Diễn Đến Thành Thật

Chương 88
Sau khi nghịch ngợm xong, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên nói lời xin lỗi với nhân viên công tác, lúc này mới thật sự chậm rãi đi trên đường nghe tiếng mưa rơi.

Do trời mưa, hai người không ở bên ngoài quá lâu mà về nhà tắm rửa sớm.

Đi ra sau khi tắm xong, ê-kíp chương trình giao nhiệm vụ chủ đề thứ hai.

Cuộc phỏng vấn nhiệm vụ thứ hai vẫn còn riêng biệt, hỏi bọn họ có còn nhớ, cuộc hẹn hò đầu tiên và địa điểm ăn tối, có muốn dẫn đối phương đi ôn lại kỉ niệm quá khứ hay không?"

Nghe được câu hỏi này, Hứa Trĩ Ý chần chừ một chút: "Vấn đề này đối với tôi và Chu Nghiên mà nói còn có ý nghĩa khác."

Biên đạo: "Ý nghĩa gì?"

Hứa Trĩ Ý: "Chúng tôi kết thúc công việc quay phim lập tức đi đến quán ăn nhỏ ăn cơm, ăn cơm xong tôi mới xác nhận mối quan hệ với anh ấy. Nhưng nói đúng ra thì ở trong lòng chúng tôi, lúc ăn bữa cơm đó, cũng đã ngầm hiểu với nhau là xác định mối quan hệ với đối phương."

Nói xong, cô khoát tay với nhân viên công tác, vẻ mặt vô tội: "Cái này thì phải thể hiện như thế nào?"

Biên đạo bị cô hỏi ngược lại, lần đầu tiên phải hỏi ý kiến với đạo diễn.

Thật trùng hợp, một nhân viên khác phỏng vấn Chu Nghiên cũng đã gặp phải vấn đề tương tự.

Trong mấy chuyện như thế, sự ăn ý của đôi vợ chồng mới cưới này, thật sự không ai có thể sánh bằng.

Cuối cùng, tổ đạo diễn nói với Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên, là sau khi bọn họ xác định quan hệ, không tính quán ăn nhỏ đó nữa.

Hứa Trĩ Ý "Ồ" một tiếng: "Được rồi."

Biên đạo: "Còn nhớ rõ sao?"

Hứa Trĩ Ý cười: "Nhớ rõ chứ."

Cô nhếch môi nhìn ống kính: "Sao mà dám quên chuyện này cơ chứ." Cô nói đùa: "Nếu tôi quên chuyện này, Chu lão sư sẽ giận tôi mất."

Biên đạo nhìn cô: "Hẳn là không đến mức đó, Chu lão sư nhìn cũng không như sẽ tức giận đâu."

"Ai nói vậy." Hứa Trĩ Ý lắc đầu: "Anh ấy rất là nóng tính đó."

Mọi người: "..."

Nhìn vẻ mặt không tin của mọi người, Hứa Trĩ Ý cười nói: "Nhưng mà anh ấy ít khi thể hiện ra, một năm cũng không thấy anh ấy nổi giận được một lần."

Nghe vậy, biên đạo có trực giác nhạy bén, ánh mắt sáng lên truy vấn: "Vậy Hứa lão sư có còn nhớ lần trước chồng cô nổi nóng là khi nào, vì chuyện gì không?"

Hứa Trĩ Ý: "..."

Cô dường như đã vô tình tiết lộ.

Cô nghi ngờ nhìn biên đạo, có hơi muốn hỏi có phải cô đang tự đào hố cho mình hay không.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Hứa Trĩ Ý gật đầu: "Nhớ kỹ, nhưng tôi cũng không muốn nói cho lắm."

Biên đạo nghẹn lại: "Cũng không muốn tiết lộ cho mọi người biết một chút sao?"

Hứa Trĩ Ý: "Có cần nói thật không?"

Biên đạo: "... Cô có thể không trả lời câu hỏi này của tôi."

Hứa Trĩ Ý bật cười, suy nghĩ một chút nói: "Thật ra cũng không có gì không thể nói, lần trước anh ấy nổi giận, là lúc tôi bị theo dõi bất hợp pháp."

Bọn họ tuy không phải nghệ sĩ quá nổi tiếng, nhưng từ khi vào giới đến bây giờ, bên cạnh Hứa Trĩ Ý vẫn luôn có fan theo dõi bất hợp pháp. Thỉnh thoảng ở khách sạn, fan còn có thể đi bấm chuông cửa phòng cô, giả vờ là nhân viên đưa đồ ăn cho cô, quấy rầy cô ngủ,… vân vân.

