Diễn Đến Thành Thật

Chương 29
“Ô ô ô không thể không nói, Chu Nghiên thật sự rất đẹp trai.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy, tôi rất thích phim điện ảnh của anh ấy.”

“Mà này, hình như hai tháng nữa anh ấy có một bộ điện ảnh được công chiếu phải không?”

"Ngày quốc khánh, chủ đề yêu nước."

“Ai, khi nào Chu Nghiên lại đóng phim tình cảm đây.”

“……”

Nghe thấy những lời ghét bỏ của những du khách bên cạnh, Hứa Trĩ Ý chuẩn bị võ trang đầy đủ, mang đủ mũ cùng khẩu trang, yên lặng kéo khẩu trang lên cao.

Cô hy vọng hai cô gái xinh đẹp kia không nhận ra chính mình.

Hứa Trĩ Ý một bên nghĩ, một bên mở lịch trình ra xem.

Sắp đến ngày khai giảng, cách ngày công chiếu phim mới của Chu Nghiên không dài. Cô đoán rằng sau nửa tháng nghỉ ngơi, Chu Nghiên lại sắp bắt đầu bận rộn.

Cô cũng tương tự như vậy.

Đang mải suy nghĩ, đột nhiên điện thoại cô reo lên.

Nhìn thấy tên người gọi, cô sững người

“A lô.” Hứa Chỉ Di mím môi dưới, ngón tay vô thức nắm lấy vạt áo vò qua vò lại, cụp mi, thấp giọng gọi: “Mẹ?”

Giang Mạn Lâm hỏi: “Con ở đâu?”

Hứa Trĩ Ý nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của bà ấy, nhẹ giọng nói: “Con ở sân bay.”

Giang Mạn Lâm: “Sân bay nào?”

Hứa Trĩ Ý cảm thấy không thoải mái sau khi nghe những lời của bà ấy. Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt đáp: “Sân bay của Ninh Thành.”

Giang Mạn Lâm “um ” một tiếng, lạnh lùng nói: “Tối nay không có lịch trình, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Bà ấy không phải đang hỏi ý kiến của Hứa Trĩ Ý, mà đang trực tiếp ra lệnh.

Hứa Trĩ Ý: “Hiểu rồi.”

Sau khi tắt điện thoại không đến hai phút, Hứa Trĩ Ý đã nhận được tin nhắn trợ lý của Giang Mạn Lâm gửi tới, là địa chỉ và thời gian của buổi ăn tối. Hứa Trĩ Ý đáp lại một câu được rồi tắt điện thoại.

Bồ Hoan đi sang chỗ khác mua đồ cho cô, khi trở lại thì nhìn thấy cảm xúc của Hứa Trĩ Ý không tốt.

Cô chớp chớp mắt, cẩn thận hỏi: “Chị, chị làm sao vậy?”

Hứa Trĩ Ý giật mình, ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Cái gì?”

Bồ Hoan chỉ vào đôi mắt của cô, nhỏ giọng nói: “Chị không vui, có phải là nhìn thấy mấy câu mắng chị của anti-fan phải không?”

Hứa Trĩ Ý cười khẽ, lắc đầu nói: “Không phải.”

Cô vỗ bả vai Bồ Hoan: “Chị không có buồn”. Cô ngáp một cái: “Đồ chị nhờ em mua đã mua được chưa?”

Bồ Hoan gật đầu.

Hứa Trĩ Ý: “Được, đợi tí nữa đến thời gian đăng ký, chúng ta sang bên kia trước.”

Bồ Hoan mở trừng mắt, có chút bất ngờ.

“Chúng ta không chờ anh Nghiên sao?”

Hứa Trĩ Ý: “Không chờ, tránh tạo ra hỗn loạn.”

Bồ Hoan suy nghĩ, đúng là vậy.

Suy nghĩ đến nhiều tình huống có thể xảy ra, sau khi Hứa Trĩ Ý lên máy bay, cũng không trực tiếp nói chuyện với Chu Nghiên lần nào.

Hai người vẫn như cũ là ngồi ở hai vị trí một trước một sau, mỗi người đều cúi đầu chơi điện thoại.

Điện thoại Hứa Trĩ Ý rung lên, là tin nhắn của Chu Nghiên, hỏi cô tối nay muốn ăn gì.

