Diễn Đến Thành Thật

Chương 48
Khi Chu Nghiên dựa theo vị trí mà Hứa Trĩ Ý chia sẻ tìm ra hai người họ, thấy hai cô nàng đang ngồi xổm ở ven đường, trông có vẻ hơi đáng thương.

Gió lạnh buốt thấu xương, anh cau mày, để cho Hứa Trĩ Ý và Nghê Toàn lên xe.

Khi Hứa Trĩ Ý và Nghê Toàn lên xe, nhiệt độ trong xe cao hơn, ghế ngồi cũng ấm áp.

"Đắp thảm lên đi." Chu Nghiên và Nghê Toàn gật đầu chào nhau, nói với Hứa Trĩ Ý.

Hứa Trĩ Ý nghe, nở nụ cười: "Không lạnh lắm đâu mà."

Chu Nghiên không tin, trực tiếp nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô: "Này mà không lạnh?"

Hứa Trĩ Ý: "..."

Cô hơi quẫn, ngượng ngùng nói: "Phía sau còn có người đấy."

Ghế sau còn có một cái thảm, Nghê Toàn đắp thảm lên, nhìn hai người bọn họ: "Cứ coi như tôi không tồn tại là được."

"..."

Hứa Trĩ Ý: "Kia không tốt lắm đâu."

Nghê Toàn liếc cô một cái: "Hai người khoe ân ái trước mặt tôi đâu có thấy không tốt.”

Hứa Trĩ Ý bị vạch trần cũng không cảm thấy xấu hổ, cô hừ khẽ: "Cái đó không giống nhau."

Nghe được hai người đấu võ mồm, Chu Nghiên gần như không thấy được mà cong môi dưới, thấp giọng hỏi: "Muốn đi bệnh viện kiểm tra không?"

Hứa Trĩ Ý sửng sốt, vội lắc đầu: "Thật sự không sao đâu anh, bác sĩ ở sân trượt tuyết đã xem qua cho bọn em rồi.”

Chu Nghiên nghe thấy cô đảm bảo lẫn nữa mới cảm thấy yên tâm.

Anh liếc nhìn thời gian, đã đến giờ ăn tối.

"Hai vị tiểu thư muốn ăn gì?"

Hứa Trĩ Ý nhìn Nghê Toàn: "Cô muốn ăn gì? Ăn lẩu không ?"

Nghê Toàn sửng sốt một chút, nhìn hai người: "Không thể nào, hai người muốn ăn cơm với tôi hả?"

Hứa Trĩ Ý liếc nhìn cô ấy: "Có vấn đề gì không?"

“Không có vấn đề.” Nghê Toàn cười nói: “Nhưng tôi không muốn làm bóng đèn.”

Hứa Trĩ Ý nghẹn.

Nghê Toàn nói: "Chu Nghiên, anh chỉ cần tìm chỗ nào có thể dừng xe rồi thả tôi xuống là được, tôi sẽ về nhà ăn cơm."

Chu Nghiên nhìn Hứa Trĩ Ý.

Hứa Trĩ Ý im lặng một lúc, sau đó quay sang nhìn Nghê Toàn: "Cô chắc chứ?"

“Chắc chắn rồi.” Nghê Toàn không muốn trở thành một bóng đèn tỏa sáng bốn phương tám hướng đâu.

Cô ấy đã nói như vậy, Hứa Trĩ Ý không còn khăng khăng nữa.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi taxi không tiện, chúng tôi đưa cô về nhà nhé?"

Nghê Toàn sững sờ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Trĩ Ý, cô ấy không còn từ chối nữa: "Cảm ơn."

"Không có gì."



Sau khi đưa Nghê Toàn về nhà, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên mới thực sự tận hưởng thế giới của hai người.

Tại thời điểm này, các con đường đều bị tắc, mấy nhà hàng nổi tiếng cũng đã kín chỗ.

Hứa Trĩ Ý lấy điện thoại ra xem, sau đó nhìn Chu Nghiên: "Chúng ta về nhà ăn cơm nhé?"

Chu Nghiên: "Được."

