Diễn Đến Thành Thật

Chương 90
Sau khi dỗ dành người trong phòng xong, Hứa Trĩ Ý ngồi sang một bên, ngắm Chu Nghiên xử lý công việc.

Cô yên lặng ở bên cạnh anh, cũng không lên tiếng quấy rầy. Hai người việc ai làm việc người nấy, thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau rồi cùng nhìn nhau cười khiến cho người ta cảm thấy vừa ấm áp vừa tự nhiên.

Sau khi bận rộn, nhiệt độ nóng của mặt trời bên ngoài cũng giảm một chút.

Bốn người ra ngoài dạo chơi, chốc lại đến chỗ này xem cái này chốc lại đến chỗ kia xem cái kia, tất cả mọi thứ đều khiến Hứa Trĩ Ý và Thịnh Đàn cảm thấy hứng thú và tò mò, Chu Nghiên và Thẩm Chính Khanh chỉ là sứ giả hộ hoa đi theo sau lưng hai người vợ.

Hai người ít nói, nhưng đứng chung một chỗ, chính là một phong cảnh đẹp tĩnh lặng.

Phong thái của Chu Nghiên thiên hướng kiêu ngạo lạnh lùng, Thẩm Chính Khanh so với anh mà nói thì có phần ôn hòa, kín đáo hơn, nhưng loại cảm giác ôn hòa này, chỉ được lộ ra trước mặt những người thân quen.

Dạo một vòng quanh khu nghỉ mát, Hứa Trĩ Ý và Thịnh Đàn chậm rãi đi bộ dưới bóng cây, đón gió, hít thở không khí trong lành trên núi, toàn thân khoan khoái dễ chịu.

"Hình như chỗ này còn có hồ bơi." Thịnh Đàn nói: "Tối nay cậu có muốn đi bơi không?"

Hứa Trĩ Ý nhìn cô: "Cậu mang đồ bơi theo à?"

Thịnh Đàn chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn chồng mình.

Thẩm Chính Khanh: "Em muốn đi bơi à?"

Thịnh Đàn: "Một chút." Cô ấy nhìn Hứa Trĩ Ý: "Cậu có muốn không?"

Hứa Trĩ ý tứ nớt mến một hồi: "Cũng được."

Nghe xong cuộc đối thoại của hai người, Thẩm Chính Khanh biết phải làm gì: "Tối nay anh sẽ cho người mang quần áo tới."

Chu Nghiên nói: "Ở đây không có cửa hàng nào hay sao?"

"Thật ấy." Thịnh Đàn khoát tay với Thẩm Chính Khanh: "Ông xã, anh đừng gọi người đưa nữa, chỗ này chắc chắn có cửa hàng bán, lát nữa chúng ta sẽ đi dạo một chút."

Thẩm Chính Khanh gập đầu đồng ý: "Được."

Sau khi đi dạo, bốn người trở lại nhà gỗ để chuẩn bị nấu ăn.

Thịnh Đàn và Hứa Trĩ Ý đều mù mờ chuyện phòng bếp, đương nhiên là ngoan ngoãn ở phòng khách chờ được ăn. Trù nghệ của Chu Nghiên và Thẩm Chính Khanh cũng không tệ lắm, hai người hỏi qua bọn họ muốn ăn cái gì rồi tự giác đi vào phòng bếp.

"Xem Tv không?" Thịnh Đàn đề nghị.

Hứa Trĩ Ý liếc cô: "Cũng không phải không được."

Thịnh Đàn suy nghĩ một chút: "Mười giờ tối ‘Nhật ký sau hôn nhân’ của các cậu phát sóng tập đầu tiên đúng không nhỉ?"

Hứa Trĩ Ý gật đầu: "Ừ."

Nói đến đây, cô có hơi lo lắng.

Thịnh Đàn nhìn ra cảm xúc nhỏ này của cô, bật cười: "Sao, bây giờ mới bắt đầu thấy lo à?"

"Vẫn lo mà." Hứa Trĩ Ý nhìn về phía ống kính, thở dài nói: "Tuy rằng mình thừa nhận mình vô dụng lắm, nhưng vẫn hy vọng mọi người chửi mình khi mắng nhẹ một chút, bởi vì trong cuộc sống sinh hoạt thật sự mình không có chút ưu điểm nào."

Thịnh Đàn không nhịn được cười: "Đừng lo lắng."

