Diễn Đến Thành Thật

Chương 18: Ta chỉ ăn Hứa Trĩ Ý cái này thẻ bài đường...
Tác giả: Thời Tinh Thảo

Vừa cự tuyệt người yêu xong, Hứa Trĩ Ý quay đầu nói chuyện với Thịnh Đàn.

Sau khi chương trình tạp kỹ kết thúc, Thịnh Đàn cũng không nhịn được mà hùa theo cư dân mạng khen cô một tràng. Đương nhiên, nhận xét của cô là xét theo góc nhìn của một người bạn siêu siêu thân.

“Cậu làm tốt lắm.” Cô dựa vào vai Hứa Trĩ Ý, làm nũng nói: “Có cảm giác quen thuộc giống như cuộc sống hằng ngày của cậu khiến tớ cũng bình tĩnh và vững vàng hơn.”

Hứa Trĩ Ý ngẩn ra, bật cười hỏi: “Bình thường tớ hay như thế này à?"

Thịnh Đàn gật đầu: “Lúc cậu ở cùng tớ, và cả Chu Nghiên, cậu cũng rất ranh mãnh.”

Nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục.

Nghe được câu này, Hứa Trĩ Ý nhẹ nhàng cong cong khoé môi.

Chính bản thân cô cũng cảm thấy cô diễn cũng được. Nhưng nếu như cho cô một cơ hội nữa, cô có thể diễn càng tốt hơn.

Tiêu Văn Thiến ngay lập tức gọi điện thoại cho cô, khen cô một hồi.

Xem xong màn trình diễn của Hứa Trĩ Ý và những lời nhận xét trên mạng xong, trái tim cô ấy như rơi xuống đất.

Cô ấy dám khẳng định, Hứa Trĩ Ý hoàn toàn có thể nhờ chương trình này mà chuyển mình.

-

Sự thật cũng đã chứng minh, Tiêu Văn Thiến này là quản lý có mắt nhìn người và trực giác rất nhạy bén.

Sau đó mấy ngày, chương trình này và ekip của Hứa Trĩ Ý vẫn chưa hề giảm độ hot.

Lượt view của tập đầu tiên đã phá kỷ lục 100 triệu lượt xem vào ngày thứ hai sau khi phát sóng, thậm chí, lượt view còn tiếp tục tăng lên.

Lượng fans của năm vị khách cố định trên Weibo cũng tăng đến chóng mặt, trong số đó, lượng fans của Hứa Trĩ Ý tăng nhanh và nhiều nhất.

Quay xong một tập của chương trình, fans của Hứa Trĩ Ý tăng đến hơn một trăm vạn.

Thế vẫn chưa hết.

Vào ngày thứ ba sau khi chương trình tạp kỹ được phát sóng, lúc Hứa Trĩ Ý đang ở nhà chuẩn bị cho buổi ghi hình tập 3, Tiêu Văn Thiến mang theo kịch bạn và hợp đồng đại diện phát ngôn tới.

Hứa Trĩ Ý nhìn lướt qua bản hợp đồng Tiêu Văn Thiến đặt ở trên bàn, đuôi lông mày khẽ nhếch lên.

"Đây là kịch bản mà chị đã chọn lọc kỹ càng sao?"

Tiêu Văn Thiến: “Ừm.”

Cô ấy đẩy ba tập kịch bản về phía Hứa Trĩ Ý, nhẹ giọng nói: “Ba bản này chị đã đọc rồi, bố cục nội dung cũng không tê, quan trọng hơn là thời gian quay cũng không bị trùng với phía của đạo diễn Viên, em xem xem có cảm thấy hứng thú không, nếu thấy thích thì để chị đi nói.”

Hứa Trĩ Ý gật đầu.

Từ sau khi chương trình Hứa Trĩ Ý diễn tiểu hồ ly được phát sóng, không ít nhà đầu tư và các đạo diễn đều tìm đến phía Tiêu Văn Thiến, bọn họ cũng có suy nghĩ giống như đa số cư dân mạng trước kia, đều cảm thấy cô chỉ có thể diễn vai một mỹ nhân lạnh lùng, không ai có thể đoán được cô có thể diến được vai tiểu hồ ly tinh ranh, đáng yêu như vậy.

