Diễn Đến Thành Thật

Chương 43
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn ấm áp, sẽ không làm cho Hứa Trĩ Ý cảm thấy chói mắt.

Đệm giường mềm mại lại ấm áp, làm cho cô cảm thấy thoải mái.

Hứa Trĩ Ý cảm nhận được người đàn ông trước mặt rất nhiệt tình, không tự chủ được đáp lại anh.

Cô là kiểu người biểu đạt tình cảm rất trực tiếp, muốn thì phải có được, không muốn thì không cần, hiếm khi ngượng ngùng.

Giờ phút này, cô thật sự rất muốn làm tình với anh.

Muốn cảm thụ hết thảy của anh, muốn thấy anh hôn môi mình, nghe nhịp tim của anh vì mình mà đập nhanh liên hồi, cùng với những tiếng thở dốc.

Hai người triền miên ở bên nhau, không ai có thể tách ra.

Cô thích sử dụng phương pháp nguyên thủy nhất, bày tỏ nỗi nhớ của mình,nói ra hết cảm xúc của mình.

Nụ hôn của hai người khó phân biệt.

Thanh âm một người đàn ông và một người phụ nữ đan xen quấn lấy nhau, giống như vũ nữ ở trên sân khấu rên rỉ ngâm nga, dễ nghe lại êm tai, uyển chuyển trêu người.

“Vào phòng tắm…”

Hôn, Hứa Trĩ Ý nhắc nhở Chu Nghiên, hôm nay cô quay cả một ngày, còn chưa tắm rửa, cô cảm thấy mình rất bẩn.

Chu Nghiễm trầm trầm cười, nghĩ mình không ngại, nhưng lo lắng đến da mặt mỏng manh của Hứa Trĩ Ý, nhưng vẫn ôm người đi vào phòng tắm.

Mở vòi hoa sen lên.

Hai người cũng không có tâm tư đến bồn tắm đằng kia, chỉ muốn chiếm hữu đối phương càng sớm càng tốt.

Quần áo đã sớm bị bỏ lại ở bên ngoài, trong phòng tắm tràn ngập hơi nước mờ mịt.

Không biết khi nào, khiến người xem không thể thấy rõ hình ảnh bên trong.

Bên ngoài kính mờ, chỉ lờ mờ phản chiếu hình ảnh hai người giao triền quấn quýt với nhau.

Ai cũng không thể dứt bỏ, ai cũng không nỡ đẩy đối phương ra. Họ triền miên bên nhau, ôm chặt lấy nhau.

Tiếng nước trong phòng tắm dường như lại lớn hơn một chút.

Khi Hứa Trĩ Ý không chịu nổi, Chu Nghiên kéo khăn tắm ở một bên bọc người lại một lần nữa ôm trở lại giường, tiếp tục lấn thân xuống, hôn cô.

Mí mắt Hứa Trĩ Ý run lên, có chút hối hận vì những lời vừa rồi mình nói bên tai Chu Nghiên.

Người đàn ông này, không chịu dừng lại.

“Chu —”

Giọng nói của cô có hơi nghèn nghẹn, vừa mới mở miệng, liền một lần nữa ngậm miệng lại.

Hầu kết Chu Nghiên lăn lộn, trầm thấp đáp lời, chóp mũi đè lên gò má cô: “Cái gì??”

“Không có” Hứa Trĩ Ý xấu hổ: “Đừng hôn nơi đó.”

Chu Nghiên nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, nhếch môi hỏi: “Nơi đó là nơi nào?”

Hứa Trĩ Ý không nói gì.

Chu Nghiên giống như cố ý, không chỉ muốn hôn, còn muốn mút. Anh ở vị trí trung tâm của cô, mút ra một vết thật sâu.

Giống như chỉ có như thế, mới có thể chứng minh sự tồn tại của mình.

….

Khi thật sự kết thúc, đã là nửa đêm.

Hứa Trĩ Ý cuộn mình trong lòng Chu Nghiên, nghe tiếng gió ngoài cửa sổ. Tiếng gió hình như rất lớn, vù vù rung động, làm cho người ta nghe mà sợ.

Hứa Trĩ Ý tính toán, không bao lâu nữa là đến mùa đông.

Trước kia, Hứa Trĩ Ý thích mùa thu nhất. Sau này, mùa cô thích trở thành mùa đông.

