Đông Nghi

Chương 18
"Bác sĩ."

Ôn Kiến Sâm đi vào phòng bệnh, đứng ở bên giường bệnh nhân, nghe thấy người nhà chào hỏi mình, liền gật đầu.

Anh cúi đầu nhìn về phía giường bệnh, thấy trên cổ tay đối phương quấn băng gạc, trên băng gạc có vết máu nhàn nhạt chảy ra.

Thì ra dao nhỏ trong chiếc bấm móng tay cũng có thể cắt tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ là loại mới, tương đối sắc bén? Ôn Kiến Sâm khựng mất hai giây, bỗng nhiên nghĩ.

"Sao lại nghĩ không thông như vậy chứ?" Anh phục hồi tinh thần ôn thanh hỏi.

Nói thêm: "Kết quả kiểm tra vẫn chưa có, ngay cả bệnh thận, cũng có sự phân biệt cấp tính và mãn tính, bệnh thận cấp tính, điều trị chức năng thận có thể được phục hồi, ngay cả bệnh thận mãn tính không thể đảo ngược, cũng có thể thông qua điều trị để trì hoãn sự tiến triển của nó."

“Chủ nhiệm Đàm nói kết quả tồi tệ nhất là tiểu đường, đó là suy thận mạn tính đến giai đoạn cuối, thường là giai đoạn 4 và 5, giai đoạn này của bệnh nhân, các triệu chứng về hệ tiết niệu và thận rất rõ ràng, nhưng anh không phải, anh đến xem đau lưng, còn chuẩn bị chuyển sang chỉnh hình vào ngày mai, phải không?"

Anh ta nghe đến đây gật đầu, xác nhận mình không nhớ chính xác: "Mặc dù kết quả còn chưa có, nhưng tôi cảm thấy tệ nhất của chỉ là đến giai đoạn CKD3, lúc này nếu tích cực phối hợp điều trị, có thể khống chế được tiến triển của bệnh tình, bệnh nhân như vậy chúng ta đã gặp rất nhiều, không ít người đều có thể sống rất lâu."

"Đương nhiên, nếu như anh đủ may mắn, đợi đến khi có thận phù hợp, còn có thể tiến hành ghép thận, đây là liệu pháp thay thế tốt nhất, thành công có thể khôi phục chức năng thận bình thường."

Giọng nói của anh lại nhẹ nhàng một chút: "Tôi biết bệnh thận đối với anh mà nói, là một căn bệnh hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, chưa từng nghĩ tới, nhưng sự tình đã đến bước này, vì sao anh không mau chóng điều chỉnh lại, tiếp nhận sự thật này? Vợ con anh..."

Anh dừng lại, và nhẹ nhàng hỏi: "Bố mẹ của anh vẫn ổn chứ?”

Đôi môi nhợt nhạt và khô ráo của bệnh nhân di chuyển, chưa kịp trả lời, vợ anh ta tức giận trả lời: "Anh ấy là một người muốn tìm cái chết, còn có thể nhớ bố mẹ sao? Mẹ chồng tôi đã hơn tám mươi tuổi, tôi còn tưởng rằng hôm nay tôi ra khỏi cửa bệnh viện, ngày mai liền phải liên tục làm tang sự mời người quen đến.”

Cô ấy liên tục mắng: "Người ta vừa nói đến, đều sẽ nói anh là đứa con bất hiếu, từ khi còn trẻ đã nhu nhược vô dụng, đều hơn bốn mươi tuổi rồi, ngay cả một nhà cũng không nuôi nổi thì thôi, gặp phải chút khó khăn liền muốn tìm chết, còn ngay cả tìm chết cũng chỉ dám dùng bấm móng tay, thật sự là nực cười!”

Ôn Kiến Sâm bất đắc dĩ quay đầu nhìn cô ấy một cái.

Đây là một người phụ nữ trung niên dáng người có chút mập mạp, mặc váy hoa nhí, chiếc váy bó sát lộ ra vòng eo bánh mì, hai tay chống ở thắt lưng, ngón tay tựa hồ có chút vặn vẹo.

Những năm tháng để lại dấu vết tàn nhẫn trên người cô ấy.