Cô nói đùa: "Nếu ai mà chửi cậu, mình sẽ giúp cậu chửi lại người ta."

Hứa Trĩ Ý nghẹn họng, liếc mắt nhìn cô ấy một cái: "Thế mình cảm ơn cậu trước ha."

Thịnh Đàn: "Cũng không cần khách sáo như vậy."

Hai người đấu võ mồm trong phòng khách, đấu một lúc cũng đến giờ ăn cơm.

Ăn cơm xong, bốn người rảnh rỗi đi mua đồ bơi. Chỉ là đi dạo một vòng, Hứa Trĩ Ý và Thịnh Đàn không tìm thấy bộ đồ bơi xinh đẹp hợp gu.

Cuối cùng, chuyện bơi lội tạm thời thất bại.

-

Đi bộ hơn một tiếng bên ngoài, hai cặp vợ chồng trở về "nhà riêng".

Hứa Trĩ Ý nhìn thời gian vẫn còn sớm, cô trở về phòng tắm rửa trước, cô vừa mới hẹn với Thịnh Đàn, tối nay phải cùng nhau xem chương trình tạp kỹ phát sóng.

Chu Nghiên còn chưa kịp chuyển tiếp chương trình tạp kỹ, đã bị Lâm Khải nhắc nhở: "Có phải anh đã quên một chuyện rồi không?"

Chu Nghiên nhận điện thoại của mình, không rõ nguyên nhân: "Chuyện gì vậy?"

Lâm Khải khẽ nói: "Đợi lát nữa chương trình tạp kỹ của anh và Trĩ Ý sắp lên sóng, tốt xấu gì anh cũng nên chuyển tiếp lại weibo để tuyên truyền một chút chứ?"

Chu Nghiên "Ồ" một tiếng, thản nhiên hỏi: "Vợ tôi chia sẻ rồi à?"

Lâm Khải: "Chia sẻ rồi."

Thấy anh im lặng, Lâm Khải hỏi: "Sao thế, vợ anh không chia sẻ lại thì anh cũng không chia sẻ lại à?"

Chu Nghiên đáp: "Cô ấy không chia sẻ nghĩa là không cần thiết phải làm thế, vậy tội gì tôi phải chia sẻ đây?"

Trong lúc nhất thời, Lâm Khải lại không tìm được lời nào để phản bác anh.

Anh ấy nghẹn lời, tức giận nói: "Rồi có chia sẻ lại hay không?"

Chu Nghiên: "..."

Cúp điện thoại, Chu Nghiên hiếm khi leo lên Weibo.

Anh không theo dõi nhiều người trên Weibo, hầu hết đều là diễn viên và đạo diễn thường xuyên hợp tác, có quan hệ tốt, anh kéo xuống, rất nhanh đã thấy được Hứa Trĩ Ý chia sẻ lại.

Chu Nghiên nhướng mắt, chuyển tiếp trên Weibo của Hứa Trĩ Ý.

Trong sự chờ đợi của cư dân mạng, tuyên truyền của Chu Nghiên cuối cùng cũng xuất hiện.

[Chu Nghiên V: 10 giờ tối nay, bà Chu sẽ online nha. ]

Người hâm mộ cư dân mạng lướt bài weibo mới của anh, đầu tiên là đăng một loạt dấu chấm hỏi, sau đó trêu chọc.

"Chu lão sư! ! Anh có phải là sen của vợ không? Chương trình tạp kỹ cũng có anh mà anh lại quên chính mình à?"

"Đậu xanh rau má, Chu Nghiên rốt cuộc là người nghiêm túc với vợ quá đáng! Ngay cả tuyên truyền cho chương trình tạp kỹ cũng chỉ nhớ rõ vợ mình không nhớ mình."

"Cảnh cáo!! Ân ái ngọt ngào quá à nha."

"Ô ô ô chín giờ rồi! ! Chỉ còn một giờ nữa là có thể nhìn thấy bà Chu với ông Chu rồi! Hồi hộp quá đi mất!"

"Chờ đợi quá lâu rồi!!"

"Nhất định phải xem đúng giờ!"

"Ôi trời uiii sẽ ngọt lắm đây, tôi đã chuẩn bị tinh thần chết trong sự ngọt ngào của mấy người rồi."

......

Fan hâm mộ kích động không thôi, nếu không phải chương trình còn chưa lên sóng, hot search tìm kiếm cũng muốn viết tên hai người rồi.

