Diễn Đến Thành Thật

Chương 16: Bình tĩnh tự giữ nam nhân tương phản....
Trở lại căn phòng tối om, Hứa Trĩ Ý bị đẩy ngã xuống chiếc giường mềm mại.

Người đàn ông liên tiếp hôn xuống, chặn lại những tiếng rên rỉ trầm thấp của cô sâu trong hàm răng. Anh móc lấy đầu lưỡi của cô, tiến vào bên trong từng chút từng chút một.

Đầu lưỡi anh ra sức mà thăm dò bên trong, liếm lên từng chiếc răng và quấn lấy đầu lưỡi của cô, mút vào trong. Hứa Ý Trĩ ôm lấy cổ anh, cố gắng đáp trả.

Tới tới lui lui, lặp đi lặp lại, dây dưa không ngừng.

Tiếng hít thở của hai người càng ngày càng dồn dập, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào sau tai cô khiến nơi đó càng ngày càng nóng hơn.

Cô cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông chạm vào cô qua lớp áo mỏng manh.

Hứa Trĩ Ý vừa tắm xong, chỉ mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng manh trên người.

Tay chạm vào váy tơ lụa vô cùng thoải mái, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay. Tất nhiên điều càng làm cho người ta yêu thích nhất chính là bức họa đẹp dưới váy.

Cánh môi của Chu Nghiên rời khỏi môi cô, trượt xuống dưới xương quai xanh rồi hôn xuống.

Khi Hứa Ý Trĩ vô tình mở mắt ra, thấy người đàn ông trước mắt khác hẳn dáng vẻ bình tĩnh kiềm chế ngày thường. Rõ ràng là hai người đã làm với nhau rất nhiều lần nhưng mỗi lần Chu Nghiên đều mang lại cho cô một cảm giác không giống nhau.

Vừa rồi mới đồng ý với Hứa Trĩ Ý là không bật đèn trong phòng, chỉ có ánh sáng từ trong phòng khách le lói xuyên qua khe cửa chiếu vào hòa cùng với ánh trăng bên ngoài cửa sổ.

Ánh trăng xuyên qua lớp rèm cửa bị gió thổi tung lên chiếu vào trong phòng, vẽ ra hình dáng của hai thân thể đang quấn chặt lấy nhau.

Hai người hôn nhau không biết bao lâu, khi trong lòng Chu Nghiên đang ngứa ngáy khó chịu không chịu nổi nữa thì Hứa Trĩ Ý bỗng nhiên ôm lấy cổ anh, nói ra một câu phá tan bầu không khí.

“Chu lão sư......” Giọng cô hơi khàn khàn, cọ cọ vào mặt Chu Nghiên như một con mèo nhỏ, nhắc nhở anh: “Anh vẫn chưa tắm đó.”

“……”

Hơi nước bốc lên dày đặc khắp phòng tắm.

Nếu không nhìn kỹ, bạn sẽ không thể nào nhìn thấy được những thứ bên trong từ lớp kính mờ, lại càng không thể nào biết, bên trong có hai người đang công khai bày tỏ tình cảm với nhau.

Tiếng nước xối xả xuống sàn át đi tiếng thở dốc của đôi nam nữ.

Bọn họ giống như màn nước, hòa quyện vào đan chặt vào nhau.

Hơi nước bao trùm phòng tắm, nước trong bồn tắm không biết đã đầy từ lúc nào, nhưng vẫn chưa trần ra ngoài.

Nước đang gợn sóng, bóng người phập phồng.

……

-

Lúc bước ra khỏi phòng tắm, Hứa Trĩ Ý tỉnh táo hơn một chút.

Chu Nghiên dọn dẹp căn phòng và cản phòng tắm xong, sau đó bước ra ngoài.

Khi vừa bước ra ngoài, anh nhìn thấy hình ảnh Hứa Trĩ Ý nghiêng người nằm ngủ trên giường. Sức hấp dẫn của chiếc váy ngủ cô vừa mới thay ra so với chiếc vừa rồi chỉ có hơn chứ không kém.

