Đừng Hò Hẹn Với Người Khác

Chương 12: Lúc nào cậu ta cũng nhìn cậu hết

Sau bốn năm không được học chung với nhau thì cuối cùng đến năm lớp 11 A Cửu và Tống Việt cũng đã được phân chung vào một lớp, nhưng vẫn còn một điều không hoàn hảo cho lắm, ấy chính là Tống Việt quá cao.

Giáo viên chủ nhiệm nói cao như Tống Việt đây thì một là ngồi gần bục giảng, hai là ngồi ở những bàn ở cuối cùng. Với một người cao như Tống Việt thì việc phải cúi đầu thường xuyên lúc ngồi bàn đầu này rất không thoải mái, và đương nhiên là anh đã chọn ngồi bàn cuối cùng.

Thành viên của lớp A1 cũng không thay đổi quá nhiều so với trước đây, ước tính chỉ có vài bạn rớt khỏi lớp rồi mấy bạn lớp khác thế vào thôi. Vì Tống Việt cao nên anh và Chu Bất Tỉnh đồng lòng ngồi bàn chót, giáo viên chủ nhiệm cũng đã quen nên lúc này đang cầm danh sách lớp dựa theo cách thức sắp xếp năm ngoái điều chỉnh lại một vài vị trí mới.

Vì chiều cao hơi khiêm tốn của mình nên A Cửu bị xếp vào bàn đầu, mỗi lần đi học cô luôn thích ngoái lại đằng sau nhìn lướt qua chỗ anh.

Mỗi lần cô quay lại đều thấy Tống Việt cũng đang mỉm cười nhìn về phía cô, như thể anh luôn nhìn cô không rời một giây vậy.

Khai giảng chưa qua bao lâu nhưng lúc Vân Miểu nhìn thấy A Cửu ở dưới lầu dạy học thì cô nàng vẫn chạy đến nắm tay cô giả vờ khóc thút thít than thở: “Bạn cùng bạn tri kỉ của tôi ơi, mình nhớ cậu lắm luôn í, vậy là từ giờ chúng mình không thể cùng nhau lén đọc tiểu thuyết được nữa rồi.”

A Cửu sửa lại: “Là cậu lén đọc tiểu thuyết, mình giúp cậu canh giáo viên mới đúng.”

Vân Miểu giả vờ không nghe lời cô nói: “Thời gian tới cũng chẳng thể chia sẻ trai đẹp cho nhau để cùng thưởng thức trong giờ học nữa rồi — à phải rồi, hôm qua mình vừa gửi thêm ảnh của một anh đẹp trai nữa cho cậu đó, cậu xem chưa?”

A Cửu lục lại trí nhớ của mình: “Ừ ừ, mình xem rồi.”

“Thấy đẹp trai không!”

“Đẹp.”

“Đẹp chỗ nào?”

A Cửu cố nhớ lại, sau đó cô đáp chắc nịch: “Chân dài!”

Vân Miểu viết vài dòng vào cuốn notebook của mình: “Mình hiểu rồi, ra là cậu thích mấy anh chân dài, sau này mình sẽ gửi thêm mấy anh đẹp trai chân dài khác cho cậu ngắm.”

Cô nàng nói xong thì lấy điện thoại ra, mở album ảnh ra đang định đưa đến cho A Cửu xem mấy anh đẹp trai chân dài khác.

Đúng lúc này Tống Việt chen vào, anh nghiêng đầu nhìn A Cửu đang chộn rộn, bình tĩnh nói: “Vào lớp.”

“Từ từ đợi mình một chút, Miểu Miểu chưa cho mình xem nữa…”

Người con gái còn chưa nói xong nhưng radar cảnh giác trong lòng của Vân Miểu đã được kích hoạt rồi, cô nàng tắt phăng điện thoại đi dưới ánh mắt bình tĩnh nhưng tràn ngập áp lực của Tống Việt, làm xong thì quay sang quả quyết nói với A Cửu: “Mình toàn lưu mấy ảnh cụt chân không hà, sau này có cơ hội mình sẽ cho cậu xem mấy ảnh có chân khác.”

