Diễn Đến Thành Thật

Chương 39
《 nhập diễn lúc sau 》

Hai người đứng ở một góc cãi nhau như con nít, cũng may là chỗ này cũng chẳng có nhiều người để ý.

Vì ngay lúc này, mọi người ai nấy cũng đang bận tám chuyện với bạn bè của họ, nên mới không để ý xung quanh lắm.

Trong lúc đang nói chuyện, Thịnh Đàn đột nhiên hất cầm: “Bạn trai cậu tới rồi kìa.”

Hứa Trĩ Ý vừa quay đầu lại, thì đã thấy Chu Nghiên đang đến gần mình, thấy vậy, cô vô thức lắc đầu.

Tuy rằng bây giờ chẳng có ai để ý, nhưng Chu Nghiên lại cao lớn, khí chất nổi bật, nên dù anh có che khuôn mặt đi, thì cũng có người chú ý đến.

Mà tối nay anh lại đi xem phim do chính mình đóng, nên chắc chắn sẽ có fan hâm mộ đứng ở cổng rạp chiếu phim rồi.

Hứa Trĩ Ý cảm thấy cách an toàn nhất chính là đợi tất cả mọi người vào phòng chiếu phim hết, sau đó Chu Nghiên vào là thích hợp hơn.

Chu Nghiên bước chậm lại, bất đắc dĩ mỉm cười.

Anh khựng lại, đuôi mắt anh cụp xuống nhìn Hứa Trĩ Ý.

Sau một hồi lâu nhìn nhau, Chu Nghiên mới rút điện thoại ra.

Lúc này, điện thoại Hứa Trĩ Ý rung lên, khỏi cần suy nghĩ cô cũng biết là Chu Nghiên nhắn tin rồi.

Chu Nghiên: [Anh không được qua hả?]

Hứa Trĩ Ý: [Nguy hiểm lắm!]

Chu Nghiên: [Còn vé xem phim thì sao đây.]

Hứa Trĩ Ý: [Hay là giờ em đi vệ sinh, lúc đó mình đi lướt qua nhau rồi sẵn đưa luôn được không?]

Chu Nghiên: [.]

Nhân lúc vẫn còn thời gian, Hứa Trĩ Ý với Thịnh Đàn cùng đi vào phòng vệ sinh.

Cảnh này cũng giống như lần trước ở chỗ liên hoan phim, khi Chu Nghiên vào nhà vệ sinh, thì trong túi áo anh đã có thêm một món đồ không phải của mình rồi.

Lúc anh lấy ra nhìn, anh chỉ cười thoáng qua.

Vì Hứa Trĩ Ý thích chơi trò chơi trốn tìm này, nên anh đành phải phối hợp diễn theo.

-

Hứa Trĩ Ý đi vào phòng chiếu phim cùng lúc với Thịnh Đàn và Chu Nghiên.

Chẳng hiểu sao cô luôn cảm thấy rằng mình đã đạt đến giai đoạn đỉnh cao trong cuộc sống vậy.

Lúc Chu Nghiên đi vào, anh còn mua sẵn một ít bỏng ngô với mấy chai nước cho họ.

Nghĩ đến ngày mai còn phải quay phim, nên Hứa Trĩ Ý liền nhét bỏng ngô cho Thịnh Đàn đang muốn ăn khuya, “Cậu ăn nhiều một chút đi.”

Thịnh Đàn vốn định từ chối, nhưng sau khi suy nghĩ lại, thấy có một mình mình thích ăn, nên Hứa Trĩ Ý đưa cũng khá hợp lý.

Vị trí của họ đang ngồi vừa vặn nằm ở một góc trong rạp chiếu phim. Lúc này, cô đang nhai bỏng ngô giòn rụm.

Lúc Hứa Trĩ Ý nhìn quanh, thì thấy phòng chiếu phim đã đầy chỗ. Mới sáng sớm mà phòng đã ngồi chật ních như vầy rồi, thì cũng có thể tưởng tượng được là rất nhiều người thích phim của Chu Nghiên đóng rồi đó.

Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ở bên cạnh và thì thầm hỏi: “Anh có cảm thấy nhàm chán không?”

