Đông Nghi

Chương 2
Cô giáo Bùi.

Ôn Kiến Sâm nhìn chằm chằm cái tên trên cửa sổ trò chuyện vài giây.

Đây là ghi chú của anh dành cho người vợ mới cưới Bùi Đông Nghi mới kết hôn được hơn 2 tháng.

Anh chậm rãi trả lời một chữ “Được.”, tiếp theo lại cùng Lôi Minh tiếp tục chơi “Cậu vẽ tôi đoán.”, nội dung bài giảng tai trái vào tai phải ra, sau khi quẹt thẻ tín chỉ, liền tạm biệt với Lôi Minh ở cửa phòng báo cáo học thuật.

Đi ra từ phòng báo cáo học thuật, phải qua một hành lang nối dài, từ cửa bên đến sảnh cấp cứu, đi qua khu vực y tá đứng trực rồi mới trở lại văn phòng.

Bài giảng kéo dài, Ôn Kiến Sâm trở lại khoa cấp cứu đã là năm giờ chiều, người hộ lý đứng tuổi mặc trang phục công nhân màu xanh hải quân đang bỏ kết quả kiểm tra trong ngày vào ngăn kéo xe hồ sơ bệnh án.

Ôn Kiến Sâm thấy thế liền dừng bước, chờ dì đi rồi, anh lấy tờ giấy ra một lần nữa, dựa vào khu vực của y tá làm việc, tìm từng kết quả xét nghiệm của từng bệnh nhân mà anh phụ trách một.

Y tá đang nói chuyện phiếm: "Yang Li của ICU sắp kết hôn, bạn biết không?"

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

“Thật sao, khi nào vậy chứ? Mà làm sao cô biết?”

“Buổi trưa tôi nhìn thấy cô ấy đăng lên nhóm bạn, nói váy cưới không dễ đặt, lại không có thích hợp, nếu không thì giá cả quá đắt, nếu không thì kiểu dáng quá già, còn nói nhiếp ảnh gia của studio kỹ thuật tệ hại, muốn đổi một nhiếp ảnh gia tốt hơn, nhưng vẫn chưa biết tìm ở đâu.”

"Kết hôn chính là rất phiền phức rồi, năm trước chị tôi kết hôn, buổi trưa mở tiệc, nói trước với tôi phải dậy sớm một chút, tôi cho rằng năm giờ rời giường là đủ rồi, kết quả thì sao, nửa đêm hai giờ đã phải thức dậy chuẩn bị!"

"Quá giày vò, à..." Y tá đang nói chuyện đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Kiến Sâm đang lật hóa đơn: "Bác sĩ Ôn, tháng trước không phải vừa mới kết hôn sao? Có gì để chia sẻ không?”

Ôn Kiến Sâm kết hôn rất đột ngột, mọi người đều không nghe nói anh yêu đương, liền đột nhiên nghe chủ nhiệm Hồng nói anh xin nghỉ đi đăng ký kết hôn.

Sau khi biến mất một buổi sáng, lúc về liền đem cả một thùng kẹo mừng phân phát khắp nơi, mọi người hỏi khi nào gửi thiệp mời, thì anh lại bảo không có, mọi người không cần gửi lễ làm gì.

Mọi người cho rằng anh không tổ chức hôn lễ, nhưng anh lại phủ nhận, chỉ nói hôn lễ đơn giản quy mô nhỏ, chỉ có họ hàng hai bên thân thiết tham dự, chứ không mời nhiều.

Trong một đêm, anh từ một người đàn ông độc thân vàng trong khoa cấp cứu, liền thay đổi đột ngột, thành hoa đã có chủ, mọi người cũng chẳng biết chút thông tin gì về vợ của anh, chỉ biết là một giáo viên mầm non, họ đến với nhau là do hai gia đình tác hợp.

Vì thế cũng có người suy đoán cuộc hôn nhân này có phải là có nội tình bất đắc dĩ hay không, ví dụ như người già trong nhà bệnh nặng, hy vọng nhìn thấy cháu kết hôn các kiểu.

Ôn Kiến Sâm dở khóc dở cười với chuyện này, nhiều lần giải thích rằng không có chuyện đó, anh kết hôn là thuận theo tự nhiên, mà trước kia cũng không nói là sẽ không kết hôn.