Bởi có thể diễn được kiểu nhân vật như vậy, nên cũng nhận được nhiều kịch bản hơn.

Càng quan trọng hơn là, mấy năm nay tác phẩm của Hứa Trĩ Ý ra mắt không được suôn sẻ, nhưng độ nổi tiếng của cô thật sự rất cao, vì thế, ở điểm này, bên phía tư bản cũng sẽ muốn chọn cô ấy.

Bản thân cô cũng tự có sẵn lưu lượng, lại có khả năng diễn xuất tốt, mời cô đóng phim cũng không lo mất tiền.

Tiêu Văn Thiến đem những kịch bản bị loại tới, còn có cả mấy bản hợp đồng quảng cáo.

Trong nổi bật nhất chính là một app video ngắn muốn mời Hứa Trĩ Ý làm người phát ngôn.

Hứa Trĩ Ý ngạc nhiên: “App video ngắn?”

Tiêu Văn Thiến gật đầu: “Rất lạ đúng không?”

Hứa Trĩ Ý “Ừm” một tiếng, rất khó hiểu: “Em thậm chí còn chưa tải app video ngắn này xuống, bọn họ tại sao đột nhiên lại mời em chứ?”

Nghe được câu này của cô, Tiêu Văn Thiến dở khóc dở cười: “Em chưa tải, nhưng fans của em đã tải rồi.”

Cô ấy liếc cô một cái, lấy điện thoại ra mở app video đó cho cô xem: "Em không biết ở đây em hot đến mức nào đâu."

Ban đầu, khi Hứa Trĩ Ý còn chưa diễn tiểu hồ ly, cô chỉ là một minh minh tinh lớn, cao cao tại thượng không thể tới gần trong mắt của những người dùng app video ngắn, mọi người vô tình lướt thấy những video được fans edit nhiều nhất cũng chỉ khen một câu đẹp.

Nhưng bây giờ lại khác, từ sau khi Hứa Trĩ ý diễn tiểu hồ ly, những gã otaku* bỗng nhiên bị cô làm cho điêu đứng, và trao cho cô danh hiệu nữ thần otaku, trong tích tắc,tắc, Hứa Trĩ Ý đã hót hòn họt trên app này.

*Otaku: chỉ những đối tượng đam mê cuồng nhiệt một sở thích nào đó.

Mỗi một video liên quan đến tiểu hồ ly của Hứa Trĩ Ý đều có thể nhận được hơn một triệu lượt thích.

Hứa Trĩ Ý đối với chuyện này quả thật không hề hay biết.

Tiêu Văn Thiến không nói gì: "Cũng không biết quá nhiều đâu, dù sao thì việc phát ngôn này là em phải nhận."

Hứa Trĩ Ý cười: “Phí quảng cáo cao lắm à?”

Tiêu Văn Thiến: “Ở trong ngưỡng bình thường thôi, nhưng so với những quảng cáo trước đó em nhận thì đều cao hơn."

Hứa Trĩ Ý đã hiểu rồi.

Cô cũng không có dị nghị gì: "Tiếp tục đi."

Tiêu Văn Thiến nói tiếp: "Nhưng mà trong hợp đồng đối phương có đề ra một yêu cầu, chị sợ em sẽ gặp khó khăn."

Hứa Trĩ Ý nheo mắt, cô có một dự cảm không lành: "Là cái gì vậy?"

Tiêu Văn Thiến lật hợp đồng ra cho cô xem, vẻ mặt thiếu tự tin nói: “Việc đại diện phát ngôn này ngoại trừ lúc tuyên truyền cần quay một video ra thì sau đó mấy tháng, em phải đăng 3 video ngắn mỗi tháng để tăng lưu lượng.”

Cô ấy dừng lại một chút: "Em thấy như vậy có được không?"

Hứa Trĩ Ý: “……”

Cô phát ngốc, lật đi lật lại từng trang: “Video ngắn về cái gì?”

