Diễn Đến Thành Thật

Chương 32
《 nhập diễn lúc sau 》

Chu Nghiên cảm thấy những hành vi gần đây của Hứa Trĩ Ý mà mang ra ngoài, thật sự có thể coi là anti fan của mình.

Thật sự, bảo cô bạn gái của anh là một anti fan cũng không quá đáng.

Ánh đèn trên đỉnh đầu hiện lên màu sắc ấm áp, anh rũ mi nhìn thanh âm phát ra từ người trước mắt, lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía người kia.

Tầm mắt hai người chạm nhau, Hứa Trĩ Ý buồn cười: "Em nói bừa."

Ngón tay Chu Nghiên gõ nhẹ xuống bàn, lạnh nhạt hỏi: "Nói mò?"

Hứa Trĩ Ý chột dạ cụp mắt xuống, lẩm bẩm nói: "Ăn đi, em đói rồi."

Cô gắp một đũa lên nếm thử, vẻ mặt khoa trương kinh ngạc: "Oa, tài nấu nướng của thầy Chu lại tiến bộ thêm một bậc nha, ăn rất ngon."

“……”

Chu Nghiên không thể nhịn được nữa, cong ngón tay gõ đầu cô: "Em khoa trương quá rồi."

"Ừm." Hứa Trĩ Ý lập tức thu liễm lại dáng vẻ khoa trương một chút, mắt hồ ly cong cong cười rộ lên: "Nhưng quả thật ăn ngon, cái này không khoa trương."

Chu Nghiên cong môi dưới, không so đo chuyện mình bị chê là "vừa già vừa béo" với cô: "Ăn đi."

Hai người ăn xong, Hứa Trĩ Ý thúc giục Chu Nghiên đi tắm rửa, còn mình thì đi rửa chén.

Chu Nghiên nhìn qua, cũng chỉ có hai cái chén nên anh tùy ý cô mà đi tắm rửa.

Thu dọn xong, Hứa Trĩ Ý nhìn thấy tin nhắn của Tiêu Văn Thiến gửi cho cô.

Ngày mai, đoàn làm phim bên kia còn chưa tuyên bố chính thức nhưng hiện tại tài khoản tiếp thị đã truyền đi, bộ phim mới của Viên Minh Chí định là Đoàn Trừ.

Tin tức này vừa truyền ra, fan của Đoàn Trừ một bên nói không tin tin đồn, không truyền tin đồn lung tung, một bên lại không tuyên bố không nhận lời này, còn một bên lại bắt đầu âm thầm đánh giá Hứa Trĩ Ý.

Với vị trí hiện tại của Hứa Trĩ Ý mà còn để cho Đoàn Trừ làm lá xanh cho cô?

Không phải chứ, không phải chứ.

Nhà sản xuất có bệnh gì nghiêm trọng đúng không?

Hứa Trĩ Ý cũng xứng?

Fan hơi biết một chút, biết hành trình của Đoàn Trừ, ở trong lòng cảm nhận được từng trận tuyệt vọng.

Hứa Trĩ Ý ngày mai ở Lê Thành, Đoàn Trừ cũng ở đó, chuyện tuyển diễn viên này hình như đã chắc như ván đã đóng thuyền, không có biện pháp thay đổi nữa.

Cho dù bọn họ có lừa gạt chính mình như thế nào đi nữa thì cũng biết những tin tức mà tài khoản kinh doanh hiện tại tung ra, mấy ngày nữa sẽ trở thành sự thật.

Tiêu Văn Thiến: [ Em nên chú ý một chút, fan của Đoàn Trừ cũng rất tàn nhẫn đấy, đến ngày hôm đó ngoại trừ chia sẻ thì cái gì cũng đừng quản, đừng xem."

Hứa Trĩ Ý: "Em biết."

Cô cũng không phải lần đầu tiên bị loại công kích này, bản thân cũng đã sớm quen rồi.

Lúc trước khi biết Đoàn Trừ tiếp nhận vai diễn này, Hứa Trĩ Ý cũng kinh ngạc vì sao Đoàn Trừ lại tự hạ thấp giá trị bản thân để làm lá xanh cho mình, sau đó được Chu Nghiên phân tích cho, cô cuối cùng cũng hiểu được, Đoàn Trừ không phải không lấy được vai diễn tốt hơn, mà thứ là anh ấy muốn đi xa hơn, đứng cao hơn.

Hơn nữa, nhân vật này của Đoàn Trừ trong kịch, nói là Lục Diệp nhưng thật ra cũng có rất nhiều điểm sáng, là một nhân vật rất đáng để người ta thích suy nghĩ sâu xa.