Chu Nghiên nhìn bình luận của fan, cười rất nhẹ nhàng.

Chín giờ năm mươi, Hứa Trĩ Ý và Thịnh Đàn, bốn người ngồi ngay ngắn trên sô pha trước TV.

"Nhật ký sau khi kết hôn" là một chương trình tạp kỹ được phát sóng trực tuyến cùng một lúc trên truyền hình và nền tảng web. Bây giờ cư dân mạng đều thích vừa xem vừa phát mưa đạn, rất nhiều người không thích màn đạn nhưng có người thích xem màn đạn, luôn cảm thấy có màn đạn trên màn hình, sẽ làm cho mình có cảm giác như có người cùng xem, thậm chí còn có người đang thảo luận cùng mình, nhìn thấy những thứ này cũng có một loại cảm xúc khác trong lòng.

Hứa Trĩ Ý vừa bật TV lên, Thịnh Đàn lập tức cầm lấy máy tính bảng lớn ở bên cạnh.

"Mình cũng mở trên này nữa, mình muốn xem màn đạn."

Chu Nghiên và Thẩm Chính Khanh không lên tiếng.

Hứa Trĩ Ý cười: "Mình cũng muốn xem màn đạn."

Cô nhìn Chu Nghiên: "Hai người xem TV, hai bọn em xem cái này."

Chu Nghiên: "Được thôi."

Lúc 10 giờ: "Nhật ký sau kết hôn" được phát sóng đúng giờ.

Thịnh Đàn trễ một phút đồng hồ vào, trên màn hình đã có rất nhiều màn đạn báo danh.

"A a a a tôi tới rồi tôi tới rồi."

"Ô ô ô vợ ơi tôi tới rồi đâyy."

"Chồng ơi!!"

"Đêm nay vì Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên mà đến!"

"Phát sóng trực tiếp trên ứng dụng nền tảng có được khởi chạy cùng lúc không? Tại sao không thể tua nhanh đến đoạn có Chu Nghiên với Hứa Trĩ ý được cơ chứ?"

.....

Quả thực, tuy chương trình tạp kỹ chiếu đồng thời cả trên TV lẫn trên mạng nhưng cũng là phát sóng trực tiếp trên mạng nên tiết tấu cùng với chiếu trên TV, không thể tua đi tua lại được.

Thịnh Đàn cũng bắt chước theo bình luận phàn nàn ấy: "Thật sự không thể tua nhanh được à?"

Hứa Trĩ Ý gật đầu: "Không thể."

Cô đã biết điều này từ lâu.

Nghe vậy, Thịnh Đàn ngáp một cái hỏi: "Đừng nói là cảnh quay của cậu với Chu Nghiên được phát sóng cuối cùng nhé?"

Hứa Trĩ Ý nhìn cô: "Cậu cũng thông minh đấy."

Thịnh Đàn nghẹn lại.

"Thật à?" Cô ấy ngạc nhiên.

Hứa Trĩ Ý "Ừ" một tiếng: "Thật đấy, buổi chiều tổ tiết mục nói với mình thế mà."

Thịnh Đàn: "Được thôi, vậy chúng mình xem hai nhà kia bọn họ chung sống thế nào."

Chương trình này tổng cộng mời ba đôi vợ chồng tham gia, ngoại trừ Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên, hai đôi còn lại, một đôi là vợ chồng kết hôn bảy tám năm, đôi còn lại là mới kết hôn hai năm, cũng còn rất trẻ, tầm tuổi với Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên.

Trước đó, Hứa Trĩ Ý đã gặp hai vị khách mời trong đó nhưng cũng chưa quen lắm.

Cô cũng hơi ngạc nhiên lúc đầu khi biết họ tham gia.

Đoạn clip về cặp đôi được phát sóng đầu tiên, là cặp đôi kết hôn đã hai năm, hai vợ chồng này, nam nghệ sĩ là ca sĩ, mấy năm trước độ nổi tiếng rất cao, nhưng bởi vì yêu đương kết hôn và còn nhiều nguyên do khác nên độ nổi đã giảm đi rất nhiều, nữ nghệ sĩ là diễn viên, tuổi của cô ấy so với nam nghệ sĩ kia lớn hơn hai tuổi.

Hứa Trĩ Ý và Thịnh Đàn giống như đại đa số khán giả, vừa xem vừa thảo luận.

Hai vợ chồng vừa ra, màn đạn lập tức xuất hiện nhiều hơn.

