Đừng Cắn Em Mà

Chương 12. Chuẩn bị | Hoa hồng

 Điều kiện mà Heyman đưa ra rất hấp dẫn, nhưng Bạch Mộc vẫn cảm thấy không đáng tin cho lắm.

Nàng trải tấm bản đồ lên giường, ở góc trái tấm bản đồ có bốn ký tự màu vàng sẫm ‘Dalves’, phân định rõ lãnh thổ của một quốc gia nhất định. Phần dưới của bản đồ đánh dấu rõ điểm khác nhau trên lãnh thổ, trên kí hiệu của ngọn núi có một hình lâu đài nho nhỏ.

Không cần đoán cũng biết đó là nơi nào.

Xung quanh được cánh rừng bao phủ, ở giữa hình như còn có một ngôi làng không mấy nổi bật. Khu rừng rộng lớn đến mức bao trùm hàng trăm dặm, và lâu đài này nằm ở trung tâm của khu rừng.

Nàng bỗng nhăn mặt nhớ đến những con thú ăn thịt người kia, Heyman thật sự không lừa nàng, nếu một mình nàng chạy ra đó thì e rằng chưa chạy được mấy bước thì đã thịt nát xương tan mất rồi.

Nếu muốn ra ngoài thì phải bắt đầu từ người đánh xe chuyên đi giao hàng kia.

Bạch Mộc cuộn bản đồ lại giấu nó chung với túi tiền của mình.

Lần này Luis biến mất lâu hơn mọi khi, lâu đến nỗi nếu mỗi ngày không gặp được Aumont thì nàng đã cho rằng hắn sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.

Aumont xử lý công việc rất tận tâm, gã rất hiếm khi đề cập đến chuyện của Luis, Bạch Mộc cũng không muốn hỏi, hỏi làm gì cho mệt, hỏi xong thằng cha này cũng bày ra vẻ mặt khinh thường mà thôi.

Vì Luis đi vắng nên cuộc sống của Bạch Mộc khá là nhàn nhã, cuộc sống không cần phải hiến máu đã khiến nàng thành công tăng hai cân.

Mặc dù việc hắn vắng mặt rất tiện cho việc Bạch Mộc lên kế hoạch chạy thoát thân và tiện chôm mấy viên đá quý nhưng, nàng vẫn luôn cảm thấy lo lắng kỳ lạ, thậm chí nửa đêm đang ngủ cũng giật mình tỉnh dậy theo bản năng sờ mó tìm kiếm hình bóng kia.

Cái hành động kì lạ này sao lại xuất hiện trên người nàng chứ.

Hôm nay trời vừa tờ mờ sáng mà dưới lầu đã có tiếng khuân vác rồi, Bạch Mộc tỉnh táo lại xua tan những suy nghĩ lộn xộn kia ra khỏi đầu, nàng ra ban công thò người nhìn xuống.

Người đánh xe đang khuân một hộp gỗ, trông cũng không quá nặng, lúc đặt xuống xe còn vang lên một tiếng cành cạch.

Nàng vào phòng lấy cuốn vở mà nàng từng chôm ở phòng sách ra ghi lại thời gian trên đó, nắn nót ghi rõ ràng thời gian đến và thời gian đi của người đánh xe.

Ba ngày đến một lần, hình như là đến trước lúc bình minh và rời đi khi trời vừa tờ mờ sáng, đến đưa một số trái cây, rau củ và thịt.

Hôm đó chắc là có lý do gì đó nên mới tới muộn như thế.

Bạch Mộc đếm đếm ngày trong cuốn sách, suy nghĩ lại trôi dạt về phương trời nào đó.

Đếm tới đếm lui, tính ra hắn cũng đã đi được nửa tháng rồi. Ả phù thủy đó mạnh đến thế ư?

Một vài hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu nàng, trên cơ thể không có nơi nào là không bị mụ phù thủy độc ác ấy hành hạ, vết thương chồng chất trốn chạy khắp nơi.

Bạch Mộc tưởng tưởng đến mê mẩn, đợi đến lúc nàng bừng tỉnh lại thì đầu bút đã ghim vào trang giấy hồi lâu, một mảng lớn mực đã bị lem ra ngoài, để lại trên đó dấu vết đậm nhạt khác nhau.

