Diễn Đến Thành Thật

chương 81 Nhập diễn lúc sau
Sau khi cầu hôn thành công, Thịnh Đàn cùng Nghê Toàn liền bị đuổi thẳng thừng ra ngoài sân, để lại không gian riêng tư cho hai người vẫn đang ôm nhau thắm thiết.

Trong căn phòng sáng trưng, Hứa Trĩ Ý vui vẻ giơ cánh tay lên cao ngắm nghía chiếc nhẫn, nó khác với viên kim cương màu trắng lần trước, chiếc nhẫn lần này có viên kim cương màu tím, trông cực kỳ sáng và đẹp.

Trắng và tím là hai màu mà Hứa Trĩ Ý thích nhất.

Nhìn chiếc nhẫn kim cương màu tím đặc biệt bắt mắt trên tay, cô mừng rỡ khôn xiết không nhịn được mà trêu chọc người bên cạnh: "Sao lại hai chiếc nhẫn đính hôn rồi, anh muốn em sưu tập đủ bảy viên ngọc rồng à?"

Chu Nghiên hơi dừng lại, nheo mắt nhìn cô: "Nếu em muốn thì được thôi".

Hứa Trĩ Ý bị lời nói của anh làm bật cười: "Anh không sợ vì mua nhẫn mà bị phá sản sao?"

Chỉ riêng hai chiếc nhẫn này có lẽ đã đổi được hai dãy biệt thự nơi bây giờ họ đang ở.

Chu Nghiên nhướng mày nhìn cô: "Làm gì có chuyện đó".

Anh cúi đầu, vòng tay ôm lấy eo cô: "Anh còn có thể mua cho em được bảy chiếc nhẫn".

Nếu Chu Nghiên không đủ khả năng mua bảy chiếc nhẫn, thì anh sẽ làm việc không công trong nhiều năm để trả.

Hứa Trĩ Ý dở khóc dở cười nhìn anh: "Em chỉ đùa anh một chút thôi".

Chu Nghiên tự nhiên cũng biết điều đó.

Hứa Trĩ Ý cẩn nhận nhìn chiếc nhẫn trên tay, tò mò hỏi anh: "Chiếc nhẫn này chẳng lẽ cũng được Tưởng Hoài Kinh mua ở buổi đấu giá sao?"

Chu Nghiên: "Không phải, nó mua được là nhờ sự giúp đỡ của ba mẹ anh".

Mí mắt Hứa Trĩ Ý giật liên hồi, bày ra dáng vẻ không thể tin được: "Sao cơ?"

Chu Nghiên chậm rãi giải thích, những viên kim cương màu tím tương đối hiếm nên anh không muốn bỏ lỡ chúng.

Lần trước khi nghe nói về buổi đấu giá viên kim cương tóm, nhưng Tưởng Hoài Kinh thì bận rộn với công việc, còn Chu Nghiên thì đang quay phim, nên cuối cùng anh chỉ có thể nhờ đến Chu Chính Viễn và Ôn Thanh Thục bay sang nước ngoài để mua giúp.

Hứa Trĩ Ý có chút xấu hổ: "Ba mẹ không nói gì anh sao?"

"Em đang nói cái gì vậy?" Chu Nghiên nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: "Mẹ còn bảo anh sao mua có một cái ít thế, phải mua thêm mấy cái cho em".

Hứa Trĩ Ý cười rạng rỡ: "Mẹ chiều hư em mất".

Chu Nghiên "ừm" một tiếng, giải thích với cô: "Anh muốn họ đến vào tối nay nữa, nhưng anh lo em sẽ căng thẳng và không được thoải mái, nên anh chỉ gọi cho bạn bè của mình thôi".

Hứa Trĩ Ý hiểu ra vấn đề liền nói: "Vậy thì ngày mai chúng ta về nhà ăn tối đi".

Chu Nghiên đồng ý với cô: "Được thôi".

Sau đó anh nhìn xung quanh nhà: "Em xem thử ngôi nhà này thế nào?"

Hứa Trĩ Ý gật đầu, học theo anh ngó nghía ngôi nhà: "Anh đã bí mật trang trí ngôi nhà này lúc nào mà sao không nói với em?"

