Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 51
Say rượu liên tiếp hai ngày liền, đầu của Hoa Tử đau như búa bổ.

Còn về việc vì sao lại uống rượu thì ngoại trừ việc anh em tụ họp bắt buộc phải uống rượu ra, còn một việc càng khó chịu hơn nữa là — Nợ đào hoa.

Ngày hôm ấy ở quán trà ngọt, người phụ nữ mà anh ta nhắc tới toàn là những lời bịa đặt, trên thực tế thì gần đây anh ta mới đổi một người xinh đẹp hơn, nhưng bạn gái cũ của anh ta Từ Quyên đã uy hiếp đòi tiền từ anh ta rất nhiều lần, khiến cho anh ta rất khó chịu.

Mặc dù một tháng bảy triệu anh ta đủ khả năng chu cấp, nhưng ngược lại khi mà túi tiền càng nhiều thì lại càng cố đòi, bỗng một ngày trong đầu anh ta nảy ra một ý nghĩ — đã chia tay rồi, dựa vào cái gì mà cứ phải đưa tiền? Anh ta đáng nhận được sự bất công sao?

Một ý nghĩ chợt lóe ra trong đầu, anh ta quyết định sẽ không đưa tiền nữa, dù sao thì một người phụ nữ cũng không thể làm gì anh ta.

Hơn nữa bạn gái mới của anh ta ở Golmud, ba ngày thì hết hai ngày anh ta phải chạy về đó thăm (thật ra toàn abcxyz), nếu để lộ ra thì sẽ rất khó xử lí, anh ta phải nghĩ một kế sách vẹn toàn.

“Anh Hoa, anh đã dậy chưa?”

Có tiếng gõ cửa và tiếng nói chuyện

“Phàm Tử à? Vào đi.”

Phàm Tử là một người buông thả, đại danh là Trương Thiên Phàm, lúc này hắn ta đang đứng trước cửa phòng trong cùng ở cửa hàng sửa xe, hai tay bưng bát mì, bị bỏng tới nỗi suýt xoa.

Cửa mở ra, “Anh Hoa, ăn cơm đi.”

“Làm gì đấy? Anh cũng đói lắm rồi.”

Phàm Tử kéo bàn cơm sang cạnh giường của Hoa Tử rồi đặt bát mì xuống, phục vụ vô cùng chu đáo.

“Vương Đào bảo chiều sẽ qua đây.”

Hoa Tử đang dụi mắt, lập tức cảnh giác: “Ông ta tới làm gì?”

“Em không biết, chắc không phải là vì vụ của phòng tối đâu nhỉ?”

“Phòng tối gì? Mày đã vào chưa? Anh đã vào chưa?”

Phàm Tử nhếch miệng, “Chưa vào, chưa từng vào. Anh Hoa, hai ta cùng hội cùng thuyền, anh phải tin em!”

Hoa Tử lập tức thay đổi sắc mặt, cười “hề hề”, bắn dử mắt đi, vươn vai một cái rồi cầm đũa lên ăn mì, “Mày ăn chưa?”

“Em ăn rồi, ăn xong thì gọi suất mang về cho anh mà, nhưng mà em quên lấy tỏi rồi.”

“Ăn tạm đi.” Hoa Tử sụt sụt, ăn hết một miếng

Phàm Tử ngồi bên cạnh muốn nói rồi lại thôi.

Hoa Tử ăn được một nửa rồi mới nhìn hắn ta, “Có chuyện gì thì nói thẳng ra?”

“Anh Hoa.” Phàm Tử dịch ghế về phía trước, “Anh nói xem liệu thằng nhãi Cam Lâm kia có quay lại tìm không?”

“Xì!” Hoa Tử khinh bỉ, “Đừng nói đến nó nữa, nói mày ấy, ở Tây Bắc bao lâu rồi, kéo mày tới khu không người liệu mày có tìm thấy không?”

Phàm Tử lắc đầu, “Nếu là em thì em chắc chắn là không tìm thấy.”

“Thế là được rồi, Cam Lâm là người thành phố, làm sao hiểu rõ được địa hình chỗ này, hơn nữa hôm qua nó cũng không ra ngoài, không phải xe vẫn luôn đỗ ở dưới khách sạn à?”