A Cửu: “?”

Sao câu này nghe nó cứ kì kì thế nào ấy nhỉ?

Vân Miểu nhìn theo bóng lưng đang đi lên lầu của hai người họ, bỗng cô nàng chuyển sang nhìn hình bóng của Tống Việt đang đi sau A Cửu, ánh mắt di chuyển rơi vào cặp chân của anh, mãi lúc này mới chầm rì ngoắc mồm thành hình chữ “O”.

Đến tối A Cửu về nhà thì lại thấy Vân Miểu gửi thêm hai tin nhắn nữa.

– Vân Miểu: Cậu thấy chân của Tống Việt có đủ dài không?

A Cửu không kìm được nhớ lại hình ảnh Tống Việt mặc quần dài đen mỗi khi ở nhà.

Mỗi khi anh lười biếng đứng vẹo một bên thì cặp chân ấy rất thon dài và thẳng tắp, nhưng khi buông thả ngồi vặt xuống thì đường cong ấy bỗng bắt mắt thu hút lạ thường.

Mạch suy nghĩ của cô chợt khựng lại, cảm thấy cổ họng hơi khô.

– Sở Tửu: …. Dài.

Bạn ngồi cùng bàn mới của A Cửu là một cô gái tóc ngắn tên là Lục Thanh Vân, trải qua hai tuần học chung với nhau thì cô bạn ngồi cùng bàn mới này đã nhanh chóng thân quen được với A Cửu.

Kỳ thi tháng đầu tiên kết thúc, Lục Thanh Vân ôm một chồng bài thi đã được chấm vào lớp, cô nàng chia cho A Cửu một nửa nhờ cô phát ra giúp mình, đề thi của Tống Việt cũng tình cờ nằm trong nửa đó.

A Cửu để bài thi đã được chấm của Tống Việt ở cuối, sau khi phát xong cô tò mò đứng bên cạnh anh nhìn vào bài thi đã được sửa của anh xem anh đã giải câu cuối cùng như thế nào.

Tống Việt nâng cằm cô lên rồi lại bắt cô ngẩng cổ lên, anh uể oải nói: “Đúng xa xa ra mà nhìn, nhìn gần hại mắt.”

Cô chưa kịp nói gì thì Chu Bất Tỉnh ở bên cạnh đã cố ý dùng giọng quái quở xen vào: “Ôi trời ơi, sao bình thường mình nằm ì ra dò đề không thấy cậu nhắc mình nhìn gần hại mắt như vậy đi, ngồi cùng bàn lâu như thế mà đến chút tình cảm cũng mỏng manh dễ sợ!”

Tống Việt chẳng thèm nhìn cậu chàng lấy một cái nhưng bàn chân dưới gầm bàn đã nhắc lên đá cậu một phát văng ra ngoài, anh thôi nắm cằm A Cửu, tiện tay đưa đề thi đã sửa đáp áp cho cô: “Cầm về từ từ mà xem.”

Thật ra A Cửu cũng không quan tâm anh giải bài này ra sao cho lắm, sắp vào học rồi nên có gì đợi giáo viên giảng đến bài này cũng được.

Vì thế cô cũng không cầm bài đã sửa đáp án kia về, người con gái vỗ vỗ vai anh nói: “Thôi, về đến nhà xem cũng như nhau mà.”

Chu Bất Tỉnh lập tức thay đổi vẻ mặt: “Ồ…”

Tống Việt lạnh nhạt liếc cậu chàng, Chu Bất Tỉnh làm bộ chưa biết gì quay đầu ra ngoài cửa sổ, muốn đậy còn lộ: “Thời tiết hôm nay đẹp ghê luôn ó.”

Mấy nam sinh kế bên cũng nháy mắt ra hiệu rồi sôi nổi quay đầu ra cửa sổ, đồng loạt lặp theo: “Đúng đó đúng đó, thời tiết hôm nay đẹp ghê hồn luôn.”

Đợi A Cửu về chỗ xong, lúc này Tống Việt mới thong thả xoay bút nói với mấy cậu bạn mình: “Tối nay tôi không chơi liên quân đâu.”

