Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 62
Hai ngày sau, hoạt động quyên góp chính thức bắt đầu.

Buổi sáng chín giờ, Cam Lâm và Khâu Triệt lái xe đến trạm dịch đầu tiên, tiếp đó là Nhị Đông và hai tình nguyện viên, sau đó gặp Trần Tuấn Vĩ ở cổng trường tiểu học.

Hôm qua Khâu Triệt cố ý mua cho Cam Lâm một bộ vest, nói chưa bao giờ thấy anh mặc đồ chỉnh chu, nhưng đặt may cần có thời gian, chỉ có thể chọn một bộ may sẵn, nhưng dáng người Cam Lâm trời sinh mặc gì cũng đẹp, thử vài bộ Khâu Triệt đều vừa ý, cuối cùng chọn một bộ màu xanh đậm có sọc trắng.

Khi trả tiền Cam Lâm cố ý muốn tự mình trả, Khâu Triệt không thể lay chuyển anh, chỉ có thể nghe theo.

Nhị Đông thấy Cam Lâm mặc vest, đôi mắt nhỏ tròn như gọng kính, khen anh đẹp trai, nói sau này dựa vào anh để tuyên truyền hình ảnh cho trạm dịch, còn đề nghị lấy hình của Cam Lâm đăng lên trang chính.

Với tư cách bạn gái và “nhà thiết kế hình ảnh”, Khâu Triệt rất hài lòng với những lời Nhị Đông nói, nhưng sự vui sướng không biểu hiện ra ngoài, chỉ để toàn bộ trong lòng.

Chỉ là hoạt động lần này Cam Lâm còn muốn phụ trách việc chụp hình, Khâu Triệt chuẩn bị cho anh một bộ trang phục không thuận tiện, vì để chìu lòng bạn gái, anh chỉ có thể khắc phục.

So với sự chỉnh chu của Cam Lâm, Khâu Triệt tùy tiện mặc một chiếc áo sơ mi denim, đóng thùng, mang giày thể thao màu trắng ngà, bên ngoài khoác chiếc áo màu xanh của tình nguyện viên trạm dịch, đội mũ đánh cá của Cam Lâm, nhìn tổng thể sạch sẽ và gọn gàng, phù hợp với hình ảnh thân thiện.

Sau khi gặp mặt với Trần Tuấn Vĩ, mọi người giới thiệu lẫn nhau, Trần Tuấn Vĩ biết Nhị Đông, nhưng không quen Cam Lâm.

“Khâu Triệt có người yêu rồi sao? Thật đáng tiếc.”

Cam Lâm chau mày, anh không thích nghe những lời này.

Trần Tuấn Vĩ nói xong đối mặt với Cam Lâm, bị ánh mắt của anh làm cho dựng tóc gáy: “Xin lỗi, tôi chỉ cảm thấy đẹp như vậy thật đáng tiếc.”

Càng nói càng không lọt tai, anh nên im lặng và ngừng kinh doanh thì tốt hơn.

Trần Tuấn Vĩ nói sang chuyện khác: “Chúng ta đi vào thôi, học sinh chuẩn bị xong cả rồi.”

“Đi thôi.”

Nhị Đông vỗ vai Cam Lâm: “Khâu Triệt xinh đẹp, người khác để ý cũng là chuyện bình thường.”

Cam Lâm dở khóc dở cười, anh hướng về phía sau vẫy tay, cánh tay dài vươn tới, kéo Khâu Triệt đang trốn phía sau anh xem náo nhiệt ôm vào lòng.

“Nhị Đông hơi ngốc.” Khâu Triệt nói nhỏ với Cam Lâm.

“Ừ, ngày nay rất khó kiếm được một người vừa ngốc vừa dễ thương.”

Hai người nhìn gáy của Nhị Đông, còn có kiểu tóc mới gội xong bị gió thổi bay , không nhịn được bật cười.

Mười lăm phút trước khi quyên tặng bắt đầu, Lôi Truyền Hùng cũng đến hiện trường, Trần Tuấn Vĩ nhân được điện thoại, gọi một tiếng “Tổng giám đốc Lôi”, sau đó vội vàng đến cổng đón.

Toàn bộ quá trình quyên tặng rất thuận lợi, Lôi Truyền Hùng còn đích thân đưa các em học sinh ra ngoài nhặt rác, công khai hình tượng tuyên truyền đúng lúc, nhưng khi hắn chào Khâu Triệt cô vẫn cảm thấy không thoải mái, toàn bộ dựa vào sức mạnh ý chí, miễn cưỡng gượng cười.