Cô ấy là một người vợ và người mẹ đã làm việc chăm chỉ cho gia đình, dâng hiến toàn bộ tuổi trẻ của mình, nhưng không thể nhận được phần thưởng xứng đáng cho người vợ và người mẹ.

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Ôn Kiến Sâm thở dài, thản nhiên nói: "Người nhà ra ngoài chờ một chút, không cần kích thích anh ta nữa.”

Người phụ nữ nghe vậy há mồm muốn phản bác, Hoàng Việt vội vàng đi về phía cô ấy một bước, nửa kéo nửa kéo cô ấy ra ngoài.

Ôn Kiến Sâm quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông nằm trên giường bệnh.

Lúc này hai bên bệnh nhân khác đều trầm mặc xuống, bệnh nhân lớn tuổi ở giường bên cạnh bị ầm ĩ đến không thể ngủ được, lúc này đang tỉnh, tò mò nhìn bọn họ.

Hoàng Việt từ ngoài cửa đi vào, thấy bệnh nhân lớn tuổi đang xem náo nhiệt, liền đi qua hỏi hai câu, hỏi ông ấy có không thoải mái hay không.

Giọng nói của họ đã phá vỡ sự im lặng giữa Ôn Kiến Sâm và bệnh nhân.

Ôn Kiến Sâm nói: "Tuy rằng vợ anh nói có chút khó nghe, nhưng mà... Nhìn chung, cô ấy cũng không nói sai, anh thực sự không dám đối mặt với kết quả này, nhưng anh thậm chí không sợ chết, tại sao không dám sống? Nếu đã chết một lần không chết thành, vậy chúng ta dứt khoát liền sống tốt, thế nào?"

"Tuy rằng cô ấy vẫn nói anh không tốt, nhưng tôi không thấy hận trong mắt cô ấy, cô ấy chỉ đối với anh..." Anh châm chước một chút, đổi cách nói khác, "Hận sắt không thành thép."

"Tôi biết có một số lời nói có thể vô dụng, nhưng vẫn là muốn nói, hy vọng anh ngẫm lại bố mẹ và con cái, không cần còn chưa bị bệnh đánh ngã, trước tiên bị chính mình dọa chết, cô ấy cảm thấy anh là người nhu nhược, anh thật sự không muốn dũng cảm một lần cho vợ mình xem sao?"

Anh nói xong những lời này liền ngừng lại, quay đầu nhìn cái bình treo trên kệ, nhìn nước kim gần như xong, liền ấn chuông ở đầu giường gọi y tá tới.

Chờ y tá trực giúp anh ta thay kim truyền, anh lại an ủi hai câu để cho anh ta nghỉ ngơi thật tốt, cùng Hoàng Việt muốn rời đi.

Vừa xoay người, liền nghe anh ta rốt cục mở miệng hỏi: "Bác sĩ, bác sĩ nói... Tại sao lại là tôi?”

Giọng nói của anh ta nhẹ nhàng, nhưng mờ mịt, khó hiểu và ủy khuất tràn ngập trong lời nói.

Nhưng làm thế nào để Ôn Kiến Sâm trả lời câu hỏi này?

Anh quay đầu lại, suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Tôi không biết, bệnh tật là không nói đạo lý, thân thể của anh có khả năng đã nhắc nhở anh, bị anh xem nhẹ, cũng có thể, nó đột nhiên đến.”

Trên đời này có rất nhiều chuyện không nói đạo lý, mí mắt của anh ta rũ xuống.

Người đàn ông không nói gì nữa, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà, Ôn Kiến Sâm và Hoàng Việt một trước một sau rời khỏi văn phòng, đưa vợ bệnh nhân đến văn phòng làm công tác tư tưởng.

Nhưng bọn họ dù sao cũng là vợ chồng đầu gối tay ấp, cũng không hiểu ân oán của hai vợ chồng người ta, có thể làm, chỉ là đứng ở lập trường của bác sĩ, hướng người nhà đề nghị tận lực để cho bệnh nhân thoải mái, phối hợp điều trị tốt.

Đó là tất cả.