Cô thậm chí phát hiện, ngoại trừ Đoàn Trừ ra, quả thật rất khó tìm ra một nam diễn viên có diện mạo, có thực lực, có địa vị như anh ấy để diễn vai này.

Nam diễn viên có kỹ năng diễn xuất rất nhiều nhưng để phù hợp với bối cảnh và hình tượng thì Đoàn Trừ chính là người thích hợp nhất.

-

Chu Nghiên tắm rửa xong đi ra, Hứa Trĩ Ý đang cầm điện thoại di động ngẩn người nhìn vali hành lý đang mở ra. Anh chỉ hơi nhướng nhướng mày, nhìn cô hỏi: "Đang làm gì vậy?"

"Chị Thiến đang nói chuyện phiếm với em." Hứa Trĩ Ý ngước mắt: "Chị ấy nói tài khoản tiếp thị bắt đầu tiết lộ chuyện thầy Đoàn làm lá xanh cho em."

Nghe vậy, Chu Nghiên nở nụ cười: "Sau đó thì sao."

Hứa Trĩ Ý buông tay, hướng anh nháy mắt mấy cái nói: "Sau đó không ngoài ý muốn, em hẳn là sẽ bị mắng thảm."

Chu Nghiên hơi dừng lại, giơ tay xoa xoa tóc cô: "Anh giúp em đi mắng Đoàn Trừ."

Hứa Trĩ Ý cười khẽ: "Có qua có lại như vậy sao?"

"Ừm." Chu Nghiên nói đùa: "Fan của anh ta mắng em, tôi mắng anh ta, không phải việc là nên làm sao?"

Hứa Trĩ Ý suy nghĩ một chút, đúng là nên làm thật. Làm nghệ sĩ trong giới, ít nhiều đều bị mắng, càng hot thì sẽ bị mắng càng ác.

Chu Nghiên và Hứa Trĩ Ý đều là như vậy, cho nên đối với những lời nhục mạ của cư dân mạng, nói thờ ơ là không có khả năng nhưng quả thật cũng không để ở trong lòng.

Lúc nhìn thấy thì đúng là khó chịu ba giây, qua đi cũng sẽ quên mất bởi vì nếu thật sự nhớ kỹ toàn bộ những thứ này, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên đã sớm uất ức chết luôn cho rồi.

Chuyện này ở chỗ Chu Nghiên và Hứa Trĩ Ý cũng không phải rất quan trọng.

Chu Nghiên nhìn hành lý cô còn chưa thu dọn xong, lấy điện thoại di động ra kiểm tra thời tiết bên Lê Thành.

Lê Thành là thành phố phía nam, ở vùng duyên hải nên nhiệt độ khá thoải mái, là một thành phố thích hợp để ở.

Nhưng bên kia mấy năm gần đây phát triển nhanh chóng, biến hóa theo đó cũng rất lớn.

Chu Nghiên đã tham gia hoạt động vài lần, đối với bên kia không hiểu rõ lắm.

Anh nhìn một chút, cơ bản không cần mang quần áo quá dày.

"Quần áo em phải mang theo mấy bộ?" Chu Nghiên hỏi Hứa Trĩ Ý.

Hứa Trĩ Ý nhìn anh: "Anh nhìn đi, dù sao cũng không cần mua thêm nữa."

Chu Nghiên vuốt chóp mũi cô, xoay người vào phòng để quần áo. Vài phút sau, Chu Nghiên ôm một đống quần áo đi ra.

"Bộ này có cần không?"

Hứa Trĩ Ý nhìn, tất cả đều là ống tay áo quần dài. Cô nằm sấp trên giường, đơn giản làm cá muối lười biếng nói: "Thầy Chu."

Chu Nghiên liếc cô. Hứa Trĩ Ý cầm điện thoại di động của anh lên, nhìn dự báo thời tiết trong giới điện thoại di động của anh, nhắc nhở anh: "Bên kia bây giờ vẫn còn nhiệt độ ba mươi độ, em thích hợp với việc mặc kín như vậy sao?"

Chu Nghiên không chịu thua: "Có rất nhiều muỗi ở đó."

Hứa Trĩ Ý: "?"

Chu Nghiên nghiêm trang nói: "Bộ phim lần này em quay, vừa mới bắt đầu lấy bối cảnh ở trong thôn nên muỗi khẳng định nhiều, nhiệt độ trong thôn sẽ tương đối thấp một chút, ống tay áo quần dài thích hợp nhất."

