Đèn Đom Đóm Đêm Dài

Chương 7
Khi mùa xuân đến cũng là lúc mùa đông rời đi, những bông tuyết còn đọng lại dần tan mất, cũng là lúc trường cấp hai bắt đầu vào mùa tựu trường.

Chung Viễn Huỳnh đã kết thúc kỳ nghỉ của mình, sau khi nộp các báo cáo giảng dạy khác nhau, cô chính thức đi dạy học trở lại.

Trường trung học cơ sở có hai giáo viên mỹ thuật ở lớp một và lớp hai, mỗi người dạy mười lớp, một tuần có mười tiết.

Cô giáo Dư Tuệ Mỹ dạy lớp một còn Chung Viễn Huỳnh dạy lớp 2.

Học sinh thì lại thích loại lớp học không có yêu cầu nghe giảng nhiều và không có bài kiểm tra.

Chung Viễn Huỳnh thỉnh thoảng phát một số video đánh giá cao về những tác phẩm nghệ thuật và chủ yếu sử dụng phấn để vẽ một bức tranh phong cảnh đơn giản trên bảng đen.

Để không làm tăng gánh nặng học tập của học sinh, học sinh sẽ được yêu cầu hoàn thành bài tập ngay trên lớp và nộp lại sau giờ học.

Chưa chắc những đám nhóc học sinh có thể tiếp thu hết tất cả, một tuần chỉ có bốn mươi phút, rất khó khơi dậy hứng thú cho chúng, Chung Viễn Huỳnh cố gắng để học sinh thư giãn trong tiết của cô nhiều nhất có thể.

Cô thỉnh thoảng kết hợp một số yếu tố tâm lý để học sinh mở mang đầu óc.

Chung Viễn Huỳnh đứng trên bục giảng và nói: "Mọi người xé một tờ giấy nháp và viết số lớp ở góc trên bên phải. Yêu cầu bài học hôm nay là mọi người sẽ phải vẽ một bức tranh trong vòng 20 phút đầu tiên. Các em chỉ cần vẽ được hai chủ thể, đó là vẽ một người và một vật các em bất chợt nghĩ đến ngay lúc này, sau 20 phút, cô sẽ thu bài và phân tích ý nghĩa bức tranh cho mọi người."  

"Được ạ!!!" Các học sinh đồng thanh đáp lại, bọn họ vừa mới học xong môn toán, còn khá uể oải, nhưng sau khi vào lớp mỹ thuật lại lập tức trở nên sôi nổi hoạt bát.

Bầu không khí quá thoải mái, bên dưới có vài học sinh làm nũng như khỉ con, Chung Viễn Huỳnh đứng trên bục nhìn là biết nhưng cô không gọi tên, cô đi dọc theo các dãy bàn nhìn xung quanh vài lượt rồi liếc nhìn bản thảo của họ .

Một số học sinh vẽ quanh co và tùy tiện, trong khi những học sinh khác thì vẽ rất cẩn thận.

Hai mươi phút sau, Chung Viễn Huỳnh lấy một vài bức tranh do các bạn cùng lớp vẽ để phân tích, cô đứng trên bục giảng, gõ lên bảng đen, ra hiệu cho mọi người torng lớp im lặng.

"Mọi người nhìn bức vẽ trong tay của cô này, nhân vật thường tượng trưng cho ý thức tự giác của một người. Trước tiên, hãy kiểm tra xem người bạn học này vẽ là từ phía trước hay từ phía sau."  

"Nếu là từ phía sau, có nghĩa là người đó có tâm lý khá rụt rè và ngại ngùng."  

"Nhìn vào kích thước của bức tranh nhân vật, bức tranh rất lớn, điều đó cho thấy bạn ấy tự tin hơn vào bản thân và ý thức của mình."  

"Mọi người hãy nhìn vào bức tranh trên tay cô. Vương Trữ Hinh cũng vẽ thêm một cái cây. Những học sinh vẽ cái cây thường có xu hướng quy gán cái cây đó tượng trưng cho một mục tiêu và ý tưởng nào đó. Nếu còn có quả trên cây, điều đó có nghĩa là bạn là người quyết tâm mong muốn đạt được thành tựu trong tương lai."  

