Đông Nghi

Chương 88
Ngày 01 tháng 9, mặc dù không phải là thứ hai, trường mẫu giáo vẫn bắt đầu đúng giờ.

Bùi Đông Nghi dậy rất sớm đi làm, lúc đi Ôn Kiến Sâm còn đang đánh răng, cô treo túi xách lên vai, qua hôn anh một cái.

"Goodbye honey, em đi trước nhé, hẹn gặp lại vào buổi tối!"

Vừa dứt lời, người đã ra khỏi phòng, không còn nhìn thấy nữa, chỉ có hương hoa hồng nhàn nhạt trong không khí không thể quanh quẩn, cho thấy dấu vết của sự tồn tại của cô.

Ôn Kiến Sâm bất đắc dĩ bật cười, lại cảm thấy thú vị, cô đã ở trước mặt anh lộ ra càng nhiều bản thân, càng thêm sống động linh động.

Sau khi tất cả, hai tháng trước anh đã không thể tưởng tượng rằng vợ mình sẽ vội vàng để làm việc và không quên gửi cho anh ta một cái hôn tạm biệt.

Sau khi súc miệng, anh lấy điện thoại di động và gửi cho cô một tin nhắn thoại và yêu cầu cô lái xe cẩn thận.

Học kỳ mới bắt đầu, điên cuồng chơi một ngày nghỉ thần thú trở lại lồng, những đứa trẻ trong ống kính máy ảnh trông giống như vẫn chưa thức dậy, hiếm khi có một bộ dạng hạnh phúc.

Ngược lại, các bậc phụ huynh, phần lớn là vui vẻ, một bộ dáng thần thú rốt cục trở về tự do.

Cũng có những bậc cha mẹ buồn, đó là bố mẹ có con rời xa bố mẹ đi học vào ngày đầu tiên, họ rất lo lắng liệu con cái của họ có thể không quen với việc bị bắt nạt bởi những đứa trẻ khác hay không, và không muốn con cái của họ rời khỏi chính mình.

Bùi Đông Nghi nhìn thấy có một người mẹ rất trẻ đưa con gái tới, giáo viên nhiệt tình tiếp nhận bàn tay nhỏ bé của đứa bé, dùng ánh mắt ý bảo mẹ bé có thể nhân cơ hội trở về, nhưng mẹ bé lại còn kéo tay bên kia đứa nhỏ, không biết như thế nào buông ra, có chút luống cuống tay chân.

Cô giáo cười cạy bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ, cô giống như cuối cùng đã lấy lại tinh thần, lo lắng nói: "Em bé ngoan ngoãn ở trường, mẹ em sẽ đến đón vào buổi chiều nha.”

Cô bé hình như còn không biết chuyện gì xảy ra, ngơ ngác bị giáo viên ôm vào phòng học, cô nhìn đứa bé được ôm đi, nước mắt thoáng cái liền rơi xuống, vội vàng giơ tay lau, rất ngượng ngùng xoay người cúi đầu bước nhanh đi.

Bùi Đông Nghi nhìn bóng lưng cô bé đi xa, nói với Quan Mân Mân: "Có đôi khi không phải đứa nhỏ không thể rời xa bố mẹ, mà là bố mẹ không thể rời khỏi đứa nhỏ.”

Quan Mân Mân đáp một tiếng: "May mắn năm nay chúng ta đều là bạn nhỏ lớp trung học, cậu xem bố mẹ các bé cao hứng biết bao.”

Cô ấy vừa dứt lời, Bùi Đông Nghi liền nhìn thấy bạn nhỏ Vương Phong trong lớp cô, chính là đứa nhỏ khắp nơi nói mẹ sinh em gái đi, kết quả kỳ thật mẹ cậu bé qua ngày dự sinh còn chưa phát động.

Bố cậu bé đưa cậu tới: "Con mau đi vào đi, cô giáo Bùi cùng cô giáo Quan đang đợi con kìa, bố sẽ về chăm sóc mẹ con nữa, con học ngoan nhé!”

“Bố phải nhớ tới đón con đó, đừng giống lần trước ở trung tâm thương mại quên mất."

Cậu bé căng thẳng nắm lấy lan can cổng trường mẫu giáo, dặn dò bố mình.

