Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 10
Edit: Mưa Mưa

Ngày hôm sau khi xuất phát thì Khâu Triệt vừa hay được chia tới tổ của Cam Lâm.

Trước khi lên xe Kỷ Quyên có điểm danh mọi người sau đó nhân lúc Khâu Triệt chưa kịp mở lời từ chối thì cô đã bị cô ấy đẩy mạnh tới ghế sau còn bản thân lại ngồi ở ghế phụ.

Có một định luật rất đúng đó là khi bạn càng muốn tránh né điều gì thì điều ấy sẽ càng tới với bạn.

Ngày hôm qua Khâu Triệt đã hỏi Nhị Đông chuyện có liên quan tới Lôi Truyện Hùng, Nhị Đông nói có chuyện như vậy. Vì quá vội nên đã quên nói chuyện ấy với Khâu Triệt dù vậy những chuyện anh biết lại không biết nhiều. Anh ấy chỉ biết anh Lôi này thường xuyên quyên góp vật tư cho trạm dịch, như vậy có thể nói anh ta là một người nhiệt tình biết nghĩ đến lợi ích chung và cũng là người tốt bụng.

Sau khi nghe xong Khâu Triệt liền cảm thấy do chuyện của của em gái mình nên Cam Lâm có hâm hấp. Theo mô tả của Nhị Đông thì chắc cũng chẳng có vấn đề gì lớn, để cho chắc ăn thì cô gọi đến số điện thoại trên danh thiếp. Sau khi nghe chuyện cô sắp đi Yên Chưởng để tham gia một cái hạng mục thì Lôi Truyền Hùng cũng không nói cái gì, anh ta chỉ bảo những việc còn lại đợi cô về sẽ nói sau, nếu anh ta cần gấp thì sẽ tìm một người khác, sau đó còn cố ý cảm ơn thêm một lần nữa. Bộ dạng khiêm tốn lễ độ ấy khác một trời một vực so với khuôn mặt âm u lạnh lẽo của ngày hôm qua.

Từ lúc Cam Lâm lên xe, khuỷu tay thì để trên cửa xe còn bàn tay cầm thuốc lá để về phía của cửa sổ. Lúc tám giờ sáng, ẩn nấp đằng sau đám mây là những làn sương. Và theo thường lệ anh vẫn mặc một bộ quần áo màu đen, cả người tỏa ra một cảm giác lười biếng. Nhưng một khi anh vào trạng thái làm việc thì sẽ trở lên vô cùng nghiêm túc giống hệt như ngày hôm qua khi anh tình nguyện giúp mọi người chụp ảnh. Tính tự giác trên người của anh được biểu hiện ra vô cùng tinh tế.

Khâu Triệt xoay người điều chỉnh một tư thế thoải mái để chuẩn bị ngủ bù. Tối hôm qua khi cô đi rửa mặt thì vô tình nhìn thấy cảnh Cam Lâm đi tắm rửa và sau đó không hiểu sao cả đêm đều nằm mơ thấy giấc mộng xuân giữa cô và Cam Lâm. Không chỉ vậy, khung cảnh và địa điểm phát sinh giấc mơ ấy là bên trong của lều trại mà bên ngoài là cả một cảnh tuyết trắng. Thật đúng là, không thấy lạnh à…

Buổi sáng thức dậy cả người của Khâu Triệt cảm thấy rất mỏi mệt. Sau đó vậy mà cô lại không thể nhớ ra hai người đã dây dưa tới mức độ nào nhưng có thể khẳng định một điều đó là không phù hợp với trẻ nhỏ.

Độc thân quá lâu nên ham muốn dâng cao, mà đúng lúc này lại tình cờ gặp được một anh chàng đẹp trai, nếu không đến bên nhau một chút thì chẳng phải rất tiếc hay sao?

Tưởng tượng như vậy mọi chuyện lại trở nên rất có lý, Khâu Triệt xíu nữa thì cười thành tiếng vì cái cớ của mình.

Nhưng có một việc cô rất rõ ràng đó là cảnh trong mơ nếu không phải là một dự báo ở đời thật thì chính là một sự phản ánh. Nếu nói chúng không hề liên quan thì chỉ có khả năng đó là Khâu Triệt tự lừa mình dối người.