Lúc đầu nhìn, có vẻ cũng khá hay. Nhưng nhìn kĩ lại thì trong màn đạn bắt đầu có người bắt đầu châm ngòi. Thoáng cái nói nữ khách mời quản chuyện quá nhiều, vừa nói khách nam hình như không có chủ kiến gì, nói tóm lại, câu gì cũng bình luận được.

Nhưng nhìn chung, khán giả đòi hỏi phụ nữ cao hơn và yêu cầu khắt khe hơn.

Thịnh Đàn chửi bới: "Những người này bị làm sao vậy? Sao lại yêu cầu với các cậu nhiều như thế?"

Hứa Trĩ Ý cười khẽ: "Thì là như thế đấy."

Cô cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, cảm giác có nhiều người đồng tình thì cũng sẽ có người không đồng tình. Thật ra dùng góc độ người ngoài cuộc như cô mà nói, cô cảm thấy mỗi một nhóm gia đình ít nhiều đều sẽ có chút vấn đề nhỏ, không có gia đình nào hoàn hảo mọi mặt, càng không có cặp vợ chồng nào là hoàn hảo toàn diện cả.

Giữa các cặp vợ chồng luôn xảy ra mọi loại mâu thuẫn nhỏ, điều này là rất bình thường.

Thịnh Đàn thở dài: "Đúng là thế thật."

Cô ấy nhìn màn hình bắt đầu mắng nữ diễn viên, bĩu môi nói: "Hy vọng mắng cậu ít đi tí."

Hứa Trĩ Ý: "..."

Cô im lặng, thì thầm: "Mong lời cậu nói sẽ thành hiện thực."

Thời lượng của mỗi nhóm khách mời là có hạn, đại khái mỗi một nhóm là hơn nửa giờ, xem xong nhóm 1 và nhóm 2, có thể cảm nhận được rõ ràng sự chênh lệch giữa vợ chồng trẻ và vợ chồng già.

Xem xong hai nhóm này, dưới sự kêu gọi của hàng ngàn người Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên cuối cùng cũng xuất hiện.

Đến đoạn có bọn họ, màn đạn càng nhiều.

[A a a a a chờ cả đêm rồi! Cuối cùng cũng đến. ]

[Vợ chồng của tôi đến rồi.]

[Đến thăm bạn học Tiểu Hứa và Chu lão sư thôi. ]

[Tự giác ăn thức ăn cho chó. ]

......

-

Nhìn màn đạn, Hứa Trĩ Ý không nhịn được cười.

Người đầu tiên xuất hiện trước ống kính là hình ảnh Chu Nghiên lúc dậy sớm. Anh dậy sớm hơn Hứa Trĩ Ý, còn nghiêm túc chào hỏi khán giả.

Nhìn thấy dáng vẻ anh tuấn của Chu Nghiên, cư dân mạng thẳng thừng hô to mỗi ngày mà dậy sớm được nhìn thấy ông xã anh tuấn đẹp trai như vậy thì tâm trạng cả ngày đều rất tốt.

Vừa nói xong, mọi người nhìn thấy Hứa Trĩ Ý còn đang ngủ trên giường.

Cô quấn chăn, bọc quanh người mình chặt chẽ.

Chu Nghiên rời giường rửa mặt xong, cô còn chưa đứng dậy. Ngay sau đó, Chu Nghiên ra ngoài đi tập thể dục, tập thể dục trở về, Hứa Trĩ Ý mới chậm rì rì đứng lên.

Dáng vẻ ngái ngủ của cô xuất hiện trước ống kính, có fan lại càng đùa giỡn, xét về nhan sắc của hai người mà nói, bọn họ chỉ cần mở mắt nhìn thấy đối phương, tâm trạng đã rất tốt rồi..

Hai người giống như cặp vợ chồng bình thường, nhưng lại có chút không giống lắm.

Chờ Hứa Trĩ Ý rửa mặt xong, Chu Nghiên đã nấu xong bữa sáng.

Nhìn thấy điều này, khán giả bình luận trực tiếp Chu Nghiên quá tốt quá chăm chỉ, Hứa Trĩ Ý cực kì may mắn. Thử hỏi ai không muốn tìm một người chồng đẹp trai như vậy biết kiếm tiền, còn săn sóc nấu cơm chứ.

‘Nói thật nhé! Tôi ghen phát điên.’

