Diễn Đến Thành Thật

Chương 85
Hứa Trĩ Ý thực sự cảm thấy, sau khi kết hôn Chu Nghiên càng trở nên vô liêm sỉ và trơ trẽn hơn.

Lúc trước người này âm thầm lén lút, bây giờ thì công khai ra tay.

Cô hơi nghẹn ngào, liếc anh một cái, "Ngắm sao cho kĩ đi, đừng nói nhảm."

Chu Nghiên nhướng mày, "Nói nhảm á?"

Anh ôm eo cô, kéo cô vào lòng: "Anh cầu hôn nghiêm túc đấy."

Hứa Trĩ Ý kêu "Ồ", lạnh mặt nói: "Vậy em có thể nghiêm túc từ chối anh không?"

"Được." Chu Nghiên không tức giận, "Chu phu nhân muốn làm gì thì làm."

Hứa Trĩ Ý phì cười, nằm trong lòng anh ngáp một cái, "Hơi lạnh rồi."

"Quay lại trong xe nhé?" Chu Nghiên hỏi ý kiến của cô.

Hứa Trĩ Ý suy nghĩ một lúc, "Ở lại ba phút nữa rồi quay lại."

Ba phút sau, hai người tự động quay trở lại xe.

Hệ thống sưởi và điều hòa không khí bật lên, Hứa Trĩ Ý cảm giác như mình được sống lại.

Hai người họ không qua đêm ở nơi đất hoang, những gì Chu Nghiên nói với cô trên nóc xe chỉ là trò đùa. Ở đây tập thể dục cũng không thích hợp, khu vực này có độ cao cao, anh không thể sơ suất như vậy được.

Trong đêm, Chu Nghiên lái xe đưa cô rời khỏi khu vực này.

Đêm hôm khuya khoắt đường xá tối đen, may mắn là không có người đi bộ, cũng không có xe cộ đi lại, cũng khá an toàn.

Từ khu vực không người đi thẳng một mạch về phía trước, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên đi một chút lại dừng lại, giống như câu chuyện của Đàm Sơ với Dư Chinh, mất gần một tháng mới đi hết toàn bộ hành trình.

Điểm dừng chân cuối cùng của hai người vẫn là Shangri La Hotels & Resorts Luxury, chỉ là lúc đi về thì không giống nhau, bọn họ tách ra để đi, còn Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên thì đi cùng nhau.

-

Đi du lịch tuần trăng mật hơn một tháng, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên cuối cùng cũng về nhà.

Tiêu Văn Thiến và Lâm Khải đều nói hai người thực sự to gan lớn mật, các nghệ sĩ khác trong thời kỳ nổi tiếng này ai cũng hận không thể nhận thêm vài bộ phim để tiếp nhận thêm công việc, bọn họ ngược lại thì hay rồi, nói nghỉ dài là nghỉ dài, khiến người đại diện thương thay.

Sau khi về nhà, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên cũng không lập tức lao vào trạng thái làm việc, hai người ở nhà sống một cuộc sống nhàn nhã.

Số lần Hứa Trĩ Ý ra ngoài hơi nhiều một chút, đầu tiên là cô đi đến phòng làm việc một chuyến, mang quà tặng cho Tiêu Văn Thiến cùng Bồ Hoan và các nhân viên khác nữa, sau đó thương lượng sắp xếp công việc kế tiếp với Tiêu Văn Thiến.

Sau đó nữa, cô lại hẹn Thịnh Đàn và Nghê Toàn đi ăn cơm, tặng quà cho các cô ấy, ba người ở một chỗ líu ríu nói những chuyện thú vị mà cô gặp được trong tuần trăng mật.

"Cuối cùng cũng ăn no rồi." Hứa Trĩ Ý buông đũa xuống cảm khái, "Mấy ngày nay mình ăn tinh bột điên cuồng luôn."

Nghê Toàn buồn cười nhìn cô, "Lúc đi du lịch không có đồ tinh bột để ăn hả?"

Hứa Trĩ Ý lắc đầu: "Cũng không hẳn là như vậy, chủ yếu là thức ăn bên kia mình ăn không quen. "

Dạ dày của cô rất bình thường, đối với cách làm thịt bò dê của Tây Tạng ăn không quen lắm, cô vẫn thích cách làm đơn giản bình thường hơn.

Bởi vì ăn không quen đồ ăn nên cơm cô ăn tự nhiên cũng ít đi.