Đây là một thể loại tâm lý hội họa, tương đối đơn giản và sơ đẳng, chưa đủ khách quan và chính xác nhưng có thể coi là một trò chơi thư giãn trong lớp học cấp THCS.

Lớp học sôi nổi trở lại, bạn xem tranh của tôi, tôi sẽ xem tranh của bạn, chẳng mấy chốc cả lớp lại sôi nổi thảo luận trò chuyện.  

"Cô à, bạn cùng bàn của em vẽ cái toilet thì có ý nghĩa gì ạ?"

Chung Viễn Huỳnh: "Chính là người đó muốn đi toilet, buông bạn ấy ra thôi, để bạn ấy đi mau về mau."  

"Cô, còn em thì sao?"

Chung Viễn Huỳnh liếc mấy cái rồi do dự hỏi: "Em vẽ cái gì vậy?"  

"Alpaca, cô giáo, lẽ nào cô không nhận ra đó là alpaca sao?"  

"A..." Rõ ràng là không có con cừu nào cả, chỉ thấy một cái cục u mà thôi.

"Cô giáo, vậy nếu vẽ một con dao chặt thịt heo thì có ý gì?"  

"Cái này..."  

Lúc này trí tưởng tượng của trẻ rất phong phú, không bị đóng khung bởi các đường phụ trợ hình chữ nhật các loại, trẻ có thể vẽ đủ thứ kỳ lạ, rất nhiều trong số đó đã vượt quá tầm hiểu biết của Chung Viễn Huỳnh chứ đừng nói đến việc phân tích ý nghĩa. 

Đến giờ tan học, Chung Viễn Huỳnh gõ lên bục giảng: “Mỗi tổ trưởng thu bải vẽ của các bạn nộp cho cô.”  

Rất nhiều học sinh còn chưa hài lòng, miễn cưỡng nói: "Lại phải đợi tới thứ ba tuần sau."  

"Hẹn tuần sau gặp lại các em." Chung Viễn Huỳnh cầm bài vẽ rời khỏi lớp 2 lại vô tình gặp Dư Tuệ Mỹ vừa mới dạy xong ở lớp một ở trước hành lang.

Hai tay cô ấy trống rỗng, Dư Tuệ Mỹ liếc nhìn những bài vẽ trong tay Chung Viễn Huỳnh rồi nói: "Viễn Huỳnh, lớp học của cô luôn rất sôi nổi, tôi dạy ở dưới lầu còn nghe thấy tiếng học sinh thảo luận hăng say."  

Giọng điệu cô ấy có chút trêu chọc, mọi người đều biết rằng Chung Viễn Huỳnh là một trong những giáo viên nổi tiếng nhất ở trường, có lẽ là do cô còn trẻ và dễ gần gũi với học sinh, Dư Tuệ Mỹ cảm thấy rằng dù có thế nào cô ấy cũng không thể huy động được bầu không khí náo nhiệt như vậy.  

"Tại sao cô thu tranh của bọn nhỏ vậy? Bọn chúng chỉ tùy tiện vẽ đại ra giấy nháp mà thôi, đợi học xong không chừng bọn chúng còn nhanh chóng vứt đi. Vậy mà cô còn đi thu thập từng bức và cẩn thận đánh giá từng cái một. Đây chẳng khác nào là tự mình kiếm thêm việc cho mình?" Dư Tuệ Mỹ có chút cảm khái Chung Viễn Huỳnh công tác bốn năm nhưng vẫn giống như mấy giáo viên mới nhậm chức, có thế nào cũng luôn rất nhiệt tình và kiên nhẫn.  

“Chỉ khi tôi xem qua và đánh giá từng bức vẽ của chúng, sau này tụi nhỏ mới có thể dụng tâm hơn vào từng bức vẽ.” Chung Viễn Huỳnh nói: “Với lại bọn chúng cũng đã vẽ rồi, tôi đương nhiên phải xem kỹ rồi.” 