Anh nói có bài bản, Hứa Trĩ Ý sinh ra vài giây nghi hoặc: "Thật sao?"

Chu Nghiên: "Ừ."

Hứa Trĩ Ý "ồ" một tiếng: "Vậy được rồi."

Cô miễn cưỡng đồng ý.

Chu Nghiên có tài thu dọn đồ đạc, anh không giống bạn gái mình, tất cả quần áo đều nhét vào trong vali, có thể nhét vào là được, không cần quan tâm nó là cái gì.

Chu Nghiên sẽ đem tất cả quần áo màu sắc phân loại gấp lại, sau đó dùng túi đựng thật chỉnh tề, từng bộ từng bộ bỏ vào vali.

Hứa Trĩ Ý nhìn anh thu dọn cho mình, tư duy phân tán nghĩ, ngày nào đó Chu Nghiên không lăn lộn nổi trong giới giải trí nữa, người yêu cô có thể đi làm nhân viên thu dọn, tay nghề này không sợ không có cơm ăn.

Hứa Trĩ Ý rũ mi nhìn người nửa ngồi xổm trước mặt thu dọn quần áo của mình xong, lại bắt đầu tìm những thứ khác nhét vào trong rương.

"Đó là cái gì?"

Chu Nghiên lấy ra một hòm thuốc.

Chu Nghiên: "Chuẩn bị thuốc cảm cho em."

Hứa Trĩ Ý: "Ồ."

Cô vừa đến thu đông liền dễ dàng bị cảm, một tháng có thể bị cảm hai lần, một lần phải mười ngày mới khỏi.

Nhìn Chu Nghiên đâu vào đấy đem đồ vật để lại rồi giúp cô bổ sung những thứ lặt vặt, Hứa Trĩ Ý ghé vào trên giường chống má nhìn anh: "Chu Nghiên."

"Sao?" Chu Nghiên nhìn cô.

Ánh mắt Hứa Trĩ Ý sáng lên, nghiêm túc đề nghị: "Nếu một ngày nào đó anh không muốn làm diễn viên nữa thì đến làm trợ lý của em đi."

Cô còn dương dương đắc ý nói: "Em sẽ trả lương cao cho anh."

Chu Nghiên: "…"

Anh nhướng mày: "Cao bao nhiêu."

Còn lại một chút cuối cùng, anh nhanh tay sắp xếp xong cho Hứa Trĩ Ý, Chu Nghiên khép hai vali hành lý lớn của cô lại.

Hứa Trĩ Ý suy tư một hồi: "Năm vạn coi như cao đi."

"Cũng tạm." Chu Nghiên đẩy cái vali lớn sang một bên, lạnh nhạt nói: "Nhưng anh không cần tiền."

Hứa Trĩ Ý: "Vậy anh muốn cái gì?"

Chu Nghiên cúi người hôn môi cô, giọng nói trầm trầm: "Anh muốn vật báu vô giá."

Hứa Trĩ Ý: "Vậy không - -"

Lời còn chưa nói hết đã bị Chu Nghiên ôm vào .

"Không có vật báu vô giá, vậy thì lấy em để trả đi."

“……”

Hứa Trĩ Ý nhướng mày, bị anh hôn nên thanh âm của cô dần trở nên đứt quãng vang lên.

"Được …. Được."

Chu Nghiên hôn cô một hồi, sau đó kéo người vào trong lòng. Khi Hứa Trĩ Ý cho rằng người kia còn muốn phát sinh chút gì đó, anh lại bỏ lại một câu: "Ngủ."

“?”

Hứa Trĩ Ý mờ mịt mười giây, xác định Chu Nghiên nói ngủ là ngủ đứng đắn, cô mới "ồ" một tiếng, chọc chọc bả vai Chu Nghiên nhắc nhở: "Em tỉnh ngủ liền vào tổ."

Chu Nghiên: "Anh biết."

Anh nhắm mắt lại và nói với cô: "Ba giờ rồi."

Hứa Trĩ Ý: "Ngủ ngon."

Chu Nghiên cong môi dưới, cánh môi mềm mại nóng bỏng dán ở giữa trán, đáp lại lời cô: "Ngủ ngon."

Ngủ đi, kho báu vô giá của anh.

-

Sáng hôm sau, Hứa Trĩ Ý xuất hiện ở sân bay. Cô chào hỏi fan tiễn máy bay, bay thẳng đến Lê Thành.