‘Ô ô ô kiếp trước chắc Hứa Trĩ Ý cứu rỗi cả dải ngân hà rồi! Rốt cuộc làm sao cô lại tìm được một người chồng như Chu Nghiên cơ chứ!’

‘Lúc trước lúc hai người công khai, thật ra tôi cũng không có cảm giác gì quá lớn, cho đến khi nhìn thấy cái tình huống này... Tôi thực sự ghen tị.’

‘Hứa Trĩ Ý cô mở một lớp hướng dẫn đi, dạy chúng ta làm thế nào để tìm được người chồng ưu tú như Chu Nghiên được không!’

Hứa Trĩ Ý nhìn màn mưa bình luận, dở khóc dở cười.

Cô chống cằm, lẩm bẩm nói: "Tôi không thể mở được."

Thịnh Đàn liếc cô: "Tại sao lại thế?"

Hứa Trĩ Ý buông tay, vẻ mặt vô tội: "Chồng tớ là tự mình tìm tới cửa, mình không có cách để dạy mọi người tìm như thế nào được."

"......"

Thịnh Đàn nghẹn họng, chỉ vào camera trong phòng khách nói: "Lời này của cậu để khán giả nghe được, cậu có tin họ mắng cậu không?"

Hứa Trĩ Ý: "Mắng tớ thì đáp án vẫn vậy thôi."

Cô quay đầu nhìn Chu Nghiên: "Ông xã, anh xem em nói đúng không?"

Chu Nghiên đang nói chuyện với Thẩm Chính Khanh, bất ngờ nghe được câu này, mặc dù không biết Hứa Trĩ Ý và Thịnh Đàn đang thảo luận cái gì, nhưng trước tiên vẫn phải trả lời: "Đúng vậy."

Dù sao vợ anh có nói gì thì cũng đúng.

Thịnh Đàn không nói gì với cặp vợ chồng này: "Hai người đúng là quá đáng, cặp ân ái này bà đây nhìn không vừa mắt nữua rồi."

Cô ấy nhìn Thẩm Chính Khanh: "Chồng, bọn mình không xem nữa, về phòng đi."

Thẩm Chính Khanh bật cười: "Em chắc chắn chưa?"

Thịnh Đàn hừ một tiếng, nhìn về phía Hứa Trĩ Ý: "Cậu giữu mình lại đi thì mình sẽ về phòng muộn một chút."

Hứa Trĩ Ý nhịn cười, cong mặt mày nói: "Mình giữ cậu lại đấy, xem với mình xong rồi đi."

Thịnh Đàn được sủng mà kiêu: "Nể tình cậu cầu xin mình, mình miễn cưỡng đồng ý."

Hứa Trĩ Ý: "Cảm ơn Thịnh đại tiểu thư khoan dung vô độ."

"Khách khí khách khí."

Hai người giống như nai đội lốt, đấu võ miệng hai câu lại tiếp tục xem tiếp.

Ngày đầu tiên tổ tiết mục chỉnh sửa kịch bản, phần lớn đều là những cảnh rất hàng ngày, nhưng chính những cảnh hàng ngày như vậy lại càng cho người ta cảm thấy ngọt ngào.

Phần đầu tiên kết thúc với câu trả lời chủ đề khi họ ghi âm.

Tổ tiết mục lần lượt phỏng vấn, lại không ngờ hai người đưa ra đáp án giống nhau như đúc.

Nhìn hai người nhớ lại địa điểm và cảm giác lần đầu tiên bọn họ động lòng đối phương, fan hâm mộ điên cuồng hô ngọt như mía, bọn họ sao có thể ăn ý như vậy, tâm linh tương thông như thế.

Đường nào tốt nhất, đương nhiên là đường của cặp vợ chồng là tốt nhất.

‘Ô ô ô thế nên bọn họ đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên rồi à?’

‘Cái đù má! Ngọt chết mình mất thôi! Câu chuyện tình yêu của bọn họ cứ như là chuyện ngôn tình ấy!’

‘Đây thực sự là tiểu thuyết ngôn tình mà! Làm sao có thể ngọt ngào được như vậy chứ.’

‘Hai bên cùng thích hai bên cùng hướng tới ảo thật ấy!’

‘Bọn tôi ngọt phát ngấy rồi. Tổ chương trình mau phát nhanh lên một chút!’

......

-

Tập đầu tiên của "Nhật ký hôn nhân" kết thúc, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên cũng không ngoài ý muốn, xuất hiện cùng chương trình trên bảng hot search.

