Đông Nghi

Chương 16
Dù mưa gió, bão bùng cũng phải đi làm, thật sự là vị đại gia này cũng hy sinh rất nhiều, quả là sinh nghề tử nghiệp mà. Thật đáng khâm phục nhưng cũng thật bi ai.

Sau khi so sánh với anh, không hiểu sao mọi người lại thấy cân bằng tâm lý, không còn than vãn về công việc của mình nữa!

Đạo diễn Mạnh thậm chí còn cảm thấy, chương trình này sẽ góp phần rất lớn vào việc thúc đẩy sự hài hòa xã hội, năng lượng quá tích cực có hay không.

Trong biệt thự, mọi người thổn thức trong chốc lát, bắt đầu thu dọn bàn.

Sau khi thu dọn xong, Bùi Đông Nghi bỗng nhiên nói một câu: "Hoạt động ngoài trời ngày mai của trường mẫu giáo chúng ta là đại chiến súng nước!"

“Tôi muốn gửi tin nhắn nhắc nhở các bậc cha mẹ." Nói xong cô liền cầm điện thoại di động ngồi xuống sô pha.

Mọi người đều rất hứng thú với nội dung công việc của cô, hỏi cô làm thế nào để đi dạy tốt nhất.

"Chỉ cần... Bình thường lên lớp, một lớp chúng tôi có hai giáo viên và một nhân viên chăm sóc trẻ em, tôi là giáo viên chủ nhiệm, còn có một giáo viên trợ giảng, dì nhân viên chăm sóc phụ trách chăm sóc của trẻ nhỏ, chúng tôi chuẩn bị bài học, lên lớp, giữ liên lạc với phụ huynh, lịch học đều có sắp xếp, chiều thứ sáu là hoạt động ngoài trời..."

Bùi Đông Nghi đại khái kể cho bọn họ một chút hoạt động giáo dục của trường mầm non Thanh Nguyên, mỗi ngày đều không giống nhau, đại thể chia làm mỹ thuật, âm nhạc, các loại lớp học, còn nói cho bọn họ biết hôm nay là mùa hè, các em nhỏ có chương trình đặc biệt.

Mọi người nghe xong cảm thấy rất thú vị, Tạ Vi Học hỏi: "Tôi có thể đến trường mẫu giáo của cô không?" “Nó trông khá tốt đấy.”

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Trong đám người này, Kỷ Linh Vi và Tiêu Hoa chưa muốn có con, nhưng bọn họ cũng cảm thấy trường mẫu giáo rất thú vị, vì thế gật đầu.

Bùi Đông Nghi nói: "Được, tôi hỏi Hiệu trưởng trường xem ngày nào thuận tiện, vừa vặn nghỉ, lớp học hè bạn nhỏ cũng không nhiều lắm, sẽ không ảnh hưởng đến bọn trẻ đi học, sau khi ấn định thời gian tôi dẫn mọi người đi tham quan.”

Nói đến đây cô có chút đắc ý cười cười: "Trường của chúng tôi cũng không tệ lắm, trường mầm non tư thục lâu đời, so với một đứa trẻ ở thành phố công lập cũng không kém gì, ở thành phố Bắc Kinh và Tân Thành đều có phân viên, đến lúc đó con của mọi người có thể lựa chọn trường của chúng tôi, bất quá nhất định phải hẹn trước.

Ôn Kiến Sâm ở một bên nghe xong liền cười, Trương Hủ Ninh hỏi anh: "Bác sĩ Ôn ngày nào anh được nghỉ, chúng ta cùng đi?"

“Tôi không có hứng thú." Ôn Kiến Sâm lắc đầu, thần sắc thản nhiên nói: "Thanh Nguyên cũng là trường mẫu giáo của tôi, hiện tại chỉ nhớ rõ đôi giày cao gót màu đỏ của thầy cô."

Những năm mẫu giáo, đối với anh không phải là một kỷ niệm đẹp.

Một đứa trẻ không có mẹ, cha mẹ không kết hôn, anh là một đứa trẻ ngoài giá thú theo một nghĩa nào đó, ngay cả giáo viên cũng đối xử phân biệt với anh và thực sự khó có thể trông cậy vào những đứa trẻ khác để làm bạn với anh.

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Trẻ con là những người học tập nhiều nhất trên thế giới, làm một cái gì đó với đứa trẻ là rất quan trọng.

Mà thầy cô là người quyền uy tuyệt đối trong lòng bọn họ, thầy cô nhất định là đúng, thầy cô làm cái gì bọn họ cũng làm theo.

