Đông Nghi

Chương 9
"Meo~"

Ôn Kiến Sâm cảm giác đau đớn sắp hộc máu liền lấy lại tinh thần lại, không phát hiện trong ngực có thứ gì đó, chỉ nghe thấy một tiếng mèo kêu, nhất thời lại sửng sốt.

Cúi đầu nhìn chỉ thấy trên ống quần mình có một khối lông màu trắng dính lên, con mèo Ba Tư lông dài màu trắng, hình thể khá tròn trịa đang trừng mắt tròn nhìn chằm chằm anh.

Khá lắm, chỉ cần là mắt không mù đều có thể nhìn ra cục bông này hoàn toàn thừa cân.

"Anh đến rồi à?" Nghe thấy động tĩnh, Bùi Đông Nghi từ vách ngăn phòng khách bên kia chạy tới.

Ôn Kiến Sâm ừ một tiếng, liếc mắt nhìn con mèo, ngẩng đầu hỏi: "Đây là cô nuôi?”

Đây chính là một trong số của hồi môn mà vợ anh mang đến? Sao trước đây anh không biết?

"Đúng vậy, nuôi mấy năm rồi." Bùi Đông Nghi vội vàng tiến lên kéo con mèo từ trên đùi anh xuống.

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Sau khi chân Ôn Kiến Sâm khôi phục tự do, câu đầu tiên chính là: "Con mèo béo này thật đúng là của hồi môn của cô à? Cân nặng thật sự quá mức làm tôi sắp hộc máu rồi.”

Mèo trắng lớn cũng không biết có thể nghe hiểu lời anh hay không nhưng anh vừa nói xong nó liền ngao một tiếng, ở trong ngực Bùi Đông Nghi muốn duỗi móng vuốt cho anh một chút.

"Nó thừa cân, bác sĩ để cho nó giảm cân thì tôi cũng muốn giảm nó nhưng nó lười chết." Bùi Đông Nghi thấy thế đè móng vuốt nó quát: "Bùi Uyên Uyên! Em thành thật với chị đi!”

Bị mắng, nó lập tức cúi xuống, cúi đầu vào trong ngực Bùi Đông Nghi dụi dụi hai cái.

"Đến lúc đó đưa về Trang viên Ôn Lạc để Địch Tư đuổi nó chạy, chạy mấy tháng liền thon thả." Ôn Kiến Sâm rất hứng thú với nó: "Tên nó là Uyên Uyên? Một con mèo cái sao?”

Địch Tư là chú chó chăn cừu của Đức ba tháng tuổi mà trang viên Ôn Lạc nuôi dưỡng.

"Chủ ý này không tệ." Bùi Đông Nghi gật đầu, lại nói: "Ánh mắt của nó giống như mắt của chim Uyên.”

Vừa nói vừa đưa tay nhẹ nhàng vuốt đầu con mèo béo trong ngực để cho anh nhìn vào mắt nó.

Ôn Kiến Sâm thấy con mèo trắng nhe răng trợn mắt với anh, hai mắt trợn tròn lúc trước cũng nheo lại, có điều vẫn có thể thấy rõ màu mắt của nó, một lam một vàng.

Ngoại trừ béo ú ra một chút, nó kỳ thật vẫn vô cùng xinh đẹp, toàn thân không có một sợi lông tạp nào, lớp mỡ trơn trượt thoạt nhìn lại liền cảm thấy đáng yêu.

Anh hừ cười với nó một tiếng, hỏi Bùi Đông Nghi: "Đồ đạc đã thu dọn xong chưa?”

Bùi Đông Nghi thả con mèo béo trong ngực xuống, dẫn anh vào phòng khách.

Sô pha phòng khách và sàn nhà đều bày toàn là hộp dán giấy, Ôn Kiến Sâm khom lưng nhìn kỹ một chút, tất cả đều phân loại viết ra.

Hai vali vừa và một vài vali lớn phức tạp hơn nhiều so với ngày hôm trước khi anh chuyển nhà.

Nhìn thấy năm từ "dụng cụ làm keo" trên một hộp, anh hỏi: "Cô làm rất nhiều đồ thủ công không?"