"Thì là……bắt chước các nữ idol nhảy nhót, hát hò này, hoặc tốt hơn nữa là có thể live stream trực tiếp tâm sự với mọi người này." Tiêu Văn Thiến nêu ví dụ cho cô, lại nói tiếp: "Còn nếu thật sự không được thì em có thể quay một vlog hằng ngày dài một phút đăng lên, bên phía tư bản họ cũng sẽ không có ý kiến gì đâu."

Nghe xong, Hứa Trĩ Ý cũng đã biết tại sao người đại diện của mình lại không có đủ tự tin.

Vì cá nhân cô là người rất ít khi ghi lại cuộc sống của mình. Bắt chước các nữ idol nhảy múa, ca hát hay live stream trực tiếp gì đó cũng chưa bao giờ xuất hiện trong kế hoạch nghề nghiệp của cô.

Hai người nhìn nhau.

Tiêu Văn Thiến thấy cô nao núng thì trầm giọng nói: “Phí đại diện phát ngôn thật sự rất cao đấy.”

Cô mím môi, tiếp tục nói: “Có thể giúp em bao nuôi Chu lão sư nửa tháng, có nhận hay không?”

“...... Em nhận.”

Hứa Trĩ Ý nghiến răng: “Em sẽ không làm vì tiền đâu.”

Tiêu Văn Thiến: “Được.”

Ngoài quảng cáo app video ngắn còn có các nhãn hiệu sữa chua và chocolate phổ biến đang được mọi người rất yêu thích cũng đã tìm đến tận cửa.

Hứa Trĩ Ý nghe Tiêu Văn Thiến đọc ra các thương hiệu thì cười cười nói: “Chị cảm thấy không có vấn đề gì thì cứ nhận."

“Được rồi.” Tiêu Văn Thiến mấy ngày nay cảm thấy độ hot của Hứa Trĩ Ý đã tăng trở lại nên vô cùng háo hức nói: “Chị có hơi mong ngóng tập thứ hai của em phát sóng rồi đấy.”

Cô ấy nói: "Nếu có Chu lão sư ở đây, em có thể phát huy càng tốt hơn nữa."

“……”

-

Tiêu Văn Thiến đi rồi, Hứa Trĩ Ý mới nhớ tới người bạn trai đi vắng mấy ngày nay của cô.

Vì lý do đọc kịch bản, cô phải bật trạng thái bế quan, không được xem Weibo, tin nhắn của bạn bè nếu như không đặc biệt quan trọng cô cũng không xem, cả ngày cô đắm mình vào nhân vật trong kịch bản, khó có thể thoát ra.

Hứa Ý Trĩ mở WeChat ra xem, cuộc đối thoại của cô và Chu Nghiên đang dừng lại ở tối hôm qua.

Lúc cô ngủ trước sẽ nhắn chúc Chu Nghiên ngủ ngon, Chu Nghiên làm xong việc trở về khách sạn cũng sẽ báo với cô một câu.

Hứa Trĩ Ý lật qua các trang, mấy ngày nay tần suất hai người nói chuyện phiếm với nhau cũng ít dần đi.

Nghĩ về chuyện này, Hứa Trĩ Ý ấn vào tên của bạn trai.

Giao diện nhắn tin hiện ra ―― “Em đã chạm vào Chu Nghiên”.

Hứa Trĩ Ý không nói gì, gửi cho anh một dòng tin nhắn: "Chu lão sư, anh đang bận sao?"

Chu Nghiên: “Hứa lão sư.”

Hứa Trĩ Ý: “Chạm vào em đi.”

Chu Nghiên: “?”

Hứa Trĩ Ý: “Chạm vào ảnh đại diện của em.”

Chu Nghiên lúc này đang ở trường quay, vừa mới quay xong một cảnh, nhóm đạo diễn muốn sắp xếp lại bối cảnh một lần nữa, nên cho bọn họ nửa tiếng nghỉ ngơi.

Thấy yêu cầu của Hứa Trĩ Ý, Chu Nghiên cong môi dưới, chạm nhẹ vào ảnh đại diện của cô.

