Đừng Cắn Em Mà

Chương 17. Tự kết liễu

 Nàng không hiểu tại sao Luis lại bắt nàng trở về, rõ ràng hắn không thiếu đồ ăn mà.

Bạch Mộc kìm nén sự nghi ngờ cùng sự chua xót không rõ vì sao này đi sau lưng hắn, những lúc nàng hơi dừng lại một chút là sợi xích sắt sẽ kéo mạnh ép nàng phải dựa vào người hắn.

Bọn họ đi đến một cánh cửa quen thuộc.

Đây là phòng ngủ của Luis.

Nàng nhìn đồ đạc quen thuộc trong phòng, hơi mù mờ.

Hắn đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay nàng ép nàng đối diện với ánh mắt của mình, đôi mắt đỏ tươi ấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng tìm kiếm, không bỏ qua bất kỳ cảm xúc nhỏ nào.

Bạch Mộc chớp chớp mắt nghiêng người về phía trước, giọng điệu mang theo ý thỏa hiệp: “Em sẽ không đi nữa đâu.”

Đến cuối cùng nàng vẫn không tìm được cách để về nhà của mình, bây giờ hắn đồng ý cho nàng chỗ ở cung cấp đồ ăn cho nàng cũng được, hay là coi nàng thành đồ ăn cũng không sao cả, hoặc là xem nàng thành công cụ để chữa bệnh đi chăng nữa thì tất cả đều được hết …

Nghĩ như thế, nàng ngẩng đầu lên nhìn vào vùng ngực và vùng bụng của Luis.

Cơ thể kia bị vải dệt khéo léo bao bọc lấy, căn bản không thể nhìn thấy miệng vết thương đang hồi phục như thế nào. Nàng thử vươn tay ra dò xét, muốn chạm vào khối cơ bắp rắn chắc kia, nhưng bàn tay vừa đưa ra giữa không trung đã bị hắn nắm lại.

Luis nhướng mày, cúi thấp người, cố ý để hơi thở của mình phả vào tai của nàng, cợt nhả trêu chọc: “Làm sao, muốn làm nữa ư.”

Hơi thở ấy thành công khiến mặt nàng đỏ lựng lên, nàng hơi quay đầu sang chỗ khác, lấp bấp giải thích: “Không phải, em chỉ muốn xem vết thương của chàng…”

Ánh mắt Luis lộ rõ ​​vẻ nghi hoặc, giọng nói của Bạch Mộc càng ngày càng nhỏ dưới cái nhìn này của hắn, đôi mắt nàng láo liên, cuối cùng cũng chậm rãi cụp xuống.

Nàng khe khẽ lẩm bẩm, âm thanh ấy nhỏ vô cùng, nhưng với thính giác tốt này thì hắn vẫn nghe rõ từng câu.

“Em chỉ muốn xem vết thương của chàng như thế nào … Chàng không tin thì thôi.”

Tính tình nàng trẻ con như thế, nhưng không hiểu tại sao lại khiến hắn nảy sinh ý muốn muốn nhốt nàng vào trong vòng tay của mình, muốn hung ác cắn nàng một cái, muốn hỏi cho rõ rằng nếu lo như thế thì tại sao lại phải bỏ đi.

Luis kìm lại, hắn nghiêm mặt hất cổ tay nàng ra, chỉ vào chiếc ghế sô pha nhỏ.

“Em ngủ ở đó.”

Sợi xích sắt được treo trên vòng sắt nhô ra khỏi tường, phạm vi vừa đủ để nàng giải quyết nhu cầu hàng ngày.

Luis không ở lại qua đêm, có lẽ hắn đã đi tìm vị Ginny mà Aumont đã nhắc tới nhỉ.

Bạch Mộc quấn thảm lông nằm đó, ở đây không có hệ thống sưởi sàn nhà, thẩm chí không có cả điều hòa, cơn lạnh lẽo của mùa xuân ùa đến, đến buổi tối còn lạnh dữ nữa.

Nàng chợt nhớ lúc trước khi ở đây, căn phòng này luôn luôn ấm áp dễ chịu vô cùng, ngọn lửa trong lò sưởi cháy sáng rực, âm thanh tí tách không ngừng vang lên khiến nàng mơ màng buồn ngủ.

