Đông Nghi

Chương 100
Hai con ngựa lắc đuôi nhàm chán ở một bên và thỉnh thoảng tò mò gặp nhau.

Bên cạnh sân có người luyện tập dưới sự trợ giúp của huấn luyện viên, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Ôn Kiến Sâm từ trong cảm xúc của mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy một con ngựa đen từ xa chạy tới.

Ngay lập tức ánh mắt của cô gái xinh đẹp nghiêm túc và kiên định, ánh nắng mặt trời chiếu xuống từ đỉnh đầu của cô, đẹp như một vị thần đến.

Anh quay đầu lại một lần nữa nhìn về phía ba, nhìn thấy trên mặt ông khó có thể che dấu.

"Không, con chưa bao giờ là gánh nặng của bất cứ ai, bà ấy chưa bao giờ nghĩ như vậy, tôi có thể chắc chắn" Ôn Trí Lễ giải thích với anh: "Bà ấy không mang theo anh, bởi vì bà ấy không thể chăm sóc anh, lúc đó ... bà ấy là một đứa con gái chưa lập gia đình, chỉ mới 21 tuổi, còn là một sinh viên."

"Bà ấy sẵn sàng sinh ra con, ba biết ơn rất nhiều, khi chia tay, bà ấy còn quá trẻ, còn có một tương lai lâu dài, một bà mẹ đơn thân, con để cho bà ấy đối mặt với ánh mắt của người ngoài như thế nào, làm sao lập gia đình?”

Ôn Trí Lễ nói đến chuyện cũ, vẻ mặt bất đắc dĩ càng nặng nề, cho tới bây giờ khuôn mặt đều mang thần sắc thong dong bị mệt mỏi bao trùm.

Ông thở dài nặng nề: "Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho mình, sức khỏe của bà ấy không tốt, không thể phá thai, cho nên lựa chọn sinh ra anh, con là con trai ba, giáo dưỡng con liền trở thành chuyện ta phải làm, bà ấy cũng bởi vì thẹn với con, nhiều năm như vậy chưa kết hôn, không có đứa con nào khác, bà ấy cảm thấy mình bỏ con, đã là không xứng làm mẹ."

"Trong lòng bà ấy rất yêu con..."

Những lời này của ông mới nói được một nửa đã bị Ôn Kiến Sâm một mực cắt ngang: "Ừ, là yêu tôi, nhưng không nhiều lắm.”

Ôn Trí Lễ nghẹn lời, ông không thể bác bỏ những lời này của con trai mình.

So với đứa con trai Ôn Kiến Sâm này, Đồng Vũ quả thật càng yêu sự nghiệp của bà ấy hơn, lúc học đại học bà chính là loại người làm thí nghiệm vô tình bốc cháy, tóc cũng bị thiêu rụi một đoạn, còn có thể bình tĩnh dập lửa xong, tiếp tục thức đêm cân nhắc thí nghiệm có gì sai.

Ôn Kiến Sâm khóe miệng mím ra một nụ cười trào phúng: "Con không hiểu các người, nếu có hiểu biết làm cái gì không biết đời sống tình dục, muốn làm tại sao không thể làm tốt biện pháp? Nếu bà ấy không thích hợp để phá thai, tôi sẽ bị đổ vào nhà vệ sinh và rửa sạch sao?"

Lời này nói khá thô nhưng đạo lý là đúng như vậy.

Ôn Trí Lễ vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời, muốn lấy ví dụ với anh rằng món đồ chơi siêu nhân mà anh rất thích khi còn bé chính là bà ấy đặc biệt mang về cho anh khi đi công tác, còn có việc tặng găng tay cho anh thật ra cũng là bà ấy mua, còn có quà sinh nhật...

Rất nhiều chi tiết nhỏ kỳ thật đều có bóng dáng của Đông Vũ, mặc dù nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng gặp mặt.

Nhưng tất cả những lời nói của ông đều bị Ôn Kiến Sâm nói thẳng đến quá mức nghẹn trở về.

