Đông Nghi

Chương 93
Sự an toàn của bệnh nhân lén lút rời đi được xác nhận. Chuyện này cho dù có kết quả viên mãn, Ôn Kiến Sâm và Bùi Đông Nghi cảm ơn mọi người trong tổ tiết mục, ôm tay trong tay trở về.

Lúc Bùi Uyên Uyên đến là được anh ôm tới, lúc trở về lại muốn tự mình đi lại, nó tỏ vẻ rất không vui.

Vừa đi tới cửa, liền lăn xuống đất, cũng không biết nó thật sự bị vấp chân hay là cố ý.

Dù sao ngã ở đâu thì đứng lên ở đó.

Còn xoay người, lộ bụng vẫy móng vuốt về phía anh và cô kêu meo meo hai tiếng.

Bùi Đông Nghi nhìn rất sụp đổ: "Sao em lại như vậy, bẩn chết đi được! Chị không muốn ôm em đâu huhu”

Kiến Sâm: "..."

Vừa rồi còn nói muốn cùng Bùi Uyên Uyên vẫn ở cùng một chỗ với một vị ma ma nào đó, trong nháy mắt liền bởi vì nó lăn xuống sàn nhà muốn đem người vô tình vứt bỏ.

Phần này có phải là tình cảm thì lớn đấy nhưng không qua nổi sự lăn xả đến nhem nhuốc của mèo béo hay không?

Anh dở khóc dở cười khom lưng, đẩy con mèo trắng hai cái: "Đứng lên, cứ tiếp tục giở trò đồi bại, để xem cô ấy có cần em không?”

Bùi Uyên Uyên: "Meo meo…”

Nó nghiêng đầu, ánh mắt thoạt nhìn thoạt nhìn khoái chí, lại giống như cái gì cũng hiểu.

Ôn Kiến Sâm xoa xoa bụng nó, mềm nhũn, cảm giác rất tốt, nó thoải mái phát ra tiếng ngáy.

Anh kéo móng vuốt nhỏ của nó, kéo nó ra khỏi mặt đất, nhìn thấy nó với một sợi lông bụi bặm, và không thể không nhếch khóe miệng.

Bùi Uyên Uyên bị kéo lên, hướng về phía Bùi Đông Nghi meo meo một tiếng, đầu duỗi về phía cô.

Bùi Đông Nghi lập tức nhảy sang bên cạnh, tiếp tục sụp đổ: "Không được tới đây, chị nhất định sẽ không ôm em, nhất định không ôm đâu.”

Kiến Sâm: "..."

Anh hắng giọng: "Khụ khụ, nếu cô ấy đã không ôm em thì chúng ta đi bộ về nhà thôi nào, được chứ bé ngoan?”

Bùi Uyên Uyên ngửa đầu nhìn anh: "Meo meo…"

Thấy nó phảng phất có chút nghi hoặc, Ôn Kiến Sâm xấu hổ mà không mất lễ phép cười cười: "Ta mệt rồi, hơn nữa em lại béo u nu u nần thế này, thật sự là ôm không nổi.”

Bùi Uyên Uyên vẫn nhìn nó, đôi mắt to vừa sáng vừa tròn.

"Phụt…"

Bùi Đông Nghi ở bên cạnh phát ra một tiếng cười nhạo, hai tay ôm ngực, một bên trên ngón tay còn treo một cái túi nilon đựng bát đũa.

Ngữ khí sâu kín: "Ôm không được, lúc đến làm sao ôm được, ghét bỏ nó bẩn liền nói thẳng ra thôi.”

Ôn Kiến Sâm nghẹn một tiếng, một lúc lâu sau che lỗ tai Bùi Uyên Uyên: "Em nói như vậy nó sẽ rất buồn đó bảo bối à.”

Điều này có phải là hơi quá rồi đúng không...