Hứa Trĩ Ý thở dài từ tận đáy lòng, trả lời anh: “Mẹ của em đã về nước, buổi tối em phải ăn cơm với bà ấy.”

Chu Nghiên cũng không hiểu rõ lắm tình huống gia đình của Hứa Trĩ Ý, nhưng cũng từng nghe cô nhắc tới một hai câu.

Cha mẹ cô đã ly dị, cha cô là một nghệ thuật gia, nhưng mà ông ấy theo ngành gì thì cô không nói, mà mẹ của cô là một người vô cùng bận rộn, hàng năm đều ở nước Anh, hiếm khi về nước.

Thỉnh thoảng sẽ vì công tác mà về nước, cũng sẽ tìm Hứa Trĩ Ý để ăn một bữa cơm, nhưng nhiều hơn thì không có.

Hứa Trĩ Ý rất ít khi nhắc đến gia đình của mình, cô không muốn nói, Chu Nghiên cũng sẽ không tự làm mất vui đi hỏi chuyện đó, khiến cô không vui.

Nhưng bây giờ, anh có thể cảm nhận được sự không vui của cô qua màn hình.

Chu Duyên nhíu mày suy tư một hồi, thấp giọng hỏi: "Ăn ở đâu?"

Hứa trĩ ý: “?”

Chu Nghiên: “Anh đưa em đến đó?”

Hứa Trĩ Ý: “Không cần, em tự mình lái xe đến đó là được.”

Thấy cô kiên trì, Chu Nghiên cũng không hề ép buộc.

Hai người nói chuyện một lúc, Hứa Trĩ Ý có chút buồn ngủ. Cô nói với Chu Nghiên một tiếng, để điện thoại xuống đeo bịt mắt lên, nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ

……

Giang Mạn Lâm hẹn Hứa Trĩ Ý lúc 6 giờ.

5 giờ 30, cô đã đến nhà hàng được hẹn.

Đây là một nhà hàng có tính bảo mật rất cao, có thể đến đây ăn cơm, nhiều ít đều là những người có tiền có địa vị.

Hứa Trĩ Ý đã cùng với Tiêu Văn Thiến tới đây một lần, cũng đã đến cùng với Chu Nghiên một lần. Lần này, là lần thứ ba.

Xuống xe, cô nói tên và số điện thoại của trợ lý Giang Mạn Lâm, liền được nhân viên phục vụ dẫn đi.

Hội quán này chính là áp dụng phong cách sân trong, thiết kế cổ kính, không quá hiện đại và tất cả mọi thứ đều mang hơi hướng cổ xưa.

Cầu nhỏ nước chảy, cảm giác liễu sáng hoa đậm.

Đi theo người phục vụ qua hành lang và bước lên sàn gỗ, Hứa Trĩ Ý nhìn thấy chiếc đèn lồng đỏ treo cách đó không xa.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy giữa hồ được bao quanh bởi những căn phòng riêng, giữa hồ có một đình viện nhỏ, đình viện bị sương mù bao phủ, không thể nhìn rõ hình dáng ban đầu, nhưng khách đi qua có thể nghe thấy tiếng đàn uyển chuyển, du dương phát ra từ bên trong.

Nghe thấy tiếng đàn, còn chưa đến phòng riêng, Hứa Trĩ Ý ngay lập tức cảm thấy lòng của mình bình tĩnh hơn rất nhiều.

Chẳng qua chỉ là một bữa cơm thôi, không có gì phải sợ.

Cô tự cổ vũ chính mình.

Đến trước phòng, Giang Mạn Lâm chưa tới.

Hứa Trĩ Ý mặc kệ hình tượng mà nằm trên ghế hai phút, tìm Thịnh Đàn.

Hứa Trĩ Ý: “Cứu cứu cứu cứu tớ.”

Thịnh Đàn: “Bị bắt cóc sao?”

Hứa Trĩ Ý: “Không khác lắm, mẹ tớ về nước, hẹn tớ ăn cơm.”

Thịnh Đàn: “Vậy thực xin lỗi, này tớ cứu không được. Tớ cũng sợ dì Giang.”

Thịnh Đàn cùng với Hứa Trĩ Ý biết nhau từ nhỏ, hai người cùng hợp tác với nhau làm việc xấu rất nhiều lần.

Đối với mẹ của Hứa Trĩ Ý, Giang Mạn Lâm, hiểu biết rất rõ.

