Diễn Đến Thành Thật

Chương 64
Tám giờ tối hôm sau, phim 《Lục Đằng》chiếu trailer ba mươi giây.

Trailer vừa được chiếu đã nhận được rất nhiều phản hồi.

Đổng Kỳ là một đạo diễn rất giỏi, cả bên biên tập cũng không kém cạnh gì.

Chỉ có trailer ba mươi giây thôi nhưng lại khiến mọi người cảm nhận được bầu không khí căng thẳng ở thời đại trong phim, một câu hí của Hứa Trĩ Ý hát lên khiến cư dân mạng rất kinh ngạc.

Lúc công bố diễn viên chính thức, mọi người cảm thấy nếu cô đóng vai này, chắc cũng có thể coi là ổn, nhưng tới đoạn hát tuồng, mọi người nghĩ sẽ có giáo viên chuyên nghiệp lồng tiếng thay, không ngờ rằng cô sẽ tự mình xướng lên như thế.

Ngoại trừ Hứa Trĩ Ý, diễn viên khác là Mạnh Tiến được mọi người mong chờ, cũng khiến người người trầm trồ.

Một trailer ngắn ngủn, nhưng lại gợi lên lòng hiếu kỳ của rất nhiều người, họ hận không thể bây giờ chạy ra rạp chiếu phim, được xem bộ phim này ngay lập tức.

“A a a a a a tạo hình của Hứa Trĩ Ý trong phim siêuuuu đẹp luôn!”

“Đậu đậu đậu má!! Gkdgkd!!”

[Gkdgkd (ngôn ngữ mạng TQ): 搞快点: Nhanh lên]

“Hu hu hu mau mau tới quốc khánh đi, tôi chờ không kịp nữa rồi.”

“Hứa Trĩ Ý vip pro!”

“Cảm giác như là lâu lắm rồi không thấy vợ tôi quay phim chiếu rạp ấy!! Tôi phải kéo cả nhà đi coi mới được.”

"Trời ơi trời ơi, cảnh ngã kia trông sót quá."

“Hu hu hu ai mà ngờ được chỉ có ba mươi giây cũng khiến tôi phải khóc lên.”

“Đm đm đm!! Tuyệt cmn vời, cứ như là được quay lại cái thời hồi thập niên bốn mươi năm mươi ấy.”

… …

Trước đêm ra mắt dự án phim, Bồ Hoan đã retweeted công khai hậu trường của Hứa Trĩ Ý sau mười phút thời điểm công khai trailer.

Vừa share xong, cô click vào xem trailer.

Cô cũng như cộng đồng mạng, lần đầu xem trailer.

Xem xong, Hứa Trĩ Ý cực kỳ chấn động.

Lúc quay phim, thật ra bầu không khí ở đó không mạnh mẽ như vậy, nhưng qua sự cố gắng của nhân viên hậu kỳ, ánh sáng và âm nhạc cùng với biên tập phối hợp lại, khiến người xem dường như đã quay lại thời đại đó, trực tiếp xem vở “Tuồng” đó.

Hứa Trĩ Ý xem lại hai lần, sau đó mới kéo xuống dưới xem bình luận của cư dân mạng.

Đối với bộ phim mới này, cô rất hồi hộp.

Đối với kỹ năng diễn xuất của mình cô rất có tự tin, nhưng đối với trailer của phim, có thể nhận được sự ủng hộ của cư dân mạng hay không, cô cũng không chắc lắm. Đã vấp phải chỗ này rất nhiều lần rồi, chuyện này khiến cô càng cẩn thận hơn.

Kéo xuống dưới, Hứa Trĩ Ý đọc bình luận của cư dân mạng thì sửng sốt.

Cô ngẩng đầu nhìn Bồ Hoan đang đứng bên cạnh, trầm giọng hỏi: “Hoan Hoan, chị Thiến lại mua thủy quân cho em à?”

Bồ Hoan thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, dở khóc dở cười: “Không có đâu.”

Hứa Trĩ Ý không tin cho lắm, “Thật á?”

“Thật mà.” Bồ Hoan biết cô đang ngạc nhiên cái gì, vội vàng nói: “Tôi đọc rồi, mấy bình luận này đều là cảm xúc thật sự đó, trông không giống mấy câu xà lơ của thủy quân.”

Hứa Trĩ Ý “Ồ” một tiếng, nhưng vẫn không tin tưởng.

Bồ Hoan ngồi bên cạnh cô, cổ vũ nói: “Chị à, chị phải tin bản thân mình chứ! Bộ phim này rất hay đó.”

Nghe vậy, Hứa Trĩ Ý cười một cái, “Chị biết bộ phim này hay mà.”

Nhưng cô sợ trên người mình đúng là đang có bùa chú gì đó, như vậy không tốt lắm.

Cô đang xem, mới vừa nói với đạo diễn những cảnh lát nữa cô phải quay thì Chu Nghiên đi tới phía cô.

“Đang coi gì thế?”

Hứa Trĩ Ý đưa điện thoại cho anh xem, “Anh nhéo em một cái đi, em cứ ngỡ mọi thứ như đang mơ ấy.”

Chu Nghiên nhìn một lượt, sau đó dời đường nhìn sang mắt cô.