Chu Bất Tỉnh và những người khác đồng loạt ngóc đầu lên: “Gì chứ? Tại sao vậy hả! Cậu còn mấy con chó khác ở ngoài kia à? Cậu có chó khác thì chúng tôi phải làm sao bây giờ trời, một cuộc sống mà không được “không làm vẫn có ăn” thì không phải cuộc sống hạnh phúc đâu!”

Tống Việt hơi nhướng mắt, cười nửa miệng.

Mấy chàng trai thấy vậy thì nhanh chóng sửa miệng lại: “Kiếp chó gian nan quá, không có Nguyệt Nguyệt thì cuộc sống của những con chó này chỉ toàn bất hạnh chẳng lấy nổi niềm vui.”

Tống Việt vẫn vô cảm: “Câm miệng.”

Mấy cậu trai tru lên: “Anh! Anh Nguyệt! Anh Tống! Tại sao vậy hả, tại sao lại làm thế!”

Tống Việt đẩy bàn của mình ra ngoài: “Hôm nay trời đẹp, đến đêm thích hợp đi ngủ hơn.”

“Áu áu áu.”

“Ngày mai cũng hợp để ngủ.”

“…” Được thôi, câm miệng thì câm miệng.

Lúc A Cửu về chỗ ngồi của mình thì thấy Lục Thanh Vân đang chống cằm nhìn cô chằm chằm bằng vẻ mặt vi diệu.

A Cửu ngồi xuống xong thì đưa tay lên sờ mặt mình, bỗng dưng sởn gai ốc: “Nhìn mình như thế làm gì? Đáng sợ quá đi.”

Lục Thanh Vân chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, vừa mở miệng ra nói một câu đã khiến người nghe điếng hồn: “Cậu và Tống Việt chỉ là bạn bè bình thường thật á?”

A Cửu không thèm nghĩ ngợi phủ nhận ngay: “Tất nhiên không phải rồi.”

Lục Thanh Vân đang định bảo “hai người các cậu đang yêu nhau thật này”, nhưng lời vừa đến cổ họng chưa kịp thốt ra khỏi đầu môi thì đã nghe cô nghiêm túc bổ sung: “Tụi mình là đôi bạn thân thiết thì thuở tấm bé mà, là bạn thân nhất của nhau đó.”

Lục Thanh Vân: “…”

Lục Thanh Vân chẳng thèm ngại ngùng giơ tay đến sờ trán của A Cửu, vẻ mặt cô nàng tràn ngập sự nghi ngờ: “Cậu không bị bệnh mà đúng không?”

A Cửu: “?”

Lục Thanh Vân nói tiếp: “Mình thấy chỉ cần không mù thì chắc chắn có thể nhận ra mối quan hệ giữa hai người không chỉ đơn giản là tình bạn từ thuở tấm bè này – ồ, đến cả danh hiệu bạn thân nhất cũng không được tính nữa.”

Hả?

A Cửu khiêm tốn xin chỉ bảo: “Vậy thế nào mới được tính?”

Lục Thanh Vân giơ ngón trỏ ra, cô nàng tỏ ra thần bí hỏi: “Cậu có biết đã bao lâu rồi Tống Việt không ngủ trong lớp không?”

“Gì cơ?” A Cửu sửng sốt.

“Mọi người trong lớp này ai cũng biết Tống Việt thích ngủ hết, cậu là người bạn thân thiết từ thuở ấu thơ của cậu ấy thì chắc cũng biết rõ mà ha.”

Đúng thật, sáng nào cô cũng í ới kêu một hồi nhưng anh cũng không dậy nổi. A Cửu gật đầu đồng tình với điều này.

“Còn về sao tụi mình lại biết á? Đó là vì ngày nào cậu ấy cũng ngủ trong lớp hết trơn, có khi ngủ trong giờ học cũng có đôi khi ngủ sau giờ học, nhưng vì lần nào cậu ấy thi cũng được hạng nhất hết nên giáo viên cũng không quan tâm cậu ấy đang ngủ hay đang thức. Nhưng mà tụi mình thì không được như vậy, mỗi lần tụi mình ngủ trong lớp thì đều bị giáo viên ném phấn vào đầu.”