Bùi Đông Nghi chỉ chỉ mấy cái vali khác: "Những thứ đó đều là đồ thủ công cho nên cho dù anh đến thì tôi vẫn là muốn gọi dịch vụ chuyển nhà.”

Ôn Kiến Sâm chậc chậc một tiếng: "May mà phòng ngủ ở căn hộ kia có đủ, bằng không mấy thứ này cô còn không biết phải để ở đâu.”

“Phải có một căn phòng chuyên làm phòng thủ công cho cô mới được.”

Bùi Đông Nghi lộ ra vẻ mặt tươi cười có chút ngượng ngùng: "Nếu phòng không đủ, tôi sẽ không chuyển đi.”

Ôn Kiến Sâm nhất thời bật cười: "Nói như vậy, chẳng phải mỗi lần cô muốn làm thủ công đều phải chạy tới bên này sao? Vậy thì quá rắc rối.”

Bùi Đông Nghi nghe xong cũng cười, tiếp tục chỉ chỉ những thứ khác đóng gói xong: "Mấy vali này là của mèo, thức ăn của mèo, còn có chậu cát và chậu nước của nó.”

Trang viên Ôn Lạc cũng nuôi chó, Ôn Kiến Sâm đương nhiên biết nuôi một thú cưng tựa như nuôi một đứa trẻ, đồ đạc sẽ càng ngày càng nhiều.

Cho nên anh rất tán thành lời vừa rồi của Bùi Đông Nghi: "Quả thật phải gọi dịch vụ chuyển nhà, bằng không một lần chuyển cũng không xong.”

Chờ người bên công ty vận chuyển tới, đồ đạc của Bùi Đông Nghi toàn bộ chuyển vào căn hộ mới. Căn phòng lớn vốn trống rỗng trong nháy mắt liền đầy đủ, Ôn Kiến Sâm đem chậu cát và chậu nước của mèo tìm chỗ cất đi. Bùi Đông Nghi nhận được điện thoại liền đưa sô pha tới.

Ghế sô pha cũ di chuyển đến các phòng trống khác, ghế sofa mới được đặt bên cạnh cửa kính trong suốt từ trần đến sàn của phòng ngủ, cửa kính ở ban công phòng ngủ chính.

Hai người bận rộn đến kiệt sức, cuối cùng cũng dọn dẹp xong phòng ốc. Ôn Kiến Sâm nghiêng người trên sô pha, gọi điện thoại cho đồng nghiệp ICU.

Bùi Đông Nghi ngồi xổm bên cửa kính phòng khách dỗ dành Bùi Uyên Uyên, vừa đến nơi ở mới có chút căng thẳng.

Ôn Kiến Sâm vẫn gọi điện thoại, nhìn ra ngoài, Bùi Đông Nghi liền nhịn không được tò mò đi nghe bọn họ nói cái gì.

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

"Cấy máu và cấy nước tiểu khác được giữ lại, nước tiểu vẫn còn một chút."

"Thuốc kháng sinh các cậu cho cô ấy dùng cái nào? Amiamine penam?"

"Đúng vậy, hy vọng có thể nhanh chóng khống chế nhiễm trùng đi. Ý thức của bệnh nhân vẫn còn tỉnh táo, còn hỏi có thể để cho bạn trai cô ấy vào cùng cô ấy hay không? Tôi nói không được, ICU đều là quản lý khép kín."

"Thông báo cho người nhà cô ấy chưa, khi nào tới đây?"

"Họ ở nơi khác nhanh nhất cũng phải sáng mai. Vừa rồi tôi nói chuyện với bạn trai cô ấy, nói thật cô ấy đã bị sốc nhiễm trùng, nếu thuốc kháng sinh không hiệu quả, sốc không có cách nào đảo ngược, vẫn phải kéo vào phòng phẫu thuật để tạo lỗ rò. Hơn nữa có khả năng bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu, thậm chí có thể phát sinh tim ngừng đập. Điều đó khiến anh ta sợ hãi, chàng trai cao hơn một mét tám bật khóc, nói tháng sau bọn họ sắp kết hôn không nghĩ tới phát sinh chuyện như vậy."