Vì vậy, Hoàng Việt cuối cùng nói: "Mặc dù rất không công bằng với cô, nhưng chúng tôi vẫn hy vọng cô có thể để cho anh ta nghỉ ngơi, không cãi nhau với anh ta, cũng không kích thích anh ta, điều này không có lợi cho cô."

Đối phương vừa nghe liền rơi lệ, khóc lóc nói: "Tôi để yên cho anh ta mười mấy hai mươi năm, còn chưa đủ sao?”

Lời nói của cô ấy nói ra, thì nước mắt cũng chực trào, nói chuyện nhà mình.

Hoàng Việt còn phải trực, phải vội vàng nhìn bệnh nhân xử trí bệnh tình, chỉ có Ôn Kiến Sâm mới có thể ngồi đó lẳng lặng nghe cô ấy xót xa khóc.

Nói khi cô ấy còn trẻ, người quen giới thiệu mấy đối tượng, cô ấy chọn người thành thật nhất, bởi vì: "Bản thân tôi là một người có chủ ý lớn, là chị cả trong nhà, mấy anh em trong nhà đều là tôi nuôi lớn, tôi đã quen làm chủ, liền muốn tìm một người thành thật nghe lời.”

“Lúc anh ta còn trẻ kỳ thật còn có thể, có cái gì cũng chịu nói với tôi, lại chịu nghe lời, tôi nói cái gì anh ta liền làm cái gì, cũng chịu làm việc, tiền lương đều nộp, không hút thuốc không uống rượu, không đi làm ăn không đi đánh bạc, bố mẹ chồng cũng hiền lành, trong nhà đều để cho tôi làm chủ, tiêu một đồng đều phải hỏi qua tôi."

Mới đầu mấy năm mới cưới thật sự ở chung hài hòa, trong nhà phát triển mạnh mẽ, cũng không biết ngày nào đó bắt đầu từ từ thay đổi.

Tình cảm vợ chồng từ khi nhìn thấy một người liền sinh ra tình yêu đến chỉ còn lại trách nhiệm cùng thân tình, quá trình này rốt cuộc phải mất bao lâu, mỗi nhà đều có sổ sách riêng, tóm lại về sau, hai người bắt đầu cãi vã, cô ấy càng ngày càng cường thế, anh ta càng ngày càng trầm mặc.

Cuối cùng đến mức không nói với nhau, cuộc sống bình thường như trước đây, nhưng rõ ràng thay đổi rất nhiều.

"Sau đó anh ta bị sa thải, con cái dần lớn lên, bố mẹ bắt đầu già đi, hơn nữa chuyện làm ăn thất bát, trong nhà đủ thứ phải chi tiêu, kinh tế càng ngày càng khó khăn, tôi liền muốn mở một quán ăn vặt buôn bán kiếm sống."

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

"Ăn uống cũng cực khổ hơn, rất vất vả, có đôi khi còn gặp phải người không nói lý lẽ, lúc đầu ngay cả người bán rau cũng khi dễ chúng tôi không hiểu thị trường, còn có mấy tên lưu manh đến ăn chùa, lại đòi thu phí này kia.”

Cô ấy nói, cũng chính là lúc đó, cô ấy đối với chồng sinh ra bất mãn nghiêm trọng, bởi vì: "Anh ta cái gì cũng nghe tôi, đều chờ tôi làm chủ, ngay cả có khách quen giới thiệu lãnh đạo tới ăn, anh ấy cũng không biết chào hỏi một chút, chỉ biết gọi tôi ra ngoài, sau đó tự mình chui vào phòng bếp.”

“Gặp chuyện xảy ra cũng đừng nghĩ anh ta có thể bảo vệ tôi, chuyện của đứa nhỏ cũng giống như vậy, giáo viên mời phụ huynh, anh ta chỉ nói con là mẹ con đi đi, thầy giáo đến nhà thăm, anh ta cũng chỉ biết trốn vào phòng ngủ, một mình tôi đối mặt, chuyện tương tự nhiều không đếm xuể, giống như đứa bé là con của một mình tôi, anh ta chỉ biết hỏi đứa nhỏ một câu ăn cơm chưa, đủ tiền tiêu không? Không đủ thì xin mẹ đi.”

