Đèn Đom Đóm Đêm Dài

Chương 18
Phó Tẫn là Nguyên Tận?

Tin tức này quá bất ngờ làm Chung Viễn Huỳnh một hai ngày sau vẫn không thể nào tiếp thu hết được, và cô cũng hạn chế không đến nhà gỗ để gặp cậu nữa.

Cô luôn cho rằng Nguyên Tận là một phụ nữ trí thức, cô còn chắc chắn cô ấy là một cô gái nhỏ kỳ quặc khi còn trẻ, thích tưởng tượng và trí tưởng tượng khá sâu xa nên mới có thể xây dựng một thế giới tráng lệ mà không bị gò bó và bó gọn trong cách cầm cọ vẽ.  

Cô không ngờ Nguyên Tận lại là đàn ông chứ đừng nói đến Phó Tẫn. 

Nghĩ đến việc cô không ngừng khen ngợi mình trước mặt Phó Tẫn ngày hôm đó, trông cô chẳng khác nào một fan hâm mộ cuồng nhiệt, tâm lý cô suy sụp ngay lập tức.  

Những đấu tranh và hy vọng mà cô thấy trong truyện tranh của Nguyên Tận chỉ là những suy nghĩ hoang đường của cô, và tất cả những tưởng tượng của cô về Nguyên Tận đã bị đập tan thành từng mảnh và biến thành cát bụi.  

Nghĩ lại, có lần cô cũng đã từng động viên Phó Tẫn vì còn tưởng là cậu không có năng khiếu, giờ nghĩ lại thôi đã làm cô chảy mồ hôi ròng ròng...

Chà, nếu có thể, bây giờ cô tưởng tượng rằng mình sẽ đâm thẳng đầu xuống đất như một con đà điểu.  

Thoáng cái đã tới cuối tuần đi dạy lớp người lớn ở “Nghệ thuật phi thường”.  

Trong lòng Chung Viễn Huỳnh vẫn còn rối bời, cô cố gắng tỏ vẻ cứng rắn mắt không chớp đi vào lớp, cả buổi học cũng không nghiêng đầu, đến giờ hướng dẫn cũng không thèm liếc nhìn chỗ bên cửa sổ.

Phó Tẫn siết chặt cây bút chì, cậu liên tục nhíu mày, nét bút hạ trên giấy càng lúc càng đậm và sâu.  

Cứ như vậy ba tiếng đồng hồ, sau giờ học, Chung Viễn Huỳnh rút USB ra, đi ra khỏi phòng dạy và trở lại phòng nghỉ ngơi, định thu dọn đồ đạc xong xuôi, sau khi mọi người rời đi hết mới tắt điện đóng cửa lại.

Sau khi giảng bài quá lâu, cổ họng của cô trở nên khô khan và rất khát nước, Chung Viễn Huỳnh không nhịn được ho khan hai lần, sau đó cô đi đến bình nước, cầm cốc giấy đi lấy nước, liếc mắt thấy có người bước vào liền đóng cửa lại thuận tiện giúp trở tay đóng cửa

Chung Viễn Huỳnh nhận nước xong liền vội hớp một ngụm, cô vừa đứng thẳng dậy liền bắt gặp đôi mắt đen láy của Phó Tẫn.  

Cô theo bản năng lảo đảo, có hơi ngập ngừng: "Sao vậy?"  

“Sao chị lại trốn tôi?” Cậu trầm giọng hỏi.  

“Không có.” Chung Viễn Huỳnh giả dối nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”  

Nói xong, cô ném chiếc cốc giấy rỗng vào thùng rác, phát ra một tiếng "keng" nhẹ rồi bước đến bàn tiếp tục thu dọn đồ đạc.  

Phó Tẫn lặng lẽ cong ngón tay, quai hàm hơi rụt lại, lồng ngực phập phồng, thần kinh căng thẳng, như thể máu từ dung nham tàn khốc phun ra thiêu khô cả huyết mạch. 

Cảm xúc dâng trào mãnh liệt trong lồng ngực cậu, và có điều gì đó trở nên gần như không thể kiểm soát được.  

Chung Viễn Huỳnh cúi đầu không nhìn cậu, cô kéo khóa túi lại, vừa cầm lên, liền cảm thấy eo bị một bàn tay to giam cầm, giây tiếp theo, cả người cô như lơ lửng trên không trung, hai chân rời khỏi mặt đất, cậu nhấc bổng cô lên và đặt cô ngồi lên bàn.  

