Địa Lung: Cá Mắc Cạn

CHƯƠNG 68: PHIÊN NGOẠI 9 - KẾT THÚC

Nỗi thống khổ ở giai đoạn cuối của bệnh nan y đối với người bình thường là không thể chịu đựng được, nhưng Ngao Quảng không phải người bình thường. Y đã dành hơn nửa đời mình trong đau đớn, có những khi cơn đau đến dữ dội, y thà chui vào trong lòng Hạo Thiên mà hấp hối còn hơn phải uống thuốc xổ - những thứ thuốc kia nói trắng ra là thuốc phiện được cải tiến, Ngao Quảng rất ghét cảm giác đánh mất thần trí, bởi vậy nên mỗi khi y đau đến không thể chịu nổi, Hạo Thiên sẽ lén cho y dùng một chút thuốc.

Thế nhưng chẩn đoán chính xác quả thực cũng có cái lợi, Ngao Quảng không còn phải ép mình ăn nữa, có thể nôn máu ra khắp sàn trước mặt cả gia đình, không cần phải nơm nớp lo sợ trốn tránh người nhà như trước, có khi y nôn đến váng đầu hoa mắt, xấu hổ phát khóc trước mặt người hầu.

Từ sau khi Hạo Thiên trở về, Ngao Quảng cứ bám lấy Hạo Thiên như ký sinh trùng, trong chốc lát mà không thấy hắn đâu thì sẽ không vui, huyên náo đến mức Hạo Thiên không thể không ở nhà với y. Hai lão nhân gầy gò không biết xấu hổ đã quen, thế nhưng còn dạy hư cô con gái nhỏ. Lúc Tiểu Ngũ rảnh rỗi sẽ chen vào giữa hai người, cùng nói chuyện cười đùa, tận hưởng niềm hạnh phúc gia đình.

Đến tối, Hạo Thiên lấy ra một cuốn album ảnh rất mỏng, cuốn ảnh này chụp lại thời điểm Ngao Quảng vừa gả vào Hạo gia, độ phân giải thấp, là do chính Ngao Quảng chụp. Y không ngờ ảnh chụp mà mình giấu trong điện thoại lại bị Hạo Thiên phát hiện, còn in thành một cuốn lớn như vậy.

Ngao Quảng không biết Hạo Thiên có ý gì, hắn mặc đồ ngủ rồi để y ngồi vào lòng, mở cuốn album ảnh ra cùng xem. Ngao Quảng mới xem lần đầu tiên nên trong nội tâm cũng có chút căng thẳng.

“Đây là lúc em mang thai Tiểu Giáp, chắc là được khoảng 7 tháng, bụng em xuất hiện một đường rất lớn. Lúc đó em không biết là do nguyên nhân gì nên em liền chụp ảnh rồi lên mạng hỏi bác sĩ. Em còn tưởng rằng con mình sẽ chui ra từ cái đường ấy nên em sợ tới mức vài đêm không ngủ được, không có kiến thức thật đáng sợ."

“Đây là ngày thứ hai sau khi Tiểu Giáp chào đời, em còn chưa kịp tiếp nhận rằng mình đã là ba, vẫn còn trêu chọc thằng bé để nó gọi em là anh trai. Lúc ấy có một dì ở giường bên đang chăm sóc con gái, về sau bà ấy tới một lần liền chê cười em một lần."

"Cái này rất thú vị nhé, em đang ăn khoai tây cắt nhỏ, ăn không nổi nữa nên phải gắp từng miếng một. Tiểu Giáp ngửi thấy mùi liền vịn lan can đứng lên, chu cái miệng nhỏ cắn lấy miếng khoai bên kia, lúc ấy thằng bé mới hơn mười tháng thôi, lợi hại thật.”

“Đây là lúc em mang thai Tiểu Ất được hơn sáu tháng, lúc đó anh thật đúng là một tên khốn nạn, bụng em lớn như vậy mà anh lại trói em vào, làm em đau đến nỗi em tưởng mình sắp sinh non, thế mà còn muốn chụp ảnh với Tiểu Ất..."

"Tấm này... chụp ở trong phòng cho thuê của Ngao Thuấn. Lúc đó anh không nên nhất quyết đón Tiểu Giáp và Tiểu Ất về, ý định muốn giết anh đã xuất hiện trong tâm trí em. Đón về thì cũng thôi đi, lúc trả cho em lại nuôi hai đứa nhóc thành như vậy… Thôi không nhắc đến nữa, em phải làm cho anh tức chết."

"Sức khỏe của Tiểu Ất kém đến thế hơn phân nửa là do lúc em mang thai bị anh dày vò. Nào ngờ sau này anh càng ngày càng khốn nạn, em vừa mới sinh xong anh đã làm em, khiến em bắn liên tục ra cả nước tiểu, thời điểm em cao trào không khống chế nổi làm anh rất thoải mái đúng không? Anh làm người kiểu gì vậy…"

Hạo Thiên đặt tay lên bụng dưới của Ngao Quảng, nhẹ nhàng gặm cắn vành tai y: “Cứ khóc đi.”