Một dòng thông báo hiện ra trong hộp trò chuyện của hai người

―― “Bạn đã va vào đầu của Hứa Trĩ Ý, bị bắt đền một cái hôn.”

Nhìn thấy cái này, Chu Nghiên hơi nhướng mày: “Chỉ một cái à?”

Hứa Trĩ Ý: “...... Từ từ để em sửa lại, rồi anh lại chạm lần nữa.”

Chu Nghiên: “Không cần sửa lại.”

Hứa Trĩ Ý: “?”

Chu Nghiên: "Chờ lúc đóng máy, anh trở về rồi em muốn nhiều hay ít cũng đều được."

Hứa Trĩ Ý: “Em thì không muốn quá nhiều đâu.”

Chịu không nổi.

Chu Nghiên: “……”

Hai người nói chuyện tào lao một lúc, Hứa Trĩ Ý nằm lên sô pha, cầm di động cười haha, hỏi anh hôm nay có nhiều cảnh quay không.

Suất diễn của Chu Nghiên hôm nay không tệ, đêm nay không còn buổi diễn lớn nào nữa, có thể nhanh chóng kết thúc công việc rồi về khách sạn.

Hứa Trĩ Ý: “A…… Thật đáng tiếc, đêm nay em lại phải đi ngủ sớm rồi."

Chu Nghiên: “Mai quay chương trình tạp kỹ à?”

Anh ấy biết một phần lịch trình của Hứa Trĩ Ý.

Hứa Trĩ Ý: “Đúng vậy, tập 3 và tập 4 quay cùng với nhau, buổi sáng ngày mai phải bay qua bên đó rồi."

Chu Nghiên: “Bao giờ hạ cánh thì nhắn cho anh."

Hứa Trĩ Ý: “Em biết rồi.”

Đây là câu nói quen thuộc của những con người hay bay tới bay lui thường nói với nhau, bọn họ chỉ cần biết đối phương có đang an toàn hay không thôi.

Đang nhắn tin thì Chu Nghiên bỗng nhiên gọi điện thoại cho cô.

Hứa Trĩ Ý bất ngờ, nhận máy, hỏi: "Không phải anh đang ở phim trường sao?"

Bình thường, nếu đang ở phim trường, Chu Nghiên rất ít khi gọi điện thoại cho cô, một là do hai người đang lén lút quen nhau, sợ bị người ta nghe được điều gì đó, hai là lúc Chu Nghiên nói chuyện với cô rất dễ bị phân tâm, cho nên thường cố gắng không gọi đến.

Khi vừa mới phát hiện ra suy nghĩ này của anh, Hứa Trĩ Ý còn phàn nàn với anh, tại sao cô là khiến anh mất tập trung.

Chu Nghiên chỉ dùng một câu để thuyết phục cô.

Bởi vì khi nghe thấy giọng nói của cô, anh sẽ không nhịn được mà muốn được gặp cô.

Từ sau lúc đó, Hứa Trĩ Ý cũng tránh không gọi cho Chu Nghiên lúc anh đang ở phim trường. Cô cũng không muốn là "Hứa Đát Kỷ".

“Ừm.”

Chu Nghiên đi đến một góc và nói rõ ràng cho cô nghe: “Nhưng mà anh muốn nghe thấy giọng em."

Hứa Trĩ Ý nhướng mày, nghiêng người trên sô pha, mặt mày hớn hở: “Không sợ em làm ảnh hưởng đến việc đóng phim của anh à?”

Chu Nghiên hơi dừng lại: “Sợ.”

Hứa Trĩ Ý hơi dừng lại, hừ nhẹ nói: “Vậy mà anh còn ――”

Nhưng cô còn chưa nói hết câu thì lại bị Chu Nghiên ngắt lời: "Nhưng anh vẫn muốn nghe giọng em."

Ngay lập tức, Hứa Trĩ Ý bị câu này của anh hạ gục.

Ở bên Chu Nghiên, chỉ cần nghe anh nói những lời này, cô liền không có cách nào cãi lại. Chẳng có ai mà không thích nghe lời ngon tiếng ngọt, huống hồ đây lại là từ anh người yêu siêu cấp đẹp trai nói cho bạn nghe.