Cô ngồi trên chiếc bàn gỗ tối màu, thân trên buộc phải ngả ra sau, hai tay khó khăn chống đỡ mặt bàn để không ngã, Phó Tẫn nhân cơ hội đẩy hai chân cô ra.  

Hôm nay Chung Viễn Huỳnh mặc quần đùi denim màu trắng, đôi chân thon dài thẳng tắp, làn da trắng nõn mềm mại lướt trên lớp vải của chiếc quần âu màu đen ở hai bên chân, sự đối lập trắng đen gây ấn tượng thị giác cực thu hút.  

"Phó Tẫn, cậu làm cái gì thế!"

  

Tư thế xoạc chân này khiến Chung Viễn Huỳnh có chút nóng bỏng, cô ngồi trên bàn, chiều cao chỉ cao đến cằm cậu, bị bóng dáng cậu bao trùm, cảm giác tràn đầy áp bức.

Trong phòng nghỉ yên tĩnh mà chật hẹp, cửa sổ khép hờ, gió chiều nóng nực chậm rãi thổi vào, ánh sáng bạc của trăng sao xuyên qua kính chiếu xuống sàn nhà lát gạch, phản xạ ra một tia sáng màu bạc mỏng manh.  

Không ổn rồi.  

Không có nơi nào để che giấu tiếng trái tim cô đang đập thình thịch rất mạnh.  

Chung Viễn Huỳnh ngước mắt lên và phát hiện Phó Tẫn có gì đó không ổn, khí thế hủy diệt vừa rồi dường như hóa thành một đám sương đen, che khuất đôi mắt cậu, không thể xóa nhòa hay hòa tan, khiến mọi người khó phân biệt và không thể biết cậu đang suy nghĩ gì.

Cậu dùng một tay che một bên cổ cô, cảm nhận nhịp tim đang hoạt động dưới làn da của cô, tay còn lại xoa xoa các đầu ngón tay cô, từ ngón cái đến ngón út, hết lần này đến lần khác.  

Chung Viễn Huỳnh biết rằng đây là một hành động theo thói quen và Phó Tẫn sẽ chỉ làm điều này khi cậu cảm thấy vô cùng lo lắng.  

“Tại sao chị lại trốn tôi?” Cậu nhếch môi nghiến răng, nhưng giọng nói lại tràn đầy vẻ bất bình.  

Tại sao mấy ngày nay không tới, tại sao không tới nhìn cậu một cái.  

Chung Viễn Huỳnh cắn quai hàm, thở ra một hơi, cũng không dừng động tác, mà kéo dài nói bốn chữ: "Nguyên Tẫn thái thái."  

"..."  

Thật lâu sau, sắc mặt Phó Tẫn dần dần hòa hoãn, cậu buông cô ra, lui về phía sau hai bước, thận trọng hỏi: “Bởi vì chuyện này sao?”  

Chung Viễn Huỳnh từ trên bàn đi xuống, nhỏ giọng nói: "Sao cậu lại lừa tôi?"  

“Tôi không có lừa chị.” Cậu lặng lẽ nói.  

Chung Viễn Huỳnh lặng lẽ nghĩ lại từ đầu đến cuối, và muộn màng nhận ra rằng Phó Tẫn chưa bao giờ nói rằng cậu không phải Nguyên Tận: "Vậy tại sao cậu lại giấu tôi."

Phó Tẫn nhìn xuống cô và nói tiếp: "Tôi không giấu chị."  

“Cậu còn dám nói không giấu tôi?” Chung Viễn Huỳnh lườm cậu: “Vậy tại sao cậu còn vẽ như vậy trong lớp học nghệ thuật?”

Tiêu chuẩn kia cách xa Nguyên Tận ngàn dặm, cô làm sao có thể từ những bức họa kia nhìn ra bóng dáng của Nguyên Tận.  

Phó Tẫn mím môi và im lặng.  

Chung Viễn Huỳnh đau lòng nghĩ, mấy bức tranh kia chẳng phải chính mình tạo nên lịch sử đen tối sao, cô vẫn chưa yên lòng: “Ngày đó ca ngợi cậu động trời, lòng cậu chắc hẳn vui mừng lắm nhỉ?”  

Phó Tẫn chân thành gật đầu.  

"..."  