Bạch Mộc liếc nhìn tủ âm tường trong bóng tối, sau đó quấn chặt lấy mình, nhắm mắt lại.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư…

Bạch Mộc không nhìn thấy bóng dáng của Luis đâu, hàng này ngoại trừ lúc đúng giờ giao đồ ăn tới thì còn lại nàng chưa nói quá ba câu với hắn nữa.

Thỉnh thoảng vào những lúc tâm trạng hắn tốt thì hắn mới chịu ôm nàng trêu chọc nàng như bây giờ đây.

“Con thỏ trốn khỏi rừng lang thang ở bên ngoài rất lâu, lâu đến mức nó không rõ mình đã trốn được bao lâu rồi, nó bơ vơ đứng trên cánh đồng, lần đầu tiên nhận ra bản thân …” Sự mát lạnh ở mắt cá chân khiến nàng rùng mình dừng lại.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, không biết Luis đã ngồi ở ghế sô pha bên kia tự lúc nào, những ngón tay thon dài ấy thò vào tấm thảm lông mà nàng đã vất vả làm ấm, cọ xát vào mắt cá chân của nàng.

Luis hình như không hài lòng với việc nàng bỗng dưng dừng lại, bàn tay ấy dùng lực bóp một cái, ý bảo nàng đọc tiếp đi.

“Lần đầu tiên nó nhận ra mình thật sự không thể tìm được đường về nhà, và thực sự giống như những gì con sói đã nói, rằng cha mẹ nó đã vùi thây dưới miệng của những con chó săn kia rồi …”

Sức lực của hắn lại tăng lên làm cho Bạch Mộc không thể tiếp tục đọc nữa, nàng chưa kịp mở miệng thì đã bị hắn ôm vào lòng, cái đầu người kia đè nặng lên vai nàng.

Tư thế này khiến người con gái không thoải mái, nàng vừa vặn vẹo vài cái thì đã bị giữ chặt.

“Giọng nhỏ quá, tiếp tục đọc đi.”

Bạch Mộc bất lực, lại cúi đầu tiếp tục khẽ đọc: “Con thỏ đi loanh quanh dò la khắp nơi, cuối cùng nó vòng trở lại vùng lân cận gần khu rừng mà nó đã vất vả trốn ấy, nó do dự, nhưng nó không hề biết rằng mình đã bị một con chó săn xấu xí tà ác có bộ lông vàng kim nhắm tới từ lâu…?”

Ngay lúc nàng đọc tới đoạn đó, Luis khẽ gật đầu đồng ý.

Bạch Mộc kìm lại sự kỳ quái ấy, tiếp tục đọc, “Nhưng con sói nọ đã rất nhanh xuất hiện trước mặt và mang nó trở về hang mình, con sói ấy vẫn cung cấp thức ăn tươi ngon và tổ ấm ấm áp cho thỏ. Con sói ấy vẫn như thế, nó vẫn không chịu ngủ chung với thỏ để sưởi ấm như trước kia, con sói đã nhường lại tổ ấm của mình cho thỏ, còn bản thân nó thì ngủ trên phiến đá. “

“Thỏ áy náy không thôi, thế nên nửa đêm lẻn đến nằm cạnh sói …”

Diễn biến tiếp theo là đoạn hòa giải hiềm khích lúc trước, hơn nữa có cả một cuộc “vận động” siêu việt vượt qua chủng tộc bùng nổ.

Bạch Mộc không muốn đọc nữa, “bộp” một tiếng đóng sách lại, nhưng sức lực của hắn quá mạnh, nàng vừa quay đầu lại đã thấy hắn nheo mắt nhìn mình.

Ở khoảng cách gần thế này, lúc này nàng mới chú ý đến tình trạng hiện tại của hắn, tráng thái hiện tại này của hắn dường như rất tệ thì phải, mới chỉ mấy ngày mà hắn đã sụt cân rất nhiều, hốc mắt và má hơi hõm xuống, dưới mắt có nhiều vết thâm tím.

Chẳng lẽ vẫn chưa khỏe lại ư?

Bạch Mộc nghĩ đến đây mà lòng vướng bận, ngón tay không ngừng vuốt ve mấy vết chạm khắc trên bìa sách nọ.