Lúc xe đi vào nội thành Kỷ Quyên có hỏi Cam Lâm rằng: "Có phải Đại Đào lại giới thiệu bạn gái cho cậu đúng không?"

"Đừng có nói bậy, không có."

"Đúng là không thể mong đợi cậu chủ đụng được, chẳng phải việc này vẫn phải dựa vào những người bạn tốt giống bọn tôi hay sao? Lúc trước giới thiệu các kiểu người vậy mà cậu chẳng thích ai, à cậu cảm thầy Tiểu Khâu như thế nào?"

Làm cầu nối trung gian cho người khác quả thực chính là một trong các bản năng của con người, tố chất Nguyệt Lão dường như được hình thành từ trong bụng mẹ.

"Chưa từng cân nhắc qua." Câu nói ấy nhẹ nhàng bay theo gió ra ngoài cửa sổ.

"..." Chị Quyên trợn mắt nhìn Khâu Triệt. Sau khi anh nói xong cơn buồn ngủ cũng biến mất hoàn toàn.

"Đừng không cho mặt mũi như vậy chứ." Kỷ Quyên nói rồi không thể không nhìn về phía sau.

Cam Lâm nở nụ cười rồi lên tiếng: "Cô ấy lại không có ở đây thì cần gì phải nể mặt."

"Tên nhóc này, cậu chưa tỉnh ngủ sao? Chẳng phải Tiểu Khâu đang ngồi sau cậu đấy hả?"

Chiếc xe đi sau bỗng vượt lên, Cam Lâm nhanh tay né tránh làm cho những người ngồi trong xe chợt lắc lư.

Sau khi xe ổn định, anh nhìn kính chiếu hậu thì thấy Khâu Triệt vừa ổn định chỗ ngồi và đang nhìn anh. Lần này thì vị trí của phẩm phán và bị cáo đã thay đổi.

"..." Cam Lâm há hốc mồm, anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Kỷ Quyên nhìn thấy anh không nói gì để thay bản thân biện giải liền nhanh chóng giảng hòa giúp hai người: "Tiểu Khâu vừa xinh đẹp lại vừa có năng lực, đúng là hai người không hợp cho lắm."

Mau nhìn xem, rốt cuộc chỉ có bà chị giàu có này là biết ăn nói.

Khâu Triệt cười cong khóe miệng cho quan chuyện và cũng chẳng giải thích cái gì.

"À cũng đều do tôi quên hỏi Tiểu Khâu đã có bạn trai chưa mà đã nhanh miệng đi mai mối."

"Chưa có."

Trước kia Khâu Triệt là kiểu người không mấy để ý danh dự của người khác. Ngày đó cô thường cười nhạo những chàng trai theo đuổi mình sau đó đuổi người ta đi ngay trước mặt đám đông. Nhưng từ ngày hiểu chuyện thì cô bắt đầu biết cách từ chối mọi người một cách lễ phép hơn và từ đó cũng ít khi thật lòng với ai.

Cô nghiêng đầu nhìn ra những mảnh đất bằng phẳng đang không ngừng lui về sau ở bên ngoài khung cửa sổ. Sau đó là những dãy núi nối tiếp nhau, nối liền vài km núi Côn Luân đứng sừng sững. Còn trong tâm trí của cô lại lặp đi lặp lại âm thanh vừa nghe được lúc nãy.

"Chưa từng cân nhắc qua... Chưa từng cân nhắc."

Xem ra sự tồn tại của cô đã bị không gian mênh mông của núi Côn Luân bao phủ toàn bộ.

Xe tăng tốc chạy về phía trung tâm đăng kiểm. Lúc này bầu không khí trong xe tràn ngập một cảm giác xấu hổ. Mãi cho tới lúc tới trung tâm đăng kiểm thì Cam Lâm mới chủ động nói chuyện cùng Khâu Triệt: "Lấy cho tôi chứng minh thư."

Trước mặt xuất hiện một bàn tay, ngón tay ngoéo một cái.

Khi tới nơi này ai cũng sẽ tuân thủ theo quy định. Khâu Triệt tháo dây an toàn, cầm chứng minh thư để vào trong tay của Cam Lâm. Sau đó anh cầm nó đi xuống xe tới cửa sổ giao cho nhân viên công tác ở đây.

