Đóa Hồng Nơi Hoang Vu

Chương 66
Khâu Triệt vừa tắm xong, đụng phải Cam Lâm đang mở cửa đi vào, cô giật mình.

“Anh đi đâu vậy? Mua gói thuốc mà lâu thế.”

Cam Lâm đóng cửa, cầm lon bia: “Tình cờ gặp Đại Xuyên, anh ta lôi anh đi uống rượu.”

Mặt cô biến sắc, nghiến răng nói: “Anh ta chán sống à, khuya rồi uống gì mà uống, hơn nữa anh cũng uống một trận rồi.”

Cam Lâm bị bộ dạng thô bạo của cô dọa: “Anh ta không biết lúc tối anh đã uống rồi, không sao.”

Khâu Triệt kéo khăn tắm xuống, thay đồ ngủ: “Ngày mai chúng ta đổi khách sạn đi, không muốn ở đây nữa.”

“Sao vậy?”

Tay Khâu Triệt đang buộc dây lưng bộ đồ ngủ dừng lại: “Cái kia.”

Cam Lâm bất ngờ véo nhẹ cằm cô từ phía sau: “Sợ bị Đại Xuyên nghe thấy sao?”

“Có cần nói rõ như vậy không? Em cũng cần thể diện đấy.”

Khâu Triệt lắc đầu: “Buồn ngủ rồi.”

Cam Lâm buông cô ra: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm.”

“Ừ.”

Khâu Triệt nằm vào túi ngủ, nhận được tin nhắn của Đại Xuyên: “Ngày mốt cùng nhau ăn cơm nhé, tôi nói xong với Cam Lâm rồi, mời hai người ăn sườn cừu, ngày kia chuẩn bị trở về sông Đà Đà, bên đó còn rất nhiều việc cần xử lý.”

Nói xong rồi?

Khâu Triệt quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh, tắt điện thoại, không trả lời.

Buổi sáng ngày thứ hai, Khâu Triệt giúp chị Đông trông cửa hàng, sau khi Cam Lâm đưa cô đến anh ở lại cửa hàng vài phút rồi rời đi, không nói là đi đâu, trước mặt Sơ Đông, Khâu Triệt cũng không truy hỏi.

Lần đầu tiên Sơ Đông nhìn thấy Cam Lâm, anh vừa rời đi liền bắt đầu khen, trong vòng mười câu không lặp lại, mãi đến lúc Khâu Triệt thấy xấu hổ khi nghe.

“Chị Đông, được rồi, không phải chị cùng mẹ chồng đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe sao?”

“Đừng ngắt lời, bạn trai của em cao bao nhiêu? Chị cảm thấy khi cậu ấy tới đã làm cho độ cao trong cửa hàng chúng ta thấp đi rất nhiều.”

“Em cũng không biết, em chưa hỏi.”

“Chị thấy ít nhất là một mét tám lăm.”

“Có sao.”

Cao bao nhiêu cô không quan tâm, dù sao cao mà dáng người đẹp là được.

“Mau kết hôn có con đi, với nhan sắc này của hai đứa mà không để lại cho tổ quốc một gốc hoa nhỏ thì tiếc lắm à.”

Khâu Triệt nhớ lại ngày hôm đó khi đi công viên Nhi Đồng, hỏi Cam Lâm thích trẻ con không, anh nói bình thường.

“Mới quen nhau chưa được bao lâu, để thêm một thời gian nữa đi.”

Sơ Đông xem giờ: “Ôi trời! Chị phải đi rồi, nhân viên bán hàng này cố lên nhé, không cầu kiếm tiền, chỉ cần đừng lỗ vốn là được.”

Khâu Triệt hướng về cô ấy múa quyền, Sơ Đông vội vàng cầm túi rời đi.

Một giờ sau, Cam Lâm lái xe trở lại trung tâm giao dịch ngọc Côn Lôn.

Đậu Đậu đang nằm dựa cửa nhắm mắt nghỉ ngơi, híp mắt nhìn anh rồi lại nhắm.

Cam Lâm dừng lại bên chân nó, cuối người nhìn chằm chằm móng vuốt của tên nhóc hai giây mới bước vào.