Luis dịu dàng nắm lấy bàn tay của nàng, rồi lại cúi đầu cắn vào ngón tay mảnh khảnh ấy một cái, tuy sức lực rất nhẹ nhưng răng nanh sắc nhọn vẫn đâm thủng làn da, vài giọt máu rỉ ra ngoài, hắn thong thả liếm mút, lúc mút còn cố ý phát ra âm thanh gợi tình.

Mãi đến lúc không còn máu chảy ra nữa, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên.

“Sao không đọc nữa?”

“…” Bạch Mộc biết hắn đang cố ý chòng ghẹo nàng nên mới bắt nàng đọc.

Nhưng bây giờ nàng không muốn quan tâm.

Người con gái xoắn xuýt một hồi lâu mới chậm rãi đặt sách xuống, nàng vén mái tóc dài ra, để cho chiếc cổ của mình đối diện với ánh mắt của hắn.

“Em đang làm gì đấy?” Luis nhíu mày.

“Trông chàng không tốt lắm.” Bạch Mộc nghiêng người nói: “Muốn uống chút không?”

Vừa nói xong đã bị người nọ hung hăng đè xuống ghế sô pha, bộ đồ ngủ của nàng bị xé toạc ra, tấm lưng trần và phần gáy lồ lộ ra hết ngoài không khí.

Nàng không hề biết rằng hành động vừa rồi của mình trông cực kỳ giống như đang quyến rũ con sói đã lâu chưa được ăn thịt vậy.

Hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp nơi khiến lòng ai chẳng thể chối từ, đã thế còn mạo hiểm làm liều dâng lên trước mắt của hắn.

Cơ thể mà hắn ngày đêm tơ tưởng giờ đây đang nằm dưới thân hắn, đôi mắt Luis trở nên đỏ tươi, răng nanh kề sát vào gáy của nàng.

Khoảnh khắc khi răng nanh sắp đâm thủng vào da thịt thì bỗng có một luồng hào quang màu đen xuất hiện quấn quanh cái gáy của nàng, một đóa hồng đen tuyệt đẹp nở rộ trên cơ thể của người con gái, chống lại sự tấn công của hắn.

Luis dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào ấn ký kia, cơn tức giận bùng lên chẳng tài nào ngăn nào, hắn gần như không kiềm chế được đưa tay về phía nàng, siết chặt sợi dây xích nhìn đăm đăm dò xét kỹ.

Sợi xích bị giật mạnh, nàng bị buộc phải ngẩng đầu lên, lần này lực hơi mạnh nên viền cổ áo cũng siết chặt vào khiến nàng không thở nổi.

Nhưng ngay sau đó sức mạnh ấy trở nên nhẹ đi, bàn tay hắn vừa chạm vào chỗ ấy thì từng trận đau nhức cũng ùa kéo đến.

Cơn đau chi chít, tựa như mũi kim đâm xuyên qua gáy thọc thẳng đến trái tim. Bạch Mộc thậm chí còn không kịp hét lên để níu kéo sự sống của mình, nước mắt không kìm được tuôn rơi ra ngoài.

Nàng nghẹn nghèo vùng vẫy, ánh sáng trong mắt dần tối đi, trên mặt hiện lên một biểu cảm hoàn toàn trái ngược với tình hình hiện tại.

‘Bạch Mộc’ quay đầu lại, trong mắt lóe lên tia sáng đỏ sẫm, ả bật cười, nụ cười ấy vừa kỳ dị vừa điên dại: “Luis, ngươi nỡ à? Nàng sẽ chết, nàng sẽ chết ha ha ha ha ha ha!”

Một con dao găm màu bạc từ từ thành hình trong tay ả, ả không chút do dự đâm thẳng vào trái tim của người đàn ông trước mặt mình.

Mũi dao đối diện với lồng ngực của Luis, nó điên cuồng lay động, tựa như đang chống lại sự phản kháng vô hình nào đó.

“Ta đoán đúng rồi, ngươi quả nhiên không nỡ giết nàng mà.” Ả lại cười, giọng điệu bất thình lình trở nên véo von quyến rũ, đầu ngón tay ve vãn trên ngực hắn, “Nếu muốn nàng không chết thì còn nhiều cách lắm, ta chỉ muốn trái tim của ngươi thôi, sao ngươi lại giống với mẹ của ngươi thế này? Ngu dốt chẳng lanh lợi gì cả.”