*

Người phụ nữ đi qua con đường lát đá trong làng, làn váy có những họa tiết nho nhỏ lấp lánh như những vì sao tung bay theo dáng người thướt tha của nàng ta.

Bóng dáng của ả ta biến mất trong cánh rừng, nhưng một lúc sau bỗng có một ánh lửa sáng lên trong rừng sâu, ngọn lửa bùng lên chiếu sáng căn phòng vốn bị giấu trong bóng tối kia.

Một thanh trường kiếm từ trong bụi cây bay ra, nó đung đưa trên không trung rồi đột nhiên chĩa mũi kiếm vào bóng người bên cửa sổ nọ, tiếng gió chói tai vừa tắt ngắm thì đã thấy thanh trường kiếm đâm vỡ kính xuyên qua bụng người phụ nữ ấy, đóng đinh ả ta xuống mặt đất.

Mái tóc dài màu đỏ rượu của ả ta xõa tung khắp sàn nhà, dòng máu tươi đang chảy ra khỏi bụng kia so ra còn đẹp hơn nhan sắc ấy nhiều, người phụ nữ chống tay xuống đất, vùng vẫy la lói thảm thiết.

Nhưng rất nhanh sau đó lại có vài thanh trường kiếm khác xé gió xuyên qua tứ chi của ả, thanh kiếm cuối cùng còn mang theo một luồng hơi thở xa lạ, quanh thân kiếm được ánh sáng màu đỏ nhạt bao bọc lấy lao đến xuyên thủng trái tim của ả ta.

Cơ thể người phụ nữ cứng đờ bất động nằm liệt trên vũng máu.

Xung quanh im lặng đến đáng sợ.

Một con dơi bay ra khỏi bóng tối, nó bay vòng vòng dò xét xung quanh ngôi nhà, dần dần lũ dơi tụ lại trong góc tạo thành một bóng hình cao lớn.

Trên người hắn chằng chịt những vết dao, quần áo loang lổ máu nâu đen.

Những vết thương đó từ từ lành lại theo từng bước chân của hắn, biến mất không thấy tăm hơi, giờ đây chỉ còn lại mấy miếng vải bị rách te tua.

Luis đến gần người nọ, hắn vén mái tóc dài của ả ta ra rồi nâng khuôn mặt bê bết máu ấy lên.

Đây không phải là khuôn mặt mà hắn ghê tởm.

Người này có khuôn mặt phương Đông cực kỳ quen thuộc, đường nét gương mặt dịu dàng, lông mày ấy giờ đây hơi nhíu lại vì đau, ả run run mở mắt, đôi mắt ấy đen nhanh tràn ngập sương mù, khóe miệng không ngừng ứa ra dòng máu đỏ tươi.

Ả mở to hai mắt như nhìn thấy vị cứu tinh, thì thào đứt quãng không tròn câu: “Luis … Cứu em với …”

Luis sững sờ trong giây lát, giây tiếp theo đôi mắt đột nhiên co rút lại.

Con dao găm léo lên tia sáng đâm xuyên qua ngực và vùng bụng, nhưng người bồi táng kia vẫn cố chấp dí sát gương mặt mình đến thều thào khiến người ta rợn gáy: “Chết với em đi … Chết với em đi được không?”

*Ở thời Trung Quốc cổ đại thường lưu hành một tập tục xấu, đó là dùng người chôn theo người chết. Theo những bằng chứng hiện có, tục tuẫn táng hay còn gọi là bồi táng, mà đặc biệt là “nhân tuẫn” (chôn người chết cùng) bắt đầu nổi lên từ thời nhà Thương và nhà Chu.

Ngày thứ mười tám khi Luis đi vắng, Bạch Mộc chuẩn bị một túi tay nải đơn giản, chuẩn bị xong lại đến phòng sách tìm tiểu thuyết để đọc, lúc này Aumont đang cầm chổi lông gà quét bụi, bụi bay lơ lửng trên không trung làm Bạch Mộc không chịu nổi hắt hơi mấy cái.

Đặt cuốn sách đã đọc xong về vị trí cũ, nàng cầm một cuốn sách khác ôm vào lòng.

Aumont thậm chí còn không thèm liếc nàng lấy một cái, vẻ mặt gã thờ ơ, bày ra bộ dáng không quan tâm sự đời.

Bạch Mộc do dự một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Ả phù thủy đó rất lợi hại à?”