Hứa Trĩ Ý cong môi dưới: “Anh đang ngồi trong góc à?”

Chu Nghiên ngước mắt, hỏi: "Thời tiết bên chỗ em thế nào rồi?"

“Cũng khá đẹp.” Hứa Trĩ Ý nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Nắng đều có thể chiếu vào đây.”

Cũng may là trong phòng có điều hoà, nếu không cô sẽ cảm thấy như mình đang ngồi trong cái lò lửa.

Chu Nghiên: “Ừm.”

Hứa Trĩ Ý: “Chỗ anh thì sao?”

“Trời khá đẹp.” Chu Nghiên ngước nhìn ánh nắng mặt trời, nhẹ giọng nói: “Có mây.”

Hứa Trĩ Ý ngẩn ra, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài: “Chỗ em giờ chỉ có bầu trời xanh xanh, hình như không có mây."

Chu Nghiên khẽ cười, thấp giọng nói: “Đợi lát nữa liền có.”

Nghe thấy câu này, khoé môi Hứa Trĩ Ý cong lên: “Đợi lát nữa sẽ xuất hiện một đám mây họ Chu tên Nghiên à?”

Chu Nghiên: “Đúng vậy.”

Hứa Trĩ Ý bị anh chọc cười: “Chu lão sư.”

“Ơi?”

“Anh học ở đâu ra vậy.” Hứa Trĩ Ý trêu chọc: “Sao lại trở nên tùy tiện như thế này cơ chứ."

Chu Nghiên: “…… Tuỳ tiện?”

“Đúng vậy.” Hứa Trĩ Ý hoàn toàn đã quên chính bản thân cô đã từng nói ra câu này: "Anh không thấy vậy sao?"

Chu Nghiên im lặng một lúc rồi bình tĩnh nói: "Là học từ chỗ Hứa lão sư đó."

Hứa Trĩ Ý: “…… Aa.”

Cô lập tức sửa lời: "Chu lão sư bây giờ nói chuyện ngọt ngào quá, vừa mới ăn kẹo ngọt sao?"

Chu Nghiên: “Không có ăn.”

"Hay là em gửi cho anh một chút nhé?"

"Anh muốn chọn loại kẹo." Chu Nghiên nói.

Hứa Trĩ Ý: “Được đó, anh nói đi."

Cô cũng không tin, chỉ là kẹo thôi mà, có gì mà cô không mua được.

Chu Nghiên nhịn cười, thấp giọng nói: "Anh chỉ ăn loại kẹo tên Hứa Trĩ Ý thôi, loại khác không ăn."

“……”

Không thể hiểu được, Hứa Trĩ Ý cảm thấy cô đang bị Chu Nghiên trêu chọc.

Cô mím môi dưới, vùi đầu vào gối, ậm ừ: “Thế thì không được rồi.”

Chu Nghiên: “Cái gì cơ?”

Hứa Trĩ Ý trịnh trọng nói: “Kẹo ngọt Hứa Trĩ Ý sắp tới không rảnh, phải làm phiền Chu lão sư tự mình trở về ăn rồi."

Chu Nghiên bị cô chọc cười, hắng giọng nói: “Được thôi.”

Nói qua một chút những chuyện có nội dung không phù hợp với trẻ em, Hứa Trĩ Ý mới kể cho Chu Nghiên nghe việc Tiêu Văn Thiến vừa bàn việc công tác với cô.

Chu Nghiên: “Chúc mừng Hứa lão sư.”

Hứa Trĩ Ý: “Anh biết tại sao em lại nhận hợp đồng đại diện app video ngắn kia không?"

Chu Nghiên nhướng mày: “Vì sao vậy?”

Hứa Trĩ Ý nhỏ giọng: “Bởi vì chị Thiến nói tiền quảng cáo đó có thể bao nuôi Chu lão sư được nửa tháng."

Chu Nghiên là thật sự không nghĩ tới lại là vì lý do này.

Anh hạ mi, tiếng cười phát từ trong cổ họng: “Thế mà lại muốn bao nuôi anh à?"

“Muốn chứ.”