Người bố rất ngại: "Lần trước là sai lầm, sai lầm, hôm nay tuyệt đối sẽ không như vậy nữa."

Bạn nhỏ không tin: "Ai biết được, mẹ nói một thai ngốc ba năm, nhà chúng ta có bố là người hay quên nhất, ngốc nghếch nhất.”

Trên mặt người bố không nhịn được nữa, dùng sức đuổi cậu bé vào trong vườn, rất ngượng ngùng nhờ Bùi Đông Nghi cùng Quan Mân Mân dạy dỗ cậu bé này một chút.

Bùi Đông Nghi và Quan Mân Mân nhịn cười tiễn bố Vương Phong đi, sau đó cười ha ha hỏi cậu bé: "Bố em hiện tại ở nhà rất bận đúng không nào?"

“Bố em so với em bé còn ngốc hơn.” Cậu bé thở dài, giả làm người lớn mà đánh giá bố mình.

Hiểu rồi, không có em gái, sinh ra là em trai.

Quan Mân Mân trêu chọc cậu bé: "Em trai có đáng yêu không nào?"

Đứa trẻ tay sau lưng, ừm một chút: "Nói chung nếu em ấy là em gái, thì em nghĩ sẽ đáng yêu hơn đấy ạ.”

Thật sự là muốn em gái đến mức si mê mà, Quan Mân Mân bị cậu bé chọc đến vui vẻ không chịu nổi.

Trong lớp có một bạn học mới, một cô bé có bộ dạng đặc biệt xinh đẹp, ngọt ngào, giống như búp bê. Bùi Đông Nghi cảm thấy Ôn Kiến Sâm nếu nhìn thấy cô bé này, nhất định sẽ ảo tưởng sau này con gái họ sẽ lớn lên như vậy.

Tuy rằng là ngày đầu tiên đến, nhưng tổng thể mà nói vẫn rất thích ứng với cuộc sống mẫu giáo, chỉ là lúc ngủ trưa, tâm tình của cô có chút sa sút, đặc biệt nhớ mẹ, Bùi Đông Nghi hỏi một câu, cô còn chưa nói gì đã bắt đầu rơi nước mắt.

Buổi chiều tan học, mẹ cô bé đến đón, Bùi Đông Nghi sau khi giao đứa bé cho cô ấy, còn cho cô ấy một cái thẻ ghi âm.

"Tư Tư ở trường cùng các bạn nhỏ chơi rất tốt, ăn cơm cũng không tệ, nhưng lúc ngủ trưa tâm tình có chút sa sút, cô bé rất nhớ mẹ, còn khóc cho nên muốn mời tôi ghi âm 30 giây, ghi lại những lời muốn nói với cô ở bên trong, ví dụ như mặt trời xuống núi mẹ sẽ đến đón con, mẹ yêu à mẹ con sẽ luôn ở bên con các loại, lúc cô thấy khó khăn có thể đưa cho mẹ nghe, như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều."

Mẹ cô bé sửng sốt một chút, nhận lấy tấm thiệp liên tục cảm ơn, tiễn hai mẹ con đi không bao lâu, tất cả các bạn nhỏ đều về nhà, Bùi Đông Nghi tắt đèn phòng học cùng cửa sổ, nói lời tạm biệt với đồng nghiệp, tan tầm trở về.

Vừa mới trở lại cửa biệt thự, cô còn chưa kịp cùng Bùi Uyên Uyên chạy ra nghênh đón mình chào hỏi, chỉ thấy Ôn Kiến Sâm từ trong phòng vội vàng đi ra.

"Em về rồi sao? Đúng lúc lắm, chúng ta mau đi thôi, anh cả đang đợi chúng ta đấy.” Nói xong kéo tay cô đi ra ngoài.

Bùi Đông Nghi sửng sốt, vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra sao? Anh nói rõ xem nào.”

“Anh à, chậm một chút, em xém ngã đấy.”

Bước chân Ôn Kiến Sâm quá lớn, cô bị anh lôi kéo đi bước chân đều rối loạn, sau lưng truyền đến tiếng meo meo của Bùi Uyên Uyên và tiếng gâu gâu của Địch Tư.