Về phần bố mẹ sinh bệnh, anh ta cũng chỉ có thể bồi giường, thật sự là theo nghĩa đen bồi giường, ngồi ở một bên, ngẫu nhiên bưng trà rót nước, còn lại cái gì cũng không quản, cái gì cũng không biết.

Cô ấy mắng một cách oán hận: "Anh ta là một khúc gỗ, bảo gì nghe nấy!"

Nhưng trên đời này rất nhiều người đàn ông đều như vậy, mọi người còn ca tụng những người đàn ông ấy là trầm mặc nhưng vững vàng như núi, Ôn Kiến Sâm cảm thấy châm chọc, nhưng ngẫm lại Ôn Trí Lễ từ nhỏ đến lớn đối với anh quan tâm cùng yêu thương, thậm chí có đôi khi lải nhải không ngớt, lại cảm thấy may mắn, anh có một người cha tốt.

Anh hỏi người phụ nữ: "Nghe cô nói như vậy, con gái của hai người hẳn là rất thân thiết với anh ấy chứ?”

Anh cười hỏi một câu, ngữ khí rất bình thản, rất dễ dàng đem đề tài dời đi.

Nghe anh nhắc tới đứa nhỏ, đối phương giơ tay lau nước mắt, cười rộ lên: "Đúng vậy, con bé rất hiểu chuyện, từ nhỏ đã biết người lớn chúng tôi vất vả đi làm là vì để cho con bé được đi học và sống tốt hơn một chút, cho nên đi học rất cố gắng, chỉ là tương đối nghịch ngợm, tính tình dễ xúc động.”

Cô ấy oán giận một câu, lại lập tức thay đứa nhỏ giải thích: "Bất quá hiện tại con bé tốt rồi, năm ngoái đã thi đậu vào đại học danh tiếng ở Tân Thành, trước kia con bé nói với tôi chú út khinh thường con bé là con gái, vậy mà con bé lại lợi hại hơn con trai của chú ấy, thành tích thi đại học xuống, con trai nhà chú út chỉ có thể học đại học tầm thường, còn bé còn vụng trộm cao hứng mấy ngày.

Nói đến đây cô ấy cười ra tiếng, Ôn Kiến Sâm cũng nhịn không được cười cười.

Anh nghe đối phương nói con gái mình từ nhỏ đã biết thương mẹ, sẽ khiến bà nội và chú út trọng nam khinh nữ có cái nhìn khác, sẽ giúp cô ấy làm việc nhà, sẽ dùng tiền lương bán thời gian mua quà sinh nhật cho cô ấy, sẽ nói với cô ấy bí mật nhỏ của mình...

Loại thân mật này với mẹ mình anh chưa từng hưởng thụ qua, Ôn Trí Lễ dù sao cũng là đàn ông, sẽ không dính lấy nhau như vậy.

Anh có chút tò mò đây là một loại tình cảm như thế nào, thậm chí có chút tiếc nuối cả đời này mình đều không cảm nhận được, bất quá...

Anh ngay sau đó nhớ tới khuôn mặt ôn nhu sáng ngời của Bùi Đông Nghi, nhịn không được nghĩ, có lẽ con của mình, nhất định là con gái, có thể cảm nhận được tình mẹ.

"Cho nên con gái cô tốt như vậy, cũng phải nghĩ đến chính mình." Anh bỗng nhiên mở miệng khuyên nhủ: "Cô cùng anh ta cãi nhau cái gì, không phải đã sớm biết chồng mình thế nào sao, cô không cần tức giận, chỉ cần nói với anh ta nhất định phải trị liệu, để cho con của anh ta không phải chịu cảnh mô côi cha, không phải sao?”

Dừng một chút, anh nói thêm: "Tôi nghĩ anh ta sẽ lắng nghe cô.”

“Bởi vì anh ta đã quen với việc bị cô ấy làm chủ.” Ôn Kiến Sâm cười cười.