Ngao Quảng không khóc thành tiếng, chỉ vừa rơi nước mắt vừa nở nụ cười chui vào trong ngực Hạo Thiên: "Cho em xem mấy cái này làm gì, rõ ràng em đã quên..."

Hạo Thiên vuốt ve tóc sau gáy y, vẻ mặt hắn không có biểu tình gì nhưng hắn lại có cảm giác như đang ở dưới biển sâu, quanh thân là dòng hải lưu lạnh như băng khiến hắn ngạt thở: “Em chưa quên.”

Chưa quên được, chẳng qua chỉ là không muốn nghĩ tới, cảm thấy như mình đã quên. Thỉnh thoảng ngẫu nhiên mơ về quá khứ, Ngao Quảng cũng chỉ trầm mặc, thà rằng không để ý đến hắn trong thời gian ngắn còn hơn so đo nhiều với hắn.

Hắn không muốn Ngao Quảng đến chết vẫn giấu trong lòng, hắn đáng phải sống trong tội lỗi áy náy suốt đời.

"Việc yêu anh và tha thứ cho anh không liên quan đến nhau."

Ngao Quảng nghe xong liền nở nụ cười, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi: “Nếu có thể quay lại năm mười sáu tuổi, cho dù em có bị cha đánh chết cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh.”

"Nếu được trở lại, em nhất định sẽ không dây dưa với lão súc sinh như anh, nhưng đời này của em lại cứ như vậy, em không hối hận, anh liều mạng thích em, em thích lại anh cũng không có gì là đáng xấu hổ."

Hạo Thiên ôm chặt y hơn một chút, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Nếu được trở lại, lẽ ra anh nên đưa em về từ năm em mười tuổi.”

Ngao Quảng lau nước mắt, co rúm vào trong ngực hắn: "Tức chết em. Sớm biết vậy lúc thân thể em còn tốt em cũng trói anh lại rồi cưỡng gian một lần cho hả giận."

Lòng Hạo Thiên vốn đang tràn đầy sương mù u ám nhưng vẫn cố gắng chọc cho y cười: “Em cưỡng gian anh thì vẫn là em chịu thiệt.”

Ngao Quảng đưa tay nhéo mạnh mông hắn: "Em chắc chắn phải làm anh từ phía trước chứ, anh đang nghĩ cái gì đó?"

Da Hạo Thiên căng đến hơi đau: "Chỉ bằng em, chỉ bằng cái giá đỗ của em... Mẹ kiếp, em thành thật hơn một chút đi!"

Tay Ngao Quảng vẫn đang thò vào trong quần hắn: “Em đã quên mất lần thắt nút cuối cùng là cách đây mấy năm.”

Hạo Thiên bật thốt: "Tám năm ba tháng lẻ bảy ngày." Sau đó nhìn bộ dáng khiếp sợ của Ngao Quảng, hắn không khỏi cười lớn: "Dương vật mù nói linh tinh mà em cũng tin."

Ngao Quảng sinh xong Tiểu Ngũ thì càng ngày càng yếu đi, trên cơ bản thì khi làm tình gần như sẽ không thể thắt nút, thật lâu trước kia hai người họ còn phải dựa vào thủ dâm và khẩu giao để giải tỏa ham muốn. Thỉnh thoảng khi Ngao Quảng đến kì động dục, dục vọng dâng lên quá cao không thể chịu nổi mới làm đến bước thâm nhập, bình thường đều là Hạo Thiên nhét vào một lúc rồi xuất tinh, tuy rằng có thể thắt nút nhưng thực tế thời gian giao hợp không kéo dài lâu, chỉ là để giải tỏa ham muốn, đối với hai người mà nói thế là đã đủ.

Sau khi Ngao Quảng từ Iceland trở về, hai người chỉ quan hệ nhiều nhất là hai ba lần một năm. Lúc sau hai người thà ôm nhau chơi đùa còn hơn là quan hệ, Hạo Thiên thanh tâm quả dục giống như Beta vậy, hắn hiểu lý do tại sao. Hắn không bao giờ còn phải dùng vũ lực cưỡng ép Ngao Quảng làm tình để tìm cảm giác an toàn nữa, Ngao Quảng thương hắn, trong trái tim kia, trong đôi mắt ấy của y luôn đong đầy tình cảm.

Ngao Quảng nghe mấy lời thô tục liền nhíu mày: "Nói chuyện văn minh chút đi."

Hạo Thiên suy nghĩ một lát: "Được rồi, vậy là dương vật mù nói lời linh tinh em cũng tin."