Các khách mời khác cũng có mặt trên chủ đề tìm kiếm nóng, nhưng sức nóng không bằng hai người. Cuộc sống của bọn họ sau khi kết hôn thật sự là quá tốt, cũng thật sự là quá là ngọt ngào.

Cư dân mạng nhao nhao vì hai người mà đánh bàn phím, góp thêm một viên gạch cho sức nóng của bọn họ, còn có đám người soi xét bắt đầu phóng đại thói quen hàng ngày của bọn họ, sự ăn ý, đều khiến cho mọi người kêu gào là cặo vợ chồng thật, đường cũng thật, bọn họ còn muốn xem nhiều hơn, bọn họ rất nóng lòng muốn đến tuần sau, muốn xem bọn họ ôn lại khoảnh khắc rung động, muốn xem bọn họ trở lại thời gian bắt đầu yêu.

Xem xong chương trình tạp kỹ, Thịnh Đàn và Thẩm Chính Khanh quay trở lại phòng mình, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên cũng thu dọn chuẩn bị nghỉ ngơi, lấy mic trên người xuống, tắt camera trong phòng đi, Hứa Trĩ Ý không hề còn áp lực với cản trở nào nữa, cô nằm sấp trong ngực Chu Nghiên lướt Weibo, thỉnh thoảng cô sẽ xem siêu thoại*, nhìn hot search, còn thỉnh thoảng đọc bình luận thú vị của cư dân mạng cho Chu Nghiên.

*siêu thoại weibo: Đây là một trong những khái niệm dùng để chỉ những người tập hợp với nhau tạo thành một nhóm trên mạng như mạng Facebook để giao lưu vs thần tượng.

"Anh xem cái này đi." Hứa Trĩ Ý chỉ vào bình luận của fan, dở khóc dở cười: "Người hâm mộ này nói, em quá lười biếng, anh quá chăm chỉ, bọn họ cảm thấy anh quá vất vả, em không xứng với anh."

Hứa Trĩ Ý, hỏi Chu Nghiên: "Anh có cảm thấy như vậy không?"

Chu Nghiên dừng lại, không chút suy nghĩ nói: "Không hề."

"Hửm?"

Hứa Trĩ Ý tò mò nhìn anh: "Thật không?"

Lúc này đương nhiên không thể để cô nghi, Chu Nghiên gật đầu nói cho cô biết: "Thật sự không mà."

Nghe được đáp án khẳng định của anh, Hứa Trĩ Ý hài lòng.

Chu Nghiên nghiêng mắt nhìn cô, một tay kéo người vào trong lòng mình, đọc bình luận cùng cô, nhìn Hứa Trĩ Ý còn say sưa xem, anh cúi đầu hỏi một câu: "Chưa buồn ngủ hả?"

Lúc chương trình tạp kỹ kết thúc cũng đã mười hai giờ, mà bây giờ thời gian đã quá hơn một chút rồi.

Hứa Trĩ Ý chớp chớp mắt: "Anh cảm thấy em buồn ngủ là em phải buồn ngủ hả?"

Chu Nghiên nghẹn lại.

Anh rũ mắt, khẽ cong ngón tay búng trán cô: "Đâu có?"

Đối với ánh mắt thâm sâu của anh, Hứa Trĩ Ý gật đầu: "Có mà."

Chu Nghiên nhướng mày, suy nghĩ một hồi nói: "Được, vậy anh buồn ngủ rồi."

Hứa Trĩ Ý: "..."

Cô im lặng: "À" một tiếng: "Được rồi." Cô đưa điện thoại di động cho Chu Nghiên: "Phiền chồng cất điện thoại giúp em."

Chu Nghiên đặt điện thoại di động của cô vào tủ đầu giường, vừa mới cất xong, Hứa Trĩ Ý lập tức nhào vào lòng anh, mềm giọng nói: "Cảm ơn chồng yêu."

"......"

Chu Nghiên hít sâu một hơi, khắc chế xúc động trong mình, giọng nói trầm trầm nói: "Ngủ đi."

Không nói đến việc bây giờ đang ở bên ngoài, ngày mai bọn họ còn phải dậy sớm ghi hình chương trình, không thích hợp để làm chuyện không phù hợp với thiếu nhi lắm.

Hứa Trĩ Ý cũng biết anh sẽ khắc chế, mới dám phóng túng như thế. Cô đã quên mất Chu Nghiên thù dai, cũng quên mất lúc trước Chu Nghiên đã dạy dỗ cô như nào.