Bùi Đông Nghi vẻ mặt lấp lửng hữu thần: "Em mặc kệ, anh mau mang nó trở về đi, dùng khăn ướt chuyên biệt lau sạch sẽ cho nó, không được liền đưa đi tắm rửa đi.”

Nhìn ra được quả thật rất ghét bỏ, Ôn Kiến Sâm nhún nhún vai.

Sau đó nắm hai móng vuốt mèo để nó đứng thẳng đi vài bước, chờ Bùi Uyên Uyên lộ ra biểu tình không thể luyến tiếc, anh buông tay ra: "Ok, hiện tại có thể tự mình đi sao?”

Đương nhiên có thể, đoạn đường kế tiếp, Bùi Uyên Uyên tứ chi một cái chạm đất, liền nhanh như chớp chạy, quen thuộc chạy vào cửa lớn, bị Bùi Đông Nghi một phen giữ lại, dùng khăn ướt dành cho thú cưng lau từ đầu đến chân một lần.

Trước cửa chất đống mấy bưu kiện vừa mới lấy về, Tạ Vi Học bọn họ đang tháo ra, "Thu Thu, có bưu kiện của cậu, rất nặng, hình như là cậu mua hán phục.”

“Nhanh như vậy sao?” Bùi Đông Nghi kinh ngạc, vội vàng đi qua muốn xem.

Lúc tháo bưu kiện, Đàm Hạ hỏi: "Thế nào, bệnh nhân đã tìm được chưa?"

“Tìm được, cô ấy là bởi vì con mèo nuôi lâu năm, vội vàng đi gặp mặt lần cuối, mới rời khỏi bệnh viện, hiện tại đã nằm viện điều trị ở một bệnh viện khác."

Bùi Đông Nghi nói xong, xoẹt một tiếng xé băng dính trên thùng carton ra, nhìn thấy hộp bị bong bóng giấy tầng tầng lớp lớp bao bọc, mở ra xem, còn có một thùng carton, lại mở ra, liền nhìn thấy một cái hộp gỗ màu gỗ hồ đào rất tinh xảo.

Một người đang lướt Weibo như Kỷ Linh Vi cũng bị hấp dẫn bởi chiếc hộp gỗ xinh xẻo: "Đây là bộ hán phục của cậu à? Bao bì có phải là có long trọng không?”

Trên hộp gỗ còn khắc một bức tranh, là một sĩ nữ cổ trang thân hình yểu điệu đang trang điểm gương, làn váy buông xuống đất, khóa là kiểu khóa bình an làm bằng đồng, nhỏ nhắn xinh xắn, còn có một cái chìa khóa, thoạt nhìn thật sự là cảm giác nghi thức mười phần.

Điều này làm cho mọi người đối với nó lòng hiếu kỳ cùng cảm giác chờ mong trực tiếp kéo dài, nhao nhao thúc giục Bùi Đông Nghi mở ra xem một chút.

Mở hộp, trên cùng đặt một cuốn sách nhỏ, bên trong là chi tiết quần áo, tên, số, hình dạng, quy trình, thành phần vải, độ dày, và đề xuất giặt, viết rõ ràng.

"09, có nghĩa là bộ này là bộ thứ chín?" Tạ Vi Học vừa nhìn vừa nói: "100% dâu tằm tơ da, tam kinh vắt lo, toàn bộ may thủ công, cao định đây là, khó trách đắt như vậy.”

Đọc xong hướng dẫn sử dụng, Bùi Đông Nghi xốc lên một lớp giấy chống bụi trên, nhìn thấy quần áo bên trong, phía trên cùng là một bộ lụa vàng nhạt lau ngực, tiếp theo là áo sơ mi trắng, áo ngoài cùng váy, tổng cộng bốn bộ.

Đàm Hạ xướng theo cô: "Váy đẹp như vậy, mau đi mặc cho chúng tôi xem đi.”

Bùi Đông Nghi đang có ý này, ôm cái hộp liền tìm chỗ thay quần áo.