Hội họa thường có thể thể hiện trạng thái tinh thần và cảm xúc vô thức của người vẽ, và cô cũng có thể hiểu được tâm trạng của học sinh thông qua cách này.  

Cuối tầng bốn có một văn phòng nhỏ, chuyên dùng cho giáo viên mỹ thuật, âm nhạc, sinh học và địa lý.  

Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến cửa văn phòng.

Chung Viễn Huỳnh ngồi trong văn phòng, uống một chút nước làm ấm cổ họng, sau đó cầm lên xem những bài vẽ mà cô vừa thu.  

Khi nhìn thấy những quả trứng biến dạng, người đàn ông sa mạc một mắt và những thứ kỳ lạ khác, cô đã cố nén cười và viết đánh giá về chúng, còn có một bức ảnh với một thứ rất kỳ lạ, cô nhìn ngang nhìn dọc vẫn không hiểu, vì vậy cô đã chú ý cái sừng nhỏ có một mũi tên đánh dấu dòng chữ - yêu quái lá cây.

"..."

Chung Viễn Huỳnh cầm bút đỏ lên và viết: Lần sau, hãy thử thêm một số thân và gân lá, nó sẽ giúp bức vẽ sinh động và đẹp hơn.

Cầm lấy bức tranh tiếp theo, Chung Viễn Huỳnh sửng sốt một chút, đó là một bức tranh hoạt hình, được vẽ rất nghiêm túc, tuy nét vẽ còn non nớt nhưng có thể nhìn ra công sức, tâm huyết của chủ nhân được thể hiện trong từng nét vẽ.  

Mặc dù cô không yêu cầu phải vẽ thêm người với đồ vật, nhưng cô đã rất xúc động khi thấy học trò của mình hoàn toàn nghiêm túc đặt hết tâm huyết vào bức vẽ.  

Cô liếc nhìn tên lớp học và tên học sinh ở góc trên bên phải — Đổng Bồi Xuyên, lớp 2.

Chung Viễn Huỳnh cong môi và chậm rãi viết nhận xét: Em vẽ rất đẹp, cô rất thích tranh của em.  

Cô cũng vẽ thêm một khuôn mặt cười lớn.  

Trước khi tan học, cô đã nhận xét xong các bức vẽ và nhờ lớp trưởng trả lại cho học sinh trước khi ra về.  

Vừa mới về đến nhà, Chung Viễn Huỳnh lập tức nằm thẳng trên sô pha, cô vừa mới đặt lưng xuống liền nhận được điện thoại của Phương Di Phàm: "Alo, chị Phàm, có chuyện gì vậy?"  

Chung Viễn Huỳnh gặp Phương Di Phàm khi cô đang tìm một công việc bán thời gian ở trường đại học.  

Phương Di Phàm đã thuê một tòa nhà hai tầng để tổ chức một lớp học nghệ thuật, đáp ứng nguyện vọng của các bậc cha mẹ sẵn sàng để con cái họ phát triển theo đúng chuyên môn họ yêu thích.

Vào thời điểm đó, Chung Viễn Huỳnh đã đi dạy vài lớp học nhỏ ở trường tiểu học, Phương Di Phàm dễ nói chuyện lại còn rất hào phóng, cô ấy đồng ý trả cho cô một mức lương cao hơn giá thị trường một chút, nhờ đó mà Chung Viễn Huỳnh có thể kiếm được rất nhiều học phí và trang trải đủ chi phí sinh hoạt, vì vậy cô rất biết ơn người chị này và sau khi tốt nghiệp đã quay lại phụ giúp cô ấy.  

“Không biết gần đây em có thời gian rảnh không?” Phương Di Phàm nói: “Chị cũng vừa mới mở một lớp học dành cho người lớn, nhưng A Mỹ đang mang thai và chờ sinh nên không thể dạy tiếp được. Em có thể giúp cô ấy một thời gian không, vấn đề tiền bạc chị có thể trả em nhiều hơn. Em thấy có được không?"

Chung Viễn Huỳnh khi mới khai giảng khá bận rộn, vừa giảng dạy lại còn tham gia những cuộc họp linh tinh rất mệt mỏi, nhưng sau thời gian đó thì không sao: "Em rảnh, nhưng chị không cần thiết phải trả quá nhiều, chỉ cần giống như A Mỹ là được rồi."