Hứa Trĩ Ý: “Cậu liền không thể dũng cảm một chút!!!”

Thịnh Đàn đáp lại: “Cậu cũng không phải là không có sao?”

Hứa trĩ ý: “.”

Để giải tỏa căng thẳng cho cô, Thịnh Đàn đã chia sẻ cho Hứa Trĩ Ý một số video do người hâm mộ cắt ra để cô ấy xem.

Hứa Trĩ Ý liếc nó, không có tâm trạng xem nó.

Cô đang rất khẩn trương.

Hứa Trĩ Ý không sợ bất cứ cái gì, điều duy nhất cô sợ chính là Giang Mạn Lâm. Sợ từ nhỏ đến lớn, mặc dù bây giờ đã trưởng thành, sự sợ hãi từ tận đáy lòng vẫn còn tồn tại.

Hứa Trĩ Ý đang cùng Thịnh Đàn nói chuyện linh tinh thì cửa phòng mở ra.

Cô vô thức ngước mắt lên và nhìn thấy Giang Mạn Lâm, người mà cô đã lâu không gặp. Bà ấy vẫn giống như thường lệ, với mái tóc búi cao, và bà ấy mặc một chiếc váy đen dày cộp với đường viền cổ tròn.

Bộ dạng của một cán bộ cấp cao.

Hứa Trĩ Ý cụp mắt, ánh mắt dừng lại trên chiếc túi trên tay bà ấy.

Sau khi nhìn hai lần, cô ấy đứng dậy: "Mẹ."

Giang Mạn Lâm nhìn cô, kéo ghế ra ngồi xuống: “Chờ lâu chưa?”

Hứa Trĩ Ý lắc đầu, rót cho bà ấy một chén nước nói: “Vài phút.”

Giang Mạn Lâm gật đầu, cầm ly nước cô đưa uống hai ngụm, nhận xét cô một lúc: “Mới từ Ninh thành trở về?”

Hứa Trĩ Ý ngoan ngoãn gật đầu, ra tiếng hỏi: “Người trở về Trung Quốc có việc gì vậy?”

“Ân.” Giang Mạn Lâm nói: “Tối nay lên máy bay trở về.”

Hứa Trĩ Ý nói "Ồ", không biết phải nói gì.

Giang Mạn Lâm nhìn cô chằm chằm một lúc, đột nhiên hỏi: “Con đến đây một mình à?”

Nghe vậy, Hứa Trĩ Ý sửng sốt, mờ mịt nhìn bà: “Đúng vậy.”

Không thì sao.

Giang Mạn Lâm lấy điện thoại ra, lướt lướt một chút, đưa điện thoại đến trước mặt cô hỏi: “Bạn trai con không tới cùng con?”

Hứa Trĩ Ý ngây người.

Việc cô có bạn trai, cô chưa từng nói cho Giang Mạn Lâm và những người khác.

Trong một lúc căn phòng trở nên yên lặng.

Hứa Trĩ Ý mím môi dưới, ngẩng đầu nhìn bà, lắp bắp nói: "Bạn trai gì?

Giang Mạn Lâm liếc cô một cái: “Người này không phải là bạn trai của con?”

Hứa Trĩ Ý cụp mắt xuống và thấy rằng đó là bức ảnh của hai người họ đã được lan truyền rộng rãi khi họ tham gia một sự kiện ở Ninh Thành ngày hôm nay.

Cô hơi dừng lại, theo bản năng cầm cái ly lên uống một ngụm nước: “Làm sao mẹ biết đó là bạn trai của con?”

Nghe câu hỏi này, Giang Mạn Lâm khẽ mỉm cười: “Con xem mẹ con là người ngốc sao?”

Hứa Trĩ Ý không dám thừa nhận điều đó.

Cô chưa bao giờ cảm thấy Giang Mạn Lâm ngốc, nếu như bà ấy ngốc, vậy trên thế giới này không có người thông minh.

“Có hay không?” Giang Mạn Lâm hỏi.

Hứa Trĩ Ý gãi chóp mũi, nhỏ giọng trả lời: “Đúng thế”

Giang Mạn Lâm: “Cậu ta bao nhiêu tuổi?”

“29 tuổi” Hứa Trĩ Ý thành thật trả lời. Nghe thấy con số này, Giang Mạn Lâm nhíu mày nói: “Có hơi già.”

“……”
Chương kế tiếp