Ngao Quảng tức giận đến mức ôm lấy cổ hắn, bịt cái miệng phóng đãng kia lại, trong nháy mắt y liền bị Hạo Thiên đè xuống giường, trao cho y một nụ hôn sâu khiến y không còn suy nghĩ được gì nữa.

Hạo Thiên hôn y đến khi thở không ra hơi mới dừng lại: “Đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc thưởng anh bằng thân thể của em.”

Ngao Quảng vẫn đang chìm đắm trong nụ hôn, cọ đôi môi mềm mại của y vào chóp mũi hắn, hàm hồ nói: “Em không còn gì khác để cho anh.”

Hạo Thiên cười: “Thế nào, em còn muốn chết dưới hoa mẫu đơn à?”

Ngao Quảng cũng cười, liên tục đánh hắn: "Anh còn là hoa mẫu đơn sao? Thật không biết xấu hổ..."

Những giây phút cuối cùng vẫn diễn ra như thường ngày, không có quá nhiều cảm giác nghi thức. Chẳng qua Ngao Quảng rõ ràng là chán nản, y chống đỡ được một tháng rồi sau đó y bắt đầu cự tuyệt thuốc xổ, thường xuyên đau chết đi sống lại, đến Hạo Thiên cũng không đành lòng chứng kiến. Nhưng y chỉ kiên trì thêm một tháng đến được lễ trưởng thành của Tiểu Ngũ, y muốn tự tay giúp Tiểu Ngũ cắt bánh sinh nhật. Đến tận lúc ấy y mới nhận ra mình ích kỷ đến nhường nào, để hoàn thành tâm nguyện, y buộc cả gia đình phải dày vò trong đau khổ cùng mình.

Lại một tháng sau, cuối cùng Ngao Quảng đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ: y gắng gượng qua được hai tháng, nhưng đến ngày Tiểu Ngũ trưởng thành, y chỉ có thể nằm trên giường, không thể phát ra âm thanh nào, đành phải để Hạo Thiên chạm vào đôi môi khẽ cử động của y, đoán xem y muốn nói gì.

Ngao Quảng xảy ra chuyện được mấy ngày, vợ chồng Hạo Quân và vợ chồng Ngao Thuấn đều vội vã chạy về, cùng lúc đó còn có đồng nghiệp, bạn bè của Ngao Quảng, thậm chí cả Nguỵ Hành và Trình Ngâm. Thế nhưng Nguỵ Hành mới bước vào đã vừa khóc vừa gào thét cái gì mà “Anh Quảng nếu năm đó anh đi cùng em thì sao có thể ra nông nỗi này”, cậu liền bị Hạo Thiên đạp ra ngoài. Trình Ngâm tương đối bình tĩnh, bọn họ đã gần ba mươi năm không gặp nhau, Trình Ngâm mới 58 59 tuổi, tóc đã điểm bạc.

Trình Ngâm mang một số đặc sản quê cho gia đình Ngao Quảng, sau đó ngồi bên giường bệnh tự kể về những việc mà anh trải qua trong mấy năm này. Trình phu nhân Tần Lộ mang thai tháng thứ bảy thì tim thai ngừng, bắt buộc phải phá thai, do đó cậu ấy mất đi khả năng sinh sản. Trình Ngâm theo mong muốn của cha mình cưới một Beta khác về, Tần Lộ tuy là vợ cả nhưng vẫn khó mà chịu được. Để ngăn cản Trình Ngâm cưới vợ, cậu thậm chí còn mang tính mạng của mình ra uy hiếp. Sau một lần tự sát không thành, cậu ly hôn rồi trở về quê hương. Làm tình với Beta không thể làm phía sau, chỉ có thể làm phía trước, chờ đến khi Trình Ngâm không thích ứng nổi với cuộc sống hôm nay, tìm về quê hương của Tần Lộ thì Tần Lộ đã có một đứa con với một Omega khác.

Nhưng sức khoẻ Omega vốn không tốt, sau khi sinh con lại càng lúc càng gầy yếu hơn, chưa được vài năm đã qua đời, đứa bé cũng vì bệnh ung thư máu mà nhiều lần ở vào tình trạng nguy kịch. Tần Lộ đau lòng gần chết, định bế con tự sát thì được Trình Ngâm cứu lại. Người từng yêu anh đến mức muốn đi chết giờ đây thực sự coi anh là người thay thế, cậu muốn anh làm cái gì thì anh sẽ làm cái đó, Trình Ngâm nợ cậu rất nhiều nên chỉ có thể cố gắng bù đắp cho cậu. Đời này anh không có con nên anh đã trực tiếp nhận đứa con của Tần Lộ là con của mình, cứ thế hơn mười năm sau, Tần Lộ giờ đây dường như đã nguyện ý cùng anh sống thật tốt vì con, nhưng tình cảm hai người không thể trở về được như lúc trước.

