Đông Nghi

Chương 20
Bùi Đông Nghi ngạc nhiên, nhất là giọng điệu của anh khi nói câu này.

Nghe có vẻ anh hơi không vui, giống như...

Bùi Đông Nghi nhớ tới trước kia trong lớp cô mới chuyển trường một đứa nhỏ, bởi vì thay đổi hoàn cảnh mới, đứa nhỏ có chút không thích ứng, vừa nhút nhát lại thích khóc, cô liền chú ý đến đứa nhỏ kia vài phần, kết quả không được mấy ngày, một đứa nhỏ khác chạy tới tìm cô, mất hứng nói: "Cô Bùi không thích chúng em, chỉ thích bạn xxx.”

Trời đất, mỗi một thằng nhóc trong lớp cô đều rất thích được không?!

Nhưng đứa trẻ không phải là giun kim trong bụng cô, tất nhiên không biết cô nghĩ gì trong trái tim cô, chỉ dựa vào hành động của cô để phán đoán, có thể thấy đấy, nếu như chúng ta tốt với người này, luôn luôn chăm sóc người đó, có phải vì thích hay không?

Vì vậy, những đứa trẻ khác tự nhiên sẽ ghen tuông.

Trong thực tế, những ưu và khuyết điểm của cách tiếp cận này là rất rõ ràng, lợi ích là để cho phép trẻ em thích nghi với môi trường mẫu giáo càng sớm càng tốt, nhược điểm là dễ dàng để cho trẻ em quá phụ thuộc vào một giáo viên nhất định, thậm chí coi giáo viên là "mẹ", và có thể làm cho trẻ em khác ghen tuông, và sau đó bị gạt ra ngoài lề.

Vì vậy, cô ngay lập tức thay đổi thái độ của mình đối với những đứa trẻ, bây giờ ... Cô cảm thấy Ôn Kiến Sâm lúc này rất có ý tứ cáo trạng người bạn nhỏ mà cô thiên vị, vì thế cô lập tức bắt đầu tự kiểm điểm lại mình.

Kết quả là, trong nhiều tháng, cô đã không gửi cho anh một món quà, thực sự không nên.

Suy nghĩ một chút, cô hỏi: "Vậy... Tôi cũng làm cho anh một cái à?"

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

“Nhưng anh có thể sử dụng nó không? Nó sẽ làm tổn hại đến hình ảnh của anh? Số lần anh lấy điện thoại di động ra mỗi ngày để cho người khác nhìn thấy là rất nhiều?” Ôn Kiến Sâm vốn định đáp ứng, kết quả vừa nghe câu nói sau kia của cô, lập tức buông tha: "Quên đi, tôi nói đùa với cô thôi.” Bùi Đông Nghi mím môi cười cười, nhỏ giọng nói: "Tôi tìm cho anh một món quà thích hợp khác được chứ?"

“Không cần đặc biệt tìm." Ôn Kiến Sâm bật cười, sau khi anh phản ứng lại, cũng cảm thấy hành động vừa rồi của anh rất ấu trĩ.

Bùi Đông Nghi lại cười cười, lắc đầu không nói lời nào.

Lúc này cửa phòng bị gõ, mở cửa ra nhìn, là Ninh Đào tới gọi Ôn Kiến Sâm đi uống rượu: "Tán gẫu, liên lạc liên lạc nói chuyện tình cảm.”

Anh muốn nói mình không muốn uống rượu, nhưng lời nói đến bên miệng lại đổi lại, anh quay đầu lại cùng Bùi Đông Nghi dặn dò một câu, đi theo Ninh Đào liền đi ra ngoài.

Đến tiểu hoa viên phía sau vừa nhìn, phát hiện Trương Hủ Ninh và Tiêu Hoa đều ở đây, trên bàn trước mặt hai người đặt mấy chai bia, Ôn Kiến Sâm vừa ngồi xuống, Tiêu Hoa liền đưa tới một chai.