Qua mười phút sau đi ra, tóc đã búi củ tỏi sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn, váy màu vàng nhạt màu trắng thoạt nhìn đặc biệt sảng khoái, ở giữa áo ngực thêu một đóa hoa trà sơn trà màu hồng trắng, cùng màu áo bên ngoài vừa vặn hô ứng, váy dưới là váy nếp gấp ba màu hồng hồng bạch tạo thành, thắt lưng cũng là màu đỏ, lại có thêm một tia sáng rực nhiệt tình.

“Thế nào, có đẹp không?" Cô ở trước mặt mọi người xoay quanh một vòng, chuyển động tà áo cả người có vẻ tương đối phiêu dật.

Tạ Vi Học oa một tiếng, chạy tới kéo cánh tay cô nhìn trái nhìn phải: "Thật xinh đẹp, nếu có gió khẳng định đặc biệt tiên khí mười phần, đến lúc đó tôi sẽ chải cho cậu một kiểu tóc đội vương miện hoa sen nhỏ màu vàng, khẳng định đặc biệt đẹp!”

Bùi Đông Nghi đi theo lời của cô tưởng tượng một chút, rất động tâm: "Nhưng tôi không có mũ như vậy, hiện tại có mua kịp không?"

Cô đang muốn hỏi Trân Châu Quan có được không, Tạ Vi Học cũng đã nói: "Không sao, tôi có biện pháp mua được, tôi tìm được một studio chụp ảnh có thể thuê trang sức hán phục, đến lúc đó tôi thuê tất cả những gì mọi người muốn dùng về là được rồi.”

Mấy vị phu nhân đầu chạm đầu chen chúc cùng một chỗ thảo luận đến lúc đó mình muốn tạo hình gì, Trương Hủ Ninh cảm thấy còn tốt, dù sao vợ anh ta từ nhỏ đã là loại người yêu mỹ nhân chỉ hận không thể biến người ta xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cảm giác của Tiêu Hoa và Ninh Đào có chút phức tạp.

Đàm Hạ và Kỷ Linh Vi làm cho người ta có cảm giác rất giống nhau, đều là loại người thông minh khéo léo. Trong tập đầu tiên của chương trình, lần đầu tiên họ xuất hiện, khán giả cảm thấy các cô ấy chỉ cần thay một bộ âu phục nữ tính là có thể đi đàm phán thương mại, nhưng càng về sau các cô càng thư giãn, trở nên giống như hai người khác, thích chơi đùa, thích trang điểm hoa phục, cũng yêu mỹ thực cảnh đẹp.

Thậm chí có cư dân mạng còn đánh giá: "Khi ở bên người yêu, bạn bè, một người phụ nữ mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ trở thành một cô bé.”

Loại cảm giác này khiến cho chồng của các cô gái cảm xúc sâu sắc nhất, dù sao trong trí nhớ của bọn họ quả thật đã tồn tại một thiếu nữ ngây ngô ngây thơ ngây thơ, tương lai tràn ngập khát vọng, hồn nhiên thiện lương, còn chưa nhiễm hồng trần trọc sự.

"Tôi muốn đi cho Ôn Kiến Sâm xem một chút." Bùi Đông Nghi cao hứng nói một câu, xách váy chạy lên cầu thang, không bao lâu đã không thấy người.

Mọi người im lặng vài giây, Đàm Hạ nói: "Chúng ta tiếp tục thảo luận, tối nay cô ấy sẽ không xuống nữa, cứ như vậy đi lên Kiến Sâm có thể buông tha cho cô ấy không sao?”

Đàm Hạ này cũng thẳng thắn quá đi, chuyện tế nhị vậy mà cô ấy khi nhắc đến mặt không biến sắc.

Bùi Đông Nghi đẩy cửa trở về phòng, Ôn Kiến Sâm vừa từ phòng tắm đi ra, đang đứng ở bên giường, tóc ướt át nhỏ xuống, cô vốn định khoe váy mới của mình đến bên miệng liền thay đổi.