Ngao Quảng im lặng nghe anh nói xong, mãi đến khi Trình Ngâm nắm chặt tay y, ngón tay y mới khẽ cử động thay cho lời đáp lại, Hạo Thiên ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Em ấy nói, cậu vẫn còn cơ hội để trân trọng người trước mắt."

Trình Ngâm gật đầu: "Bảo trọng nhé."

Nói xong, Trình Ngâm rời đi không ngoảnh lại. Anh biết rõ đây là lần cuối cùng anh và Ngao Quảng gặp nhau, nhưng anh cũng không cảm thấy quá miễn cưỡng, Ngao Quảng đã tìm được bến đỗ của mình, mà người anh trân quý hơn vẫn đang đợi anh về.

Ngao Quảng trụ được chín ngày, đến đêm thứ mười, y nắm ngón út của Hạo Thiên hỏi tối hôm đó Hạo Vi ăn gì, còn hỏi Mân Mân có còn ở chỗ Kim Tra không, sau khi nhận được câu trả lời liền chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Hạo Thiên như thường lệ.

Rạng sáng, thiết bị kết nối với Ngao Quảng phát ra âm thanh báo động, bác sĩ chưa kịp thực hiện bất kỳ biện pháp nào thì Ngao Quảng đã ngưng thở, ngay sau đó dao động trên điện tâm đồ lắng xuống, bác sĩ đang chuẩn bị sốc điện thì Hạo Thiên đưa tay ngăn lại: “Không cần, để em ấy ngủ đi.”

Ngao Quảng vĩnh viễn ở lại năm 57 tuổi, khi rời đi, y đã gầy đến nỗi không còn là hình người, sống thêm một ngày là thêm thống khổ, Hạo Thiên trơ mắt nhìn y dần dần yếu đi, chỉ có thể giải thoát cho y.

Theo di chúc, bất động sản đứng tên Ngao Quảng được chia đều cho năm người con và Ngao Thuấn, Hạo Mân, tài sản lưu động thì để lại cho Hạo Thiên. Thi thể của Ngao Quảng được hiến tặng cho một trường y ở thủ đô - khi còn sống, y hay nói đùa với Hạo Thiên rằng bây giờ y là giảng viên đại học, đến chết cũng là giảng viên đại học, buộc Hạo Thiên phải đồng ý hiến xác của y. Thế nhưng đốt ngón tay áp út đeo nhẫn bên trái sẽ để lại cho Hạo Thiên vì đó là ngón đeo nhẫn cưới của y. Hạo Thiên xử lí mảnh xương bằng thuốc chống phân huỷ để tuỳ thời mang theo bên người. Sau khi Ngao Quảng qua đời, Alpha cao lớn không hề rơi một giọt nước mắt nào, chỉ trầm lặng hơn trước, ngoài ra không có gì khác thường, vẫn ăn uống khoa học, thường xuyên tập thể hình, đúng hạn đi viếng mộ cha mẹ. Nhưng từ đó về sau, hắn hoàn toàn buông bỏ quyền kiểm soát Hoằng Nhật, không còn chiều chuộng Hạo Vi nữa, thường xuyên liên lạc với người Lý gia để hỏi thăm tình trạng của mấy đứa nhỏ nhà họ.

Năm người con đều nghĩ rằng cha mình sẽ bình đạm mà sống quãng đời còn lại trong cô độc, nhưng không ngờ rằng vào năm thứ tư sau khi Ngao Quảng qua đời, Hạo Vi nhận được cuộc gọi từ quản gia, người cha 69 tuổi của cậu đã chết trong bồn tắm, mạch máu cổ tay trái bị chính hắn cắt đứt. Hạo Thiên tựa như đang ngủ say, lặng lẽ ngâm mình trong bồn máu loãng, cảnh tượng gần như không có gì khác biệt so với lúc hắn miêu tả cảnh Ngao Quảng tự sát, chỉ là lần này, Hạo Thiên đã thành công.

Hạo Vi tìm rất lâu nhưng không tìm được đoạn xương kia của Ngao Quảng, lúc sau cậu đẩy miệng Hạo Thiên ra mới phát hiện đốt xương ngón tay nhỏ đó. Do những cái vuốt ve trong bốn năm này, đoạn xương nhỏ đã rạn nứt, trở nên giòn hơn, nếu cố lấy từ trong miệng Hạo Thiên ra đoán chừng nó sẽ vỡ nát.