Nghĩ đến đây, Chu Nghiên lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Phải nói rằng Hứa Ý Trĩ này lại có sức hấp dẫn với anh như vậy. Bất luận cô mặc cái gì, anh cũng không thể kiềm chế được mà sinh ra dục vọng với cô.

Hứa Trĩ Ý nhìn theo ánh mắt của anh nhìn theo xuống, đỏ mặt, mắng anh: “Cầm thú.”

Chu Nghiên khẽ cười, giọng nói trầm trầm sát bên tai cô: “Bây giờ mới biết à?”

Anh thơm má cô.

Hứa Trĩ Ý: “Vừa rồi.”

Ý cô chính là chỉ lúc trong phòng tắm.

Chu Nghiên đương nhiên là hiểu.

Anh cụp mi nhìn cô, quét mắt từ trên xuống dưới, Hứa Trĩ Ý còn tưởng anh định nói gì đó, anh khẽ cau mày, thấp giọng nói: “Anh làm em đau à?”

“……”

Câu này Hứa Trĩ Ý nên trả lời thế nào đây.

Đau nhưng thật ra cũng không đau lắm.

Nhưng người này quỷ kế đa đoan, như thể đã chết đói mấy năm rồi vậy.

Vừa nghĩ đến những hình ảnh vừa rồi, hai má Hứa Trĩ Ý ửng hổng.

Cô thẹn thùng đẩy nhẹ bả vai Chu Nghiên, giận dỗi nói: “Đừng có hỏi.”

Thấy dáng vẻ xấu hổ của cô, Chu Nghiên bật cười trong cổ họng.

Anh áp vào tai cô, há miệng nhẹ nhàng cắn vào vành tai cô, trầm giọng hỏi: “Vậy chắc là thấy thoải mái rồi.”

Nghe được câu này, Hứa Trĩ Ý không thể nhịn nổi nữa, giơ chân lên đá anh.

“Câm miệng.”

Chu Nghiên cong môi, áp vào môi cô rồi cắn nhẹ một cái: “Được thôi.”

Anh không nói gì nữa mà thay vào đó là hôn cô.

Ngọn lửa của cuộc chiến vừa mới bị dập tắt lại bị đôi môi của Chu Nghiên làm bùng lên.

Lần trước nói tốt làm một nửa bồi tội, làm Chu Nghiên ở hôm nay cấp Hứa Trĩ Ý làm xong.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ ra khỏi phòng tắm, cô chẳng sức lực và tinh thần để nói chuyện tào lao với Chu Nghiên nữa.

Khi chìm sâu vào giấc ngủ, Hứa Trĩ Ý còn đang nghĩ, hai người vẫn chưa nói gì mà đã trực tiếp quấn lấy nhau trên giường, có phải là rất giống một đôi hay không. Trong lúc đang mơ mơ màng màng, cô vô thức bắt lấy cánh tay của Chu Nghiên, chui vào trong lồng ngực anh như một con bạch tuộc.

Đêm nay trong lúc ngủ Chu Nghiên cứ trằn trọc.

Anh muốn đẩy đánh thức cô rất nhiều lần, nhưng lại không làm được.

Anh nhìn chằm chằm vào người trong lòng ngực, thở dài một hơi, đưa tay lên véo má cô, lướt nhẹ lên môi, nhẹ nhàng dỗ dàng: “Cứ yên tâm mà ngủ đi, có anh ở đây rồi.”

Hứa Trĩ Ý là một người có cảm giác an toàn rất là bình thường.

Về điểm này, từ lúc anh chưa hẹn hò với cô đã biết rồi. Cô trông thì có vẻ mạnh mẽ nhưng thật ra không phải như vậy.

Bỗng dưng, điện thoại trên tủ đầu giường lóe lên.

Chu Nghiên nhìn màn hình điện thoại, là tin nhắn của Trịnh Nguyên gửi tới, nhắc anh về chuyến bay.

Nhìn thấy thời gian bay, Chu Nghiên hơi sững sờ, trả lời: “Đổi vé đi.”