Đối phương nghe vậy an tĩnh lại, thần sắc từ lúc trước phẫn nộ chậm rãi biến thành mờ mịt, miệng khép lại vài lần, mới hỏi ra tiếng: "Bác sĩ, anh ấy có chết không?"

“Là người thì đều sẽ chết, nhưng không phải bây giờ.” Ôn Kiến Sâm tiếp tục cười cười, thần sắc bình thản: "Anh ấy cũng vậy, chỉ cần phối hợp trị liệu, anh ấy còn có thể sống thật lâu.”

Nói xong, anh lại tiếp tục đưa ra phương pháp trị liệu: "Cô có muốn đến thăm trung tâm lọc máu của chúng tôi không?" Tôi có thể yêu cầu sinh viên đưa cô đến thăm, nơi mỗi ngày có một trăm bệnh nhân suy thận mãn tính giai đoạn 4 đến 5 đang lọc thận, tôi nghe nói rằng họ có những người trong vài năm đã trở thành bạn bè, thường hẹn nhau đi uống trà buổi sáng."

Chỉ là bất tiện, bởi vì một tuần phải đến bệnh viện nhiều lần để lọc máu. Chi phí cũng rất tốn kém, bởi vì phần còn lại của cuộc sống phải trôi qua như thế này, lọc máu, uống thuốc, nhập viện.

Bất quá phần còn lại của cuộc đời này, có thể là vài năm, cũng có thể là mười mấy năm, thậm chí dài hơn.

Đối phương nghe xong lời của anh, trầm mặc hồi lâu, sau đó gật gật đầu: "Tôi sẽ khuyên anh ấy."

“Vất vả cho cô rồi." Ôn Kiến Sâm cười nói một câu.

Sau khi cô ấy rời khỏi văn phòng, Ôn Kiến Sâm đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn bầu trời mơ hồ có chút trắng xóa không biết đang suy nghĩ cái gì, người quay phim muốn hỏi gì đó, nhưng lại ngại không muốn quấy rầy anh.

Sáu giờ mười lăm sáng, Bùi Đông Nghi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhưng đây không phải là thời gian bình thường cô rời giường, cô thật sự là mệt mỏi, vì thế nhắm mắt lại trong chăn không nhúc nhích.

Lại ngủ mười phút, đồng hồ báo thức lại một lần nữa vang lên, rốt cục cô cũng không tình nguyện đứng lên, nhấc mí mắt lên nhìn thoáng qua đường, sau đó híp mắt đi rửa mặt.

Lần đầu tiên cô ghi hình chương trình, lúc này lại ngủ gật, căn bản không nhớ rõ lúc trước Đạo diễn Mạnh đã nói với bọn họ, buổi sáng sau khi thức dậy phải mở camera phòng ngủ ra.

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Vẫn là khi cô muốn ra ngoài gọi điện thoại cho người quay phim, nhân viên mới biết cô sắp đi làm.

Giờ đồng hồ này ngay cả bảy giờ cũng chưa tới, trời sáng, trắng nhạt, trong không khí còn có một tia mát mẻ, nhưng đặc biệt yên tĩnh, chỉ có biệt thự này của bọn họ mới có người ra vào.

Nhân viên dậy sớm đi ra tập thể dục buổi sáng, nhìn thấy một người bạn đồng hành khiêng máy quay từ biệt thự bọn họ ở vọt ra, chạy lên ghế sau của một chiếc BMW mini màu xanh lam, anh ta liền chậc chậc hai tiếng.

Nó thực sự thảm khốc, quá thảm khốc.

Mọi người còn có chút ghen tị cùng hai vị đồng nghiệp của Ôn Kiến Sâm và Bùi Đông Nghi, bởi vì hai người này cũng không phải khách mời bình thường, nếu cùng bọn họ có quan hệ tốt, chỉ cần đối phương nói một câu, nói không chừng có thể làm cho bọn họ thăng tiến.

Nhưng bây giờ ai còn hâm mộ hai người bọn họ, nhìn họ đi làm đầu tắt mặt tối đi.

Đạo diễn vẫn còn ngủ say, khách mời đã đi làm rồi!