Anh dừng một chút, trầm thấp nói: “Nhéo chỗ nào?”

“?”

Hứa Trĩ Ý không tin anh sẽ nhéo mình thật.

Cô chớp chớp mắt, chần chừ nói: “Mặt à?”

Chu Nghiên nghe theo: “Ừ.”

Hứa Trĩ Ý thấy tay anh đưa lại gần, híp mắt lại theo bản năng, lẩm bẩm nói: “Anh nhéo nhẹ thôi, đừng để lại dấu vết gì, lát nữa còn đóng phim đó.”

Vừa nói xong, môi cô nóng lên.

Hứa Trĩ Ý mở mắt ra nhìn về phía Chu Nghiên, “Anh –”

Chu Nghiên nhẹ nhàng cắn khóe môi cô, giọng nói nặng nề: “Không nỡ nhéo, như vậy có được không?”

“…”

Vành tai Hứa Trĩ Ý nóng lên, dùng tay đẩy người ra, “Anh làm gì đó.”

Cô giả vờ dùng tay quạt gió, ánh mắt ngó lung tung, “Xung quanh nhiều nhân viên lắm đó.”

Tuy rằng quan hệ của hai người đã úp úp mở mở trong đoàn phim thôi, nhưng cô vẫn không dám công khai dính dính ngọt ngào với Chu Nghiên ở chỗ đông người.

Chu Nghiên nhìn biểu cảm chột dạ của cô, buồn cười nói, “Ừ, vậy lần sau anh sẽ hôn em chỗ vắng người.”

Hứa Trĩ Ý lườm anh một cái.

Chu Nghiên mỉm cười, rũ lông mi nhìn cô, “Còn cảm thấy mình đang mơ không?”

“Hết rồi.” Hứa Trĩ Ý nhìn anh, cong môi cười, “Chu Nghiên, bộ phim này của em được khen nhiều lắm á.”

Chu Nghiên gật đầu, “Anh biết rồi.”

Anh ở bên kia cũng dành chút thời gian ra xem thử, “Giỏi quá.”

Hứa Trĩ Ý cong cong đôi mắt, “Vậy khi nào phim chiếu, chúng ta cùng đi xem nhé?”

Chu Nghiên: “Ừ.”

“Nhưng có một cái vấn đề.” Chu Nghiên nhìn cô chằm chằm.

Hứa Trĩ Ý thoát weibo, thuận miệng hỏi: “Vấn đề gì cơ?”

“Phim của hai chúng ta chiếu cùng lúc, vậy xem phim nào trước?” Chu Nghiên nghiêm túc dò hỏi.

Hứa Trĩ Ý: “…”

Cô đối diện với Chu Nghiên ba giây, “Xem của em trước đi, em sợ xem của anh trước thì em không muốn xem của em nữa.”

Nếu so cô với Chu Nghiên, tất nhiên là Chu Nghiên giỏi hơn rồi.

Chu Nghiên bất đắc dĩ, nhéo nhéo má cô, “Tự tin với bản thân mình hơn đi bạn nhỏ Hứa à.”

Anh hờ hững nói: “Em cũng rất giỏi đó.”

Hứa Trĩ Ý cười, “Vậy để tới lúc đó rồi tính.”

Chu Nghiên không ý kiến gì.

-

Nói chuyện phiếm xong, Chu Nghiên đối diễn cùng Hứa Trĩ Ý.

Trong phim, cảnh này là cảnh đêm cuối cùng bọn họ cùng nhau trải qua.

Cảm nhận phong cảnh mỹ lệ của Shangri-La, Đàm Sơ rủ Dư Chinh leo lên nóc homestay xem trăng và sao.

Bọn họ ở trong căn nhà dân nằm ở khu vực hẻo lánh, trên mái nhà chỉ có hai bọn họ.

Nằm trên ghế lười, Đàm Sơ nhẹ giọng trò chuyện với Dư Chinh.

Bọn họ không nói về tương lai, cũng không nói về chuyện sau đêm nay.

Dư Chinh muốn hai người đi cùng nhau. Nhưng ngay từ đầu Đàm Sơ đã không muốn cùng đi với anh.

Cô muốn rời khỏi đây.

Có Dư Chinh ở bên cô trên đoạn đường vừa qua, cô chết cũng không hối hận.

Đàm Sơ không có nguyện vọng gì, cũng không dám có. Cô cảm thấy nếu có thể làm được cô cũng sẽ không làm, từ khi biết mình bị bệnh nan y, cô từng ước rằng kết quả chẩn đoán bị sai rồi, hy vọng bản thân còn rất nhiều thời gian sống. Nhưng cho dù cô có cầu nguyện như thế nào đi chăng nữa, dù cho mong mỏi lần tiếp theo tới bệnh viện kiểm tra, bệnh sẽ biến mất, cô sẽ không chết, cũng đều không có kết quả.

Mỗi lần nhận kết quả chẩn đoán, cô như bị đâm xuyên tim thêm một lần.

Vì thế, cô không hy vọng nữa.

Nhưng hiện tại, cô lại muốn ước nguyện thêm một lần nữa.