Gã hơi khựng lại một lúc, sau đó liếc nhìn nàng một cái, khẽ cau mày từ tốn đáp: “Không hẳn, luận vì thực lực thì ả không đánh lại đại nhân.”

“Nhưng rất khó giải quyết, ả rất giỏi trong việc điều khiển tinh thần của mọi người, đại nhân ngài ấy …” Gã dừng lại một lúc, cuối cùng nuốt nửa câu sau tiếp tục cầm chổi lông gà quét tới quét lui.

Nhìn gã như thế Bạch Mộc bỗng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Bỗng bên ngoài bức tường vang lên từng tiếng sói tru, từng tiếng từng tiếng lần lượt xuyên qua tấm kính lùa vào tai.

Đây là tình huống mà trước đây Bạch Mộc chưa từng gặp phải, không chỉ có vậy, những âm thanh ở múc đằng xa đó đang vang vọng lại gần, như thể muốn bao vây lấy bức tường thành này vậy.

Nàng nén nỗi lo lắng trong lòng, thắp nến lên nhẹ nhàng bước ra ngoài xem.

Ngoài cửa im ắng, người hầu gái vội vàng đi đi lại lại băng qua hành lang.

Bạch Mộc dựa vào tường, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống đi xuống dưới lầu.

Cánh cửa đang mở đang dần dần khép lại, trong ánh đèn mờ ảo, Bạch Mộc nhìn thấy bóng hình mình đã lâu không gặp, giờ đây bộ dáng ấy nhếch nhác cực kỳ, áo choàng bị cháy một mảng lớn, quần áo rách te tua khó coi, cả người đâu đâu cũng có vết máu.

Trạng thái tinh thần của hắn có vẻ không được tốt lắm, mỗi một bước đi đều hơi hơi lung lay, tựa như có thể ngã xuống hôn mê bất cứ lúc nào.

Bạch Mộc sững sờ tại chỗ nhìn hắn lảo đảo tiến lại gần mình, ánh mắt ấy chậm rãi khóa chặt người nàng.

Đáy mắt Luis lóe lên những cảm xúc phức tạp, hắn đứng vững lại rồi dang hai tay ra với nàng.

Bạch Mộc bị bộ dạng này của hắn dọa sợ nên nào dám đến gần, nàng cầm chân đèn trong tay chậm chập không nhúc nhích.

Một lúc sau, tuy vẻ mặt của hắn không biến hóa gì nhưng rất nhanh sau đó, bóng dáng cao lớn dần dần thu nhỏ lại trước mặt nàng, biến thành cậu bé vô hại ngây thơ.

Hai tay của hắn vẫn để y như thế, cố chấp dang rộng ra.

Mãi đến khi được cơ thể mềm mại kia nhẹ nhàng ôm lấy, lúc này hắn mới nhắm mắt lại dụi vào cần cổ ấm áp của nàng.

Trong nháy mắt đó đột nhiên trong đầu Bạch Mộc hiện lên một câu hỏi chưa bao giờ nghĩ đến, “Tại sao lại là tôi? Tại sao lại giữ lại một mình tôi?”

Nhìn những vết dao lớn lớn nhỏ nhỏ trên người của hắn khiến Bạch Mộc không tài nào xuống tay được, nàng cứng đờ tránh né chỗ bị thương nghiêm trọng nhất ấy.

Vết thương ở dưới ngực hệt như bị vũ khí sắc bén nào đó đâm tới đâm lui, chỉ có như thế thì mới có thể để lại vết hằn sâu như này được. Miệng vết thương nhớp nháp, máu trên đó đã hơi khô lại, thịt lật ra ngoài, ngoài ra còn có chỗ bị bỏng.

Nếu hắn là con người thì không chừng hắn đã chết từ lâu rồi.

Luis nằm ỳ trên người nàng không thèm nhúc nhích, Aumont cũng không có ý muốn giúp đỡ, cuối cùng Bạch Mộc vẫn phải hít một hơi thật sâu dùng sức bú sữa của mình ôm hắn lên trên lầu.

Tấm thảm dưới chân mềm như bông, bỗng nàng giẫm phải một đám mây mềm mại trượt chân ngã về phía sau như không có trọng lượng, chợt có vài con dơi bay đến lượn vòng xung quanh người nàng, sột soạt vài tiếng qua đi, cuối cùng nàng rơi vào chiếc giường quen thuộc.