Nói ngắn lại , những điều quá mức mà bạn có thể nghĩ đến dường như bọn họ cũng có thể làm."

Biên đạo ngẩn ra: "Cô đã từng bị fan lén theo dõi à?"

Hứa Trĩ Ý cười cười: "Từng có mấy lần như vậy."

"Sau đó thì sao?" Biên đạo nói: "Có chuyện gì xảy ra không?"

"Ừm." Hứa Trĩ Ý nói: "Bọn họ theo sát, tông xe rồi."

Lúc ấy Chu Nghiên đúng lúc đang ở nhà nghỉ ngơi, nghe được nói cô bị tai nạn xe cộ, trước hết chạy tới hiện trường.

Thật ra lần đó, Hứa Trĩ Ý vốn tưởng rằng quan hệ giữa cô và Chu Nghiên sẽ không giấu được, sẽ bị phơi bày. Dù sao fan lén theo dõi cũng đã thấy được, không có khả năng sẽ không bị tiết lộ đi ra ngoài.

Cũng không ngờ, Chu Nghiên đã liên lạc với nhóm fan kia, khiến bọn họ giữ kín miệng như bưng.

Đương nhiên, đó cũng là lần hiếm hoi Hứa Trĩ Ý thấy anh nổi giận, liên lạc là lúc sau, nổi giận là lúc đầu. Anh thật sự lo lắng Hứa Trĩ Ý xảy ra chuyện, cũng thật sự không thích hành vi lén theo dõi.

Yêu thích một người, điều đầu tiên bạn phải học cách tôn trọng, không phải để theo dõi sự riêng tư của cô ấy, làm phiền công việc và cuộc sống hàng ngày của cô ấy.

May mắn thay, vụ tai nạn không có ai bị thương, nhưng vấn đề xe của Hứa Trĩ Ý bị tương đối nghiêm trọng.

Chu Nghiên mặt lạnh răn dạy người khác, sau đó để Hứa Trĩ Ý rời đi trước, anh xử lý hết thảy chuyện tiếp theo.

Chuyện này không có một chút tin tức nào bị phơi bày ra ngoài, kể cả cô bị fan lén theo dõi gây ra tai nạn xe cộ, hay fan lén theo dõi nhìn thấy Chu Nghiên và cô, tất cả đều không có.

Sau đó Hứa Trĩ Ý hỏi Chu Nghiên, Chu Nghiên nói là đã làm một thỏa thuận với họ. Bản thân hành vi của bọn họ đã vi phạm pháp luật, hơn nữa đụng phải xe của Hứa Trĩ Ý, Hứa Trĩ Ý nếu thật sự muốn kiện bọn họ, chắc chắn là sẽ kiện thắng.

Cũng bởi vậy, Chu Nghiên giải quyết riêng với bọn họ, để cho bọn họ giữ bí mật, khiến cho bọn họ ngưng làm fan theo dõi bất hợp pháp, yêu thích một người phải theo hướng tốt đẹp, thay vì như kẻ biến thái cuồng theo dõi làm cho đối phương sợ hãi và khiến đối phương xa lánh bọn họ.

Hứa Trĩ Ý hời hợt nói xong mới hỏi: "Cái này có được phát sóng à?"

Biên đạo cười: "Đương nhiên."

Cô dừng lại và nói: "Bây giờ tình trạng lén theo dõi thực sự nghiêm trọng, ở đây chúng tôi nói chung và Hứa Ý Trĩ nói riêng cùng nhau kêu gọi tất cả mọi người, lý trí theo đuổi các ngôi sao, hy vọng khi theo đuổi các ngôi sao để làm cho tất cả mọi người tốt hơn, không phải là để tồi tệ hơn."

Hứa Trĩ Ý gật đầu: "Đúng vậy, tôi sống tốt cuộc sống của tôi, mọi người cũng phải sống tốt cuộc sống của mình, bất kể là học hành hay công việc, đều phải tốt, chúng ta cùng nhau tiến bộ, gặp nhau trong tương lai tốt đẹp hơn. Mọi người noi theo gương của tôi, tôi sẽ tự hào vì mọi người."

-

Cuộc phỏng vấn kết thúc, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên gặp nhau.

