Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 64
Về đến khách sạn, việc đầu tiên Khâu Triệt làm là gọi điện cho Cam Lâm, nhưng vừa kêu một tiếng đầu bên kia đã tắt.

Cô nhìn chằm chằm cái tên trên màn hình điện thoại, lông mày cau lại. Hả? Đang bận sao?

Tối nay cô và Đại Xuyên ăn gà hầm Tân Cương, còn có mì xào, vừa ăn vừa nói chuyện. Đại Xuyên nói anh ta định chuyển nhượng việc buôn bán ở sông Đà Đà, sau đó tới Đại Lý. Anh ta cũng muốn sống thử một cuộc sống ngẩng đầu là Thương Sơn, cúi đầu thấy Nhĩ Hải, trồng hoa tưới nước, thanh tịnh an nhàn.

Anh ta còn nói đã tìm được người mua rồi, Khâu Triệt cảm thấy quyết định của Đại Xuyên dường như rất đột ngột, trước kia chưa từng thấy anh ta có ý định về việc này.

Vào nhà vệ sinh rửa tay, Khâu Triệt nhìn cảnh chiều bên ngoài, định vẽ một bức tranh. Dù sao Cam Lâm cũng không ở đây, cô cần làm gì đó để giết thời gian.

Khâu Triệt lấy giấy bút ra, mở máy tính chuyển một tấm ngỗng Ấn Độ mà lúc trước Cam Lâm chụp ở hồ Ban Đức ra, vẽ cả cảnh sắc xung quanh vào trong tranh.



“Cốc cốc!” Hai tiếng gõ cửa, Khâu Triệt giật mình, đặt bút vẽ xuống đi mở cửa.

“Ai đó?”

“Anh đây.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Khâu Triệt lập tức mở cửa: “Về rồi à?”

“Ừ, không mang thẻ phòng.”

Cam Lâm đi lướt qua người Khâu Triệt, để lại một mùi rượu nhàn nhạt.

Đóng cửa lại, Khâu Triệt đi về phía anh: “Sao lại uống rượu rồi?”

Cam Lâm ngã thẳng xuống giường: “Rượu Trần Tuấn Vĩ gọi, buộc phải uống.”

Khâu Triệt ngồi xổm ở mép giường, chọc chọc chóp mũi của Cam Lâm: “Sau khi anh đi em nhìn thấy Đại Xuyên, bữa tối ăn cùng anh ta. Anh ta nói anh ta định chuyển nhượng việc làm ăn ở sông Đà Đà, sau đó đến Đại Lý.

“Trông thấy rồi.” Cam Lâm nhắm mắt, giọng nói mệt mỏi.

“Trông thấy gì? Đại Xuyên á?”

“Ừ.”

Cam Lâm ngồi dậy, thay dép, cởi áo khoác rồi lại nằm xuống, nói: “Anh ngủ một lát, đau đầu.”

Khâu Triệt thấy cảm xúc của Cam Lâm bất thường nhưng lại không rõ bất thường chỗ nào, nhìn cái gáy anh quay về phía này một cái, ngẫm nghĩ, để anh ngủ đã vậy.

Hơn bốn mươi phút sau, khi Khâu Triệt đã vẽ xong nửa cái hồ thì nghe thấy trên giường có động tĩnh. Cô vươn cổ nhìn sang, Cam Lâm đã lật chăn ra một nửa, chân dài lộ ra ngoài, trông có vẻ là tỉnh rồi.

Khâu Triệt đứng dậy, cầm ly nước bên cạnh qua: “Uống ít nước đi.”

Cam Lâm hừ một tiếng, giơ tay ra.

Khâu Triệt kéo anh dậy, đưa ly nước cho anh: “Đầu còn đau không?”

Cam Lâm uống vài ngụm hết ly nước, lắc đầu: “Không đau.”

“Uống nữa không?”

“Không uống nữa.”

Cam Lâm đứng dậy đi vệ sinh, đi ra thì nhìn thấy bức tranh Khâu Triệt vẽ được một nửa ở trên bàn, cầm lên xem.

Xem tranh xong, mắt anh mới coi như hoàn toàn mở ra.

“Ngồi đây đi, em bóp đầu cho anh.”

Khâu Triệt ấn Cam Lâm ngồi xuống ghế, hai tay ấn vào hai bên huyệt thái dương của anh, ray nhẹ nhàng.

Cam Lâm được xoa bóp rất thoải mái, tâm trạng cũng vì thế mà tốt hơn nhiều: “Em không đi, Trần Tuấn Vĩ hơi thất vọng.”

