Dòng Chảy Hoa Hồng Trắng

Chương 4
14

Đúng là Phó Khuynh Châu mà, ngay cả khu vực anh sống cũng rất khác.

Không chỉ lớn mà còn rất rộng, hệ thống bảo mật còn nghiêm ngặt vô cùng.

Sống ở một nơi như vậy, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao anh không hề có một scandal nào rồi.

“Không chừng anh ta còn “chơi” nhiều hơn ai hết, lén lút đem cả mấy em người mẫu trẻ đến...”

Lớp trưởng còn chưa nói xong đã bị lớp phó văn nghệ đá một cái.

Quẹt thẻ vào thang máy, đi thẳng đến nhà anh.

Thực ra trước đó tôi đã rất nhiều lần nghĩ tới nhà của anh ấy trông sẽ như thế nào, nhưng chưa từng nghĩ tới, nó sẽ như thế này...

...

Phủ đầy các bức tường, khắp sàn nhà là chi chít những công thức vật lý, số má và toán học...

Vẫn chưa hết, thứ đập vào mắt là một bể thuỷ tinh khổng lồ.

Ban đầu tôi cũng nghĩ là người có tiền đặt bể cá trong một căn nhà đầy công thức, nuôi cá rồng vàng mấy triệu, cũng không hẳn là chuyện không có khả năng.

Cho đến khi Phó Khoảnh Chu ấn nút trên tường.

Trong bể thủy tinh bắt đầu trút xuống quang thể màu xanh lá cây.

Bắt đầu như dòng chảy nhỏ chậm rãi di chuyển.

Bên trong căn phòng tối om, chúng tôi nhìn chằm chằm vào những quang thể biến ảo khó lường kia, càng ngày càng nhiều.

Khi đạt tới một số lượng nhất định, nó bắt đầu động đậy, sau đó nhảy múa như có sự sống.

Cho đến khi đạt tới một giá trị giới hạn.

Từng vòng xoáy nhỏ nối tiếp nhau xuất hiện, dòng chảy không còn rõ ràng nữa.

Lớp phó học tập môn Lý trong đầu lên tiếng:

“Dòng chảy rối.”

Đúng vậy, chính là dòng nước chảy rối lúc trước, chủ đề của tôi tại trận chung kết “Vua trí tuệ”.

Sao có người có thể đặt sự nhiễu loạn vào bể cá được vậy? Lại còn ở nhà riêng?!! Trong một bức tường chi chít công thức vật lý?!!

Tuy nhiên, đây là một quá trình từ tầng lưu đến nhiễu loạn đó.

Trong nhà anh ấy còn có có một bộ dụng cụ thí nghiệm vật lý khổng lồ mô phỏng dòng chảy xiết, có cả một bức tường chi chít công thức.

Phó Khuynh Châu đứng đút tay vào túi bên cạnh tôi, cùng tôi xem cảnh này.

Một lúc lâu sau, anh mỉm cười nhìn tôi.

“Tiền vi phạm hợp đồng, tôi có thể giúp cô trả.”

“Nếu cô muốn quay phim, đạo diễn nổi tiếng tôi cũng có thể giúp cô liên lạc.”

“Cái giá phải trả là...”

“Cô phải xây dựng một mô hình dòng chảy rối.”

“...”

Nghe như kiểu, cô đi lấy giải Nobel Vật Lý đi, tôi sẽ trả tiền vi phạm hợp đồng cho cô ấy nhỉ.

Tôi nhìn chằm chằm vào quang thể thay đổi liên tục, sau đó quay lại nhìn anh.

"Thuật toán để phát hiện chuyển động nhiễu loạn về cơ bản là dựa trên chuyển động tương đối của các hạt vi mô ở cấp độ vĩ mô.”

“Nếu tất cả những điều này có thể được giải quyết thì có thể hiểu được chuyển động Brown. Nếu có thể hiểu được chuyển động Brown thì có lẽ chúng ta thậm chí còn có thể dự đoán được tương lai.”

“...”