Vịnh Ngọc Hà cách trường mầm non Thanh Nguyên rốt cuộc là có chút khoảng cách, Bùi Đông Nghi vội vàng chạy chậm, lúc đến trường là đúng bảy giờ rưỡi.

Cô vội vàng dừng xe đi vào trường mẫu giáo, chạy vào văn phòng, đặt túi xách xuống, giày cao gót thay thế bằng giày đế phẳng mềm, sau đó vội vã vào phòng học.

Đã có học sinh đến trường, nhìn thấy cô đến liền trước mắt sáng ngời, gọi cô liên tục rồi lại chạy tới ôm cô.

Hôm nay sẽ có chơi đại chiến súng nước, bọn trẻ đem súng nước đồ chơi của mình đưa cho Bùi Đông Nghi xem.

“Cô giáo ơi, súng của em là con cá mập.”

“Còn em là Nemo.”

"Em là khủng long, cô giáo ơi cái này có phải là Bá Vương Long hay không?"

"Nó không phải khủng long, là kỳ lân.”

Trẻ em đến trường càng ngày càng nhiều, một hai người đều phải đem súng nước đồ chơi do phụ huynh chuẩn bị đưa cho Bùi Đông Nghi xem, còn muốn cùng các bạn so xem súng nước của ai đẹp hơn.

Bùi Đông Nghi vì thế nhìn thấy đủ loại màu sắc súng nước có hình dạng tươi sáng đáng yêu, nhất thời cảm thấy đồ chơi của trẻ em bây giờ đẹp hơn, nhất thời lại cảm thấy sáng nay nhất định sẽ rất bận rộn.

Học sinh còn quá nhỏ, muốn chơi súng nước đại chiến, cũng không phải dễ quản.

Cuộc chiến súng nước là vào buổi chiều, trước khi bắt đầu, Bùi Đông Nghi và các đồng nghiệp cần phải chuẩn bị sẵn sàng.

Địa điểm tổ chức sự kiện lần này được chọn ở sân chơi nhựa rộng rãi ngoài trời, thừa dịp các em ăn sáng xong làm bữa sáng và thời gian tập thể dục ngoài trời buổi tối, Bùi Đông Nghi cùng các đồng nghiệp đem thùng nhựa lớn từ căng tin đổ đầy nước, sau đó để ánh mặt trời phơi nắng.

Bận rộn xong nhìn còn có chút thời gian, Bùi Đông Nghi vội vàng đi căng tin ăn điểm tâm. Cô nhanh chóng ăn hai cái bánh bao thịt, sau đó cầm một chai sữa tươi đứng cùng Quan Mân Mân xem bọn nhỏ chơi đùa.

Quan Mân Mân kỳ quái hỏi cô: "Sao bây giờ cậu mới ăn sáng?"

Cô thở dài: "Đừng nói nữa, bây giờ ở xa, nếu ở nhà mình, tôi còn có dì giúp việc làm điểm tâm, hiện tại trong quá trình ghi hình chương trình cái gì cũng phải tự mình làm, tôi căn bản không kịp làm.”

May mắn là trường mẫu giáo cũng cung cấp cho nhân viên hai bữa một ngày, cô không đến mức không có đồ ăn sáng.

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Quan Mân Mân an ủi cô: "Không có việc gì, ngày mai sẽ nghỉ hè, có thể ngủ nướng."

“Đúng vậy nhưng còn lớp học hè.” Bùi Đông Nghi cười tủm tỉm gật đầu đáp.

Quan Mân Mân khoát tay: "Làm một nghỉ ba, coi như ra ngoài chơi.”

Nói xong cô ấy nâng mặt than thở: "Thật ra đi làm cũng tốt, dẫn bọn trẻ so với dạy kèm cháu trai tôi làm bài tập về nhà dễ dàng hơn nhiều.”

“Cháu trai nhỏ của cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Bùi Đông Nghi tò mò.

"Năm nhất."

Bùi Đông Nghi nháy mắt mấy cái: "Bài tập năm nhất rất khó sao? Cậu không sao chứ?”

Trong ấn tượng của cô, năm nhất khó khăn không phải là bài tập về nhà, mà là những thứ ngoài bài tập bình thường, ví dụ như các lớp học bổ túc.