“Còn lâu em mới để ý đến anh ta.”

“Sao Đại Xuyên lại muốn tới Đại Lý?”

“Không biết nữa, chỉ nói ở Thanh Hải đủ rồi, trong tay có ít tiền nên muốn đổi hoàn cảnh dưỡng lão.”

Hai tay Khâu Triệt di chuyển lên trên, đổi chỗ khác tiếp tục xoa: “Có phải anh uống rượu không ăn thức ăn mấy không? Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn thêm chút đồ đi.”

Cam Lâm sờ bụng, đúng là đói thật.

“Mì xào lúc tối em ăn rất ngon.”

“Không ăn!”

“...”

Khâu Triệt nhịn cười: “Vậy chúng ta đi ăn mì hôm trước là được.”

“Được ~”

Về chuyện ghen này, mỗi lần Cam Lâm đều rất đáng yêu. Khâu Triệt đóng dấu kết luận, không cho phép bất kỳ ai phản bác.



Ăn mì xong quay về, hai người nắm tay nhau đi dạo ở đường phố. Golmud vào đêm gió thổi mát rượi nhưng nhiệt độ vẫn rất dễ chịu.

Đi mệt rồi nên hai người họ ngồi xuống ghế bên đường, nhìn dòng xe qua lại không ngớt trên đường, mặc cho gió tạt vào mặt.

“Khâu Triệt.”

“Dạ?”

“Anh cảm thấy sắp kết thúc rồi.”

Lúc ở cùng Khâu Triệt, rất ít khi Cam Lâm nhớ đến Cam Tinh. Xét ở khía cạnh nào đó, Khâu Triệt là một loại chữa lành đối với anh.

“Bên phía cảnh sát Thường có phát hiện manh mối gì mới không?”

“Anh ấy nói ở tiến triển mới, nhưng không nói cho anh.”

“Tối nay anh đi ăn với Trần Tuấn Vĩ, có phải có thu hoạch bất ngờ không?”

Quả nhiên người thông minh nhất vẫn là cô.

Cam Lâm lấy hộp thuốc ra, đưa cho Khâu Triệt một điếu, mình một điếu.

Khói thuốc bay từ phía trước ra phía sau, Cam Lâm cúi người, cánh tay chống lên đầu gối, chỉ hút thuốc chứ không nói gì.

“Trong ngân hà mà anh chụp, chắc chắn có một ngôi sao là Cam Tinh.”

Cam Lâm ngẫm lại câu nói này một cách cẩn thận, dòng nước ấm chảy qua tim. Anh ngoảnh đầu nhìn Khâu Triệt, dường như nhan sắc của cô ngày một tăng lên, khuôn mặt vốn trắng nõn được đèn đường chiếu vào, trở nên dịu dàng hơn nhiều.

“Nhìn gì vậy?” Khâu Triệt bị anh nhìn đến mức không biết làm sao.

“Nhìn vẻ đẹp của em.”

“Vậy ư?”

Khói nhả ra từ miệng lại bị mũi hít vào, lại chậm rãi phun ra… Mỗi khi Cam Lâm làm vậy Khâu Triệt đều thấy cả người anh tràn đầy sức hấp dẫn, muốn đẩy ngã…

“Làm như nào vậy? Như này sao?”

Khâu Triệt há miệng, dùng mũi hít thở nhưng chỉ hít được một ít khói, phần còn lại đều bay đi hết.

Cam Lâm xoa đầu Khâu Triệt: “Học thứ tốt đi.”

“Anh đâu có gì không tốt.”

Cam Lâm được nịnh đến mức vô cùng kiêu ngạo. Người yêu và bạn bè đúng là hai mặt hoàn toàn khác nhau.

“Em phát hiện dái tai anh rất tròn.” Khâu Triệt giơ tay lên sờ, từ dái tai đến vành tai, cực kỳ mềm.

Cam Lâm vén tóc bên tai của Khâu Triệt ra, xem thử: “Dái tai em nhỏ vậy.”

“Đúng mà. Anh sờ lên trên đi, cứng hơn của anh nhiều.”

Cam Lâm nhớ đế lời mẹ anh từng nói: “Người có dái tai cứng không nghe lời.”

Khâu Triệt đánh giá câu nói này: “Ý của anh là dái tai mềm thì nghe lời à?”

“Ờ, chắc thế.”

“Nghe lời ai?”

“Nghe lời em.”