Người bên cạnh vẫn mỉm cười nhìn tôi:

“Hành trình ngàn dặm, bắt đầu từ một bước chân.”

“...”

Có phải tôi không nên nói những điều này với tư cách là sinh viên khoa văn không nhỉ.

Nhưng tôi khẽ cắn môi, nghĩ lại, có lẽ tôi phải đáp ứng chuyện trước mắt đã.

Phải để anh ta trả tiền vi phạm hợp đồng của tôi trước.

Như vậy tôi mới có thể mở ra bước đầu tiên để trở thành Nữ diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất!

Chờ đến lúc tôi thật sự trở thành Nữ diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất, tôi cũng chẳng còn quan hệ gì với anh ta nữa rồi.

Dù sao thì, đến lúc đó, có lẽ tất cả mọi người đều đã xuyên trở về...

Anh là ai? Tôi không quen. Anh đã nhờ tôi cái gì cơ? Không biết.

Vì vậy tôi thật sự đã gật đầu, đồng ý với anh ấy.

Anh ấy thật sự rất thích cười, hơn nữa bộ dáng bình dị gần gũi đứng bên cạnh tôi, như kiểu muốn giơ tay sờ sờ đầu tôi vậy.

Nhưng ảnh dừng lại.

Nắm chặt tay đưa lên môi ho khan một tiếng rồi nhìn tôi nói:

“Em muốn đóng phim phải không, tôi có thể giúp em liên lạc với đạo diễn.”

*Từ khúc này sẽ thay đổi xưng hô:,>

“Về phần có thể giành được vai diễn hay không, phải xem bản lĩnh của em rồi.”

...

Người đàn ông kia đi vào bếp, tôi lại nhìn chằm chằm vào vòng eo thon gọn của anh ta.

Một lúc lâu sau, anh từ chiếc tủ lạnh viết đầy công thức quay đầu lại nhìn tôi.

“À, đúng rồi.”

“Em ăn bánh Brownie không? Tôi mới làm hôm nay.”

“...”

Trong đầu tôi lại hiện lên cuộc đối thoại giữa lớp phó văn nghệ và lớp phó môn văn.

Lớp phó văn nghệ: “Sao ảnh biết mình thích ăn bánh Brownie?”

Lớp phó học tập môn Văn: “Nhưng mình vẫn cảm giác anh ta rất đáng sợ.”

15

Phó Khuynh Châu có thể liên lạc với đạo diễn, đó chính là điểm khác biệt.

Vị đạo diễn này chính là đạo diễn lớn số một trong nước, có không ít tác phẩm nổi tiếng, đại diện cho nền điện ảnh quốc tế, ảnh hưởng cũng không nhỏ.

Ờm, chỉ là, nghe đồn tính tình ông ấy thay đổi thất thường...

Sau khi giúp tôi giải quyết người quản lý hiện tại, Phó Khuynh Châu giúp tôi tìm quản lý mới, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy không đáng tin lắm.

Tôi nhìn người đàn ông nhỏ con mũm mĩm đang điên cuồng lật qua lật lại kịch bản bên cạnh, hỏi anh ấy:

“Đây là lần đầu tiên anh làm quản lý ạ?”

Anh ấy đẩy kính mắt, mỉm cười nhẹ nhàng với tôi:

“Ai cũng có lần đầu mà, đây cũng chẳng phải lần đầu em làm người sao?”

“...”

Thực ra, đây là lần thứ hai của tôi rồi.

Tại phim trường, ngoại trừ tôi đang thử vai, còn có hai ba sao nữ nữa.

Vai diễn lần này chính là nữ phụ của bộ phim, nữ chính đã được quyết định rồi, là nữ diễn viên nổi tiếng chạm tay là bỏng hiện nay.

Nghe nói chi phí quay bộ phim này rất lớn, chỉ là vai nữ phụ cũng thu hút không ít minh tinh nổi tiếng đến thử vai.

Ví dụ như... Bạch Uyển Hề lúc trước kết thù với tôi trong "Vua trí tuệ".