Hai người nhìn nhau, cô không kìm được mà truy hỏi: "Anh nói gì thế?"

Chu Nghiên nhướng mày: "Trước tiên giữ bí mật đã."

Hứa Trĩ Ý nghẹn họng, liếc anh một cái nói: "Tối nay là biết rồi, anh còn đòi giữ bí mật."

Chu Nghiên cười khẽ: "Biết đâu lại đến ngày mai chứ?"

Bọn họ nhớ lại địa điểm của cuộc hẹn đầu tiên và được sắp xếp để quay chụp vào ngày mai.

Hứa Trĩ Ý "À" một tiếng, hất hàm nói: "Lần này là do em sắp xếp."

Chu Nghiên: "Anh biết."

Anh dừng lại, mỉm cười rồi nói: "Anh rất là mong chờ đấy."

"Chắc chắn sẽ khiến anh hài lòng." Hứa Trĩ Ý tràn đầy tự tin.

Chu Nghiên: "Được thôi."

Ngày hôm sau, hai người dậy sớm.

Chu Nghiên sửa soạn cho bản thân xong trước, yên lặng ngồi ở phòng khách chờ đợi Hứa Trĩ Ý, thuận tiện đọc kịch bản. Mà Hứa Trĩ Ý ra ngoài thì hơi mất thời gian, thường ngày cô ra ngoài thật ra cũng không thích trang điểm lắm, nhưng hôm nay đi hẹn hò với Chu Nghiên, cô vẫn muốn trang điểm xinh đẹp một chút.

Trang điểm xong, Hứa Trĩ Ý lại chui vào phòng mở tủ quần áo ra.

Cuối cùng, cô lấy ra một bộ quần áo dưới đáy tủ để thay.

Nhìn thấy cô xuất hiện, đuôi lông mày Chu Nghiên giương lên.

Anh đánh giá Hứa Trĩ Ý từ trên xuống dưới, khóe miệng nhếch lên ý cười.

Quan sát ánh mắt biến hóa của anh, Hứa Trĩ Ý biết anh thật sự còn nhớ rõ bộ quần áo này của mình.

"Còn giữ lại à?" Chu Nghiên đứng dậy nhìn cô.

Hứa Trĩ Ý liếc nhìn bộ anh mặc trên người, chế nhạo nói: "Không phải anh cũng như vậy sao?"

Hai người bọn họ luôn có sự ăn ý đến kỳ lạ, để tìm lại cảm giác hẹn hò lần đầu tiên, quần áo trên người hai người đều là bộ đồ hẹn hò trong lần đầu tiên vào mấy năm trước.

Lúc ấy "Khoảng cách một centimet" bắt đầu khai máy cũng là lúc mùa hè nóng nực, Hứa Trĩ Ý mặc một chiếc váy hai dây màu trắng có hoa văn in nổi, nhìn cực kì thanh lịch.

Mà Chu Nghiên tựa như có tâm linh tương thông với cô, anh mặc áo sơ mi trắng và quần đen như thể đã được lên kế hoạch, để cho hai người nhìn trông xứng đôi.

Nhắc đến lần hẹn hò đầu tiên, khuôn mặt hai người đều hiện ý cười.

Mỗi cuộc hẹn của họ đều là một kỷ niệm đẹp và ngọt ngào.

"Ngoại trừ quần áo." Hứa Trĩ Ý hỏi cậu: "Anh có phát hiện cái nào khác lúc trước không?"

Câu hỏi này có hơi khó.

Chu Nghiên đánh giá cô từ trên xuống dưới một lát, suy nghĩ một hồi nói: "Kiểu tóc?"

Lúc ấy cô cũng buộc tóc đuôi cá.

Hứa Trĩ Ý nhướng mày: "Còn gì nữa không?"

Chu Nghiễm nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, chần chờ nói: "Người?"

"......"

"Đây là đang nói đểu đúng không?" Hứa Trĩ Ý dở khóc dở cười: "Chẳng lẽ anh còn muốn thay người hả?"

"Không phải." Chu Nghiên cười khẽ: "Có chỗ nào nữa anh thật sự không nhìn ra."

Anh rất thành thực trong những chuyện như vậy.

Hứa Trĩ Ý liếc mắt nhìn anh một cái: "Là son môi và cách trang điểm."

Cô nói: "Lúc ấy em đã cố ý trang điểm trong sáng mà anh không nhìn ra à?" Không chỉ trang điểm trong sáng, cô còn thoa một lớp son bóng mà cô không thích.