Chu Nghiên thấy khó hiểu, “Sao em lại nói vậy?”

Hứa Trĩ Ý: “Tại anh diễn phim này lâu như vậy, nên chắc cũng xem đi xem lại mấy lần rồi á mà.”

Mặc dù không phải tất cả các diễn viên, ai cũng xem trực tiếp lại phim mình đóng, nhưng chắc chắn là họ cũng xem vài lần rồi.

Chu Nghiên chỉ mỉm cười, anh nương theo ánh sáng khúc xạ từ màn hình lớn nhìn vào người đang ngồi bên cạnh, “Nhưng mà không giống nha.”

Hứa Trĩ Ý liền nhướng mày, “Sao lại không giống được?”

Chu Nghiên chồm qua thì thầm bên tai cô: “Anh có xem cùng với em bao giờ đâu.”

Cho dù xem đi xem lại phim bao nhiêu lần cùng Hứa Trĩ Ý đi chăng nữa, miễn có cô ở đây, thì Chu Nghiên sẽ không cảm thấy bộ phim thật nhàm chán.

Đây chắc chắn là anh đang lấy lòng cô rồi.

Cô nheo mắt nhìn anh, “Ồ”.

Chu Nghiên nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, anh thấp giọng hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”

Hứa Trĩ Ý gật đầu.

Chu Nghiên đang muốn nói lên sự bất mãn của mình, thì Hứa Trĩ Ý lại nói: “Phim bắt đầu rồi kìa, anh đừng có chọc em nữa.”

Cô chỉ muốn tập trung vào xem bộ phim anh mới đóng thôi.

Chu Nghiên: “......”

Lúc phim mới mở màn, Hứa Trĩ Ý chăm chú theo dõi.

Cho dù là trước hay sau khi quen Chu Nghiên, cô đều thích anh tỏa sáng trên màn ảnh rộng hết.

Cô rất thích kỹ thuật diễn xuất của Chu Nghiên, vì nó luôn cho cô có cảm giác mới lạ. Mà quan trọng hơn chính là Hứa Trĩ Ý luôn cảm thấy, lúc Chu Nghiên diễn xuất còn hấp dẫn hơn cả lúc làm mấy việc khác nữa.

Ban đầu Chu Nghiên còn muốn chọc bạn gái ở bên cạnh một chút, nhưng thấy cô xem quá chăm chú, nên anh cũng không nỡ.

Cuối cùng cũng trở lại thế giới của ba người, chẳng ai làm bóng đèn của ai. Cả ba người đều chăm chú theo dõi từ đầu đến hết phim mà chẳng bị phân tâm nhiều.

-

Trong lúc mọi người còn đang xem đoạn kết của phim, nhân lúc đó ba người liền đứng dậy rời đi.

Vì họ không thể đi cùng với mọi người được.

Lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim, Thịnh Đàn nhịn không được bèn hỏi Chu Nghiên: “Thầy Chu ơi, trong mấy cảnh mà thầy diễn, tôi thấy trong đó có một cảnh không hiểu cho lắm, thầy có thể giải thích cho tôi xíu được không?”

Chu Nghiêm cười khúc khích hỏi: “Cảnh nào vậy?”

“……”

Hai người ở bên cạnh đang thảo luận làm Hứa Trĩ Ý hơi phân tâm.

Đợi Chu Nghiên nói xong với Thịnh Đàn, cả ba liền ngồi lên xe, Chu Nghiên nhìn cô hỏi, “Em đang nghĩ gì đó?”

Lúc này, Hứa Trĩ Ý liền nhướng mày, cô thì thầm với anh mà chẳng thèm để ý đến Thịnh Đàn đang ngồi ở ghế sau: “Thầy Chu, em đang có linh cảm là.”

Chu Nghiên nhướng mày lên, phối hợp hỏi tiếp: “Dự cảm gì?”

“Là bộ phim này sẽ đoạt giải á.” Hứa Trĩ Ý nói: “Em nghĩ là, em đã nhìn ra điểm vừa rồi mà Thịnh Đàn hỏi anh rồi, nhưng mà nếu xem lại thì nó lại mang thêm cảm giác khác nữa.”