Cô biết Chu Nghiên có rất nhiều bất động sản nên cũng không hỏi anh mua khi nào, nhưng cô lại không biết gì về việc trang trí căn nhà, điều này cho thấy người đàn ông này rất biết cách che giấu.

Chu Nghiên âu yếm vuốt tóc cô: "Do Tưởng Hoài Kinh sắp xếp người giám sát đấy".

Anh không quan tâm nhiều đến nó cũng không có nhiều thời gian để làm điều đó, nhưng tất cả việc phụ trách liên lạc với nhà thiết kế, bao gồm hầu hết các thiết kế của ngôi nhà đều do một tay Chu Nghiên lo liệu. Anh biết rõ Hứa Trĩ Ý thích gì và ngôi nhà mơ ước của cô như thế nào, vì vậy lúc thiết kế căn nhà, anh đã thực hiện mọi thứ trong tưởng tượng của cô, sau đó trao đổi với nhà thiết kế về tính khả thi của công trình.

Hứa Trĩ Ý cười tủm tỉm: "Đây là anh đang muốn vắt kiệt sức giám đốc Tưởng sao?"

Chu Nghiên tự tin trả lời: "Anh ấy tương đối rảnh rỗi".

"…" Hứa Trĩ Ý trong lòng thầm đoán chắc chỉ có Chu Nghiên mới dám nói điều này, Tưởng Hoài Kinh là chủ tịch của một công ty lớn, bận đến mức chân còn không chạm đất, nhưng anh lại có thể nói anh ấy rảnh.

Chu Nghiên dẫn Hứa Trĩ Ý đi thăm thú xung quanh ngôi nhà mới của họ, thiết kế của ngôi nhà theo phong cách Pháp, Hứa Trĩ Ý cảm thấy vô cùng thích, màu gạch lát nền và tường cũng đều là màu mà cô yêu thích, tất cả trông rất đẹp mắt.

Ở tầng một có phòng bếp và phòng khách, còn có một phòng sách, ở tầng hai thì có phòng ngủ. Trên tầng ba, có một phòng chiếu phim và phòng tập thể dục cho hai người lúc cần thiết. Ở ban công còn được trồng rất nhiều cây xanh tươi tốt.

Từ ban công nhìn xuống cầu thang, Hứa Trĩ Ý còn phát hiện trong sân có rất nhiều loại hoa và cây cối mà tạm thời cô chưa thể phân biệt được, cách đó không xa là Thịnh Đàn đang ngồi xích đu và vài thứ mà trẻ con thích chơi khác.

Nhìn qua một lượt, Hứa Trĩ Ý có chút kinh ngạc hỏi anh: "Đó là cái gì vậy?"

Chu Nghiên cười: "Đó là phòng tắm nắng, em có muốn đi xem chút không?"

Hai mắt Hứa Trĩ Ý chợt sáng rực lên: "Muốn chứ".

Phòng tắm nắng rất thích hợp để uống trà và trò chuyện vào lúc rảnh rỗi, không gian không quá rộng nhưng cũng không nhỏ, đủ cho sáu bảy người ngồi.

Hứa Trĩ Ý đi dạo quanh căn phòng, cô chợt nhận thấy từ phòng tắm nắng còn có thể đi một vòng đến nơi dựng xích đu.

"Anh cũng nghĩ đến việc dựng xích đu à?"

Cô đứng cách đó không xa, ánh mắt tò mò dõi theo hướng anh.

Chu Nghiên: "Em không thích nó à?"

Hứa Trĩ Ý có chút sửng sốt: "Sao cơ?"

Cô ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn anh: "Em nói thích lúc nào cơ?"

Chu Nghiên nhướng mày: "Em tự mình nghĩ đi".

Hứa Trĩ Ý giật mình, cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc đã nói với anh mình thích xích đu từ lúc nào.

Sau một lúc tận lực lục lại ký ức, cô vẫn không tài nào nhớ ra được, đành bất lực thở dài.

"Em quên mất rồi".

Chu Nghiên mỉm cười: "Thế bây giờ em còn thích xích đu nữa không?"

Hứa Trĩ Ý gật đầu một cái: "Em thích lắm".