Cô đang thất thần nghĩ, Chu Nghiên cúi đầu nhìn cô một lát, há miệng cắn môi cô, hấp dẫn sự chú ý của cô.

“Nghĩ cái gì vậy?” Giọng nói người đàn ông khàn khàn, hơi thở nóng bỏng.

Hứa Trĩ Ý mở mắt ra nhìn anh, cánh tay trắng nõn khoác lên vai anh: “Đang suy nghĩ, sắp đến mùa đông rồi.”

Chu Nghiên hơi dừng lại, ngậm môi cô nhẹ mút một cái, đáp lại: “Muốn làm gì?”

Hứa Trĩ Ý suy nghĩ vài giây: “Muốn cùng anh xem lại những bộ phim đã quay.”

Hai bộ phim mà họ quay, bộ phim đầu tiên bắt đầu vào cuối mùa đông và kết thúc vào mùa hè nóng bức, bộ phim thứ hai bắt đầu vào đầu mùa thu và kết thúc vào mùa đông lạnh giá.

Một năm đó, họ đã cùng nhau vượt qua cả bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.

Nghe cô nói như vậy, Chu Nghiên cũng có mong muốn không nói ra.

Giọng anh trầm trầm đáp lại: “Được.”

Anh ôm mặt Hứa Trĩ Ý, câu được câu không hôn cô, thấp giọng hỏi: “Anh không có vấn đề, em có thể dành chút thời gian rảnh không?”

Trĩ Ý liếc anh một cái: “Đóng máy là được rồi.”

Cô khẽ hừ nhẹ: “Đừng xem thường em.”

Chu Nghiễm đột nhiên bật cười, ôm người chặt hơn: “Không dám.”

Sao anh lại dám xem thường cô được.

Hai người nằm trong chăn, lải nhải nói chuyện.

Thời gian họ gặp nhau thật sự quá ít, cho nên muốn biến một đêm thành hai đem, muốn cùng người bên cạnh nói nhiều hơn một chút, chỉ có như vậy, mới có cảm giác chiếm hữu được cô.

“Ý Ý.”

Hứa Trĩ Ý ngáp, lúc đang muốn nói muốn ngủ một giấc, Chu Nghiên bỗng nhiên gọi cô một tiếng.

Hứa Trĩ Ý chớp mắt: “Hả?”

Lông mi Chu Nghiên rũ xuống: “Chiều nay anh đi gặp đạo diễn Chương.”

Hứa Trĩ Ý: “Ồ.”

Cô dừng lại: “Đạo diễn lúc trước anh nói muốn gặp, là ông ấy?”

Trước đây, Chu Nghiên đã từng nói với cô là muốn cùng đạo diễn ăn một bữa cơm, nói chuyện công việc.

Hứa Trĩ Ý đối với lịch trình của Chu Nghiên, từ trước đến nay không phải là loại sẽ đập vỡ nồi đất hỏi đến cùng, bọn họ đều sẽ cho đối phương không gian riêng tư.

Coi như là hỏi, cũng sẽ không hỏi quá chi tiết.

Cho nên cô cũng không biết vị đạo diễn buổi chiều Chu Nghiên đi gặp là Chương Gia Lương.

Chu Nghiên gật đầu.

Hứa Trĩ Ý tính toán thời gian, nhẹ giọng: “Đã lâu lắm rồi tôi chưa gặp đạo diễn Chương, sức khỏe ông ấy có tốt không?’

Chu Nghên mỉm cười: “Cũng không tệ lắm, nhìn qua khỏe khoắn.”

Hứa Trĩ Ý nhướng mày: “Vậy là tốt rồi.”

Chu Nghiên nhéo nhéo lỗ tai cô, thấp giọng hỏi: “Có muốn cùng đạo diễn Chương gặp mặt ăn một bữa cơm không?”

Hứa Trĩ Ý sửng sốt, nâng mắt lên nhìn Chu Nghiên, liền hiểu ra: “Đạo diễn Chương muốn gặp em?”

Chu Nghiên gật đầu.

“Anh giật dây?” Hứa Trĩ Ý hỏi.

Chu Nghiễm cười mà không nói nhìn cô, im lặng một lát mới nói: “Em tự tin về anh như vậy à?”

Hứa Trĩ Ý không đáp lời, nhưng nghe ra ẩn ý trong lời nói của Chu Nghiên. Không phải là anh giật dây, không nói đến việc hiện tại anh không có bản lĩnh kết nối Chương Gia Lương và Hứa Trĩ Ý, cho dù là có anh cũng sẽ không làm.