Tranh thủ thời gian đèn đỏ, anh nắm tay Hứa Trĩ Ý mà niết.

Hứa Trĩ Ý cố nén cười: "Anh làm sao vậy?"

Cô trêu anh: "Anh muốn nắm tay em hả?"

Chu Nghiên rũ mi nhìn cô, ánh mắt anh theo lông mày của cô rơi xuống, rơi trên đôi môi cánh hoa của cô, hầu kết lăn lộn nói: "Anh muốn hôn em."

"..."

Bất thính lình nói trắng ra như thế này khiến Hứa Trĩ Ý đỏ mặt.

Cô theo bản năng liếm môi dưới, nhìn vào đôi mắt tối đen như mực của Chu Nghiên, thì thầm: "Về nhà lại cho anh hôn.”

Chu Nghiên cong môi.

Sau khi im lặng một lúc, Hứa Trĩ Ý đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm.

Chu Nghiên thuận miệng hỏi: "Em nhìn gì vậy?" Hứa Trĩ Ý: "Tiểu khu vừa rồi hình như là chỗ Nghê Toàn ở đúng không?"

Chu Nghiên nhìn cô, ý tứ rõ ràng, anh không biết.

Hứa Trĩ Ý hỏi xong mới phát hiện mình đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc cỡ nào, cô mỉm cười gửi cho Nghê Toàn một tin nhắn.

Hứa Trĩ Ý: "Gửi địa chỉ nhà cô cho tôi."

Nghê Toàn : "?"

Hứa Trĩ Ý: "Mau lên, cái loại số nhà ấy.”

Nghê Toàn : "Cô muốn làm gì?"

Hứa Trĩ Ý: "Cô đoán xem."

Nghê Toàn : "..."

Hứa Trĩ Ý: "Cô nhanh giùm đi.”

Nghê Toàn không lay chuyển được Hứa Trĩ Ý, chỉ có thể gửi cho cô.

Hơn nữa, cho dù cô ấy không gửi, Hứa Trĩ Ý hơi tìm người hỏi một chút là biết.

Sau khi đến địa chỉ nhà Nghê Toàn, Hứa Trĩ Ý nhấp vào phần mềm màu vàng.

Nhìn quanh một lượt, cô hỏi Chu Nghiên: "Lần trước anh gọi cơm hộp cho em là của nhà nào đấy?”

Chu Nghiên lập tức hiểu cô muốn làm gì: "Đưa cơm cho Nghê Toàn?"

Hứa Trĩ Ý gật đầu: “Cá hấp ở nhà đó không tồi.”

Chu Nghiên lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho đối phương, anh hỏi: “Còn mua cái gì không?”

“Tặng cho cô ấy một bữa tối dưới ánh nến thế nào?” Hứa Trĩ Ý nói.

Chu Nghiên nhếch khóe miệng: "Được."

Nói xong với quán cơm, Hứa Trĩ Ý lẩm bẩm: "Lại gửi hoa cho ấy thì sao nhỉ?”

Cô nói: "Đón Giáng sinh một mình, tội nghiệp quá."

Chu Nghiên dở khóc dở cười: "Muốn gửi thì gửi đi."

Hứa Trĩ Ý trả lời, tẩy não cho bản thân: "Em thật là chỉ thấy cô ấy một mình lẻ loi mới đưa thôi mà.”

Chắc chắn không phải vì áy náy, tuyệt đối không phải vì thích.

Chu Nghiên lắng nghe, trong đôi mắt hiện lên ý cười.

Bạn gái của anh, lúc mạnh miệng cũng thật đáng yêu.

Vì tắc đường nên lúc Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên đến nhà Nghê Toàn thì cô ấy đã nhận được hoa tươi và bữa tối rồi.

Nghê Toàn không chỉ không cảm động mà còn khiêu khích gửi cho cô một bức ảnh.

Nghê Toàn : "Hai người mới đến à? Thảm thế, tôi đi ăn cơm đây."

Hứa Trĩ Ý: "...Chúc cô mập lên mười cân.”

Nghê Toàn: "Mập tôi cũng nhận.”