Tại sao phải bôi cái này, cô cũng không thể nói rõ nguyên nhân. Dù sao cũng chỉ nghe từ người khác nói, bạn trai của các bọn họ thích vị của son bóng.

Chu Nghiên chăm chú nhìn lớp trang điểm của cô, nghiêm túc nói: "Vẫn nhớ."

Hứa Trĩ Ý còn lâu mới tin anh vẫn còn nhớ, ở phương diện trang điểm, Chu Nghiên đích thực là một người đàn ông thẳng nên đôi khi Hứa Trĩ Ý có đổi son môi anh cũng không nhìn ra.

"Thật sao?"

Chu Nghiên gật đầu: "Thật đấy."

Nhìn anh như vậy, Hứa Trĩ Ý tò mò hỏi: "Vậy anh nói xem son bóng trên môi em là màu gì?"

"......"

Chu Nghiên im lặng ba giây, chần chờ nói: "Màu đỏ?"

Hứa Trĩ Ý nghẹn lại: "Màu này mà giống màu đỏ à?"

"Đây là màu trà sữa." Hứa Trĩ Ý nhấn mạnh.

Mí mắt Chu Nghiền giật giật, không quá tin tưởng hỏi: "Thật á?"

Hứa Trĩ Ý: "Thật đấy."

"......"

Hai người cùng nhau im lặng.

Yên tĩnh một lúc lâu, Chu Nghiên dường như hiểu lại không hiểu gật đầu: "Thôi, lần sau anh nhất định sẽ đoán được."

Tuy nói như vậy, Hứa Trĩ Ý vẫn không ôm hy vọng quá lớn vào năng lực của anh ở phương diện này. Tuy nhiên, nhận ra hay không cũng không phải chuyện quá to tát.

"Anh có thấy đẹp không?" Trọng tâm của cô là ở đây.

Chu Nghiên cúi đầu cười, ánh mắt sáng như sao nhìn cô chăm chú: "Đẹp lắm."

Nghe anh nói như vậy, Hứa Trĩ Ý hài lòng. Đẹp là được, cái khác không quan trọng.

-

Khi đến nơi kỉ niệm hẹn hò lần đầu tiên, trong đầu Hứa Trĩ Ý bỗng nhớ lại chuỗi ký ức đặc biệt.

Thật ra, bọn họ tiến triển cũng không hề nhanh như từng nghĩ.

Hai người vừa mới xác định quan hệ cũng là lúc vừa mới vào đoàn không bao lâu, bọn họ còn phải diễn trò sinh ly tử biệt, còn phải tránh đi vô số đôi mắt, vừa mới ở cùng bên nhau, đâu ai biết được có thể đi cùng đối phương được bao xa.

Đương nhiên, đến bây giờ Hứa Trĩ Ý mới có thể thẳng thắn thừa nhận, lúc ở bên cạnh Chu Nghiên, thật ra cô đã muốn có cái kết viên mãn với anh, thế nhưng bản thân không đủ tự tin, sợ trong hành trình yêu nhau sẽ xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn. Cho nên không dám yên tâm giao bản thân mình cho anh, chỉ giao phó theo kiểu, không cả có thân thể chứ đừng nói là tâm hồn, chính là cảm giác thiếu đi sự an toàn.

Đêm đó trời mưa, sau khi đón nhận nụ hôn, Chu Nghiên đưa cô về khách sạn.

Hai người lúc ấy cực kỳ chật vật, cũng may lúc trở về không đụng phải người quen.

Chu Nghiên đưa Hứa Trĩ Ý đến trước cửa khách sạn, hai người nói lời tạm biệt, nhưng ai cũng không nỡ rời đi trước.

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Chu Nghiên hạ quyết tâm, sợ cô bị cảm lạnh, thúc giục cô đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Hứa Trĩ Ý lúc đó mới không thể không đóng cửa phòng lại, sau đó Chu Nghiên cũng trở về phòng.

Đêm đó, Hứa Trĩ Ý đã thực hiện vô số thỏa thuận với Chu Nghiên.

Quan hệ của bọn họ không thể bị phơi bày, ở trường quay nhất định không được có những hành động và những cuộc trò chuyện thân mật, càng không thể nói cho người khác biết, cho dù là nhân viên đoàn làm phim sẽ giữ bí mật cũng không được.