“Thật xin lỗi.” Hứa Trĩ Ý ngoan ngoãn xin lỗi.

Chu Nghiên nhướng mày: “Hửm?”

Đối diện với ánh mắt của anh, Hứa Trĩ Ý kéo áo ngủ của anh, nhỏ giọng nói: “Hiểu lầm anh.”

Chu Nghiên sờ sờ đầu cô, nói thẳng: “Ông ấy hỏi thăm tình trạng hai năm nay của em, cũng nói đã lâu không gặp em, muốn gặp em, em thấy sao?”

Hứa Trĩ Ý gật đầu: “Được, em không thành vấn đề.”

Cô nhìn Chu Nghiên: “Hôm nào?”

Chu Nghiên: “Đạo diễn Chương nói chỉ cần em có thời gian là được, em xem hôm nào sắp xếp được phân cảnh, chúng ta cùng nhau ăn cơm tối.”

Hứa Trĩ Ý: “Được, ngày mai em sẽ xem.”

Chu Nghiên “Ừ” một tiếng, vuốt đầu cô dỗ dành, nhẹ giọng nói: “Trĩ Ý nhà chúng ta——” Anh dừng một chút, đột nhiên cười nói: “Vận may sẽ càng ngày càng tốt.”

Hứa Trĩ Ý chớp chớp mắt với anh, tự tin nói: “Em cũng cảm thấy vậy.”

Cô vì may mắn còn chưa giáng xuống, đã tích góp được rất nhiều thực lực. Chỉ cần vận may đến, cô nhất định có thể dùng thực lực của mình chinh phục tất cả những gì cô mong muốn.

Không ai biết khi nào may mắn rơi vào đầu mình sẽ đến, vậy tức là nó đang đến, cứ cố gắng chuẩn bị tốt nhất đầy đủ nhất là được.

Chỉ cần bạn làm việc chăm chỉ, sớm muộn gì thì may mắn cũng sẽ đến.

Đây là một câu mà lúc nào cũng Hứa Trĩ Ý nhớ trong lòng, cũng là một câu nói dùng để cổ vũ bản thân trong lúc thất bại của cô.

Mỗi người đều có vận may và vận xui, đều bình đẳng. Nhất định phải tin rằng, Bĩ cực thái lai.

-

Hai ngày sau, không biết Chu Nghiên đang bận cái gì.

Dù sao Hứa Trĩ Ý sớm hay muộn gì cũng ở trường quay, trải qua khoảng thời gian cùng một khách sạn hai đường sinh hoạt.

Thứ sáu hôm nay, Hứa Trĩ Ý muốn cùng Chương Gia Lương ăn cơm.

Lúc Chu Nghiên nhắc tới việc Chương Gia Lương muốn gặp cô, ngày hôm sau cô liền xem lịch sắp xếp phân cảnh, cũng xác nhận với Viên Minh Chí, hôm nay sẽ không thêm phân cảnh nào khác, cô quay xong khoảng năm giờ chiều là có thể đi.

Không biết có phải là đã lâu không gặp Chương Gia Lương hay không, Hứa Trĩ Ý bắt đầu từ sáng sớm, đã hơi căng thẳng.

Đến buổi chiều, loại cảm giác căng thẳng này tăng lên, khiến cô không ngừng uống nước.

Những người khác căng thẳng thì chạy tới WC, Hứa Trĩ Ý căng thẳng thì lại uống nước.

Bồ Hoan thấy cô như vậy, dở khóc dở cười: “Chị, chị thật sự căng thẳng đến vậy à?”

Hứa Trĩ Ý gật đầu: “Không lâu sau khi bộ phim của bọn chị công chiếu, chị đã không gặp đạo diễn Chương nữa, em nói xem chị có nên căng thẳng không?”

Một điểm quan trọng là, cô luôn cảm thấy ánh mắt Chương Gia Lương nhìn mình rất kỳ quái. Trước đây Hứa Trĩ Ý có rất nhiều suy đoán, nhưng không có mặt mũi nói ra.

Tất nhiên, bây giờ cô cũng ngại nói.

Bồ Hoan cười: “Thư giãn đi, còn ba cảnh quay nữa là xong rồi.”