Còn cho mọi người xem ảnh cưới, cô dâu quả thật là khuôn mặt xinh đẹp, đường nét nhu mì, dịu dàng, e ấp, khi hai người chung một khung hình thì quả thật là tương xứng, trai tài gái sắc, vả lại họ cũng nghe nói gia thế của hai bên cũng tương xứng với nhau, vì vậy mọi người cũng không đồn đoán lung tung nữa, liền xoay chiều đổi giọng nói hai người môn đăng hộ đối, bách niên giai lão.

Lúc này nghe đồng nghiệp tìm kiếm lời khuyên từ mình, Ôn Kiến Sâm sửng sốt một chút: "Hai người hỏi váy cưới hay là hỏi nhiếp ảnh gia?"

“Cả hai á.” Đối phương đáp: "Váy cưới của vợ bác sĩ Ôn mua ở đâu, ảnh cưới chụp ở hiệu nào vậy?”

Một đồng nghiệp khác nghe xong liên tục gật đầu: "Đúng vậy, thật sự khi nhìn kĩ, chất lượng ảnh cưới thật sự rất tốt đó, tôi đã sớm muốn hỏi, anh có thể cho chúng tôi biết, chờ sang năm khi tôi kết hôn cũng sẽ tới đó chụp ảnh cưới của mình, được chứ?”

Ôn Kiến Sâm nhịn không được khóe miệng giật giật: "Cái này…"

Anh nên nói thế nào cho hai đồng nghiệp biết, chiếc váy cưới của Bùi Đông Nghi là nhiếp ảnh gia nổi tiếng đã từng đoạt giải nhiếp ảnh xuất sắc nhất tại các liên hoan phim trong nước và quốc tế, chị dâu Thịnh Minh Lăng tìm bạn học làm nhà thiết kế của một thương hiệu thời trang cao cấp ở Pháp.

Điều đó sao có thể nói ra được, mà nói cũng chưa chắc họ sẽ tin. Chẳng may, họ lại nghĩ anh khoe khoang thì sao?

Vì vậy, anh liền tìm bừa một cái cớ: "Váy cưới của vợ tôi…đều là nhờ bạn bè tùy chỉnh, số tiền bỏ ra cũng tương đối cao, hơn nữa thời gian chuẩn bị đặt may lễ phục cùng khá lâu, còn nhiếp ảnh gia có quen biết với vợ tôi, công việc cũng khá bận, chẳng rõ đi đâu về đâu, việc chụp ảnh cưới giúp chúng tôi hoàn toàn là niệm tình người quen nên mới giúp đỡ, không hề lấy tiền.”

Ngụ ý là đều là người trong nhà giúp đỡ.

Đồng nghiệp năm sau sắp kết hôn nhất thời lộ ra biểu tình có chút mất mát: "Ồ... Như vậy, thật đáng tiếc. Trong đời chỉ được làm cô dâu có một lần, nên được chuẩn bị kĩ lưỡng như vậy quả thật là mong muốn của rất nhiều cô gái mà, dù sao ai mà chẳng mong mình được lỗng lẫy và tỏa sáng nhất ngày trọng đại này cơ chứ.”

Rốt cuộc đã làm việc cùng nhau mấy năm, mọi người vẫn có chút đồng tình, Ôn Kiến Sâm trong lòng không đành lòng, nói: "Như vậy đi, cuối tuần tôi hỏi chị dâu tôi một chút, cô ấy kinh doanh quần áo, nói không chừng biết chị ấy biết chỗ nào có kỹ thuật không tệ.”

Cô đồng nghiệp nghe vậy, liền sáng mắt lên, vui mừng: “Cảm ơn bác sĩ Ôn nhiều lắm!”

“Không có gì, cô không cần cảm ơn đâu.” Ôn Kiến Sâm cười đáp một câu, quay đầu đặt các phiếu xét nghiệm vào ngăn kéo xe hồ sơ bệnh án, cầm một vài kết quả trở về phòng làm việc.

Vừa mới bước vào cửa, y sĩ nội trú tuyến đầu Diệp Viễn của anh đã nói: “Bác sĩ Ôn, bệnh nhân buổi trưa anh khám, đã có kết quả chụp CT đầu ra, kết luận là xuất huyết não, cần kiểm tra ngay.”

Ôn Kiến Sâm thở dài một hơi: "May mắn bác sĩ Lý cảnh giác, không đơn giản xử lý vết thương cho ông ấy rồi cho xuất viện.”

Bằng không chính là bỏ sót chẩn đoán, trở về bệnh nhân xảy ra chuyện gì, nói không chừng đến người cũng không còn.