Chu Nghiên nhìn một loạt yêu cầu cô gửi tới, anh đồng ý không hề suy nghĩ.

Anh biết cô lo lắng, cô vừa mới vào trong ngành, tuổi tác cũng còn nhỏ, có những băn khoăn đó là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng mà anh cũng không ngờ Hứa Trĩ Ý lại trốn mình lợi hại như vậy. Ngày hôm sau, khi đến trường quay quay phim, cô thậm chí bắt đầu trốn tránh anh, ngoại trừ những cảnh quay chính, ngay cả thời gian trao đổi bình thường cũng không cho anh, điều này khiến cho Chu Nghiên vừa tức giận lại vừa bất lực.

Xét thấy Hứa Trĩ Ý trốn quá khủng khiếp, ngày thứ ba bọn họ yêu, sau khi Chu Nghiên kết thúc công việc cũng không rời khỏi trường quay ngay, anh ở lại đoàn làm phim, chờ Hứa Trĩ Ý.

Hứa Trĩ Ý quay phim xong, đi vào phòng tẩy trang thay quần áo, vừa mới thay xong đi ra đã bị Chu Nghiên chặn ở cửa.

Hai người đối mặt nhau một lúc lâu, ánh mắt cô hốt hoảng, vẻ mặt chột dạ: "Chu... Chu lão sư, anh tìm tôi có việc gì không?"

Chu Nghiên nhếch môi, mắt không chớp nhìn cô, yết hầu nhẹ di chuyển: "Có."

Hứa Trĩ Ý ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt trong suốt lại quyến rũ người khác.

Đôi mắt hồ ly của cô, linh động mà xảo quyệt.

"Là chuyện gì?" Hứa Trĩ Ý nhỏ giọng hỏi.

Chu Nghiên khom lưng, hô hấp nóng bỏng rơi xuống gò má cô.

Cánh môi anh lướt qua bên tai cô, không nhanh không chậm nói: "Lát nữa còn có công việc gì khác không?"

Hứa Trĩ Ý: "... Không."

Chu Nghiên "Ừ" một tiếng, ép hỏi: "Vậy có muốn đi hẹn hò cùng với anh bạn trai bị em bỏ mặc tận ba ngày này không?"

"......"

Hứa Trĩ Ý theo bản năng muốn từ chối, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú này của Chu Nghiên và đôi mắt xinh đẹp của anh, cô đã dao động.

Môi cô khẽ mấp máy, nhìn xung quanh nhìn một chút: "Đi... Hẹn hò ở đâu?"

Cô mới vào trong giới được nửa năm, vẫn chỉ là một diễn viên nhỏ bé chưa từng thấu nhiều sóng to gió lớn.

Chu Nghiễm rủ mắt, trong đôi mắt ẩn chứa ý cười: "Đi tới nơi không ai biết chúng ta thì sao?"

Ánh mắt Hứa Trĩ Ý sáng ngời, nhảy nhót nói: "Được."

Vừa rồi sở dĩ cô chần chừ, chính là sợ có người nhận ra bọn họ.

Cô đồng ý xong, nhìn Chu Nghiên: "Anh đi trước, gửi địa chỉ cho em nhé?"

Cô nhỏ giọng: "Em sẽ nói chuyện với trợ lý của em một tiếng rồi em đến."

Chu Nghiên biết không thể quá miễn cưỡng cô, nhẹ giọng đồng ý, anh dặn dò cô chú ý an toàn.

Sau khi Chu Nghiên rời đi, Hứa Trĩ Ý lằng nhằng nói với trợ lý muốn đi ra ngoài một mình, trợ lý tuyệt đối không yên tâm, nói muốn đi theo cô.

Cuối cùng, vẫn là Hứa Trĩ Ý phải thề thốt, cô nhất định sẽ không đi lạc, cô chỉ muốn tìm chỗ yên tĩnh một lúc, trợ lý mới miễn cưỡng đồng ý.

Nhận được địa chỉ Chu Nghiên gửi tới, Hứa Trĩ Ý đứng ở ven đường chờ được một chiếc xe buýt.

Lúc ấy bộ phim đầu tiên của bọn họ còn chưa phát hành, người nhận ra cô rất ít, ngoại trừ cách đây không lâu trên mạng có một bộ phận người từng công kích cô, đại đa số mọi người kỳ thật còn chưa biết cô lắm, chứ đừng nói là nhận ra cô.