Hạo Thiên hợp với đoạn xương kia cùng nhau hoá thành tro tàn rắc xuống biển, trong bốn năm cuối đời, hắn gần như đã trải sẵn con đường tương lai cho Hạo Vi, cũng tận tâm gắng sức chuẩn bị cho cuộc sống sau này của năm đứa trẻ. Hắn đã thực hiện được lời hứa với Ngao Quảng, trả xong khoản nợ cuối cùng, dù hắn biết rằng một khi hắn đi, cả mấy đứa nhóc sẽ thành trẻ mồ côi không còn cha mẹ, nhưng chỉ cần là những điều có liên quan đến Ngao Quảng, từ trước đến nay hắn vẫn luôn là một người ích kỷ như vậy.

Hơn nữa, các con của hắn đều đã trưởng thành từ lâu.

Hạo Thiên dường như đã mơ một giấc mộng dài, trong mộng quỳnh lâu ngọc vũ, khói sóng hoạ thuyền, giếng trời từ mái vòm nghiêng xuống, dưới thiên cấp rải rác ánh sáng. Mái tóc bạc của người nọ buông xõa xuống đất, trên đầu là phát quan vàng ròng trải rộng đồ đằng, vừa ngước lên nhìn, đôi mắt tựa đại dương mênh mông cuồn cuộn bao trùm mưa gió vô hạn, trầm tĩnh mà sâu thẳm, khóe mắt hơi nhếch lên lộ ra ý cười ranh mãnh giảo hoạt.

Dám ngẩng đầu nhìn hắn từ dưới thiên cấp, đây là người phương nào?

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

Hạo Thiên mở mắt ra, dưới thân là tầng tầng lớp lớp mây sương mềm mại mà không tiêu tán, trên mái vòm hình bán cầu màu trắng là thảm hoa ưu đàm vàng sậm, trong phòng chỉ có một bàn, một ghế, một chiếc giường và một băng ghế dài, không có cửa sổ nhưng vẫn sáng sủa, ấm áp khô ráo lạ thường.

Cách đó không xa, người trong mộng khoác trung y, chiếc áo choàng kia hiển nhiên không phải của y, từ đầu đến chân dài ra một đoạn tùy ý buông xuống đất, vừa vặn đón được tóc dài của y. Trước mặt người nọ là đống sổ con màu vàng óng ánh, tư thế ngồi của y đoan chính, cổ tay nặng nề mà có lực, vững vàng nhấc bút lên, chu sa đỏ như máu trộn lẫn với bột vàng, lưu lại những nét chữ phóng khoáng trang nhã.

Hạo Thiên gắng gượng ngồi dậy, xương cốt khắp người kêu răng rắc. Hắn không biết mình đã nằm đó bao lâu, giọng nói vẫn trước sau như một, trầm thấp và mạnh mẽ như vậy: “Ngao Quảng.”

Ngao Quảng lập tức quay đầu lại, khuôn mặt vẫn trang nghiêm trong trẻo như trước, dưới sắc trời này trông trắng bệch đến mức dường như đang phát sáng.

“Ngươi ngủ lâu hơn ta bốn ngày.”

Ngao Quảng mỉm cười yếu ớt nhìn hắn, khóe mắt không có những nếp nhăn quen thuộc ấy. Người nọ khoác trung y đi về phía hắn, chậm rãi ngồi bên giường: “Việc dưới phàm trần, ngươi còn nhớ được bao nhiêu chuyện?"

Ngao Quảng vốn muốn giả vờ tính sổ với Hạo Thiên, thuận tiện trêu chọc hắn một chút, nhưng không ngờ Hạo Thiên lại ngơ ngác nhìn y hồi lâu, đột nhiên ôm lấy y, cười toe toét rồi òa khóc.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Ngao Quảng sợ phát quan trên đầu ghim vào người hắn, cố gắng duỗi tay từ trong khuôn ngực cứng rắn như đồng của người kia tháo chiếc trâm cài ra, sợi tóc quá mức mềm mại không giữ nổi ngọc quan, ngọc bích thượng hạng rơi xuống đất vỡ vụn, Ngao Quảng nghe xong cũng cảm thấy tiếc: "Anh nên bồi thường cho em…”

Y còn chưa nói xong môi đã bị hắn chặn lại, hắn vừa hôn vừa cắn đến phát đau, Ngao Quảng chỉ có thể ôm hắn vào lòng để mặc hắn phát tiết. Ước chừng một nén nhang sau, Hạo Thiên cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn nằm trên ngực y, người kia yên lặng nức nở, giọng nói vốn đã trầm thấp nên tiếng khóc của hắn rất dễ làm người khác mềm lòng, mũi Ngao Quảng cũng cay cay, y đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dày của hắn: “Anh còn tủi thân hơn em cơ à?"

Sắc mặt Hạo Thiên hờ hững, thanh âm lại run lên: "Anh tưởng rằng em đã chết."

Ngao Quảng cười cười: "Chết rồi mới trở về được chứ."