Nhìn người bên cạnh cô, cô muốn ước một điều ước cuối cùng trước khi bản thân lâm chung, hy vọng quãng đời còn lại của Dư Chinh trôi chảy không lo lắng, hy vọng anh bình an mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi.

Nói xong điều ước, Đàm Sơ không kìm được nước mắt.

Cũng may là Dư Chinh vẫn đang nhắm mắt, cùng nhau ước nguyện với cô.

Cô lén mở mắt ra, âm thầm nhìn người đang nhắm mắt, thành tâm cầu nguyện bên cạnh

Điều cô không biết là mong muốn của Dư Chinh và lời hứa của cô đối với anh.

Anh không biết người bên cạnh đang gặp phải chuyện gì, nhưng cho dù là chuyện gì đi chăng nữa, anh muốn cùng nhau đối mặt, gánh vác chung với cô. Nếu có thể, anh hy vọng chuyện đã khiến cô phải khóc kia, chuyển lên người anh.

Để anh gánh hết mọi đau khổ, chỉ để lại vui vẻ cho cô.

“Cạch!”

Đạo diễn Quan nhìn về phía hai người, “Qua.”

Ông nói: “Quay thêm mấy cảnh cá nhân nữa đi.”

Hai người hiểu rõ.

Quay xong cảnh trên mái nhà, hai người trở về phòng.

Đêm nay Đàm Sơ dính người hơn ngày thường rất nhiều. Dư Chinh có thể cảm nhận được bất an của cô, đành để cô dính lấy mình.

Nhưng anh không ngờ rằng, lúc anh nói muốn đi tắm, Đàm Sơ cũng đi vào theo.

Trước khi quay cảnh này, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên đã trốn trong góc phòng thủ thỉ với nhau.

“Lát nữa anh có cần phải cởi đồ không?”

Hứa Trĩ Ý nhìn áo thun trên người anh, nhỏ giọng nói: “Hình như đạo diễn Quan muốn quay cảnh anh nude tắm rửa.”

Chu Nghiên cười khẽ, “Không muốn ông ấy quay à?”

Hứa Trĩ Ý hừ nhẹ. “Tất nhiên rồi.”

Thân thể của Chu Nghiên chỉ có thể để cô nhìn rồi. Nhưng cô lại không có cách gì để ngăn cản, Quan Niên muốn quay cảnh Chu Nghiên để trần nửa người trên tăm rửa, để hormone nam tính của anh và dã tính của Dư Chinh bộc lộ ra, tăng thêm sức hấp dẫn.

Chu Nghiên cười một cái, an ủi cô, “Đóng phim thôi mà.”

“Em biết rồi.” Hứa Trĩ Ý rầm rì, “Không biết tới lúc chiếu phim, fan bạn gái của anh lại nhiều hơn bao nhiêu người nữa.”

“Ghen à?” Chu Nghiên nhìn cô.

Hứa Trĩ Ý lườm anh một cái, “Ai ghen cơ?”

Còn lâu cô mới thừa nhận nhé.

Chu Nghiên cười trầm, ghé sát tai cô nói: “Fan bạn gái có nhiều hơn hay không thì anh không biết.” Anh ngưng một chút, hơi thở phả ra quanh quẩn tai cô, nhẹ giọng nói, “Nhưng anh biết, anh chỉ có một bạn gái thôi.”

Hứa Trĩ Ý lườm anh, “Văn vở.”

Chu Nghiên: “...”

Hai người đấu miệng một lúc, đạo diễn Quan gọi Chu Nghiên đi tới quay cảnh diễn một mình trong phòng tắm.

Dư Chinh đi vào phòng tắm tắm rửa, đang kì cọ thì Đàm Sơ đẩy cửa phòng tắm đi vào nhìn anh chăm chú, cô đi tới dưới vòi sen, đứng đối diện anh.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Dư Chinh nhìn đường cong thân thể bị nước dội ướt của cô, nhìn vào mắt cô, thấp giọng dò hỏi: “Lo lắng à?”

Không yên tâm tắm rửa, hay là không yên tâm cái gì, đây là câu hỏi điền vào chỗ trống, cần người xem phải tự suy đoán.

Đàm Sơ đáp: “Không yên tâm.”

Trong phòng tắm bốc hơi mờ mịt, che phủ tấm kính mờ ảo, qua lớp mờ mờ ảo ảo đó nhìn thấy thân hình hai người trong phòng tắm dây dưa.

Bọn họ hôn môi triền miên.

... ...

Chu Nghiên quay xong cảnh đơn, tới cảnh hai người cùng đi vào phòng tắm.

Không biết là do đạo diễn Quan cố ý hay gì, mà phòng tắm này rất nhỏ, hai người xoay tới xoay lui đều bị đụng trúng nhau.

Trước khi bắt đầu quay, đạo diễn Quan đã đề xuất hai câu với Hứa Trĩ Ý, “Trĩ Ý, lát nữa cô chủ động một chút nhé.”

Ông nói: “Đối với Đàm Sơ, đây là đêm cuối cùng của cô ấy và Dư Chinh bên nhau, sau đêm nay cô ấy sẽ bỏ lại Dư Chinh, và không lâu nữa cô ấy sẽ rời khỏi thế giới này.”