Ngày hôm sau khi đến Lê Thành vào ở khách sạn, Hứa Trĩ Ý cùng đạo diễn và mấy diễn viên quan trọng khác gặp nhau, tham gia chụp ảnh định trang cùng với đọc kịch bản.

Tình hình chung mà nói, vây đọc (chắc là đọc kịch bản) không nhất định ở địa điểm quay phim, nhưng Viên Minh Chí có một thói quen, vây đọc nhất định phải ở xung quanh quay phim, như vậy mới có thể làm cho diễn viên quen thuộc kịch bản, quen thuộc hoàn cảnh xung quanh.

Hứa Trĩ Ý và Đoàn Trừ tương đối quen thuộc, mấy diễn viên gạo cội khác là lần đầu tiên gặp nhau.

Sau khi chào hỏi xong, cô cùng Đoàn Trừ ngồi ở một bên.

Mới vừa ngồi xuống, một bên liền truyền đến thanh âm của Đoàn Trừ.

"Hứa Trĩ Ý, xin lỗi."

Hứa Trĩ Ý sửng sốt, hiểu được: "Thầy Đoàn nói cái gì vậy."

Đoạn Trừ mỉm cười.

Hứa Trĩ Ý nhỏ giọng: "Tuy rằng fan của anh mắng tôi, nhưng fan của tôi cũng không phải dạng ăn chay."

Fan của Đoàn Trừ mắng cô khó nghe nhưng fan của Hứa Trĩ Ý cũng đánh trả rất lợi hại.

Nói thế nào nhỉ, chuyện các fan vì nghệ sĩ nhà mình mà cãi nhau, thật ra trong lòng rất nhiều nghệ sĩ đều rất rõ ràng.

Có đôi khi, bọn họ cũng tương đối bất đắc dĩ. Bởi vì fan của mình là suy nghĩ cho mình, Hứa Trĩ Ý vô cùng cảm ơn fan của mình đã bảo vệ mình, chỉ là thỉnh thoảng gặp phải nghệ sĩ bị fan mắng rất thảm, cô sẽ có chút xấu hổ.

Cũng may mọi người đối với đại chiến giữa fan cũng sẽ không quá để ở trong lòng, nên ở chung như thế nào thì ở chung như thế đó.

Giới giải trí quá phức tạp, rất nhiều chuyện không thể kiểm soát là sự thật.

Đoàn Trừ thấy cô thật không để ở trong lòng, cười cười nói: "Có rảnh mời không, tôi mời cô ăn cơm."

Hứa Trĩ Ý: "Được."

Cô nói: "Tôi chắc chắn sẽ không nương tay."

Đoạn Trừ nhướng mày, sau đó liền chế nhạo nói: "Cô muốn ăn nhiều, tôi sẽ tìm Chu Nghiên báo sổ sách."

“……” Hứa Trĩ Ý lúng túng, dở khóc dở cười nói: "Vậy cái này coi như anh mời khách sao?"

Đoàn Trừ: "Làm tròn câu nói thì cũng tính là như bây đi."

Hứa Trĩ Ý không còn lời nào để nói.

Hai người đùa giỡn một hồi, sau đó bắt đầu thảo luận kịch bản. Bộ phim mới "Xuân sinh" của Viên Minh Chí kể về một bộ phim truyền cảm hứng của phụ nữ thập niên mười.

Trong câu chuyện, Liễu Xuân là một cô gái bị ép bỏ học, sau đó vào thành phố làm việc sớm.

Sau khi đến thành phố lớn làm công vài năm, cô nghe nói quê nhà mở một nhà máy mới, từ đó ở thành phố lớn không thích ứng được mà cứu vãn về nhà, vào nhà máy dệt ở quê nhà làm việc, thậm chí còn xin làm tổ trưởng.

Đáng tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang. Không bao lâu thì xưởng dệt liền xảy ra chuyện.

Một đám chị em trong thôn có khả năng thất nghiệp, bọn họ đều là trẻ con nông thôn nên tiền lương mấy trăm có thể nuôi sống cả nhà mấy tháng, bởi vì nhà máy dệt khai trương nên rất nhiều người ngay cả việc nhà nông cũng không quan tâm, sớm muộn gì cũng làm việc ở nhà máy dệt, bởi vì bọn họ thuộc loại làm nhiều được nhiều, ai cũng muốn kiếm nhiều tiền một chút.

Đột nhiên cụm từ thất nghiệp nện xuống đỉnh đầu, không ít người đều luống cuống.