“Bà chủ Khâu.”

Khâu Triệt ngẩng đầu lên từ tờ giấy vẽ, nhìn thấy Cam Lâm đi vào, đem gói trà ngọt đặt lên quầy hàng.

“Đi đâu?”

Cô đặt giấy vẽ xuống, mở túi mang đi.

“Giúp Hải Vũ làm chút chuyện.”

Khâu Triệt nghĩ, đợi đến lúc vụ án của Cam Tinh kết thúc, có khi Cam Lâm có thể làm một nửa cảnh sát hỗ trợ.

Cô từ quầy hàng đi ra, tìm cho Cam Lâm một cái ghế: “Ngồi đây.”

Khi đôi chân dài vừa ngồi xuống đã làm cho cái ghế lùn hơn trông thấy: “Bán được không?”

“Không có khách, bán gì.”

Làm ăn, khách khi nhiều lúc ít là chuyện bình thường, có lẽ từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ trải qua những ngày thiếu tiền, nên tâm trạng của Khâu Triệt rất tốt.

Cô uống một ngụm trà ngọt, nhướng mày: “Mua ở đâu vậy?”

“Lúc lái xe nhìn thấy một cửa hàng nhỏ, không nhớ tên, mùi vị thế nào?”

“Cũng được.”

Trong mắt Khâu Triệt, trà ngọt ở Xigaze rất ngon, La Hạo giới thiệu cho cô một cửa hàng, khi ở Xigaze mỗi ngày cô đều tới đó.

Giữa trưa nhiệt độ cao, lúc lái xe Cam Lâm cởi áo khoác, bên trong là áo hoodies, xuống xe cũng không mặc.

Anh đứng trước quầy hàng, dựa vào chiến bàn kính thưởng thức lần lượt từng cái.

“Anh uống không?”

Ống hút đưa tới miệng Cam Lâm, anh hút một ngụm nhỏ, hỏi: “Có thích không? Anh mua cho em.”

Khâu Triệt lắc đầu: “Em tập trung tinh thần chăm sóc tốt cái này là được rồi.”

Từ khi đổi sang đeo, cô khá quan tâm tới phật ngọc của Cam Lâm, trước khi vào nhà tắm đều tháo xuống cất đi, tắm xong mới đeo vào.

“Mấy giờ chị Đông về?”

“Nói tầm trước bữa trưa.”

“Vừa đúng lúc, buổi trưa tới trạm dịch ăn, Bành Giai Minh và chị Quyên đã đến rồi.”

“Nhanh vậy sao? Em còn tưởng phải tới buổi chiều, vậy đợi chị Đông về rồi chúng ta qua đó.”

Trong phòng hơi nóng, Khâu Triệt và Cam Lâm chuyển ghế tới cửa, vừa đùa với chó vừa uống trà ngọt tám chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh, hai người chờ đợi một cách thoải mái, nhưng đời không có gì trọn vẹn, một cái cũng bán không được.

Đợi Sơ Đông quay về Khâu Triệt hơi ngượng, chị Đông cười vì sự đáng yêu của cô, nói không có khách, mấy ngày không có người đến cũng là chuyện bình thường, đợi đến lúc có khách sẽ kiếm được một khoản lớn, giống như ba năm không khai trương, mà khai trương là ăn ba năm.

Rời khỏi cửa hàng, Khâu Triệt và Cam Lâm đến cửa hàng hoa quả mua vài hộp trái cây, sau đó đến thẳng trạm dịch.

Chị Quyên gửi cho cô hơn mười tin nhắn, hỏi khi nào đến, Nhị Đồng dẫn theo mọi người đã làm xong sủi cảo, còn có các tình nguyện viên quê Tứ Xuyên giúp làm món lẩu cay.

Khi chiếc xe SUV của Cam Lâm dừng trước cửa phòng họp, Bành Giai Minh là người đầu tiên chạy ra đón.

“Tiểu Khâu! Lâu rồi không gặp!”

Bành Giai Minh cười rạng rỡ với Khâu Triệt, một khoảng thời gian không gặp anh ta lại đen rồi.

