Đừng Cắn Em Mà

Chương 9. Chó bự

 Những bông tuyết rơi xuống cành cây tuyết tùng lập lòe phát sáng dưới ánh mặt trời, bông tuyết men theo những phiến lá cây rơi xuống dưới mặt đất, tạo thành những cái hố nhỏ.

Trên ban công trên đỉnh lâu đài, có người mở rèm cửa nặng nề bước ra, cơn gió lạnh khô khốc khiến đầu óc hỗn loạn của nàng dần trở nên tỉnh táo hơn.

Bạch Mộc đứng trên ban công một lúc, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng thúc giục sau lưng.

“Em đứng ở đó lâu lắm rồi đấy.”

“Không khí ở đây rất tuyệt.” Bạch Mộc không ngoảnh đầu lại, nàng thản nhiên nhìn con chim lam bên ngoài tường, mở miệng trả lời cho có lệ.

“Bên ngoài rất lạnh.”

“Em mặc áo choàng rồi.”

“Phải uống thuốc khi còn nóng.”

“Lạnh một chút cũng không sao cả.”

Người đàn ông im lặng, đứng phía sau bức rèm chậm chạp không nói tiếp.

Bạch Mộc ỷ có ánh nắng mặt trời che chở nên mới cả gan trả treo với hắn như thế, chứ trước đó nàng rất ít khi làm thế. Người con gái lười biếng ưỡn eo, nhoài người ra ngoài tìm đường thoát thân.

Ở độ cao này nàng có thể dễ dàng nhìn thấy cánh cửa nhỏ khuất sau kia, cái ổ khóa ấy vẫn chướng mắt như thuở đầu gặp mặt.

Bạch Mộc bĩu môi vịn lấy tay vịn ngửa người ra phía sau, ánh mặt trời chói chang làm nàng phải nheo mắt lại, bỗng nàng hơi ngứa mũi.

Ngay sau đó nàng hắt hơi một cái.

“Hắt xì!”

Âm thanh không lớn nhưng vẫn bị người đang núp sau tấm rèm kéo trở về.

Ánh sáng biến mất lọt vào bóng tối, nàng chỉ đành dựa vào vai Luis để hai mắt mình thích ứng trở lại.

Luis bợ mông nàng lên đặt nàng xuống giường, hắn lấy chăn bông bọc kín mít nàng lại, sau khi đã chắc chắn rằng ngoài đầu ra thì những thứ khác không bị lộ ra ngoài thì lúc này hắn mới hài lòng cầm chiếc cốc đưa cho nàng.

Thuốc đã hơi lạnh rồi, nhưng điều đó cũng không ngăn được vị đắng chát đang tỏa ra ấy của nó.

Hai mùi xung đột nhau, đã thế còn không nhìn thấy rõ nó có màu thế nào, thế nên Bạch Mộc theo bản năng chống cự cái ly chứa chất lỏng không xác định này.

“Gì vậy, không uống …” Nàng quay mặt đi không cho thứ đó dính vào môi mình, nhưng ngay sau đó người con gái đã bị người kia ôm vào lòng bóp má bắt uống cạn cái ly chứa chất lỏng không biết tên ấy.

Vị đắng nháy mắt tràn đến khiến gương mặt của nàng nhăn hết cả lên, bỗng người nọ nhét một viên chocolate vào miệng nàng, hương vị thơm ngọt phút chốc tan ra miễn cưỡng xua tan đi cái vị khó chịu ban nãy, lúc này gương mặt của Bạch Mộc mới giãn ra, nàng nhai chocolate để mặc cho hắn ôm mình.

Luis ôm lấy nàng vùi đầu vào cần cổ của nàng, tham lam ngửi mùi thơm nơi ấy.

Bỗng nàng ngửi thấy một mùi khét lẹt, nó thoang thoảng rất gần chỗ nàng.

“Có thứ gì bị cháy ư?” Nàng dừng lại, tập trung ngửi mùi trong không khí.

“Không có.” Luis cọ cọ vào người nàng, giấu tay của mình ra sau lưng: “Là mùi thuốc.”

Vì có mùi nên nàng tạm vào phòng của Luis ở.

Theo lời giải thích của hắn thì, ở đây ngoài hắn ra thì các huyết tộc khác không có được định lực tốt như thế.

Bạch Mộc chợt nhớ lại những gì hắn đã làm, thầm hung tợn trợn trắng mắt.

“Cái thứ đen sì ngày đó rốt cuộc là cái gì thế?” Nàng hỏi.

Dường như Luis có một vị trí rất cao trong đám ma cà rồng kia, dám gây rối trên lãnh thổ của hắn, chẳng lẽ là kẻ thù ư.

Thấy nàng được cưng được chiều nên muốn giết nàng cho hả giận à?

Người con gái nháy mắt đeo lên cái mặt nạ đau khổ, không phải thế đâu, nàng chỉ là thú cưng thôi, cùng lắm chỉ được xem như người cung cấp thức ăn thôi, đừng giết nàng, giết nàng cũng chả có ảnh hưởng gì với kẻ huyết tộc này đâu hức hức.