Hạo Thiên tựa như còn sợ hãi, hắn cọ xát vào người y. Thân thể người nọ hơi lạnh, nhưng da thịt săn chắc, xương cốt mảnh khảnh, so với dáng dấp gầy yếu của phàm trần thì không liên quan gì, eo và bụng y thậm chí còn có chút hình khối múi bụng rõ ràng - Long Thần, quả thực là một vị tướng quân.

Thế nhưng khuôn mặt đó vẫn nhu hoà tựa ngọc, hai mắt xanh thẳm chất chứa sắc trời vô tận, mở ra một vùng đại dương nguy nga tráng lệ.

Hạo Thiên nắm lấy một sợi tóc dài của y, lẩm bẩm: "Khó trách..."

Ngao Quảng giơ tay lau nước mắt cho hắn: “Sao thế?”

Hạo Thiên lại ôm lấy y: “Khó trách lúc ở dưới phàm trần, anh rất thích mái tóc dài của em.”

Ngao Quảng cười cười: “Em để kiểu tóc này đã mấy ngàn năm, có lẽ anh đã quen rồi.” Tuy rằng lúc đó hắn cũng đủ tức giận.

Hai tháng trước, Ngao Quảng được phong làm Thiên Hậu. Yêu muốn thành thần thì phải trải qua thiên kiếp, vì trong kiếp số sẽ có ái tình nên Hạo Thiên không thể nào yên lòng nổi. Để can thiệp vào mệnh cách của Ngao Quảng, hắn đã xuống cõi trần trước tám ngày. Sau đó, hai á thần Ngao Giáp và Ngao Ất cũng hạ giới độ kiếp, Ngao Bính, Ngao Lăng và Ngao Ngạn đều là thần thể, hạ giới chỉ để trợ giúp mà thôi. Hôm nay Ngao Quảng đã độ kiếp trở về, trên người ẩn giấu thần quang, linh hồn sung mãn, bước đi toát ra linh khí mênh mông cuồn cuộn, cả người thoạt nhìn tràn trề sinh lực, mà ở trong ký ức của Hạo Thiên, y vẫn là một người trần bị bệnh nan y gầy đến trơ cả xương. Sự tương phản này quá lớn, ánh mắt Hạo Thiên căn bản không dời đi được, hắn nhìn chằm chằm vào y, khóe mắt ngấn lệ: “Em còn sống.”

Ngao Quảng mỉm cười hôn hắn: "Em còn sống. Chúng ta đã ở bên nhau rất lâu, nhưng còn có thể ở bên nhau lâu hơn nữa."

Hai người họ đã cùng nhau trải qua gần hai ngàn năm, còn có bốn đứa con đang chờ nở trong vỏ trứng. Hạo Thiên là vị thần tối cao, Ngao Quảng cũng là hải yêu đứng đầu, tình yêu của họ trải qua trùng trùng điệp điệp trắc trở, Hạo Thiên vì y mà suýt tan hết linh hồn, y cũng liều mạng sinh cho Hạo Thiên chín đứa con. Hai người họ hoàn toàn không sợ hãi 50 60 năm khổ cực này.

Hạo Thiên tựa hồ có chút sợ hãi: “Anh sẽ không đối xử với em như ở dưới trần thế, em...”

“Nếu không phải anh thì cũng sẽ là người khác.” Ngao Quảng ngắt lời hắn, “Đây chính là độ kiếp, vận mệnh đã viết sẵn. Nếu anh muốn thay đổi, chẳng phải là đi đầu làm trái với thiên quy sao?”

Hạo Thiên ôm y không chịu buông tay: “Dưới trần gian sinh đẻ vất vả như vậy, đồ ngốc này, sao lại để ba thằng nhãi con kia cùng nhau hạ phàm?”

Ngao Quảng chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy mệt: “Nếu biết trước thì em nhất định sẽ không bao giờ để mấy đứa nhóc đi. Năm đó đi chinh chiến trên sa trường, xương gãy rồi nhiễm trùng cũng không đau đến như vậy.”

Hạo Thiên ôm chặt lấy y: “Vậy mà em còn sinh bốn đứa nữa? Muốn làm anh thương tiếc đến chết à.”

Bốn bào thai còn trong vỏ trứng được Ngao Quảng sinh ra dưới đáy biển bốn năm trước ở hạ giới với danh nghĩa xua đuổi tà ma, bởi vì Hạo Thiên không cho y sinh, nhưng y không nỡ chia tay bốn đứa trẻ này. Khi Hạo Thiên biết người nọ đã chạy xuống phàm trần thì Ngao Quảng vừa sinh xong quả trứng rồng thứ tư, y vòng đuôi quanh bọn trẻ, cả người đầy mồ hôi, nở nụ cười mệt mỏi áy náy với Hạo Thiên. Y vốn tưởng rằng tự ý sinh con sẽ làm Hạo Thiên tức giận nên y đã không cần mặt mũi mà quỳ ở bên cạnh hắn, ôm hắn khóc, môi hắn co rút vì thương tiếc.

