Dệt Kén

Chương 11: Tất cả là tại cậu
Nếu Tưởng Lâu không nhắc thì Lê Đường hoàn toàn không biết mình đã khóc.

Nỗi thẹn thùng ùa lên muộn màng, cậu quẹt mắt qua quýt làm nước mắt lem nhem khắp mặt và bốc hơi nhanh hơn, cái lạnh cấp tốc lan tràn.

"Tôi, tôi..."

Lê Đường không thể giải thích hành vi của mình, cậu cũng cảm thấy tất cả chuyện này hoang đường tột độ... Sao lại đến nỗi buồn như thế? Vì sao khi đang buồn phải đi gặp Tưởng Lâu?

Chỉ vì Tưởng Lâu cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến nỗi buồn của cậu sao?

May thay Tưởng Lâu không hỏi đến cùng.

Hắn kéo cổ tay Lê Đường, nơi ấy vẫn quấn băng gạc: "Sắp mưa rồi, vào nhà thôi."

*

Chưa từng thấy mùa thu nào mưa nhiều như thế.

Trong nhà, Lê Đường bê cốc nước nóng nhìn cơn mưa dày hạt gõ vào cửa sổ tàn tạ, bắt đầu nhớ lại tầm này ở thủ đô trông như thế nào.

Lá vàng, bụi và cát, không khí khô hanh, môi nứt nẻ chảy máu.

Lê Đường có những cảm nhận khác trong lần thứ hai bước vào ngôi nhà này. Mùa thu ở Tự Thành ẩm ướt hơn nhiều so với thủ đô, bởi vậy cái lạnh cũng là lạnh ẩm, da dẻ còn chưa cảm nhận được mà khí lạnh đã luồn lách qua lỗ chân lông ngấm vào tận xương.

Lê Đường hắt xì, ngọn nến trước mặt đung đưa dữ dội, ánh lửa hắt lên tường cũng vặn vẹo theo. Tưởng Lâu ngồi trước bàn gấp nhìn sang, Lê Đường khịt mũi áy náy: "... Làm phiền cậu rồi."

Tuy rằng câu này nên nói từ khi đặt chân vào nhà.

Tưởng Lâu đưa Lê Đường vào phòng trong, phòng này hướng Nam, cửa sổ cũng kín kẽ hơn.

Nhưng cũng vì vậy mà nó tối hơn, đèn neon chiếu ở hướng Đông Bắc, hướng Nam thì dựa núi, bóng cây lay động không đồng đều giữa màn đêm đặc sệt khiến người ra có cảm giác đang ở chốn rừng sâu núi thẳm.

Chừng như đất trời chỉ còn lại hai đứa.

"Ở đây thường xuyên mất điện." Tưởng Lâu mang cây nến bên ngoài vào, tiện tay cắm vào một cái cốc: "Chắc tối nay không có lại đâu."

Lê Đường "ừm".

Cái cốc đó miệng rộng, nến bị nghiêng nhỏ sáp thành chấm tròn to cỡ đồng xu trên mặt bàn, Tưởng Lâu lại lấy nến ra cố định chân lên sáp nến.

Lê Đường nhìn chăm chú, bỗng nhiên bật cười nhẹ.

Tưởng Lâu nhìn cậu qua ánh lửa bập bùng: "Chưa thấy bao giờ đúng không?"

Chưa từng thấy ngôi nhà nào hay mất điện, chưa từng thấy cách chiếu sáng nào thô sơ thế này.

Lê Đường không muốn người khác cảm thấy mình vô tri, mím môi rồi nghiêm mặt nói: "Bây giờ thấy rồi."

Dẫu như vậy, Lê Đường vẫn cảm thấy khi ở trong ngôi nhà nhỏ này, mình thoải mái hơn bao giờ hết, không cần tính toán lên kế hoạch để giữ quan hệ tốt với mọi người, không cần hòa vào không gian rộn rã để tỏ ra hòa đồng, dù cho bên dưới lớp mặt nạ bị đập tan là linh hồn tầm thường hời hợt, thiếu thốn và nhạt nhẽo.

Nhưng vẫn yên tĩnh quá, yên tĩnh đến mức khiến người ta không kìm được muốn dòm ngó.

Tò mò hết sức, Lê Đường chọn hỏi một việc không thể hiện quá rõ ý đồ của mình: "Cậu sống ở đây từ lâu rồi nhỉ?"

Căn phòng này chỉ có duy nhất một cái ghế nhường cho Lê Đường ngồi, Tưởng Lâu ngồi lên mép giường: "Đúng vậy, từ khi ra đời tôi đã ở đây."