Mặc dù vậy, Hứa Trĩ Ý vẫn đeo khẩu trang và mũ.

Vừa ngồi vào xe một lát, Chu Nghiên đã gửi tin nhắn tới, hỏi biển số xe của cô, anh không yên tâm.

Hứa Trĩ Ý: "Em ngồi xe buýt."

Sau khi gửi đi, cô nhìn vào hộp thoại của Chu Nghiên có dòng chữ "Đang nhập vào".

Một hồi lâu, cô mới nhận được tin tức của Chu Nghiên: "Xe buýt nào, bến xe tiếp theo là đến đâu?"

Hứa Trĩ Ý thành thật nói cho anh biết.

Hai người tán gẫu hơn mười phút, đề tài cơ bản đều xoay quanh bây giờ cô sẽ đến trạm nào, điểm dừng tiếp theo là ở đâu, trong xe có nhiều người hay không, có chỗ ngồi hay không.

Chu Nghiên hỏi kỹ, Hứa Trĩ Ý cũng kiên nhẫn trả lời.

Chu Nghiên lựa chọn địa điểm hẹn hò hơi xa, hơn nữa vừa mới qua giờ tan tầm cao điểm, đường xá cũng tắc nghẽn, xe buýt qua mười mấy trạm, đi đến dừng lại mất rất nhiều thời gian.

Trong khi vẫn còn một nửa số trạm dừng, xe buýt dừng lại một lần nữa.

Hứa Trĩ Ý ngồi ở hàng cuối cùng gần cửa sổ, bên cạnh cô có người, nhưng vị trí phía trước không có ai.

Khi cô khéo léo từ chối trao đổi thông tin liên lạc từ người lạ ngồi ở vị trí bên cạnh cô, vị trí phía trước đã có người đến.

Hứa Trĩ Ý đang suy nghĩ còn phải nói như thế nào người bên cạnh mới có thể buông tha, phía trước có thanh âm quen thuộc truyền đến.

Chu Nghiên vươn tay, chắn giữa Hứa Trĩ Ý và người đàn ông xa lạ kia, sắc mặt lạnh lùng: "Thật ngại quá."

Giọng nói của anh rất nhạt, không thể nghe ra quá nhiều cảm xúc khác.

"Cô ấy có bạn trai rồi."

Hứa Trĩ Ý sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: "Sao anh lại tới đây?"

Chu Nghiên cho cô một nụ cười an ủi, quay đầu nhìn về phía người đàn ông ở một bên: "Bạn ơi?"

Người đàn ông nọ ngượng ngùng, đứng dậy và lẩm bẩm: "Cô có bạn trai mà không nói sớm, lãng phí thời gian của tôi."

Hứa Trĩ Ý: "..."

Chu Nghiên nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì bị Hứa Trĩ Ý kéo lại.

Họ là người của công chúng, không thể tranh cãi với mọi người.

Sau khi người kia đi, Hứa Trĩ Ý đứng dậy ngồi cùng hàng với Chu Nghiên.

Cô quay đầu nhìn về phía anh: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em."

Chu Nghiên nắm tay cô vào lòng bàn tay, chậm rãi nói: "Đến đây hẹn hò với bạn gái."

Hứa Trĩ Ý ngẩn ra, đột nhiên cười: "Vậy đây xem như là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta sao?"

Chu Nghiên suy nghĩ một chút: "Có thể cho là vậy?"

"Chỉ hẹn hò bằng việc đi xe buýt?" Hứa Trĩ Ý ở nơi không ai biết, ở trước mặt Chu Nghiên, nói cũng khá nhiều.

Chu Nghiên thèm thuồng: "Không thích sao?"

"Thật ra em rất thích." Hứa Trĩ Ý suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước đây khi đi học, em rất thích đeo tai nghe ngồi ở hàng cuối cùng của xe buýt xong ngẩn người."

Nghe vậy, Chu Nghiên nhướng mày: "Vậy sau này cũng ở nơi này nhưng mà lại thích anh thì sao?"

Hứa Trĩ Ý nhìn anh.

Chu Nghiên nhận lấy tai nghe của cô đeo vào, một cái nhét vào tai cô, một cái nhét vào tai mình.

Anh chậm rãi hoàn thiện câu nói kia: "Ngoại trừ thêm một người ngồi cạnh là anh, thì có thể chia sẻ tai nghe cho anh được không?"

Anh muốn nói cho Hứa Trĩ Ý biết, sau này đi xe buýt, nếu cô cần, anh sẽ đi cùng cô.