Phó Tẫn ngoan ngoãn đứng đó, thẳng lưng, đầu rũ sâu, mày hơi cụp xuống, bộ dạng đáng thương cùng với thái độ nhận lỗi rất tốt, như thể vẻ ủ rũ vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.  

Thấy cậu lại cẩn thận nhìn mình, Chung Viễn Huỳnh mềm lòng, cô hoàn toàn nhụt chí, thực ra cô không tức giận, chỉ là có chút ngượng ngùng xấu hổ, chưa cân bằng được chênh lệch giữa thực tế và tưởng tượng.  

Chung Viễn Huỳnh cầm túi lên, tùy hứng nói: "Cậu nói xem nếu tôi là giáo viên dạy Nguyên Tận thì giá trị của tôi có thể tăng lên được không?"  

Phó Tẫn nhướng mày và cười nói: "Được chứ, chị muốn tăng bao nhiêu lần."  

"Thôi quên đi." Chung Viễn Huỳnh vung tay: "Từ xưa đệ tử trong giáo phái sau khi thành môn đều bỏ rơi sư phụ, ngươi đáng giá hơn sư phụ là đủ rồi."  

"..."

——

Vài ngày sau, Bối Trân Giai cuối cùng cũng lấy hết can đảm và gửi cho Từ Tử Thúc một tin nhắn WeChat có nguy cơ bị chặn: [Tiến độ của "Đèn đom đóm đêm dài" đến đâu rồi? 】  

Cô ấy yếu ớt gửi một câu, cảm giác khiêm tốn đến cực điểm của một biên tập viên. 

Lần này Từ Tử Thúc trả lời rất nhanh, nhìn Phó Tẫn đang vẽ, anh ta lại gõ chữ: [Đừng hỏi, hỏi cũng không có tiến triển gì. 】  

Bối Trân Giai: […]  

Từ Tử Thúc bắt gặp ánh mắt của Phó Tẫn, và tiếp tục gõ tin nhắn:【Kêu người nào đó tới giục cậu ta kìa. 】  

Bối Trân Giai như bừng tỉnh, nhất thời không nói nên lời, cô ấy nhanh chóng gọi cho Chung Viễn Huỳnh: "Em yêu, có muốn uống trà sữa không?"  

“?”

Chung Viễn Huỳnh nói: “Không uống, đừng dài dòng, muốn nói gì thì nói.”  

“Không phải, là tớ có chuyện muốn nhờ.” Bối Trân Giai xúc động nói: “Đó là tâm nguyện cuối cùng của một biên tập viên sắp chết. Cô ấy hy vọng cả đời có thể xem được chương cuối cùng của “Đèn lồng đom đóm đêm dài”, cho nên người chị gái yêu dấu này có thể đi hối thúc người em trai yêu dấu nhanh chóng đăng tải những chương cuối cùng của truyện được không? Đi mà!! Thành thật năn nỉ luôn đó!"  

Bối Trân Giai nghĩ trong lòng, mặc dù đại thần tuy khó mời, nhưng cô ấy nghe theo Phó Tẫn, Phó Tẫn nghe theo Chung Viễn Huỳnh, và Chung Viễn Huỳnh lại là bạn thân nhất của cô ấy, theo logic này, vậy chẳng khác nào cô ấy là người đứng đầu chuỗi thức ăn?

Sau khi tóm tắt như vậy, tâm trí cô ấy ngay lập tức trở nên cân bằng hơn.  

Sau khi biết Nguyên Tận là Phó Tẫn làm cho Chung Viễn Huỳnh một thời gian ngắn bỗng sinh ra cảm giác xa cách với cậu.  

Lần trước Phó Tẫn bị bệnh nặng, vì mất nhiều thời gian tĩnh dưỡng lại cơ thể nên đã ảnh hưởng đến tiến độ ra chương mới, hiện tại cậu chỉ mới bình phục một chút mà Chung Viễn Huỳnh lại đi hối thúc cậu đăng truyện thì có vẻ không ổn cho lắm.  

Kết quả là hai ngày sau, Phó Tẫn gửi đến một tin nhắn: [Tôi không vẽ được nữa. 】

Chung Viễn Huỳnh: [Sao vậy? 】  

Phó Tẫn: [ Lòng tôi bồn chồn, muốn có người đến xem tranh của tôi. 】  

Câu nói này khiến Chung Viễn Huỳnh sửng sốt một chút, trong lúc vô tình, hai người càng ngày càng trở nên thân thiết, từ ban đầu là xa lạ đến bây giờ dường như đã vượt qua mức bạn bè.  