Hứa Trĩ Ý “Ừ” một tiếng: “Chị đi tìm đạo diễn Viên bàn về cảnh tiếp theo.”

Chỉ có như vậy mới có thể phân tán sự căng thẳng của cô.

“Đạo diễn Viên.” Hứa Trĩ Ý đi đến bên cạnh đạo diễn Viên: “Nói cho tôi nghe một chút về cảnh quay tiếp theo đi?”

Viên Minh Chí nhìn cô: “Sao hôm nay lại yêu cầu tôi chỉ dẫn diễn?”

Hứa Trĩ Ý: “Căng thẳng, nhìn không ra thứ gì khác?”

Viên Minh Chí mỉm cười, hỏi: “Căng thẳng cái gì?”

Anh ấy tò mò: “Không phải hôm nay có hẹ ăn cơm sao? Với ai vậy?”

Trước đó anh ấy không hỏi, Hứa Trĩ Ý cũng không nói.

Hứa Trĩ Ý cười cười, há miệng nói: “Với Chương ——”

Lời sau còn chưa nói ra, Viên Minh Chí đứng bên cạnh cô bỗng nhiên ai da một tiếng: “Ai mời đạo diễn Chương tới vậy.”

Hứa Trĩ Ý sửng sốt, theo ánh mắt Viên Minh Chí quay lại xem, nhìn thấy Chương Gia Lương được Chu Nghiên dìu vào.

Cô theo bản năng dụi dụi mắt, sợ mình bị hoa mắt.

“Đạo diễn Chương.” Viên Minh Chí trước tiên là nghênh đón, hơi khom lưng xuống: “Sao ngài lại tới đây?”

Chương Gia Lương nắm chặt với anh ấy, cười ha hả nói: “Tôi nghe nói các cậu quay phim ở đây, nên tới xem.”

Viễn Minh Chí: “Vậy phải xin ngài hướng dẫn nhiều hơn rồi.”

Viên Minh Chí mặc dù là đạo diễn vàng của phim truyền hình, bia bạo biểu, phim truyền hình bạo biểu, nhưng ở trước mặt Chương Gia Lương, lại là hậu bối.

Rất nhiều người trong giới đạo diễn phim điện ảnh và phim truyền hình dù lợi hại đến đâu nhưng khi nhìn thấy Chương Gia Lương, đều phải ngoan ngoãn nghe giáo huấn, nghe ông dạy dỗ.

Chương Gia Lương xua xua tay: “Già rồi.”

Ông nói đùa: “Không nói đến hướng dẫn, hôm nay đến đây cũng không phải để hướng dẫn cậu quay phim.”

Viên Minh Chí hơi sửng sốt, đột nhiên hiểu ra.

Anh ấy nhìn về phía Hứa Trĩ Ý, chần chờ nói: “Ngài đây là vì Trĩ Ý mà đến?”

Chương Gia Lương không trả lời, nâng mắt lên nhìn người đang đứng ngây ngốc cách đó không xa, hô: “Trĩ Ý.”

Hứa Trĩ Ý hoàn hồn.

Chương Gia Lương: “Không quen tôi sao?”

Hốc mắt Hứa Trĩ Ý hơi nóng lên, mím môi nở nụ cười: “Nào dám.”

Cô bước nhanh hơn đến gần, đứng trước mặt Chương Gia Lương: “Đạo diễn Chương.”

Chương Gia Lương đánh giá cô một lát, gật gật đầu: “Không tồi, càng ngày càng xinh đẹp.”

Ông hỏi: “Có muốn một cái ôm của đạo diễn Chương không?”

Hứa Trĩ Ý: “Muốn.”

Hai người ôm nhau trong phút chốc ngắn ngủi.

Sau khi buông ra, Chương Gia Lương nói: “Đến đây, đỡ tôi qua đó, để tôi xem hiện tại cô quay phim như thế nào.”

Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên đứng một bên nhìn nhau, nhẹ giọng nói: “Được.”

Chương Gia Lương vừa đến, bầu không khí trên phim trường đều thay đổi.

Viên Minh Chí tuy cũng là đạo diễn nổi tiếng, nhưng anh ấy không hề kiêu ngạo, mọi người cũng đều rất thân thiết, nhìn thấy anh ấy không đến mức sinh ra loại cảm giác kính sợ này.

Nhưng Chương Gia Lương thì khác.

