Địa Lung: Cá Mắc Cạn

CHƯƠNG 62: PHIÊN NGOẠI 3

Phòng ở tầng mười bảy, trong thang máy chỉ có Hạo Thiên và Ngao Quảng, suốt đường đi Ngao Quảng không nói gì, y dựa vào Hạo Thiên, hơi hơi run rẩy, cách xa nhau nhiều năm như vậy, y chưa bao giờ có thể một mình đối mặt với Trình Ngâm, kể cả những năm ở bên Hạo Thiên, y đã nhiều lần bị ép quan hệ tình dục, không một ai biết y đã sợ hãi đến mức nào. Hô hấp chung ở một không gian kín là gông cùm đối với y, may là bây giờ y có thể tiếp thu, ở bên hắn, cũng không đến nỗi khó chịu.

Hạo Thiên vừa mở cửa, Ngao Quảng liền lao vào phòng tắm, dùng nước súc miệng nhiều lần, trong miệng như có thứ gì đó ghê tởm, Hạo Thiên lại gần, vuốt tóc y, trầm giọng nói: “Anh xin lỗi.”

Ngao Quảng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, nhìn gương mặt trắng bệch của bản thân trong gương, khóe mắt đỏ bừng, môi sưng tấy, bộ quần áo trên người nhăn nheo, như là bị chà đạp vậy. Y dựa vào Hạo Thiên, thở hổn hển, đưa tay che mắt: “Em…em vẫn còn hơi sợ.”

Hạo Thiên hơi cúi người ôm lấy y: “Không sao mà, có anh ở đây.”

Ngao Quảng chợt nhớ tới lúc y đang mang thai Tiểu Đinh, y được Trình Ngâm đưa về, bị Hạo Thiên không phân biệt trắng đen tát một cái, hành lang tầng năm mươi hai không có cửa sổ nào có thể mở ra được, y muốn chết nhưng lại không nỡ bỏ một đứa trẻ đã lớn như vậy, lúc đó Hạo Thiên dường như phát điên, suýt chút nữa đã giết chết Trình Ngâm, cũng nói những lời khó nghe với y, mặc dù lúc ấy y vẫn đang mang thai…

Y chợt bừng tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Hạo Thiên, đôi mắt của người đàn ông đỏ ngầu, hắn mắt nhìn y chỉ còn vẻ không cam lòng và phẫn nộ, mặc dù tính tình mất năm nay của Hạo Thiên đã bình tĩnh hơn, nhưng hắn vẫn luôn nghiêm túc với chuyện của y, ngay cả khi một sinh viên năm nhất tỏ tình với y, hắn đã tranh cãi với y mấy ngày liền, bây giờ y suýt chút nữa bị Trình Ngâm cưỡng hiếp, Hạo Thiên không chỉ không đánh Trình Ngâm, thậm chí còn tha cho anh ta, dựa theo tính tình hung hăng của Hạo Thiên, hắn lại làm thế được sao?

Ngao Quảng nhớ tới, bộ vest này là y thay ở khách sạn hôm nay, y không suy nghĩ nhiều mà cởi chiếc cúc thứ ba trên áo, y bứt hết những sợi dây điện nhỏ ra, Hạo Thiên giật mình, duỗi tay định ôm y nhưng bị y vùng ra, Ngao Quảng dùng tay trái ném cái nút vào mặt Hạo Thiên, y tức giận đến run rẩy: “Anh biết hết rồi!”

Hạo Thiên giữ nguyên tư thế ôm y, đứng đó không dám động hay nói một lời.

Việc này rõ ràng là không thể chối cãi, Ngao Quảng choáng váng, cầm một cái gạt tàn ném về phía Hạo Thiên, hắn cũng không trốn tránh, cái gạt tàn bằng thủy tinh đập xuống bên chân anh, vỡ tan tành trên sàn, Ngao Quảng tức giận đến mức không nói nên lời, đi tới đi lui trong phòng khách, y không muốn nhìn thấy mặt Hạo Thiên chút nào, liền quay người đi vào phòng ngủ, “rầm” một tiếng khóa cửa lại.