Chuyện này……

A Cửu cố gắng mím môi thật chặt sợ mình cười ra tiếng.

Nụ cười của Lục Thanh Vân thấm đượm sự hắc ám vô hình, cô nàng phẫn hận vô cùng: “Tất nhiên tụi mình cũng từng kháng nghị rồi, nhưng các giáo viên lại nói rằng chỉ cần tụi mình đạt được hạng nhất nhiều lần liên tiếp giống thế thì lúc vào học muốn ngủ thế nào cũng được hết. Giáo viên Ngữ Văn cũng bảo rằng hình thức cổ vũ này cũng được coi là một phép khích tướng, kết quả là năm ngoái tinh thật học tập của tụi mình tăng lên rất rõ rệt, thậm chí lúc thi cuối kì xong còn cao hơn lớp A2 tận 13 điểm cơ.”

“…”

A Cửu nghe tiếng cười của cô nàng mà gai ốc muốn nổi lên hết, cô im lặng một giây rồi sau đó trìu mếm vuốt tóc cô nàng, ngập ngừng an ủi: “Ừ, mình hiểu mà.”

“Không, cậu không hiểu đâu.” Tốc độ thay đổi sắc mặt của cô nàng y hệt tốc độ lật sách vậy, cô nàng hung ác nói tiếp: “Cậu biết không, theo như chúng mình quan sát thì đã hơn một tháng khai giảng rồi nhưng Tống Việt vẫn chưa tiếp tục ngủ trong lớp lần nào nữa! Kể cả trong giờ học hay hết tiết cũng không thấy cậu ta ngủ!”

Lúc này A Cửu mới muộn màng hiểu rõ.

Ơ đây không phải chuyện tốt à? Nếu như vậy thì chắc chắn các giáo viên sẽ rất vui mà? Chẳng lẽ mấy cậu lo rằng Tống Việt không chịu ngủ nữa thì từ đây sẽ không còn ai kích thích các cậu học tập chăm chỉ lên nữa à?

Học sinh lớp A1 đúng là ham học thật đó. A Cửu đột nhiên nảy sinh sự ngưỡng mộ với các bạn trong lớp này.

Lục Thanh Vân không rõ cô đang nghĩ gì trong đầu, bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô nàng nắm chặt thành quyền, nghiến răng nghiến lợi bất mãn: “Nếu cậu ta không ngủ nữa thì sao không nhường cái quyền đó cho tụi mình đi? Sao không lấy hạng nhì trong kì thi ấy? Dù sao cậu ta cũng có ngủ nữa đâu!”

A Cửu ngập ngừng: “Ý cậu là muốn mình lén nói với A Nguyệt, bảo cậu ấy vào đợt thi lần sau này cố gắng thi được hạng nhì thôi đúng không?”

Lục Thanh Vân: “…”

Nghe cũng có lý ghê.

Cô nàng há miệng định nói gì đó nhưng chuông vào lớp đúng lúc vang lên, giáo viên dạy toán hấp tấp bước vào lớp.

Giáo viên môn toán đang ở đây nên không tiện làm thêm hành động nhỏ nào, Lục Thanh Vân ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, nói vội một câu: “Hết tiết rồi nói tiếp.”

A Cửu gật đầu rồi cũng ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại, chăm chú nghe giảng bài.

Hai cô gái chú tâm nghe giảng đến hết tiết, chăm học đến độ quên béng luôn chuyện này.

Đến tối chuẩn bị đi ngủ thì A Cửu mới sực nhớ lại chuyện hôm nay, cô đang định nhắn WeChat hỏi Lục Thanh Vân nhưng lúc mở điện thoại lên thì mới nhận ra là đã khai giảng lâu rồi nhưng hai người họ vẫn chưa trao đổi phương thức liên lạc với nhau nữa, thế là cô đành bỏ cuộc.

Cô thầm nghĩ thôi để mai hỏi sau.

Nhưng đến những ngày sau cô cũng quên mất không hỏi cô nàng.