Anh đưa phiếu xét nghiệm sau khi đọc xong cho học trò, bảo anh ta đọc qua bệnh án một chút, sau đó nghe y tá nói có bệnh nhân mới, lại vội vàng ra ngoài xem.

Bận rộn xong là tám giờ tối, vừa ăn cơm tối vừa xem điện thoại di động, mới phát hiện Bùi Đông Nghi trả lời tin nhắn của anh.

Cô giáo Bùi: "Tôi tan tầm trực tiếp đến trang viên Ôn Lạc, hay là đợi anh rồi chúng ta đi cùng nhau?”

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Căn hộ ở Tianjie Mansion là một trong những sính lễ của Ôn gia, tầng trệt lớn ở bờ đông, ngay cạnh dòng sông Dung, diện tích hơn sáu trăm mét vuông, sau khi cưới hai người đã chuyển đến đây sống.

Tầm nhìn tầng mười tám rất đẹp, đứng trên sân thượng lớn có thể nhìn thấy dưới chân chính là dòng sông Dung hiền hòa trôi, mang lại cảm giác dễ chịu thư thái. Tháp truyền hình ở phía đối diện, bên cạnh lại là trung tâm thành phố, giá nhà đất ở đây cứ phải gọi là tấc đấc tấc vàng, cùng với các văn phòng lớn nhỏ, trung tâm thương mại xa xỉ, trường học, bệnh viện,...các tiện ích gần như đủ cả.

Nhưng thực chất, hai người chẳng ai ở lại căn nhà này quá vài ngày, phần lớn cả anh và cô đều sống trong căn hộ gần chỗ làm của riêng mình, để việc đi làm thuận tiện hơn.

Bùi Đông Nghi cần phải đến trường trước 7:30 sáng, cô cần chuẩn bị để đón tiếp bọn trẻ và phụ huynh! Ôn Kiến Sâm cũng chẳng khá hơn là bao, khi anh cũng phải đến bệnh viện trước 8 giờ sáng.

Kỳ thật vị trí của căn hộ này rất tuyệt, đi đến nơi làm việc của hai người đều rất thuận tiện, xung quanh thì nhiều tiện ích, nhưng cả anh và cô đều lấy lý do xa nơi làm việc mà lựa chọn sống ở nơi riêng biệt, không ai làm phiền ai, hơn nữa đều không hẹn mà cùng giấu diếm mọi người trong nhà về việc họ không sống cùng nhau.

Từ khi kết hôn, tuy là sống cùng một thành phố vậy mà họ chỉ có thể gặp nhau vào cuối tuần một chốc một lát, rồi lại ai làm việc nấy, cả hai đều không làm phiền nhau.

Đúng như tên gọi của tòa nhà này, rất thích hợp để cuối tuần gia đình đoàn tụ, nhưng hầu hết vào cuối tuần địa điểm gặp nhau của họ sẽ lại là Trang viên Ôn Lạc của Ôn gia, không thì cũng là Thúy Hồ Duyệt Phủ của Bùi gia.

Ôn Kiến Sâm nhìn tin nhắn của Bùi Đông Nghi suy nghĩ một chút, trả lời: "Tan tầm cô cứ qua trực tiếp qua trước đi, tôi sẽ đi qua sau.”

Bùi Đông Nghi lúc này đang làm thủ công, nghe thấy âm báo tin nhắn, rất nhanh liền trả lời lại anh: “Ok.”

Nhân tiện, cô quan tâm nên liền nhắn thêm một tin hỏi thăm: “Anh đã ăn chưa?”

Bác sĩ Ôn: “Đang ăn, vừa mới xong việc.”

Cô giáo Bùi: “Thật vất vả!”, sau đó cô còn gửi kèm chiếc sticker đồng cảm

Bác sĩ Ôn: “Cũng quen rồi.”

Ôn Kiến Sâm trả lời xong, suy nghĩ một chút, cũng nhắn hỏi cô một câu: “Đang làm gì vậy?”

Ngay cả việc nhắn tin, thì anh và cô cũng chỉ hỏi thăm nhau một cách đơn điệu như một phép lịch sự, thì việc phát triển mối quan hệ vợ chồng này quả thực cũng khó có khả năng.

Cô liếc nhìn lọ keo dán trong tay, tay còn lại liền dùng vài ngón, gõ gõ bàn phím để trả lời tin nhắn của anh: “Tôi đang làm một cái giá đỡ cho A Hoài.”