Thịnh Đàn dở khóc dở cười, "Vậy cậu ăn thêm một bát nữa nhé?"

Hứa Trĩ Ý hơi phân vân, sờ sờ phần bụng vì ăn no mà lộ ra, tự trêu chọc nói: "Hôm nay được ba tháng rồi nhỉ?"

Thịnh Đàn liếc mắt nhìn, nói cho cô biết, "Rất nhiều người lúc mang thai ba tháng chả có bụng gì cơ."

Hứa Trĩ Ý: "Ồ."

Nghê Toàn ở bên cạnh cười, "Cô nghe chăm chú như vậy, chả nhẽ thật sự là có ý định có em bé rồi hả?"

Hứa Trĩ Ý sửng sốt, "Mình muốn có em bé thì kì lạ lắm sao?"

Nghê Toàn suy nghĩ một chút, "Phụ nữ làm nghề khác mà nói thì bình thường. Nhưng với diễn viên như chính cô cũng biết, ở cái tuổi này giống cô mà sinh con cực kì ít."

Nghề diễn viên, nhiều người nói là hiếm muộn.

Không mang theo bất kỳ ý kiến bình phẩm, chỉ đơn thuần là thảo luận suông, bởi vì nghề nghiệp của bọn họ một khi mang thai, rất có thể sẽ không có cách nào xuất hiện trước mặt công chúng, chỉ cần an tâm chờ sinh.

Gần một năm, nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, nhưng giới giải trí sẽ có tầng tầng lớp lớp người mới, vị trí của cô rất có thể sẽ bị thay thế. Đây cũng là lý do tại sao, rất nhiều phụ nữ trong giới này sinh em bé tương đối muộn, một số nữ nghệ sĩ sau khi sinh em bé thì lui luôn về ở ẩn, ở nhà với con. Sự hy sinh của phụ nữ trong lĩnh vực này là quá lớn.

Nói đến đây, Thịnh Đàn cũng cảm khái: "Chỉ phụ nữ mới phải khổ sở như vậy."

Cô ấy tức giận nói: "Dựa vào cái gì mà phụ nữ phải mang thai mười tháng, đàn ông thì không cần phải làm gì cả?"

Hứa Trĩ Ý nhìn cô ấy, "Vấn đề này cậu thử đi hỏi tổng giám đốc Thẩm xem?"

Thịnh Đàn nghẹn họng, ngập ngừng nói: "Có hỏi anh ấy cũng không quan tâm đâu."

Nghe vậy, Hứa Trĩ Ý nhướng mày, chế nhạo nói: "Thẩm Chính Khanh mà dám không trả lời vấn đề của cậu á?"

Nghe nói như vậy, Thịnh Đàn có chút kiêu ngạo nói: "Cũng đúng, anh ấy còn lâu mới không dám."

Hứa Trĩ Ý: "..."

Nghê Toàn: "..."

Hai người đồng thời im lặng, "Cậu đừng tự kiêu như vậy."

Thịnh Đàn: "Cách này không được thì mình làm cách khác."

Ba người trêu đùa nói chuyện, tán gẫu một vòng đủ mọi thứ chuyện, không hiểu sao lại đem đề tài vòng về chuyện Hứa Trĩ Ý mang thai.

Hứa Trĩ Ý suy nghĩ một chút, "Tạm thời chưa có cân nhắc gì."

Cô nói: "Cũng còn sớm, trước 30 tuổi sinh một đứa là ổn rồi."

Cô thích có con, cũng muốn có một kết tinh tình yêu với Chu Nghiên.

Thịnh Đàn chớp mắt mấy cái, kinh ngạc nói: "Trước ba mươi tuổi à?"

Hứa Trĩ Ý nhìn cô ấy, "Là quá sớm hay là quá muộn?"

"Là quá muộn." Thịnh Đàn than thở nói: "Mình cũng không chịu nổi công kích của người nhà, cậu ba mươi tuổi mới sinh con thì làm sao con mình kết thông gia với con cậu được?"

Nghê Toàn: "Cậu cũng có thể để cơ hội lại cho mình mà?"

Thịnh Đàn nghẹn một cái, liếc nhìn cô ấy, lẩm bẩm nói: "Cậu kết hôn với bác sĩ Thẩm trước đi đã rồi hẵng nói chuyện sinh con."