Y biết Hạo Thiên rất đa nghi, mấy năm qua dù y đối xử tốt với ai một chút, Hạo Thiên như đang nhìn trừng trừng người đó, một hai phải đảm bảo là y chỉ đối xử lịch sự với người ta mới chịu bỏ qua, lần này cũng vậy, chỉ vì để biết y có còn tình cảm với Trình Ngâm hay không, hắn thật sự không màng y đã sợ hãi như thế nào khi một mình đối mặt với Trình Ngâm, cho dù khi y bị súng chĩa vào eo hắn cũng không đến cứu, ích kỷ đến mức này, còn hơn cả sự lạnh lùng, y thật sự muốn cho Hạo Thiên một viên đạn.

Ngao Quảng nằm trên giường hồi lâu mới kìm được nước mắt, cuộc hôn nhân này đã khiến y mệt mỏi suốt mười ba năm, vốn y còn tưởng rằng cuối cùng cũng kết thúc, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ đây lại là khỏi đầu cho một cuộc hôn nhân mệt mỏi khác, với sự không ngừng nghỉ như vậy, thử nghĩ mà xem, có thể sống được bao nhiêu năm nữa đây.

Gần một giờ sau, y nghe thấy được tiếng gõ cửa yếu ớt, chỉ có hai tiếng, Hạo Thiên vẫn không dám phát ra âm thanh nào, cũng không biết có phải hắn vẫn luôn đứng ngoài cửa hay không, lúc trước Ngao Quảng còn tức giận, bây giờ y đã bình tĩnh hơn, ngày mai y có lớp, cũng không có tâm trạng gây sự với tên khốn nạn này, hơn nữa, căn phòng này tuy chỉ có một phòng ngủ, nhưng chiếc sô pha trong phòng khách cũng không hề nhỏ. Cũng không phải Hạo Thiên không có tiền thuê một phòng khác, y không thèm để ý đến tên khốn nạn ngoài kia nữa.

Tắm rửa xong, Ngao Quảng tắt đèn đi ngủ, trước khi ngủ y liếc mắt nhìn khe cửa, đèn phòng khách vẫn đang sáng, ngày mai Hạo Thiên có bốn cuộc họp, hơn nữa hẳn là sẽ ngồi từ sáng đến tối, tức giận như vậy, y còn nghĩ đến việc người này nếu không có mình ở bên thì có thể ngủ ngon hay không, ngẫm lại đã cảm thấy bản thân mình ngu ngốc đến nhường nào, y giận dỗi kéo chăn ra, đi ngủ.

Nửa đêm Ngao Quảng tỉnh dậy vì lạnh, hệ thống sưởi sàn ở nhà điều chỉnh 22 độ không đổi, ở đây cũng chỉnh thành 22 độ, dù sao thì thân nhiệt của Hạo Thiên cũng cao, ban đêm hắn ôm y như gấu Koala ôm vậy, y đã quen đắp chăn bông ở nhà, nhưng chăn bông ở khách sạn này không đủ dày đối với y, không có chăn dày, lúc tỉnh dậy vì lạnh y mới phát hiện chân mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, y bối rối yêu cầu quản gia thông minh của phòng tăng nhiệt độ lên, mơ hồ liếc nhìn cửa, khe cửa vẫn còn ánh sáng, nhưng y đã quá buồn ngủ, không kịp suy nghĩ, y lại ngủ thiếp đi.

Thứ hai ngày hôm sau, Ngao Quảng thức dậy lúc 6 giờ sáng, y gọi điện thoại cho khách sạn đưa cơm, sau khi rửa mặt, y kéo dây chằng tay trái một chút rồi đẩy cửa ra ngoài, mới vừa đẩy, y đã cảm thấy có thứ gì đó va vào, đồng thời y nghe thấy một tiếng rên khe khẽ, chẳng mấy chốc y đã nhìn thấy Hạo Thiên mặc bộ vest ngày hôm qua, loạng choạng đứng lên, vẻ mặt mệt mỏi, đôi mắt đỏ hoe nhìn y, vì vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn: “Em dậy rồi.”

Ngao Quảng nhìn tấm thảm lông ở cửa bị lõm một chỗ, lại nhìn bộ quần áo nhăn nheo của Hạo Thiên, không khỏi nhăn mày: “Ghế sô pha lớn như vậy mà không vừa mắt anh à?”