-

Hôm sau, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên cùng tổ tiết mục đi dạo Sơn Trang nghỉ dưỡng, giống như đang quảng cáo vậy.

Bọn họ trở về nhà trong thành phố vào ban đêm.

Ngày hôm sau ghi hình một ngày, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên nghe theo sự sắp xếp của tổ tiết mục, gặp mặt với hai nhóm vợ chồng khác, mấy ngày sau, ba nhóm vợ chồng bọn họ sẽ ở một nơi vừa đi nghỉ vừa ghi hình để hoàn thiện chương trình này.

Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên xem như là một đôi vợ chồng có vị trí cà ri* lớn nhất trong chương trình này, độ nổi tiếng cũng cao nhất, nhưng hai người ở trước mặt mọi người, hoàn toàn không ra vẻ kiêu căng ngạo mạn gì.

*cà ri: địa vị của ngôi sao trong giới giải trí, ngôi sao có địa vị cao gọi là Đại Cà. Cà ri càng cao, ảnh hưởng càng lớn, thù lao phim càng cao, bởi vậy, cà ri cũng là một cái tên mà các ngôi sao nhiệt tình tranh đoạt.

Họ cực, cực kì dễ tính.

Ê-kíp chương trình đã sắp xếp một ngôi nhà riêng biệt cho mỗi nhóm vợ chồng, không để họ sống cùng nhau, nơi họ trải nghiệm cuộc sống vợ chồng khác nhau và cảm nhận niềm vui khác nhau.

Khi chương trình ghi hình đến ngày cuối cùng, Hứa Trĩ Ý và Chu Nghiên còn có hơi luyến tiếc.

Ban đầu, hai người chỉ muốn có thời gian ở chung, có thể mỗi ngày nhìn thấy đối phương là tốt rồi, nhưng chương trình càng ghi hình, hai người càng có thể phát hiện trong cuộc sống của mình ẩn chứa vẻ đẹp tiềm ẩn, ẩn giấu tình yêu.

Theo thông lệ, nhân viên sẽ phỏng vấn họ. Cuộc phỏng vấn cuối cùng, hai người vẫn làm cùng nhau.

Cơm chiều nấu xong, Hứa Trĩ Ý cùng Chu Nghiên ngồi trong sân, nhìn về phía nhân viên công tác đối diện.

Hứa Trĩ Ý cười: "Xong rồi, đến đây đi."

Nhân viên công tác cười: "Ý Ý cảm giác mấy hôm nay như thế nào? Cuộc sống ở đây có thoải mái không?"

Hứa Trĩ Ý gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Sống rất vui vẻ thoải mái."

Cô nhìn về phía Chu Nghiên: "Còn anh thì sao?"

Chu Nghiên: "Anh cũng rất hạnh phúc."

Hứa Trĩ Ý nhướng mày, thay nhân viên bắt đầu thăm dò anh: "Thế là thế nào? Có chuyện gì làm cùng nhau mà anh thấy vui vẻ thế? Bật mí tí nhỉ?"

Chu Nghiên cúi đầu nhìn cô: "Tất cả mọi thứ làm cùng em đều mang lại hạnh phúc."

Với Chu Nghiên, để hạnh phúc cần phải một điều kiện tiên quyết, đó chính là sự xuất hiện Hứa Trĩ. Miễn là cô có mặt ở đây, cho dù đó là làm những điều thú vị hoặc nhàm chán, anh vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Nghe anh nói mấy câu khoa trương như vậy, trong lòng Hứa Trĩ Ý giống như bọc mật đường. Nhưng mặc dù vậy, cô vẫn không quên tiếp tục gây khó dễ cho Chu Nghiên: "Ồ? Ý anh em chỉ là quả hồ trăn* à?"

*Quả hồ trăn: người mang lại tiếng cười và niềm vui."

Chu Nghiên: "Quả hồ trăn của anh."

"......"

Hay lắm, Hứa Trĩ Ý hết đường bắt nạt anh.

Cô gắng gượng nói: "Được thôi, em rất rất hài lòng với đáp án này."

"Có được điểm tối đa không?"

Hứa Trĩ Ý liếc anh một cái: "Có."

Chu Nghiên nở nụ cười.