"Cảm ơn anh." Anh nhận lấy rồi nói một lời cảm ơn.

Bia kéo vòng một cái, uống một ngụm liền nuốt xuống, nghe bọn họ tìm một đề tài tán gẫu.

Kỳ thật bốn người ngồi đây, có thể chia làm hai phái, Tiêu Hoa và Trương Hủ Ninh là bạn đồng hành, bọn họ gặp qua vài lần trong một số sự kiện, xem như quen mặt. Ninh Đào và Ôn Kiến Sâm bởi vì Ôn Kiến Thiện, thì xem như là một phái khác.

Cuộc trò chuyện vừa mới bắt đầu, hai bên đều chưa quen thuộc, trò chuyện thiên lai chỉ có thể là trò chuyện một chút vấn đề rất an toàn.

Ví dụ như Trương Hủ Ninh sẽ hỏi Ôn Kiến Sâm: "Bác sĩ Ôn, nghe Bùi lão sư nói ngày mai cô ấy phải trực, ngày mốt mới có thể trở về, các anh làm bác sĩ trực ca đều là cả ngày sao?” Ôn Kiến Sâm lắc đầu: "Tùy khoa, có khoa an bài là một ngày làm ca trắng một ngày đêm, có khoa trực tiếp lên hai mươi bốn giờ, vừa vặn một ngày."

Tiêu Hoa cũng tò mò: "Làm thế nào anh có thể chọn khoa cấp cứu? Tôi nghe nói khoa cấp cứu đặc biệt rất bận rộn, căng thẳng, cơ hội gặp rắc rối cũng tương đối lớn." Cảm thấy hứng thú mà hỏi. Ôn Kiến Sâm cười cười: "Thật ra cấp cứu cũng rất thú vị, hơn nữa bốn ngày trực một lần, bình thường đi, rất nhiều khoa đều là tần suất này.”

Ninh Đào thì tò mò trong giới bọn họ có bát quái gì không, Ôn Kiến Sâm dùng sức suy nghĩ một chút: "Một người trong bệnh viện chúng tôi đang học tiến sĩ bởi vì nghi ngờ lừa đảo mà bị bắt vào cục, có tính là bát quái hay không?”

Đây là chuyện của hai năm trước, hơn nữa người kia còn là loại trường hợp lừa đảo viễn thông rất cổ điển, bán thông tin ngân hàng/ngân hàng/thẻ, đem mấy cái thẻ ngân hàng mình không dùng bán cho người khác, kết quả băng nhóm lừa đảo dùng thẻ của người đó tiến hành rửa tiền.

Ninh Đào cảm thấy chuyện này không có ý nghĩa: "Không phải nói giới học thuật của các anh có rất nhiều tin đồn sao?” Ôn Kiến Sâm không nói gì: "... Tôi cũng không phải người trong giới học thuật a, nên đâu biết những thứ này, tôi có thể biết, các người hẳn là cũng đã từng thấy qua trên mạng đi, ví dụ như Đát Kỷ trong giới học thuật? Ví dụ như trộm luận văn tốt nghiệp của sinh viên, hoặc sao chép, còn có chuyện lợi dụng chức vụ để làm việc bất chính với nữ sinh?”

Dù sao tới tới lui lui cũng chỉ là những chuyện này, chẳng qua tên của đương sự cùng chi tiết cụ thể bất đồng mà thôi, nhưng cụ thể là không khác biệt lắm, hơn nữa tính chất ác liệt như nhau.

Anh nói xong, nhìn cái này, lại nhìn cái kia: "Tôi cảm thấy giới giải trí và giới tài chính, mới là ruộng dưa đúng không? Lúc thì chuyện ngoại tình này, lúc thì ly hôn, hoặc là cướp con dâu đại chiến, đều rất... Thật thú vị."

Ba người đồng thời: "..."