Cô ấy chiếm lấy Hứa Trĩ Ý, "Mình còn muốn con gái cậu gả cho con trai của mình, nếu không sang năm cậu hẵng sinh đi? Như vậy bọn chúng có thể cùng nhau đi học, thanh mai trúc mã rất lãng mạn đó."

Hứa Trĩ Ý nghẹn họng, "Chúng ta còn chưa có thai, sao cậu lại biết mình muốn sinh con gái hay mình muốn sinh con trai?"

Thịnh Đàn không nói lý lẽ nói: "Mình mặc kệ, dù sao mình thích như vậy."

Cô ấy thích tính tình Chu Nghiên, cô ấy dự đoán con trai Hứa Trĩ Ý sinh ra chắc chắn cũng không khác gì Chu Nghiên, như vậy con gái cô sẽ hạnh phúc.

Nghê Toàn và Hứa Trĩ Ý nghe Thịnh Đàn nói linh tinh, hai người nhìn trong mắt nhau thấy hai chữ cạn lời.

"Đừng có nghĩ ra nữa." Hứa Trĩ Ý phá vỡ tưởng tượng của cô, "Trước tiên là cậu cứ sinh con cho mình với Nghê Toàn chơi một chút, nếu được thì chúng mình sẽ cân nhắc."

Thịnh Đàn nghe xong lời này, chính thức phản bác hai người: "Em bé sinh ra là để chơi à?"

"Con người khi còn bé——" Hứa Trĩ Ý nghiêm trang nói: "Không phải là để cho ba mẹ chơi đùa cùng sao?"

Thịnh Đàn im lặng suy nghĩ một lát, thế nhưng cảm thấy lời này của Hứa Trĩ Ý không có chỗ nào xấu.

Thật vậy, con còn nhỏ thì không chơi cùng sau này lớn lên nó sẽ không cho bạn chơi cùng nó.

"Nhưng mà, vì sao lại là mình trước tiên?" Thịnh Đàn phát ra nghi vấn.

Nghê Toàn: "Bởi vì cậu không chịu nổi sự thúc đẩy của người lớn."

Việc này, Thịnh Đàn đã lẩm bẩm nhiều lần.

Kỳ thật có Thẩm Chính Khanh che chở, kể cả người lớn có thúc dục cô ấy cũng không sợ. Nhưng gần đây cô ấy đã bị người lớn thu hút, cũng có chút rung động.

Kết hôn với Thẩm Chính Khanh cũng đã vài năm, muốn có một đứa con thuộc về hai người bọn họ hình như cũng rất tốt.

Thế giới hai người đương nhiên là vui vẻ, nhưng có một đứa nhỏ ở cùng hai người, tạo thành một nhà ba người, đối với gia đình bọn họ mà nói hẳn là thêu hoa trên gấm.

Thịnh Đàn suy nghĩ một lúc, cảm thấy chuyện này có chút phức tạp.

Cô ấy buồn rầu nói: "Thôi, không nói trước được việc này đâu, chuyện con cái mình vẫn nên thuận theo tự nhiên thì tốt hơn." Cô ấy nhìn về phía hai người, đôi mắt sáng ngời nói: "Nhân dịp hôm nay chúng ta có mặt đủ như vậy, buổi tối tìm một chỗ vui vẻ chơi tí không?"

Hứa Trĩ Ý và Nghê Toàn nhìn nhau, đồng thanh: "Cậu muốn vui vẻ như thế nào?"

Thịnh Đàn ngượng ngùng sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Cũng lâu không đi quán bar rồi."

Hứa Trĩ Ý và Nghê Toàn cũng đã lâu không đi, hai người không chút do dự đồng ý, "Tối hôm nay đi quán bar nhé."

"Được."

-

Cuộc hẹn của ba người được xác định, gửi tin nhắn cho "một mình trông phòng" cùng với đối tượng cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, thông báo về hành trình của mình.

Nhận được tin Hứa Trĩ Ý nói muốn đi quán bar, Chu Nghiên hơi bất ngờ.

Chu Nghiên: "Sao đột nhiên lại muốn đi quán bar?"

Hứa Trĩ Ý: "Lâu rồi chưa đi nên muốn đến lại một tí."

Cô sợ nếu mình không đi bản thân sẽ quên mất quán bar là như thế nào.

Chu Nghiên: "Chỉ có ba người?"

Hứa Trĩ Ý: "Đúng vậy, ba chúng em còn chưa đủ sao?"

Chu Nghiên: "Thiếu vệ sĩ không?"