Hứa Trĩ Ý nằm ở trên sô pha nhìn trần nhà, nghiêm túc nói: “Nằm mơ cũng muốn.”

Chu Nghiên: “Được thôi.”

Hứa Trĩ Ý: "Anh đồng ý để cho em bao nuôi à?"

Chu Nghiên: “Đúng vậy.”

Anh nói: “Lúc nào Hứa lão sư cần thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ tự dâng thân đến tận cửa.

Hứa Trĩ Ý: “Đuợc.”

Hai người trò chuyện liên tục một hồi, Hứa Trĩ Ý nghe thấy giọng Trịnh Nguyên gọi Chu Nghiên.

Cô vội vàng nói: "Anh đi quay phim đi, em đi đọc kịch bản đây."

Chu Nghiên: “Okay.”

-

Sau khi cúp điện thoại, Chu Nghiên nhìn về phía Trịnh Nguyên.

“Xong rồi à?”

Trịnh Nguyên lắc đầu, “Đạo diễn tìm anh có chút việc.”

Chu Nghiên gật đầu.

Khi Chu Nghiên đi qua bên đó, bên cạnh đạo diễn còn có một nữ diễn viên khách mời, cảnh diễn của nữ diễn viên này không nhiều lắm, cô ấy vừa gia nhập đoàn làm phim mấy ngày trước, và có hai cảnh quay diễn phối hợp với Chu Nghiên.

Sau khi ngừng đóng phim với Hứa Trĩ Ý, hai người bọn họ có cảm giác ăn ý đến kỳ lạ, khi chọn kịch bản sẽ tự động sàng lọc những kịch bản có nhiều cảnh diễn thân mật.

Có rất nhiều kịch bản phim không chỉ đơn giản là nói về tình yêu, mà còn về gia đình, đất nước, Chu Nghiên có rất nhiều sự lựa chọn, cho nên ở phương diện này, anh không gặp chút khó khăn nào.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng người xem vẫn hứng thú với một số cảnh tình cảm.

Vì vậy, trong các bộ phim do Chu Nghiên đóng chính, hoặc anh có bạn gái cũ trong quá khứ có thể xuất hiện trong 5 phút, hoặc là anh có người yêu và diễn phối hợp với người đó vài cảnh.

Nhưng những cảnh diễn thân mật thì hầu như không có.

Một là anh ấy không nhận những kịch bản như vậy, hai là do kiểu nhân vật không phù hợp kể quá nhiều chuyện lãng mạn, dài dòng.

“Chu Nghiên.”

Đạo diễn của bộ phim lần này cũng đã từng hợp tác với Chu Nghiên trước đó, hai người bọn họ cũng khá thân thiết.

Ông ấy nhìn Chu Nghiên một cái, ho khan và nói: “Tôi muốn cho cậu thêm một cảnh diễn.”

Chu Nghiên liếc nhìn ông ta một cái: “Cảnh gì vậy?”

"Cảnh tình cảm.” Đạo diễn nói: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Chu Nghiên nhìn ông ta, không hề từ chối mà ngược lại còn tỏ vẻ lắng nghe: "Nói rõ một chút đi."

Đạo diễn dừng lại và giải thích về việc thêm cảnh tình cảm.

Chu Nghiên hơi cau mày, sau một hồi lâu suy nghĩ thì nói: "Không thích hợp."

Anh hỏi đạo diễn: “Tôi là một cảnh sát đang đứng giữa bờ vực của sự sống và cái chết, thêm cảnh tình cảm để làm gì?” Anh hỏi: “Anh cảm thấy khán giả xem xong có thấy không được phù hợp không?”

Đạo diễn đương nhiên là cảm thấy không hề thích hợp.

Ông ấy căn bản là không hề muốn thêm, nhưng ông ấy không thể không kiếm lời. Bên phía tư bản kia muốn nâng đỡ người, nhét thêm một nữ diễn viên vào diễn cảnh tình cảm với Chu Nghiên, ông ấy không dám từ chối.

“Ờm……” Đạo diễn giả vờ suy nghĩ nòi: “Đúng là như vậy.”