Chờ anh chưa nói xong mọi người lại cười, cười xong Tiêu Hoa mới nói: "Kỳ thật tôi còn tốt, ra mắt không bao lâu đã có thành tích, công ty tương đối nhìn trúng, Lăng Vi lại đủ bản lĩnh, cho nên... Nói như thế nào đây, chờ anh đỏ lên, chung quanh tất cả đều là thiện ý, thật đúng là chưa từng thấy qua chuyện gì đó.”

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Thật ra anh cũng đã gặp qua, giống như lúc tham dự chương trình, anh một mình ở phòng nghỉ, có người sẽ tới tìm anh "thỉnh giáo" vấn đề, hoặc là có bà chủ ra giá muốn cùng anh "ăn cơm", ông chủ nam cũng có, thậm chí có người đề nghị bao dưỡng anh.

Hoặc là bát quái giữa nữ nghệ sĩ khác và Kim chủ, có người tận mắt nhìn thấy, có người nghe được những lời không nên nghe, bất quá trước ống kính, anh sẽ không nói.

Có một số chuyện Ôn Kiến Sâm có thể nói, bởi vì anh không cần sợ bị trả thù, nhưng ba người bọn họ lại không thể, bởi vì có thể khiến cho họ vấp ngã quá nhiều.

Trương Hủ Ninh cũng cười cười, phụ họa nói: "Đúng vậy, cho nên mới nhiều người như vậy muốn nổi tiếng, lúc tôi chạy long bao ở điện ảnh, cũng bị hô tới uống lui, may mà cha mẹ tôi cho tôi mặt đẹp, loại ngày này không qua mấy ngày.”

Ôn Kiến Sâm rất tò mò: "Trương lão sư nghĩ như thế nào mà trở thành diễn viên, là người của học viện điện ảnh và truyền hình sao?"

“Tôi từ khi còn nhỏ đã rất thích nghề này, tôi có ham muốn biểu diễn rất mạnh mẽ, từ mẫu giáo đã bắt đầu lên sân khấu biểu diễn." Trương Hủ Ninh nói: "Bất quá không thi đậu học viện điện ảnh và truyền hình, ba mẹ tôi cũng không cho tôi thi, tôi học tài chính.” Ôn Kiến Sâm nga một tiếng, nhìn về phía Ninh Đào: "Vậy ngược lại anh cũng chuyên nghiệp với anh Ninh đây.” Ninh Đào cười ha hả: "Thầy Tiêu là người thuộc chuyên ngành văn học.” Nói xong anh ta cùng Tiêu Hoa chạm vào chai bia một chút.

Ba người có thể trò chuyện cũng chỉ có những thứ này, công việc, sở thích, tán gẫu đến cuối cùng phát hiện bọn họ hình như chỉ có sở thích chơi lông vũ là trùng hợp, những thứ khác... Ôn Kiến Sâm lắc đầu, quả nhiên mỗi người đều không giống nhau.

Tán gẫu gần hai giờ, thời gian đã muộn, mỗi người tản ra về phòng, lúc Ôn Kiến Sâm đẩy cửa vào, Bùi Đông Nghi đang sấy tóc.

Cô vừa sấy tóc, vừa nghiêng đầu nhìn về phía anh: "Hai người trò chuyện xong chưa?” Ôn Kiến Sâm gật gật đầu, đi vào phòng tắm rửa mặt, rất nhanh lại đi ra, quần áo ở nhà đổi thành đồ ngủ, một bên anh hỏi Bùi Đông Nghi ngày mai làm cái gì, một bên đưa tay tắt máy quay.

Đạo diễn Mạnh: "..." Lại là anh tắt máy sớm nhất!

Thấy anh tắt máy quay, Bùi Đông Nghi thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí nói chuyện đều trở nên nhẹ nhàng không ít: "Đi mua sắm a.” Ôn Kiến Sâm a một tiếng, bỗng nhiên nói: "Cô muốn đi cưỡi ngựa sao?”