Hứa Trĩ Ý bật cười, trước tiên cô hiểu ý của anh: "Khả năng, không hẳn, là rất thiếu đâu."

Cô trả lời trung thực.

Chu Nghiên: "."

Hứa Trĩ Ý: "Tối nay anh đến đón em là được, anh cứ để tự bọn em đi chơi một lát đã.:

Chu Nghiên tuy là rất dính người, nhưng cũng không dính người như vậy, anh đồng ý: "Được, người khác mời rượu đừng uống, các em tìm quán bar có độ an toàn cao vào."

Hứa Trĩ Ý: "Quán chỗ tổng giám đốc Khương thì chắc các anh có thể yên tâm rồi chứ?"

Chu Nghiên: "Đến thì nói với anh một tiếng."

Hứa Trĩ Ý: "Biết rồi."

Ba người vừa xuất hiện trong quán bar, nói không gây chú ý với người ngoài là giả.

Bọn họ vừa ngồi xuống ghế dài không được bao lâu, Khương Thần cũng đến lập tức tới chào hỏi Hứa Trĩ Ý, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên diễn "Dấu vết", Khương Thần và Thẩm Mộ Tinh và đoàn người cũng cùng bên Trì Lục đi đến.

Chào hỏi qua, Khương Thần cũng không nán lại lâu, anh ấy để cho mấy người Hứa Trĩ Ý không gian riêng, có việc thì tìm quản lý của anh ấy cũng được.

Sau khi người đi, Thịnh Đàn cảm khái nói: "Tổng giám đốc Khương càng ngày càng phong độ."

Hứa Trĩ Ý liếc cô ấy, "Cậu có tin mình truyền lại lời này cho tổng giám đốc Thẩm không?"

Thịnh Đàn nghẹn lại, "Mình chỉ thuận miệng nói, với lại mình không thích anh ấy." Cô ấy nhìn bóng lưng Khương Thần, "Cũng không biết Thẩm Chính Khanh đến tuổi như anh ấy thì dáng vẻ sẽ như nào nhỉ."

Nghê Toàn: "Sẽ càng phong độ hơn."

Ánh mắt Thịnh Đàn sáng lên: "Làm sao cô biết?"

Nghê Toàn vừa mới xiên miếng trái cây đưa lên ăn, mập mờ nói: "Mình thuận miệng nói thôi."

Thịnh Đàn: "..."

Hứa Trĩ Ý không nhịn được cười: "Tuy rằng là tùy tiện nói, nhưng tương lai tổng giám đốc Thẩm sẽ càng có mị lực hơn, điểm này, mình dám cá chắc luôn."

Cô chậm rãi nói: "Nam nhân ba mươi mốt là cành hoa, bốn mươi là hoa trong hoa đã nghe bao giờ chưa?"

Mí mắt Thịnh Đàn co giật: "Còn có cái câu nói này nữa à?"

Hứa Trĩ Ý gật đầu: "Có, nếu không cậu nghĩ xem làm sao bây giờ trên mạng có những tiểu thuyết và phim thần tượng chênh lệch tuổi tác lại được người ta săn đón như vậy chứ? Không phải là bởi vì đàn ông trưởng thành có tính tự kỷ luật với sự nghiệp thành công có sức quyến rũ à?"

Thịnh Đàn suy nghĩ một chút, đạo lý là như vậy.

Ba người vừa tán gẫu vừa ăn dĩa trái cây, chơi trò lắc xúc sắc.

Trong quán bar cũng không quá nóng, người cũng không nhiều. Mấy người Hứa Trĩ Ý nằm trong góc nghe nhạc uống nước, rất thoải mái.

Tửu lượng của ba người đều bình thường, không dám uống nhiều.

Một lúc lâu sau, Thịnh Đàn thò đầu nói: "Muốn đi khiêu vũ rồi, đi không?"

Hứa Trĩ Ý khoát khoát tay: "Hai người đi đi, mình ở đây trông túi xách."

Thịnh Đàn và Nghê Toàn đáp: "Được, đợi lát nữa đổi cho cậu đi."

Hứa Trĩ Ý gật đầu.

Thấy hai người rời đi, cô thoải mái nằm ở góc, chụp ảnh quán bar gửi cho Chu Nghiên: "Ông Chu à, cho anh ngắm gái xinh này."

Chu Nghiên: "Không thấy."

Hứa Trĩ Ý: "??"