"Sao tóc anh không lau khô liền chạy ra ngoài, sẽ bị cảm lạnh, người lớn có nói gội đầu không kịp lau khô, về sau dễ bị đau nửa đầu."

Ôn Kiến Sâm kỳ thật cũng không yên tâm những phong tục này, nhưng sau khi nghe xong anh lập tức nhét khăn mặt cho cô: "Em lo lắng như vậy, chi bằng lau cho anh luôn đi.”

Người gì mà vô sỉ như vậy chứ? Bùi Đông Nghi không nói gì trừng mắt nhìn anh một cái, kiễng chân đắp khăn mặt lên đầu anh, sau khi chà xát vài cái cảm thấy như vậy có chút mệt mỏi, liền kéo cánh tay anh: "Này, anh ngồi xổm một chút nha, đứng thẳng như vậy em với theo rất mệt đấy.”

Ôn Kiến Sâm cười, quỳ gối xuống rồi đưa tay đỡ eo cô.

Bùi Đông Nghi cho rằng anh chỉ lấy mình làm lan can đỡ, không nghĩ tới anh lại chỉ ôm lấy eo cô, một giây sau, anh nghiêng người, nâng cô lên.

Cô ngẩn ra, lại hoảng sợ hét lên: "Này! Anh đừng có mà lộn xộn.”

Chợt hai chân rời khỏi mặt đất đong đưa mình trên không, cô theo bản năng ôm lấy bả vai anh, chờ phục hồi tinh thần ngẩng đầu, liền cùng anh tràn đầy vui vẻ đụng vào lòng.

"Sao anh lại đột nhiên bế em lên như vậy chứ, làm em hết hồn.” Cô bị anh nhìn đến ngượng ngùng, phàn nàn như chuyển đề tài khác.

Ôn Kiến Sâm nháy mắt mấy cái: "Không phải em đứng cảm thấy mệt sao, như vậy thì sao? Nó có tốt hơn không?”

Bùi Đông Nghi đẩy bả vai anh cũng muốn nghiêng về phía sau, muốn anh buông mình xuống, kết quả tên đàn ông vô sỉ này lại ôm cô ngã về phía sau giường lớn, cô không khỏi phát ra một tiếng kinh hô.

"Quần áo của em nó mới, là đồ mới đó! Nó là vải lụa dễ nhăn nên anh đừng có mà đè lên áo em.”

Ôn Kiến Sâm trầm mặc một chút: "Không phải em mặc cũng chỉ để cho anh xem sao? Quần áo quan trọng hay anh quan trọng chứ?”

Bùi Đông Nghi trả lời tương đối nhanh: "Cho anh xem từ xa bằng mắt thôi, ai cho anh đè lên áo của em chứ?”

“Không mặc sẽ không nhăn, anh cởi nó ra giúp em.” Anh vừa nói, vừa đưa tay muốn kéo thắt lưng cô.

Bùi Đông Nghi vội vàng đưa tay ngăn cản, đẩy anh ra một chút, dây váy thật đúng là đã bị anh kéo ra.

Đầu váy nhất thời buông lỏng, không khí trong phòng trong nháy mắt có một tia ngưng đọng như vậy.

Dưới sự trừng mắt của cô, Ôn Kiến Sâm vội vàng giải thích cho mình: "Anh không cố ý, tuy rằng trong lòng anh đúng là nghĩ như vậy không sai, nhưng anh thề đấy, vừa rồi anh thật sự chỉ định trêu chọc em chút thôi mà.”

Bùi Đông Nghi với vẻ mặt bó tay nhìn anh.

Anh hắng giọng, buông cô ra, thăm dò nói: "Nếu đã cởi ra, chi bằng..."

Bùi Đông Nghi trong lòng cảm thấy không ổn, trừng mắt nhìn anh, cố gắng truyền đạt tin tức nguy hiểm.

Ôn Kiến Sâm cơ trí sửa miệng: "Chi bằng em đi tắm một chút cho thoải mái?”