“Cậu ta là… em trai của ta.” Yết hầu của hắn trượt lên trượt xuống, giọng hơi khàn, “Đừng lo, cậu ta sẽ không lỗ mãng như thế nữa đâu.”

Hắn buông tay, đi lại thắp nến cho nàng, rồi lại lấy thêm một vài quyển tiểu thuyết đặt ở đầu giường.

Bạch Mộc thấy hắn sắp đi nên ngoan ngoãn không tả nổi, hắn nói cái gì nàng cũng đồng ý hết.

Đến khi tiếng bước chân biến mất thì lúc này nàng mới bật dậy khỏi giường, nàng rút một chiếc nĩa ra đào bới những viên đá quý được khảm khắp nơi trong phòng.

Luis băng qua khắp hành lang, vừa đến nơi không còn ngửi được mùi nào của nàng nữa thì lúc này mới dừng lại, hắn rũ mắt xuống, đợi đến lúc nâng lên lần nữa thì đôi đồng tử ấy đã đỏ tươi ghê người.

Cơ thể của hắn bị mấy con dơi bao trùm lấy, lúc chúng tản ra lần nữa thì hắn đã xuất hiện trên tầng hầm của lâu đài.

Ánh nến lập lòe chiếu sáng, người đàn ông dựa vào ghế sô pha cũ nát, cánh tay chống lên tay vịn đỡ nửa đầu, hai chân chéo lại đặt ở đầu bên kia sô pha, trên tay nghịch cúc áo ném nó lên không trung rồi lại lần nữa chụp nó vào lòng bàn tay.

Gã ta quay đầu lại, mỉm cười với Luis: “Yo, anh trai.”

Gã ngồi dậy đá cái xác thỏ khô nằm dưới đất ra múc đằng xa.

“Thơm quá đi …” Gã say mê ngửi mùi máu còn sót lại trên người Luis: “Thú cưng bé nhỏ của anh cũng được ghê…”

Còn chưa kịp nói xong thì gã ta đã bị người nọ bóp chặt cổ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng từ từ dài ra, đầu nhọn đâm vào da thịt, dòng máu theo miệng vết thương uốn lượn chảy xuống dưới.

“Khụ khụ …” Như không nhìn ra được tình huống hiện tại của mình, gã đàn ông nhướng mày cười gằn: “Ai ai, em sai rồi em sai rồi…”

Cánh tay đang siết trên cổ buông lỏng ra, Heyman ôm vết thương đang chảy máu đầm đìa ngã trở lại ghế sô pha, khi gã bỏ tay ra lần nữa thì miệng vết thương đã lành lại rồi, lúc này chỉ còn đọng lại vài vết máu trên da.

Xoa xoa cổ, gã hé môi nhả ra một câu: “Ả về rồi.”

Luis sững sờ, vẻ mặt đông cứng lại.

“Không biết ả ta đã dùng phương pháp gì, thế mà đến tận bây giờ vẫn chưa chết.”

“……Ở đâu?”

“Lần cuối cùng nhìn thấy ả ta là trong bữa tiệc của một quý tộc, lúc ấy cô ả trang điểm rất lộng lẫy hoa hòe, hình như đang quyến rũ đám quý tộc thì phải.”

Luis nghe thế thì nhướng máy, “Bọn họ cho cậu vào?”

“Nói thế nào thì em cũng mang một nửa dòng máu của tổ tiên đấy, à mà lão phu nhân có hỏi thăm anh đó.” Heyman nghịch ngợm cây trâm cài trên áo, thờ ơ hỏi: “Anh định làm gì đây?”

“Vậy thì để cô ta đến đây đi.” Đôi mắt hắn lóe lên sát ý: “Sống lâu như thế rồi, phải nhanh làm cho cô ta xuống mồ thôi.”

“Thế phải cẩn thận một chút, nhưng anh ơi, anh nuôi thú cưng từ bao giờ đấy?”

Luis liếc nhìn gã, ngụ ý có gì thì mau nói thẳng.

Heyman vẫn chưa chịu từ bỏ ý định với Bạch Mộc, gã gãi gãi ót bổ sung: “Mùi vị ấy khá đặc biệt, anh, khi nào anh chơi chán rồi thì cho em nếm thử đi.”

Thế là gã bị đá văng ra xa 3m.

Lúc Luis trở về thì thấy Bạch Mộc đang cầm mấy món trang sức loay hoay ở đầu giường của mình, nàng chổng mông quỳ trên giường, hoàn toàn không biết sau lưng mình xuất hiện thêm một người.

Vì quá tập trung nên nàng lỡ làm rơi tấm chăn xuống đất lúc nào không hay, cặp mông tròn trịa vặn vẹo trong không khí, mùi thơm từ dưới lớp váy tỏa ra bay đến quấn chặt lấy toàn bộ cơ thể của hắn, dụ dỗ chút lý trí vốn khó kiểm soát kia của hắn.