Ngao Quảng bị lời nói của hắn làm cho tê dại, toàn thân nổi da gà: "Thôi đi, em sao có thể so sánh với phàm nhân... Được rồi, đi xem bọn nhỏ đã."

Ngao Quảng cẩn thận làm phép kéo mấy quả trứng qua. Dưới sự tẩm bổ của thần lực thiên giới, mỗi quả đều vô cùng tròn trịa mượt mà, ngân quang lấm tấm trải rộng khắp vỏ trứng giống như mấy khối ngọc tím khổng lồ. Hạo Thiên lúc này mới nguyện ý buông y ra, gom trứng rồng lại ôm vào lòng: “Chỉ sợ là còn phải chờ hơn một tháng nữa năm thằng nhãi con này mới có thể trở về.”

Ngao Quảng sờ cái này một cái cái kia một cái, yêu thích đến nỗi không bỏ xuống được: “Anh rất nhàn rỗi, anh cũng biết đã bốn ngày em không ngủ, em cho anh phê ít sổ con. Ở dưới phàm trần anh bắt nạt nemhiều như vậy, đồ vô liêm sỉ."

Hạo Thiên ôm ổ trứng núp ở phía sau, trên mặt viết đầy chữ "hèn nhát": "Đó, đó là chuyện của số mệnh."

Thực sự không thể trách hắn, hắn chưa bao giờ bắt nạt Ngao Quảng. Năm đó khi hắn vừa gặp đã yêu y, thượng đế như hắn ngày ngày lạm dụng chức quyền lôi kéo Ngao Quảng đi chơi cờ tán chuyện, bị người nọ bơ không ít lần nhưng vẫn mặt dày như cũ. Đáng tiếc, hắn có rất nhiều tình địch, đa số là yêu thú, mà yêu thú con nào cũng đẹp đến choáng váng, vị thần mặt liệt từ nhỏ như hắn quả nhiên sẽ thua ngay từ vạch xuất phát, lượng giấm hắn ăn những năm qua có thể đuổi kịp lượng nước mà hắn dùng để tắm. Sau này, khi Long tộc gặp nạn, chính hắn là người đã làm trái với thiên quy, dẫn quân xuống hạ giới để cứu Long tộc khỏi biển lửa. Ngao Quảng đã hai nghìn tuổi, ngày thường đều coi hắn như cháu trai nhưng lúc này lại đột nhiên coi hắn như một người đàn ông, hắn liền làm thì làm cho xong, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của vội vàng cướp người, tán tỉnh y không hề dè dặt. Cuối cùng Ngao Quảng cũng nhận hắn là phu quân, không ngờ nhịn nhiều năm như vậy, trước khi thành thân hắn vẫn phải vượt qua cửa này.

Ngao Quảng chỉ thuận miệng nói thế, y không đành lòng nhìn Hạo Thiên gặp nạn hơn ai hết, vội vàng đổi chủ đề: "Thật ra Kim Tra dù ở đâu cũng..."

Hạo Thiên nhớ tới chuyện này liền nở nụ cười bất đắc dĩ: “Ở trên trời bị Tiểu Giáp bắt nạt, không ngờ xuống trần thế lại càng đáng thương hơn. Chờ Lý Tịnh và mấy người kia trở về chỉ sợ là sẽ đau lòng chết mất thôi."

Ngao Quảng đặt trứng rồng vào bên trong giường rồi bò vào trong lòng Hạo Thiên, Hạo Thiên nhanh chóng đón lấy y, nghe y cười nói: “Chỉ sợ con trai em sẽ càng đau lòng hơn.”

Hạo Thiên cũng cười: “Không phải do em sinh ra à.”

Nói xong tay hắn lại bắt đầu không an phận, gẩy y phục của Ngao Quảng ra sờ loạn. Ngao Quảng cũng thuận theo hắn, y cảm thấy Hạo Thiên không có dục vọng gì, chỉ đơn thuần muốn chạm vào y. Người y mềm dẻo mạnh mẽ, so với lúc y còn trẻ ở dưới phàm trần còn cường tráng hơn, nhưng không mềm mại bằng lúc ở phàm trần. Hạo Thiên sờ soạng một hồi mới thu tay lại, cúi đầu nhìn xuống đôi mắt xanh biển tràn ngập ý cười kia, yếu ớt nói: “Thật tốt.”

Những năm cuối cùng trước Ngao Quảng qua đời dưới phàm trần, hắn luôn thích nắm cổ tay Ngao Quảng đi ngủ, chỉ dựa vào hơi thở yếu ớt của người nọ không đủ để hắn phán đoán người trong ngực mình có còn sống hay không, mà người trước mặt hắn giờ đây ánh mắt sáng ngời, thân thể cường tráng, từng tấc da tấc thịt đều như tỏa rạng rỡ, tựa như đang ở trong mơ vậy.