Thành thật mà nói, nếu như không phải Bùi Đông Nghi làm cho anh thấy được lòng của cô đối với trẻ nhỏ, cùng với tình yêu đối với sự nghiệp này, anh còn có thể vẫn duy trì những suy nghĩ trước kia.

Bọn Trương Hủ Ninh đều không cảm thấy lời này của anh có vấn đề gì, bắt đầu thảo luận chuyện thú vị khi còn bé học mẫu giáo.

Nhưng Bùi Đông Nghi ở cùng anh lâu nhất, vẫn nhạy cảm nhận ra tâm tình của anh biến hóa.

Từ vừa rồi thoải mái sung sướng, thoáng cái liền trở nên có chút bình thản, thậm chí xen lẫn một tia không vui người bên ngoài khó có thể phát hiện.

Cô cảm thấy một chút kỳ lạ, muốn hỏi, nhưng lại thôi.

Ôn Kiến Sâm không gia nhập trò chuyện của mọi người, cầm một cây gậy chọc mèo, có một chút trêu Bùi Uyên Uyên nhảy tới nhảy lui.

Sau đó, anh nhặt một trong những đồ chơi của nó, ném nó vào phía bên kia của phòng khách và sau đó sai mèo béo ú: "Đi, nhặt nó trở lại!"

Bùi Uyên Uyên điên cuồng chạy tới, dùng miệng ngậm đồ chơi chạy trở về, đặt ở bên chân anh, dùng đôi mắt to tròn của mình nhìn anh.

Sau đó anh lại nhặt lên, ném ra ngoài, để cho Bùi Uyên Uyên đi nhặt, qua lại lặp lại quá trình này, Bùi Uyên Uyên chơi đùa vui vẻ.

Chẳng bao lâu nó chạy mệt mỏi, lưỡi phun ra, thở hổn hển.

Bùi Đông Nghi: "..." Tôi đang nuôi chó sao?

Tiểu công chúa xinh đẹp biến thành chó con, Bùi Đông Nghi quả thực khóc không ra nước mắt, nhưng lại không có biện pháp với bọn họ.

Đàm Hạ phát hiện vẻ mặt buồn bã của cô, hỏi một câu, sau khi biết rõ nguyên nhân cười đến ngửa ra sau, thiếu chút nữa lăn ra sàn.

May mắn thay, cô ấy an ủi cô: "Nhìn thoáng qua, chính là con gái là hôn cha."

Bùi Đông Nghi: "..."

Mười giờ tối, mọi người phải đi nghỉ ngơi, trước khi lên lầu Bùi Đông Nghi bỗng nhiên hỏi một câu: "Mọi người dùng điện thoại di động gì vậy?”

Tạ Vi Học là người đầu tiên nói về mẫu điện thoại di động của mình, tò mò nói: "Cô hỏi cái này làm gì?"

“Tò mò mà." Bùi Đông Nghi nháy mắt mấy cái, mặt không đỏ tim không nhảy nói dối.

Ôn Kiến Sâm quay đầu nhìn cô một cái, cười với cô ý vị thâm trường.

Bùi Đông Nghi thấy thế cũng quay lại nhìn anh cười một cái, khóe miệng cùng mặt mày đều cong lên, hai gò má mím ra một xoáy nước rất nông.

Thoạt nhìn ngọt ngọt ngào ngào, tựa như nhu thuận, nhưng nhìn kỹ, lại có thể nhìn ra một tia giảo hoạt.

Anh nhịn không được cười nhạo một chút, bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu đi chỗ khác.

Bùi Đông Nghi hỏi đến kiểu điện thoại di động của những người khác ngoại trừ Ôn Kiến Sâm, sau khi nói chuyện ngủ ngon với bọn họ, ở phía sau Ôn Kiến Sâm đi vào phòng.

Một góc phòng còn có ba cái vali lớn, đều là của Bùi Đông Nghi, cô một mặt đem một cái vali đặt xuống mở ra, một mặt hỏi Ôn Kiến Sâm: "Đồ đạc của anh đều đã thu dọn xong rồi sao?”

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Ôn Kiến Sâm lười biếng ừ một tiếng, thuận tay mở cửa tủ quần áo di động: "Tôi chỉ dùng một phần ba chỗ, xem còn lại có đủ để cô lấp đầy hay không.”

Bùi Đông Nghi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hô một tiếng: "Cám ơn bác sĩ Ôn.”