Buổi học thể dục đầu tiên giáo viên yêu cầu luyện tập chạy bền 800m, sau khi Lục Thanh Vân chạy xong thì cô nàng mệt đến lả cả người, cô nàng hơi quỳ xuống trên sân thể dục, lúc chống eo quay đầu lại thì thấy A Cửu cũng đang đau khổ giống như mình, nhưng khác ở chỗ cô không có ngồi xuống.

Tống Việt cầm chai nước ướp lạnh đi đến dẫn A Cửu đi thêm vài bước nữa.

Đôi chân người con gái nhức đến mức chỉ muốn ngồi bẹp xuống nghỉ ngơi ngay tại chỗ nhưng Tống Việt lại không cho cô ngồi xuống, anh một hai cầm chai nước ướp lạnh dụ dỗ cô đi thêm vài bước nữa, trong lúc đi cũng cho cô mượn cánh tay của mình làm điểm tựa.

Cô bước một bước thì anh lùi lại nửa bước, cô bước thêm bước nữa thì anh lại lùi về sau nửa bước tiếp.

Chai nước ướp lạnh trên tay anh cứ lắc đều mãi như thế, những giọt nước trên thân chai chảy xuống dưới đất.

“Ba.”

Anh bắt đầu đếm ngược.

Người con gái không đợi được nữa nói nốt phần còn lại: “Hai một!”

Nói xong thì lao đến lấy chai nước ngay nhưng giây sau đã bị anh ôm vào cõi lòng, nhưng cái ôm này chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, anh vội buông cô ra rồi đưa chai nước ướp lạnh cho cô, gương mặt ấy dưới ánh nắng mặt trời trông dịu dàng trong trẻo đến lạ.

“Tôi đã nói với cậu là tuần này phải chạy 800m rồi, ai bảo cậu giả vờ không nghe làm chi.” Tống Việt chọt vào đầu cô, vô cảm giơ tay lau mồ hôi trên má của người con gái.

“Nỗi đau khi chạy 800m cũng chỉ là nhất thời mà thôi, cùng cậu chạy từ nhà đến trường mới là đau vô số kể đấy.” A Cửu uống ngụm nước xong miễn cưỡng hồi được chút sức, cô ra vẻ thông thạo: “So với đau vô số kể và đau nhất thời ấy thì đương nhiên mình phải chọn đau nhất thời rồi.”

Tống Việt bật cười: “Đến tuần sau cậu cũng phải chịu đau nữa đấy.”

A Cửu chấn động: “Tuần sau vẫn phải chạy á? Ủa chứ không phải chạy xong tuần này là hết rồi à?!”

Khóe miệng Tống Việt giần giật, vẻ mặt hiện rõ câu “cậu mơ giữa ban ngày ấy à”, anh chế giễu: “Kì này còn ít nhất hai tháng nữa mới thi.”

Hai chân A Cửu mềm nhũn trực tiếp nằm sải lai xuống đất, chai nước ướp lạnh kề lên trán truyền xuống nhiệt độ lạnh lẽo, sự lạnh băng ấy men từ trên đầu truyền đến tận trái tim.

Bịch.

Chai nước ướp lạnh rơi xuống.

Toàn thân người con gái bủn rủn lười biếng chẳng muốn động đậy, cô cứ mặc cho nó lăn ngày một xa mình.

Dù sao cũng không có ai lấy nó.

“Chạy 800m là cực hình tra tấn của nhân gian này đó, rốt cuộc là ai đã đề xuất chạy 800m vậy trời?” A Cửu bần thần lẩm bẩm.

Cô nhìn chăm chú vào bầu trời một lúc lâu, ánh nắng chói chang chiếu xuống khiến cô nheo mắt lại, nước mắt lần theo đuôi mắt chảy dài ra ngoài.

Tầm nhìn của cô nhanh chóng trở nên mơ hồ, Tống Việt ngồi cạnh cô giữ chai nước đá đang muốn lăn ra xa kia, tay còn lại vuốt phẳng gấu áo vô tình bị cuốn lên khi cô nằm xuống xuống.

Bóng mát rọi sang vừa lúc che đi cái nắng chói chang đang chiếu xuống mái đầu của cô.