Liễu Xuân hơi khác với mọi người, cô không làm được ở xưởng dệt thì còn có thể đến thành phố lớn, mặc dù không thích ứng tốt nhưng tốt xấu gì cô cũng là học sinh tốt nghiệp trung học cơ sở, biết mấy chữ cơ bản, ở thành phố cũng có thể lăn lộn kiếm sống.

Nhưng cái quan trọng là cô có tình cảm với xưởng dệt và cũng có tình cảm với nhóm chị em nhỏ ở quê nhà này.

Cô không đành lòng nhìn các cô ấy khóc mỗi ngày, mỗi ngày đều hối hận vì mình đến xưởng dệt làm việc mà bỏ lại không làm người nông dân, càng không muốn nhìn thấy có chị em nhỏ vì chuyện này mà luẩn quẩn trong lòng.

Thật ra ở trong thành phố, Liễu Xuân vẫn luôn có một ý tưởng, cô không muốn làm công cho người khác mà cô muốn tự mình gây dựng sự nghiệp.

Thế nhưng cô là một nữ sinh hai mươi tuổi không có tiền không có văn hóa không có bằng cấp cũng như cái để chứng minh sự tài giỏi của cô, không ai sẽ tin tưởng lời nói điên cuồng của cô.

Nhà máy dệt gặp chuyện không may là cơ hội để cô ấy mở ra con đường lập nghiệp.

……

Toàn bộ câu chuyện đều xoay quanh nhân vật chính là Liễu Xuân mang theo một đám chị em đi vào thành phố lớn, gây dựng sự nghiệp thành công, nhưng quá trình tương đối quanh co, trong kịch bản cũng có điều kiện rất tốt để cho mọi người triển khai hiện trạng của thập niên mười, xuống biển buôn bán, một đêm phất nhanh, thậm chí một đêm phá sản, nhảy lầu tự sát.

Khi Hứa Trĩ Ý nhìn thấy kịch bản này, trong đầu liền hiện lên một bức tranh rất kỳ diệu.

Giống như những gì cô đã thấy trên TV và phim ảnh từ rất lâu trước đây, một số hiện trạng của thành phố vào những năm thập niên thứ mười.

Bản thân cô chưa từng trải qua, cho nên muốn trải qua trong kịch bản. Tương tự, cô cũng rất thích nhân vật có tính cách dẻo dai tên Liễu Xuân này.

Bất khuất, không gì có thể đánh bại cô ấy.

Loại dũng khí này của cô là thứ Hứa Trĩ Ý muốn học tập và cũng là thứ cô muốn có được.

-

Đọc kịch bản, mọi người tương đối thoải mái. Chọn ra nội dung có vấn đề rồi thảo luận với biên kịch, thảo luận với đạo diễn, tất cả mọi người đều cố gắng đem câu chuyện kể hoàn chỉnh hơn, tốt hơn.

Viên Minh Chí yêu thích quay loại phim truyền hình này, những bộ phim truyền hình mà anh ấy qua tay không có bộ nào không nổi tiếng.

Hơn nữa, cũng đúng như lời Đoàn Trừ nói, là quốc gia ra sức nâng đỡ.

Bọn họ bây giờ còn trẻ, có người có thể làm diễn viên lưu lượng nhưng trên thực tế không ai không muốn làm diễn viên chính kịch có thực lực.

Kịch bản đọc gần một tuần, vấn đề lớn nhỏ nên xử lý cũng đều xử lý.

Ngày đọc cuối cùng, đạo diễn cho mọi người nghỉ để ngày hôm sau chính thức khởi quay, Viên Minh Chí bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng, một đoạn thời gian kế tiếp cũng không thể tùy tiện xin nghỉ đi ra ngoài.

Nghe được đạo diễn nói như vậy, tất cả mọi người phụ họa.

Trong phim mới của Viên Minh Chí, phần lớn là diễn viên gạo cội, Hứa Trĩ Ý và Đoàn Trừ là hai diễn viên trẻ tuổi có thực lực tự mang theo lưu lượng cũng tự mang theo nhiệt độ.

Cũng là bởi vì hai người bọn họ mà kịch bản này hot search bay đầy trời.

Đọc xong kịch bản, Hứa Trĩ Ý đang tự hỏi buổi tối muốn ăn gì, Đoạn Trừ bên cạnh gọi cô một tiếng: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm?"

Hứa Trĩ Ý: "Chỉ có hai chúng ta?"

Đoàn Trừ cười khẽ: "Còn có những diễn viên khác cùng đi, tôi mời khách."

Hứa Trĩ Ý nở nụ cười: "Được."

Có những diễn viên khác cùng đi là được.