Ông không có cách nào phủ nhận, nhiều năm qua Đông Vũ một lần cũng không có đến xem qua sự thật này, vô luận tặng qua bao nhiêu lễ vật, bà đều là một mẫu thân không đủ tư cách.

Bà biết điều này vì vậy bà không thể nói với anh một cách hợp lý, tôi là mẹ của con, mẹ muốn nhìn thấy con.

Ôn Trí Lễ cả người đều sụp đổ: "Xin lỗi, đó là lỗi của ba.”

Nghe được lời xin lỗi của ông, ánh mắt Ôn Kiến Sâm run lên, muốn nói sai không phải ông, nhưng há miệng, cái gì cũng không nói nên lời.

Anh cảm thấy cổ họng của mình nghẹn đến khó chịu.

"Phốc rầm——"

Tiếng vó ngựa đến trước mặt anh, Bùi Đông Nghi đã trở lại, cô ngồi trên ngựa, chóp mũi đã toát mồ hôi, dưới ánh mặt trời lấp lánh.

Cô cúi xuống và mỉm cười và hỏi: "Anh nói chuyện xong chưa?"

Cô hỏi xong nhìn về phía Ôn Kiến Sâm, thấy sắc mặt anh không tốt lắm, lại nhìn ba chồng mình, sắc mặt cũng rất phức tạp, trong lòng không khỏi sửng sốt.

Đây có phải nãy giờ cãi nhau? Nhưng... Quan hệ ba con bọn họ từ trước đến nay rất tốt, làm sao có thể đột nhiên cãi lộn đây?”

Ôn Kiến Sâm gật đầu ừ một tiếng, nói: "Thu Thu, chúng ta trở về.”

“...... Hả?" Bùi Đông Nghi không khỏi kinh ngạc: "Không phải nói..."

Không phải nói muốn chơi đến buổi chiều, buổi trưa ở chỗ này ăn cơm sao, sao đột nhiên lại đổi chủ ý?

"Anh muốn trở về, Thu Thu" Ôn Kiến Sâm ngắt lời cô, ngữ khí tăng thêm lặp đi lặp lại.

Bùi Đông Nghi lại sửng sốt, ngay sau đó liền thấy sắc mặt Ôn Trí Lễ trở nên khó coi, vội vàng đáp ứng, từ lập tức bò xuống, hỏi: "Em gọi điện thoại cho mọi người trước, chúng ta ở bãi đỗ xe gặp lai?"

“Không cần, để cho bọn họ tiếp tục chơi, chúng ta trở về trước" Ôn Kiến Sâm lắc đầu nói.

Bùi Đông Nghi không dám hỏi nhiều bị anh lôi kéo đi về phía trước, chỉ kịp quay đầu lại vội vàng nói lời tạm biệt với Ôn Trí Lễ: "Ba gặp lại, vài ngày nữa sẽ trở về thăm người.”

Ôn Trí Lễ còn chưa kịp trả lời, cô đã bị Ôn Kiến Sâm lôi kéo sải bước đi xa.

Ông nhìn bóng lưng Ôn Kiến Sâm, nhịn không được nặng nề thở dài, ông liền biết sẽ như vậy, đứa con trai này quá thông minh, chỉ cần cho anh một cái đầu dây, có thể rút tơ bóc kén kéo ra toàn bộ chân tướng.

Một đứa con trai như vậy sẽ làm cho ba mẹ kiêu ngạo nhưng cũng làm cho ba mẹ đau đầu, bởi vì loại người này hoàn toàn không thể dỗ dành, muốn làm gì chỉ có thể chờ đợi cho chính mình sẵn sàng.

Sau Tết Trung thu vốn rất vui vẻ một chuyến cưỡi ngựa, rõ ràng có một khởi đầu cao hứng, cuối cùng lại đầu hổ đuôi rắn kết thúc.