“Ngày mai muốn chạy bộ đến trường không?”

“Không muốn.”

“Tuần sau vẫn như này ha?”

A Cửu bỗng nhớ đến chuyện gì đó nên trở mình ngồi dậy, ánh nắng mặt trời lại che đi mái đầu của cô, cô nhìn cậu bạn mình chăm chú, nghiêng nghị nói: “Mình cảm thấy không công bằng.”

Tống Việt đang bận nhưng vẫn thong dong nhìn cô: “Không công bằng ở đâu?”

“Rõ ràng mình với cậu đều chưa luyện chạy bao giờ nhưng tại sao chỉ có mỗi mình đau chân vậy, tại sao cậu không có phản ứng dù chỉ một tí nào thế?”

Không riêng gì anh, có rất nhiều bạn nam khác chạy xong nhưng vẫn không thấy hề hấn gì, chẳng lẽ bẩm sinh đã như vậy rồi à? A Cửu cảm thấy đau đớn rất nhiều.

Tống Việt hơi nhướng mày, cười cười hỏi ngược lại: “Sao cậu biết tôi không có phản ứng gì?”

“Nhìn cậu như vậy là biết ngay không có phản ứng nào mà.” A Cửu tự tin khẳng định, cô giơ tay ra đang định nhéo bắp chân của anh thì bị anh vỗ nhẹ vào mu bàn tay, người con gái nhếch môi vẫn đâm đầu tìm chết nhéo bắp chân của anh tiếp.

“Đừng động tay động chân bậy bạ như vậy.”

Tống Việt hơi nhích chân bên trái rồi cong chân bên phải lên, anh đặt một tay lên đầu gối, tay còn lại bật nắp chai nước đá ra giơ ra ngoài, ý bảo cô mà lộn xộn nữa thì anh sẽ không khách sáo đâu.

A Cửu vội la lên: “Mình chỉ động tay thôi.”

Mình đã động thủ đâu.

Lúc nói cô còn giơ chân phải của mình lên chạm vào cặp chân dài của anh nhưng vẫn bị anh tránh tiếp.

Người con gái cũng không bỏ cuộc, cô như tìm được một niềm vui mới trong tiết thể dục mệt mỏi này, thấy anh tránh nhưng vẫn tiếp tục dùng cả tay lẫn chân để trêu chọc anh.

Tống Việt để mặc cho cô muốn làm gì thì làm, anh chỉ tránh hai lần nhưng những lần sau cô muốn nhéo muốn sờ anh cũng mặc cho cô thỏa thích.

Cô cũng chẳng dùng bao nhiêu lực, lúc bị cào cấu cũng giống như đang bị móng mèo cào nhẹ vào người mà thôi, vừa hay đang phơi nắng nên anh còn thấy rất thoải mái là đằng khác.

Tống Việt hơi híp mặt lại chỉ hủy: “Thêm chút lực nữa đi.”

A Cửu: “…”

Anh đang coi cô là người hầu ấy à?

Bây giờ A Cửu mới nhận ra anh không đau chân đau lưng như mình thật, nổi phẫn hận với đau thương cứ thế giày xé trong lòng, cô buông chân anh ra rồi lại đặt mông ngồi xuống sân thể dục lần nữa, lúc đang chuẩn bị nằm xuống phơi nắng tiếp thì chợt nhớ ra điều gì đó.

Thế là cô dựa gần vào chỗ của anh, duỗi thẳng chân mình ra hết sức có thể nhưng ngón chân cũng chỉ chạm vào dây giày màu trắng của anh mà thôi.

“Chân cậu dài thật…” A Cửu lẩm bẩm.

Cô biết rõ chân anh rất dài nhưng cô không ngờ nó lại chênh lệch lớn đến như vậy.

– Cậu thấy chân của Tống Việt có đủ dài không?

Tin nhắn mà tháng trước Vân Miểu đã hỏi đột nhiên hiện lên trong đầu cô.

Một giây, hai giây.

Vài giây trôi qua.