  

Phương Di Phàm cảm thấy nhẹ nhõm và mỉm cười: "Lần này rất cảm ơn em lần này, hẹn dịp nào gặp mặt chỉ trả ơn sau nhé."  

“Chúng ta quen nhau lâu như vậy còn khách khí gì chứ.” Chung Viễn Huỳnh hỏi, “Lịch học như thế nào vậy chị?”  

“Một tuần ba tiết, mỗi tiết ba tiếng,” Phương Di Phàm không thèm khách sáo nói thẳng: “Lớp cơ bản người lớn, một lớp 30 học sinh, em sắp xếp lớp theo thời gian của mình, sau khi xác nhận xong thời gian thì gửi đến WeChat giúp chị."  

"Được, không thành vấn đề."  

Sau khi cúp điện thoại, Chung Viễn Huỳnh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô quyết định nên sắp xếp lớp học dành cho người lớn vào buổi tối vì sau khi tan sở mọi người mới có thời gian rảnh.  

Là vào tối thứ Tư, thứ Bảy và Chủ nhật, Chung Viễn Huỳnh đăng nhập WeChat và gửi tin nhắn lịch học cho cô ấy.  

"..."  

Phương Di Phàm là một người rất khéo léo torng giao tiếo, bất kỳ biểu tượng cảm xúc nào cũng có thể chọc người khác cười.  

Ngay khi Chung Viễn Huỳnh thoát khỏi hộp thoại trò chuyện, Bối Trân Giai đã gửi đến một tin nhắn: Viễn Huỳnh, cậu có biết "Đèn đom đóm đêm dài" sẽ được đăng nhiều kỳ trên Weibo vào lúc 8:00 tối nay chưa?  

Không có đom đóm ở đây: Hả?   

Đã thêm: Tớ cũng vừa mới phát hiện ra, cảm thấy Nguyên Tận thái thái có hơi vội vàng, cô ấy còn có hai bộ truyện tranh đang dang dở, đăng một lúc vậy không tiếc sao, nếu thật thì đó không phải là phong cách của cô ấy, nhưng tài năng của cô ấy thì còn ai có thể bắt chước được chứ. Tớ thật sự đang rất hoài nghi phải chăng cô ấy đang muốn gây họa.

Không có đom đóm ở đây: Cậu không phải là biên tập viên của cô ấy sao, sao cậu không hỏi thẳng cô ấy?

Đã thêm: Đây chính là trọng điểm, cô ấy có studio của riêng mình, biên tập viên không thiếu, tớ chỉ là biên tập viên lập kế hoạch xuất bản sách mới của cô ấy, tớ làm sao có thể can thiệp vào công việc của cô ấy.  

Hầu hết các nhà xuất bản truyện tranh đều ký hợp đồng xuất bản sách, ngoài ra họ còn ký hợp đồng với một số họa sĩ riêng, những họa sĩ này sẽ phụ trách chuyển thể tiểu thuyết thành truyện tranh, hoặc do biên tập viên phụ trách sản xuất một số tác phẩm của mình. 

Không có đom đóm ở đây: Cậu đã thêm thông tin liên hệ của Nguyên Tận chưa?  

Đã thêm: Không, tớ luôn liên lạc với trợ lý của cô ấy, dựa theo thời gian từ nay cho đến khi kết thúc bộ truyện, tớ nghĩ mình nên sắ xếp lại kế hoạch một chút.  

Không có đom đóm ở đây: Đành vậy thôi, cậu phải dành cả đời để cố gắng hoàn thành xuất bản sách suôn sẻ đấy nhé.  

Đã thêm: Hiểu rồi, hiểu rồi, tâm can của tôi.  

Sau khi kết thúc trò chuyện, Chung Viễn Huỳnh đăng nhập Weibo và thấy Weibo mới nhất của Nguyên Tận đúng là tập đầu tiên của bộ truyện "Đèn đom đóm đêm dài", sau khi đọc kỹ, cô lập tức nhấn thích, bình luận và chuyển tiếp.

