.

Các đốt ngón tay của cậu nhẹ nhàng đặt lên hai hàng lông mày, đôi mắt cậu chứa đầy sự mê đắm điên cuồng.
Chương kế tiếp