Ông tạm dừng một chút, nhắc nhở cô, “Đàm Sơ rất luyến tiếc Dư Chinh, cô ấy đối với Dư Chinh không đơn giản là thích nữa, cô đã yêu người đàn ông này từ lâu rồi, cho nên cô không muốn buông tay, cô rất đau khổ, cô ôm ý nghĩ muốn phóng túng trong đêm cuối cùng, cô hiểu ý tôi không?”

Hứa Trĩ Ý gật đầu, “Tôi hiểu rồi.”

Quan Niên gật đầu, “Cứ thả lỏng đi, đừng suy nghĩ chừng mực ở đây, hai người phải diễn cho tôi cái cảm xúc triền miên nhiệt tình trước giây phút sinh ly tử biệt này.”

Hứa Trĩ Ý: “…”

Chu Nghiên: “…”

Khi Quan Niên hô “Action”, hai người nhập vai ngay lập tức.

Trong phòng tắm, Dư Chinh vẫn đang tắm, anh để trần nửa người trên, để mặc vòi sen thả nước chảy xuống người.

Dòng nước ấm lướt qua khuôn mặt anh, lưu luyến lăn xuống cằm, dọc theo cổ, chảy xuôi xuống cơ ngực rồi đến bụng, xuống một chút nữa, đi qua nơi không thể nhìn thấy.

Sàn nhà bị nước làm ướt nhẹp, ống kính lia qua chân của người đàn ông.

Ngay sau đó, trong ống kính xuất hiện thêm một đôi chân trắng nõn, đối lập với đôi chân của người đàn ông.

Ngón chân của cô gái nhỏ xinh, bắp chân không có một chút cơ bắp nào, trông như viên ngọc quý giá nhất. Ống kính kéo lên trên, thu lại hết biểu cảm của Dư Chinh ngay lúc này.

Thấy Đàm Sơ bỗng nhiên xuất hiện, anh có hơi kinh ngạc một chút.

Nhưng Đàm Sơ lại rất bình tĩnh, vẻ mặt cô tự nhiên tự nghiêng vào tường, xem xét “Cảnh đẹp” trước mắt.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, âm thanh Dư Chinh khàn khàn theo tiếng nước chui vào tai cô.

“Không yên tâm à?”

Đàm Sơ hơi dừng lại, tiến tới gần anh, khiến nước từ vòi hoa sen cũng làm ướt bản thân, cô nhẹ giọng “Ừ”, trả lời anh. “Không yên tâm.”

Dư Chinh cười nhẹ, dùng một tay kéo người vào lồng ngực, cúi đầu xuống nhìn cô chằm chằm, cùng cô mũi chạm mũi, “Tắm cùng không?”

Đàm Sơ cười rạng rỡ với anh, “Được.”

Đạo diễn Quan nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, chú ý tới sự thay đổi biểu cảm của hai người.

Váy của Đàm Sơ quăng trên sàn nhà, bị nước làm ướt đẫm.

Tiếng nước vẫn rơi lộp bộp, nhưng nếu nghe kỹ hơn, sẽ nghe được tiếng hai người hôn môi và tiếng thở dốc.

Chuyện xưa trong phòng tắm vẫn đang tiếp tục.

Đàm Sơ và Dư Chinh dính lấy nhau khó tách rời.

Lưng cô tựa lên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, cô trốn vào trong lòng của Dư Chinh theo bản năng. Dư Chinh bế người lên, đặt cô trên bồn rửa mặt.

Ống kính lia xuống dưới, quay toàn bộ tấm lưng của anh, cùng với đôi tay mảnh mai của cô gái, móng tay cô gái tạo ra những đường cào đỏ ửng. Trên eo anh, là hai chân của cô gái quấn lấy.

Quan Niên đúng là loại người sẽ quay loại cảnh không thể nói này.

Để đạt được hiệu quả ông mong muốn, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên đã hôn nhau rất lâu. Cô cảm nhận được Chu Nghiên đang dừng lại thở dốc trên má mình, miệng há ra hít thở.

Tiếng hai người thở dốc vang lên, khiến nhân viên công tác xung quanh đỏ cả mặt.

Sau cảnh diễn trong phòng tắm này, hai người vẫn còn cảnh quay trên giường nữa.

Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên chuyển đến trên giường, cô bị người đàn ông đè lên che hết màn ảnh, cả người cô bị bao bọc lại, không để cho ai nhìn thấy một góc nào.

Dưới tấm chăn trắng như tuyết, âm thanh rên rỉ vang lên, phập phập phồng phồng, triền miên không ngừng.

Trong phòng tắm, vòi hoa sen đang xả nước giống như bị vô hình, dòng nước thong thả nhỏ giọt trên sàn nhà, tạo ra từng đợt bọt nước.

Tí tách... Tí tách.

-

“Qua.”

Quan Niên hô lên, nhìn về phía hai người trên giường.

Bên dưới tấm chăn, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên yên lặng không lên tiếng nhìn nhau.

Cô nhìn gương mặt kề sát của anh, liếm môi dưới theo bản năng, hỏi bằng giọng câm: Giờ ra kiểu gì?