Ôn Kiến Sâm lúc này mới phản ứng lại, vội vàng thả chậm bước chân một chút, vừa đi vừa giải thích: "Phương Tuệ Chi bỏ nhà đi, anh họ đi tìm liền thấy cô ấy dan díu với Lương Ngạn, mọi người đang ở chỗ Phương Tuệ Chi, chúng ta qua đó xem chút tình hình.”

Bùi Đông Nghi nghe sửng sốt: "Cô ấy hẹn hò với người khác sao?”

“Trên cả quan hệ hẹn hò, là ngoại tình.” Ôn Kiến Sâm nhấn mạnh.

Bùi Đông Nghi căn bản không tin nổi những gì anh nói, dùng đầu ngón chân ngẫm lại đều có thể biết tình huống hiện tại nghiêm trọng bao nhiêu, đối phương chính là người cắm sừng mình, vợ mình muốn ruồng bỏ chồng con để đi theo nhân tình, có thể nhẫn nhịn không đánh người mới lạ.

Cô trực tiếp khẩn trương lên: "Chúng ta mau đi đi, lỡ như thật sự đánh nhau, đánh qua đánh lại không phải là tốt đâu.”

Đánh nhau không phải là vấn đề mặt mũi nữa, nếu như có chuyện lớn xảy ra chẳng phải sẽ liên quan đến cảnh sát sao?

Ôn Kiến Sâm vội vàng quay đầu nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt cô trịnh trọng khẩn trương, thậm chí lông mày còn nhíu lại, không khỏi bật cười.

Trấn an nói: "Em cũng không cần khẩn trương như vậy, không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, bên đó đã có vợ chồng anh cả, mọi thứ sẽ không vượt giới hạn đâu.”

Bùi Đông Nghi “vâng” một tiếng, từ trong túi lấy ra một khối sô cô la, sau khi lột giấy gói nhét vào miệng, mới nhớ tới hỏi anh: "Anh muốn ăn không? Coi như lót dạ.”

Ôn Kiến Sâm nghiêng đầu nhìn cô một chút, ừm một tiếng, nghe có vẻ khó xử.

Nhưng Bùi Đông Nghi vẫn chia anh một viên, còn nâng ở trong lòng bàn tay đút vào miệng anh, kết quả vừa mới đút xong, tay phải của anh liền vươn tới, vỗ vỗ đầu cô, lại sờ mặt cô.

Bùi Đông Nghi quay đầu vẻ mặt không nói nên lời nhìn anh: "Cho nên ý nghĩa của xe số tự động chính là như vậy sao? Thuận tiện cho anh rảnh tay rồi xoa đầu em như xoa đầu thú cưng hả?”

Ôn Kiến Sâm bị cô chọc cười, lại đưa tay vỗ đầu cô một cái, hài lòng nói: "Em không nói anh còn chưa phát hiện ra nhưng hình như là thật."

Bùi Đông Nghi mặt không chút thay đổi nhìn anh: “Nếu một ngày anh bị đánh thì cũng đừng hỏi tại sao nhé.”

"Anh sai rồi vợ ơi.” Ôn Kiến Sâm nhanh chóng trượt quỳ, nghe thấy cô hừ lạnh một tiếng.

Xe di chuyển chậm lại trên đường cao điểm buổi tối, mất gần một giờ mới đi hết quãng đường bình thường chỉ cần hai mươi phút, đến chỗ ở hiện tại của Phương Tuệ Chi.

Xuống dưới lầu, hai vợ chồng Ôn Kiến Thiện và Thịnh Minh Lăng cũng vừa đến, đứng ở cửa căn hộ chờ bọn họ.

Thịnh Minh Lăng cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ: "Còn tưởng rằng bên này cách Vịnh Ngọc Hà không xa, hai người sẽ đến sớm hơn anh chị chứ.”

Ngữ khí của cô ấy thoải mái, vẻ mặt nhàn nhã, nếu không phải biết là tới áp trận, Bùi Đông Nghi thiếu chút nữa cho rằng cô ấy đến thăm thân thích.

Bất quá sắc mặt Ôn Kiến Thiện cũng không tốt lắm, anh ấy gật gật đầu: "Lên đi.”