“Coi như anh thức thời.”

Bùi Đông Nghi đạp anh một cái, đuổi anh tránh ra, sau đó xách váy, động tác cực kỳ mất tự nhiên chạy về phía phòng tắm, dáng đi tựa như đang trốn chạy khỏi anh, trông hết sức khổ sở.

Tiếng cười của Ôn Kiến Sâm từ sau lưng truyền đến, ảo não của cô tăng lên, nhưng mà làm cho cô càng hối hận chính là…

"Ôn Kiến Sâm? Anh có thể…lấy quần áo giúp em được không? Nó ở trong tủ quần áo.”

Ôn Kiến Sâm nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó… anh liền cười rất lớn.

Bùi Đông Nghi: "..." Hối hận, hết sức hối hận.

Chờ cô từ phòng tắm tắm rửa xong đi ra, trên đầu đội mũ khô, cẩn thận treo bộ hán phục đã thay vào trong tủ quần áo, mới chú ý tới Ôn Kiến Sâm đang gọi điện thoại.

Hẳn là cùng Ôn Kiến Thiện nói chuyện điện thoại, nói cái gì trung thu gia yến không cần chuẩn bị quá nhiều đồ ăn linh tinh, lại nói Ôn Trí Lễ không biết có trở về hay không, chờ ngày mai gọi điện thoại hỏi một chút.

Hai anh em đây là đang thương lượng chuyện ăn tết, chỉ chốc lát sau anh cúp điện thoại, nói với Bùi Đông Nghi: "Ngày mai anh có ca trực, anh cả cho người đưa bánh trung thu và hoa quả đến đây, em đi làm về thì chia cho mọi người nhé.”

Bùi Đông Nghi “vâng” một tiếng, dùng sức lau nước trên tóc, thoạt nhìn có vẻ hết sức thô bạo.

Ôn Kiến Sâm đứng dậy đi qua, giúp cô cắm phích cắm máy sấy điện, tiếp tục nói: "Ông nội nói mời mọi người đến nhà chơi vào ngày Tết Trung thu, em nhớ nói với anh trai nhé.”

"Đến nhà chơi sao? Ý anh là trang viên Ôn Lạc hả?” Bùi Đông Nghi một trận kinh ngạc, không tự chủ được hỏi ngược lại.

Ôn Kiến Sâm gật gật đầu: "Đừng lo, anh cả đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ không quay phim đâu anh cả đã mở lời với đạo diễn Mạnh rồi.”

"Em còn tưởng rằng..." Cô dừng một chút, đổi đề tài: "Tết Trung thu vừa vặn thứ bảy, chúng ta về nhà vào buổi sáng luôn nhé?”

"Buổi sáng về chỗ bố mẹ trước, buổi trưa cùng mọi người ăn cơm, buổi chiều mới về trang viên Ôn Lạc.” Ôn Kiến Sâm thốt ra, hiển nhiên là đã sớm tính toán xong.

Bùi Đông Nghi nhịn không được cười rộ lên, gật đầu đáp một tiếng.

Tết Trung thu năm đầu tiên cô có chồng, ắt hẳn sẽ có chút nhớ mong gia đình dù họ ở cùng một thành phố với nhau.

Vừa nghĩ tới đây, liền nghe Ôn Kiến Sâm nói: "Số em cũng thật là sướng đó nha, có thể lấy chồng gần, chứ nếu em lấy chồng xa thì tết đoàn viên này cũng không có cơ hội mà về nhà ăn cơm cùng gia đình. Sau này con gái chúng ta cũng không được lấy chồng xa, lái xe quá ba giờ coi như là xa đi.”

Bùi Đông Nghi đối với lời nói của anh cơ bản đồng ý, nhưng câu cuối cùng: "Từ nội thành trở về trang viên Ôn Lạc em phải lái xe hai tiếng, anh xác định hơn ba tiếng đồng hồ coi như lấy chồng xa mà hợp lý sao?”