Chương trình lần đó có thể nói là tôi “giẫm” lên đầu cô ấy, sau đó nhiều seeder (*) ùn ùn kéo đến mắng chửi tôi, chắc cũng có “công” của cô ta.

(*) 水军: Seeder, tài khoản ma, nick ảo kiếm fame, hay “setting” =)))))))

Đến phim trường, hai chúng tôi đều nhìn nhau với vẻ mặt chán ghét.

“Sao cô ta lại thân thiết với nam thần của mình vậy?”

Vẫn là lớp phó văn nghệ tinh mắt, tôi ở góc đông trường quay học kịch bản đã có thể nhìn thấy bóng dáng thân mật của hai người ở góc tây bên kia.

Ừm...cũng không tính là thân mật, chỉ có Bạch Uyển Hề đu bám Phó Khuynh Châu thôi.

Bộ phim này hình như Phó Khuynh Châu không tham gia diễn xuất, không ngờ anh lại tới.

Trong một góc, Bạch Uyển Hề chắp tay sau lưng, sắm vai cô em hoạt bát tiến tới trước mặt anh ấy.

Xuất phát từ tâm lý hóng drama, tôi cũng hướng về bên kia xem hai người bọn họ định làm gì.

Sau đó Phó Khuynh Châu liền quay đầu lại, thấy tôi.

Bạch Uyển Hề cũng quay theo anh ấy, thấy tôi.

Giấu đầu lòi đuôi cmnr.

“...”

Cũng may cái khoảnh khắc xấu hổ này không kéo dài bao lâu, đạo diễn nói năm phút sẽ tới thử vai.

Còn lại hai phút, Bạch Uyển Hề đột nhiên hăng máu đi tới trước mặt tôi.

"Cô thuộc chưa?"

Chắc là cô ta đang nói đến kịch bản, tôi gật đầu, đùa, tốc độ thuộc lời của tôi phải nói là...

“A, thật tiếc mà, chắc cô đọc sai rồi.”

Nụ cười trên mặt cô ta càng “rạng rỡ” hơn, lắc kịch bản trong tay.

“Đây mới là cái mà chúng ta phải nhớ ấy nha.”

Tôi nhìn kỹ lại, cái của cô ta là cảnh 24, còn cái của tôi là...cảnh 14.”

“Cô đổi kịch bản của tôi...”

Đạo diễn ở bên kia gọi tên tôi, tôi còn là người thử vai đầu tiên.

Cô ả trước mặt bày ra bộ mặt nắm chắc phần thắng, chắc là cảm thấy có hái sao trên trời xuống tôi cũng sẽ thất bại chứ gì.

Tôi bỗng giật lấy kịch bản trong tay cô ta, nhanh chóng lật qua lật lại.

Cô ta cười khúc khích trước hành động này của tôi, cà khịa:

“24 trang kịch bản, cô nhắm thuộc nổi không?”

...

Lớp phó học tập môn Toán: “Năm trang đầu, đã nhớ.”

Lớp phó học tập: “Mười trang sau, đã nhớ.”

Lớp phó học tập môn Văn: “Năm trang tiếp, đã nhớ.”

Lớp trưởng: “Bốn trang cuối, đã nhớ.”

Lớp phó văn nghệ: “Không sao cả, xông lên!”

16

Trước đó, ngoại trừ việc tham gia các show giải trí, điều tôi thường làm nhất chính là lén lút tập diễn xuất.

Hơn nữa, không phải tôi tự diễn mà là cả lớp đều giúp tôi.

Chỉ cần tìm một cái gương, sau đó tôi diễn trước gương, rồi mọi người nhìn vào gương đưa ra lời khuyên, ví dụ như tôi còn chỗ nào chưa tốt.”

Lớp phó học tập môn Vật Lý: “Không không không, cười không đúng lắm, mình nghĩ là phải có thêm 3 phần châm biếm.”

Lớp phó học tập môn Toán: “Là 3 phần châm biếm 7 phần lạnh nhạt?”