Nói xong anh ta vỗ vai Cam Lâm: “Tên nhóc này được đó, làm sao theo đuổi được Khâu Triệt vậy? Truyền thụ cho các anh em, sau này anh còn dùng.”

Cam Lâm móc tay: “Tới đây, tôi dạy anh.”

Vẻ mặt Bành Giai Minh mông lung đi theo Cam Lâm tới cốp xe: “Đem số hoa quả này chuyển vào trong trước, có một cơ thể tốt rất quan trọng.”

“Đúng chỉ có anh.”

Chị Quyên và Nhị Đông từ phía sau chạy tới, mọi người cùng nhau chuyển một cách náo nhiệt, ba người đàn ông mỗi người một hộp, Khâu Triệt lại bị chị Quyên kéo vào bếp.

“Đồ ăn đã làm xong rồi, chị đem sủi cảo đi hấp rồi chúng ta dọn cơm.”

Hai tình nguyện viên đứng trước bếp ga, cô nhận ra một cô gái vài ngày trước đã tham gia hoạt động quyên tặng cùng cô, cô vẫy tay với cô gái đó.

Cô gái kêu một tiếng “Chị Khâu”, quay lại thì thầm với tình nguyện viên bên cạnh: “Người yêu của chị Khâu rất đẹp trai, lát nữa mình nói cho cậu là người nào, vừa cao vừa đẹp!”

Hai người thì thầm, vừa nói vừa đi đến phòng họp từ cửa sau.

Khâu Triệt lấy đĩa giúp chị Quyên, xếp lần lượt từng cái, nhìn vào nồi: “Nhân gì vậy ạ?”

“Thịt với cải thảo.”

Là một người miền nam, tình cảm của Khâu Triệt đối với sủi cảo rất bình thường, nhưng cô nghĩ chắc chắn Cam Lâm sẽ thích ăn.

Chuyển xong trái cây, mọi người chen nhau tới nhà bếp rửa tay, Khâu Triệt nhường chỗ cho ba người, từ phía sau nhìn tới, bốn người đứng xếp hàng trước tủ bát chờ tín hiệu wifi, chị Quyên, Nhị Đông, Bành Giai Minh, trên cùng là Cam Lâm.

Anh rửa xong đầu tiên, quay lại nhìn thấy Khâu Triệt, mười ngón tay bật ra, búng nước lên mặt cô.

Nếu là lúc trước, khi chưa yêu nhất định Khâu Triệt một phát đá anh bay xa, nhưng đối phương là Cam Lâm, chỉ có thể chỉnh đốn anh ở trên giường.

Sủi cảo hấp xong dọn lên bàn, thêm trứng cuộn kiểu Nhật, thịt xào nhỏ, nấm hương cải dầu, còn có rau trộn nấm mèo, tưởng chừng không thịnh soạn, nhưng hai bên bàn dài của phòng họp đã ngồi kín người, Khâu Triệt ăn tổng cộng bốn cái sủi cảo, đĩa trước mặt cô chủ yếu bị Cam Lâm ăn hết.

“Anh thích ăn nhân gì?”

Cam Lâm không trả lời hỏi ngược lại: “Em biết làm không?”

“Em có thể mua cho anh đồ làm sẵn.”

Cam Lâm gắp cho cô một miếng trứng cuộn: “Em vẫn nên phụ trách ăn đi.”

Dưới bàn, cô tìm đùi Cam Lâm véo một cái.

Chị Quyên: “Tiểu Khâu hai em định ở lại Golmud bao lâu?”

“Trung tuần Cam Lâm có công việc, phải tới làng Angsai chụp hình báo tuyết, có thể em sẽ đi cùng anh ấy.”

Trung tuần là từ ngày mười một đến ngày hai mươi hàng tháng.

Bành Giai Minh tiếp lời: “Angsai, quê hương của báo tuyết, quá tuyệt vời! Có thể dẫn theo người ngoài gia đình không?”

Cam Lâm và Khâu Triệt bưng bát cơm, đồng thanh trả lời: “Không.”

Chị Quyên cười ngặt nghẽo, dùng đũa trong tay chỉ Bành Giai Minh, nói: “Em nên tập trung ăn cơm đi.”