Càng đến gần mùi thơm càng nồng nặc, hắn nhớ lại vẻ mặt tái nhợt lúc ngất đi khi ấy của Bạch Mộc, mặc dù nhớ đến nhưng cơ thể vẫn đi đến nằm xuống lưng nàng.

Bạch Mộc rùng mình quay đầu lại, bờ môi cũng vừa hay lướt qua góc mặt của hắn.

Lý trí của hắn ngay lập tức đứt phăng ra, hắn hôn lên cái miệng nhỏ đang hé mở vì giật mình của nàng, đầu lưỡi luồn vào tỉ mỉ dò xét mỗi ngóc ngách được ẩn giấu bên trong, rồi lại quấn lấy cái lưỡi của nàng dây dưa không dứt.

Ôm lấy eo của người con gái, hai người hoán đổi vị trí cho nhau, Bạch Mộc ngồi lên bụng hắn bị hắn mạnh mẽ đè cái ót lại hôn môi cuồng nhiệt, bàn tay xấu xa của người nào đó thò vào trong váy trượt lên trên tìm kiếm.

Trong lúc hoảng loạn, người con gái đè lại bàn tay đang ấp ủ mưu đồ gây rối kia, hai đôi môi tách ra, nàng dựa vào bên tai hắn thở hổn hển.

“Ha a… Không được, chàng quên là em…”

“Ta biết …” Liếm hôn lên khóe miệng của nàng, Luis khe khẽ đáp, trong giọng nói còn vương chút nhõng nhẽo mềm mại. “… Ta biết, ta không cắn, được không em? Hửm?”

Nói xong cũng không đợi nàng trả lợi mà lại lần nữa hôn lên tiếp, tham lam hút từng giọt từng giọt nước bọt của nàng.

Bạch Mộc thở dốc, giãy dụa muốn thoát ra ngoài nhưng lại bị hắn đẩy xuống giường.

“Đừng trốn.” Hơi thở của hắn phả vào tai nàng, kích thích đến mức khiến cho cơ thể của Bạch Mộc nháy mắt mềm nhũn cả ra.

Luis hôn lên vành tai của nàng, rồi lại cẩn thận hôn xuống những vết cắn bầm tím trên chiếc cổ yếu ớt ấy, mỗi một chỗ đều hôn qua nhiều lần, mãi hồi sau mới chịu dừng lại chuyển sang nơi khác, đôi môi tiếp tục men theo xướng bướm hôn xuống tận dưới eo, cuối cùng vén làn váy ngủ của nàng lên đến tận hông.

Nàng đang mặc một chiếc quần lót nơ ren nhỏ tự chế, tấm vải nho nhỏ che đi nơi thơm ngào ngạt nhất, yết hầu của Luis khẽ nhúc nhích, cuối cùng không kìm được mà cắn vào mông nàng.

“A!” Người con gái thở nhẹ một hơi, nàng vội vã trốn vào lớp chăn không cho hắn làm tiếp hành động tiếp theo.

“Không được không được, thật sự không được mà.” Bạch Mộc lắc đầu ngoày nguậy, nàng thỏ thẻ: “Em sợ…”

Nói xong còn bày ra dáng vẻ đáng thương vô ngần cho hắn xem, bàn tay giấu dưới chăn bông cũng tranh thủ nhét mấy chiến lợi phẩm mình vừa lấy được vào túi.

Nắm lấy bàn tay đang lơ lửng ngoài không khí của nàng, hắn thở dài nhét nó vào chăn vuốt ve.

Bạch Mộc thầm cảm thấy may mắn vì mình không có triệu chứng đau bụng kinh như người ta, nếu không theo cái đà ngày nào cũng dính lấy cục băng di động này thì chỉ sợ nàng sẽ đau đến xỉu ngang mất.

Mắt cá chân bị người nọ nắm trong lòng bàn tay, hơi lạnh khiến ngón chân của nàng hơi co lại, nàng run run nắm chặt cái nĩa trong tay nhìn hắn kéo chân mình lại, rồi lại tró mắt nhìn hắn há miệng chà xát hàm răng vào bắp chân của mình.

Vẻ mặt ấy đậm vẻ bất mãn, giống như chú chó cưng chưa được ăn no vậy.

Bạch Mộc nhìn Luis ngửi tới ngửi lui trên người nàng, nhìn hắn cắn cắn liếm liếm cơ thể của mình, nhưng hắn vẫn ngoan cực, chỉ liếm thôi chứ không có ý định cắn xuống.

Thôi được rồi … người con gái ngã người ra phía sau, chỉ cần hắn không cắn nàng thì hắn muốn làm gì cũng được. Chăm chú nhìn cái đầu mềm như nhung đang cọ tới cọ lui trước mặt mình, nàng bỗng không kìm lòng được ngẩng đầu lên xoa xoa.

Cứ coi như đang nhìn con chó to xác nhõng nhẽo đi, nàng tự bổ não mình như thế. 

Chương kế tiếp