Vẫn còn sớm, Chung Viễn Huỳnh tìm những cuốn sách về phác thảo, xem lại và tô màu, sau đó thu thập tài liệu và video để làm PPT cho bài giảng.

Vào thứ tư, hôm nay trời tối khá sớm, mới gần bảy giờ thì màn đêm đã buông xuống, gió lạnh xen lẫn mưa phùn làm ê ẩm cả người.

Chung Viễn Huỳnh vừa xuống tàu điện ngầm đã nhanh chóng tìm thấy lớp học theo sở thích của Phương Di Phàm tên là "Nghệ thuật phi thường". 

Nó nằm ở tầng một và tầng hai của một tòa nhà dân cư, áp phích của “Nghệ thuật phi thường” nổi bật với nền đỏ và chữ màu vàng được dán trên tường cạnh một con con hẻm nhỏ tối đen bên cạnh.  

Vị trí này không tệ, ngày thường có rất nhiều người đi qua nơi này để đi học và đi làm, dù sao cũng là tư nhân, bên ngoài trông khá đơn giản, nhưng bên trong đã được Phương Di Phàm đầu tư rất đẹp và cũng tốn khá nhiều tiền.  

Chung Viễn Huỳnh bước vào, tầng một là lớp học nghệ thuật dành cho trẻ em hoặc trường cấp hai, học giờ này cũng không tính là quá muộn, lớp nhỏ cuối cùng đã kết thúc, học sinh đang đi ra và một số phụ huynh thì đang đợi bên ngoài. Trong hành lang vang lên những âm thanh trò chuyện rôm rả.  

Khi mọi người đã đi hết, một người phụ nữ buộc tóc đi ra, nhân tiện khóa cửa phòng của lớp nhỏ lại, đúng lúc nhìn thấy người chuẩn bị lên tầng hai, cô ấy liền nói: "Ai vậy? Là Viễn Huỳnh à?"  

Chung Viễn Huỳnh bước lên hai bước và quay đầu lại khi nghe thấy một giọng nói: "Chị Tiểu Hàm, đã lâu không gặp."  

“Ừ, chị Phàm nói tìm người dạy thế cho lớp người lớn, chị biết chị ấy thế nào cũng sẽ tìm đến em.” Hạ Tiểu Hàm cười nói.

“Mười giờ lớp em tan học đúng không, ra về nhớ tắt điện khóa cửa, bọn nhỏ còn ở nhà còn chờ chị, chị về trước đây."  

Sau khi Chung Viễn Huỳnh tạm biệt và nói lời cảm ơn với cô ấy, cô tiếp tục đi lên tầng hai.  

Tầng hai còn ba phòng chưa sửa sang mở rộng, ba phòng đã mở là phòng học cho lớp người lớn, phòng sinh hoạt chung và phòng nghỉ cho giáo viên.  

Chung Viễn Huỳnh bước vào phòng nghỉ và đặt cặp sách xuống, lấy USB ra và đi vào lớp học.  

Vì xung quanh tương đối vắng vẻ và yên tĩnh nên hình như lớp học có chút ồn ào, Chung Viễn Huỳnh đứng ở cửa nhìn đồng hồ, 19 giờ mới vào học, nhưng học sinh chỉ mới đến được một nửa.  

Vì phòng này không có bục giảng nên cô đi lên trước lớp, ờ đó đã đặt sẵn một giá vẽ và một cái bàn, trên bàn còn có sẵn các dụng cụ vẽ như bút chì HB, giấy, màu vẽ, thước kẻ và bột màu, dụng cụ dạy học của ai cũng giống nhau.  

Chung Viễn Huỳnh hắng giọng: “Chào buổi tối mọi người.“  

Giọng nói cô đột ngột dừng lại khi cô nhìn quanh lớp học và nhận ra người đang ngồi bên cửa sổ.  

Đó là Phó Tẫn.  

(Tác giả có lời muốn nói: Đây nhất định là "trùng hợp" - tác giả gật đầu lia lịa )
Chương kế tiếp