Nhân cơ hội này, Kỷ Quyên nhanh chóng giải thích: "Tiểu Khâu à, em đừng quá để ý. Chắc hẳn mấy ngày nay khi ở chung em cũng nhìn ra được Cam Lâm là kiểu người trong nóng ngoài lạnh."

"Không sao."

"Cả hai đều là người kiêu ngạo, việc không hợp tính là rất bình thường."

Thật ra Khâu Triệt cho rằng hai người họ không hẳn là không hợp. Cô với Cam Lâm, mang theo cảm giác lần đầu gặp nhau ở chùa Tashilhunpo nên Khâu Triệt thà rằng không đi tìm hiểu sâu về người con trai này để duy trì hình tượng của anh trong lòng cô.

Nhưng sự thật thì không giống với suy nghĩ của cô bởi lẽ gần một tháng cô và Cam Lâm ở chung hai người luôn như hình với bóng.

Cửa xe được mở ra, Cam Lâm cầm theo chứng minh thư lên xe rồi khởi động xe tiếp tục đi về phía trước.



Khi đi tới phía tây đoàn xe liền dừng lại bên đường để nghỉ ngơi.

Sau khi xuống xe Khâu Triệt duỗi tay chân để kéo giãn gân cốt. Lúc này, Bành Giai Minh đưa qua hai chai nước, một chai cho cô còn lại đưa cho Kỷ Quyên.

"Cảm ơn." Khâu Triệt cầm chai nước rồi mở lắp.

"Cam Lâm đâu rồi?" Bành Giai Minh hỏi.

Khâu Triệt quay đầu lại nhìn về phía ghế lái thì không thấy anh đâu nên cô trả lời: "Không biết nữa, có khi anh ấy đi toilet."

Vừa nói xong thì Cam Lâm đi từ phía sau cô ra: "Tôi đang chuẩn bị đi đây."

Khâu Triệt: "..."

Bầu trời hôm nay hơi nắng, cô vừa ôm trong lòng chai nước khoáng vừa đeo mặt nạ bảo hộ.

"Tiểu Khâu với Cam Lâm đang mặc áo đôi kìa!"

Âm thanh của Bành Giai Minh rất lớn, làm cho những người ở xung quanh đều nghe thấy.

Những người ở đây nếu không phải học nghiên cứu thì chính là học về nghệ thuật. Khâu Triệt cứ nghĩ rằng chẳng ai chú ý tới việc này. Do sáng nay trời lạnh mà sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở trên núi rất lớn nên cô không có đồ để mặc, vậy nên cô mới lấy vái áo này ra dùng lại, không nghĩ tới Bành Giai Minh lại lắm chuyện như vậy.

Khâu Triệt và Cam Lâm đồng thời chẳng giải thích gì, họ đi tìm phòng toilet gần nhất trong quán ăn.

Ánh mắt của Bành Giai Minh đuổi theo họ: "Là con trai sao lại thẹn thùng thế?"

Kỷ Quyên lườm anh ta một cái rồi bảo: "Đó là người ta không thèm để ý."

Bành Giai Minh nở nụ cười xấu hổ sau đó anh ta quay đầu nhìn về phía Ngọc Châu Phong, rồi lấy điện thoại ra chụp lại những cảnh đẹp nơi đây.

Chẳng bao lâu thì Cam Lâm đi ra từ toilet, thấy vậy Đào Tấn đi tới ngăn anh ấy lại để nói chuyện.

Vì phạm vi mọi người tụ tập hơi nhỏ khoảng cách lại không xa nên những gì bọn họ nói Khâu Triệt đều có thể nghe rõ.

"Tiểu Tịnh… Em ấy hỏa táng rồi sao cậu không nói cho mình nghe? Có phải cậu không coi mình là anh em của cậu đúng không?

"Từ trước tới giờ em ấy cũng chưa từng thích cậu, việc này chắc cậu cũng rõ."

Một trong những phương pháp che dấu đau thương của đàn ông chính là dùng những chuyện vui để làm mờ nỗi buồn đó. Nhưng Đào Tấn lại không nghĩ vậy, đôi mắt anh nhìn thẳng Cam Lâm sau đó khẽ thở dài.

