Đừng Hò Hẹn Với Người Khác

Chương 14: “Có đàn anh kia tỏ tình với mình.”

Lúc nhỏ đúng thật là A Cửu vẫn luôn gọi Tống Việt là anh trai, sau này cũng không biết từ lúc nào mà cô đã sửa lại gọi anh bằng cái tên “Tống Việt”.

Sau đó nữa trong một lần tình cờ nghe người lớn nói chuyện với nhau, cô nghe chú Tống và dì Tống nói tên lúc đầu của Tống Việt lẽ ra là Tống Việt Nguyệt mới đúng, bởi vì “Việt” và “Nguyệt” phát âm giống nhau, đọc liền sẽ như một điệp từ nhưng người lớn trong nhà kiên quyết phản đối cái tên này.

A Cửu âm thầm ghi nhớ cái tên này, có lẽ bắt đầu từ thuở ấy nên mỗi lần mở miệng đều gọi anh là “A Nguyệt”, những lúc không vui hay cố tình trêu anh thì sẽ ngọt ngào gọi anh bằng cái tên “Nguyệt Nguyệt” kia.

Tống Việt không thích cái tên này, chỉ cần cô gọi anh như thế là anh sẽ nhéo mặt cô răng đe bắt cô đổi lại cách gọi ngay. Mỗi lần như thế cô sẽ thu được kha khá lợi ích từ anh, vì như vậy nên cô cứ trêu anh mãi chẳng biết chán.

Sau đó không biết vì điều gì mà cô cũng dần quên mất cách gọi này, hôm nay nghe Tạ Thanh Nhứ nhắc đến cô mới nhớ tới chuyện nhỏ nhặt ấy.

Khi còn nhỏ quả thật cô xem Tống Việt như anh trai của mình vậy, mỗi khi bị người ta bắt nạt cô sẽ đến cầu cứu anh ngay, hễ chưa làm bài tập xong sẽ lôi kéo anh thức khuya chép bài cùng cô, lúc qua đường nhất định phải nắm tay anh, buổi tối nằm mơ thấy ác mộng bị dọa đến mức ngủ không được sẽ khóc ầm lên lần mò trốn trong chăn của anh rồi ôm anh ngủ.

Hồi nhỏ hai người có rất nhiều kỉ niệm với nhau, tiện tay bóc đại ra một chuyện cũng có thể khiến hai người xấu hổ đến mức không chịu được che mặt bỏ chạy.

Bây giờ khi nghe Tạ Thanh Nhứ nhắc đến, gần như trong nháy mắt ấy đầu cô đã hiện ra hình ảnh mình chạy theo sau lưng Tống Việt như cái đuôi nhỏ gọi anh là anh trai.

Năm sáu tuổi gọi “anh trai”, tám, chín tuổi gọi “Nguyệt Nguyệt”, năm mười ba tuổi trở đi thì gọi là “A Nguyệt”.

Bây giờ bảo người có lòng dạ không trong sáng là cô đây đứng trước mặt anh gọi anh “anh trai” thì thật sự khó xử lắm luôn.

Vì như thế nên giờ cô nghẹn mãi, nghẹn đến mức xém quên cả thở nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể mở miệng gọi anh một tiếng “anh trai” được.

Tạ Thanh Nhứ gõ bàn thúc giục cô: “Chẳng phải con nói không giận nhau à? Ngay cả một câu cũng không nói với nhau mà còn kêu không giận nhau là sao?”

A Cửu nghĩ thầm nếu giận nhau cũng là cô đơn phương giận dỗi anh, không liên quan gì đến anh cả.

Người con gái suy nghĩ cặn kẽ xong thì hít vào một hơi thật sâu, cô đang định chuẩn bị mở miệng làm ra vẻ “xóa bỏ hết hiềm khích trước đây” thì đã nghe thấy Tống Việt bình tĩnh nói.

“A Cửu, cằm của em dính hạt cơm.” Anh duỗi tay lấy một tờ khăn giấy đưa cho cô, ngón tay thon dài hơi cong.

Anh chợt im lặng trong giây lát, đôi lông mày hơi nhíu lại nhưng không ai thấy rõ, giây sau anh chậm rãi bổ sung thêm hai chữ: “…Em gái.”

Trái tim của người con gái thoáng chốc chùng xuống.

Chu Bất Tỉnh khi biết chuyện này đã cười đến mức lăn lộn khắp giường.

“Cậu gọi cậu ấy là em gái thật đấy à? Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì vậy chứ? Cậu gọi một tiếng em gái này thì mai mốt muốn sửa lại cũng khó lắm đó.”