Trên đường trở về Bùi Đông Nghi ngồi ở ghế phụ có chút không hiểu, thỉnh thoảng liền quay đầu nhìn anh đang lái xe một cái, mấy lần cố ý muốn nói lại thôi, muốn anh chủ động nói ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng người đàn ông bình thường rất có ý lúc này giống như bị mù, rõ ràng nhìn thấy lại giả vờ không phát hiện, một bộ dáng đóng lỗ tai cự tuyệt nói chuyện với nhau, cô không khỏi có chút nhụt chí.

Đi quá gấp gáp, cô chỉ kịp thay quần áo lại, sau đó nói với mọi người một tiếng trong nhóm, đã bị Ôn Kiến Sâm nhét vào trong xe, vừa đạp chân ga liền dùng tốc độ xe lớn nhất lao ra khỏi cửa câu lạc bộ.

Lúc ấy mọi người còn đang chờ bọn họ cùng nhau ăn trưa, đột nhiên nhận được tin tức này, đều sửng sốt, nhao nhao hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Bùi Đông Nghi: [Không có chuyện gì lớn, chính là Ôn Kiến Sâm không thoải mái lắm, hai người ăn ngon vui vẻ, buổi tối hẹn ở biệt thự. 】

Ừm, trong lòng không thoải mái, cũng là không thoải mái mà.

Đa số mọi người đều tin tưởng không nghi ngờ lời giải thích của cô, nói không chừng là Ôn Kiến Sâm ăn nhầm đồ hay là như thế nào, đột nhiên không thoải mái đây? Điều đó là bình thường.

Hai câu hỏi thăm cũng qua đi.

Chỉ có Ninh Đào cảm thấy có chỗ nào sai sai, Ôn Kiến Sâm cùng Bùi Đông Nghi từ sau khi được gọi đi họp, liền tách ra với bọn họ, sau đó bọn họ luyện tập cưỡi ngựa, còn nghe huấn luyện viên nói Ôn tổng cùng con trai đang cưỡi ngựa ở trường đua ngựa.

Lúc ấy anh thậm chí còn chạy tới nhìn thoáng qua, xa xa nhìn thấy bọn họ quả thật đang đua ngựa, hơn nữa buổi sáng khi ra khỏi cửa còn đang yên đang lành, không thoải mái đến cũng quá đột ngột đi.

Ninh Đào suy nghĩ nhiều, nói chuyện riêng Bùi Đông Nghi hỏi Ôn Kiến Sâm rốt cuộc vì sao không thoải mái.

Bùi Đông Nghi vừa lúc ngồi xe nhàm chán, bên cạnh lại là một máy phân tích sống, trong lòng cô vừa bất đắc dĩ vừa khẩn trương, lại nghĩ đến Ninh Đào dù sao cũng là anh của Ôn Kiến Sâm, lại đều là nam nhân, nói không chừng có thể khuyên nhủ anh?

Vì vậy, cô nói: [Anh ấy dường như có một chút khó chịu với ba, cụ thể là lý do tại sao tôi cũng không rõ ràng.]

Ninh Đào xem xong lông mày nhướng lên, quả nhiên không phải là đau bụng, thân thể không thoải mái.

Tốc độ xe của Ôn Kiến Sâm chạy tới mức cao nhất trong phạm vi cho phép, ở trên đường khi gặp đèn giao thông dùng sức đạp phanh, lốp xe ma sát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai, Bùi Đông Nghi ngã nhào về phía trước bị dây an toàn giữ trở lại ghế ngồi.

Trong lòng cô nặng nề nhảy dựng lên, đưa tay định mở cửa, kết quả phát hiện cửa xe bị khóa.

Vì thế cô dùng sức vỗ vỗ cửa sổ xe, tức giận mắng: "Ôn Kiến Sâm anh mở cửa, em muốn đi xuống, cho dù chính là đi về cũng không ngồi xe của anh, em sợ bị đụng chết! Anh muốn điên, đừng đưa em đi!”