Nhân viên công tác yên lặng ăn thức ăn cho chó của hai người, tiếp tục truy hỏi: "Nửa tháng nay, hai người có phát hiện trên người đối phương có điểm nào khác với trước đây không?"

Hứa Trĩ Ý trầm mặc ba giây, nhìn Chu Nghiên: "Anh nói trước đi."

Chu Nghiên: "Không."

Hứa Trĩ Ý: "Không có."

Nhân viên công tác sửng sốt: "Một chút cũng không có sao?"

Cô ấy kể: "Tôi nghe nói rất nhiều cặp đôi yêu đương trước và sau khi kết hôn sẽ có chút khác biệt, anh Chu và cô Hứa không giống như bọn họ à?"

Hứa Trĩ Ý "Ừ" một tiếng: "Không giống lắm."

Cô và Chu Nghiên liếc nhau một cái, nhẹ giọng nói: "Nếu nhất định phải nói có chỗ nào khác nhau, vậy có thể có một điểm."

Nhân viên trợn tròn mắt chờ mong: "Cái gì vậy?"

Hứa Trĩ Ý: "Cấp độ bọn tôi yêu nhau, có lẽ so với trước khi kết hôn còn sâu hơn một chút."

Nhân viên: "..."

Đây mà là điểm khác biệt à? Đây là thức ăn cho chó.

"Vậy lại hỏi thêm một vấn đề nhỏ nữa." Nhân viên công tác tò mò: "Rất nhiều cư dân mạng đều rất bất ngờ khi hai người đến tham gia chương trình tạp kỹ, nguyên nhân gì khiến hai người đồng ý tham gia chương trình này?"

Hứa Trĩ Ý: "Anh nói đi."

Chu Nghiên suy nghĩ một hồi: "Trước khi ghi hình chương trình này, chúng tôi ai cũng vô cùng bận rộn, cũng có một khoảng thời gian không gặp. Sau khi ghi hình xong, tôi với vợ gần như phải vào đoàn quay phim, cho nên thời gian chúng tôi có thể ở bên nhau rất ít. Chúng tôi rất thích công việc của mình, nhưng chúng tôi cũng muốn có nhiều thời gian hơn để được ở bên nhau, chương trình này có thể cho phép chúng tôi ở bên nhau trong nửa tháng, mỗi ngày có thể nhìn thấy nhau, vì vậy chúng tôi đã tham gia."

Nhân viên công tác hiếm khi nghe Chu Nghiên nói nhiều như vậy, cô ấy kinh hỉ không thôi, nhìn về phía Hứa Trĩ Ý: "Hứa lão sư cũng nghĩ như vậy sao?"

"Ừm." Hứa Trĩ Ý nói: "Nhưng mà phải bổ sung thêm một chút."

Nhân viên sáng mắt chờ mong hỏi: "Là gì thế?"

Hứa Trĩ Ý thành thật nói: "Không nói đến việc chúng tôi được ở cùng nhau mỗi ngày, còn có thể có tiền lương, cho nên chúng tôi tham gia."

Nhân viên: "..."

Quá trung thực!

Cuộc phỏng vấn kết thúc, nhân viên yêu cầu hai người gửi một câu chào cho đối phương.

Hứa Trĩ Ý quay đầu nhìn về phía Chu Nghiên: "Anh nói trước hay là em nói trước?"

Chu Nghiên vẫn cười cười: "Do em chọn thôi, anh thế nào cũng được."

"Hmm." Hứa Trĩ Ý im lặng một hồi: "Vậy em nói trước đi."

Cô sợ Chu Nghiên nói xong, bản thân mình cũng không biết nên nói cái gì.

Chu Nghiên lên tiếng: "Được rồi."

Hứa Trĩ Ý suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn sửa lại câu nói Đàm Sơ gửi cho Dư Chinh."

Cô nhìn Chu Nghiên, nói từng chữ từng chữ: "Đời này gặp anh, hoa vạn thọ nở rộ, thế giới của em từ đó về sau được bao quanh bởi hoa tươi, sáng sủa và ấm áp. Cảm ơn anh, em sẽ mãi yêu anh."

Chu Nghiên cười: "Ha ha."

Anh dừng một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào cô, đem một câu vẫn muốn tặng cho cô nói cho cô biết: "Ở sinh mệnh hữu hạn gặp được em... Chính là gặp được vô hạn."

Nhờ có sự xuất hiện của em, cuộc sống của anh đã có vô hạn và hy vọng.

Chương kế tiếp