Sau đó cô nắm lấy cánh tay của Chu Nghiên, vừa lắc nhẹ vừa ngẩng đầu nhìn anh: "Nhưng em vẫn muốn biết em đã nói với anh rằng em thích xích đu lúc nào, anh mau nhắc em đi".

Chu Nghiên: "Em thật sự muốn biết sao?"

Hứa Trĩ Ý hớn hở: "Muốn".

Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Chu Nghiên lên tiếng: "Đã lâu lắm rồi, là lúc quay bộ phim "Truy sát", em có nhớ lần chúng ta đã đến sân chơi để quay không?"

Hứa Trĩ Ý sững sờ trong chốc lát, ký ức của cô bắt đầu quay trở lại vài năm về trước.

Cô vẫn còn nhớ, cảnh đó là cảnh hẹn hò của một cặp đôi trẻ vừa mới xác nhận quan hệ yêu đương, vì vậy Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên đến sân chơi để quay.

Trước khi quay phim, đạo diễn có yêu cầu hai người chơi ngẫu nhiên vài trò trong khu vực nhỏ mà chỗ quay phim của bọn họ đã đặt chỗ trước.

Ngay lập tức Hứa Trĩ Ý đã đi đến chiếc xích đu ở gần đó.

Chu Nghiên cũng đi cùng cô đến đó.

Thấy vẻ mặt vui vẻ tinh nghịch của cô, Chu Nghiên tùy ý hỏi: "Em có thích chơi xích đu không?"

Hứa Trĩ Ý có chút xấu hổ thừa nhận: "Em thích nó lắm".

Cô thỏ thẻ với Chu Nghiên: "Khi còn nhỏ em đã rất thích đến sân chơi để chơi xích đu rồi, bởi vì bố mẹ em sẽ luôn ở bên cạnh em và thoải mái chơi với em".

Sau đó cô lại tự lẩm bẩm rằng cô thực sự thích chơi xích đu hơn là vòng quay ngựa gỗ, vì khi đó bố mẹ sẽ tiếp tục đẩy cô và luôn ở đó quan sát cô.

Nhưng điều mà Hứa Trĩ Ý không ngờ tới là những gì cô tùy tiện nói ra lúc đó lại được anh ghi nhớ trong lòng nhiều năm đến như vậy.

Nghĩ đến đây, cô kinh ngạc nhìn Chu Nghiên: "Em … chỉ tùy tiện nói vậy thôi".

Chu Nghiên bật cười vuốt tóc cô: "Anh cũng chỉ tùy tiện đề xuất thôi".

Lời nói của anh làm cô có chút xúc động khó tả.

Cô nhìn Thẩm Chính Khanh đang đẩy xích đu cho Thịnh Đàn ở phía xa, nghe tiếng cười khúc khích vô cùng vui vẻ của bọn họ, có chút nghẹn ngào gọi: "Chu Nghiên".

"Anh đây?"

Hứa Trĩ Ý cố kìm nén cảm xúc đã chực dâng trào trong lòng ngực, không để nước mắt rơi xuống, nói đùa với anh: "Em nhớ lúc đó anh đã nói gì rồi, anh mau thành thật nói cho em biết đi, có phải anh đã yêu em từ lâu rồi không?"

"Giờ em mới phát hiện ra sao?" Chu Nghiên cười nhìn cô.

Cảm nhận được ánh mắt đầy ẩn ý của anh, Hứa Trĩ Ý nhướng mày, ngạo kiều nói: "Không ngờ em lại có sức quyến rũ như vậy đấy".

Chu Nghiên mỉm cười: "Đối với anh, em rất có sức quyến rũ".

Khuôn mặt Hứa Trĩ Ý lập tức đỏ bừng vì lời nói của anh, trái tim không kìm được mà đập thình thịch, nụ cười cũng càng lúc càng rạng rỡ, khuôn miệng dường như vui đến nổi không thể khép lại.

Cô ngại ngùng cụp mắt nhìn Chu Nghiên: "Anh thôi đi, hôm nay bạn học Tiểu Hứa đã nhận đủ lời yêu thương rồi, để dành một ít cho ngày mai đi".

Chu Nghiên nhướng mày: "Bạn học Tiểu Hứa?"

Anh hỏi cô bằng một giọng trầm ấm.