Ôn Kiến Sâm nghẹn một tiếng, một lúc lâu sau mới nghẹn một tiếng: "Chúng ta cũng sẽ không có con gái, chuyện này sau này hẵng tính đi.”

Nói xong anh nhìn cô không chớp mắt, cười tủm tỉm: "Ngày mai chúng ta còn phải đi làm, tối nay đi ngủ sớm một chút nhé?”

Mặt Bùi Đông Nghi thoáng cái liền đỏ lên, mím miệng, không lên tiếng.

Bóng đêm nặng nề, độ sáng của đèn bàn trong phòng được điều chỉnh đến mức thấp nhất, mông lung và yên tĩnh, cô nghe thấy hơi thở dồn dập của mình, cả người sớm đã bị mồ hôi thấm ướt, nhưng còn có khí tức nóng rực phun mỏng giữa cổ.

Trong lúc lay động, hoảng hốt tựa như chìm vào biển rộng mênh mông, mặc kệ cô có kêu gào nhiều như thế nào, sóng biển vẫn sẽ từng tầng từng tầng từng tầng hướng nàng ập tới, nước biển ba động, quay cuồng, đem quần áo của cô thấm ướt nhẹp, cuối cùng bị sóng biển dâng cao ném lên không trung.

Cô ngẩng đầu lên, rơi từ giữa không trung xuống, cô cho rằng mình sẽ hoàn toàn rơi xuống đáy biển thật sâu, rồi lại bị một đám mây nâng đỡ, nhẹ nhàng đáp xuống, kèm theo tiếng than thở quen thuộc của cô.

Tiếng thở dài rối rắm thành rơm cứu mạng, cô không chút do dự bám lên, dựa vào bản năng hôn lên môi người đàn ông của mình, hy vọng có thể từ chỗ anh có thể lấy được oxy cứu mạng.

Đáng tiếc chỉ là không tưởng.

Cuối cùng cô thoát khỏi vòng tay anh: "Không, dừng lại đi mà…”

Trong ánh đèn mờ nhạt, cô nhìn vào mắt anh, sương mù mờ mịt, khó có được một tầng hơi nước, nhưng ánh mắt lại ôn nhu kỳ lạ, cô nhìn có chút nhập thần.

"Thu Thu." Anh cúi người lại, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Mau van xin anh đi, xin anh tha cho em đi.”

Rõ ràng là học giọng điệu bình thường của cô!

Bùi Đông Nghi thoáng chốc cảm thấy xấu hổ, vừa định để cho anh câm miệng, lại cảm thấy quanh thân có ngọn lửa bốc lên trời, lửa càng cháy càng vượng, nhiệt ý xuyên thấu qua lỗ chân lông chui vào từng tấc da của nàng, sau đó triệt để đem lý trí của cô thiêu đốt hầu như không còn.

Không biết trận đại hỏa kéo dài này kéo dài bao lâu mới rốt cục được dập tắt, ngoài cửa sổ vạn vật đều tịch mịch, từ khe hở rèm cửa sổ có thể nhìn thấy ánh trăng sáng ngời trên ban công bên ngoài.

Cô luống cuống trên giường, vừa mệt vừa buồn ngủ, ngay cả một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích. Ôn Kiến Sâm phía sau giúp cô dọn dẹp chiến trường của hai người, chuẩn bị trong chốc lát ôm cô vào phòng tắm rửa sạch.

Nhưng cô không muốn nhúc nhích, nhắm mắt khàn giọng nói: "Ôn Kiến Sâm, anh đừng để ý đến em, lát nữa em sẽ tự đi tắm rửa.”

Ôn Kiến Sâm lại rất kiên nhẫn, xoa vào đầu gối cô, thậm chí còn cười: "Nghe lời, mở chân ra một chút, có qua có lại thôi vừa rồi em đã giúp anh lau tóc, bây giờ đến lượt anh lau giúp em.”

Chương kế tiếp