Chu Nghiên còn chưa kịp trả lời, thì Thịnh Đàn ở phía sau nói với vẻ mặt hào hứng: “Đúng, đúng, đúng, tôi cũng cảm thấy vậy, tôi cũng muốn đi ‘rửa’ lần hai nha.”

Hứa Trĩ Ý và Thịnh Đàn liếc nhìn nhau, “Hai ngày nữa nếu tớ làm xong công việc sớm thì mình sẽ quay lại nữa hơ?”

Thịnh Đàn: “Okay!”

Trong lúc trò chuyện, hai người bắt đầu nói về việc thiết lập nhân vật trong phim, bối cảnh và kỹ năng diễn xuất của mấy diễn viên.

Không những vậy, Chu Nghiên, với Hứa Trĩ Ý còn khen nam diễn viên Mạnh Tiến nữa. Hắn là diễn viên nam thứ tư ở trong phim, mặc dù phân cảnh của hắn không nhiều, chỉ có vài cảnh, nhưng Hứa Trĩ Ý lại ấn tượng sâu sắc với hắn.

Cô khen ngợi hắn ta hào phóng, vì cô luôn cảm thấy người này có tương lai đầy triển vọng.

Thịnh Đàn cũng cảm thấy như vậy, vừa rồi cô còn muốn hỏi anh chàng đẹp trai đó là ai nữa đấy.

Thấy hai người nói chuyện như vậy, anh bèn nhắc nhở cô: “Cô Hứa, tôi còn đang ở đây nha.”

Hứa Trĩ Ý liền quay đầu lại nhìn anh: “Em biết mà.”

Cô hỏi: “Mạnh Tiến là diễn viên mới à?”

Chu Nghiên bất đắc dĩ gật đầu, “Uh. Làm đạo diễn Quan thì phải đến từ trường điện ảnh, nhưng hắn không có học ngành đạo diễn ở trường đó.”

Hứa Trĩ Ý liền nhướng mày, “Đó là học cái gì vậy?”

Chu Nghiễn: “Là chuyên ngành đạo diễn.”

“Wow.” Hứa Trĩ Ý càng khâm phục hơn, “Mà diễn xuất lại đỉnh nha.”

Chu Nghiễn chỉ cúi mặt xuống và chẳng thèm đáp lại.

Chu Nghiên cũng thừa nhận rằng diễn xuất của Mạnh Tiến rất tốt, vì anh với hắn từng có vài cảnh diễn đối thủ, lúc quay cảnh đó, hắn diễn cực tốt. Mạnh Tiến là học trò có năng lực lĩnh hội rất cao, nói cái hiểu liền, hơi giống Hứa Trĩ Ý hồi trước.

Nghĩ đến đây, việc bày ra “sự bất mãn” của Chu Nghiên để thu hút sự chú ý của cô đã giảm xuống một chút.

Thấy Chu Nghiên hơi buồn, Hứa Trĩ Ý và Thịnh Đàn liếc nhìn nhau, sau đó vừa cười vừa nói: “Nhưng trong lòng tôi, thì thầy Chu vẫn là người có diễn xuất tốt nhất đó.”

Chu Nghiên gõ đầu cô một cái, “Em về khách sạn à?”

Hứa Trĩ Ý gật đầu.

Bỗng nhiên, cô phản ứng lại: “Còn anh thì sao?”

Chu Nghiên: “Tôi sẵn đưa hai người về khách sạn rồi về luôn.”

Anh với Hứa Trĩ Ý không ở chung một khách sạn.

Hứa Trĩ Ý chỉ “Ồ” lên, sau đó không nỡ rời đi.

Cô liếc nhìn sang người bên cạnh đang tập trung nhìn đường mà không rời mắt.

Cảm giác được cô đang nhìn mình, nên thỉnh thoảng Chu Nghiên ngoái đầu nhìn lại. Ánh mắt hai người chạm nhau. Bóng hai người hiện chập chờn trên kính cửa sổ xe như hòa quyện vào trong gió đêm, không ai có thể tách ra được.