Hạo Thiên cuộn tròn ngủ ngoài cửa cả đêm, xương cốt toàn thân đều cứng ngắc, tóc hắn đã gội nhưng chưa sấy, đi loạng choạng trong rất buồn cười, dù sao thì Hạo Thiên cũng đã gần bốn mươi, hồi còn trẻ còn khó có thể thức cả đêm, đừng nói là bây giờ, Ngao Quảng thấy sắc mặt hắn lúc trắng lúc xanh, người đàn ông sắc bén thường ngày, bây giờ lại dùng đôi mắt to đen láy đó nhìn y, cũng không nói lời nào.

Ngao Quảng bị hắn nhìn đến mềm lòng, dứt khoát quay mặt không nhìn hắn nữa, cúi đầu muốn đi ra ngoài, nhưng Hạo Thiên đứng ở cửa không chịu nhúc nhích, Hạo Thiên giơ tay định kéo y lại, nhưng y lại mở miệng nói: “Đừng đến đây!”

Người phục vụ nhanh chóng bưng đồ ăn lên, Ngao Quảng vừa lúc chui qua cánh tay của Hạo Thiên để đi ra, y chỉ gọi phần ăn cho mình, lúc y đang ăn ở phòng khách thì Hạo Thiên nhanh chóng đi tắm rửa, hắn đi theo Ngao Quảng xuống lầu, vội vàng mở cửa xe cho y, nhưng Ngao Quảng lại yêu y tài xế mang xe đang đậu ở trường của mình đến đây, y lái xe rời đi, Hạo Thiên bên kia đang mở cửa xe với vẻ mặt bối rối, xe của Ngao Quảng chạy bằng nguồn năng lượng mới, thậm chí không để lại chút khói xe nào cho anh.

Có hối hận không? Không phải là không có, nếu Ngao Quảng là băng, thì Trình Ngâm giống như vết nứt trên băng, dù Hạo Thiên có đi trên băng bao xa, thì những vết nứt đó cũng sẽ đi theo anh, mỗi lần cúi đầu xuống hắn đều sợ hãi, khi nghe thấy tiếng khóc thút thít của Ngao Quảng lúc bị cưỡng hôn, hắn thậm chí còn nghĩ đến việc chém Trình Ngâm ra làm đôi, nhưng hắn càng sợ băng sẽ nứt ra, sợ bản thân mình ngã xuống, càng sợ cả đời mình sẽ phải sống trong sợ hãi, ngày hôm qua hắn đã ra quyết định trong mười phút ngắn ngủi, nếu Ngao Quảng còn nguyện ý đi theo Trình Ngâm, thì dù Ngao Quảng có hận hắn hay không, hắn nhất định sẽ nhốt Ngao Quảng lại, không bao giờ cho y tiếp xúc với xã hội nữa, hắn không ngờ Ngao Quảng lại kiên định đến như vậy, nói thật ra, hắn vẫn thấy vui mừng hơn là áy náy.

Nhưng bây giờ hắn có chút sợ hãi, Ngao Quảng là một người mềm lòng, cho dù trước đây y rất sợ hắn, hận hắn, nhưng y vẫn vì tụi nhỏ mà còn quan tâm hắn một chút, cho hắn thể diện, bây giờ y không thèm cho hắn thể diện nữa, lỡ như Ngao Quảng thật sự tức giận, làm lơ hắn luôn thì hắn nên làm gì bây giờ, hiện tại hắn không có Ngao Quảng cạnh bên, ngay cả ngủ cũng là một vấn đề.

Thứ hai luôn là ngày bận rộn nhất, Hạo Thiên vội vàng làm việc rồi rời công ty, đến trường đón người sớm hơn bình thường một tiếng, nhưng được biết Ngao Quảng đã về nhà lúc năm giờ, Hạo Thiên vội vàng trở về, Ngao Quảng đang xem phim hoạt hình cùng bọn trẻ trong phòng chiếu phim, Tiểu Giáp đang học cấp ba, buổi tối có tiết tự học, ba học sinh tiểu học còn lại đều có mặt, Ngao Quảng ngồi một mình ở hàng thứ hai, vừa xem vừa ngủ gật, hắn bước đi nhẹ nhàng, tụi nhỏ đều đang chăm chú xem phim, chỉ có Ngao Quảng là cảm giác được có người đi vào, vừa nhìn thấy là hắn liền lạnh lùng đứng dậy, Tiểu Bính theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười gọi anh: “Ba lớn về.”