Hứa Trĩ Ý hiểu ra, cô nghịch ngợm nháy mắt với anh: "Ồ, là bà Chu chứ".

Chu Nghiên cười hài lòng: "Trả lời chính xác".

-

Hai người đang trò chuyện bên cạnh nhau thì Thịnh Đàn gọi họ lại.

"Ý Ý, đến chơi xích đu đi".

Hứa Trĩ Ý cười tủm tỉm: "Chúng tớ tới ngay đây".

Hai người nhanh chóng đi qua đó tham gia vào đội chơi.

"Còn Nghê Toàn và những người khác đâu mất rồi?"

Hứa Trĩ Ý thắc mắc nhìn xung quanh, nãy giờ cô vẫn chưa thấy bọn họ.

Thịnh Đàn chỉ tay về phía sau: "Có lẽ là ở phía sau đó, nãy giờ tớ không có chú ý tới".

Hứa Trĩ Ý gật đầu không nói gì, cô nhìn hai chiếc xích đu trước mặt, trong lòng thầm cảm thán sự chu đáo của Chu Nghiên. Có hai chiếc xích đu đủ để vài đứa bạn có thể ngồi tán gẫu với nhau.

Sau khi chơi xích đu xong thì cũng đã muộn.

Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên cũng cảm thấy có chút đói bụng, vì vậy bọn họ cùng một nhóm người nữa đi ăn tối bên ngoài trước khi về lại nhà.

-

Mãi đến khi đã về đến nhà, Hứa Trĩ Ý vẫn cảm thấy mình như đang mơ.

Cô lấy điện thoại di động ra, chụp chiếc nhẫn trên tay vài tấm ảnh rồi gửi cho Giang Mạn Lâm.

Giang Mạn Lâm: [Là chiếc nhẫn mà Chu Nghiên cầu hôn sao?]

Hứa Trĩ Ý: [?? Mẹ cũng biết hôm nay anh ấy định cầu hôn con sao?]

Giang Mạn Lâm: [Chu Nghiên đã báo trước với mẹ và bố con rồi, thằng bé còn cho bố mẹ xem những bức ảnh về ngôi nhà mới của các con].

Hứa Trĩ Ý: [Nếu như những gì mẹ nói, chẳng lẽ con là người biết cuối cùng sao?]

Giang Mạn Lâm: [Con không vui sao?]

Hứa Trĩ Ý có chút suy ngẫm về điều đó, cuối cùng cũng cảm thấy không có gì là không hài lòng cả.

Suy cho cùng lý do Chu Nghiên giấu cô cũng chỉ là để tạo cho cô một bất ngờ.

Nghĩ đến đây, cô bĩu môi gõ tin nhắn: [Con không phải là không vui, chỉ là con cảm thấy mọi người chiếm lợi quá thôi].

Giang Mạn Lâm: "…]

Hứa Trĩ Ý cố nén cười gọi: [Mẹ].

Giang Mạn Lâm: [Mau nói đi].

Hứa Trĩ Ý cong môi đầy hạnh phúc: [Cảm ơn bố mẹ].

Giang Mạn Lâm: [Mẹ không làm gì cả, tất cả đều là Chu Nghiên một tay suy nghĩ chuẩn bị kĩ lưỡng hết. Thằng bé thích con như vậy, mẹ và bố con cũng thấy yên tâm].

Hứa Trĩ Ý bật cười: [Con cũng thích anh ấy].

Giang Mạn Lâm mím môi: [Con gái, phải biết dè dặt một chút].

Hứa Trĩ Ý: [Đó là dành cho những người không có chồng].

Giang Mạn Lâm: […]

Hứa Trĩ Ý: [Mẹ, khi nào mẹ với bố mới hòa giải vậy?]

Giang Mạn Lâm: [Con đừng lo lắng những vấn đề của người lớn, con còn trẻ, chỉ cần sống một cuộc sống tốt cho bản thân với Chu Nghiên là được rồi].

Hứa Trĩ Ý xấu hổ nói: [Con chỉ là muốn quan tâm một chút thôi].

Giang Mạn Lâm thẳng thừng đáp: [Mẹ có việc rồi, đang bận].