Cô phóng to ảnh, trong ảnh rõ ràng có rất nhiều cô gái xinh đẹp mà.

Hứa Trĩ Ý: "Chỗ nào không có, trong này chả có một đống thây."

Lời mật ngọt Chu Nghiên đã hạ bút thành văn: "Mỹ nữ trong lòng anh chỉ có vợ anh thôi."

Chu Nghiên: "Nhìn xem vợ anh đang làm gì."

Hứa Trĩ Ý ngồi trên ghế sopha không nhịn được nhếch môi cười.

Tuy rằng lời tình tứ này của Chu Nghiên quá khuôn mẫu với lố, nhưng cô vẫn bị lấy lòng. Cô đè nén nụ cười trong đôi mắt, không ngại gửi cho anh một tấm ảnh selfie: "Thế nào?"

Chu Nghiên: "Hôm nay bà Chu rất sinh đẹp."

Hứa Trĩ Ý: "Miệng ông Chu hôm nay cũng rất ngọt."

Hai người tán gẫu vài câu, Hứa Trĩ Ý nhìn đồng hồ, cũng thấy đến lúc rồi nên để Chu Nghiên tới đón cô.

Có lẽ họ sẽ về nhà sau khi chơi một lúc nữa.

Chỉ chốc lát sau, Nghê Toàn vòng trở về, nói là muốn cùng bác sĩ Thẩm trò chuyện một chút, thúc giục Hứa Trĩ Ý đi nhảy.

Hứa Trĩ Ý mặc dù không biết nhảy, nhưng vẫn đi.

Không qua được hai phút, cô lập tức quay trở lại.

"Sao lại quay trở lại nhanh thế?" Nghê Toàn kinh ngạc.

Hứa Trĩ Ý cất cằm lên, "Tổng giám đốc Thẩm đến rồi."

Nghê Toàn ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa Thịnh Đàn đang lắc lắc cánh tay chồng cô ấy làm nũng.

Hai người cười không ra tiếng, Hứa Trĩ Ý hỏi: "Bác sĩ Thẩm có thời gian tới đón cậu không?"

Nghê Toàn: "Hôm nay anh ấy phải trực."

Hứa Trĩ Ý hiểu rõ, "Vậy lát nữa chúng mình đưa cậu về trước."

Nghê Toàn không cự tuyệt, "Được rồi, đợi tí nữa để tôi làm bóng đèn một lát vậy."

-

Đưa Nghê Toàn về nhà trước, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên mới quay về nhà mình.

Lúc kẹt xe trên đường, Hứa Trĩ Ý nhìn cô gái xinh đẹp bán hoa ven đường, nhìn về phía Chu Nghiên, "Muốn mua một bó hoa."

Chu Nghiên cười: "Được. "

Anh tìm chỗ đậu xe và đi mua hoa với cô.

Hứa Trĩ Ý cầm đóa hoa tươi ngửi, giơ đến bên mũi Chu Nghiên: "Anh xem, hoa này còn tươi mới lắm luôn."

Chu Nghiên nhướn mày, phối hợp ngửi với cô, gật đầu nói: "Cũng được đấy."

Anh nắm tay cô cùng đi về nhà trong đêm tối.

Về đến nhà, Hứa Trĩ Ý tìm một bình hoa đặt lên bệ bếp, cô ngồi trên sô pha ngắm nhìn, tâm trạng trở bỗng vui hơn.

Bây giờ, cô ngày càng thích cuộc sống giản dị mà đầm ấm yêu thương như vậy.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Hứa Trĩ Ý thì thầm với Chu Nghiên về công việc sắp tới đã được lên kế hoạch của mình.

Chu Nghiên lắng nghe, thỉnh thoảng cho cô một chút ý kiến.

"Đúng rồi." Nói xong, Hứa Trĩ Ý nhớ tới một chuyện lớn, "Chị Thiến còn đang hỏi em."

"Hỏi em cái gì?" Chu Nghiên nhìn cô. Hứa Trĩ Ý nằm sấp trong lòng anh, thấp giọng nói: "Chị ấy nói lại có chương trình tạp kỹ tìm chị ấy, muốn mời hai chúng mình tham gia, hỏi anh có muốn đi không."

Chu Nghiên rũ mi xuống, chậm rãi hỏi: "Em có muốn đi không?"