A Hoài là con trai duy nhất của anh trai Kiến Sâm - Ôn Kiến Thiện, năm nay đã sáu tuổi, sắp được đi học lớp 1 rồi, tên thật của cậu bé là Ôn Chung Phi, cậu nhóc này đòi cô làm cho một chiếc giá đỡ, cô liền đáp ứng yêu cầu này, chiếc giá đỡ handmade này chính là món quà mà cô dành tặng cho cậu nhóc, như một món quà nhỏ mừng cậu tốt nghiệp mẫu giáo.

Ôn Kiến Sâm biết chuyện này, nhất thời không nhịn được mà bật cười bất lực: "Không cần làm quá cầu kỳ đâu, trẻ con thực sự rất mau chán đấy.”

Cảm giác tươi mới, đẹp đẽ chỉ là nhất thời, nói không chừng sau khi nhận được ngày hôm sau sẽ quên mất, mà bỏ xó.

“Nói không chừng A Hoài đã quên rồi, cô không làm cũng không sao.”

Nhưng cô lại không cho rằng như vậy: “Người lớn nên nói lời giữ lời, chẳng phải sao, thế giới của bọn trẻ chỉ có sự thành thật mà thôi, bọn trẻ không biết nói lời khách sáo, mà khi người lớn đã hứa, thì chắc chắn chúng sẽ đợi cho đến khi lời hứa ấy được thực hiện, đấy mới chính là thế giới của bọn trẻ.”

Nhắn xong câu đó, cô liền gửi thêm một chiếc sticker tỏ vẻ tức giận.

Quả nhiên là giáo viên, nói đến giáo dục đứa nhỏ rất nghiêm túc và mẫu mực, anh bật cười, tiêu sái nhận mình đã sai, sau đó hai người có tán gẫu với nhau vài câu, ăn xong cơm thì anh lại bắt tay vào công việc, nên cuộc trò chuyện cũng theo đó mà kết thúc theo.

Hai giờ sáng, Ôn Kiến Sâm cũng tranh thủ nghỉ một chút, hai tiếng sau anh hết ca trực, liền đi đổi ca với Diệp Viễn, bảo anh ấy không có bệnh nhân nào thì cũng tranh thủ chợp mắt một chút.

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Diệp Viễn trao đổi với anh một chút về tình hình bệnh nhân: “Vừa rồi có một bệnh nhân nam bốn mươi tuổi, mắc bệnh tiểu đường, buồn nôn một tuần, đau bụng, chỉ số viêm nhiễm có hơi cao, tôi đã cho chụp CT phần ổ bụng, ngoài ra còn cho kiểm tra lượng máu, anh giúp tôi xem qua tình hình của bệnh nhân này nhé.”

Anh gật đầu, hỏi thêm một chút về tình hình bệnh nhân: "Bệnh nhân bị tiểu đường bao lâu rồi, bình thường kiểm soát bệnh như thế nào?”

"Bệnh tiểu đường được phát hiện một năm trước, kiểm soát lượng đường trong máu kém, sử dụng thuốc bất thường."

Anh ừ một tiếng, rồi đi kiểm tra tình hình của các bệnh nhân, đi kiểm tra một vòng xong cũng đã là 3 giờ sáng, thấy tình hình đều ổn, liền nhớ tới bệnh nhân mà Diệp Viễn nói.

Anh làm mới hệ thống, nhìn thấy kết quả CT bụng của bệnh nhân, bản báo cáo xung quanh tá tràng có vấn đề nghi là khối u, xung quanh tuyến tụy cũng có dịch ra, viêm tụy và chiếm chỗ phía sau đều đánh dấu chấm hỏi, tỏ vẻ là nghi ngờ, chờ chẩn đoán thêm.

Anh nhận thấy có điều bất thường, vội vàng gọi điện thoại cho bệnh nhân bảo anh ấy trở về, lại mở một tờ đơn, bảo anh ta đi lấy máu.

Danh sách bệnh nhân được tiếp nhận, nhưng cũng không đi lấy máu, y tá đã được Kiến Sâm thông báo trước, thấy anh ta không chịu lấy máu, liền đi nói với anh: "Bác sĩ Ôn, bệnh nhân của anh từ chối lấy máu.”

Anh nhíu mày một chút, hỏi rõ bệnh nhân đi đâu, đứng dậy gọi bệnh nhân tới, kết quả bệnh nhân lập tức gào thét với anh: "Không phải đã kiểm tra máu sao? Tại sao kiểm tra lại, mấy người có làm quá lên không vậy?”