-

Khi đến cổng khách sạn, Thịnh Đàn hiểu ý liền “lăn” xuống xe.

“Tớ về nghỉ ngơi trước đây.” Cô nhìn Hứa Trĩ Ý, “Cậu về trễ một chút cũng không sao đâu.”

Hứa Trĩ Ý: “......”

Thấy bóng lưng Thịnh Đàn đã chạy xa, cô đành bất đắc dĩ đỡ trán, “Chu Nghiên.”

Chu Nghiên: “Hửm?”

Nghĩ lại lúc Thịnh Đàn nhìn mình với ánh mắt đó, Hứa Trĩ Ý liền liếc anh: “Anh phải trả lại sự trong sạch cho em.”

Chu Nghiên cúi đầu xuống nhéo má cô, sau đó mỉm cười, “Anh có làm gì em đâu ta?”

Hứa Trĩ Ý chỉ ậm ừ chẳng nói gì.

Thấy cô như vậy, anh bèn cúi đầu tháo dây an toàn cho cô.

Anh khựng lại, rồi thì thầm hỏi: “Em muốn ở lại với tôi một lát nữa hay về khách sạn nghỉ luôn?”

Thấy vậy, Hứa Trĩ Ý hờn dỗi, “Vậy anh đoán xem.”

Chu Nghiên nhếch môi, rồi vẫy tay hướng về cô, “Ngồi ở đây chứ gì?”

“......”

Khi nhìn vào đôi mắt cười của người đàn ông, Hứa Trĩ Ý không thể nào nói từ chối được.

Tối nay, chiếc xe mà Chu Nghiên lái là một chiếc xe nhỏ, chỗ ngồi chỉ vừa đủ, không lớn cũng không nhỏ. Hứa Trĩ Ý thì cố gắng leo lên gần chỗ anh rồi ngồi lên người anh.

Vừa ngồi xuống, cô liền ngẩng đầu lên nhìn anh.

Hứa Trĩ Ý khựng lại, sau đó cô ôm lấy cổ anh, “Mấy giờ máy bay bay vậy?”

Đã hơn hai giờ rồi.

Chu Nghiễn: “Tám giờ lận.”

Hứa Trĩ Ý canh thời gian, cô để anh về lúc ba giờ, thì anh có thể ngủ được thêm ba tiếng nữa.

Sau khi canh thời gian xong, cô cảm thấy hơi tiếc, “Thôi bây giờ anh về đi.”

Chu Nghiên: “Không.”

Hứa Trĩ Ý: “Vậy sao?”

Cô nhìn anh chằm chằm rồi thì thầm: “Thức khuya không có tốt đâu.”

Chu Nghiên: “......”

Thấy sắc mặt của Hứa Trĩ Ý lúc này, anh cũng đoán được cô chuẩn bị nói tiếp câu gì rồi.

Suy nghĩ một hồi, Chu Nghiên dở khóc dở cười nói, “Không có nghiêm trọng như em nghĩ đâu.”

Anh bèn giải thích: “Ngủ trên máy bay cũng vậy mà.”

Hứa Trĩ Ý chỉ đáp “À”, rồi nhếch môi cười, “Chu Nghiên.”

Chu Nghiên nuốt nước bọt rồi nhìn cô, “Sao vậy em yêu?”

Hứa Trĩ Ý nhìn thẳng vào mắt anh và nói nhẹ nhàng nói với anh: “Em chỉ kêu thôi.” Cô ngừng giây lát, sau đó thì thầm bên tai anh: “Hồi nãy có Thịnh Đàn ở đây, nên có mấy câu em không tiện nói được.”

Chu Nghiên liền khựng lại, lông mi anh rũ xuống: “Dụ gì?” “Phần trình diễn của anh trong bộ phim mới đây là phần mà em thích nhất á.” Khóe môi Hứa Trĩ Ý nhếch lên, đôi mắt cô như hai vì sao sáng nhất bầu trời đêm, “Mà người quyến rũ em nhất cũng chỉ có mình anh thôi.”

Chu Nghiên: “Ủa chứ không phải là Mạnh Tiến à?”