Nói thật, lúc này Hứa Trĩ Ý có một chút động tâm, bởi vì Tiêu Văn Thiến đã nói với cô, chương trình tạp kỹ này tuy là một buổi ghi hình của chương trình tạp kỹ về vợ chồng, nhưng mỗi một kỳ sẽ có một chủ đề, rất nhiều chủ đề có liên quan đến tình yêu, giúp bọn họ tìm lại một ít cảm giác yêu thương và tiếc nuối khi yêu.

Khi cô và Chu Nghiên yêu nhau, thật ra cũng có một vài tiếc nuối nho nhỏ.

Nhìn vào ánh mắt của Chu Nghiên, Hứa Trĩ Ý thành thật nói: "Cũng có một chút dao động."

Chu Nghiên thoáng có chút kinh ngạc, "Là như thế nào?"

"Là… Cũng hứng thú." Hứa Trĩ Ý giải thích: "Cảm giác kiểu ở trong ngành giải trí vẫn có thể làm nhiều chuyện có ý nghĩa cùng anh."

Nghe vậy, Chu Nghiên cười cười: "Vậy thì đi."

Hứa Trĩ Ý sửng sốt: "Anh đồng ý thật á?"

Chu Nghiên lên tiếng: "Ừ."

"Nhưng mà có phải hơi qua loa không?" Hứa Trĩ Ý vẫn đang trong giai đoạn dao động, chưa tới lúc đồng ý luôn đâu.

Chu Nghiên bật cười, "Không qua loa đâu. "

Anh nắm lấy tai cô, nhẹ giọng giải thích: "Rất ít chương trình tạp kỹ khiến em dao động không phải sao?"

Chương trình này có thể làm cho Hứa Trĩ Ý động tâm, tất nhiên sẽ có chỗ hơn người của nó.

Hứa Trĩ Ý suy nghĩ một chút, hình như đúng thế.

Cô là người không có hứng thú gì với mấy chương trình tạp kỹ, hai chương trình trước đó không thể nói là không thích, chỉ là so ra mà nói, thiếu đi sự động tâm kia.

Cô gật đầu, "Vậy thì công việc phải làm sao bây giờ?"

Chu Nghiên suy nghĩ một hồi, "Bao giờ chương trình tạp kỹ ghi hình?"

"Ít nhất cũng phải hai tháng nữa mới bắt đầu." Hứa Trĩ Ý nói: "Không nhanh như vậy đâu."

Chu Nghiên hiểu rõ, "Vậy không cần vội vàng đâu, đây là những vấn đề người đại diện phải cân nhắc."

Tiêu Văn Thiến sẽ đến hỏi bọn họ, chắc chắc là có thể dành được thời gian cho bọn họ.

Nghe nói như vậy, ánh mắt Hứa Trĩ Ý sáng lên: "Anh nói đúng lắm."

Cô cười hì hì, "Vậy thì em sẽ không lo lắng về chuyện này nữa, ngày mai em sẽ nói với chị Thiến là hai chúng ta có thể tham gia, nhưng công việc đã định trước đó không thể để chậm trễ."

Chu Nghiên: "Được rồi."

Bình thường, những diễn viên có kinh nghiệm như Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên, hành trình nửa năm sau hẳn là phải xếp hàng đầy mới đúng.

Nhưng năm nay hai người kết hôn, cũng muốn tiết tấu của mình chậm lại, hơn nữa vẫn không tìm thấy kịch bản phù hợp, cho nên tạm thời không nhận thêm kịch bản.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, Tiêu Văn Thiến mới dám nhắc lại chuyện Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên lên chương trình tạp kỹ.

Không có gì khác, cô ấy đơn thuần chỉ cảm thấy hai người này có hơi nhàn rỗi, phải tìm chút việc cho bọn họ làm mới được.

Ngày hôm sau, Hứa Trĩ Ý nói cho Tiêu Văn Thiến về cân nhắc của mình với Chu Nghiên.

Tiêu Văn Thiến đồng ý luôn: "Em yên tâm đi, chỉ cần sắp xếp lại công việc trong hai tháng của em thì chắc chắn không chậm trễ bên chương trình tạp kỹ đâu."

Hứa Trĩ Ý khẽ nói: "Vậy nếu em tìm thấy kịch bản yêu thích, em vẫn sẽ đi quay phim trước."

Tiêu Văn Thiến dở khóc dở cười: "Biết rồi, chị cũng hy vọng em có thể tìm thấy kịch bản nào nhìn phát thích luôn."