Nghe thấy vậy, mấy đứa nhỏ quay lại gọi Hạo Thiên, lúc này Ngao Quảng khó mà rời đi, Hạo Thiên đứng ở cửa gật đầu, nhân dịp tụi nhỏ đều ở đây, hắn nhanh chóng chạy tới ôm người: “Xem này, ba lớn đang tìm ba nhỏ của tụi con đây.”

Sắc mặt Ngao Quảng tối sầm, nhưng hắn còn chưa kịp từ chối, Tiểu Ất đã thay y trả lời trước: “Được ạ.”

Tiểu Đinh còn đang chăm chú xem phim: “Vậy lát nữa ba nhỏ chơi đàn với con nha.”

Ngao Quảng hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn Hạo Thiên: “Được thôi.”

Cậu vừa đi ra ngoài đã bị Hạo Thiên nắm eo, ôm vào lòng, tên khốn này đang đứng bất động ở cửa, bọn nhỏ thì ngồi cách đó không xa, Ngao Quảng không dám gây ra tiếng động lớn, thấp giọng nói: “Cút ra ngoài.”

Hạo Thiên mím môi: “Em…”

Ngao Quảng nghiêm túc nhìn anh: “Tôi không muốn ly hôn, đợi tôi bình tĩnh lại thì sẽ đi tìm anh, bây giờ tôi vẫn chưa muốn nhìn thấy anh.”

Khuôn mặt lạnh lùng kia của Hạo Thiên thế nhưng lại có chút tổn thương, nhưng hắn vẫn ôm chặt lấy y không chịu buông: “Anh muốn hôn em.”

Nói đạo lý cũng không nghe, bây giờ còn vô liêm sỉ như vậy, đầu Ngao Quảng sắp nổ tung rồi, y nắm lấy cổ tay Hạo Thiên chạy nhanh ra ngoài, cạnh phòng chiếu phim là phòng vui chơi có trải thảm dày, ngay cả vách tường cũng được dán loại vải mềm mại, tụi nhỏ có chơi đùa ở đây cũng không sợ bị va chạm, Ngao Quảng kéo Hạo Thiên vào, khóa cửa lại, y cũng không bật đèn, túm lấy cà vạt hôn anh, hung hăng “tung hoành” trong khoang miệng Hạo Thiên, hắn bị y hôn trở tay không kịp, tuy nụ hôn này rất thoải mái nhưng trạng thái của Ngao Quảng rõ ràng là không ổn, hắn vội vàng kéo y ra, đẩy y vào tường, dưới hắn sáng ngoài cửa sổ, đôi môi Ngao Quảng đỏ bừng, trong mắt tràn đầy băng giá làm hắn sợ hãi, hắn cẩn thận mà nhìn Ngao Quảng, giọng nói nhẹ nhàng như là một đứa trẻ đang làm sai điều gì đó: “Em đừng vậy mà.”

Đôi mắt Ngao Quảng đầy tơ máu, khiến khóe mắt y đỏ bừng: “Hôn đủ chưa.”

Hạo Thiên lập tức luống cuống: “Anh không phải…”

Ngao Quảng nắm lấy cà vạt hắn, kéo hắn xuống mặt đối mặt: “Tôi hỏi hắn ôn đủ chưa, chưa đủ thì tiếp tục, hôn xong còn muốn chịch đúng không, muốn chịch thì nhanh lên, chịch xong rồi thì đừng có mà lảng vảng trước mặt tôi!”

Hạo Thiên lập tức đỏ hốc mắt.

Ngao Quảng cũng biết mình đã quá xúc động, y vừa mới tức giận, trong lúc nhất thời không thể bình tĩnh lại, không nói được lời nào, y không nỡ nhìn vẻ mặt sắp khóc của Hạo Thiên, càng nhìn càng thấy đau lòng, y muốn ôm lấy người đàn ông kia rồi nói xin lỗi, nhưng bây giờ y không có tâm trạng làm điều đó, cũng không muốn mất mặt, y dứt khoát xoay người rời đi, Hạo Thiên cũng không dám ngăn cản, hắn như bị y la đến choáng váng rồi, hắn đứng ngây người trong bóng tối với đôi mắt đỏ hoe, vẫn luôn không nhúc nhích.