Bầu trời vẫn đang sáng bừng ngời ngợi, A Cửu đột nhiên giật bắn mình, cơ thể cũng dần trở nên nóng hôi hổi, đôi mắt đen láy phút chốc hiện sự mông lung như lớp sương mù.

Tống Việt nhận ra cô đang có gì đó không ổn, anh đưa tay sờ trán cô: “Sao…”

Người con gái bật dậy, cô khựng lại hai giây rồi đột nhiên lùi về sau mấy bước, ánh mắt đang nhìn vào anh ấy hiện lên vẻ lo sợ chẳng thể giấu được.

Tống Việt nhíu mày, ngón tay chống xuống lún vào mặt đất hơi ẩm.

“A Cửu?” Anh đứng dậy.

A Cửu không đợi anh nói xong đã hoảng loạn quay người chạy đi, cô chạy được hai bước thì dừng lại hệt như đang đấu tranh với điều gì đó, sau một hồi thì cô chạy ngược trở lại nói một hơi: “Tự dưng mình nhớ đến một chuyện nên giờ mình hơi hoảng nhưng nó không có liên quan gì đến cậu đâu nên cậu đừng lo lắng nha!”

Lúc nói chuyện cũng không dám nhìn vào mắt của anh, nói hết câu lại xoay người chạy biến đi mất.

Tống Việt nhìn bóng lưng của cô chăm chú, nghĩ thầm cô đang nói nhảm thì có, nếu không liên quan đến anh thì sao lúc nói chuyện cô không dám nhìn vào mắt anh như thế?

A Cửu chạy được nửa đường thì đụng phải người quen, là Lục Thanh Vân cũng vừa nhớ lại một chuyện nên đang tính đi tìm A Cửu, cô nàng thấy A Cửu sốt sắng chạy về phía này thì đi lại đón.

Hai cô gái đứng vững xong thì nhìn nhau chằm chằm.

Lục Thanh Vân thấy cô như vậy thì tưởng cô vừa làm gì đó xấu xa xong, cô nàng hỏi: “Cậu sao vậy?”

A Cửu cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, mặc dù trong lòng đang xáo xào cả lên nhưng cô vẫn cố gượng cười: “Không có gì, mình, mình muốn đi vệ sinh ấy mà.”

Lục Thanh Vân cũng tưởng là thật: “Vậy mình đi với cậu, vừa hay mình có mấy chuyện muốn nói với cậu nè.”

Sau khi đi đến nơi Tống Việt không thể nhìn thấy xong thì lúc này thần kinh đang căng thẳng nãy giờ của A Cửu mới dần thả lỏng ra, cô thở hổn hển đè trái tim đang đập bịch bịch của mình lại, vừa bình tĩnh xong thì đã nghe Lục Thanh Vân nói.

“Mình vừa nhớ ra chưa kể xong chuyện còn đang dang dở lần trước, ngày đó mình có kể với cậu là từ lúc khai giảng đến nay Tống Việt không ngủ trong lớp nữa ấy, vẫn còn đoạn sau nữa.”

Tim A Cửu đập thình thịch, trực giác mách bảo cô rằng cô nàng này sẽ nói ra câu gì đó rất kinh khủng.

Lục Thanh Vân không biết cô đang suy nghĩ gì, cô nàng nói một hơi không thèm ngắt nghỉ, mỗi một câu đều đánh thẳng vào dây thần kinh vừa mới thả lỏng ra không bao lâu của bạn mình.

“Theo như mình quan sát thì khoảng thời gian này Tống Việt không ngủ trong lớp là do đang bận chú ý đến cậu đó.”

“Mình không biết phải miêu tả ánh mắt ấy ra sao nữa nhưng tóm lại là trong mắt của cậu ta chỉ chứa mỗi cậu thôi, ngoài ra chẳng để ai vào trong mắt nữa.”

“Mình tò mò ghê, hai người các cậu thật sự chỉ đơn giản là bạn thân thiết từ thuở ấu thơ thôi à?”

Lời của Uyển: Ai cũng biết ông Việt thích bà Tửu nhưng có mỗi bả không biết, mà bả khờ với vô tri vậy không biết cũng phải:))

Chương kế tiếp