Chu Nghiên nhìn cô cả người đỏ ửng do bản thân mình gây ra, lại nhìn gương mặt ửng hồng lên của hô, trong lòng ngứa ngáy không chịu được.

Hầu kết lăn lăn, thấp giọng nói: “Đạo diễn Quan sẽ tản bớt người đi, nằm im trước đã.”

Hứa Trĩ Ý chớp mắt.

Chu Nghiên không nhịn nổi nữa, dưới tấm chăn dùng thân phận của Chu Nghiên, hôn cô.

Hai người vừa hôn môi một lúc, bên ngoài chăn lại vang lên tiếng của đạo diễn Quan, “Người tản bớt rồi đấy.”

Ông thanh thanh giọng: “Hai vị tính đêm nay ngủ ở đây luôn à?”

Chu Nghiên nhấc chăn ra, nhận quần áo của trợ lý đưa, sau đó lấy khăn tắm mà Bồ Hoan đưa bao bọc Hứa Trĩ Ý lại, sau đó mới trả lời: “Như thế cũng được.”

Đạo diễn Quan tức giận lườm anh một cái, “Hai người qua phòng bên cạnh ở đi, phòng này còn phải sửa lại bối cảnh, sáng mai hai người có hai cảnh quay đấy.”

Ông nhìn về phía Hứa Trĩ Ý, “Trĩ Ý đi về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai năm giờ qua đây là được.”

Sáng năm giờ, Đàm Sơ thức giấc, để lại cho Dư Chinh một bức thư sau đó rời đi.

Còn Dư Chinh, sau khi cô đi một lúc thì mở bừng mắt.

Hứa Trĩ Ý đỏ mặt, ngượng ngùng đáp lời: “Vâng, cảm ơn đạo diễn Quan.”

Quan Niên xua tay, “Đi nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.”

Trước khi đi, Hứa Trĩ Ý nhìn người bên cạnh mình, che miệng khụ một tiếng, nghịch ngợm nói: “Chúc thầy Chu ngủ ngon.”

Chu Nghiên: “...”

“Ngủ ngon.”

Người đi rồi, Chu Nghiên uống hết hai bình nước đá, áp lại phản ứng của cảnh phim ban nãy, nhìn về phía Quan Niên: “Tôi xem lại hai cảnh diễn vừa rồi được không?”

Quan Niên nhìn anh, biết anh đang tính âm mưu gì, “Cậu xem cũng được, nhưng những cảnh của Hứa Trĩ Ý không thể cắt đi.” Cắt rồi thì phim này còn gì để coi nữa.

Chu Nghiên hơi dừng lại một chút, “Ông chắc chắn là cảnh diễn này của chúng tôi qua được kiểm duyệt không?”

Quan Niên liếc nhìn anh một cái, “Chuyện này không cần cậu lo, tôi có cách của tôi.”

Ông chế nhạo: “Tôi biết thừa cậu, cậu không muốn để fan thấy được ảnh quay đó của Hứa Trĩ Ý chứ gì, cậu có phải quá chiếm hữu không đấy?”

Chu Nghiên thản nhiên nhận lời phàn nàn của ông, bình tĩnh nói: “Nếu tôi mà không để ý, thì lúc đấy mới có vấn đề đó.”

Anh nói: “Cảm giác mà ông muốn thì chúng tôi có thể giữ lại, nhưng những cảnh quay có hơi quá mức kia, có thể xoá bớt vài cái không?”

Quan Niên cũng không nói không được xoá cảnh nào.

Ông nâng nâng cằm ý bảo, “Xem trước đi đã.”

Hai người ngồi cùng nhau, xem lại lần nữa cảnh diễn của tối nay.

Xem xong, Chu Nghiên im lặng một lúc lâu không nói gì.

Lúc quay bọn họ khó được giữ chừng mực, nhưng tay nghề quay của Quan Niên rất tốt, không quay những cảnh lộ liễu gì, ngược lại lại quay ra bầu không khí mờ ảo mông lung.

Dù quần chúng biết bọn họ đang làm gì, nhưng chỉ có thể xem được những cảnh quay mờ mờ ảo ảo.

Nhưng, cả chân và tay, cùng với nửa người trên để trần của anh thì Quan Niên vẫn quay vào. Theo yêu cầu của anh, vậy những cảnh quay này vẫn sẽ được giữ lại.

Quan Niên thấy anh im lặng không nói gì, hài hước hỏi, “Thấy sao?”

"Không có gì muốn xoá cả." Chu Nghiên thản nhiên nói.

Tuy rằng cảnh quay có hơi gợi cảm quá, nhưng đều trong tầm kiểm soát, không có cảnh gì hơi quá lộ ra cả.

Chu Nghiên không thể không thừa nhận rằng, Quan Niên đúng là đạo diễn rất giỏi.

Quan Niên “Chậc” một tiếng, “Tôi biết điểm mấu chốt của hai người là gì.”

Ông vỗ vỗ bả vai Chu Nghiên, “Nhưng tôi muốn cho anh chuẩn bị tinh thần trước, sau khi phim này được chiếu ra, cậu sẽ có nhiều tình địch lắm đó.”

Chu Nghiên: “...”

Không cần Quan Niên nói, anh cũng biết điều đó.