Anh cả và Ôn Kiến Sâm đi ở phía trước, Bùi Đông Nghi và Thịnh Minh Lăng đi theo phía sau chồng mình, cô hỏi Thịnh Minh Lăng: "Chị dâu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”

Thịnh Minh Lăng cười tủm tỉm nói: "Kiến Sâm không nói với em sao?”

“Anh ấy chỉ nói đến bắt gian Phương Tuệ Chi với một vị họ Lương gì đó.” Bùi Đông Nghi vẻ mặt mờ mịt nói.

Thịnh Minh Lăng ồ một tiếng: "Đừng lo lắng quá nhé, nếu thật sự có đánh nhau thì chúng ta đã có hai người đàn ông kia rồi.”

Viên Kiều Mộc so với Ôn Kiến Thiện còn nhỏ hơn một chút, cho nên Thịnh Minh Lăng nói là em trai.

Nói xong cô ấy hỏi Bùi Đông Nghi: "Em ăn cơm chưa, vừa tan tầm sao?”

Bùi Đông Nghi gật gật đầu, lại lắc đầu: "Vừa về tới cửa đã bị Ôn Kiến Sâm kéo ra, còn chưa thấy cơm đâu.”

Thịnh Minh Lăng cười nói: "Đợi một chút nhé, lát nữa xong việc anh chị mời các em đi ăn.”

Chị dâu chỉ nói chuyện ăn cơm tối, nghe qua không yên tâm chuyện của Viên Kiều Mộc, Ôn Kiến Sâm đi trước cũng hỏi anh cả: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Anh ấy làm sao chạy tới tìm vợ mình, không phải nói muốn ly hôn sao?"

“Đại khái là không cam lòng đi." Ôn Kiến Thiện trả lời, thở dài.

Thang máy đi thẳng đến tầng hai mươi mốt mới dừng lại, một thang một nhà kết cấu, tránh cho bọn họ còn muốn hỏi thời gian ở bên nào, bốn người đi thẳng tới cửa.

Cánh cửa mở ra, đến gần hơn và có thể nghe thấy một giọng nam cuồng loạn: "Tại sao cô lại làm điều đó với tôi? Tôi đối với cô còn chưa đủ tốt sao, Phương Tuệ Chi, cô đừng quên là ai đã cứu vớt gia đình nghèo khó bần hèn của cô.” Là thanh âm của Viên Kiều Mộc.

Ôn Kiến Sâm đi ở phía trước, đưa tay kéo Đông Nghi sau lưng, ý bảo cô không nên chạy ra phía trước xem náo nhiệt.

Bùi Đông Nghi bị Thịnh Minh Lăng lôi kéo, đi theo sau lưng hai anh em vào cửa.

Đối với Viên Kiều Mộc là anh họ này, Bùi Đông Nghi chỉ gặp qua hai ba lần, một lần là ở lễ kết hôn, còn có hai lần ở trang viên Ôn Lạc.

Trong ấn tượng của Bùi Đông Nghi, chiều cao của anh ta không khác gì Ôn Kiến Sâm, nhưng dáng người hơi mập một chút, mặt có chút tròn, đeo kính, không thích nói chuyện, thoạt nhìn có một chút mộc mạc, nhưng tính tình rất tốt, rất kiên nhẫn với đứa nhỏ, tính cách có chút giống Ôn Trí Lễ, hoàn toàn trái ngược với mẹ ruột của anh ta.

Nói trắng ra, đó là một hình ảnh điển hình của người tốt.

Nhưng người hiền lành tốt bụng đến đâu cũng có một ngày nổi giận, Bùi Đông Nghi giờ phút này nhìn thấy Viên Kiều Mộc, tóc rối bời kính mắt đều lệch, cúc áo sơ mi đều vỡ ra hai cái, cả người tiều tụy lại sụp đổ, đang cao giọng chất vấn vợ mình vì sao lại đối xử với mình như vậy.

Anh ta căn bản không biết mình đã làm sai ở đâu, làm sao có lỗi với vợ mình mà cô ta lại đối xử với mình như vậy.