Buổi tối hôm đó Ngao Quảng chơi đàn cùng Tiểu Đinh xong, rồi tắm rửa cho ba đứa nhỏ xong xuôi, y đến nói chuyện với Tiểu Giáp một chút, Tiểu Giáp học tập rất giỏi, mới có nửa học kỳ mà nhóc đã học được gần một nửa chương trình học của lớp 11, thời gian rảnh thì đi tìm ba mình để nói chuyện, thỉnh thoảng Tiểu Giáp vẫn còn vài tật xấu của trẻ con, nhưng hai ba con đã có thể trò chuyện với nhau như hai người bạn rồi, sau khi vệ sinh cá nhân xong, hai người bắt đầu nói về những cuốn sách đã đọc gần đây, giường của Tiểu Giáp rất cao và rộng, một bên tựa vào tường, một bên có lan can, gầm giường còn có bánh xe, có thể đẩy giường ra chính giữa, tạo thành một khoảng trống giữa giường và tường, rộng khoảng một mét hai, trải một tấm chiếu tatami màu xám nhạt, vừa đủ chỗ cho hai người gầy, hai ba con thường xuyên ngồi ở đó đọc tiểu thuyết, cảm giác rất an toàn.

Xét thấy Tiểu Giáp đã bắt đầu dậy thì, chương trình giáo dục giới tính lúc trước có thể thay đổi một chút, Ngao Quảng đã dạy cho nhóc rất nhiều kiến thức về tình dục, lúc nói chuyện, Tiểu Giáp vẫn còn có chút sợ hãi: “Thắt nút* đau lắm hả ba? Lần trước con nghe thấy ba nhỏ khóc.”

*Thắt nút: Thắt nút là chỉ A mới có. Thắt nút thường xảy ra trong quá trình làm chuyện “đu đưa” khi A đi vào bên trong O chạm vào phần kết của O và “cái đó” phình to ra thắt nút bên trong tạo nên mối liên kết chặt chẽ.

Ngao Quảng có chút không hiểu: “Lần trước?”

Tiểu Giáp suy nghĩ một chút: “Mới mấy ngày trước, buổi tối đó con mơ thấy ác mộng, muốn đi tìm ba, lúc gõ cửa hai ba đều không để ý đến con, con tựa vào cửa nghe một hồi, hai người đang quan hệ phải không ạ? Hình như ba lớn đang dỗ dành ba nhỏ.”

Lúc ấy làm sao y còn có thể nghe được những thanh âm khác, Ngao Quảng đau đầu: “Có, có thể đi…Vậy sau đó con đi đâu vậy, con có ổn không?”

“Con đi tìm em ba, Ừm—Thật sự đau như vậy ạ…”

“Cũng ổn, vài lần đầu rất đau, lần sau thì…”

“Không đau ạ?”

“…Đau muốn chết lặng.”

“A...Vậy tại sao người ta lại nói Omega 30 tuổi như sói, 40 tuổi như hổ*? Vậy không phải rất đau sao ạ?”

*: Ý nói O càng lớn tuổi thì càng máu, nhu cầu đòi về chuyện chăn gối nhiều hơn.

“Bởi vì năng lực tình dục của Alpha và Beta sau ba mươi tuổi sẽ giảm rõ rệt, Omega thì không quá rõ ràng.”

“Vậy nên người ta mới dựa vào đó đẩy hết lên người Omega sao ạ?”

“Ít nhất những người đầu tiên là nói như thế.”

“Ồ, vậy sao hai ba còn phải quan hệ vậy ạ? Cũng đâu cần phải sinh em đâu.”

“Việc này, cũng phải xem tình huống thế nào…”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Tiểu Giáp đặt y hỏi liên tục, không cho Ngao Quảng rời đi, tự nhiên phát triển đến mức một hai phải ngủ với y, Ngao Quảng tạm thời không muốn đối mặt với Hạo Thiên, không gian nhỏ bé này thực sự rất thoải mái, hai ba con trò chuyện một lát thì ngủ thiếp đi, quản gia tới nhìn xem, giúp họ tắt đèn và đóng cửa lại, điều chỉnh độ ấm trong phòng, vừa ra khỏi hành lang đã đụng phải Hạo Thiên, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc: “Phu nhân đâu?”

Quản gia nói: “Phu nhân đang ngủ cùng đại thiếu gia ạ.”

“…” Mặt Hạo Thiên càng đen hơn, “Ngủ say rồi à?”

“Vâng, khá say ạ.”