"Đề tài không tính là khó, khó là muốn dạy nó." Quan Mân Mân thở dài: "Hơn nữa cậu đừng nói, nó học toán, cái đó tôi thật sự sẽ không biết, ngoại trừ đại số, nó còn phải vẽ tranh lên lớp tiếng anh, học saxophone, còn phải chơi quần vợt, thật sự siêu bận rộn."

Cô ấy than vãn, nhìn ánh mắt bọn nhỏ có chút thương hại: "Bọn trẻ cũng có thể chơi với lớp trung học, chờ đến lớp lớn, bắt đầu học sẽ khó hơn.”

Bởi vì lo lắng đến vấn đề kết nối trẻ nhỏ, các giáo viên trường mầm non Thanh Nguyên, đều là khi bọn nhỏ mới vào lớp nhỏ phụ trách dẫn bọn họ đến lớp trung học, đến lớp lớn sẽ đổi giáo viên.

Bùi Đông Nghi nghe Quan Mân Mân nói, cũng gật gật đầu: "Không có biện pháp, hiện tại hoàn cảnh là như vậy, tất cả mọi người học, người không học liền lạc hậu, sẽ bị người khác cười.”

Trong ấn tượng của cô có một chuyện, mấy năm trước Chương gia cùng giới đột nhiên bị bạo ra chuyện thiên kim thật giả, nói là ôm nhầm nữ nhi, thiên kim thật là ở nông thôn theo cha mẹ nuôi trồng trọt lớn lên, thiên kim giả thì là Kiều tiểu thư ở Dung Thành làm lá ngọc cành vàng.

Vị thiên kim giả Bùi Đông Nghi kia cũng đã gặp qua vài lần, bộ dạng xinh đẹp lại thanh cao, học chuyên ngành nghệ thuật, nghe nói rất có tài hoa, là đệ tử của nghệ sĩ violin nổi tiếng, trước khi sự tình nổ ra, có tin đồn cô ấy muốn gả vào nhà lãnh đạo nào đó.

Nhưng sau chuyện này sẽ không có chuyện đó xảy ra, năm ngoái cô ấy gả đi nơi khác, đối phương cũng có danh tiếng, bất quá rốt cuộc không thể so với nhân duyên trước kia là được.

Bùi Đông Nghi cũng đã gặp qua vị thiên kim thật kia một lần, lúc cùng Hạng Vân đi dạo phố gặp ở trung tâm thương mại, nghe được bà Chương quở trách cô ấy là gà biến thành hạc, không chỉ ăn mặc quê mùa, ngay cả đàn dương cầm cũng không biết chơi, khắp nơi so ra kém em gái của cô ấy, thật sự là làm mất mặt trong nhà.

Giọng điệu của bà Chương vô cùng kém, lúc ấy Hạng Vân liền cảm thấy rất kỳ quái: "Đây là mẹ ruột sao? Sao lại có mẹ ruột đối với con gái ruột như vậy? Còn khinh thường người nông thôn, người nông thôn đắc tội với bà ấy sao?”

Các chị em khác sợ bị bà Chương nghe được, vội vàng kéo cô ấy ra, qua vài ngày, Bùi Đông Nghi liền nghe nói con gái ruột của Chương gia chạy đi, không nhận nhà bọn họ nữa.

"Tôi nói với anh trai tôi, đứa nhỏ chính là muốn có một tuổi thơ vui vẻ, học nhiều sở trường như vậy đều làm cho người học choáng váng, sau này lớn lên nhớ lại thời thơ ấu, tất cả đều là học cái này học cái kia, cũng quá thống khổ."

Thanh âm Quan Mân Mân vang lên bên tai, Bùi Đông Nghi phục hồi tinh thần lại.

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Nghe cô tiếp tục nói: "Anh tôi liền nói, bởi vì anh ấy khoe khoang, trước đây vẫn không có cơ hội, kết quả người ta sẽ không để ý đến, con trai thi cử thì từ dưới đếm ngược lên, đứa nhỏ cũng không tự tin, hiện tại lên lớp này, người ta sẽ thấy đứa nhỏ giỏi, thành tích tốt, cũng khiến anh ấy vui vẻ.”