“Em biết, em chỉ sợ là lỡ như…”

“Phú quý hiểm trung cầu! Làm gì có nhiều cái lỡ như như thế, đừng có nghĩ nghĩ hắn ta tài giỏi như thế, chỉ là một thằng chụp ảnh, nó còn biết cái gì nữa?”

Phàm Tử bị mắng tới nỗi nghẹn lời, “Lát nữa Vương Đào tới rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Chắc là tới xác minh kết toán, anh cũng không rõ nữa, ông chủ không cho phép chúng ta đi nghe ngóng nên mày cũng đừng có đi. Bảo mày làm gì cái gì thì làm cái đó, chuyện của hai chúng ra không được nói ra ngoài một chuyện nào, cứ giả ngu mà sống.”

“Em biết rồi, anh Hoa.”

Chưa đến mấy phút, Hoa Tử đã ăn hết bát mì, đến cả nước cũng không bỏ lại.

“Anh Hoa, anh block wechat của chị Quyên rồi đúng không?”

Hoa Tử đặt bát xuống “Sao mày biết?”

“Chị Quyên tìm đến em, hỏi anh đang ở đâu. Em bảo em không biết, dạo này không liên lạc với anh.”

Hoa Tử chớp chớp đôi mắt tam giác, thở dài, quả thật là vô cùng sầu, “Phàm Tử, mày nghĩ cách giúp anh.”

“Ơ anh ơi anh đừng làm khó em, em còn chưa có bạn gái, làm sao mà hiểu được mấy chuyện tình cảm này chứ!”

Phàm Tử chưa tốt nghiệp cấp ba mà đã ra ngoài xã hội, gia đình đến từ vùng nông thôn ở Hồ Nam, ba mẹ rất ít khi quan tâm đến hắn ta, năm mười bảy tuổi tự chạy đến Đại Tây Bắc rồi không trở về nữa. Tám năm rồi, bây giờ ba mẹ hắn ta trông như thế nào hắn ta cũng quên mất rồi, thi thoảng có gọi điện thoại thì hai bên cũng chẳng có gì để nói, qua loa vài câu rồi cúp máy.

Hoa Tử nói ra một cách mà không phải là một cách, “Không thì mày nhận đi, mặc dù Từ Quyên hơi lớn tuổi nhưng mà lớn lên cũng xinh, quan trọng nhất là sống tốt.”

Những lời này vừa nghe đã thấy có một sự xúc phạm nhất định, nhưng Phàm Tử có ý nghĩ của riêng mình, hắn ta đúng là khá thích Từ Quyên, người phụ nữ này khi vẫn còn chị dâu của hắn ta đã từng liếc mắt quyến rũ hắn ta. Lúc đó nếu như không phải Hoa Tử còn ở đó thì hắn ta đã tước vũ khí đầu hàng.

“Anh Hoa, em có tiền hay không thì cũng không có bản lĩnh bằng anh, anh đừng làm lỡ con người ta nữa.”

Hoa Tử giống y như thần đồng vậy, vốn dĩ anh ta chỉ thuận miệng nói, nhưng không ngờ Phàm Tử lại thật sự có ý đó, anh ta liền có tinh thần, ngồi ngay ngắn nhìn Phàm Tử, nói: “Hai ta kém cái gì chứ, sao lại không có bản lĩnh? Mày nói thật với anh, chỉ cần mày gật đầu, anh sẽ hẹn người ra cho mày, đảm bảo cho mày chơi đã đời luôn.”

Thủ đoạn của Hoa Tử đối với phụ nữ, Phàm Tử đã từng chứng kiến qua, bạn gái nhỏ hiện tại của anh ta cũng bị anh ta bỏ thuốc, sau khi nửa tỉnh nửa mê lên giường với nhau, anh ta lại cho tiền để dỗ dành.

Bởi vì trước khi ngủ đã tiếp xúc qua với nhau vài lần cho nên Hoa Tử có một sự hiểu biết nhất định đối với người bạn gái lần này, biết rõ cô ta có thể tiếp nhận đến chừng mực nào, vì thế nên Hoa Tử mới dám bỏ thuốc. Kết quả là bây giờ ngoan ngoãn y hệt một chú cừu nhỏ, dáng người cũng đẹp, thuộc về khoản bạo/quyến rũ/loli.