Ôn Kiến Sâm cười trả lời: "Cô giáo Bùi không cần cảm ơn.”

Nói xong anh lướt qua vali của cô, đi ra ban công, ngồi xuống ghế bên cạnh bàn trà, quan sát đồ nội thất.

Chính là một dãy tủ quần áo, ở giữa là giường lớn rộng hai thước, hai bên đầu giường là bàn đầu giường, trên cửa sổ sát đất treo rèm lụa màu trắng.

Rất ư là rộng rãi, không thiếu thứ gì, chỉ có ghế sô pha là hoàn toàn không có.

Anh nhìn trong chốc lát, thấy Bùi Đông Nghi từ trong một cái vali lấy ra một hộp giấy rất lớn, bỗng nhiên hỏi: "Có muốn ngày mai cho người đưa bàn đến, thay tủ đầu giường dựa vào ban công bên này, như vậy cô liền có chỗ làm thủ công.”

Nói xong dừng một chút, lại thở dài: "Vẫn là suy nghĩ không chu đáo trước khi đến.”

Bùi Đông Nghi do dự một chút, gật gật đầu: "Cũng tốt, lát nữa tôi gọi điện thoại cho chị Lâm.”

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Cô xóc khay giấy lên xem, thấy bên trong quả nhiên là vật liệu và dụng cụ thủ công bình thường của cô, liền cẩn thận đặt sang một bên.

Tiếp theo là sửa sang lại quần áo, vừa mới lấy mấy bộ quần áo ra đặt lên giường, chợt nghe Ôn Kiến Sâm nói: "Nếu không cô đi tắm trước, quần áo tôi sẽ giúp cô bỏ vào tủ quần áo được không?”

Bùi Đông Nghi sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía anh: "Hả? Anh, anh có thể làm được không?”

Ôn Kiến Sâm đứng dậy đi về phía cô, bóng dáng của anh bị ánh đèn chiếu xuống mặt đất, vừa vặn bao phủ cô.

"Có lần tôi đi nhầm vào phòng thay đồ của cô, thấy được quy luật bày biện quần áo của cô." Anh nói với sự tự tin và tự hào về khả năng quan sát và trí nhớ của mình.

Bùi Đông Nghi ít nhiều có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn thời gian, đã hơn mười giờ tối, cô còn muốn gội đầu.

Vì vậy, gật đầu, mỉm cười cảm ơn anh và nói: "Vâng ... Túi này là, quần áo bên người, anh trong một thời gian có thể thu dọn không?”

Vừa nói vừa vỗ vỗ túi đựng màu lam vừa xách ra đặt trên giường.

Ôn Kiến Sâm nhất thời cũng có chút xấu hổ, hắng giọng, gật gật đầu:"Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Bùi Đông Nghi mím môi nhìn anh một chút, khóe miệng tươi cười nhịn không được, ôm lấy quần áo cùng túi rửa mặt đứng dậy, đi hai bước lại quay đầu nhìn anh.

Cười hì hì nói với anh: "Vất vả rồi!”

Ôn Kiến Sâm cười lắc đầu: "Không vất vả, cô mau đi tắm đi, rất muộn rồi.”

Cửa phòng tắm được mở ra một chút, ánh đèn ở phía sau cánh cửa thủy tinh lộ ra, Ôn Kiến Sâm nhìn thoáng qua, khom lưng nhặt quần áo trên giường lên.

Anh đem một cái vali khác cũng mở ra, đem quần áo Bùi Đông Nghi đều lấy ra, từng món từng món từng cái dùng móc treo quần áo, một bên treo một bên đếm, người tốt, ước chừng hai mươi bộ quần áo, đem tủ quần áo nhét đầy.

Lại đem mấy cái túi xách bỏ vào, lần này được rồi, thật sự một chút khe hở cũng không có.

Anh nhịn không được thở dài.

"Có chuyện gì sao?”

Anh nghe thấy tiếng hỏi, quay đầu liền thấy Bùi Đông Nghi đứng ở cửa phòng tắm, một thân lụa màu hồng nhạt hai bộ đồ ngủ, tóc dùng mũ khô ôm, trong tay còn cầm máy sấy tóc.

Anh nói: "Không có gì, chỉ cảm thấy ... Phụ nữ có rất nhiều quần áo, cô thấy đấy.”

Nói xong anh chỉ vào tủ quần áo, Bùi Đông Nghi nhìn qua, chỉ thấy trong tủ quần áo phân biệt rõ ràng, hai phần ba còn có nhiều màu sắc sặc sỡ, làm nổi bật một chút màu xám đen trắng hết sức đáng thương.