Hai chữ "ra đời" làm Lê Đường nghĩ đến việc khác một cách hết sức đương nhiên: "Sinh nhật cậu là bao giờ?"

Cậu chuyển chủ đề quá trúc trắc, thậm chí còn có phần nóng vội, có lẽ Tưởng Lâu đã cảm nhận được, hoặc chăng là không.

"Ngày 9 tháng 11." Hắn đáp.

Lê Đường tức thì ngạc nhiên: "Cậu sinh muộn hơn tôi?"

Sau đó cậu lại sực nhớ: "Tôi đi học sớm hơn một năm, thế thì cậu hơn tôi một tuổi."

"Không." Tưởng Lâu nói bằng giọng bình tĩnh: "Tôi từng nghỉ học một năm, cho nên tôi hơn cậu hai tuổi."

Hai năm chỉ ngắn tới nỗi chẳng đáng nhắc đến với những người bảy tám mươi tuổi, nhưng đối với Lê Đương đang đón sinh nhật lần thứ mười bảy thì còn dài hơn cả một phần chín cuộc đời.

Lớn hơn cậu hai tuổi tức là khi cậu vừa ra đời, Tưởng Lâu đã có thể tự đi mà không cần giúp đỡ, chắc cũng tập nói rồi.

Và từ mà hầu hết mọi đứa trẻ đều biết nói đầu tiên chính là "mẹ". Nhưng mẹ hắn đã...

"Sao lại nghỉ học?" Lê Đường chưa bao giờ mong muốn được tìm hiểu một người đến mức này: "Có phải vì..."

Cậu nhìn tai trái của Tưởng Lâu, vành tai ấy hoàn chỉnh mà đẹp đẽ, bởi vậy rất dễ khiến người ta quên mất nó không có đủ chức năng nghe.

Chữ "tai" sắp buột miệng nói ra thì điện thoại trong túi áo rung bần bật.

Lê Đường cúi đầu nhìn, một cậu bạn cùng lớp gọi.

"Chuẩn bị cắt bánh rồi mà chủ xị đi đâu thế?"

"Các cậu ăn đi, tôi... tôi thấy mệt, ngủ một lát đã."

"Thôi được. Mà cậu có thấy Lý Tử Sơ với Hoắc Hi Thần không?"

"Không, sao đấy?"

"Vừa nãy hai đứa nó suýt đánh nhau."

"... Sao lại thế?"

Trong mắt Lê Đường, tuy Lý Tử Sơ thẳng thắn đến nỗi EQ hơi thấp nhưng luôn thân thiện tốt bụng, rất khó tưởng tượng cậu ta nảy sinh xung đột với người khác.

"Tôi cũng không biết làm sao." Cậu bạn trong điện thoại cũng ngơ ngác: "Hai đứa nó đi ra ngoài lâu lắm rồi, mãi không thấy quay lại."

"Gọi điện chưa?"

"Gọi rồi, không ai nghe."

"Tôi cũng liên lạc thử xem sao."

Cúp máy xong Lê Đường gọi ngay cho Lý Tử Sơ, không gọi được bèn nhắn Wechat, tất nhiên không có tin nhắn trả lời.

Hoắc Hi Thần cũng mất liên lạc y như vậy.

Đầu óc Lê Đường rối bời, gọi điện cho tài xế gia đình nhờ tìm giúp xung quanh nhà, kế đó lại gọi cho bác giúp việc nhờ bác chăm sóc khách khứa hộ, nếu mọi người muốn về nhà thì gọi taxi giúp họ.

Vừa thu xếp ổn thỏa thì tài xế gọi lại báo đã tìm thấy hai người ở phòng chiếu phim ngầm trong nhà, tất cả bình an.

Cuối cùng cũng có thể thở phào, Lê Đường bỏ điện thoại xuống nhìn về phía giường, không thấy bóng dáng Tưởng Lâu đâu.

Dưới mái hiên trước cửa, một con chó nhỏ lông vàng xen đen vẫy đuôi rối rít, giơ chân trước mũm mĩm xin ăn.

Tưởng Lâu ngồi xổm bên ngưỡng cửa, cây xúc xích ăn liền trong tay bị bẻ chỉ còn một mẩu.

Lê Đường bước lại gần, thấy vậy thì rất ngạc nhiên: "Cậu bảo không cho nó ăn mà?"

Tưởng Lâu lại bẻ một miếng xúc xích vứt cho chó con, hờ hững đáp: "Từ hôm cậu cho nó ăn, nó càng thích bám tôi hơn."