Hai người im lặng hút thuốc, sau đó Chu Nghiên mới đứng dậy rời đi.

Anh rất ít khi hút thuốc, Hứa Trĩ Ý không thích mùi thuốc trên người anh, chỉ khi nào phải thức khuya, hoặc là những khi cần tỉnh táo anh mới hút một điếu để bình tĩnh lại.

Sau khi đã bình tĩnh lại, Chu Nghiên mới quay về phòng của mình.

Anh trở về một chốc, Hứa Trĩ Ý đã nhắn tin qua.

Hứa Trĩ Ý: “Về chưa?”

Chu Nghiên: “Về rồi, em tắm xong chưa??”

Hứa Trĩ Ý: “Em xong rồi, vậy anh đi ngủ đi.”

Chu Nghiên cười, nghĩ tới hai người chỉ còn bốn tiếng để ngủ trước khi tới cảnh quay tiếp theo, đành không đi gõ cửa phòng cô nữa.

Bốn giờ rưỡi, hai người quay lại phim trường.

Đàm Sơ rón ra rón rén thức dậy, trốn trong góc phòng muốn dùng bút viết gì đó, nhưng lại không biết nên viết cái gì.

Cuối cùng, cô chỉ để lại cho Dư Chinh hai câu, sau đó kéo hành lý rời đi.

Đi tới cửa phòng, cô lưu luyến quay lại nhìn người đàn ông đang ngủ say. Nắng sớm mờ mờ, gió ngoài cửa sổ thổi tung tấm rèm, dừng trên mặt người đàn ông đẹp đẽ.

Cô không nhịn nổi, lại quay người vào trong, hôn lên môi anh một cái, lúc này mới dứt khoát rời đi.

Sau cảnh diễn này của Hứa Trĩ Ý, tiếp theo là cảnh diễn đơn của Chu Nghiên.

Cô ngồi bên cạnh đạo diễn Quan nhìn cảm xúc trong con ngươi anh khi anh mở mắt, lại nhìn biểu cảm của anh khi anh thấy cánh cửa đang mở.

Hứa Trĩ Ý cực kỳ kinh ngạc đến nỗi phải cảm thán lên, cảm xúc chuyển biến trong đôi mắt của Chu Nghiên rất mạnh, khiến người khác như du nhập vào cảm xúc. Anh không có nhiều biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng lại khiến mọi người đều cảm nhận được sự bất lực và khổ sở của anh.

Sau khi kết thúc cảnh quay ở Shangri-La xong, hai người ra sân bay, quay tiếp cảnh ở sân bay và trên máy bay.

Trở lại Bắc thành, Hứa Trĩ Ý tiếp tục quay cảnh trong bệnh viện.

Trôi qua mấy ngày, cuối cùng cô cũng hoàn thành xong cảnh quay ở bệnh viện.

Cảnh diễn cuối cùng trong nước của Hứa Trĩ Ý, là cảnh cô rời khỏi thế gian này.

Cô nằm trong phòng giải phẫu, không biết rằng Dư Chinh đang ngay bên ngoài. Hai người xa cách nhau không lâu lắm, Dư Chinh đã tìm ra cô, biết tất cả mọi chuyện của cô.

Anh tôn trọng lựa chọn này của cô, biết cô không muốn mình nhìn thấy hình ảnh tiều tuỵ yếu ớt của cô, nên chỉ dám đứng xa xa lén lút nhìn.

Ngày cô rời đi, trời đổ cơn mưa rất lớn.

Dư Chinh tới được bệnh viện thì đèn trong phòng phẫu thuật đã sáng lên.

Anh đứng ngoài hành lang, đứng chung với bạn bè của Đàm Sơ cũng đang chờ đợi bên ngoài.

Sau cảnh diễn này, Hứa Trĩ Ý liền ngồi bên cạnh đạo diễn Quan nhìn màn hình theo dõi, cô thấy biểu cảm dày vò của Chu Nghiên, nhìn anh hận bản thân vô dụng, biểu lộ cảm xúc rất ghét bản thân mình.

Cách một cái màn hình, cô như bị cảm xúc của anh đồng hoá, cùng khó chịu với anh.

Thấy ánh mắt anh đỏ lên, cảm xúc của Hứa Trĩ Ý lại dâng trào thêm lần nữa.

Sẽ có một ngày nào đó không ngờ tới, cô muốn trước khi cái ngày không ngờ được đó tới, cô phải kết hôn với Chu Nghiên. Cô không muốn bản thân và Chu Nghiên sẽ giống như Đàm Sơ và Dư Chinh, cô muốn mình ích kỷ một chút, trói chặt lấy người này, cùng anh ở bên nhau cả đời.

Tương lai cô có hối hận hay không cô không biết, nhưng ngay giây phút này, cô đã nghĩ tới cảnh cô và Chu Nghiên kết hôn.

Chỉ đơn giản là yêu anh thôi thì không đủ, cô muốn có được anh hoàn toàn, muốn cùng anh đứng chung tên trên sổ đỏ, muốn trở thành bà Chu danh xứng với thực.

Như vậy, cho dù cái ngày ngoài ý muốn kia có tới, ít nhất thì cô cũng đã thoả mãn được tâm nguyện của mình rồi.