“Mang chăn ga gối nệm của tôi lại đây.”

“Vâng…”

Vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, quản gia đã quen nên lặng lẽ dọn đồ của Hạo Thiên vào, Hạo Thiên tắm xong, nhẹ nhàng lẻn vào phòng ngủ của Tiểu Giáp, hai người đã tắm rửa thơm tho, ngủ cạnh nhau trông rất thoải mái, hắn tay dài, chân dài, dẫm lên mép nệm đi vào, hắn sờ tóc của Ngao Quảng, vẫn mềm mại như thường ngày, Tiểu Giáp không thích bật đèn ngủ, trong phòng chỉ có hắn sáng nhàn nhạt của hắn trăng, hắn gần như không thể thấy rõ khuôn mặt của Ngao Quảng, nhưng lại có thể thấy rõ đôi môi mỏng kia, tuy rằng không đầy đặn nhưng lại đỏ tươi mềm mại, một cái vân môi cũng không có, hắn biết khi hôn đôi môi đó sẽ thoải mái như thế nào.

Hạo Thiên không nhịn được muốn hôn y, vừa cúi người về phía trước, Ngao Quảng đã cọ vào tay hắn, mơ mơ màng màng muốn vùi mặt vào tay hắn, ngửi mùi hương ở lòng bàn tay như một chú mèo con, mái tóc mềm mại cọ vào tay hắn, vừa mềm vừa ngứa, Hạo Thiên thấy xót xa trong lòng, vừa tủi thân vừa vui mừng, mãi cho đến khi Tiểu Giáp lẩm bẩm gì đó, Ngao Quảng theo bản năng xoay người ôm lấy thằng bé, hắn mới đột nhiên tỉnh lại, thật cẩn thật bước ra, bò lên trên giường, lén ngắm nhìn một lớn một nhỏ.

Hạo Thiên biết Ngao Quảng sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện ly hôn nữa, ý trí người này kiên định đến mức khiến người ta sợ hãi, năm đó hắn tra tấn Ngao Quảng đến mức như vậy, y thà chết cũng không chịu nhượng bộ, tìm đủ mọi cách để thoát khỏi anh, nếu không có nhiều bé con như vậy thì sẽ không có chuyện tốt như ngày hôm nay, bây giờ một khi đã quyết định củng hắn sống tốt, y tức giận đến như vậy mà lại không đề cập đến chuyện ly hôn, cũng không biết y đã nhẫn nhịn đến mức nào.

Tuy nhiên, những lời nói sau đó vẫn có chút tổn thương.

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

Hắn biết là mình tự làm tự chịu, chính hắn là người đầu tiên làm tổn thương Ngao Quảng, Ngao Quảng có ăn miếng trả miếng cũng không quá đáng, hắn cũng biết tại sao Ngao Quảng lại tức giận, vì để bản thân mình yên tâm, để Ngao Quảng một mình chịu nguy hiểm như vậy, nhưng hắn vẫn luôn theo dõi sát sao hành động của Trình Ngâm, lúc kiểm tra cũng dễ dàng, nên Trình Ngâm mới có khả năng mang theo một khẩu súng rỗng vào, dưới tiền đề như vậy, hắn vẫn còn phản ứng với Ngao Quảng, y có lẽ đang tổn thương, quay đầu nhìn lại hắn cư nhiên vẫn còn động dục, điều này như đổ thêm dầu vào lửa, cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.

Hiện tại hắn coi Ngao Quảng như một người vợ, có phản ứng sinh lý với vợ mình cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ gì, có lẽ hắn hành xử quá theo bản năng, làm sao Ngao Quảng có thể không tức giận chứ.

Không ngờ lúc bà xã về hắn vẫn còn phải ôm gối đi ngủ, còn thiếu chút nữa bị mắng khóc, Hạo Thiên tủi thân ngủ ở mép giường, nhìn Tiểu Giáp đang cuộn tròn trong lòng ngực Ngao Quảng, ngủ đến thơm ngọt, hắn ghen đến ngứa răng.