Lê Đường chợt ngại ngùng: "Xin lỗi, tôi..."

"Cậu xin lỗi cái gì?" Tưởng Lâu quay sang nhìn cậu: "Hôm nay là sinh nhật cậu."

Lê Đường ngẩn ngơ một lúc lâu mới hiểu ý hắn, người đến sinh nhật có đặc quyền được đặc xá tất cả.

Không phải cậu chưa từng nghe nói về đặc quyền này, song đây là lần đầu tiên có người dùng hành động nói với cậu trong ngày sinh nhật cậu là to nhất, mọi việc đều ưu tiên cậu vui vẻ, dù có phá vỡ nguyên tắc hay không hợp tình hợp lý đi chăng nữa.

Đám mây đen che phủ trong lòng lặng lẽ tan biến.

Dưới hiên còn một khoảng trống, Lê Đường ngồi xổm xuống, chìa tay lấy cây xúc xích ăn liền Tưởng Lâu đang cầm.

Tưởng Lâu tránh: "Chỉ còn một mẩu thôi."

"Có phải tôi lấy ăn đâu."

Lê Đường lẩm bẩm xong vẫn khăng khăng muốn lấy mẩu xúc xích cuối cùng tự cho chó con ăn. Con chó nhỏ ăn hết vẫn chưa đã ghiền, thè lưỡi liếm ngón tay cậu, ươn ướt nhột nhột.

"Còn không?" Lê Đường hỏi.

Tưởng Lâu xòe hai tay tỏ ý hết rồi, Lê Đường bỗng nghĩ đến bao món ngon ở nhà, thở dài tiếc nuối.

"Hôm nay nấu hai mươi tám món lận." Lê Đường duỗi tay hứng mưa dưới hiên: "Trong đó có canh chua cay, chắc chắn cậu sẽ thích."

"Vậy à."

Tưởng Lâu không cho ý kiến, nhìn nước mưa rơi lên lòng bàn tay trắng nõn, trượt qua ngón tay thon dài sống đời được yêu chiều rồi lăn xuống.

Tiếng nước mưa gõ xuống trong trẻo như tiếng nhạc thánh thót, một bản piano quen thuộc mà xa lạ.

Vẫn không nghe rõ.

Thế giới của hắn luôn có một nửa ồn ào náo động, một nửa im lìm như chết.

Trong chốc lát không ai nói gì.

Lê Đường lấy nước mưa rửa tay, chó con lại sán vào đòi liếm nhưng cậu tránh ra.

"Đừng liếm nữa." Cậu cau mày: "Nhột quá."

Băng gạc lỏng lẻo buộc trên cổ tay tuột hẳn theo động tác của cậu, nếp nhăn giữa hai lông mày sâu hơn, Lê Đường bực bội kéo dải băng, song có một bàn tay khác vươn ra gỡ nó trước.

Tưởng Lâu cụp mắt, hít thở chậm mà đều, vì ở quá gần nên khi hắn mở miệng nói chuyện, dường như có thể cảm nhận được sự cộng hưởng trong tông giọng trầm.

"Sao vẫn chưa khỏi."

Phải rồi, sao vẫn chưa khỏi?

Lê Đường cũng tự hỏi mình, sau đó trả lời thành thật: "Tất cả là tại cậu."

Tưởng Lâu bật cười khẽ, quấn gọn băng gạc và buộc chặt, sau đó nắm cổ tay Lê Đường đứng dậy.

Lê Đường bị hắn kéo đứng lên, ngồi xổm lâu tê chân thành ra loạng choạng xém ngã.

Cậu bám vào người bên cạnh theo bản năng, thầm nghĩ uống rượu quả nhiên làm hỏng việc, hôm nay mình đã không biết xấu hổ đến mức có thể bị đăng lên diễn đàn đồng tính, tiêu đề cậu cũng nghĩ xong rồi: Tên gay chết tiệt giả vờ say rượu bắt vạ anh trai thẳng đẹp trai, xấu mặt làm sao.

Ngoài cái đó ra, Lê Đường còn lần nữa ý thức được Tưởng Lâu rất khỏe. Lê Đường từng thấy hắn đánh nhau, song không ngờ hắn túm tay người ta cũng có thể làm xương phát đau.

Tuy rằng phải nắm chặt để không làm người ta ngã.

Tưởng Lâu chờ Lê Đường đứng vững mới buông tay, xoay người đi vào nhà.

"Lại đây." Hắn nói.

Lê Đường tự hỏi mình không phải đứa ngoan ngoãn nghe lời, bình thường dù người lớn sai bảo cũng sẽ không nghe theo vô điều kiện mà thường suy nghĩ trước, sau khi xác nhận nó hợp lý mới thực hiện, cực kỳ có tinh thần thống nhất biện chứng.