Cả hai người ngã xuống giường rồi lại hơi bật nhẹ lên, rồi lại ổn định ngã xuống.

Đợi đến lúc Bạch Mộc hồi hồn lại thì hắn đã nằm bên cạnh nàng rồi, ngón tay thon dài ấy hết vuốt ve lòng bàn tay nàng rồi lại gãi nhẹ.

Có hơi ngứa, Bạch Mọc nắm lấy bàn tay đang tác loạn kia, quay đầu sang.

Đôi mắt của hắn thấp thoáng sau mái tóc đen rối bù, mặc dù như thế nhưng ở khoảng cách hiện tại này nó vẫn cho phép nàng nhìn thấy cảm xúc hối lỗi qua những kẽ tóc kia.

Ướt át, tựa như con thú nhỏ đang sợ hãi và mờ mịt vậy.

Như bị quỷ thần xui khiến, nàng chậm rãi đến gần hôn lên đôi môi tái nhợt của hắn, đầu lưỡi đảo qua đảo lại ma sát đôi môi ấy mãi đến khi nó hơi đỏ lên mới chịu tách ra.

Nàng rờ rẫm vành tai của hắn, học theo cách dỗ con của thế hệ cũ nhẹ nhàng nắm nó trong tay.

Hắn bị thương rất nặng, Aumont quan sát vết thương ấy một lúc lâu mới ra lệnh cho người đi xuống chuẩn bị dụng cụ xử lý.

Những vết thương đó đang dần hồi phục lại, nhưng chỉ có duy nhất vết thương thối rữa dưới lồng ngực kia, thịt bên trong vừa lành lại chưa lâu thì lại rách ra lần nữa.

Dao găm nhanh chóng lia qua cắt đi phần thịt thối rữa ấy, từng nhát cắt đều rất gọn gàng sạch sẽ, nỗ lực để không khiến cho hiện trường trở nên quá đẫm máu.

Bạch Mộc không dám nhìn, nhưng nàng cũng không nỡ buông tay, thế là nàng đành phải quay lưng sang chỗ khác nắm lấy ngón tay hắn động viên.

Luis không rên lên tiếng nào, như thể chuyện đang xảy ra này không liên quan gì đến hắn vậy. Hắn chỉ chú ý đến bóng hình đang đưa lưng về phía hắn kia, đôi mắt tham lam phác họa hình dáng ấy.

Vừa cắt xong miếng thịt thối ấy ra thì máu cũng theo miệng vết thương đó chảy ào ào ra ngoài, khăn trải giường bên dưới ướt đẫm màu máu đen bất thường.

“Đây là nước thánh.” Aumont lấy khăn tay lau con dao găm, trên mặt lộ ra vẻ tức giận hiếm thấy: “Chúng còn giở mấy trò hề khác bên trong nữa.”

Bạch Mộc hơi nghiêng đầu: “Đó là cái gì?”

“Đó là nước do con người hiến dâng.” Luis liếc nhìn vết thương, bình tĩnh nói tiếp: “Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nó có tác dụng làm chậm quá trình chữa lành vết thương đối với chúng ta.”

“Quả là kỳ diệu mà.” Hắn cảm thán : “Chỉ cần mở miệng là được ‘thần’ ban ân.”

“Hoạt động dưới ánh nắng mặt trời ấy ư?”

Luis gật đầu, khinh khỉnh đáp, “Ta va phải mấy con rệp khó chơi.”

Hắn đưa tay vén mấy sợi tóc mai trên trán, để lộ ra khuôn mặt tinh xảo non nớt kia, mặc dù trên mặt không xuất hiện biểu cảm gì nhưng giọng điệu và vẻ mặt ấy kết hợp lại với nhau lại khiến cho người ta cảm thấy hắn trông có vẻ hung ác nham hiểm vô cùng.

Điều này làm cho Bạch Mộc hơi sợ, lòng nàng bồn chồn không yên nhưng không dám quay đầu lại nhìn.

Aumont nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng trong chốc lát, hồi sau buông con dao găm ấy xuống, cổ tay khẽ nhúc nhích, lưỡi dao sắc bén ngay lập tức nhắm vào Bạch Mộc đang không phòng bị, gã ngập ngừng nói: “Nàng ta có thể tới tìm ngài bất cứ lúc nào, ngài đang bị thương nghiêm trọng như thế, hay là… “

Gã chưa kịp nói xong thì đã bị hắn lạnh lùng ngắt lời: “Đưa nàng về đi.”