Suốt một tuần sau đó, Hạo Thiên sống như một liếm cẩu*, vẫn là một liếm y lưỡi ngắn, đến trường học đón người không thấy, về nhà tìm không thấy người đâu, buổi tối vợ yêu thay phiên ngủ với bốn đứa nhỏ, cho dù không ngủ trong phòng ngủ chính, hắn xa Ngao Quảng là ngủ không được, chỉ có thể chờ bọn họ ngủ say lén lẻn vào ngủ trên sô pha, hoặc là ngủ trên bệ cửa sổ, hắn là loại hình thể gì, tinh thần sảng khoái sau một tuần lại uể oải, lúc nhìn thấy Ngao Quảng ở nhà, hắn mở to mắt, nhưng cũng không dám nhìn chằm chằm y, còn phải lén nhìn, sợ nhìn lâu thì Ngao Quảng không vui.

* Liếm y "舔狗" : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Cho nên vào tối chủ nhật, lúc Ngao Quảng rửa mặt xong, nằm trên giường tròn lớn trong phòng ngủ chính đọc sách, Hạo Thiên vừa vào cửa liền sửng sốt, nhìn xung quanh mấy lần mới xác nhận đây là căn phòng mình đã ngủ gần mười năm, hắn vừa trèo lên giường, thì bị chân Ngao Quảng giẫm lên vai, thậm chí y còn không ngẩng đầu lên: “Tắm chưa?”

Hạo Thiên nhìn chằm chằm y, khô cằn nói: “Tắm sạch rồi.”

Ngao Quảng liền thu chân lại, tiếp tục đọc sách vật lý bằng tiếng hắn này, y phải toàn tâm toàn ý đọc mới có thể hiểu, nhưng gã ngốc càng ngày càng gần y, y cũng bị phân tâm, lúc buông sách xuống vừa lúc đối diện với gương mặt tái nhợt kia của Hạo Thiên, đôi môi đầy đặn run run, giọng nói nhỏ vô cùng: “Em ngủ chưa?”

Ngao Quảng liếc nhìn đồng hồ, tháo ra đặt ở đầu giường: “Mới chín giờ, tôi đi gặp Tiểu Giáp.”

Trong mắt Hạo Thiên không giấu được vẻ thất vọng, muốn đưa tay kéo y lại nhưng không thể không ngừng, ngồi cứng ngắc trên giường, cụp tai xuống: “Đừng giận anh nữa mà.”

Ngao Quảng không đành lòng nhìn hắn: “Vậy anh đừng có mà chọc giận tôi.”

Hạo Thiên vội vàng đáp: “Không đâu, anh sẽ không chọc em giận nữa.”

Lúc này Ngao Quảng mới quay đầu nhìn hắn, miễng cưỡng cười: “Em đi gặp con.”

Hạo Thiên cụp mắt xuống, hàng mi dài run rẩy.

Ngao Quảng không đành lòng nhìn hắn như vậy, nhịn không được mà xoa xoa tóc hắn: “Chân tóc chưa khô, đi sấy tiếp đi, đừng để bị cảm,” Lại nhẹ nhàng nói, “Em đi một lát sẽ quay lại.”

Hạo Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời: “Bao lâu?”

Ngao Quảng đã lâu không chạm vào anh, muốn dựa trên người hắn nhưng lại ngại: “Khoảng một giờ.”

Hạo Thiên hiển nhiên có chút mất mát, hắn quay lưng lại tựa vào đầu giường gõ máy tính, nghiêm mặt không nói gì, người đàn ông này vốn đã cao ráo, thân hình cân đối, nằm như vậy có cảm giác từ cổ trở xuống tất cả đều là chân, Ngao Quảng nhìn vài lần, vừa lúc nhìn đến thứ căng phồng giữa hai chân Hạo Thiên, mặt tối sầm, quay người bỏ đi.

Đồ cầm thú, suốt ngày chỉ biết chịch.

Nhưng một tuần cũng sắp trôi qua, nếu tiếp tục chịu đựng, không những y cảm thấy đau lòng với bản thân mà còn thấy đau lòng với Hạo Thiên, một tuần này Hạo Thiên béo lên một chút lại sụt cân trở lại, nói thật ra, y đã sớm hết giận rồi, chỉ là muốn dậy cho Hạo Thiên một bài học thôi.

“Ngao Quảng.”

Ngao Quảng vừa mới đi đến cửa, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hạo Thiên, sau đó y bị ôm vào lòng, toàn thân người kia nóng bừng, không ngừng run rẩy, thậm chí ngay cả giọng nói cũng run run: “Anh sai rồi.”

“Đừng đi mà.”

Chương kế tiếp