Hứa Trĩ Ý nhìn chằm chằm Chu Nghiên mà nghĩ, chờ khi nào anh quay xong, cô phải nói với anh chuyện này mới được.

Quay xong cảnh này, Chu Nghiên đi về phía Hứa Trĩ Ý theo bản năng.

Thấy biểu cảm của cô không giống bình thường, anh bước chân nhanh hơn, “Ý Ý--”

Anh còn chưa nói xong, bỗng nhiên Hứa Trĩ Ý đứng lên nhìn anh, túm cổ tay anh kéo về phía lối thoát hiểm bên kia.

Đi vào lối thoát hiểm Hứa Trĩ Ý thả tay anh ra.

“Sao thế?” Chu Nghiên hỏi.

Hứa Trĩ Ý ngước mắt, nhìn anh hỏi: “Chu Nghiên, chúng ta đi lấy chứng nhận kết hôn đi.”

Chu Nghiên nghi ngờ mình đang gặp ảo giác, không chắc lắm hỏi lại: “Em nói gì cơ?”

Hứa Trĩ Ý nhấp môi, đối diện với anh, lặp lại từng câu từng chữ: “Em nói là, hôm nay chúng ta đi lấy giấy chứng nhận kết hôn được không??”

Trong mắt Chu Nghiên sáng lên, anh nhăn mày lại, lo lắng hỏi: “Em gặp chuyện gì à?”

“Không có.” Hứa Trĩ Ý dở khóc dở cười, “Em gặp chuyện gì được cơ chứ.”

Cô nhìn Chu Nghiên, “Em chỉ là... Muốn hôm nay đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với anh, anh có muốn đi cùng em không?”

Tất nhiên là Chu Nghiên muốn.

Anh nằm mơ cũng muốn, nhưng Hứa Trĩ Ý lại đề nghị quá đột ngột.

Anh nhăn mày, “Nhưng anh còn chưa cầu hôn em, em không sợ sau này hối hận hả?”

“Không hối hận đâu,” Hứa Trĩ Ý nhìn anh, “Anh có đi hay không thế?”

Cô nghĩ nghĩ, “Nếu anh cảm thấy hôm nay có hơi đột ngột quá, vậy em cho anh một ngày suy nghĩ, ngày mai chúng ta đi cũng được.”

Cô chỉ có thể cho Chu Nghiên một ngày suy nghĩ thôi, vì ngày kia họ phải ra nước ngoài quay mấy cảnh lẻ của bộ 《Sau khi gặp được em》rồi, nói về trạm lữ trình cuối cùng của Đàm Sơ, khi cô biết bản thân bị bệnh nan y đã ra nước ngoài du lịch, cô muốn thoả mãn bản thân, muốn đi tới những nơi cô chưa bao giờ tới.

Quan Niên không thích dùng phông nền, ông ấy muốn dùng cảnh thật, nên toàn bộ đoàn phim của bọn họ phải bay tới mấy nước để lấy bối cảnh.

Điều này đã được thoả thuận trước khi bọn họ ký hợp đồng vào đoàn phim, thị thực của đoàn Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên đều đã làm xong xuôi.

Chu Nghiên nghe thấy câu này của cô, ánh mắt anh dính chặt vào cô.

Biết được Hứa Trĩ Ý không phải đang nói giỡn, Chu Nghiên loáng thoáng đoán được nguyên nhân vì sao cô lại nảy sinh ý định muốn đi lấy giấy chứng nhận kết hôn từ chỗ nào.

“Em chắc chắn chưa?” Anh hỏi.

Hứa Trĩ Ý bỗng nhiên cười lên, “Em chắc chắn mà.”

“Không phải là tự dưng xúc động nảy lên ý định đấy chứ?”

“Đúng là tự dưng xúc động nảy lên ý định.” Hứa Trĩ Ý thành thật trả lời anh, “Nhưng dưới cơn xúc động mà ra quyết định như vậy, em sẽ không bao giờ hối hận đâu.”

Nhận được câu trả lời như vậy của cô, sao Chu Nghiên có thể từ chối được.

Ánh mắt anh sáng quắc nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng nói: “Anh cho em một đêm để suy nghĩ.” Anh cúi đầu, cọ lên chóp mũi cô, “Nếu sáng mai thức dậy, em vẫn còn xúc động như vậy, chúng ta sẽ đi Cục Dân Chính liền.”

Hứa Trĩ Ý nhẹ nhàng chớp mắt, đáp ứng nói: “Được.”

-

Quay xong cảnh diễn ở bệnh viên, cảnh trong nước của Hứa Trĩ Ý đã kết thúc, nhưng Chu Nghiên vẫn còn mấy cảnh quay buổi chiều.

Nghĩ tới các nhân tố khắp nơi, Hứa Trĩ Ý không ở đoàn phim với anh nữa. Cô suy nghĩ một chút, quyết định chạy tới nhà Thịnh Đàn.

Hồi trước Thịnh Đàn có nói sẽ tới đoàn làm phim thăm ban cô, nhưng đường đi lên đó khá nguy hiểm, cuối cùng không đi nữa.

Chị em lâu ngày không gặp, Thịnh Đàn nhìn cô cả nửa phút, vuốt cằm nói: “Cậu gầy rồi.”