Hứa Trĩ Ý "Vâng" một tiếng: "Vậy làm phiền chị Thiến rồi."

Tiêu Văn Thiến: "Đừng khách sáo. Chị đây cũng vì kiếm tiền."

Hứa Trĩ Ý: "..."

Lời này cũng quá thẳng thắn.

-

Sau một thời gian rất dài, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên cùng đem chuyện này vứt ra sau đầu.

Công việc của hai người nói thì không nhiều lắm, nhưng vẫn luôn làm người ta quay vòng vòng, hoạt động kinh doanh bị trì hoãn trước đó, cùng với việc quay phim tạp chí và làm khách mời điện ảnh, khiến hai người buộc phải "yêu xa".

Hôm nay bận rộn xong công việc, Hứa Trĩ Ý ngồi trong xe bẻ ngón tay bắt đầu đếm.

Bồ Hoan nhìn, tò mò hỏi: "Chị, chị đang làm gì vậy?"

Hứa Trĩ Ý: "Chị đang đếm, rõ ràng chị chưa chính thức vào đoàn quay phim, vì sao đã nửa tháng rồi chị chưa gặp mặt chồng."

Bồ Hoan: "..."

Cô ấy bật cười: "Chủ yếu là do lịch trình của hai người luôn chênh lệch, lúc chị về nhà anh Nghiên làm việc bên ngoài, anh Nghiên ở nhà, công việc của chị lại đến."

Hứa Trĩ Ý gật đầu, thở dài nói: "Chị đang nghi là chị Thiến với anh Lâm cố ý sắp xếp như vậy."

Bồ Hoan nhướng mày: "Chị nói thử xem?"

"Vì không muốn ăn thức ăn cho chó của hai bọn chị nên bọn họ không hy vọng hai người bọn chị gặp nhau."

Tiêu Văn Thiến chậm hai bước lên xe vừa vặn nghe được như vậy, cô ấy tức giận nhìn Hứa Trĩ Ý, "Ở trong lòng em, chị là người như thế hả?"

Hứa Trĩ Ý nhìn cô ấy: "Cũng không thể nói như vậy được nhưng tại vì trùng hợp quá ấy."

Tiêu Văn Thiến lười so đo với cô, khoát tay nói: "Hay bây giờ chị đưa em đi gặp chồng em?"

Ánh mắt Hứa Trĩ Ý sáng trong, kích động không thôi: "Thật sao?"

Tiêu Văn Thiến nghẹn họng, trừng mắt nhìn cô một cái, "Đoán xem."

Cô ấy dặn dò tài xế: "Đi thôi, đưa em ấy đi làm."

Hứa Trĩ Ý: "..."

Công việc có ý nghĩa gì nữa, bây giờ cô ấy chỉ muốn trở thành một con cá muối*.

*Làm cá muối: Chỉ nhàn rỗi không có việc gì để làm, có thể đi làm những việc mình thích và mong muốn.

Nghĩ đến đây, Hứa Trĩ Ý sâu kín nói: "Tại sao con người lại làm việc?"

Bồ Hoan trả lời: "Vì cuộc sống."

Hứa Trĩ Ý: "Tại sao con người lại sống?"

Bồ Hoan: "Vì muốn sống."

Hứa Trĩ Ý: "Sống là vì cái gì?"

Nghe đến đây, Tiêu Văn Thiến thật sự là không thể nhịn được nữa, quay đầu lại nhìn cô nói: "Vì để gặp chồng em."

"......"

Cô ấy nhìn Hứa Trĩ Ý, "Đáp án này có vừa lòng em chưa?"

Hứa Trĩ Ý chớp chớp mắt, miễn cưỡng nói: "Chị nói đúng."

Trong nháy mắt cô có sức sống, tự mình động viên mình: "Hôm nay em cất cơn tức này đi chỉ vì nhanh để về nhà gặp chồng."

Tiêu Văn Thiến: "... Tại sao trước kia chị không phát hiện ra em là người có ‘bộ não yêu’ như vậy?"

*bộ não yêu: những người dồn hết tâm sức và suy nghĩ cho tình yêu

Hứa Trĩ Ý phản bác cô ấy: "Em không phải là người có ‘bộ não yêu’, đây là quy tắc dính người mà em học với chồng em."

"......"

The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện dơ cao đánh khẽ, bộ này một chương toàn hơn 5000 chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các huynh muội tỷ đệ, mong dơ cao đánh khẽ ạ

Chương kế tiếp