Hứa Trĩ Ý: […]

Sau khi một tin nhắn như vậy, Giang Mạn Lâm thực sự phớt lờ cô.

Hứa Trĩ Ý xem cuộc trò chuyện giữa hai người, bất đắc dĩ thở dài thườn thượt.

Chu Nghiên vừa đến phòng tắm nắng để nghe điện thoại, lúc quay lại anh đã nghe thấy tiếng thở dài của vợ mình.

Anh nhướng mày, ngồi xuống bên cạnh Hứa Trĩ Ý: "Sao em lại thở dài?"

"Không có gì đâu".

Hứa Trĩ Ý chán nản dựa vào người anh: "Vừa rồi em mới nói chuyện phiếm với mẹ".

Chu Nghiên: "Có chuyện gì sao?"

Hứa Trĩ Ý mím môi, thấp giọng nói: "Anh nói mẹ em với bố em còn tình cảm với nhau, vậy tại sao hai người họ lại không muốn tái hôn?"

Chu Nghiên hơi sững người, anh thực sự không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.

Anh sờ mũi, có chút xấu hổ: "Có lẽ bố mẹ có chủ kiến riêng của mình".

Hứa Trĩ Ý quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh.

Chu Nghiên nhìn cô, nói nhỏ: "Làm sao vậy?"

"Không có gì". Hứa Trĩ Ý lẩm bẩm: "Anh nói giống y như mẹ em vậy".

Chu Nghiên: "…"

Hai người nhìn nhau một lúc, Chu Nghiên mỉm cười lên tiếng cắt ngang sự khó xử: "Chúng ta không nghĩ chuyện của bố mẹ nữa, em có mệt lắm không? Có muốn đi tắm không?"

Hứa Trĩ Ý nhướng mày, nhìn anh chăm chú một lúc rồi gật đầu.

Chu Nghiên nhân cơ hội kéo cô lên phòng, rẽ vào hướng phòng tắm.

Vào ngày hạnh phúc như vậy, tất nhiên tối nay bọn họ phải làm điều gì đó thật ý nghĩa để ăn mừng và tận hưởng khoảng thời gian đặc biệt lãng mạn chỉ có hai người.

-

Sau màn cầu hôn chính thức, cũng đã đến lúc việc tổ chức đám cưới của Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên được đưa vào chương trình thảo luận đặc biệt.

Sau khi thảo luận với hai bên gia đình, Ôn Thanh Thục cùng những người khác nhất trí quyết định ngày tổ chức hôn lễ sẽ được diễn ra vào tháng 2 và tháng 3 năm sau, khi đó bộ phim mà Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên đóng chính cũng vừa được hoàn thành, hai người sẽ có một khoảng thời gian rảnh rỗi để chuẩn bị cho đám cưới và tuần trăng mật.

Sau khi bàn bạc một số chuyện liên quan, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên để lại cho Ôn Thanh Thục và Giang Mạn Lâm cùng xử lý.

Hai người vốn đã ăn ý và bây giờ còn là chị em trò chuyện hàng ngày. Đôi khi, Hứa Trĩ Ý còn cảm thấy Giang Mạn Lâm dành nhiều thời gian trò chuyện qua điện thoại với Ôn Thanh Thục còn hơn cả cô.

Vì lý do này mà cô đã không ít lần tự ăn một ít giấm chua.

Vào cuối tháng 6, Hứa Trĩ Ý cùng Chu Nghiên đến Pari sau khi giải quyết xong một số công việc còn sót lại.

Khi vừa hạ cánh, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên đã đánh một giấc ngon lành ở nhà, chỉ tới khi xế chiều mới bước chân ra khỏi nhà đón ánh nắng của Pari.

"Anh lái xe sao?"

Nhìn thấy Chu Nghiên đỗ xe trước mặt cô, Hứa Trĩ Ý có chút ngạc nhiên. Cô biết Chu Nghiên có bằng lái xe quốc tế, nhưng ở một nơi xa lạ như thế này, cô cứ tưởng anh sẽ sắp xếp tài xế đến đón bọn họ.

Chu Nghiên gật đầu ra hiệu với cô: "Mau đi thôi, bà Chu".