Tiếng gào thét của cô khiến Ôn Kiến Sâm rốt cục phục hồi tinh thần lại, anh hơi sửng sốt: "... Anh xin lỗi."

“Anh thật sự điên rồi." Bùi Đông Nghi hai tay nắm chặt dây an toàn, quay đầu lại mắng một câu, biểu tình trên mặt nhanh chóng biến thành lo lắng: "Anh rốt cuộc làm sao vậy, cùng ba nói chuyện gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Cô rất sốt ruột, liên tiếp hỏi mấy lần nhưng Ôn Kiến Sâm chính là không lên tiếng.

Thấy thế, Bùi Đông Nghi đành phải buông tha, vừa vặn chuyển sang đèn xanh, cô đành phải dặn dò: "Lái chậm một chút, giống như vừa rồi sẽ xảy ra chuyện!”

Ôn Kiến Sâm nhếch môi, ừ một tiếng.

Xe khởi động, quả nhiên tốc độ xe trở về bình thường, Bùi Đông Nghi thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng không khẩn trương như vậy.

Trở lại biệt thự là khoảng hai giờ chiều, đẩy Bùi Đình Uyển và Địch Địch đang nhào tới thân thiết, Bùi Đông Nghi một mặt đi vào phòng bếp, một bên hỏi: "Anh muốn ăn cái gì, mì thế nào, mì cay hay là mì trộn?”

Phía sau không có người đáp lại, cô quay đầu nhìn, người này đang đứng ở trong phòng khách ôm Bùi Uyên Uyên ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vì vậy, cô phải hỏi một lần nữa.

Lần này Ôn Kiến Sâm lên tiếng nhưng thanh âm thấp giọng, nghe tinh thần sa sút: "... Hả? Ồ, anh không đói, em ăn đi.”

Nói xong buông con mèo trong ngực xuống, nhấc chân lên lầu.

Bùi Đông Nghi từ trong vẻ ngây ngốc phản ứng lại, vội vàng một bên gọi anh chờ một chút, một bên chạy tới.

"Có chuyện gì với anh vậy? Có cảm thấy thoải mái không?" Cô vừa hỏi, vừa đưa tay sờ trán anh: "Bụng có đau không? Có sốt không, để tem chạm vào xem?”

Ôn Kiến Sâm thở dài, đưa tay nắm lấy cổ tay cô: "... Anh không sao, chỉ là mệt mỏi một chút, anh đi lên nằm trước.”

Trời nóng nực, lòng bàn tay anh thế nhưng có chút lạnh, Bùi Đông Nghi một trận kinh ngạc, "... Ừm, anh, nếu anh không khỏe, nhớ gọi cho em.”

Ôn Kiến Sâm ừ một tiếng, giống như người mất hồn đi lên lầu.

Cô đứng ở đầu cầu thang nhìn lên trên, nhìn thấy bóng lưng anh, không hiểu sao trong lòng cảm thấy rất hoảng hốt, cô rất muốn hỏi Ôn Trí Lễ rốt cuộc đã nói gì với anh, như thế nào mới chỉ trong chốc lát, đã biến thành một người khác?!

Nhất định là chuyện rất quan trọng, hơn nữa là chuyện không tốt, nếu không anh sẽ không đến mức thất hồn lạc phách như vậy.

Chẳng lẽ, Ôn Kiến Sâm đột nhiên phá sản? Anh đang mang nợ à?

Cô hít một hơi khí lạnh, đừng, không có lý do đó đâu, anh lại không không đánh bạc, không không đầu tư, ngoại trừ đi làm chính là về nhà, làm sao có chỗ tiêu tiền chứ?

Nếu nó không phải là tiền, đó là ...

Bùi Đông Nghi ở trong đầu suy nghĩ lung tung rất nhiều, trực tiếp dẫn đến mì nấu quá mức, nát vụn, vừa nhìn liền thấy rất khó ăn, cuối cùng đành phải tuân thủ lựa chọn không lãng phí lương thực ráng ăn xong.