Các bạn trẻ tình nguyện viên còn lại vừa ăn vừa xem náo nhiệt, mặc dù không nói xen vào, nhưng cả bữa ăn mọi người đều vui vẻ hòa thuận.

Buổi chiều, Cam Lâm và Khâu Triệt ở lại giúp Nhị Đông làm việc, có một thương hiệu cà phê nổi tiếng quyên góp cho trạm dịch một số thực phẩm, cần được kiểm đếm nhập kho.

Khi sắp làm xong, có một chiếc xe chạy vào trạm dịch, Đào Tấn và Kiki xuống xe đi thẳng đến bên Khâu Triệt và Cam Lâm.

“Chị Quyên!”

Kiki chạy tới nhào vào lòng Kỉ Quyên, ôm xong lại tới ôm Khâu Triệt.

Đào Tấn lặp lại các bước tương tự, đến khi đợi ôm Khâu Triệt liền bị Cam Lâm đá ra.

“Làm gì vậy? Mọi người cùng chung chiến hào, xem cậu keo kiệt kìa!”

Cam Lâm rút chân về, ngậm điếu thuốc nhìn anh ấy, Khâu Triệt đứng bên cạnh Cam Lâm, cười nhìn hai người bọn họ trêu nhau.

Đào Tấn bị ánh mắt sau làn khói “giết chết”, cười “hì hì” với Khâu Triệt, vội vàng cách xa phụ nữ có chồng ra một chút.

“Kiki, hai đứa chơi mấy ngày rồi? Phơi nắng đen vậy.”

Chị Quyên xoa hai má của Kiki, lại quay qua nhìn Khâu Triệt: “Em xem Tiểu Khâu, phơi nắng thế nào cũng không đen, hai má trắng nõn.”

Khâu Triệt đưa mắt nhìn chiếc mũ ngư dân trên đầu, phơi nắng không đen là vì chống nắng đúng chỗ đó chị của tôi ơi.

Cam Lâm dập điếu thuốc, ném đôi găng tay lao động cho Đào Tấn: “Này, làm việc!”

Đào Tấn nhìn găng tay liền héo úa: “Tôi vừa mới trở về, cả đoạn đường lái xe, cô Kiki luôn thúc giục tôi.”

Miệng nói như vậy, nhưng lại ngoan ngoãn mang găng tay, cùng Cam Lâm tới nhà kho dọn hàng hóa.

Đàn ông làm việc, Khâu Triệt và Kiki được chị Quyên đưa đến phòng họp uống trà chiều.

Nói là trà chiều, nhưng thật ra là cà phê nấu với sữa, còn có một chút đồ ăn vặt, đối với vài người như vậy đã rất tốt rồi.

“Khâu Triệt, cậu dùng kem chống nắng nào vậy?”

Từ lúc Kiki vào phòng liền bắt đầu soi gương, vẻ mặt âu sầu.

Khâu Triệt hơi đau lòng: “Trở về khách sạn tôi cho cậu một tuýp mới, mấy ngày này bổ sung nhiều nước, có thể thử đắp mặt nạ liên tục trong vòng một tuần.”

“Quá tốt rồi, cậu không biết đâu, cái tên đại ngốc Đào Tấn vì sắc quên bạn, trên đường quen được một cô gái, cả quãng đường mang người ta theo, còn lấy mũ của mình đưa cho cô ta, tức chết đi được!”

Chị Quyên bưng cà phê lên, để trước mặt mỗi người một ly, nói: “Đào Tấn mỗi khi thấy gái đẹp là hai mắt sáng lên, em xem Cam Lâm, trong mắt chỉ có mỗi mình Tiểu Khâu.”

“Cho nên.” Kiki để gương xuống: “Đàn ông vô cùng đẹp trai thường một lòng, chỉ có kiểu liên quan đến đẹp trai, lại không quá đẹp mới thích tự cho mình đúng.”

Chị Quyên phụ họa: “Đồng ý!”

Khâu Triệt uống một ngụm cà phê, vị đắng trong miệng lan ra, nhưng trong lòng lại rất vui.

Chương kế tiếp