Nhưng anh ta biết Từ Quyên người phụ nữ này không chịu yên phận, giai đoạn đó vô cùng cố hứng thú với cô ta, cho tới khi ngủ chán rồi muốn đá đi, nên mới chọc tức cô ta.

“Từ Quyên bảo cô ta về Tây Ninh rồi, như này đi, anh cho mày nghỉ mấy ngày, lại cho mày thêm ít tiền, mày đi tìm cô ta, sao nào?

“Thật hay giả vậy?”

Trước mắt Phàm Tử hiện ra bộ ngực sâu hun hút của Từ Quyên và cái mông xinh đẹp, thậm chí hắn ta còn từng nhìn thấy cảnh làm tình điên cuồng của cô ta và Hoa Tử ở trong phòng qua khe cửa. Cũng chính là lần đó khiến cho anh ta có những ý nghĩ quá phận với Từ Quyên.

“Anh Hoa đã lừa mày lần nào chưa?”

Hoa Tử nói xong châm một điếu thuốc, cầm điện thoại lên, chuyển khoản wechat sang cho Phàm Tử mười bảy triệu, “Chuyển qua rồi đấy, nhận đi, nếu như không tiêu tiền thì không làm việc được, mười bảy triệu này thuộc về mày.”

Nhìn số tiền được chuyển qua trong giao diện trò chuyện, hai tay Phàm Tử như không nghe thấy điều khiển, trực tiếp bấm nhận, “Cảm ơn anh Hoa.”

“Đừng ngây ra đó nữa, nhắn tin cho Từ Quyên rồi đi tìm cô ta, bảo là đi chuyển lời thay anh mày, anh muốn gặp cô ta.”

“Vâng!”

Phàm Tử đứng dậy, chạy tung ta tung tăng ra cửa, rồi lại quay lại ngay lập tức để bê bát mì đi.

Gần đến trưa, Hoa Tử sửa xe ở bên ngoài, bên cạnh có một người làm thuê làm chân sai vặt cho anh ta.

Lúc đang nói chuyện hăng say thì có một chiếc xe việt dã chạy vào, sau đó là một người đàn ông để râu quai nón bước xuống, đi về phía hai người họ.

“Ù ôi! Đây chẳng là anh Đào sao?” Người làm thuê nhìn thấy liền vội vã chào đón.

Vương Đào vuốt râu, cười tục tĩu.

Ông ta ăn mặc lôi thôi luộm thuộm trong thời gian dài, giống y như sống một tháng ở khu không người không tắm rửa không thay quần áo.

Trong cái vòng tròn này của bọn họ, địa vị của Hoa Tử và Vương Đào ngang nhau, nhưng Hoa Tử đã không vừa mắt Vương Đào từ trong xương, hắn luôn cảm thấy ông ta không cùng đẳng cấp với mình, còn Vương Đào thì lại muốn hòa nhập với mọi người, chỉ tiếc là ông ta sống ở sông Đà Đà cho nên không có nhiều cơ hội lắm.

“Anh Đào tới rồi à?” Hoa Tử cắn đầu lọc của điếu thuốc, chào hỏi với ông ta.

“Đang sửa xe à?”

“Ừm, xe của bạn, chết máy rồi.”

Hoa Tử vứt cờ lê trong tay cho người làm, mời Vương Đào vào trong phòng ngồi.

“Vừa hay nước mới sôi, em pha trà cho anh.”

Vương Đào ngồi xuống ngay cạnh bếp, cởi bỏ mũ áo, “Vừa đến trưa là nóng như cái lò, ở Golmud vẫn là tốt nhất, mùa đông không lạnh, mùa hè không nóng.”

Quê nhà của Vương Đào ở Golmud, ông ta có một đứa con trai duy nhất đang mở cửa hàng bán bảo hiểm lao động, bốn mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, ở nhà hai cha con nương tựa vào nhau mà sống.

“Dạo này con trai anh lại đi xin tiền anh à?”