Cô có muốn tiếp tục với cậu như thế này, hay là nên dừng lại đúng lúc.  

Chung Viễn Huỳnh buông thõng tay, đang do dự không biết nên trả lời như thế nào, lúc này chuông cửa cũng trùng hợp vang lên, cô đặt điện thoại xuống và đứng dậy ra mở cửa.  

Thật không ngờ, người mà cô vẫn đang suy nghĩ nên nhắn tin trả lời như thế nào đã xuất hiện ở cửa và đang đứng trước mặt cô.  

Hôm nay Phó Tẫn mặc áo cộc tay màu trắng, quần thể thao màu xám, đeo một chiếc túi lớn màu đen sau lưng, trông rất đứng đắn và gọn gàng, nhìn giống như một sinh viên đại học, giống như những chiếc lá non mùa xuân mới nhú khỏi cành, sảng khoái và trong trẻo. 

Cậu ngoan ngoãn gọi một tiếng: "A Huỳnh."  

Rõ ràng là đã tính toán từ lâu, cậu quá giỏi về việc thăm dò tâm tư của người khác, một khi cô có ý định muốn lùi bước, cậu sẽ lập tức tiến lên ngăn cản, Chung Viễn Huỳnh cũng không thể đuổi người nên cô ra hiệu cho cậu vào.  

Phó Tẫn bước vào và liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy cách bài trí và trang trí trong phòng khách đều mang phong cách văn học tươi mới, lấy màu xanh lam nhạt làm tông chủ đạo, rèm cửa mỏng màu trắng, ở các góc đều dùng chậu hoa và kệ sách để trang trí, ngoài ban công con có rất nhiều hoa và cây cảnh.  

So với màu xám đơn điệu trong phòng cậu, phòng của cô có màu sắc phong phú hơn, bố cục nhỏ nhưng vẫn rất ấm áp.  

Ghế sofa không đủ lớn để Chung Viễn Huỳnh có thể ngả lưng một mình, cũng như có thể đủ chỗ cho hai người ngồi.  

Chung Viễn Huỳnh để Phó Tẫn ngồi trên ghế sô pha trước: "Vẫn là nước ép dưa hấu sao?"  

Phó Tẫn đặt ba lô xuống, kéo khóa, lấy từ bên trong ra một bảng vẽ, giấy và bút: "Nước dưa hấu."  

"Cậu có thể uống nó với đá không, hay mới ép ở nhiệt độ phòng."  

"Gì cũng được."  

Nghĩ tới bụng cậu không khỏe, Chung Viễn Huỳnh quyết định tự tay ép cho cậu một ly mới, còn cô lấy nước ép dưa hấu đã ướp đá trong tủ lạnh ra uống.  

"Có cần lấy bàn ghế cho cậu không? Trong phòng ngủ của tôi có bàn ghế, hay là vào phòng ngủ của tôi vẽ đi." Chung Viễn Huỳnh thấy cậu lấy bảng vẽ, bút chì và tẩy ra, những thứ khác thì đặt bừa trên sàn cùng với chiếc ba lô, không gian có vẻ chật chội nên cô sợ cậu vẽ không thuận lợi.

“Không sao, ở nhà tôi cũng vẽ thế này.” Phó Tẫn dựa lưng vào ghế sô pha, một chân co lại, phần dưới của bảng vẽ gác lên đùi, tay trái ấn bảng vẽ, tay phải nhặt lên một cây bút chì để bắt đầu vẽ. 

Cậu biết Chung Viễn Huỳnh mời cậu đến phòng ngủ của cô vẽ tranh chẳng qua là vô thức quan tâm lễ độ mà thôi, nếu cậu thật sự đi, cho dù chỉ là vì vẽ tranh, lần sau chưa chắc có thể đã vào được nhà cô.

Cậu có thể nóng vội, nhưng cậu không thể vượt quá giới hạn.  

Đáng tiếc là trước kia cậu không hiểu, nên đã dùng sai phương thức.  

Thấy cậu thật sự chỉ là đến tham thiền vẽ tranh, sự nghi hoặc trong lòng Chung Viễn Huỳnh cũng tiêu tán đi rất nhiều, ánh mắt cô không khỏi rơi chăm chú vào trên người cậu. 