Đoàn Trừ nhìn thần sắc cô trầm tĩnh lại, đè thấp thanh âm nói: "Bây giờ cho dù cô cho tôi mượn mười lá gan, tôi cũng không dám một mình hẹn cô ăn cơm a."

Anh ấy còn nói: "Chu Nghiên hẹp hòi như thế nào cô không biết?"

“……”

Hứa Trĩ Ý tiếp nhận lời trêu chọc của người đối diện, tò mò hỏi: "Nhỏ mọn cỡ nào?"

Đoàn Trừ "chậc" một tiếng, lắc đầu nói: "Cô vậy mà lại không biết?"

Hứa Trĩ Ý biết nhưng cũng không phải hoàn toàn biết hết.

Đoàn Trừ là anh em mà Chu Nghiên mười mấy tuổi đã quen biết, đối với anh ấy hẳn là không đến mức keo kiệt đến ghen đi.

"Vậy anh ấy đối với anh hẳn là rất tốt."

Nghe vậy, Đoàn Trừ vẻ mặt cô quả thật không biết mà nhìn Hứa Trĩ Ý: "Vậy cô nghĩ sai rồi."

Hứa Trĩ Ý nhíu mày: "Thế nào."

Đoàn Trừ: "Cậu ta biết tôi nhận vai này, ép tôi uống ba ly rượu, còn bảo tôi cách xa cô một chút."

Hứa Trĩ Ý: "......"

Chu Nghiên bá đạo như vậy sao, Hứa Trĩ nghĩ vậy liền cảm thấy buồn cười.

"Vậy buổi tối tôi sẽ bồi tội với thầy Đoàn."

Đoàn Trừ: "Đừng."

Anh ấy khoát khoát tay, vui đùa nói: "Tôi sợ cô uống được một chén, Chu Nghiên đến lúc đó đè tôi xuống bắt uống mười chén, không đáng."

“……”

Nói chuyện với Đoạn Trừ hai câu liền quyết định địa điểm liên hoan buổi tối.

Lo lắng đoàn người gióng trống khua chiêng quá mức gây chú ý, Hứa Trĩ Ý đi theo diễn viên Mạnh Song đóng vai em gái mình trong phim.

Chẳng biết tại sao mà mấy ngày nay vây quanh đọc kịch bản, Hứa Trĩ Ý luôn cảm thấy ánh mắt Mạnh Song nhìn mình là lạ. Lúc cô cùng Đoàn Trừ nói chuyện, ánh mắt cô ấy nhìn cô mới là kỳ quái nhất.

Mỗi lần cô có phát hiện nhìn qua thì Mạnh Song sẽ rất thông minh mà né tránh.

Nghĩ đến đây, sau khi hai người lên xe, Hứa Trĩ Ý bèn thử hỏi: "Song Song."

Mạnh Song nhỏ hơn cô một chút, mặc dù vừa mới tốt nghiệp đại học nhưng cô ấy xem như là diễn viên gạo cội, từ nhỏ đã là ngôi sao nhí, cũng luôn đi bằng con đường có thực lực của bản thân.

"Chị Trĩ Ý." Mạnh Song nhìn về phía cô, ngồi nghiêm chỉnh: "Sao vậy."

Hứa Trĩ Ý nhìn cô gái trước mặt mình và cẩn thận nói: "Có phải cô... Thích Đoàn Trừ không?"

Dứt lời, cô vội vàng sửa lại: "Không phải loại thích này, chính là loại thích thần tượng kia. Cô hiểu chị nói không?"

Mạnh Song trợn tròn mắt "A" một tiếng nói: "… Không thích."

Hứa Trĩ Ý: "Hả?"

Cô nghi ngờ: "Thật sao?"

Mạnh Song gật đầu: "Đúng vậy."

Hứa Trĩ Ý gật đầu, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Cô vừa mới …

Hứa Trĩ Ý mím môi dưới, nhẹ giọng nói: "Lúc chị nói chuyện với thầy Đoàn, vì sao cô cứ nhìn chúng tôi mãi?"

Mấy ngày nay ở chung, Hứa Trĩ Ý cũng đại khái thăm dò được tính tình của Mạnh Song, cô ấy không phải loại diễn viên kiêu ngạo mà chỉ là một cô gái nhỏ, đầu óc rất thông minh, hoạt bát lại hài hước, thuộc loại có chuyện gì sẽ nói thẳng chứ không chịu vòng vo.

Nghe được vấn đề này, Mạnh Song khẩn trương hai giây, nhỏ giọng nói: "Bởi vì em muốn theo dõi chị thật chặt lun."