Khâu Triệt vô cùng hài lòng với đáp án này, nhưng nói tới nói lui, Cam Lâm luôn có suy nghĩ của riêng mình khi gặp phải chuyện phải trái rõ ràng. Khâu Triệt rất hiểu điều này, nhưng cũng vì điều ấy nên cô mới thích Cam Lâm. Dù là đàn ông hay phụ nữ thì việc có suy nghĩ của chính mình đều rất quan trọng.

Hút xong một điếu thuốc, xe cộ trước mắt dần ít đi. Cam Lâm dập tàn thuốc của hai người, dẫn Khâu Triệt về theo đường cũ.



Khi ra ngoài thì lang thang không có mục đích, lúc trở lại mới nhận ra lại đi xa như vậy.

Chân Cam Lâm dài nên bước lớn, Khâu Triệt ở cùng anh lâu ngày nên cũng quen dần. Khi đi cùng nhau anh đi chậm một chút, Khâu Triệt đi nhanh một chút thì có thể duy trì cùng một tốc độ.

Về tới khách sạn, Khâu Triệt dựa vào giường lướt Taobao, chọn một đống đồ tạp nham. Đồ ăn, đồ dùng đều có, còn mua một chiếc áo gió mới cho mình và Cam Lâm. Golmud cách khu vực miễn ship thực sự hơi xa, thế nên những món có thể gửi bằng SF Express Khâu Triệt đều thêm tiền ship, đồ nào không thể thêm thì chỉ có thể đợi.

Cam Lâm đã sửa xong tất cả ảnh hoạt động quyên góp, khi up lên thì phát hiện trong hộp thuốc không còn điếu nào.

“Anh xuống lầu mua thuốc, em muốn mua gì không?”

Cam Lâm vừa nói vừa mặc áo khoác.

Khâu Triệt đang đắm chìm trong việc mua sắm không thể kiềm chế được, lắc đầu, ý là không cần.

Trông thấy bộ dáng nghiêm túc của Khâu Triệt, Cam Lâm cười, quay người mở cửa ra ngoài.

Lúc này đã là mười một giờ đêm, nhiệt độ thấp hơn nhiều so với lúc đi dạo. Cam Lâm nhanh chóng đi tới siêu thị mini ở gần khách sạn, hỏi ông chủ đang sắp xếp hàng hóa: “Xin hỏi có Hắc Lan Châu không? Loại điếu ấy.”

Ông chủ ngẩng đầu: “Aiya, trùng hợp quá, một điếu cuối bị anh trai kia mua rồi.”

Cam Lâm nhìn theo động tác tay của ông chủ, trùng hợp bắt gặp Đại Xuyên đang quay đầu lại.

“Cam Lâm à, trùng hợp vậy!” Đại Xuyên quay đầu nói với ông chủ: “Không sao, chúng tôi chia nhau.”

Hiển nhiên Đại Xuyên đã nghe thấy câu nói khi nãy.

Từ lâu Cam Lâm đã biết Đại Xuyên chưa đi, vậy nên khi xuống lầu trông thấy anh ta cũng không hề ngạc nhiên, vẫy tay chào hỏi.

Đại Xuyên cầm hai hộp mì và hai lon bia đi tới quầy thu ngân: “Tối nay tôi ăn cơm cùng Khâu Triệt, cô ấy nói anh có việc bận phải đi.”

“Ừ.” Tầm mắt của Cam Lâm quét một vòng trên kệ thuốc lá ở quầy thu ngân: “Cho một bao Ngọc Khê.”

Anh không muốn chia điếu thuốc ấy với Đại Xuyên, mua một bao đối phó tạm đã vậy.

“Anh đừng mua nữa, không phải đã nói chia cho anh nửa điếu à? Cầm về hút cùng Khâu Triệt.”

Đại Xuyên nói xong thì kéo một túi nilon xuống, sau đó xé điếu thuốc kia, rút một nửa ra để vào trong, nửa còn lại đưa cho Cam Lâm.

Anh vẫn muốn từ chối nhưng Đại Xuyên lại giữ lấy điếu thuốc, nói: “Cầm đi, với tôi còn khách sáo gì chứ.”

“...”

Cam Lâm không biết phải làm sao, đành quét mã trả tiền trong lúc Đại Xuyên và ông chủ cất đồ.

Đại Xuyên nghe thấy tiếng nhận tiền vang dội truyền tới từ chiếc loa nhỏ bên cạnh quầy thu ngân, liếc Cam Lâm một cái: “Anh học Khâu Triệt kìa, chưa bao giờ coi tôi như người ngoài.”