Trịnh Nguyên: “Hả???”

Chu Nghiên: “Cậu đổi lại thông tin chuyến bay xuống buổi trưa đi, tôi ăn một bữa với Hữa lão sư rồi sẽ đi.”

Trịnh Nguyên bất lực, đêm mai là đêm biểu diễn lớn của Chu Nghiên, từ chạng vạng sáng đã phải thức dậy rồi và còn phải thức ít nhất là đến 5 giờ sáng hôm sau.

Vốn dĩ cậu muốn cho Chu Nghiên đi sớm một chút, như vậy thì lúc về Diêm Cảng còn có thể nghỉ ngơi mấy tiếng. Nhưng Chu Nghiên đã nói như vậy thì cậu sao dám không nghe, chỉ có thể đồng ý.

Sau khi đổi vé xong, Trịnh Nguyên lại gửi thông tin chuyến bay đến cho Chu Nghiên.

Chu Nghiên: “Ừm, một tiếng nữa đến đây đón tôi.”

Anh tiện tay gửi định vị cho Trịnh Nguyên.

Trịnh Nguyên: “Được. À, đúng rồi Nghiên ca, anh và Hứa lão sư đã xem Weibo chưa? Tôi vừa hỏi bên phía Lâm ca, anh ấy nói hai người vẫn xuất hiện trên Weibo, nhưng tôi thấy Weibo của hai người chỉ có fans

Chu Nghiên còn không có thời gian để xem, nhưng những cuộc cãi vã giữa fan CP và fan only kiểu nay, anh cũng không muốn can thiệp quá nhiều.

Nói như thế nào nhỉ?

Chu Nghiên chưa từng dựa vào fan để kiếm ăn, khi anh vừa mới bước chân vào cái ngành này, anh chỉ là một sinh viên vô danh, không ai quen biết anh, anh cũng chẳng dựa vào bất cứ lực lượng fan nào để dành vai diễn.

Anh thực sự rất biết ơn những bạn fan thích anh, ủng hộ anh.

Nhưng đồng thời, anh cũng hy vọng những bạn fan chỉ chú ý đến các tác phẩm của anh, chứ không phải là bản thân anh.

Anh cho ra nhưng tác phẩm hay, fan thích thì theo, không thích thì cứ đi.

Về chuyện đời sống riêng tư thì Chu Nghiên và Hứa Trĩ Ý có suy nghĩ giống nhau, nếu muốn nói thì cứ nói, không muốn thì sẽ không nói.

Lúc này anh và Hứa Trĩ Ý tham gia chương trình cùng nhau cũng chỉ bởi vì nhớ...... nhớ Hứa Trĩ Ý, cũng nhớ những chương trình anh và cô đã từng tham gia với nhau, cho nên anh mới đi.

Nghĩ đến đây, Chu Nghiên nói: “Tôi biết rồi.”

Trịnh Nguyên: “Cứ để như vậy à?”

Chu Nghiên: “Ừm. Cậu đi ngủ sớm đi.”

Trịnh Nguyên: “......Được, Nghiên ca ngủ ngon.”

Sau khi kết thúc cuộc đối thoại với Trịnh Nguyên, Chu Nghiên suy nghĩ một lúc lâu, sau đó cuối cùng vẫn lên Weibo.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi anh nhận được rất nhiều tin nhắn hỏi thăm, trong phần bình luận của Weibo cũng có rất nhiều fan cùng nhau lên tiếng bất bình.

Có người hỏi anh vì sao lại đột nhiên tham gia chương trình tạp kỹ, cũng có người hỏi anh và Hứa Trĩ Ý có quan hệ gì.

Chu Nghiên xem tin nhắn và bình luận của fan, nghiêng đầu nhìn cái người đang ngủ không yên bên cạnh, vẻ mặt trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.

Anh cúi đầu, hôn lên trán Hứa Trĩ Ý, nhẹ giọng nói: “Hứa lão sư ――”

Những gì anh nói sau đó giống như ánh trăng ẩn giấu trong bóng đêm.