Vào cuối hoạt động Cam Lâm chụp một bức hình nhóm cho toàn bộ mọi người tham gia còn có các em học sinh, chụp xong Trần Tuấn Vĩ đã yêu cầu gửi tất cả hình ảnh cho anh ta, để công ty sử dụng làm tuyên truyền, còn để lại email công ty cho Cam Lâm.

Ban đầu Lôi Truyền Hùng muốn mời mọi người ăn cơm, nhưng công ty có việc gấp, hắn phải quay về xử lý, nên Trần Tuấn Vĩ thay hắn mời mọi người, Nhị Đông và Cam Lâm đều từ chối, nói buổi chiều còn có việc, có thời gian hẹn lại sau.

Đợi mọi người giải tán, Cam Lâm lái xe đưa Khâu Triệt trở về nội thành.

Trên đường, Khâu Triệt bấm xem hình trong máy ảnh của Cam Lâm, trong mọi bức ảnh có cô, cô đều rất xinh đẹp.

“Cam Lâm anh còn nhớ lần ở trạm dịch chứ.”

“Nhớ.”

Khâu Triệt bị thu hút bởi khuôn mặt anh khi mặc vest lái xe: “Anh biết em muốn nói gì à? Mà anh nói nhớ.”

“Là tấm hình khi anh chụp thử ống kính ở trạm dịch?”

Khâu Triệt ngừng một chút, cái tên này rõ ràng rất đẹp trai, tại sao lại còn thông minh như vậy?

“Buổi tối chúng ta tới công viên Nhi Đồng đi dạo nhé.” Khâu Triệt đề nghị.

“Được, do em quyết định.”

Khâu Triệt mỉm cười hạnh phúc, giơ máy ảnh lên chụp một tấm hình Cam Lâm đang lái xe.

Cô chưa bao giờ có thói quen đăng hình nửa kia lên mạng xã hội, cũng không làm hình đại diện cặp đôi trẻ con, nhưng khi gặp Cam Lâm, cô liền nghĩ về điều gì đó.

Tới khách sạn dùng máy tính xuất file hình, cô vội vàng đăng một tấm lên vòng bạn bè, không ngờ người đầu tiên phản hồi bên dưới lại là người đàn ông đến từ miền bắc Tây Tạng, một loạt dấu chấm lửng giống như cá vàng phun bong bóng, không biết muốn nói gì, sau khi Khâu Triệt nhìn thấy không chút do dự xóa người này ra khỏi danh sách bạn bè.

Làm mỗi việc đều có thời điểm, xóa bỏ cũng vậy, chỉ chờ thời gian đến mà thôi.

Xóa xong tâm trạng cô rất tốt, ngồi cạnh Cam Lâm xem anh chỉnh sửa hình.

Vào phòng liền cởi áo vest treo lên, Cam Lâm mặc áo sơ mi trắng và quần thể thao, mặc không liên quan nhưng lại giản dị, cà vạt nới lỏng, cổ áo hở nửa, toát ra vẻ gợi cảm khó tả.

Khâu Triệt vừa xem hình vừa nhìn người, làm Cam Lâm chưa chỉnh xong hình, liền bị cô “xem” trên giường.

“Vân động cặp đôi” khiến cho Khâu Triệt mệt mõi rã rời liền ngủ một mạch đến chập tối, sau khi cô ngủ Cam Lâm lại tiếp tục chỉnh sửa hình, tràn đầy năng lượng như một thiếu niên tuổi hai mươi.

Đến giờ cơm tối, hai người tính ăn gì đó ở gần đây, hai ngày trước ăn mì sợi cũng ngon, tối nay định ăn tiếp.

Xuống đến đại sảnh khách sạn, Khâu Triệt bỗng nhiên nhớ ra mình quên cầm điện thoại, kêu Cam Lâm đợi cô.

Chờ cô bước vào thang máy, Cam Lâm vội vàng đến chỗ lễ tân: “Xin chào, cho tôi hỏi một chút, vị khách ở 1007 đã trả phòng chưa? Tôi là bạn của anh ấy.”

Lễ tân nhấp chuột hai lần: “Xin hỏi bạn anh họ gì?”

“Họ Lưu.”

“Chúng tôi kiểm tra thấy anh Lưu vẫn chưa trả phòng, hiện tại vẫn ở trạng thái lưu trú.”

Cam Lâm gật đầu, nói: “Cảm ơn.”, đi đến cổng chờ Khâu Triệt.