Mà câu ra lệnh của Tưởng Lâu dường như có thể nhảy qua bước suy nghĩ, vừa nghe thấy hai chữ "lại đây", cơ thể Lê Đường đã hành động như thể bấm nút nguồn, theo Tưởng Lâu đi đến bàn.

Sau đó cậu trông thấy một chiếc bánh gato nhỏ đặt giữa bàn gấp.

Hóa ra vừa nãy Tưởng Lâu ra ngoài, sẵn tiện mới mua luôn xúc xích ăn liền.

Lê Đường chỉ vào bánh gato với vẻ không chắc lắm: "Cho tôi hả?"

Tưởng Lâu liếc cậu: "Chẳng lẽ ở đây còn người thứ hai đang sinh nhật?"

Nhận được đáp án chắc chắn, Lê Đường nhìn kỹ chiếc bánh trên bàn. Nó rất nhỏ, chắc chỉ bằng một phần mười bánh ở nhà, phần kem pha màu có chất quá bóng nhẫy, nhìn là biết giá rẻ.

"Chỉ mua được cái này thôi." Tưởng Lâu nói: "Không muốn ăn thì vứt đi."

Lê Đường vội vàng bước lên bảo vệ chiếc bánh nhỏ: "Đừng vứt."

Nhận ra mình phản ứng quá khích, Lê Đường lầm rầm: "... Ai bảo tôi không muốn ăn."

Tưởng Lâu về phòng cầm cả cây nến cháy dở đem ra, ba cây nến xếp sao cũng kỳ cục khó tả, thôi thì xếp thành một hàng. Hắn đề nghị: "Ước nhé?"

Lê Đường gật đầu, nhắm mắt một cách chậm rãi mà trịnh trọng.

Đây là sinh nhật thứ mười bảy của cậu, cũng là sinh nhật buồn tẻ và đơn sơ nhất.

Nhưng như thế đã đủ cứu vãn sự thảm họa vào cuối ngày, cũng vô cùng gần với ảo tưởng của cậu về ngày sinh nhật hoàn hảo.

Ánh lửa màu đỏ cam đong đưa xuyên qua mí mắt chiếu sáng thế giới tối tăm, Lê Đường đã trở thành người duy nhất trên đời nhận được toàn bộ sự quan tâm và ưu ái trong ngày sinh nhật.

Đây mới là cái náo nhiệt cậu mong muốn.

Dù rằng bánh thật sự rất bình thường... Sau khi xúc một thìa kem cho vào miệng, Lê Đường bĩu môi, kiên quyết trừ 0.5 điểm vào ngày sinh nhật gần như đạt điểm tối đa.

Tưởng Lâu không thích đồ ngọt nên không ăn bánh, hắn ngồi trên ghế, tay chống cằm híp mắt ngủ gật.

Lê Đường từng nghe nói, khi sắp ngủ say đại não của con người vận hành chậm đi và sẽ dỡ bỏ lớp ngụy trang.

Hơn nữa hôm nay là sinh nhật cậu, không ai nỡ lòng nói dối người đang sinh nhật.

"Có một việc tôi luôn muốn hỏi cậu." Lê Đường mở lời.

Tưởng Lâu uể oải "ừ".

"Vì sao phải đổi chỗ cho tôi?"

Việc này khiến Lê Đường canh cánh trong lòng hơn một tháng, mỗi lần nhìn thấy Tưởng Lâu là lại nghĩ. Cậu còn chưa đến mức tin cái cớ cô chủ nhiệm đưa ra, tự dưng bị đổi chỗ chắc chắn có nguyên nhân khác.

Có lẽ câu hỏi này ngược với dự đoán, Tưởng Lâu mở mắt, hình như đã tỉnh táo hơn.

Hắn tưởng Lê Đường lại tiếp tục hỏi hắn "vì sao không đến".

Nhưng mà như nhau thôi.

"Còn hơn một năm nữa là thi đại học rồi." Tưởng Lâu nói.

Lê Đường không hiểu, tỏ ra mờ mịt.

Tưởng Lâu khẽ nhếch môi, trong mắt phản chiếu ánh nến tượng trưng cho sự thành kính.

Giọng hắn trầm khàn, kiên nhẫn giải đáp thắc mắc cho Lê Đường: "Cậu ngồi bên cạnh sẽ làm tôi sao nhãng."

***

Tác giả có lời muốn nói: Anh ta bắt đầu rồi.
Chương kế tiếp