Chương Gia Lương mấy năm gần đây mai danh ẩn tích, không có tin tức gì lộ ra.

Rất nhiều truyền thông thậm chí còn nói, ông hẳn là đã rút lui, bộ phim Chu Nghiên và Hứa Trĩ Ý hợp tác, chính là tác phẩm cuối cùng ông để lại cho mọi người.

Đây cũng là lý do vì sao tác phẩm của bọn họ, lại để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người như vậy.

Một là chọn diễn viên tốt, kết cục be vĩnh viễn để lại ấn tượng sâu sắc hơn he, hai là có tin đồn nói rằng đó là Chương Gia Lương dựa trên câu chuyện có thật của mình chuyển thể thành, có nguyên mẫu, kết thúc của nguyên mẫu, cũng là be.

*be: bad ending (kết buồn)/he: happy ending (kết có hậu, vui vẻ)*

Cả hai cùng nhau kết hợp với nah, khiến cho nhiều người hâm mộ và khán giả coi bộ phim trở thành ánh trăng sáng trong tâm trí của họ.

Ánh trăng sáng thiêng liêng và không thể làm tổn thương.

Hứa Trĩ Ý còn chưa kịp hàn huyên với Chương Gia Lương, đã bị Chương Gia Lương thúc giục đọc kịch bản rồi.

Cô không có cách nào, chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý.

Một cảnh quay xong, Hứa Trĩ Ý giống như học sinh vậy, đứng ở trước mặt Chương Gia Lương, chờ ông bình luận.

“Đạo diễn Chương.”

Chương Gia Lương nhìn bộ dáng này của cô, hoảng hốt trở lại bốn năm trước.

Ông hơi khựng lại một chút, nhìn về phía Chu Nghiên: “Tạm thời tôi không bình luận, để Chu Nghiên đánh giá diễn xuất vừa rồi của cô.”

Hứa Trĩ Ý: “...”

Chu Nghiên: “...”

Hai người liếc nhau một cái, Chu Nghiễm cười khẽ: “Nếu tôi bình luận hơi quá đáng, Hứa lão sư sẽ không tức giận chứ?”

Dứt lời, Hứa Trĩ Ý còn chưa nói gì, Chương Gia Lương khẽ nhíu mày nói: “Sao lại gọi là lão sư, hai người không quen nhau à?”

Nhân viên công tác: “Hả??!!”

Tác giả có lời muốn nói: Ý Ý:..

Chu Nghiên:.

Đạo diễn Chương: Không cần cảm ơn.

-

Có hai chương !!!! Hãy đến trước 9 giờ!!! Cảm ơn các thiên thần đã ném vé bá vương hoặc dịch tưới dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian 2021-08-14 18:09:04 ~ 2021-08-15 17:56:01 nha ~

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã thả bom nước cạn: Vân Vân 1 quả;

Cảm ơn thiên thần nhỏ đã ném lựu đạn: Fans bự Địch Thịnh Thịnh 1 quả;

Cảm ơn các thiên thần đã ném mìn: LiXiaoXiao 2 bình; Gsy, Băng Nhi, fans bự Địch Thịnh Thịnh 1 quả.

Cảm ơn dịch tưới dinh dưỡng của các thiên thần nhỏ: IDo 79 bình; Duy C, 1985795220; Tiểu q 12 bình; Hứa Tử, Chưa muộn 10 bình; Áo vest của tôi 9 bình; LiXiaoXiao 8 bình; Bình thường không đặc sắc yyds, Sawadika 7 bình; 41922377 6 bình; 23645667, Sênh Hi Y, Violet, 24806402, Nồi nồi quách 5 bình; Rita 4 bình; 44239031 3 bình; Lạp lạp lạp bẹp, Lamlam, Sốt khoai sọ nghiền cam, Tùy cơ đặt tên, fans bự Địch Thịnh Thịnh 2 bình. Dải Ngân Hà có các ngôi sao, Salary, Méo mó, Phụ bà, Thanh Tiêu, ●●●● Đảo Mạch Thần, 42816893, Khoai lang đậu đỏ a, Farewell, Tiểu Lý bùm bùm, Cục cưng khốn khổ buồn ngủ, Nhiễm, bxszd 1 bình;

Cảm ơn các bạn rất nhiều vì sự hỗ trợ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!

The Calantha

The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương toàn hơn 5000 chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ

Chương kế tiếp