“?” Hứa Trĩ Ý ngơ ngác: "Tại sao?"

Mạnh Song: "Em là fan hâm mộ của thầy Chu Nghiên."

Hứa Trĩ Ý ngây người, không thể tin nhìn về phía cô bé đối diện.

Mạnh Song: "Chị rất bất ngờ sao?"

"Có một chút." Hứa Trĩ Ý nói, nhưng ngẫm lại, lại cảm thấy không ngoài ý muốn, Chu Nghiên trong giới ngoài giới đều có rất nhiều người hâm mộ điện ảnh.

"Nhưng cô theo dõi chị là vì......"

Mạnh Song ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng nói cho cô biết: "Em cũng là fan của chị a."

Cô ấy mím môi dưới: "Em rất thích Trung Ý Phấn.”

“……” Hứa Trĩ Ý vừa phá án xong rồi. Cô dường như hiểu chuyện gì đang xảy ra với cô.

Mạnh Song quan sát vẻ mặt của cô, biết cô không bài xích "Trung Ý Phấn", tiếp tục bổ sung: "Em thân mang trọng trách."

"Trọng trách gì?" Hứa Trĩ Ý theo bản năng trả lời.

Mạnh Song: "Hãy chú ý đến nhiệm vụ quan trọng của bạn. Chúng ta là Trung Ý Phấn không thể Be, chúng ta không muốn gặp lại kẻ thù." (Trung Ý Phấn hình như là fan CP của Nghiên Ý, còn Be là fan CP của Trừ Ý(⁠ب⁠_⁠ب⁠)

Hứa Trĩ Ý im lặng, nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu và hỏi: "Kẻ thù mà cô đang nói đến là fan CP của tôi và thầy Đoàn?”

Mạnh Song điên cuồng gật đầu.

Hứa Trĩ Ý dở khóc dở cười: "Tôi và thầy Đoàn làm sao có thể có fan CP."

Fan của hai nhà bọn họ đang ở trạng thái vương không thấy vương, đem thần tượng của đối phương đặt ở trên sàn nhà mà nhục mạ.

Mạnh Song: "Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*."

*Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất hay Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất là một câu thành ngữ Hán Việt bắt nguồn từ dân gian Trung Quốc với ý nghĩa nôm na các bạn có thể hiểu là: Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.chiase.org

Lúc trước, khi Hứa Trĩ Ý hợp tác với Biên Lỗi, mọi người cũng không nghĩ tới sẽ ra ngoài "biên chế fan".

Có một số fan chính là như vậy, vạn vật đều có thể trở thành CP. Cho nên sau khi biết Hứa Trĩ Ý và Đoàn Trừ diễn một đôi trong phim, Mạnh Song liền quyết định theo dõi chặt chẽ bọn họ, nếu bọn họ có một chút dấu hiệu phát triển, cô ấy nhất định phải ngăn cản.

Cô ấy không muốn làm fan CP của Be, cô ấy càng không muốn nhìn thấy thần tượng của mình đau lòng a.

Hứa Trĩ Ý cười khẽ.

Mạnh Song nhìn sườn mặt cười nhẹ nhàng của Hứa Trĩ Ý, suy nghĩ một chút rồi lấy hết dũng khí hỏi cô: "Chị Trĩ Ý."

"Ơi?" Hứa Trĩ Ý quay đầu nhìn cô ấy.

Mạnh Song: "Chị ghét fan CP sao?"

Hứa Trĩ Ý ngẩn ra, lắc đầu: "Không đáng ghét."

Bất kể là fan CP hay fan bình thường, cô đều không ghét.

Đây là quyền lựa chọn của mọi người và cũng là niềm vui theo đuổi ngôi sao của mọi người. Bất kể là loại fan nào, bọn họ đều nên được tôn trọng.

Nghe cô nói như vậy, Mạnh Song càng thấy thích cô hơn. Cô ấy cong môi, nhịn không được cười nói: "Em biết ngay là chị Ý không ghét mà."

Cô ấy thì thầm: "Vậy em có thể cho chị xem một vài video không?"

Hứa Trĩ Ý: "Video gì?"

Mạnh Song đè thấp giọng, tránh đi ánh mắt của hai trợ lý phía trước, nhẹ giọng nói: "Video do fan CP của chúng em cắt, siêu đẹp a."

“……”

Lo lắng tối nay phải ăn cơm, Hứa Trĩ Ý khắc chế xúc động muốn mở video của Mạnh Song.

Hứa Trĩ Ý rũ mi quét mắt qua phía Mạnh Song đang chia sẻ những video kia, tiêu đề vô cùng - hấp dẫn ánh mắt.