Dù có cùng một nỗi buồn nhưng ông anh ruột Cam Lâm này lại tỏ ra rất cam chịu.

Anh lấy bao thuốc sau đó đưa cho Đào Tấn một điếu: "Đợi sau khi dự án này kết thúc, tôi se về nhà một chuyến."

"Cả năm chẳng có mấy khi cậu về nhà, sao tự dưng lại muốn về?"

Cam Lâm châm điếu thuốc sau đó nói: "Tôi muốn đưa ba mẹ đến Quảng Tây mấu ngày."

Quảng Tây có mười vạn núi lớn, đây là nơi hội tụ nhiều người tài, Khâu Triệt đã từng đi qua tỉnh Nam Ninh, sau này mỗi lần cô nhớ tới nơi này thì ngay lập tức trước mắt sẽ hiện lên cảnh làn mây lượn lờ quanh núi còn gợn sóng nước thì nhẹ nhàng trôi trên dòng sông.

"Coi như cậu có lòng cuối cùng cũng biết về nhà, phải rồi thời gian trước cậu có đi qua Xigaze không vậy?"

Xigaze?

Đột nhiên Khâu Triệt quay lưng nhìn về phía Cam Lâm và nghĩ sau khoảng thời gian đó anh có từng ghé đến Xigaze sao?

Cam Lâm nói: "Có từng đến, mỗi ngày ở đó đều xem người ta thắp hương bái Phật khiến cho Phật Tổ bận rộn còn tôi thì quá rảnh rỗi."

"Cậu rảnh rỗi? Sẽ có người rảnh rỗi tới mức độ mỗi ngày đều chạy theo đàn sói để chụp cảnh chúng nó săn mồi hả?"

Cam Lâm nở nụ cười gượng gạo rồi nhả ra từng làn khói, chúng bay lượn giống cách mà làn tuyết đọng lại phía xa xa đỉnh núi.

Cảnh đàn sói săn mồi… Khâu Triệt chợt nghĩ tới tiếng động nghe được khu không có người ở vào đêm đó.

Nếu cô tới chậm hơn vài ngày thì không biết liệu có phải sẽ là cảnh tượng khác không nhỉ?

Không ai có thể đoán được trước và hiện tại dù có đoán ra thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Đúng là nghìn vàng cũng khó mua được thời gian, sẽ chẳng bao gì có gọi là "Nếu lúc đó."

Thời gian hút một điếu thuốc trôi qua thì Kỷ Quyên vỗ đôi tay kêu mọi người chuẩn bị xuất phát.

Họ đi từ Tây Đại Than tới Tam Giang Nguyên không ngừng nghỉ, cảnh tuyết trên đường làm Khâu Triệt cảm thấy rất buồn ngủ. Chưa tới "núi Côn Luân" thì cô đã ngủ gục trên đường, cứ lắc qua lắc lại mãi cho tới lúc cô tỉnh lại thì xe đã dừng ở ven đường. Mọi người trên xe không biết đã biến đi đâu mất.

Khâu Triệt giật mình một cái rồi ngay lập tức ngồi thẳng dậy nhìn xung quanh xe. Phía trước không có ai? Vậy còn phía sau?

Cô thở dài nhẹ nhõm khi thấy mọi người vẫn còn ở đây, chỉ là họ đã xuống xe đang vây vòng tròn không biết thảo luận chuyện gì đó.

Khi mở cửa xe thì một trận gió thổi tới nó thổi vào người của Khâu Triệt. Thời tiết của nơi này thay đổi thất thường, một giờ trước còn có ánh mặt trời chiếu nhưng giây tiếp theo thứ đối diện hoàn toàn có thể là một trận bão tuyết.

Thật may mắn vì thời tiết hiện tại rất đẹp mặc dù có chút lạnh, Khâu Triệt lấy quần áo quấn vào người rồi đi tới chỗ mọi người tụ tập.

Ngoại trừ những người tham gia dự án thì còn có một chiếc xe cảnh sát khác. Cảnh sát chen chúc bên trong, bọn họ trông rất nghiêm túc.

Người tham gia dự án gồm cả lái xe thì tổng cộng có chín người còn cảnh sát thì gồm hai người. Lần đầu tiên Khâu Triệt cảm thấy thế lực của các cảnh sát nhỏ bé.