Cam Lâm nhếch khóe miệng, miễn cưỡng cười một cái, xoay người định đi nhưng lại bị Đại Xuyên gọi lại.

“Chờ một lát.” Anh ta xách túi nilon đuổi tới: “Rảnh không? Uống cùng tôi một lon.”

Cam Lâm gật đầu, một lon bia chẳng đáng gì, Đại Xuyên vừa cho anh nửa điếu thuốc, tuy anh đã trả tiền nhưng nếu từ chối thì không hay.

Hai người chưa đi khỏi siêu thị mini bao xa đã ngồi ở khách sạn hồ phun nước kia. Sau chín giờ hồ phun nước đã ngừng hoạt động, nước bên trong tĩnh lặng như chết, chỉ thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua mới tạo nên một gợn sóng, rất nhanh đã trở lại như cũ.

Cam Lâm nhận lấy lon bia từ trong tay Đại Xuyên, mở bằng một tay, mặt không biểu cảm cộc một cái với Đại Xuyên.

“Khâu Triệt đang làm gì vậy?”

Cam Lâm míu môi: “Ở trên tầng.”

“Muộn quá rồi, không gọi cô ấy uống cùng nữa.”

“Ừ.”

Đại Xuyên uống xong, lau khóe miệng: “Hình như anh không thích tôi lắm nhỉ? Có phải thấy tôi và Khâu Triệt đi quá gần không? Yên tâm, bọn tôi là bạn bè, cô ấy coi tôi là anh trai.”

“Anh nghĩ nhiều rồi.”

Hai người chỉ ăn một bữa cơm, còn chẳng nói được mấy câu thì có thể có tình cảm gì chứ…

“Hôm nay khi ăn tối tôi còn nói với Khâu Triệt đấy, chuẩn bị giải quyết việc làm ăn ở sông Đà Đà, sau đó đến Đại Lý định cư.”

“Đại Lý không tồi, rất tốt.”

Khi Cam Lâm học đại học đã từng tới đó cùng bố mẹ và Cam Tinh, còn tiện đường tới Lệ Giang.

“Hai người có dự định gì? Sao dạo này ở Golmud mãi vậy?”

“Có bạn đến chơi, tiện thể nghỉ phép luôn.”

Về vấn đề này, Cam Lâm và Khâu Triệt từng thống nhất câu trả lời, chắc là Đại Xuyên đã hỏi Khâu Triệt rồi lại đến hỏi anh.

“Có định về sông Đà Đà không? Chuyện của em gái anh sao rồi?”

Đại Xuyên vừa nói vừa vỗ vai Cam Lâm giống như đang an ủi.

Cam Lâm lắc đầu: “Không có manh mối gì, nơi hoang vu hẻo lánh, thời gian quá dài.”

“Đừng nóng lòng, cứ từ từ đợi, thể nào cũng tra được gì đó.”

Cam Lâm ngẩng đầu uống một ngụm, mấy ly rượu lúc tối vừa mới đỡ lại uống bia, tuy chỉ có một lon nhưng anh thực sự không muốn uống.

Ánh mắt Đại Xuyên nhìn vào sống lưng cong xuống của Cam Lâm: “Mấy hôm nữa tôi sẽ về sông Đà Đà, trước khi đi ba người chúng ta tụ họp, tôi mời hai người ăn sườn dê.”

“Được… Đến lúc đó anh liên lạc với Khâu Triệt, nếu tôi bận sẽ bảo cô ấy qua.”

“Chọn khi nào anh có thời gian đi, sớm một hôm hay muộn một hôm không làm chậm trễ đến việc của tôi.”

Xem ra anh không đi không được?

Cam Lâm cười: “Được.”

Đại Xuyên nhanh chóng uống hết lon bia, anh ta đứng dậy, nói: “Lên lầu không?”

“Anh lên trước đi, tôi ngồi một lúc nữa.”

“Được, tôi buồn ngủ rồi, về trước nhé!”

Cam Lâm dõi mắt tiễn Đại Xuyên vào khách sạn, khi gần tới đại sảnh thì rẽ phải vào thang máy.

Bên cạnh hồ phun nước, Cam Lâm uống nốt ngụm bia cuối, nhặt lon bia Đại Xuyên vứt xuống cạnh đó lên rồi đi về phía thùng rác.

Một lon bị bóp bẹp vứt vào thùng rác có thể tái chế, lon còn lại bị anh bóp nhẹ phần đầu, đem về phòng ở khách sạn.

Chương kế tiếp