Tống Việt duỗi chân đạp cậu chàng xuống giường, mặt anh lạnh tanh: “Nếu không thì phải làm sao? Để dì Thanh nhìn ra tôi có lòng dạ xấu với con gái của dì ấy à?”

Nếu dì Thanh không đồng ý thì sau này anh sẽ chẳng vào được nhà của cô nữa, đến khi ấy đừng nói đến em gái, ngay cả làm bạn với cô cũng chưa chắc được.

Sự tồn tại của người lớn giống như một ngọn núi cao, đặc biệt là người đã chứng kiến sự trưởng thành của họ.

Ngay từ khi còn nhỏ Tống Việt đã không chịu nghe lời ai, ba mẹ không quan tâm đến anh, ông bà ở xa cũng không quản được anh.

Khi còn nhỏ tính cách của anh đã rất xấu rồi, có thể nói là rất ít khi cười, bị người khác bắt nạt sẽ không nói nhiều mà trở tay đánh lại ngay, và cũng chưa đánh thua lần nào cả. Đôi mắt anh khi nhìn vào người khác luôn bộc lộ sự sắc bén và u ám, xung quanh anh dường như luôn có một rào chắn ngăn cách khiến người khác không dám tiếp xúc lại gần, mọi người ai cũng đều cảm thấy tên nhóc là anh đây là một đứa trẻ hư, còn nói rằng mai sau lớn lên chắc chắn sẽ không phải loại người tốt lành gì.

Ngoại trừ A Cửu.

A Cửu sẽ nắm tay anh chia sẻ đồ chơi và bài tập với anh, mỗi lần chuẩn bị qua đường cũng đều sẽ nắm tay anh cùng nhau băng qua đường, khi đi học thì lúc nào cũng muốn quấn lấy anh muốn ngồi cùng bàn với anh.

Cô sẽ trêu chọc anh mà chẳng hề sợ hãi chút nào, cũng sẽ chọc vào mặt anh vì muốn anh cười lên một cái, và cô cũng sẽ treo thật nhiều những món đồ nhỏ kỳ lạ lên người của anh khiến cho mỗi lần anh đi đường đều phát ra tiếng leng ca leng keng, cô nghe thấy nó kêu như vậy cũng sẽ bật cười vui vẻ theo.

Tạ Thanh Nhứ thấy người lớn không quan tâm đến anh, bảo mẫu cũng không tiếp xúc nhiều với anh nên bà chủ động nhận anh về nhà mình, hằng ngày ngoài trông coi A Cửu ra cũng sẽ trông coi luôn cả anh.

Đối với anh Tạ Thanh Nhứ còn giống như người mẹ ruột hơn là đôi ba mẹ sinh ra anh nhưng cả năm không hề ở nhà được bao lâu kia, anh có thể không để ý đến ba mẹ mình nhưng không thể không để ý đến Tạ Thanh Nhứ được.

Đây cũng là chuyện khiến anh đau đầu nhất, anh không đoán được thái độ của Tạ Thanh Nhứ, nếu anh là người lớn thì tốt rồi, cùng lắm thì nói thẳng ra nhưng vấn đề nằm ở chỗ này đây.

Anh và A Cửu chưa trưởng thành nên chuyện này trở nên khó nói hơn rất nhiều.

Mấy ngày nay trong đầu anh đã tưởng tượng ra vô số lần việc mình nói chuyện rõ ràng với Tạ Thanh Nhứ, thật ra anh cũng định nói rõ chuyện này với bà nhưng dường như Tạ Thanh Nhứ đã đoán được anh có ý gì rồi, mỗi lần anh định mở lời thì bà đều không dấu vết khiến anh nuốt lại những điều sắp nói ra.

Điều này càng khiến anh đoán không ra ý của bà.

Tống Việt chán nản nhắm mắt lại, tiện tay lấy cuốn sách che mặt không muốn nói chuyện tiếp nữa.

Chu Bất Tỉnh phủi mông đứng dây, cậu chàng kéo cái ghế đối diện ngồi xuống rồi băn khoăn nói tiếp: “Nhắc mới nhớ mình cũng gặp qua mẹ của Sở Tiểu Cửu mấy lần rồi, mẹ cô ấy trông rất giống…nói thế nào nhỉ, cảm giác giống kiểu người giả heo ăn thịt hổ ấy.”

Tống Việt không để ý đến cậu chàng, trong lòng anh vẫn còn chút khó chịu, anh bắt đầu sắp xếp lại một mớ chuyện hỗn loạn như tơ vò xảy ra mấy ngày nay lại.