Xem ra Đại Xuyên vẫn luôn ở đây, chỉ không liên lạc với cô mà thôi.

Với hiểu biết của Cam Lâm về Khâu Triệt, anh biết nếu Đại Xuyên liên lạc với cô, Khâu Triệt nhất định sẽ nói, mỗi ngày hai người ở cạnh nhau, điện thoại không có bí mật, gửi tin nhắn gọi điện thoại đều là trước mặt đối phương, vậy nên Cam Lâm mới cảm thấy Đại Xuyên bất thường.

Rốt cuộc là bất thường ở chỗ nào? Có thể đây là tính cách mà Đại Xuyên thể hiện ra, chỉ cách một bức tường, chắc chắn sẽ không chần chừ tới góp vui, nhưng lúc này anh ta lại im lặng, rõ ràng là đang che giấu sự tồn tại của mình.

“Đi thôi.”

Khâu Triệt lấy điện thoại xong đi xuống, không tìm thấy Cam Lâm ở đại sảnh, vậy nên đi thẳng đến cửa, thấy anh đang đứng dưới bậc tam cấp.

Cam Lâm vừa định lấy bật lửa, nhìn thấy Khâu Triệt đi ra, đành ngậm chứ không châm, dắt tay cô đến thẳng tiệm mì.

Ăn tối xong hai người không về khách sạn, mà lái xe tới công viên Nhi Đồng.

Công viên nằm trên đường Thiên Tuấn Tây, Khâu Triệt rất thích tên con đường này, trong tất cả các sở thích chụp hình độc đáo, cô dường như rất chung tình với biển báo đường, đợi lúc Cam Lâm dừng xe vội vàng dùng điện thoại chụp.

“Lấy máy ảnh ra được rồi.”

Chụp xong, Cam Lâm ra phía sau cô.

“Anh xem.”

Cam Lâm thò tay muốn điện thoại, Khâu Triệt đưa qua, anh xem một chút, rồi nói: “Đường Thiên Tuấn Tây, chụp đẹp đó.”

“Cũng chỉ có anh khen em.”

Trả lại điện thoại, Cam Lâm bắt được chỗ yếu: “Em còn muốn ai khen em nữa?”

“Tất nhiên là lão Hồ rồi.”

“Lão Hồ?”

“Hồ Ca.”

Cam Lâm nháy mắt, nhớ lại diện mạo của diễn viên đó: “Ò, nhớ ra rồi, anh ấy rất đẹp.”

“Đương nhiên.”

Khâu Triệt cất điện thoại, chỉ về phía trước: “Đến công viên Nhi Đồng rồi.”

Khu vực Golmud không có nhiều nơi để vui chơi, công viên Nhi Đồng xem như một nơi lớn dùng để vui chơi miễn phí, trước kia Khâu Triệt và Đại Xuyên có tới một lần, còn bắn súng, nhưng thủ pháp của Đại Xuyên rất tệ, còn phải dựa vào Khâu Triệt xoay chuyển tình thế.

Ở cổng công viên Nhi Đồng có rất nhiều trẻ con, Khâu Triệt thấy Cam Lâm nhìn chằm chằm bọn chúng, hỏi: “Anh thích con nít không?”

Cam Lâm quay lại: “Nếu không ồn ào, cũng được.”

Cũng được, Khâu Triệt cảm thấy còn sớm để hỏi về vấn đề này.

Công viên không thu vé vào cổng, có thể tùy ý ra vô, sau khi hai người từ cổng đi vào thì bước theo đám đông.

Bên trong phần lớn là gia đình, trẻ con càng nhiều, ngược lại những người trẻ như Khâu Triệt và Cam Lâm rất ít.

“Có muốn tới bắn một phát không?”

“?”

Khâu Triệt hỏi làm Cam Lâm sững sờ, anh suy nghĩ một chút.

Khâu Triệt chỉ vào quầy hàng bị nhiều người vây quanh phía trước, nhắm một mắt, ra hiệu tư thế bắn súng.

“À, được.”

Cam Lâm vẫy vẫy tay, chuẩn bị nghiệp vụ đầy đủ.

“Cược cái gì?”

Cam Lâm nhíu mày: “Sao một cô gái nhỏ như em lại thích cược?”

Phật ngọc của anh đã ở bên cô, thêm ván nữa chỉ có thể cho ống kính.

Khâu Triệt lườm anh một cái, hất cổ tay: “Bỏ đi, ngay cả anh cũng là của em, không gì có thể cược.”