“Không thể nào là nằm mơ.” Hắn mở miệng, liền giật mình, rụt rè nhìn Ngao Quảng.

Ngao Quảng chưa nói cho hắn biết khi y tỉnh dậy, nhìn thấy thân thể đang say ngủ của Hạo Thiên, y đã ôm hôn hắn như thể mất trí, y gào khóc, rưng rưng nước mắt cười ngốc nghếch như thế nào, bốn ngày không ngủ không nghỉ để canh giữ bên cạnh hắn như thế nào, chỉ chờ để dùng thân thể y kìm nén sự run rẩy của hắn vào khoảnh khắc hắn tỉnh dậy.

Thân thể phàm nhân chỉ chứa hồn phách của y, thân thể vốn là yêu của y đang yên bình nằm ở thần giới, sống ở phàm trần một lần căn bản sẽ không mảy may làm tổn hại đến y. Nhưng Hạo Thiên dù thế nào đi nữa cũng không chịu để y yêu bất kỳ ai khác dù có là do tình kiếp an bài. Người kia vốn có thể yên tâm ở thiên giới chờ y trở về, thay vì xuống cùng y chịu đau chịu khổ, nghênh đón số mệnh không rõ.

Lo được lo mất nhiều năm như vậy, mới nhận ra rằng mình chưa bao giờ là người duy nhất gặp rắc rối. May mắn thay, y yêu Hạo Thiên không hề kém so với Hạo Thiên yêu y.

Có lẽ trước đây hai người họ đều từng là cá mắc cạn, nhưng vẫn luôn có người dốc hết sự dũng cảm kiên định của mình để hóa thân thành dòng nước sông Tây Giang dâng trào tiến tới mà bất chấp cả bản thân.

Tim Hạo Thiên đập nhanh, vốn tưởng rằng người nọ sẽ lại đá mình một cước, nhưng không ngờ Ngao Quảng lại vòng tay qua cổ trực tiếp hôn lên môi Hạo Thiên, đầu lưỡi nhỏ bé dò xét trong miệng hắn, y ôm lấy hắn mà ngã xuống giường. Lúc Hạo Thiên đè lên người Ngao Quảng thì phát hiện người nọ có phản ứng, chắc là do hắn vừa sờ soạng khắp người y.

Ngao Quảng hôn say đắm, lúc tách ra, đôi môi đỏ mọng phơn phớt, khóe mắt ươn ướt, toàn thân nóng bừng, ánh mắt trong trẻo ấy rõ ràng đã động tình: “Hiện tại em có thể chịu được sự dày vò của anh. "

Hạo Thiên để cho y trêu chọc mình đến toàn thân run lên, ánh mắt hắn tối sầm, vỗ vào cặp mông săn chắc mềm dẻo của y, trầm giọng gầm nhẹ: "Mẹ kiếp, dạng chân ra."

Ngao Quảng dang rộng hai chân quấn quanh eo Hạo Thiên, dịu dàng hôn lên môi hắn như thể dâng ra cả trái tim của mình. Cây u thảo ký sinh trên cơ thể Hạo Thiên biến hóa kỳ lạ, Hạo Thiên cũng dần dần rơi vào cảnh đẹp, trái tim hắn run lên, người dưới thân cũng chấn động như thể vừa trải qua một cơn sóng dữ.

Dày vò một phen đến tối mịt, ngay cả thần thể cũng không chịu nổi sự tra tấn như vậy, Ngao Quảng suýt chết trên giường, người y đầm đìa mồ hôi, tê liệt nằm trong vòng tay của Hạo Thiên, ánh mắt nhu hòa nhìn chằm chằm vào hắn, lời nói lại tràn đầy dao nhỏ: "Sáng mai tảo triều, hạ phàm hai tháng, anh cũng biết anh chậm trễ nhiều việc mà."

Hạo Thiên tuy vừa mới thỏa mãn nhưng vẫn vùi đầu vào trong ngực y đau đớn phát ra một tiếng kêu rên thảm thiết.

Ngao Quảng dùng sức vò đầu hắn: "Đừng gào thét nữa, mai vào triều em còn phải dập đầu với anh."

Hạo Thiên vùi vào ngực y cười nói: "Cái đó không cần thiết, hậu cung không được can chính."

Ngao Quảng không để ý đến eo lưng đau nhức, trở mình đạp hắn xuống giường: “Bây giờ cút đi phê sổ con ngay cho em.”

Hạo Thiên a ôi rên vài tiếng, đứng dậy ấn đầu y hôn mấy cái mới chịu buông, giọng nói trầm thấp tràn ngập vui sướng: “Tuân chỉ.”

___________________KẾT THÚC_______________________