“…Vâng.”

Thế là Bạch Mộc bị đuổi ra ngoài, đợi đến lúc tiếng bước chân ngoài cửa biến mất, lúc này nàng mới lấy tấm bản đồ giấu dưới giường ra.

Bản đồ được vẽ thêm một số tuyến đường khác nhau.

Đây có lẽ là thời điểm tốt nhất để nàng chạy trốn, dù cho Aumont phát hiện ra nàng không còn ở trong lâu đài đi chăng nữa thì chiếu theo thái độ khinh thường và bất mãn ấy của gã đối với nàng thì nàng nghĩ rằng, gã nhất định sẽ tập trung chăm sóc cho Luis trước mà thôi.

Nghĩ đến đây, ý muốn chạy trốn của Bạch Mộc ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.

Nhưng nàng bỗng nảy sinh cảm giác thương cảm không thể giải thích được, mặc dù nàng biết vào lúc này mình không nên xuất hiện loại tâm trạng ấy nhưng lòng nàng lại không chịu nghe theo.

Có lẽ do nhìn thiếu niên ấy bị bệnh như thế nên nàng mới nảy sinh cảm giác thương hại, Bạch Mộc luôn nghĩ đến hắn, luôn lo lắng cho vết thương của hắn, biết rõ hắn sẽ không chết được nhưng vẫn lo.

Người con gái thở dài cất bản đồ vào lại.

Trong góc tường có một con dơi đang im lìm trong bóng tối, nó chớp chớp mắt, sau khi chứng kiến ​​mọi hành động của Bạch Mộc thì lặng lẽ biến mất vào bóng tối.

Rạng sáng, Bạch Mộc vẫn tỉnh táo như cũ, nàng đưa mắt nhìn vào góc khuất trong bóng đêm.

Một hồi sau nàng cầm chân đèn lên đẩy cửa bước ra ngoài, hành lang dài vắng vẻ vang lên tiếng dép lê “lẹp xẹp”.

Trong không khí thoang thoảng mùi tanh, đợi đến lúc Bạch Mộc dừng chân lại tìm kiếm thì mùi đó đã biến mất không để lại dấu vết.

Bạch Mộc nhăn mặt tiếp tục đi về phía trước.

Bàn tay hơi nắm lại đặt lên cửa gõ nhẹ, không có ai trả lời, nàng do dự một lúc cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Không có ai.

Khăn trải giường đã được đổi mới, một màu trắng không dính chút máu.

Bạch Mộc sững sờ nửa phút, sau đó nàng chậm rãi đi tới ban công, ánh trăng rực sáng từ ban công chiếu vào trong, rèm cửa lay động bay bay, cửa cũng mở toang ra do gió thổi quá lớn.

Sau khi đặt chân đèn xuống xong, Bạch Mộc bước tới đóng cửa lại, không khí ẩm lạnh phả vào mặt, tiếng gió thổi bên ngoài tựa như tiếng thiếu nữ đang khóc thút thít.

Kéo rèm cẩn thận lại, người con gái vùi mình vào ghế sô pha.

Đến lúc ngọn nến đã chảy được một nửa thì lúc này người con gái mới đứng dậy đi ra ngoài. Bạch Mộc hạ quyết tâm, lấy chiếc áo choàng quấn lấy nửa khuôn mặt của mình, chỉ chừa lại một đôi mắt nhìn chằm chằm vào ánh nến rực rỡ.

Tiếng gió bị cửa sổ chặn lại, làn gió nhè nhẹ phả vào tai nàng như một bài hát ru không tên, ngọn lửa bập bùng cháy kéo lớp dầu sáp chảy xuống, lớp dầu đặc lại dưới đáy nến tạo thành những ngọn đồi đo đỏ.

Người con gái bị cơn gió thổi đến buồn ngủ díu cả mắt, đầu liên tục gật gù lên xuống, lúc nàng mở mắt ra thì phát hiện mình đã cuộn mình trên giường ngủ không biết bao lâu rồi.

Nến đã được thay mới, nó lặng lẽ cháy bập bùng trên đầu giường.

Bạch Mộc mù mờ, nàng căn bản không nhớ nổi mình đã ngủ từ khi nào, trở về bằng cách nào.