Bùi Đông Nghi sửng sốt, cưỡi ngựa?

Cho rằng cô không hiểu ý anh, Ôn Kiến Sâm giải thích: "Ba tôi có một trường đua ngựa ở Chính Dương, cô có biết không? Con ngựa của tôi được nuôi ở đó, và nếu cô muốn đi, cô có thể đi qua bất cứ lúc nào.”

Ôn Trí Lễ cả đời chưa kết hôn, vừa không tranh giành gia sản với cháu trai anh trai, lại không gần nữ sắc, càng không thích hút thuốc uống rượu đánh bạc, là người vô cùng ôn hòa phật hệ, nhưng điều này không có nghĩa là ông ấy không có dục vọng cùng sở thích.

Ông ấy có một niềm đam mê lớn với cưỡi ngựa và ngựa, sở thích này được cho là có ở tuổi thiếu niên, vì vậy ông ấy thậm chí đã đi đến Anh để may trang phục cưỡi ngựa rất tinh tế.

Nhưng dần dần, đi đến trường đua ngựa của người khác, thậm chí trực tiếp bay ra nước ngoài để chạy ngựa, xem cuộc đua ngựa, đã không thể đáp ứng ông ấy, bởi vì rất nhiều con ngựa quá đẹp, ông ấy rất thích, vì vậy ông ấy nảy sinh ý tưởng mở một trang trại ngựa của riêng mình để.

Đời này ông ấy cũng chỉ có sở thích tiêu tiền, trong nhà cũng không có ai ngăn cản ông ấy, thậm chí còn giúp ông ấy tìm một chỗ làm trường đua ngựa, ngay bên cạnh khu Chính Dương, một hơi lấy gần hai trăm mẫu đất, xây dựng hơn một trăm gian chuồng ngựa, từ châu Âu nhập về mấy chục con ngựa, mở một câu lạc bộ cưỡi ngựa.

Có một đoạn thời gian Ôn Trí Lễ hận không thể mỗi ngày ăn ở nơi đó, sau đó vẫn là mẹ của anh lên tiếng, ông ấy mới lưu luyến trở về.

Ôn Kiến Sâm bảy tám tuổi đã bắt đầu học cưỡi ngựa với ông ấy, cưỡi loại ngựa nhỏ chuyên chuẩn bị cho trẻ nhỏ, từ vụng về đến khéo léo, từ nhỏ chỉ có thể chạy đến có thể biểu diễn, anh thậm chí còn học được chơi polo với một người bạn của Ôn Trí Lễ, đó là môn thể thao anh thích nhất khi còn nhỏ, sau đó mới chậm rãi không chơi nữa.

Lời giải thích của anh làm cho Bùi Đông Nghi phục hồi tinh thần lại, mặt lộ ra mừng rỡ: "Được, lần sau chờ anh có thời gian nghỉ ngơi, mọi người cùng đi? Tôi đều quên mất, anh tôi đã nói với tôi, anh cưỡi ngựa rất lợi hại.” Ôn Kiến Sâm cười cười: "Đúng vậy, anh nào nói, anh trai cô hay anh trai tôi?"

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

“Anh trai tôi nha." Bùi Đông Nghi cũng không gạt anh, cười hì hì nói: "Trong nhà vừa xác định là lúc tôi đi xem mắt anh, anh trai tôi liền đưa cho tôi một tờ giấy, mặt trên đều là thông tin cá nhân của anh.” Ôn Kiến Sâm hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt chớp chớp hai cái, có chút cảnh giác hỏi: "Không phải ngay cả chuyện trường tiểu học của tôi đánh nhau với người khác bị gọi là phụ huynh cô cũng biết chứ?”

Bùi Đông Nghi trầm mặc một chút: "... Tôi cũng biết.”