Hứa Trĩ Ý nhìn chiếc xe trước mặt, đó là một chiếc xe theo kiểu dáng cổ điển, thường thấy trong các bộ phim trước đây, nhưng nó rất đặc biệt, cô rất thích kiểu xe này.

Cô mỉm cười: "Anh có quen đường không?"

Chu Nghiên: "Có chỉ đường mà".

Hứa Trĩ Ý "Ồ" một tiếng, cô cười ngượng ngùng: "Đúng vậy ha".

Cô quên mất.

Sau khi lên xe, họ bắt đầu đi về phía trung tâm thành phố.

Nhìn khung cảnh xa lạ lướt qua ngoài cửa sổ xe, Hứa Trĩ Ý vẫn có chút kích động.

Dù đã đến Pari khá nhiều lần rồi nhưng mỗi lần trở lại cô đều cảm thấy rất phấn khích. Cô dựa người vào cửa sổ xe ngắm nhìn xe cộ và dòng người đi bộ qua lại, cùng những tòa nhà và đèn đường rực rỡ nơi đây, thỉnh thoảng còn trò chuyện với Chu Nghiên.

"Chúng ta đi đâu bây giờ?"

Cô không bao giờ hỏi như vậy trước đây.

Chu Nghiên trả lời: "Đi gặp nhà thiết kế".

Hứa Trĩ Ý giật mình, ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay đi sao?"

Bọn họ quay lại để đặt váy cưới, nhưng cô không biết hôm nay hai người sẽ đi.

Chu Nghiên gật đầu: "Em thấy không tiện sao?"

"Em còn chưa chuẩn bị tâm lý nữa". Hứa Trĩ Ý nhìn anh: "Nếu sớm biết phải đi gặp nhà thiết kế như vậy, em đã trang điểm đẹp hơn rồi".

Chu Nghiên cười, cụp mi nhìn cô: "Như vậy cũng rất đẹp rồi".

Nghe anh nói như vậy, Hứa Trĩ Ý cong môi không nói gì.

Một lúc sau, chiếc xe dừng lại ở bên đường.

Hứa Trĩ Ý tò mò nhìn qua cửa kính xe ô tô, đập vào mắt cô đầu tiên là một cửa hàng chất đầy váy cưới vô cùng rực rỡ.

Trong khi cô vẫn đang rất ngạc nhiên, Chu Nghiên đã đi vòng sang và mở cửa xe cho cô, anh lịch thiệp đưa tay về phía cô: "Bà Chu, xuống xe thôi".

Hứa Trĩ Ý cong môi, duyên dáng đưa tay cho anh.

Sau khi bước vào cửa hàng, nhà thiết kế đã nhanh chóng ra chào đón anh.

Anh ấy biết Chu Nghiên, khen ngợi Hứa Trĩ Ý vài câu rồi đưa họ lên lầu.

Hứa Trĩ Ý gần như bị những chiếc váy cưới tuyệt đẹp treo trong cửa hàng làm cho lóa mắt.

Thực sự rất đẹp.

Đầu tiên, nhà thiết kế hỏi về sở thích của cô, sau đó đề xuất cô chọn hai chiếc váy cưới hiện có trong cửa hàng để thử.

Cô nhờ Chu Nghiên giúp đỡ cho mình: "Anh chọn giúp em đi".

Chu Nghiên mỉm cười: "Được rồi".

Anh liếc nhìn xung quanh, cuối cùng chỉ vào một trong những chiếc váy cưới ống suông màu trắng trông giống như những bông hoa đang nở rộ ở kia, thấp giọng nói với cô: "Em thấy cái kia thế nào?"

Khi Hứa Trĩ Ý vừa nhìn thấy nó, mắt cô như sáng lên.

Cô nhanh chóng gật đầu: "Nó được đấy".

Tà váy kéo dài trên sàn nên không dễ mặc chút nào, nhưng may mắn dưới sự giúp đỡ của nhân viên, Hứa Trĩ Ý cuối cùng cũng khó khăn mặc được chiếc váy cưới lên người.

Bức màn tự động được mở ra, cô xuất hiện trước ánh nhìn của Chu Nghiên trong bộ váy cưới.