Ừ, trước mắt mà nói, cô chỉ có thể dùng từ hấp dẫn ánh mắt này để miêu tả.

Trên đường đến nhà hàng, fan CP gần ngay trước mắt mang tên Mạnh Song đã phổ cập kiến thức và trọng điểm cho Hứa Trĩ Ý.

Mạnh Song thở dài nói: "Chị và thầy Chu Nghiên rốt cuộc khi nào thì mới có thể đứng cùng một khung hình nữa đây."

Hứa Trĩ Ý không dám nói thêm lời nào.

Bởi vì mải nói chuyện phiếm với Mạnh Song, Hứa Trĩ Ý đến nhà hàng mới nhìn thấy tin nhắn anh gửi cho mình.

Chu Nghiên hỏi cô đang làm gì.

Hứa Trĩ Ý: "Đến nhà hàng chuẩn bị ăn cơm, thầy Đoàn hôm nay mời khách."

Chu Nghiên: "?"

Hứa Trĩ Ý: "Toàn bộ diễn viên đều tới, còn có trợ lý."

Chu Nghiên: "Ồ!"

Hứa Trĩ Ý nhìn ngữ khí lạnh lùng thản nhiên của anh, sau đó nghĩ tới Đoàn Trừ nói anh keo kiệt, cô liền cong cong môi, cố ý trêu chọc Chu Nghiên: "Em hôm nay mới nghe được bát quái của anh nha."

Chu Nghiên: "Chuyện gì?"

Hứa Trĩ Ý: "Anh là muốn anh tự mình nói, hay là thẳng thắn thì được khoan hồng, anh tự mình cân nhắc đi."

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Chu Nghiên không lập tức trả lời.

Hứa Trĩ Ý cũng không sốt ruột, cô nhướng nhướng mày rồi nhận lấy thực đơn Mạnh Song đưa bắt đầu gọi món.

Nhìn các món ăn cô chọn, Mạnh Song ở bên cạnh cảm khái: "Hình như thầy Chu Nghiên cũng thích ăn mấy món này."

Hứa Trĩ Ý: "......"

Cô chột dạ cười khan một tiếng: "Thật sao?"

Mạnh Song: "Đúng vậy."

Cô nhìn Hứa Trĩ Ý: "Chị không biết sao?"

Hứa Trĩ Ý không dám lên tiếng.

Mạnh Song thấy cô không nói lời nào, cho rằng cô thật sự không biết chuyện, cô ấy cảm khái nói: "Em nhớ lúc thầy Chu Nghiên mới ra mắt không thích ăn thịt kho tàu, nhưng đoạn thời gian trước truyền thông hỏi anh ấy thích ăn gì nhất, anh ấy lại nói là thịt kho tàu."

Hứa Trĩ Ý biết việc này.

Ngày đó sau khi phỏng vấn Chu Nghiên được công bố, cô còn thấy được trên hot search.

Đồng dạng, cô cũng thấy được điểm fan của CP.

Ngay từ đầu cô vào giới tiếp nhận phỏng vấn đã nói thích ăn gì nhất, màu sắc thích nhất là gì đến nay vẫn chưa từng thay đổi.

Hứa Trĩ Ý thích ăn thịt kho tàu nhất và màu sắc yêu thích nhất là màu đen, sau đó không thích ăn trứng muối.

Chu Nghiên trước kia không đặc biệt thích ăn loại đồ ăn nào, nhưng hiện tại anh lại đặc biệt thích ăn thịt kho tàu.

Bởi vì cuộc phỏng vấn này, fan CP lại sôi trào.

Mọi người nhao nhao đều nói đã cắn được gì đó, hai người ở cùng một chỗ đã lâu nên khẩu vị chính là sẽ vô tri vô giác thay đổi theo một người khác.

Khi nhìn thấy tin tức, Hứa Trĩ Ý còn thấp thỏm vài ngày. Cũng may nhiệt độ này vài ngày sau cũng đã giảm xuống.

Cái cô không nghĩ tới chính là Mạnh Song lại ở đây đem chuyện này nói ra.

Hứa Trĩ Ý chột dạ không thôi, cô giả bộ kinh ngạc "A" một tiếng: "Là - -"

Chữ "Vậy sao" còn chưa nói ra, màn hình điện thoại di động cô đặt trên bàn sáng lên, ghi chú AAAZ này chui vào trong mắt cô và Mạnh Song.

Hứa Trĩ Ý: "......"
Chương kế tiếp