Ả nói càng lúc càng chậm, cuối cùng chầm chậm nhắm mắt lại ngủ thiếp đi trên vai hắn.

Bàn tay đang đặt trên gáy của Bạch Mộc hơi giật giật, sau cùng hắn buông lỏng ra.

Không phải Bạch Mộc không nhận ra, ngày nào nàng cũng buồn ngủ cả, đã thế còn hay đãng trí, và cả những lúc hắn không muốn nhìn thấy nàng nữa, đại khái nàng đã đoán được vài thứ.

Thế nên khi gặp được Luis sau chuỗi ngày bị nhốt trong phòng, nàng đã ôm chặt lấy hắn dò hỏi.

“Ả đã để lại trên người em thứ gì đó có ảnh hưởng đến chàng phải không?”

Hắn giật mình, đáp: “Không có.”

“Thế tại sao chàng lại nhốt em ở đó, tại sao không chịu gặp em?”

“Đấy không phải là cách đối đãi với một kẻ đã chạy trốn à?” Hắn nghịch sợi dây xích quanh cổ nàng.

Bạch Mộc quay đầu tránh đi không cho hắn chạm vào.

“Đừng lừa em.” Người con gái nhìn vào mắt hắn: “Đó là vật có ảnh hưởng đến chàng đúng không.”

“…”

“Ảnh hưởng nghiêm trọng lắm sao ạ?” Ánh mắt nàng chậm rãi dời đến miệng vết thương trước kia của hắn, đầu ngón tay mò đến sắp chạm vào thì bị hắn gạt đi.

“Không phải việc của em.” Vẻ mặt hắn lạnh lùng, lặng lẽ kéo khoảng cách giữa hai người: “Ta nghĩ em nên hiểu rõ thân phận hiện tại của mình.”

Bạch Mộc xoa xoa ngón tay, có hơi đau, ngay cả trái tim của nàng cũng hơi đau nữa.

Luis lại bắt đầu biến mất một thời gian dài, sau khi Bạch Mộc tuyệt thực vài ngày, cuối cùng nàng cũng gặp được … Aumont.

Gã vẫn ghét nàng như trước.

Gã bưng bát cháo đầy ấp, lại tiếp tục lải nhải bên tai nàng như trước kia. Bạch Mộc vờ như không nghe thấy, nàng ôm cái bụng đói meo của mình nằm bẹp dí ở đó.

Đợi đến lúc gã nói xong, lúc này nàng mới chậm rãi quay đầu lại.

“Này, ngươi có thể nói cho ta biết trên người ta đang có cái gì được không?”

Gã nhướng mày: “Cô hình như không có tư cách đặt câu hỏi với ta đâu nhé.”

Là thú cưng, Bạch Mộc đúng là không có, nhưng với một con thú cưng sắp chết đói là nàng đây thì có đấy.

“Đấy là khế ước cưỡng chế.” Aumont cuối cùng cũng nói ra, gã mang chút suy nghĩ của riêng mình giải thích: “Dùng linh hồn làm chi phí phải trả, kiểm soát cơ thể của cô, với cả… Tuổi thọ của người bị kiểm soát sẽ rút ngắn lại còn hai đến ba năm. “

“Không có cách nào thoát ra à?”

“Thế nên mới gọi nó là khế ước cưỡng chế đấy, trừ khi người giao kết với khế ước tử vong thì không còn cách nào khác. Nhưng mà cái chết của người bị kiểm soát cũng sẽ gây ra chấn thương cho người kiểm soát.”

Aumont không tuân theo mệnh lệnh của Luis, gã muốn để Bạch Mộc biết khó mà lui, gã muốn loại bỏ những chướng ngại xung quanh chủ nhân của mình.

Khả năng lĩnh hội của Bạch Mộc thực sự khiến gã kinh ngạc.

Nàng chỉ ngớ người ra một lát, cúi đầu nghịch ngón tay một hồi, sau đó chậm rì rì bưng bát cháo lên uống cạn.

Sau khi uống cạn, nàng nấc lên một tiếng, lúc bấy giờ mới ngẩng đầu lên đáp: “Vậy, nếu tôi chết, mọi vấn đề sẽ được giải quyết hết nhỉ.”