Vừa ăn xong, Ninh Đào liền nhắn tin hỏi Ôn Kiến Sâm có tốt hơn không, cô trả lời: "Không chỉ không tốt, còn tệ hơn, cơm trưa còn chưa ăn liền ngủ.”

Qua mười phút, cô vừa cho Bùi Uyên Uyên và Địch Tư ăn hết đồ ăn khô, Ninh Đào lại gửi tin nhắn.

Nói Ôn Kiến Thiện gọi điện thoại cho anh, bảo tìm Ôn Kiến Sâm uống rượu, hiện tại anh đang trên đường trở về.

Bùi Đông Nghi xem xong cũng không để ý vì sao Ôn Kiến Sâm tâm tình không tốt, anh họ bảo Ninh Đào dẫn anh đi uống rượu, vội vàng hỏi: "Anh ấy có nói là vì sao không?

Đáp án của Ninh Đào là Ôn Kiến Thiện cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là cùng chú của anh ấy, cũng chính là cha ruột Ôn Kiến Sâm, trò chuyện không vui vẻ lắm, trong lòng có thể không thoải mái, dẫn anh đi uống rượu, để cho anh thoải mái hơn.

Bùi Đông Nghi đọc xong tin nhắn này, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động hận không thể nhìn thấu nó.

Anh họ không cảm thấy logic này của anh ấy quả thực chính là khe rãnh rỗng sao?!

Cái gì gọi là trong lòng không thoải mái liền đi uống rượu? Cái gì gọi là uống một bữa rượu điên là được rồi? Uống rượu làm tổn thương người có hiểu không! Uống rượu điên cuồng vô đạo đức a, không giải quyết vấn đề cơ bản, là vô ích ah!

Không đúng, Ôn Kiến Sâm tự nhiên lại uống rượu? Nghiêm túc đấy chứ?!

Không được đi!!!.

Bùi Đông Nghi điên cuồng đi lên lầu, thấy Ôn Kiến Sâm nằm ở trên giường lấy mu bàn tay che ở trên mắt, bình tĩnh không nhúc nhích.

"Ôn Kiến Sâm..." Cô thăm dò kêu lên.

Người trên giường giật giật, ừm một tiếng.

"Anh không ngủ à?" Cô kinh ngạc nói, lại nói: "Ninh tổng trở về tìm anh, nói anh họ biết trong lòng anh không thoải mái, bảo anh ấy dẫn anh đi uống rượu.”

Nói xong cô dừng một chút, tiếp tục giả vờ không thèm để ý nói: "Em nghe nói snh uống nhiều sẽ hoá điên a? Cũng không phải nói không thể, chính là ít nhiều có chút vô đạo đức, nếu không hay đừng đi..."

Vừa nói tới đây, chỉ thấy người trên giường đã đứng lên: "Uống rượu phải không? Anh sẽ đi!”

Bùi Đông Nghi: "..." Mạnh mẽ chọn lọc điếc a. Đây là…

Ôn Kiến Sâm từ trên giường đi xuống thay quần áo, sau khi đi ra bị Bùi Đông Nghi một tay giữ lại, truy hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh có thể nói cho em biết không? Bây giờ em sợ lắm, Ôn Kiến Sâm?”

Một tay cô kéo anh, một tay còn ôm một cái gối ôm trước ngực, ngửa đầu ánh mắt khẩn thiết nhìn anh.

Ôn Kiến Sâm mím môi, trên mặt lộ ra thần sắc bất tình nguyện, ngữ khí ủy khuất đáp: "Vợ à, mẹ chồng ruột của em xuất hiện.”

Bùi Đông Nghi: "??? Cái gì vậy? Mẹ chồng ruột ???”

Đó chẳng phải là, là mẹ ruột của Ôn Kiến Sâm sao?!

Cô bị tin tức này làm hoảng sợ, hung hăng ngẩn ra, gối ôm trong ngực thoáng cái rơi xuống đất.

Chương kế tiếp