Dù sao thì hôm nay cô cũng sẽ ăn hết mấy thứ trên bàn.

Đây vẫn là lần đầu tiên có người tặng hoa tặng bữa tối Giáng sinh cho cô ấy. Tất nhiên trước kia cũng có, nhưng không giống nhau.

Nghê Toàn nhìn một bàn đầy thức ăn cùng những bông hoa kiều diễm ướt át, cầm bình hoa đến cắm hoa vào, chụp thêm mấy tấm ảnh đẹp đăng lên weibo.

[Nghê Toàn V: Giáng sinh vui vẻ. ]

Khi Hứa Trĩ Ý nhìn thấy weibo của cô ấy, cô khẽ hừ một tiếng, ngạo kiều cho aoo ấy một lượt like.

Chu Nghiên nhìn bạn gái ngạo kiều nhà mình, đưa tay lên xoa tóc cô.

"Muốn ăn gì?”

Đôi mắt Hứa Trĩ Ý cong cong: "Em cũng muốn bữa tối dưới ánh nến."

Chu Nghiên: "..."



Sau khi ăn bữa tối dưới ánh nến do Chu Nghiên làm, Hứa Trĩ Ý cũng đăng cái weibo, phát cái ảnh chụp, chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ.

Nhìn thấy bức ảnh của cô, đám cư dân mạng muốn cắn cp Hứa Nghê cả đời vội tập trung nhìn vào.

Ồ, ảnh chụp bữa tối của hai người không giống nhau, rõ ràng là không ăn cùng nhau, trong lúc nhất thời fan cp Hứa Nghê còn có chút thất vọng.

Hứa Trĩ Ý không quan tâm đến những điều này, cô mệt mỏi dựa vào bên cạnh Chu Nghiên, líu ríu nói chuyện với anh.

Hỏi anh về chuyện quân đội, kể chuyện của mình.

Hai người liên miên cằn nhằn trò chuyện, không giống những đôi tình nhân bình thường.

Đã quên mất ai là người chủ động, hai người ôm nhau, môi dán vào nhau phát ra những âm thanh kỳ lạ.



Bóng đêm nồng đậm, không khí Giáng sinh nồng đậm.

Bầu không khí mơ hồ lan rộng trong phòng, lấp đầy toàn bộ căn phòng. Bọn họ dùng phương thức nguyên thủy nhất bày tỏ nỗi nhớ và tình yêu dành cho nhau.

Đêm càng lúc càng sâu.



Sáng hôm sau, khi Hứa Trĩ Ý tỉnh dậy, Chu Nghiên đã không còn ở nhà.

Toàn thân cô đau nhức, kiểm tra điện thoại thì có một tin nhắn của Chu Nghiên trên WeChat. Anh đã trở lại quân đội, vài ngày nữa sau khi huấn luyện xong thì anh sẽ trở lại, bên ngoài đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho Hứa Trĩ Ý, để cô ăn xong thì tiếp tục nghỉ ngơi.

Nhìn thấy những con chữ liên miên cằn nhằn của anh, Hứa Trĩ Ý nằm trên giường, lắc lắc chân vui vẻ trả lời: ‘Biết rồi.’

Trả lời xong, Hứa Trĩ Ý đứng dậy rửa mặt, ăn bữa sáng tình yêu mà Chu Nghiên làm cho cô.

Vài ngày sau, Hứa Trĩ Ý vội vàng bận rộn, tham gia hoạt động lễ mừng năm mới, đi các loại thảm đỏ thịnh yến của các tạp chí lớn.

Vào đêm giao thừa, Chu Nghiên vì sự sắp xếp của quân đội, không trở về cùng cô.

Hứa Trĩ Ý không ngại, cùng anh qua cả đêm giao thừa trên điện thoại.

Nguyên đán qua đi, Hứa Trĩ Ý cũng phải vào đoàn phim bắt đầu đọc kịch bản của bộ phim mới.

Nhận bộ phim này, cô rất khiêm tốn.

Năm trước, cô đã gặp đám người đạo diễn Đổng Kì và biên kịch Lâm Sơn, xác định nhân vật.