Anh nhìn về phía biên kịch đang đứng bên cạnh: "Cậu thấy như thế nào?"

Biên kịch: "Thật ra tôi cũng nghĩ là không nên thêm cảnh vào, Chu lão sư cũng xem qua kịch bản cũng đã biết diễn biến cốt truyện của chúng ta rồi. Nhìn chung mà nói thì thể loại phim này của chúng ta không cần phải đặt nặng quá vấn đề tình cảm nam nữ."

Nữ diễn viên bên cạnh đứng nghe, rất nhiều lần muốn lên tiếng nhưng đều bị trợ lý cản lại.

Cô ta có người nâng đỡ, nhưng bên phía nhà đầu tư lại rất tôn trọng ý kiến của Chu Nghiên. Không còn cách nào khác, ai bảo Chu Nghiên là bảo chứng phòng vé chứ.

Chu Nghiên từ chối, nữ diễn viên cũng không thể ép buộc, đạo diễn cả người vui vẻ. Sau khi cô ta đi, đạo diễn vỗ vỗ bả vai Chu Nghiên: "Nói hay lắm."

Chu Nghiên bất đắc dĩ cười: “Là nói thật đó.”

Từ trước đến nay anh luôn tôn trọng sự sáng tạo của biên kịch, cũng tôn trọng cốt truyện của kịch bản.

Nếu thêm cảnh diễn vào có thể cho ra một sản phẩm tốt hơn, Chu Nghiên thân là một diễn viên, cũng sẽ tôn trọng ý kiến của đạo diễn, nhưng nếu thêm cảnh vào mà chỉ làm cốt truyện trở nên dài dòng thì anh nhất định sẽ từ chối.

Đây là nguyên tắc của Chu Nghiên.

……

Hứa Trĩ Ý không biết tình hình bên phía phim trường của Chu Nghiên, mà dù cho là biết thì cô cũng không thể ra mặt.

Trước mắt, cô chỉ có thể làm tốt những việc mà cô nên làm.

Quay xong chương trình tạp kỹ, đọc xong kịch bản, bắt lấy từng cơ hội một.

-

Hôm sau, Hứa Trĩ Ý bay vào Đa Thành quay 《 Tôi có tất cả những câu chuyện mà bạn muốn nghe 》 tập thứ tư.

Tổ chương trình thật sự không hề sắp xếp ai diễn vai nào, ai cầm kịch bản nào mà tất cả đều là bốc thăm ngẫu nhiên.

Ở tập 3, Hứa Trĩ Ý và Nghê Toàn vừa hay bốc trúng hai vai tình địch của nhau.

Hai người vì yêu mà đánh nhau.

Sau khi biết được đại khái cốt truyện, Hứa Trĩ Ý lẩm bẩm một câu: "Tôi sẽ không vì một tên đàn ông mà đánh nhau với phụ nữ đâu."

Nghê Toàn hừ nhẹ: "Thế mà cô còn vì Chu Nghiên mà chọc tức tôi."

Micro trên người hai cô vẫn chưa bật nên cũng chẳng hề ngần ngại nói về vấn đề này.

Hứa Trĩ Ý cạn lời, liếc Nghê Toàn một cái, “Bạn à.”

Cô nói: "Đó là tại cô ẻo lả được không."

Còn nói cái gì mà chọc tức cô ta, cô không nhàm chán đến thế.

Nghê Toàn: "Cô mới ẻo lả ấy."

Cô ta mở miệng phản bác: "Tôi không hề ẻo lả, tôi có thể chạy mười vòng quanh sân thể dục, cô có tin hay không."

“?”

Hứa Trĩ Ý mông lung một hồi, mắt nhìn vào khoảng không, chần chừ nói: "Thế bây giờ cô chạy đi."

Nghê Toàn: “……”

"Tôi chỉ là đang lấy ví dụ thôi! Không phải thật sự muốn chạy."

“À.” Hứa Trĩ Ý cạn lời: "Tốt nhất đừng có nói linh tinh, không lại tự mình vả mình đó, hiểu không?"

Nghê Toàn: “……”
Chương kế tiếp