Thực chất đa phần đều tập luyện thoải mái, không có chút áp lực tinh thần nào như này thôi......

Cảnh thử vai này của tôi, vào vai một con hát không thấu nổi nỗi niềm thương đau của cảnh nước mất nhà tan.

Lời thoại cũng không phải là vấn đề gì lớn lắm, nhưng dù sao cũng chỉ là chóng vánh phút chốc, tôi còn chưa kịp đào sâu tâm lý nhân vật. Tý nên diễn thế nào, tôi không chắc lắm.

Đạo diễn Thiên còn nghiêm mặt xem hết tất cả diễn viên thử vai.

Đến khi kết thúc, ông ấy mới đứng dậy và nói với chúng tôi rằng ông ấy chỉ giữ lại hai người, những người còn lại có thể rời đi.

Hai người kia, một là tôi, người còn lại là Bạch Uyển Hề.

Diễn xuất của Bạch Uyển Hề quả thật cũng coi như có thực lực trong dàn nữ diễn viên mới nổi gần đây, đạo diễn giữ chúng tôi lại, chắc là chọn một giữa hai chúng tôi.

Những người khác đều đi cả rồi, trường quay trở nên trống trải hơn rất nhiều, chỉ còn lại có máy quay, đạo diễn, còn có một số nhân viên công tác tôi không quen biết...

Đạo diễn vuốt cằm, chăm chú nhìn hai chúng tôi thật lâu.

Sau đó, ông ấy xoay người chào hỏi người phía sau.

Hai người các ngươi ta quả thật có chút không nắm chắc.

“Tôi thực sự không chắc lắm về hai người.”

“Anh Khưu, anh cảm thấy ai diễn tốt hơn?”

Anh Khưu mà anh ta gọi, hẳn là nhà đầu tư của bộ phim này.

Nghe được tên anh Khưu, tôi có thể cảm nhận được Bạch Uyển Hề bên cạnh lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó nháy mắt với anh Khưu.

Lớp trưởng trong đầu tôi thốt lên: "Đựu, hai người bọn họ không phải là loại quan hệ đó chứ?"

Hai người bọn họ hình như đúng là loại quan hệ đấy.

Anh Khưu cười với vẻ mặt đầy buồn nôn.

“Đương nhiên là Uyển Hề diễn tốt hơn rồi, vị bên cạnh không hiểu là đang diễn cái gì nữa.”

Còn tiện mồm giẫm tôi nữa hả.

Sau đó, đạo diễn hỏi thêm hai người nữa.

Nhân viên sân khấu nói Bạch Uyển Hề diễn tốt hơn, nhiếp ảnh gia nói tôi diễn tốt hơn.

Bây giờ là 2:1.

Sau đó, ánh mắt đạo diễn rơi vào người cuối cùng ở đây.

Phó Khuynh Châu đang đứng một bên xem kịch.

...

“Phó tổng, anh cảm thấy thế nào?”

Cuối cùng tôi cũng hiểu lý do tại sao Phó Khuynh Châu lại xuất hiện ở đây rồi.

Anh ấy cũng là nhà đầu tư của chương trình này.

Người đàn ông kia đút tay vào túi, ánh mắt dán chặt trên người tôi, không hề dời đi đâu khác.

Ngay khi lớp phó văn nghệ vô cùng chắc chắn mà nói: "Ổn rồi, anh ấy chắc chắn sẽ giúp chúng ta.”

Thì người kia khẽ cười.

“Châu Châu là tôi giới thiệu đến, không tiện phán xét.”

“Tôi sẽ để phiếu trống”

“...”

Vậy, vẫn là 2:1.

Trên sân cũng không còn ai.

Đạo diễn gật đầu, sau đó nhìn về phía tôi.

“Cô có thể đi rồi.”

...

Vì thế, kết quả cuối cùng của buổi thử vai này là…

Tôi dốc hết sức để tìm kiếm cơ hội.

Song vẫn chỉ là con hề phải nhường lại cơ hội cho Bạch Uyển Hề.
Chương kế tiếp