Cậu uể oải dựa vào lưng ghế sô pha, từ cổ và vai đến lưng hơi cong lên, mí mắt mỏng hơi rũ xuống, ánh mắt lộ vẻ tập trung. 

Tay cậu cực kỳ đẹp, cầm một cây bút chì, các đốt ngón tay cong cong, khớp xương rõ ràng, những đường gân xanh mờ ẩn hiện dưới làn da trắng nõn lạnh lùng, đường nét uyển chuyển như được vẽ bằng bút. 

Cảnh đẹp người cũng đẹp.  

Chung Viễn Huỳnh ngồi xuống một bên ghế sô pha khác, uống nước dưa hấu mát ngọt, nhìn Phó Tẫn vẽ tranh, cô có cảm giác mình đang trải qua nửa ngày nhàn rỗi nhưng không hề uổng phí. 

Cô nhìn chằm chằm một hồi: "Cậu không phải vẽ "Đêm dài đăng quang đom đóm", mà là "Tục minh" sao, đây là một đôi CP mà tôi yêu thích!!!"  

“Ừ.” Bình thường cậu có thể không để tâm tới những thứ xung quanh, nhưng một khi cậu đã cầm cọ vẽ lên thì cậu lại chuyên tâm đến mức như đắm chìm trong thế giới khác, nhưng tất cả thần kinh đều dồn lên người cô, ánh mắt và lời nói của cô dễ dàng điều động thần kinh của cậu.  

Chung Viễn Huỳnh càng nhìn càng cảm thấy mình bị một đại sư đè bẹp, chỉ có thể kinh ngạc, cậu là một tu sĩ nửa vời không chuyên nghiệp, nhiều kỹ năng hội họa của cậu khác với những người khác, nhưng chúng vẫn rất phù hợp với cậu.  

Cậu không vẽ bản nháp, như thể đã có một bức tranh khắc sâu trong tâm trí cậu, và nó sẽ hình thành ngay khi cậu đặt bút lên giấy, những người khác sẽ vẽ bản thảo trước, để thuận tiện cho việc đóng khung và sửa đổi, tuy tốc độ sơn nhanh nhưng sẽ dễ dẫn đến việc bố cục khung lớn không đẹp, sơn không đẹp những chỗ nhỏ, dần dần tích tụ nhiều chỗ sẽ làm cho tổng thể bức tranh trở nên kém bắt mắt.

Nhưng Phó Tẫn không làm vậy, vì vậy phương pháp này chỉ phù hợp với cậu.  

Và một trong những phong cách của cậu là nhân vật do cậu chắp bút sẽ có những đặc điểm riêng biệt, quần áo hay ánh mắt hay cử động, chỉ cần vẽ ra là người ta có thể liên tưởng ngay đến nhân vật này.  

Cô không bao giờ ngờ rằng có một ngày mình có thể tận mắt nhìn họa sĩ mà mình ngưỡng mộ, huống hồ là là còn vẽ tranh ngay trước mắt mình.  

Cuối cùng vẫn là Phó Tẫn lên tiếng nhắc nhở cô: "Chị không đói sao? Chúng ta đi ăn trước đi."  

Đã đến giờ ăn, Chung Viễn Huỳnh nghe cậu nói vậy thì nghĩ rằng cậu đã đói rồi.  

Ánh nắng ban trưa chiếu rực rỡ trên ban công, hoa cỏ cây cối lá xanh càng trở nên óng ả, trời nóng bức làm cho người ta không muốn vận động, nếu Phó Tẫn không ở bên cạnh, nhất định cô sẽ gọi đồ ăn mang về cho lẹ.  

Cô cảm thấy xấu hổ khi để cậu đến nhà cô mà lại phải ăn cơm hộp, trong lúc đang suy nghĩ xem phải làm gì thì Phó Tẫn liên tục nói: "Gọi đồ ăn giao tận nhà cho tiện."  

Chung Viễn Huỳnh dừng lại và hỏi: "Cậu có muốn ăn mì không?"  

Phó Tẫn đặt bảng vẽ và bút xuống, cô để ý thấy đầu ngón tay cái của cậu bị hằn sâu do cầm bút quá lâu, cậu cong ngón trỏ vô thức xoa chỗ đó, có vẻ không thoải mái.  