"Đời người thật vô thường. Đại tràng bao bọc ruột non, muốn tôi nói ngoại tiết niệu nên nếu có thể thì làm lỗ rò trước là tốt nhất, nói không chừng đêm nay bệnh tình liền khống chế được."

Ôn Kiến Sâm lười biếng đáp một câu, kéo cà vạt từ trên cổ xuống, tiện tay ném lên bàn trà.

Cà vạt đặt ở bên cạnh bàn trà, còn có nửa đoạn rơi xuống. Bùi Uyên Uyên đang ăn cơm quay đầu phát hiện, nóng lòng muốn tới đây chơi liền bị Bùi Đông Nghi giữ lại.

Cô suy nghĩ một chút, khom lưng cầm cà vạt lên, lắc lắc trước mắt Ôn Kiến Sâm một chút rồi chỉ tay lên lầu, đưa cho anh một ánh mắt hỏi thăm.

Đồng nghiệp ở đầu dây bên kia còn nói: "Tình huống này của cô ấy quả thật nguy hiểm tương đối lớn, không phải vì bất đắc dĩ thì cho dù ai có muốn cũng không dám mạo hiểm.”

Lực chú ý của Ôn Kiến Sâm lại bị Bùi Đông Nghi chia đi một nửa, hơi sửng sốt một chút mới hiểu được ý tứ của cô, vội gật gật đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười với cô, nháy mắt mấy cái.

Ý chỉ cảm ơn, Bùi Đông Nghi mím môi đáp lại khiến anh cười một cái rồi xoay người đi lên lầu.

"Nói cũng đúng." Ôn Kiến Sâm thở dài nhìn cô, lực chú ý một lần nữa tập trung vào điện thoại, lại nói vài câu chuyện phiếm khác với đồng nghiệp, lúc này mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, anh tựa vào sô pha xuất thần, yên lặng giống như không có bất kỳ dục vọng nói chuyện nào.

Lúc mang đồ ăn mang tới, vừa vặn Ôn Kiến Thiện gọi điện thoại cho anh, nói phương án quay phim cơ bản đã có, muốn để anh xem một chút.

Ôn Kiến Sâm chuyển tay liền gửi cho Bùi Đông Nghi.

Bùi Đông Nghi quan tâm chính là khách mời khác đều có ai, khi nhìn thấy danh sách khách mời cô còn rất kinh ngạc: "Cũng được à, còn mời cả đại minh tinh.”

Ôn Kiến Sâm cũng liếc mắt nhìn tài liệu, gật gật đầu: "Đại minh tinh có độ hot lớn.”

Từ khi bắt đầu suy đoán chương trình này có phải là hai nhà vì muốn tác hợp bọn họ mà làm, Bùi Đông Nghi và Ôn Kiến Sâm không chỉ đều mất đi hứng thú quay chương trình mà ngược lại biến thành một loại thái độ không liên quan đến mình.

Lúc ăn cơm Bùi Đông Nghi còn hỏi Ôn Kiến Sâm: "Vừa rồi nghe anh và đồng nghiệp gọi điện thoại, là bệnh tình của bệnh nhân rất nặng sao?"

“Nhiễm trùng hệ tiết niệu, còn có sỏi thận và niệu quản, huyết áp không tốt lắm, đã xuất hiện sốc nhiễm trùng. Nguy cơ dẫn lưu phẫu thuật tương đối lớn cho nên trước tiên dùng kháng sinh chống nhiễm trùng, hy vọng có thể khống chế được nhưng nếu không khống chế được, mạo hiểm cũng phải lên bàn mổ nếu không hậu quả càng nghiêm trọng."

Bữa tối đặt đồ ăn, Ôn Kiến Sâm nhìn thấy bên trong có một cái chân, anh vừa dùng đũa lột thịt đùi gà ra, vừa trả lời câu hỏi của Bùi Đông Nghi: "Chủ yếu vẫn là xem sốc có thể nghịch chuyển hay không, kết quả xấu nhất là bẩn suy, sau đó người không còn nữa."

Bùi Đông Nghi nghe xong hoảng sợ: "Cái này, đáng sợ như vậy à. Vậy, có cách nào để ngăn chặn hoặc tránh tình trạng này không?"