Cô nhất thời câm nín: "Cái này...Chị Lâm chỉ thu dọn chút quần áo như vậy cho anh sao?”

Ôn Kiến Sâm nhún vai, cố ý thở dài: "Đại khái sợ tôi mặc quá đẹp trai, chiêu phong dẫn bướm cho phu nhân nhà chúng ta?”

Bùi Đông Nghi nghe vậy sửng sốt, chợt cười rộ lên, phản bác nói: "Nói bậy, rõ ràng là anh đi làm chỉ có thể mặc những thứ này.”

Ôn Kiến Sâm cũng cười rộ lên, chờ cô thu dọn xong những đồ lặt vặt còn lại, kéo ngăn kéo ra lấy một bộ đồ ngủ, nói: "Tôi đi thay quần áo, cô sấy khô tóc, sau đó tắt máy quay, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, được không?”

“Hả? À được.”

Bùi Đông Nghi sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới trong phòng ngủ cũng có camera, theo bản năng cúi đầu liếc mắt nhìn quần áo của mình một cái, lại liếc mắt nhìn camera đèn đỏ lóe lên, quay lưng đi đối mặt với cửa sổ sát đất sấy tóc.

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Tóc vừa sấy khô, Ôn Kiến Sâm liền từ phòng tắm đi ra, mái tóc trước trán có chút ẩm ướt, cả người thoạt nhìn sảng khoái thậm chí có chút thiếu niên.

Bùi Đông Nghi đột nhiên trong lòng dồn dập, đem máy sấy tóc thổi về phía anh, trong miệng hú hú hai tiếng, Ôn Kiến Sâm chậc chậc một chút: "Ấu trĩ!"

Cô cười khà khà, đưa máy sấy tóc cho anh, tự mình chạy đi tắt máy quay, lo lắng, còn lấy một cái khăn che ống kính.

Nhóm đạo diễn: “Bây giờ mọi người chuẩn bị rất kỹ, ngay cả sự tin tưởng cơ bản cũng không có!”

Máy quay vừa tắt, Bùi Đông Nghi liền thở phào nhẹ nhõm.

Bị ống kính giám thị thật sự làm cho người ta không được tự nhiên, cái loại cảm giác không chỗ che giấu này quá không được tự nhiên.

Ôn Kiến Sâm đặt máy sấy tóc xong, đi ra khỏi phòng tắm, cô đứng ở cuối giường chăn run rẩy, hỏi: "Anh ngủ ở bên nào?"

“Bên trái."

Anh đáp một tiếng, nhìn chiếc giường lớn chỉ có một tấm chăn, ánh mắt hơi khựng lại.

Thật sự là làm khó tổ tiết mục, muốn phối hợp với hai người anh làm loại chuyện này, haiz có tiền là tốt rồi.

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Bùi Đông Nghi tựa hồ cũng nghĩ đến điểm này, quay đầu hơi có chút xấu hổ nhìn anh: "Anh ổn chứ?”

Ôn Kiến Sâm nhất thời bật cười: "Cũng không tính là hợp, dù sao cũng có giường để ngủ.”

Sau khi về nhà, anh còn phải ngủ trên sô pha, càng thảm hơn.

Bùi Đông Nghi nhất thời mất tự nhiên, tuy rằng biết rõ anh đang nói đùa, nhưng khuôn mặt vẫn nhanh chóng nổi lên màu đỏ mỏng.

"Điều kiện không được đầy đủ, phu nhân à người phải chịu khổ rồi, cố gắng nhé, ba tháng là xong rồi.” Anh mỉm cười và nói một lần nữa.

Bùi Đông Nghi kinh ngạc gật đầu: "Vậy tôi ngủ trước nhé?”

Lúc nói chuyện ánh mắt bay loạn, chính là không dám nhìn thẳng anh, thần sắc thoạt nhìn câu nệ lại khẩn trương, cái gì cũng viết trên mặt.

Ôn Kiến Sâm há miệng, muốn cam đoan với cô rằng mình tuyệt đối sẽ thành thành thật thật, nhưng lại sợ nói nhiều hơn cô càng lúng túng, vì thế gật đầu: "Chúc ngủ ngon.”

Ánh đèn tắt, xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở mà hai bên có thể khống chế.

Cố ý chậm rãi, tất cả đều khẩn trương.

Hai người ai cũng không dễ chịu.