-

Buổi sáng hôm sau, lúc Hứa Trĩ Ý tỉnh lại, cô theo bản năng duỗi tay ra sờ sờ bên cạnh.

Không ngoài dự đoán, giường lạnh như băng, Chu Nghiên đã đi rồi.

Hứa Trĩ Ý xoay người sang một bên, chuyển từ chỗ cô đang nằm sang chỗ của Chu Nghiên.

Ngay khi cô cảm thấy mình sắp thắng, cô lại nghe thấy một giọng nói từ bên ngoài phòng.

Hứa Trĩ Ý đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía cửa phòng đã đóng chặt.

Cô sửng sốt, cầm điện thoại bên cạnh lên xem thời gian, 11 giờ, có thể là Bồ Hoan đến đây làm cơm trưa cho cô.

Trợ lý và quản lý của Hứa Trĩ Ý đều biết mật khẩu phòng cô, nhưng lúc cô không có việc gì thì Bồ Hoan sẽ tới nấu cơm cho cô và ăn cùng với cô.

Nghĩ vậy, Hứa Trĩ Ý ngáp một cái, chậm rãi nằm xuống làm động tác duỗi người.

Tối hôm qua bị Chu Nghiên lăn qua lộn lại nhiều quá làm toàn thân cô đều đau nhức.

Làm xong, Hứa Trĩ Ý mới cảm thấy gân cốt của cô như được nối lại và như kiểu cô mới được sống lại lần nữa vậy.

Cô ngáp một cái, mặt ngái ngủ đi vào phòng tắm rửa mặt.

Khi từ phòng tắm bước ra, Hứa Trĩ Ý thấy một người đàn ông đẩy cửa vào nhà.

Phòng khách của cô có một bên là cửa kính trong suốt, tầm nhìn rất đẹp. Những lúc ánh nắng chiếu vào, ánh nắng chói chang sẽ chiếu vào qua cửa kính, phủ kín toàn bộ phòng khách.

Giây phút này, có một chùm sáng chiếu trên người Chu Nghiên, phác ra một dáng người cao ráo, mảnh khảnh và khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông.

“Anh ――”

Hứa Trĩ Ý nhìn bộ dạng bây giờ của anh, khóe môi khẽ động: “Vẫn chưa về đoàn phim à?”

Chu Nghiên thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô thì mỉm cười và sáp lại gần.

“Vậy em muốn anh đi à?”

Hứa Trĩ Ý: “……”

Chu Nghiên đứng ở trước mặt cô, đưa tay lên nhéo nhéo tai cô: “Tỉnh ngủ rồi à?”

“Ừm.” Hứa Trĩ Ý gật đầu: “Anh không phải trở lại đoàn phim à?”

Không thể nào chứ.

“Có.”

Chu Nghiên dở khóc dở cười, dắt tay cô đi ra ngoài, nhẹ nhàng nói: “Phải ở lại ăn cơm cùng em chứ.”

Ra khỏi phòng, thứ đầu tiên chui vào mũi cô chính là mùi đồ ăn.

Thơm quá, quá thơm.

Hai mắt cô sáng ngời, thậm chí còn không thèm hỏi Chu Nghiên sao lại có thể ở lại ăn trưa cùng cô trước khi đi, cô vui vẻ thò đầu vào phòng bếp: “Thơm quá.”

Chu Nghiên cong nhẹ môi dưới: “Đói rồi sao?”

“Ừm, ừm.” Hứa Trĩ Ý đi theo anh vào phòng bếp, nhìn về phía nồi hầm bên cạnh: “Đây là canh gà à?”

Chu Nghiên: “Đúng vậy.”

Hứa Trĩ Ý: “Gà nguyên con?”

Chu Nghiên: “Đúng vậy.”

Anh thấy vẻ mặt thèm ăn của Hứa Trĩ Ý, cố nén lại ý cười trong mắt: “Là voi hay là cún con?”

Hứa Trĩ Ý liếc anh một cái, hừ nhẹ một tiếng: “Là Hứa lão sư của em.”