Cô cũng không xen vào đó ngồi mà đứng ở phía sau Kỷ Quyên và Cam Lâm, nghe bọn họ nói chuyện.

"May mà các cháu phát hiện kịp thời nếu không thì không chỉ có con Linh Dương Tây Tạng này phải chịu khổ."

Vi cảnh sát lớn tuổi cất tiếng, trên mặt ông có hai hàng vệt đỏ vừa nhìn đã có thể đoán ra ông ấy công tác ở nơi này quanh năm.

"Vẫn may là Cam Lâm mắt tinh, con vật nhỏ kia nằm ở dưới mương mà vị trí này bình thường xe chạy qua ít khi để ý tới." Bành Giai Minh nói.

Cam Lâm cúi người sau đó ngồi xổm xuống. Ánh mắt của Khâu triệt nhìn theo anh thì thấy chiếc đầu của một con Linh Dương Tây Tạng con đang nằm trên chiếc thảm được đặt dưới mặt đất. Nó bị thảm quấn quanh người chỉ để lộ ra bốn chiếc chân, đôi mắt to chớp chớp nhưng đôi mắt ấy giờ đây mờ mịt không có ánh sáng gì cả.

Nó bị thương sao? Hay là…

"Hiện tại hoàn cảnh biến đổi làm ảnh hưởng tới biết bao động vật." Chuyên gia nghiên cứu về động vật Trịnh Gia Thụy tức giận không nhìn được cảnh như vậy, ngực phập phồng một lúc. Nếu như anh ấy bắt được kẻ đã làm việc này thì chắc chắn anh ấy sẽ đánh bọn họ một trận trước khi anh ấy đưa họ tới đồn cảnh sát.

Cam Lâm vuốt ve vài cái cái đầu bé nhỏ của Linh Dương Tây Tạng rồi đứng dậy và nói: "Đưa nó tới trạm bảo hộ động vật Nam Đạt Kiệt đi, chắc cũng phải hơn tháng nữa nó mới có thể hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng nó hơi bé nên không biết có thể thích ứng lại với môi trường hoang dã không."

Mặc dù anh quay lưng về phía Khâu Triệt nhưng thật là lạ vì cô có thể cảm giác thấy chàng trai này đối xử với động vật rất dịu dàng. Cũng hoàn toàn có thể nói rằng cô chưa từng thấy anh đối xử như vậy với bất kỳ người nào.

Lúc này, Kỷ Quyên quay đầu lại hỏi cô: "Tiểu Khâu, em tỉnh rồi sao?"

"Ừ, có chuyện gì vậy?" Cô chỉ vào đầu của Linh Dương Tây Tạng và hỏi.

Mặc dù cô đã đoán được hết nhưng vẫn muốn nghe họ kể lại.

"Chân nó bị thanh sắt cuốn vào trong khoảng thời gian dài nên bị thương, thân thể lại yếu ớt không thể đi lại nên bị tụt lại phía sau. Cam Lâm đã bế nó ra từ dưới mương sau đó có sơ cứu qua. Trùng hợp lúc ấy cảnh cát nhân dân ở đồn cảnh sát Bất Động Tuyền đi ngang qua liền giúp cho nó bình tĩnh hơn một chút, sau đó bọn họ sẽ mang nó đi về chữa trị."

Được đứng gần quan sát một con Linh Dương Tây Tạng không hiểu sao Khâu Triệt lại nhớ tới cái thi thể của động vật mà Cam Lâm từng canh giữ trước kia, khi ấy nó được xếp thành hình người không biết là có ý nghĩa gì?

"Thật sự vô cùng cảm ơn các cháu. Thời gian cũng không còn sớm mau bế nó lên xe đi, nhớ cẩn thận một chút nhé."

Bây giờ những người tham gia dự án trong mắt của cảnh sát chính là hình tượng của người công dân ưu tú.

Cảnh sát lớn tuổi nói xong thì người cảnh sát trẻ liền ôm Tàng Linh Dương con lên ghế sau của xe ngồi, bọn họ lại nói thêm một vài câu.

Sau trở về xe Cam Lâm vẫn nhìn về phía kính chiếu hậu mãi cho tới khi cảnh sát đã đi xa.
Chương kế tiếp