Cô ấy nói xong cười ha hả một tiếng: "Xem ra tôi quả thật thích hợp hơn để dạy mẫu giáo.”

Bùi Đông Nghi: "..."

Bởi vì ở trường mẫu giáo ghi hình chương trình, Quan Mân Mân chú ý đến chương trình, đặc biệt hiểu được bình luận của cư dân mạng đối với Bùi Đông Nghi và chồng cô, trong rất nhiều tin tức, cô ấy bắt được tên Bùi thị và Ôn thị thường xuyên xuất hiện.

Sau đó đi Baidu tra một chút, trong sự khiếp sợ xác nhận, bình thường giống như cô bị trẻ em làm cho sứt đầu mẻ trán, đôi khi còn bị bố mẹ học sinh ý kiến này kia, thật sự là thiên kim tiểu thư trăm tỷ hào môn đi ra!

Ai có thể nghĩ đến đây, đại tiểu thư cư nhiên còn biết siêu thị mấy giờ tối bắt đầu giảm giá, ghét bỏ cửa hàng hoa quả bán đắt tiền, trước kia cảm thấy rất bình thường, tất cả mọi người đều như vậy, hiện tại cô ấy lại cảm thấy, chuyện này một chút cũng không bình thường.

Chẳng lẽ không phải nên không biết giá cả là bao nhiêu, mua đồ chỉ nhìn tâm tình không nhìn giá cả sao?

Vì thế cô ấy đối với Bùi Đông Nghi khiêm tốn quá mức có lòng hiếu kỳ thật lớn, hỏi: "Đông Nghi trước kia khi lớn như bọn họ, được học gì vậy?”

Bùi Đông Nghi bị hỏi đến sửng sốt, nghiêm túc suy nghĩ một chút, gãi gãi đầu: "Hình như giống cháu trai nhỏ của cậu. Hội họa, piano, violin, khiêu vũ, thư pháp, tất cả đều học một chút, chủ yếu là gia đình mời giáo viên để dạy đặc biệt, nếu tôi không thể học được, sau này giao tiếp với những người khác không có chủ đề trò chuyện, tất cả những điều này cần phải đặt nền móng từ khi còn nhỏ.”

Nói đến đây, cô lộ vẻ xấu hổ: "Nhưng không bao lâu vẽ tranh và thư pháp không học được gì, trình độ cực kỳ bình thường, may mắn là dạy trẻ mẫu giáo yêu cầu không cao. "

“Những thiên kim trên TV đều có thể chơi golf, cắm hoa và cưỡi ngựa, cậu có học không?” Quan Mân Mân tiếp tục tò mò.

Hội họa và nhạc cụ các loại, nhà bình thường chỉ cần bố mẹ bỏ được tiền, cắn răng cho con học, đứa nhỏ cũng có thể học rất nhiều loại, nhưng golf, cắm hoa, cưỡi ngựa những thứ đốt tiền, sẽ không có mấy đứa nhỏ nhà bình thường sẽ đi học.

Bùi Đông Nghi gật gật đầu: "Đều là đến trường trung học mới tiếp xúc, cùng các bác gái tôi đi câu lạc bộ học chút kỹ thuật, biết chơi như thế nào là được rồi, đây chính là đề tài nói chuyện phiếm."

Do dự một chút, cô tiếp tục nói: "Thật ra sau đó tôi phát hiện, có thể hay không cái này hình như cũng không có vấn đề gì, tôi còn không giao tiếp tốt với người lớn, ở cùng một chỗ với chị em thân thiết sẽ thoải mái hơn.”

Cô ngừng lại, Quan Mân Mân nhìn về phía cô, ánh mắt sáng lấp lánh: "MỌi người hay nói về cái gì vậy.”

Ánh mắt Bùi Đông Nghi chợt lóe, vẻ mặt có chút ngại ngùng: "Đều là nói linh tinh, như ăn gì, căn bản cũng sẽ không đi chơi golf gì đó, vung gậy vài cái sẽ không chơi nữa.”
Chương kế tiếp