Hai người nhìn nhau từ xa.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh đang dán chặt vào xương quai xanh của mình, Hứa Trĩ Ý có chút ngại ngùng. Ánh mắt của Chu Nghiên … quá trần trụi rồi.

Cô hơi khựng lại, thẹn thùng vén vạt áo lên nhìn anh: "Có … được không?"

Chu Nghiên đứng dây tiến lại gần cô, anh ôm lấy vai Hứa Trĩ Ý và bảo cô quay sang chiếc gương bên cạnh.

Nhìn thấy bóng dáng phản chiếu trong gương, Hứa Trĩ Ý vô cùng ngạc nhiên.

Không phải do cô tự tin, cô đã từng được mặc rất nhiều bộ váy cưới cao cấp xinh đẹp, nhưng những thứ đó khác với chiếc váy cô mặc trên người.

Lần đầu tiên cô nhận thấy bản thân mặc váy cưới đẹp đến thế nào.

Đôi mắt Chu Nghiên tối sầm, anh cụp mi nhìn vào mắt cô trong gương, giọng khàn khàn: "Em còn cần câu trả lời của anh sao?"

"…"

Hứa Trĩ Ý cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh đang phả vào tai cô, không tự chủ được mà liếm cánh môi dưới, ngại ngùng mắng anh: "Không được nói nữa".

Bàn tay Chu Nghiên không an phận đặt lên eo thon của cô, qua lớp vải mỏng mà lưu luyến vuốt ve.

Anh không di chuyển quá trớn, nhưng anh càng chậm trãi vuốt ve, càng giống như trêu đùa trái tim không ngừng ngứa ngáy của Hứa Trĩ Ý.

Cô muốn đẩy tay anh ra, nhưng lại có chút không nỡ.

"Chu Nghiên".

Cô nhỏ giọng thì thầm: "Tay anh".

Yết hầu Chu Nghiên lăn xuống một lượt, anh nhỏ giọng đáp lại: "Tay anh làm sao?"

Cảm giác xấu hổ làm Hứa Trĩ Ý như muốn bùng nổ, cô nhìn anh một cách đầy quyến rũ, để anh tự mình trải nghiệm cảm giác này.

Ánh mắt Chu Nghiên lập tức tối sầm đi, khóe môi mím lại, giọng khàn đi: "Em muốn thử cái khác sao?"

Hứa Trĩ Ý ngượng ngùng "ừm" khẽ: "Đúng vậy".

Sau khi yêu cầu nhân viên chọn một chiếc váy cưới khác, Hứa Trĩ Ý lại quay về phòng thử đồ một lần nữa.

Khi cô vừa đi vào trong, Chu Nghiên cũng đi theo phía sau cô.

Vừa nhìn thấy anh, Hứa Trĩ Ý cố ý hỏi: "Anh làm gì ở đây?"

"Nhân viên đang bận". Chu Nghiên vừa nói vừa sờ lấy khóa áo cưới của cô, ghé sát vào tai cô thì thầm: "Để anh thay cho em".

"…"

Mí mắt của Hứa Trĩ Ý nặng nề giật vài cái: "Anh ——"

"Anh thế nào?" Chu Nghiên thấp giọng hỏi.

Hứa Trĩ Ý thẹn thùng: "Anh không sợ bị người khác cười cho à". "Họ cười cái gì chứ?" Chu Nghiên ranh mãnh nói vô cùng tự tin: "Chúng ta là vợ chồng, vì vậy việc anh giúp em thay quần áo là vô cùng hợp lý".

Hứa Trĩ Ý không thể phản bác được ý kiến của anh, đành phải để im cho anh muốn làm gì thì làm.

Chỉ là thời gian thay chiếc váy thứ hai này hình như lâu hơn chiếc thứ nhất rất nhiều.

Khi cô bước ra bên ngoài soi gương, má và cổ của Hứa Trĩ Ý đã đỏ bừng.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô không khỏi giận dỗi trừng mắt nhìn Chu Nghiên.

Trong khi đó, kẻ chủ mưu lại nhìn cô một cách ngây thơ, còn khoe khoang khen ngời: "Bà Chu thật sự rất xinh đẹp".

Hứa Trĩ Ý: "…"

The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương toàn hơn 5000 chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ

Chương kế tiếp