Cam Lâm gật đầu: “Có lý.”

Anh đưa tiền xong hai người chơi một ván, dự đoán Khâu Triệt thắng, trên đường đi tâm trạng cô rất tốt, nắm tay Cam Lâm đong đưa.

Sao với thành phố lớn, nhịp sống ở Golmud thong thả hơn rất nhiều, sau giờ ăn tối người trong công viên ngày càng đông, Khâu Triệt và Cam Lâm cũng dần đi tới nơi ít người, nhưng với tốc độ chậm rãi, đi ra khỏi tầm nhìn của người già đã nghỉ hưu.

Nếu Cam Lâm bỏ một tay ở túi quần ra và để sau lưng sẽ càng giống.

“Chị Quyên nói ngày mốt sẽ tới, ở lại Golmud hai ngày, sau đó đi Chưởng Quải.”

“Ừm, không phải Bành Giai Minh còn nói muốn xuống núi sao?”

“Phải không?” Khâu Triệt giả ngốc.

Cam Lâm liếc xéo cô, quay đi cười trộm.

Điện thoại trong túi rung lên, Cam Lâm dừng bước, mở wechat.

“Cậu nhờ tôi điều tra giúp, tôi tra được rồi, sau khi Lôi Truyền Hùng ra tù đã kết hôn, hiện tại người vợ trong hộ tịch của ông ta tên “Hạ Thu”, con trai mười ba tuổi, hai mẹ con sống ở Tây Ninh, nếu suy đoán theo thời gian kết hôn, con trai ông ta nhiều nhất là chín tuổi, trừ khi trước lúc vô tù đã có rồi, hoặc Hạ Thu dẫn con tới.”

Cam Lâm nhìn chằm chằm vào tin nhắn hai giây, sau đó từ từ để điện thoại xuống.

“Sao vậy?” Khâu Triệt hỏi.

“À, anh nhờ Hải Vũ điều tra gia cảnh Lôi Truyền Hùng, em xem.”

Cam Lâm đưa điện thoại cho Khâu Triệt, cô xem xong, phản ứng giống như Cam Lâm.

“Hạ Thu? Là người mà hôm đó em gặp ở cổng nhà máy sao? Nếu là chị của Trần Tuấn Vĩ thì họ Trần mới đúng.”

“Cũng có thể không phải là chị ruột.”

Cam Lâm liếm môi, thật ra màu môi của anh không nhạt như vậy, chỉ khi ở nơi có độ cao hơn so với mặt biển mới khô, liếm xong liền hồng lập tức.

“Sao vậy?” Cam Lâm bị Khâu Triệt nhìn đến mơ hồ.

“Miệng của anh.” Khâu Triệt chỉ: “Nhìn đẹp.”

Cam Lâm cười: “Em chỗ nào cũng đẹp.”

Được rồi, anh thắng.

Cam Lâm móc gói thuốc ra, nhìn thấy phía trước có trẻ con lại đút vào.

“Cảnh sát Vương nói, luôn cảm thấy trên người Lôi Truyền Hùng có bí mật có thể khai thác, Hải Vũ thăm dò, cửa hàng bán đồ bảo hộ lao động của con trai Vương Đào có giá không hề rẻ, thậm chí giá còn đắt hơn những nơi khác, nhưng nhà máy của Lôi Truyền Hùng mấy năm nay luôn đặt hàng ở đây.”

“Trần Tuấn Vĩ ăn hoa hồng?”

“Nếu không vì cái khác, chỉ có thể dùng lý do này để giải thích.”

Kiểu tình huống này có rất nhiều trên thế giới, không tính cái khác, chỉ cần Lôi Truyền Hùng ngầm cho phép, Trần Tuấn Vĩ lấy bao nhiêu cũng không quá đáng.

“Đúng rồi.” Khâu Triệt chắn trước mặt Cam Lâm, nhìn thấy phía sau không có người, nói nhỏ: “Em thấy đứa trẻ đó không giống Lôi Truyền Hùng, ngược lại có nét giống Đại Xuyên.”

“Giống ai?”

Cam Lâm nghe rõ, chỉ là hơi kinh ngạc.

Khâu Triệt đột nhiên không chắc chắn bởi câu hỏi của anh: “Em chỉ cảm thấy hơi giống.”

Suy nghĩ có phần rối loạn, Cam Lâm lại lấy gói thuốc ra, lấy và châm một điếu.

Chương kế tiếp