Người con gái bất ngờ vén chăn lên, đi dép lê chạy lên trên lầu.

Đang chạy thì tình cờ thấy cô hầu gái đang bưng bát đĩa đi ra, hầu gái hơi cúi người chào nàng, thứ mùi bên trong bát đĩa cũng vì thế xộc thẳng vào mặt nàng, một mùi tanh kỳ lạ xộc thẳng vào lỗ mũi.

Cũng chính hành động này đã giúp cho Bạch Mộc có thể thấy rõ chất lỏng màu đỏ tươi còn sót lại dưới đáy bát kia.

Nàng kìm nén sự hoảng sợ trong lòng, mở cửa bước vào.

Luis đang dựa vào trên giường, hình như hắn đang ngủ, lớp băng dính máu trước ngực ấy chứng minh thương tích kia của hắn vẫn không hề lạc quan lên.

Mũi của hắn khẽ nhúc nhích, dù thế nhưng hắn cũng không mở mắt ra, chỉ đơn giản quay đầu về phía nàng khàn giọng nói: “Em đến rồi.”

“Là chàng đưa em về à?”

Hắn gật đầu.

“…Chỉ thế thôi?”

“Cái gì?” Khóe miệng hắn khẽ cong lên.

Bạch Mộc mím môi ấp úng đáp: “Không có gì.” Nàng ghé sát vào ngồi ở bên cạnh hắn.

Cơ thể Luis căng thẳng trong chốc lát, hắn nhíu mày: “Sao thế?”

Bạch Mộc không đáp lại. Người con gái hít một hơi thật sâu chuẩn bị tinh thần, cuối cùng nàng cúi đầu xuống trước mắt hắn, ngón tay mảnh khảnh vén mấy sợi tóc mai trên cổ sang một bên, chủ động đưa chiếc cổ trắng nõn yếu ớt trần trụi của mình ra cho hắn.

Đây là điều duy nhất mà nàng có thể làm trước khi rời đi.

Bạch Mộc nghĩ như thế, thế nên ngày càng dựa lại gần hơn.

Hơi thở thơm ngọt nhè nhẹ phả tới nháy mắt khiến hắn rối ren, ở một nơi mà nàng không thể nhìn thấy, đôi con ngươi ấy thoáng chốc mở bừng ra hiện lên vẻ đỏ tươi khát máu.

Hắn không khống chế được há mồm ra, kề răng nanh của mình vào làn da ấm áp của nàng.

Răng nanh đang chuẩn bị chạm vào thì bỗng dưng khựng lại, Luis chống lại ham muốn đẩy nàng ra.

Cơn đau quen thuộc chậm chạp không đến, Bạch Mộc còn chưa kịp lưỡng lự thì bỗng có một đàn dơi từ phía sau lao đến, Luis xoa xoa vành tai của nàng, giọng nói ấy nhòe đi trong khung cảnh đang dần thay đổi.

Nhưng nàng vẫn nghe được.

“… Nghỉ ngơi cho tốt …”

Nàng ngã xuống ghế, một chiếc dép lê bị đá văng ra xa.

Người con gái giữ nguyên tư thế này hồi lâu.

Ôi chẳng lẽ lại quá tam ba bận như thế, không thể bỏ cuộc được.

Buổi chiều Bạch Mộc lại đến đó lần nữa, nhưng lần này là đứng ngay bên ngoài chứ không vào trong, nhưng nàng đợi một lúc cũng không thấy bóng dáng của Luis đâu.

Kỳ lạ quá đi mất, rất là kỳ lạ luôn.

Đêm đó, Bạch Mộc lại lẻn đến tiếp, nhưng tình cảnh vẫn y chang buổi chiều, vẫn không có ai.

Bị thương nặng như thế còn đi đâu được nhỉ?

Bạch Mộc đóng cửa lại, đi xuống lầu.

Đại sảnh trống rỗng, chỉ có một tia sáng nhỏ do chiếc đèn treo tường ngoài cổng chiếu vào.

Cái mùi ấy càng ngày càng đậm, hình như ở đâu đây thôi.

Bạch Mộc hít hít đi tìm chỗ phát ra mùi này, quanh quẩn ở tầng 1 hồi lâu nhưng cái mùi ấy cứ như gần như xa, nàng tìm mãi chẳng ra ngọn nguồn của nó.