“Đâu có đâu.” Hứa Trĩ Ý liền cúi đầu, sau đó chạm vào môi anh, “Không có ai diễn lại bằng anh đâu.”

Vì trong lòng cô, kỹ năng diễn xuất của Chu Nghiên luôn đứng đầu. Cũng giống như vị trí của anh trong lòng cô vậy, mãi là người quan trọng nhất.

Thấy cô dỗ dành mình những lời này, Chu Nghiên xuống giọng: “Thật chứ?”

Hứa Trĩ Ý: “Dĩ nhiên rồi.”

Sau đó, cô liếc anh một cái, “Em có bao giờ gạt anh đâu.”

Chu Nghiên chỉ mỉm cười, anh chẳng nói gì. Anh kéo Hứa Trĩ Ý lại rồi gắt gao ôm vào trong ngực.

Khi nhận được sự đánh giá này của cô, tảng đá lớn trong lòng Chu Nghiên cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Vì tối nay, phim sẽ được công chiếu trên toàn quốc, nên nói ra không lo lắng tí nào chính là nói xạo. Nhưng thật ra bây giờ, Chu Nghiên cũng chẳng hồi hộp cho lắm.

Bầu không khí bên trong xe yên tĩnh một hồi lâu, thì Hứa Trĩ Ý đột nhiên nhớ ra: “Thôi chết, em còn chưa kịp đọc bình luận của cư dân mạng nữa.”

Chu Nghiên: “...... Cứ để mai xem đi.”

Anh sờ sờ đầu cô, “Em buồn ngủ chưa?”

Hứa Trĩ Ý gật đầu, “Dạ sương sương.”

Cô bĩu môi, “Nhưng mà em muốn ở lại với anh thêm một chút xíu nữa thôi.”

Vì tính chất nghề nghiệp, nên hai người cũng ít dành thời gian cho nhau hơn.

Chu Nghiên quá bận rộn.

Hứa Trĩ Ý cũng vậy.

Chu Nghiên nhìn bộ dáng của cô, anh lại mềm lòng, “Vậy chờ anh làm xong hết đống việc này, anh sẽ đến thăm em nhé?”

Hứa Trĩ Ý đồng ý, “Ok.”

Kỳ thật sâu trong nội tâm của cô, cô cũng mong có người đến thăm mình, mà đặc biệt là Chu Nghiên.

Chu Nghiên không kiềm được mà cúi xuống hôn môi cô, nhưng lại sợ nếu mình hôn lâu, thì sẽ không muốn đi nữa.

Chu Nghiên vuốt tóc cô, sau đó ngửi mùi cơ thể cô, rồi hạ thấp giọng nói: “Anh đi đây.”

Hứa Trĩ Ý lưu luyến không muốn rời đi, cô đành miễn cưỡng đáp: “Được rồi.”

Cô bò trở lại ghế phụ, rồi mở cửa xe và nhìn Chu Nghiên, “Anh về nhớ chú ý——”

Cô còn chưa kịp nói ra hai chữ sau, thì Chu Nghiên đã xuống xe rồi.

Hứa Trĩ Ý kinh ngạc: “Anh xuống đây làm gì vậy?”

Chu Nghiên đi vòng qua đầu xe để tới chỗ cô, sau đó lấy chiếc mũ để sẵn ở trong xe đội cho cô và nắm tay cô: “Anh đưa em đến cửa phòng rồi anh rời đi.”

Hứa Trĩ Ý giật mình, mặc dù cô rất vui, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Thôi anh về đi, giờ muộn rồi đấy.”

“Cũng không muộn lắm đâu.” Chu Nghiên nhìn cô, cô chưa kịp từ chối thì anh lại nói thêm, “Một mình em đi lên, anh không có yên tâm.”

Nghe thấy vậy, khóe môi Hứa Trĩ Ý nhếch lên, cô còn cãi bướng: “Em có phải là trẻ con đâu mà để anh dắt lên trời.”

Chu Nghiên chỉ đáp “Ừ”, rồi ân cần nói tiếp: “Hồi giờ em vẫn vậy mà.”

Đối với anh, Hứa Trĩ Ý vẫn luôn là một đứa trẻ.
Chương kế tiếp