Nghĩ cái gì, điều tra cũng chính là điều tra một số loại chuyện lớn, ví dụ như tình hình giáo dục và công việc, trình độ học vấn có phải là thật hay không, sự kiện tương đối lớn, cùng với có phải là độc thân hay không, có lời đồn gì khác hay không vân vân, làm sao có thể ngay cả chuyện tiểu học mời phụ huynh cũng điều tra.

Điều tra thích hợp là nên, nhưng điều tra cẩn thận như vậy, không phải là kết thân, mà là kết thù.

Cô vén một góc chăn lên ngồi xuống giường, ngẩng đầu nhìn anh; "Tôi không tin anh không lấy được tư liệu của tôi."

“Lấy được rồi, lấy được." Ôn Kiến Sâm cười rộ lên, liên tục gật đầu hai cái: "Xem xong tôi cảm thấy Bùi tiểu thư thật sự đa tài đa nghệ, tú ngoại tuệ trung, rất khó có được.”

Đúng là rất khó có được, xuất thân Bùi gia, có cha mẹ trưởng bối yêu thương, lại có nhiều tài nguyên như vậy, cô lại có thể kiên định làm một giáo viên mầm non nho nhỏ, lại nghe nói danh tiếng của cô trong phụ huynh không tệ, đủ để thấy phẩm tính của cô xấu không đến đâu.

Ôn Kiến Sâm cho tới bây giờ cũng không bài xích thông gia, nhưng cũng hy vọng đối phương là người có thể hợp với mình, anh không có dã tâm gì, Bùi Đông Nghi như vậy, làm cho anh thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là nói một câu điệu điệu, đột nhiên liền nghe được khen ngợi, Bùi Đông Nghi không khỏi sửng sốt, phục hồi tinh thần lại khuôn mặt nhất thời đỏ lên, đưa tay nắm lấy chăn liền che mặt lại.

Còn dè bĩu anh: "Miệng lưỡi trơn tru.”

Ôn Kiến Sâm cảm thấy buồn cười, xem ra vẫn nghe được ít, bằng không hại cái gì xấu hổ a, hơn nữa, nếu anh không miệng lưỡi như vậy, khi nào anh mới đạt được danh tiếng?

Anh cũng không muốn cả đời lại hồ đồ như vậy.

Bùi Đông Nghi cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì, thắt lưng ngửa ra sau, cả người liền chui vào trong chăn, dùng chăn che nửa mặt dưới, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy.

Cô có chút giảo hoạt, lại có chút sợ hãi nhìn anh: "... Ngủ ngon?"

“Ngủ ngon." Ôn Kiến Sâm cười rộ lên, ý có ý chỉ: "Hy vọng đêm nay vợ tôi có thể ngủ an ổn.”

Bùi Đông Nghi lại sửng sốt, trong lúc nhất thời nghĩ không ra lời này của anh có ý gì.

Ôn Kiến Sâm đứng ở bên giường, khom lưng tắt đèn bàn ở đầu giường, sau đó mới lên giường.

Chăn đệm cùng quần áo phát ra tiếng sạm xích ma sát, nệm lún xuống, Bùi Đông Nghi cảm giác được chăn trong nháy mắt bị kéo chặt không ít.

Hơi thở xa lạ trong nháy mắt bao phủ lại, chậm rãi xâm lược hô hấp của cô, cô có chút bối rối, tim đập rất nhanh.

Cô vội vàng nín thở, sau đó chậm rãi thở ra, cho rằng như vậy có thể bình tĩnh lại.

Kết quả lại ở khẩu khí này thở đến cuối cùng, cô đột nhiên hiểu được câu nói vừa rồi của anh có ý gì.

Ngủ an ổn, anh không bằng nói rõ để cho cô ngủ thành thật một chút!

Chẳng lẽ ngủ thiếp đi sẽ lăn qua đụng phải anh, là cô nghĩ sao?!
Chương kế tiếp