Chu Nghiên cong môi, cúi đầu chạm nhẹ khóe môi cô.

Hứa Trĩ Ý đẩu anh ra, đôi mắt nóng sáng quắc nhìn nồi hầm trước mặt: “Phải đợi đến khi nào mới có thể ăn hả?”

Chu Nghiên nấu ăn rất ngon, món gà hầm nguyên con của anh thì lại càng ngon.

Hứa Trĩ Ý ăn qua một lần là nhớ mãi không quên. Nhưng mà hai người lại rất bận, cho dù thỉnh thoảng ở bên nhau thì cũng chẳng có thời gian dành mấy tiếng đồng hồ để nấu một bữa trưa hoặc bữa tối, mà dù có làm thì cũng sẽ không làm những món hầm tầm hai ba tiếng đồng hồ như gà nguyên con.

Nghe câu hỏi của cô, Chu Nghiên không nhịn được cười.

Anh duỗi tay, đưa cho Hứa Trĩ Ý một ly nước ấm: “Uống nước trước đi đã.”

“A.”

Hứa Trĩ Ỹ mau chóng uống hết cốc nước: “Sau đó thì sao?”

Chu Nghiên cúi đầu, hôn lên vệt nước vương lại trên khóe miệng cô.

“Sau đó――” Anh dừng lại một chút, cho Hứa Trĩ Ý hai lựa chọn: “Em muốn ngồi ở phòng bếp nhìn anh xào rau, hay là vào phòng khách xem lại kịch bản hai mươi phút rồi ăn sau.”

Hứa Trĩ Ý đảo mắt, dưới ánh mắt chăm chú của Chu Nghiên, cô miễn cưỡng chọn cái đầu tiên.

Cô cố chấp nói: “Vì hôm nay Chu lão sư xuống bếp nên em sẽ miễn cưỡng ở với anh.”

Chu Nghiên: “……”

Cô có thể không cần phải miễn cưỡng như vậy.

Đối diện với ánh mắt chế nhạo của Chu Nghiên, Hứa Trĩ Ý thúc giục: “Chu lão sư, bạn gái anh đói bụng rồi.”

Chu Nghiên: “Anh biết rồi.”

-

Nhìn Chu Nghiên nấu ăn là một loại thưởng thức.

Đây là điều mà Hứa Trĩ Ý vẫn luôn biết. Chu Nghiên này làm việc cũng như tính cách của anh vậy, ung dung, thong thả, không nhanh không chậm, bình tĩnh, trầm ổn.

Hứa Trĩ Ý rất ít khi thấy anh nóng nảy hay mất kiên nhẫn.

À, ngoại trừ chuyện trên giường.

Thân hình của anh rất đẹp, lại còn rất đẹp troai.

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, cho dù có cầm dao thì cũng đẹp như một bức tranh.

Ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào khuôn mặt đẹp trai, sống mũi cao thẳng và hàng mi dài của anh, mỗi một góc đều làm rúng động lòng người.

Càng quan trọng hơn là, anh ấy còn đang nấu cơm cho cô.

Trước đây, Hứa Trĩ Ý từng nghe qua một câu nói, nếu đàn ông tình nguyện xuống bếp vì bạn thì nhất định anh ta thật sự thích bạn.

Bởi vì anh muốn dùng cách này để đối xử tốt với bạn.

Câu này thì cô hoàn toàn tin tưởng, không hề nghi ngờ.

Lúc Chu Nghiên quay đầu lại, anh tình cờ nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Hứa Trĩ Ý.

Tâm trí anh hơi xao nhãng, cực kỳ muốn ôm và hôn cô.

Anh cố gắng kiềm chế lại, hầu kết lăn lăn, giọng nói rõ ràng và sâu lắng: “Hứa lão sư nhìn gì vậy?”

Hứa Trĩ Ý biết anh muốn nghe điều gì, nhưng cô không muốn nói.

Cô nhường mày khiêu khích Chu Nghiên, nghiêm túc nói: “Nhìn xương sườn,”

Chu Nghiên: “……”
Chương kế tiếp