Hứa Trĩ Ý nhìn cô ấy, “Khoan nói chuyện đó đi, tớ hỏi cậu một chuyện.”

Thịnh Đàn nhìn cô, “Cậu vội vã chạy tới đây tìm tớ, chỉ để hỏi tớ một chuyện?”

“Ừa.” Hứa Trĩ Ý nói.

Thịnh Đàn bị nghẹn, “Cậu hỏi đi, muốn hỏi cái gì?”

Hứa Trĩ Ý nhìn cô, “Cậu có hối hận vì đã kết hôn với Thẩm Chính Khanh không?”

Thịnh Đàn trợn tròn mắt nhìn cô, “Cậu thấy tớ trông có giống đang hối hận không?”

Hứa Trĩ Ý nhớ lại, đúng là cô hỏi ngu rồi.

Thịnh Đàn thấy biểu cảm này của cô, thông minh đoán ra chuyện gì, “Chu Nghiên cầu hôn cậu à?”

“Không có.”

Thịnh Đàn: “Vậy cậu--”

“Tớ cầu hôn anh ấy, tớ nói tớ muốn kết hôn với anh ấy, ngay hôm nay.” Trước khi Thịnh Đàn nói xong cậu, cô đã cắt ngang.

Nghe vậy, Thịnh Đàn không thể tin được trợn to hai mắt nhìn cô.

“Cậu mới nói cái gì cơ?”

Vẻ mặt Hứa Trĩ Ý nghiêm túc nhìn cô ấy, “Cậu nghe rồi đó.”

“Không phải.” Thịnh Đàn há miệng thở dốc, vẻ mặt khiếp sợ, “Cậu... Cậu...”

Cô nói cậu mấy tiếng, cuối cùng thốt ra được một câu: “Chu Nghiên đúng là có bản lĩnh thật mà."

Hứa Trĩ Ý bị nghẹn lại.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu.

Thịnh Đàn cảm thấy mình càng ngày càng không thể hiểu nổi Hứa Trĩ Ý, “Tại sao tự dưng cậu lại muốn kết hôn với Chu Nghiên, cậu gặp phải chuyện gì rồi?”

Hứa Trĩ Ý nghe thấy lời này, cảm giác như gặp de javu.

Cô bất đắc dĩ đỡ trán, “Không có, tớ muốn kết hôn thì lạ lắm à?”

Hứa Trĩ Ý nghĩ nghĩ, đúng là có hơi lạ thiệt.

Cô nhấp môi dưới, “Cậu cứ coi như là tớ nông nổi đi.”

“Cậu nông nổi chứ còn gì nữa.” Thịnh Đàn tổng kết lại, “Nhưng mà nói thật, chuyện kết hôn này phải nông nổi mới quyết định được.”

Cô nhìn Hứa Trĩ Ý, “Có thật là cậu không gặp chuyện gì không?”

Hứa Trĩ Ý: “Không có.”

Cô nằm ra bàn nhìn cô ấy, “Không có thật mà.”

Thấy cô nói như vậy, Thịnh Đàn yên tâm hẳn, “Vậy là tốt rồi.”

Hứa Trĩ Ý …: “Không có gì à?”

“Hả?” Thịnh Đàn kinh ngạc, “Có gì là có gì?”

Hứa Trĩ Ý …, “Tớ nghĩ cậu sẽ khuyên tớ, đừng có xúc động gì gì đấy.”

Thịnh Đàn liếc mắt nhìn cô một cái, uống một ngụm trà nói: “Khuyên có nghe không?”

“...”

Hứa Trĩ Ý không nói gì.

Thịnh Đàn nhìn chằm chằm vào cô, nghiêm túc nói: “Cho dù là có khuyên được hay không, nhưng chỉ cần cậu nói là kết hôn với Chu Nghiên, dù có là tự dưng muốn, nhưng tớ nghĩ kỹ lại, thật ra cũng là chuyện đương nhiên thôi.”

“Tại sao lại nói vậy?” Hứa Trĩ Ý tò mò.

“Hai người yêu đương lâu như vậy, lấy giấy chứng nhận cũng bình thường mà, với cả Chu Nghiên cũng đã ba mươi tuổi rồi, trước ba mươi tuổi mà lấy giấy chứng nhận rất tốt mà."

Hứa Trĩ Ý: “Vậy thôi á?”

“Còn nữa.” Thịnh Đàn nhìn cô nói: “Để khiến cậu nảy sinh ý định kết hôn, trên đời này chỉ có Chu Nghiên mới làm được mà thôi, cho nên kể cả chuyện đi lấy giấy chứng nhận là do cậu xúc động, tớ cũng ủng hộ cậu hết mình.”

Hứa Trĩ Ý giật mình, không thể không thừa nhận là Thịnh Đàn nói rất đúng.

Cho dù cô biết bản thân mình xúc động nhất thời, nhưng tương lai cô sẽ không hối hận, ngay lúc cô xúc động này, cô đã nghĩ tới cảnh cô nhận giấy chứng nhận kết hôn với Chu Nghiên, muốn trở thành bà Chu trên sổ hộ khẩu với anh.

Chương kế tiếp