Trong ấn tượng của Hoa Tử, ngoại trừ con trai ông ta ra thì chưa bao giờ có chuyện gì có thể làm ông ta âu sầu đến vậy.

“Có tháng nào mà nó không xin đâu?”

Nhắc tới con trai, Vương Đào không nhịn được mà thở dài, “Già đầu rồi mà vẫn chưa lập gia đình, lại còn đi so sánh với tôi, tôi ở góa, có giống với nó không?”

“Uống nước đi anh Đào.”

Mặc dù Hoa Tử nhìn ông ta chướng mắt, nhưng bề ngoài vẫn phải khách sáo.

Anh ta cũng ngồi xuống, hỏi: “Sao hôm nay anh lại có thời gian tới đây thế?”

“Ông chủ bảo tôi qua đây xem hai người kia đã đi hay chưa.”

“Đi rồi, nếu như chưa đi thì em có thảnh thơi được như này không?”

Vương Đào nhìn lá trà trong tách trà, “Không nói cô gái trước, thằng nhãi kia không phải là một người đơn giản dễ qua mặt được đâu, nó tìm em gái nó lâu như thế cơ mà. Nếu như con trai tôi có nghị lực như này thì cũng không cần phải dựa vào tiền của tôi cho nó để duy trì cái cửa hàng kia, hôm nào cũng ngồi trong cái tiệm đó, không làm gì cả, há mồm chỉ biết đòi tiền, xin tiền.”

Hoa Tử treo lên người dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình “Anh xem tôi tốt bao nhiêu, không lập gia đình cũng không có đời sau, bớt được lo lắng.”

“Đã như vậy rồi, trước khi tôi chết thì kiếm nhiều tiền một chút, tôi sợ con trai tôi sẽ chết đói.”

Hoa Tử rót trà cho ông ta “Anh tới từ Golmud à? Hay là vẫn chưa từng đi ?”

“Chưa đi, lô hàng vừa ra, vừa mới hết bận.”

“Thế anh muốn về Golmud à?”

Vương Đào gãi gãi khéo miệng, đồng ý cười “hề hề”, hàm hồ không rõ.

Hó Tử bỗng chốc hiểu ra, hóa ra là đã sắp xếp cuộc sống khác rồi.

Trước giờ Vương Đào vẫn luôn nghiêm khắc, đây là lý do vì sao ông ta được ông chủ tín nhiệm đến vậy.

“Sao thế? Buổi trưa uống tý không?”

“Không uống, tôi phải lái xe.”

Hỏa Tử gật đầu, “Anh Đào, anh nói thật với tôi, anh chỉ tới xem hai người kia đã đi hay chưa thật à? Gọi điện cho tôi không được hay sao? Chúng ta vẫn có cảm giác tin tưởng nhau chứ.”

Vương Đào cười “hì hì”, “Thật, tôi xong việc rồi, rảnh rỗi không có việc gì làm nên sang đây thăm các cậu. À đúng rồi, Phàm Tử đâu rồi? Thằng nhóc này dính cậu nhất, sao hôm nay không có ở đây?”

“Nó à!” Khóe miệng Hoa Tử hiện lên một tia cười khoái chí, “Chắc là đi thăm bạn gái rồi.”

Trên mặt Vương Đào không hề hiện lên kinh ngạc tý nào, mà chỉ nhướng mày, “Đi đâu rồi?”

“Không nói, tôi cũng đâu thể suốt ngày buộc hắn ta ở bên người chứ, con trai lớn không nhờ cha, bây giờ nó đã là người trưởng thành rồi, vẫn giống như mấy năm trước.”

Lông mày Vương Đào nhíu càng sâu, “Trở về tôi gọi điện dặn dò nó một chút, đừng có quen mấy người phụ nữ không rõ ràng, trên miệng không có cửa đâu.”

Sắc mặt Hoa Tử tối đi, những lời này như đang nói với anh ta vậy,.

Khi mà hai người đang cúi đầu uống trà, một chiếc xe cảnh sát chạy vào, người sửa xe vội vã chạy vào, hớt ha hớt hải nói: “Anh Hoa, cảnh sát tới tìm anh.”

Chương kế tiếp