“Uống nhiều nước, đi vệ sinh nhiều hơn, đừng nhịn nước tiểu." Ôn Kiến Sâm đáp xong lại cười lắc đầu, lộ vẻ bất đắc dĩ: "Đạo lý này ai cũng hiểu nhưng có đôi khi vì bận rộn mà luôn cảm thấy nhịn một lát cũng không có việc gì, uống ít nước cũng không có việc gì dù sao tôi cũng không khát."

Bùi Đông Nghi liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, tôi sẽ nghĩ như vậy. Rõ ràng mỗi ngày đều đốc thúc bạn thân uống nước nhưng đến phiên mình liền... Mùa hè thì cũng được nhưng mùa đông sẽ uống ít hơn.”

Ôn Kiến Sâm gặm sạch thịt bám vào xương đùi gà, sau đó theo thói quen trộn thức ăn trong hộp cơm hai cái, đưa ra chủ ý cho Bùi Đông Nghi: "Như vậy được rồi, bọn trẻ khi nào uống nước thì cô cũng uống cùng nhau. Cô thậm chí còn có thể mua một cái bình nước giống như trẻ em, khẳng định có thể uống đủ rồi."

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

“Anh nói có lý." Bùi Đông Nghi trầm ngâm một lát, cao hứng lên, gật đầu nói: "Ngày mai tôi sẽ đi mua bình nước!”

Ôn Kiến Sâm nghe xong bật cười, Bùi Uyên Uyên đã sớm ăn xong, chạy tới dính lấy Bùi Đông Nghi muốn lên bàn, thoạt nhìn đối với nơi ở mới đã không còn sợ hãi như vậy.

Chị Lâm còn chưa tới, hai người ai cũng không mở miệng nhắc tới chuyện Ôn Kiến Sâm chuyển về phòng ngủ chính, thậm chí là chính anh đều đi thẳng đến phòng khách.

Chẳng qua Ôn Kiến Sâm trước khi vào cửa nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ chính bị cô đóng lại, anh có vẻ muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi, chỉ mím môi rồi một lúc lâu thở dài.

Cũng không biết chờ chị Lâm đến thì làm sao bây giờ mới tốt, có điều cũng may khi đó bọn họ đã đi ghi hình chương trình, chờ sau khi ghi hình xong chương trình trở về, anh và cô hẳn là đã sớm thích ứng với cuộc sống ngủ cùng một nhà rồi chứ?

Ngày hôm sau đi làm, Ôn Kiến Sâm nghe nói ngày hôm qua bệnh nhân đưa đến ICU huyết áp không được khống chế hiệu quả, nước tiểu cũng cơ bản không còn, liền nói với Tiểu Lưu: "Đây không phải là điềm tốt. Không có nước tiểu, ước tính vẫn có liên quan đến sốc.” Anh nói với tiểu Lưu: "Khi cơ thể con người vào trạng thái sốc để đảm bảo cung cấp máu cho tim não, cơ thể sẽ chọn hy sinh một số cơ quan ít quan trọng hơn, tất nhiên loại này không quan trọng so với hệ thống tâm trí, chẳng hạn như da, thận, vì vậy sẽ không có nước tiểu."

Anh còn chưa kịp hỏi đồng nghiệp ICU có phải muốn thương lượng với khoa ngoại tiết niệu hay không liền trực tiếp mạo hiểm làm lỗ rò thận qua da, Diệp Viễn từ bên ngoài trở về đã nói với anh: "Anh Ôn, chủ nhiệm Hồng tìm anh có việc.”

Ôn Kiến Sâm cho rằng chủ nhiệm Hồng tìm anh ta là chuyện liên quan đến công việc, ví dụ như bệnh nhân nào đó thế nào hoặc là khoa học như thế nào, nếu không thì chính là bảo anh ta đến phòng bệnh viện tìm lãnh đạo ký tên hoàn trả.

Kết quả không nghĩ tới vừa ngồi xuống, chủ nhiệm Hồng liền hỏi: "Tiểu Ôn, gần đây cậu có bận không? Có nhiều việc không?