Bạch Mộc nhờ Aumont mở khóa mớ dây xích trên người mình, nàng dựa vào trí nhớ tìm đến phòng làm việc của Luis, những cuốn sách bị ai đó lật ra ném lộn xộn dưới đất.

Căn phòng tối om u ám, trừ chút ánh sáng mong manh từ ánh trăng xuyên qua tấm rèm chiếu vào thì còn lại chẳng có thêm một nguồn sáng nào cả. Rèm cửa bị kéo sát rạt, lâu lâu nàng lại đá văng đống sách lộn xộn lung tung dưới chân.

Sau một hồi loạng choạng mò mẫn, cuối cùng nàng cũng chạm vào chiếc bàn quen thuộc, nàng áp sát vào mép lần mò bắt lấy người đang ngồi trước bàn làm việc kia.

Nàng muốn ngồi vào trong lòng hắn, nhưng cuối cùng chỉ dám nghĩ đến chứ không dám làm, sau cùng nàng đành hé môi hỏi: “Chàng ôm em được không?”

Đáp lại nàng là một vòng tay.

Lồng ngực của Luis vẫn lạnh như thế, người con gái run rẩy, thò tay vào trong áo ngủ của hắn.

Né bàn tay đang muốn ngăn nàng lại, nàng chạm vào vết thương kia.

Không quá bằng phẳng, có vết lõm lớn.

Bạch Mộc hơi đau lòng, nàng sụt sịt tựa trán vào vai hắn.

“Phù thủy đó rất mạnh sao?”

Luis không trả lời, bàn tay vẫn đang lật trang sách, tiếng lạch xạch khi lật sang trang khác này lần đầu tiên khiến người con gái bực bội, nhưng nàng không có lý do gì để ngăn hắn lại cả.

Người con gái khẽ nhúc nhích mũi, nàng ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người hắn, khẽ hỏi: “Đói bụng chưa?”

“…” Hắn không trả lời, nhưng Bạch Mộc có thể cảm giác được hắn vừa khựng lại, dù chỉ trong chốc lát nhưng nàng vẫn nhận ra.

“Muốn uống không?” Nàng kéo cổ áo xuống, còn chưa tiến lại gần thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nàng lại trở tay quấn chặt lấy cổ áo đang mở, lẩm bẩm: “Thôi quên đi.”

Nàng bỗng cảm thấy uất ức cực kỳ, không kìm được nức nở lải nhải: “Xin lỗi, đáng lý ra em không nên đi.”

“Em thật sự rất sợ …” Bạch Mộc nhắm mắt lại, nàng có thể cảm giác được hơi ấm trên cơ thể của mình đang từng chút từng chút chảy ra ngoài, “Để chàng đến nơi xa như thế tìm em … Em nhớ chàng lắm, em xin lỗi.”

Luis hơi bối rối, hắn cúi đầu nhìn vào khuôn mặt mơ màng sắp ngủ ấy.

“Em nghe Aumont nói, mụ phù thủy ấy đã để lại thứ gì đó trên người em, nó có ảnh hưởng không tốt với chàng đúng không. Mà có vẻ ả khá xem trọng con người của em đấy, nhưng cũng may mắn.” Bạch Mộc cười, nàng vươn lưỡi ra liếm nước mắt đang chảy xuống khóe miệng: “Em chết đi thì có thể hoàn thành việc giết ả trong miệng chàng rồi, xem ra cũng không tệ chút nào.”

Dù sao nàng cũng không thể về được, nàng không có nhà, thế nên là … Cái kết như thế nào đã không còn quan trọng với nàng nữa.

Lúc này đây cơ thể của nàng đã lạnh như băng, mí mắt vô lực rũ xuống, giờ đây nàng chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của ai đó đang không ngừng vang lên bên tai mình.

À, có vẻ như nàng cũng nên cảm ơn Aumont, quả nhiên như lời gã nói, lọ thuốc này ngoại trừ khiến nàng buồn ngủ ra thì nàng không cảm thấy đau đớn gì hết.

Bạch Mộc nhếch môi cười, chìm vào bóng tối tĩnh lặng.

HOÀN CHÍNH VĂN 

Chương kế tiếp