Chung Viễn Huỳnh nấu mì rất đơn giản, sau khi thêm mì và gia vị, chỉ cần thêm một số nguyên liệu muốn ăn là được.  

"Cậu muốn thêm trứng không?"  

“Không cần đâu.” Phó Tẫn dựa vào cạnh quầy.  

Chung Viễn Huỳnh cất hai quả trứng vào chỗ cũ.  

"Rau xanh nhé?"  

"Không muốn."  

Chung Viễn Huỳnh lại cất rau xanh.  

"Giăm bông xúc xích."  

"KHÔNG."  

Chung Viễn Huỳnh lại ném một ít xúc xích giăm bông về chỗ cũ.  

"Thịt heo xé?"  

"..."  

Một nồi mì lớn sau khi nấu xong thì được chia làm hai bát, không có gì cầu kỳ, so với mì ăn liền còn ngon hơn, nếu như lão gia tử nhà họ Phó nhìn thấy cô đưa thứ này cho cháu trai yêu quý của mình nhất định sẽ trừng mắt nhìn cô.  

Khi còn bé, cô rất thích chơi khăm cậu, có lần cô đút cho cậu một miếng đồ ăn cay xè tê tái cả đầu lưỡi, nhìn cậu ăn miếng đồ ăn đó mà nước mắt lưng tròng, chóp mũi đỏ bừng, cô hí hửng chớp mắt vui mừng, nào ngờ vừa quay lại đã xui xẻo đụng ngay Phó Thường Triết.  

Phó Tẫn chưa kịp súc miệng, ông lão vừa bế cháu trai lên, sửng sốt một chút mới nói: “Cháu trai, trên mặt cháu có mùi gì vậy?”  

Hương vị của những thanh cay hoàn toàn đánh trúng khứu giác của ông già.  

Phó Tẫn âm trầm không nói gì.  

"..."  

Chung Viễn Huỳnh lặng lẽ ném nửa gói cay còn lại xuống gầm ghế sô pha.  

Nghĩ lại thì từ nhỏ, dường như cậu sẽ ngoan ngoãn ăn bất cứ thứ gì cô đưa cho cậu, giống như bây giờ, cậu cầm đũa và ngoan ngoãn ăn mì cô nấu mà không nói lời nào.

Cả buổi chiều, Chung Viễn Huỳnh dựa vào ghế sô pha xem Phó Tẫn vẽ.

  

Tiếng sột soạt của đầu bút cào vào giấy không ngừng cho đến khi hoàng hôn buông xuống, sau khi Phó Tẫn vẽ xong một bức tranh, cậu giơ tay về phía Chung Viễn Huỳnh.  

Đó là một loạt các bức tranh về "Tục minh", đã định hình một thế giới rộng lớn với một thế giới quan hoàn chỉnh và độc lập. Hai tuyến chính chạy song song và xen kẽ với nhiều tuyến nhánh. CP của một trong các tuyến nhánh là một con cáo nhẹ nhàng và một cô bé kỳ quặc.  

Chung Viễn Huỳnh rất thích nó, cô không ngờ lại được nhìn thấy thái thái nhà mình... “sản xuất sản phẩm trực tiếp” như vậy.  

Phó Tẫn đã vẽ một bức tranh về một ngày hè nóng nực, khi cô bé được một con cáo ôm vào lòng, hai tay cầm một lát dưa hấu, cắn một miếng và lẩm bẩm sao mà nóng quá.  

Đôi mắt và những chuyển động nhỏ sống động như thật.  

Chung Viễn Huỳnh bất đắc dĩ nhìn hồi lâu: "Tôi có thể chụp một tấm lưu lại không?"

“Không phải cho chị xem.” Phó Tẫn cất bảng vẽ trở lại vào ba lô: “Tặng cho chị.” 

Trong lòng Chung Viễn Huỳnh cảm thấy vô cùng cảm động, nghĩ rằng hôm nay là lập hạ, vì vậy bức tranh này hoàn toàn phù hợp với ngày hôm nay.  

“Thích không?” Cậu hỏi.  

"Thích."  

"Vậy chị có muốn xem tôi vẽ thêm nữa không?"  

Phó Tẫn ngồi trên ghế sofa, đặt mọi thứ trở lại ba lô rồi kéo khóa lại, ngoài mặt cậu tỏ vẻ thản nhiên hỏi như thế nhưng lại đang âm thầm lặng lẽ siết chặt các ngón tay.