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Ôn Kiến Sâm nói nhất định phải kiểm tra, đối phương vẫn khăng khăng như trước, không chịu lấy máu, còn liên tục la lối kêu anh cho bệnh nhân kiểm tra lung tung, định bắt anh ta kiểm tra đến hết máu hay sao.

Lúc này lại có bệnh nhân đến, Ôn Kiến Sâm không có thời gian cùng anh đôi co, trực tiếp ngắt lời anh ta nói: "Anh có thể không kiểm tra, anh cũng không cần ở đây đôi co với tôi, nhưng kết quả chụp CT của anh thực sự có vấn đề, nếu muốn anh có thể xem qua kết quả, rồi hẵng quyết định có cho lấy máu hay không vẫn chưa muộn.”

Đối phương căn bản không muốn nghe, định đem lời tục tĩu chửi rủa, anh lập tức nói tiếp: "Có khối u nghĩa là gì anh có biết không? Có thể anh bị viêm tụy hoặc nặng hơn là ung thư tuyến tụy. Bây giờ, anh có chịu đi xét nghiệm máu hay không là chuyện của anh, sau này có như thế nào, cũng xin đừng hối hận, vì đây là quyết định của anh, chúng tôi không thể can thiệp được.” Nói xong anh liền trực tiếp xoay người rời đi.

Bệnh nhân sững sờ tại chỗ vài giây, xoay người hùng hùng hổ hổ đi lấy máu, y tá sau đó nói với anh, bệnh nhân nói muốn khiếu nại anh.

Ôn Kiến Sâm cười nhạt: "Tùy anh ta vậy.”

Nhưng mãi cho đến sáng ngày hôm sau, bệnh nhân này cũng không đến tìm anh nữa, trước khi giao ca anh nhìn xét nghiệm máu cuối cùng của bệnh nhân này, kết quả viêm tụy.

Anh báo cáo với Lâm Trạch, Lâm Trạch nói: "Bảo y tá thông báo cho anh ta đến kiểm tra lại đi, có tới hay không thì tùy anh ta.”

Lời tốt cũng khó mà thuyết phục.

Bận rộn đến trưa, Ôn Kiến Sâm rốt cục cũng xử lý xong công việc, trực tiếp lái xe về Trang viên Ôn Lạc.

Trang viên Ôn Lạc, cái tên xuất phát từ "Dịch Càn Đục Độ": “Vương giả có thịnh đức chi ứng thì Lạc Thủy tiên ôn, cố hiệu Ôn Lạc.”

Nằm ở chân núi Bắc Lộc ở phía bắc Dung Thành, bên cạnh thôn Ôn gia, nơi này là nơi phát triển của Ôn gia, tổng diện tích bốn ngàn sáu trăm mét vuông, biệt thự trong trang viên tổng cộng có ba tòa, tòa nhà chính ở giữa, cùng với bên trái phải mỗi bên đều có một tòa nhà riêng, toàn bộ đều là phong cách kiến trúc châu Âu, cột La Mã tráng kiện đến mức phải có hai ba nam tử trưởng thành mới có thể ôm lại.

Ôn Kiến Sâm đi gặp ông nội, bà nội, hỏi thăm xem sức khỏe của hai người một chút, sau đó đi về phía tây biệt thự, anh cũng bố ở lại tại căn biệt thự này, phía đông là gia đình của anh cả.

Ánh mặt trời dần dần bị bóng tối nuốt chửng, nhường lại sự rực rỡ cho ánh đèn hoa lệ vừa được bật lên, xe của Bùi Đông Nghi rốt cục chạy vào cửa chính của Trang viên Ôn Lạc.

Cô xách cái hộp đi vào cửa chính, thấy người chồng mới cưới của mình đang ôm Đức Mục ba tháng tuổi, chơi đùa cùng nó, ánh sáng của đèn chùm thủy tinh hắt xuống, tản ra trên gương mặt mang theo ý cười dịu dàng của anh, khiến cho khuôn mặt anh càng thêm phần ôn nhu dưới sự điêu khắc của ánh đèn vàng.

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Nghe thấy tiếng người giúp việc chào hỏi cô, anh ngẩng đầu, cười gật đầu với cô, thanh âm dịu dàng nhẹ nhàng: "Về rồi sao? Vừa hay có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Bùi Đông Nghi bỗng nhiên có chút tò mò, một người như vậy, vì sao trước kia cô chưa từng nghe qua mấy lời đồn về anh?
Chương kế tiếp