Hứa Trĩ Ý cười khẽ: "Nhưng anh tự chủ động đeo vào rồi."

Chu Nghiên nhìn vào đôi mắt mang theo nụ cười của cô, nhẹ giọng nói: "Ừm, không nhịn được." Anh nói: "Anh không thể chờ đợi được chỉ muốn trở thành một phần của những gì em thích."

Ngày hôm đó, cả hai đi xe buýt đến địa điểm hẹn hò.

Lúc xuống xe, Hứa Trĩ Ý còn có chút không nỡ.

Nếu như có thể, cô thậm chí hy vọng chuyến xe buýt này không có kết thúc, cứ như vậy cô sẽ Chu Nghiên nghe những bài hát, vẫn luôn ngồi ở đó.

......

-

Xe dừng lại, Hứa Trĩ Ý hoàn hồn.

Cô quay đầu nhìn về phía tài xế: "Đến rồi à?"

Bởi vì là địa điểm cô sắp xếp, Hứa Trĩ Ý không cho Chu Nghiên lái xe, tổ tiết mục sắp xếp tài xế cho bọn họ.

Chu Nghiên mỉm cười nhìn cô: "Đến rồi."

Anh liếc mắt một cái lập tức biết được ngoài cửa sổ là nơi nào, anh cũng giống như mấy năm trước, vươn tay dắt cô xuống xe: "Bà xã."

Chu Nghiên gọi cô: "Lại đi trải nghiệm xe buýt đã lâu không đi sao?"

Hứa Trĩ Ý hơi bối rối: "Bị anh đoán ra rồi."

Chu Nghiên "Ừ" một tiếng: "Rất dễ đoán mà."

Sự hiểu biết của họ về nhau thậm chí còn cao hơn đối với chính mình. Huống chi, đây là chuyện bọn họ cùng nhau trải qua.

Hai người đến bên đường chờ xe buýt.

Hứa Trĩ Ý nghển cổ trông mong, chờ đợi xe buýt sẽ đến sớm một chút.

Chờ khoảng năm phút, xe buýt dừng lại.

Còn đang buổi sáng, xe buýt trống rỗng.

Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên lên xe lập tức đi đến hai vị trí trước kia ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Hứa Trĩ Ý nghiêng đầu phỏng vấn anh: "Cảm giác được ôn lại kỉ niệm anh thấy như nào?"

Chu Nghiên nhìn cô: "Rất tốt, còn em thì sao?"

Hứa Trĩ Ý cười: "Em cũng vậy."

Chỉ cần là ở cùng một chỗ với Chu Nghiên, bất kể là ôn lại kỉ niệm cũ hay là đi trải nghiệm những điều mới mẻ, đối với cô mà nói đều rất tốt.

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Các nhiếp ảnh gia và biên đạo đang ghi hình xung quanh không thể không ghen tị với tình yêu của họ. Rõ ràng không có dùng hết sức mình hay cố ý rùng beng như nào, nhưng cái chính là khiến có nội tâm của người ta cảm thấy ngọt ngào, thoải mái.

Trạng thái khi hai người này ở cùng một chỗ, thật sự làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Cũng khó trách, mấy năm trước cho dù là hai người chả liên quan gì đến nhau nhưng fan CP cũng đẩy thuyền đến tận cùng, không ai muốn rời đi.

Im lặng một lúc, Hứa Trĩ Ý hỏi Chu Nghiên: "Ngày đó khi cùng em nghe nhạc, anh đã suy nghĩ cái gì thế?"

"Anh đã suy nghĩ...", ánh mắt Chu Nghiên thâm sâu nhìn cô: "Khi nào bạn gái anh mới hỏi anh có nhớ cô ấy và có lo lắng cho cô ấy khi đến đó không."

Hứa Trĩ Ý: "... Sau đó em có hỏi không?"

Chu Nghiên: "Không."

Hứa Trĩ Ý bật cười: "Vậy anh sẽ không nói cho em biết đáp án sao?"

"Nói chứ." Chu Nghiên nắm lấy ngón tay cô, nói cho cô biết đáp án đã trễ vài năm: "Hừm."

Ngày đó lần đầu tiên là nhớ cô, thứ hai lo lắng cho cô, cho nên anh đã lên chuyến xe buýt này, cùng cô ngồi đến đích đến của bọn họ.

Chương kế tiếp