Ôn Kiến Thiện đi vào, không nói một tiếng ngồi xuống sô pha bên cạnh, thản nhiên liếc mắt nhìn đôi nam nữ đang nâng đỡ lẫn nhau trong phòng khách.

Khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt: "Chào buổi tối Tiểu Lương tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh từ lâu, quả nhiên gặp mặt không bằng nổi tiếng.”

Bùi Đông Nghi tò mò nhìn qua, nhìn thấy một nam nhân dáng người cao ngất, anh ta có một gương mặt bảo dưỡng đến hơn bốn mươi tuổi, anh tuấn nho nhã, tựa hồ còn có một tia tà khí, ánh mắt sâu hút đầy nguy hiểm lại hấp dẫn.

Anh ta nghe được lời Ôn Kiến Thiện, phảng phất như không nghe ra trào phúng của anh ấy mỉm cười: "Ôn thiếu gia rất biết cách làm chủ, quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử.”

Những người quen biết người Ôn Kiến Thiện, ai mà không biết anh ấy hận cha ruột đến mức nào?

Ôn Kiến Thiện nhất thời bật cười: "Tiểu Lương tiên sinh không cần khiêm tốn như vậy, tôi so với anh kém xa, ít nhất ta không làm chuyện đồi bại mất danh dự này, đi quyến rũ một phụ nữ có chồng làm tình nhân của mình, khiến cho gia đình người ta nhà tan cửa nát, bố mẹ cũng không nhận mặt.”

“Xem ra tình yêu mà anh theo đuổi thật oanh oanh liệt liệt đó nha.” Anh ấy cười lạnh liếc mắt nhìn Phương Tuệ Chi một cái, ánh mắt khinh miệt kỳ thị: "Chẳng qua là cô một bên tình nguyện tưởng tượng mà thôi, Viên gia đối với cô quá tốt cho cô quá nhiều, để cho cô ăn sung sướng mặc sướng rồi đi làm chuyện gian phu dâm phụ này sao?”

Ôn Kiến Sâm nói tiếp: "Người đàn ông này từng hoa ngôn xảo ngữ lừa một người phụ nữ vào tay, tùy ý lăng nhục cô ta đến chết, ngay cả người vợ đang mang thai cũng đánh không sai, người đàn ông như vậy, cô nghĩ rằng sẽ tốt hơn anh họ sao?”

“Còn có biết bao chuyện liên quan đến anh ta, liệu cô có muốn nghe xem người đàn ông của mình tốt đẹp đến đâu không cơ chứ?”

"Chị dâu à, không đúng Phương tiểu thư, người Lương gia xấu từ trong xương trong cốt, trong máu bọn họ chảy xuôi gien xấu, cô còn muốn yêu sao? Cô nghĩ anh ta sẽ thay đổi vì cô sao? Nghe nói cô mang thai, vậy không bằng hỏi đứa bé trong bụng cô có thể chịu được mấy trận đánh? Mắt không tốt còn có thể phẫu thuật, đầu óc không tốt dễ dẫn đến sai lầm lắm đấy.”

“Thật sự là không nghĩ tới, năm đó tôi không thể đuổi kịp chuyện xưa của Lương gia, hiện tại cư nhiên có thể tự mình tham dự, cũng không biết năm sau tết, những trưởng bối kia có thể nể tình của tôi làm không tệ hay không, phát cho ta một bao lì xì lớn."

Ôn Kiến Sâm nói những lời này, không chỉ hung hăng tổn hại Phương Tuệ Chi một trận, còn đem mặt mũi Lương gia xốc lên, đó gọi là âm dương quái khí.

Hơn nữa anh nói rất khó nghe, Bùi Đông Nghi cách nửa phòng khách đều có thể thấy rõ phương Tuệ Chi cả người đều run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng, giống như là bị vũ nhục thật lớn.

Bùi Đông Nghi khóe miệng giật giật, ở sau lưng kéo quần áo của anh một chút, ý bảo anh thong thả một chút, đừng cướp danh tiếng của anh cả.

Ôn Kiến Thiện ngược lại đối với sức chiến đấu của em trai ruột tỏ vẻ rất vui mừng, cười một chút nói: "Cô ấy không cho, anh cho em làm vậy đó."

Chương kế tiếp