Ôn Kiến Sâm hơi sửng sốt, không biết chủ nhiệm tính toán gì, đành phải cẩn thận đáp: "Vẫn ổn ạ.”

Chủ nhiệm Hồng gật gật đầu, cười tủm tỉm nhìn anh, tiếp tục hỏi: "Cậu kết hôn bao lâu rồi, ba tháng rồi đúng không?”

“Ừm... Gần như vậy." Anh ấy vừa đáp, một mặt thầm nghĩ trong lòng, chủ nhiệm đây là bác gái của ủy ban cư trú?

Do dự một chút, anh ta thẳng thừng hỏi: "Chủ nhiệm, thầy có tìm tôi có chuyện gì không?" "

“Là như vậy..." Chủ nhiệm Hồng thoáng trầm ngâm một lát, nở nụ cười một chút: "Có một chương trình thực tế đến bệnh viện của chúng ta muốn quay chương trình ở khoa của chúng ta, chủ yếu là quay cậu, nói là mời cả và vợ cậu làm khách mời, không tệ nha Tiểu Ôn."

Ôn Kiến Sâm nghe được những lời này, tim lập tức đập nhanh hơn.

Ánh mắt anh chợt lóe, có chút khẩn trương hỏi: "Thầy sẽ không... vì thế mà đã đồng ý chứ?”

Hỏi xong lập tức tiếp tục: "Bệnh viện... Đặc biệt là khoa của chúng ta, dòng người tấp nập, tình huống bất ngờ nhiều, cường độ làm việc cao, quay phim sẽ không thích hợp. Nếu không cẩn thận, chúng ta sẽ bị mắng lên hot search.”

Chủ nhiệm Hồng tựa tiếu phi tiếu nhìn anh: "Cậu còn rất biết suy nghĩ cho khoa.”

Ôn Kiến Sâm nghẹn một tiếng, cười gượng một chút.

Chủ nhiệm Hồng nói: "Cái này tôi và viện trưởng cũng nghĩ đến nhưng ở bệnh viện quay phim tài liệu không phải là chuyện gì lạ, trước kia bệnh viện chúng ta cũng có người đến quay qua bộ phim "Chuyện phòng cấp cứu" kia không phải rất hot trên mạng sao?"

Tuy rằng chương trình thực tế không giống với phim tài liệu nhưng viện trưởng đã nói chuyện với đạo diễn Mạnh của tổ làm chương trình, chủ yếu là dựa vào việc lắp đặt camera để ghi lại cảnh quay, chỉ có một người quay phim đi theo, sẽ không có quá nhiều nhân viên tới đây. Như vậy, ảnh hưởng đến công việc của chúng ta sẽ không lớn lắm."

"Hơn nữa, chuyện gì cũng không thể nói với người khác, chúng ta thẳng thắn, không cần sợ ống kính."

Ôn Kiến Sâm nghe được khóe miệng giật giật, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Viện trưởng cũng đồng ý việc này?”

Chủ nhiệm Hồng gật gật đầu: "Đương nhiên, đây là cơ hội tốt để tuyên truyền cho bệnh viện chúng ta.”

Nói xong, ông lại cười tủm tỉm động viên Ôn Kiến Sâm: "Quay thật kỹ để cho khán giả và bạn bè xem được tính chuyên nghiệp và phong thái làm việc của khoa cấp cứu Bệnh viện Trung ương.”

Hãy ủng hộ nhóm dịch nhé

Ôn Kiến Sâm nhất thời có chút uể oải, khó có được lá gan oán giận nói: "Chủ nhiệm, sao các người lại dễ dàng khuất phục như vậy? Chúng ta chính là bệnh viện hạng ba nổi tiếng quốc gia!”

Chủ nhiệm Hồng khoát tay áo, bình tĩnh nói cho anh biết vì sao mình lại đồng ý quay phim: "Chủ đầu tư của tổ chương trình đã tặng cho khoa chúng tôi hai máy nhịp tim mới, hai máy hồi sức tim phổi, một máy phân tích khí huyết và một siêu âm B bên cạnh giường mới."

Ôn Kiến Sâm: "???”
Chương kế tiếp