Kể từ khi họ lần đầu tiên ở chung một phòng vào đêm tân hôn của họ, không có ai nằm trên cùng một giường như đêm nay.

Tuy rằng một người một bên kề mép giường ngủ, ở giữa rộng đến mức còn có thể ngủ thêm hai người nữa, đó cũng là cùng một giường a, nói không khẩn trương đó là giả.

Bên tai nghe tiếng hít thở của anh, Bùi Đông Nghi một chút buồn ngủ cũng không ngủ được, cô nghiêng người nằm, hướng về cửa sổ sát đất, tầm mắt dần dần thích ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy rèm cửa sổ treo lơ mơ.

Cô không ngủ được, muốn nói chuyện với Ôn Kiến Sâm, nhưng lại không biết nói cái gì mới tốt, càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, chỉ sợ trên đời này không có đôi vợ chồng nào giống bọn họ.

Trong lúc nhất thời lại nhịn không được oán giận Bùi Xuân Thời, anh trai quả là đầu óc có vấn đề, cư nhiên thay cô quan tâm loại chuyện này, đây là điều mà anh ấy nên quản sao, duỗi tay dài như vậy, vừa nhìn đã biết là công việc ít đi!

Mà chẳng lẽ chị dâu lại bỏ mặc anh trai ư?

Còn Ôn Kiến Sâm, nằm xa như vậy, có phải coi cô là virus không.

Nhưng nếu anh nằm gần, cô lại rất sợ xảy ra chuyện, nếu như vậy, lỡ như anh không nhịn được thì sao?

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Không đúng, anh làm sao có thể là loại người này!

Cô cảm thấy mình thật sự là choáng váng, nghẹn một hơi suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng khó chống đỡ, ỷ vào anh ngủ thiếp đi không nghe được, thậm chí còn dùng sức xoay người, tạo ra chút động tĩnh.

"Ôn Kiến Sâm..." Cô bỗng nhiên hướng về phía bóng lưng anh kêu lên một tiếng.

Cô nhớ tới lúc nói với Tạ Vi Học đến lúc đó có thể dẫn các cô đi tham quan trường học, biểu tình trên mặt anh, liền muốn hỏi anh một chút, có phải đối với mẫu giáo có hồi ức không tốt hay không.

Nhưng lời còn chưa nói lại cảm thấy hỏi người bị thương, hơn nữa anh đã ngủ, liền lập tức ngậm miệng, buông hai chữ: "Quên đi."

Lời muốn nói lại không nói ra, kỳ thật anh cũng không ngủ được: "..."

Làm sao có thể ngủ được, cô quá thơm, Ôn Kiến Sâm đều cảm thấy kỳ quái, cùng dầu gội đầu và sữa tắm giống nhau, sao mùi hương của hai người lại khác nhau như vậy.

Hai người tâm tư đều ngổn ngang, thức đêm mới biết đêm dài, nhưng chung quy vẫn không chống lại bản năng thân thể, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Thẳng đến khi tiếng chuông điện thoại di động chói tai cắt qua yên tĩnh, hai người đột nhiên bị bừng tỉnh.

Loại tình huống này Bùi Đông Nghi lần đầu tiên gặp phải, hoảng sợ, ánh mắt còn chưa mở liền sốt ruột hỏi: "Làm sao vậy? Có cháy sao?”

Ôn Kiến Sâm cũng tỉnh, bình tĩnh đưa tay sờ lấy điện thoại di động, nghe điện thoại: "Ôn Kiến Sâm, có bệnh nhân cấp cứu.”

“Kiến Sâm, bệnh nhân có chỉ số creatinine hơn một nghìn ngày hôm qua, đang muốn tự sát, người nhà ầm ĩ muốn gặp anh, anh có thể đến đây gấp được không?”

Giọng nói sốt ruột của đồng nghiệp khiến Ôn Kiến Sâm trong nháy mắt tỉnh táo, anh nhướng mày, đáp lại.

Sau đó mới nhận ra sau lưng mình có người, anh ngẩn người, nhịn không được mà trầm giọng nói: "Tôi có việc phải về đơn vị một chuyến, cô có thể...thả tôi ra trước được không?"

"Sao?" Từ nói rất nhẹ, lộ ra một tia bất đắc dĩ, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ai có thể nói cho cô biết, vì sao trước khi đi ngủ cùng anh giống như cách nhau nghìn trùng, mà bây giờ lại nằm sau lưng anh.
Chương kế tiếp