Đúng như những gì Chương Gia Lương đã giới thiệu với cô, đây là một bộ phim văn nghệ chính kịch mang chút u buồn. Nhân vật chính là một ca sĩ, mới vài tuổi đã bị bán vào rạp hát, bắt đầu con đường học nghệ.

Cả đời cô ấy thật sự quá khổ, gặp được rất nhiều người, cũng để lại rất nhiều màu sắc trong cuộc đời của cô ấy.

Chẳng qua cuối cùng lại kết thúc trong bi kịch.

Khi quyết định vai diễn, Hứa Trĩ Ý không hỏi nam diễn viên là ai, cho đến khi cô đọc kịch bản, nam diễn viên được định ra chính là Mạnh Tiến, chính là nam diễn viên lần trước hợp tác với Chu Nghiên mà cô và Thịnh Đàn cuồng khen.

Đương nhiên, đây không phải là điều Hứa Trĩ Ý bất đắc dĩ, càng làm cho cô bất đắc dĩ hơn là, trong kịch bản có một nhân vật sư huynh mà vai nữ chính quen biết từ nhỏ, chính là Triệu Thịnh Duệ.

Thịnh Đàn nghe xong sắp xếp vai diễn trong bộ phim mới của cô, vì Hứa Trĩ Ý bi ai nửa phút.

"Chu Nghiên có biết không?"

Hứa Trĩ Ý thở dài: "Tớ không chắc."

Thịnh Đàn mỉm cười: "Đừng sợ, cùng lắm thì cho thầy Chu của chúng ta ăn thêm hai bình giấm chua thôi."

Hứa Trĩ Ý không nói gì, không hiểu nói: "Tớ không hiểu, cát xê bộ phim này của đạo diễn thấp như thế, tại sao Triệu Thịnh Duệ lại nhận?"

Hơn nữa còn là một vai phụ.

Thịnh Đàn: "Ai mà biết.”

Hứa Trĩ Ý buồn bã nói: "Tớ lại phải đi dỗ người.”

Thịnh Đàn cười tủm tỉm: "Sợ cái gì, dù sao cậu cũng dỗ được người ta mà.”

Hứa Trĩ Ý bĩu môi.

Sau khi trò chuyện với Thịnh Đàn, Hứa Trĩ Ý run rẩy mở WeChat của Chu Nghiên nói cho anh biết ‘tin tức tốt’ này.

Nhưng mà thật ra hai người đều biết, đây là công việc, cho dù Chu Nghiên có chút khó chịu nhưng cũng sẽ không thêm cái gì.

Ngày hôm sau, Hứa Trĩ Ý bay đến An thành đọc kịch bản.

Vừa mới đến khách sạn, cô đã đụng phải Mạnh Tiến, sau khi chào hỏi nhau, cô lại gặp Triệu Thịnh Duệ.

Hứa Trĩ Ý và Triệu Thịnh Duệ đã lâu không gặp nhau, đột nhiên chạm mặt còn có chút không thích ứng.

Triệu Thịnh Duệ nhìn cô, hơi dừng một chút, nói: "Trĩ Ý, đã lâu không gặp."

Hứa Trĩ Ý mỉm cười: "Đã lâu không gặp."

Vẻ mặt cô bình tĩnh: "Tôi về phòng trước đi, tối gặp lại."

Triệu Thịnh Duệ lên tiếng trả lời.

Đến phòng khách sạn thu dọn đồ đạc cho tốt, Hứa Trĩ Ý thu thập xong rồi đi ra ngoài.

Lần đầu tiên các diễn viên trong đoàn làm phim gặp nhau, Đổng Kỳ đã sắp xếp cho họ ăn trưa cùng nhau, cho nên họ khá hiểu nhau.

Trước khi đi ra ngoài, Hứa Trĩ Ý sâu kín thở dài: "Hoan Hoan."

"Vâng?"

Cô dựa vào trên người Bồ Hoan thở dài: "Em nói xem, sao mệnh của chị lại khổ như thế chứ.”

Bồ Hoan: "..."

Diễn tinh lại bắt đầu biểu diễn rồi.

Chương kế tiếp