“Cầu xin ngài … Xin ngài …” Một giọng nam run rẩy xuyên qua bức tường, tiếng nói không lớn nhưng giữa đêm khuya yên tĩnh này lại nghe rõ ràng vô cùng.

Bạch Mộc lần theo âm thanh đi đến cuối hành lang, người kia vẫn đang đau khổ cầu xin.

“Tôi có thể mang đến cho ngài nhiều người hơn nữa! Ngài thích kiểu nào? Tinh linh … Tiên cá cũng…” Giọng nói của cậu ta đột ngột im bặt.

Cái lạnh khiếp người bám vào lòng bàn chân dần dần men lên trên, trên trán túa ra lớp mồ hôi lạnh, nàng đưa tay run rẩy chạm vào bức tường không khác gì xung quanh kia.

Có người nắm lấy đầu ngón tay của nàng, người nọ xoa xoa đầu ngón tay ấy như khiêu khích, rồi lại ghé vào bên tai nàng thì thầm: “Đừng như thế, sẽ bị phát hiện.”

Heyman nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, lòng bàn tay vươn lên che mắt nàng lại.

Một khung cảnh nào đó dần hiện ra trong bóng tối.

Căn phòng gạch đỏ tối om, những bức tường và sàn nhà dính đầy máu đen, thi thể người đàn ông được mang vào một cái thùng chứa đầy gai nhọn.

Cái thùng đóng lại, người ta có thể nghe thấy rõ tiếng xương thịt bị đâm thủng qua, chất lỏng màu đỏ tươi chảy ra từ đường ống phía sau thùng chứa, chảy ra ngoài đổ đầy vào cái thùng tựa tựa cái bát tròn tròn …

“Ọe …” Bạch Mộc rốt cuộc không nhịn được nữa, nôn ọe một tiếng.

Vòng tay gã ta siết chặt lại, khống chế mọi cử động của nàng.

Cảnh tượng trước mắt được phóng to, vô số xác chết được bọc trong bao cỏ xếp chồng lên nhau bị đặt đại trong một góc, máu tươi thấm qua bao cỏ lộ ra cơ thể in hằn vô số vết sẹo hình tròn trũng sâu ghê người.

“Thấy chưa, ma cà rồng khi bị thương cần phải bổ sung rất nhiều thức ăn …” Ngón tay gã chậm rãi xoa xoa cái gáy của Bạch Mộc, lòng bàn tay của gã ta chợt lóe lên một tia sáng đen mờ nhạt, giây sau nó khắc vào sau gáy của nàng.

“Đợi đến khi dùng hết số đồ ăn này … sẽ đến lượt cô.”

Hơi thở của Bạch Mộc thoáng khựng lại, giây sau nàng kịch liệt giãy giụa, động tác của hai người khiến cảnh tượng trước mắt lắc lư không ngừng, cuối cùng dừng lại ở bóng hình quen thuộc kia.

Gã đang thản nhiên dựa vào ghế sô pha lật xem cuốn sách trên tay, bộ dạng ấy vừa sạch sẽ lại vừa nhã nhặn, vẻ mặt bình tĩnh mặc kệ tất thảy những chuyện đang xảy ra trong phòng, tựa như mọi thứ đều không liên quan gì đến gã vậy.

Đột nhiên, khớp ngón tay của gã khẽ giật giật, đôi mắt đỏ tươi chuyển hướng liếc về phía Bạch Mộc.

“Ai nha, bị phát hiện mất rồi.” Gã buông tay ra, hời hợt nhìn Bạch Mộc tái mặt sợ hãi xụi lơ xuống đất.

Bức tường ngoằn ngoèo vặn vẹo, dần dần biến thành một cây cầu thang uốn lượn đi xuống, bước chân vững vàng bước lên cầu thang, từng tiếng từng tiếng vang dội bên tai.

“Không trốn ư?” Gã nhìn dấu vết đóa hoa hồng đang hình thành sau gáy nàng, nó đang chầm chậm mờ đi rồi biến mất hẳn.

Bạch Mộc đột nhiên tỉnh táo lại, nàng chống tay xuống đất loạng choạng đứng lên, vội chạy đi để lại trên hành lang một bóng trắng.

Gã giễu cợt một tiếng, thong thả lui vào bóng tối.

—-

Uyển: truyện này truyện kinh dị hả chời :(( 

Chương kế tiếp