Chu Bất Tỉnh vẫn mải mê nói quan điểm của mình: “Mình cảm thấy mẹ Tiểu Cửu có lẽ đã phát hiện ra được ý đồ của cậu rồi đấy.”

Tống Việt ngẩng cổ tựa vào đầu giường, đường cong từ cằm đến cổ hơi nhô ra, lúc anh nói chuyện trái cổ cũng chuyển động theo với biên độ nhỏ.

“Thì bởi vì nhìn ra được nên tối hôm đó dì Thanh mới dùng phương pháp kia nhắc nhở tôi đấy.”

Đây có lẽ cũng chỉ là suy đoán không có căn cứ mà thôi, khả năng chính xác cũng chỉ chiếm một nửa, có lẽ Tạ Thanh Nhứ đang cảnh cáo anh rằng nên che giấu tình cảm của mình lại, hai người chỉ nên dừng lại ở mối quan hệ anh em.

Cũng có khả năng là Tạ Thanh Nhứ đang đùa quá trớn cố ý trêu bọn họ mà thôi.

Tống Việt đoán không ra suy nghĩ của Tạ Thanh Nhứ nên mới nói ngắn gọn với Chu Bất Tỉnh về chuyện này, kết quả nói với cậu chàng xong cũng chẳng được gì hết.

Chu Bất Tỉnh chống cằm suy nghĩ một lát: “Nếu vậy thì mấy ngày nay Sở Tiểu Cửu trở nên khác lạ như thế thì chắc có thể là do cậu ấy cảm nhận được cậu đối với cậu ấy không phải là tình cảm anh em bình thường rồi, nhưng vì cậu ấy coi cậu là anh trai nên tạm thời chưa thể chấp nhận được, nên mới lựa chọn cố gắng tránh xa cậu hết sức có thể như vậy đó.”

Mấy ngày nay cả lớp đều thấy A Cửu đang cố gắng tránh tiếp xúc với Tống Việt hết mức có thể, thậm chí ở lớp cô cũng không nói chuyện với anh, tan học xong cũng không ngồi xe của anh, còn nói là muốn luyện tập chạy bộ cho bài kiểm tra chạy 800m sắp tới.

Rõ ràng trước kia sống chết cũng không chịu chạy bộ cơ mà, cô còn nói cái gì mà đau hai tháng không bằng đau nhất thời, kết quả thì sao? Quay đầu liền bỏ lại anh ở phía sau.

Nói tóm lại mấy ngày nay A Cửu không chủ động nói chuyện với Tống Việt, ngay cả khi ăn tối cũng cố gắng nói ít nhất có thể.

Tống Việt cảm thấy phản ứng gần đây của A Cửu với anh không thích hợp lắm, nhưng anh không nói ra được có chỗ nào không thích hợp cả, dù gì anh cũng đâu thể cạy miệng cô ra để hỏi lí do được?

“Tại sao không hỏi thẳng đi?” Chu Bất Tỉnh với tư cách là người ngoài cuộc thường tỉnh táo đưa ra lời khuyên, “Trước đây hai người không phải luôn có cái gì là nói cái đó à, lúc nào nhận được thư tình hay tin nhắn tỏ tình của ai đó đều phải báo với đối phương một tiếng, mặc dù chẳng yêu nhau gì nhưng còn hơn hẳn mấy đôi đang yêu nhau nữa, làm gì có cặp đôi nào đến mức như hai người đâu?”

Tống Việt dường như lại nghĩ đến gì đó, anh khẽ nhíu mày nghiêng người lấy điện thoại trên bàn.

Chu Bất Tỉnh tò mò đến gần: “Ồ, cậu định gửi tin nhắn tỏ tình với Sở Tiểu Cửu đấy à?”

Tống Việt không thèm nhấc mí mắt lên, ngón tay gõ nhẹ vài cái đang định gửi đi thì dừng lại, anh sửa lại vài chữ rồi gửi tin nhắn đi.

– Tống Việt: Tôi vừa nhận được tin nhắn tỏ tình của một học sinh lớp 10, thấy không quen gì nên từ chối rồi.

Chu Bất Tỉnh: “…” Cậu cứ tự biên tự diễn tiếp đi.

Cậu chàng cho rằng tin nhắn của Tống Việt đã đủ kỳ lạ rồi, ai ngờ tin nhắn trả lời của phía đối phương còn kỳ lạ hơn nữa.

– Hàng đầu – A Cửu: Mới nãy mình cũng được đàn anh lớp 12 tỏ tình, đã gặp qua vài lần rồi nên vẫn chưa từ chối.

Chu Bất Tỉnh: “…”

Chu Bất Tỉnh nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tống Việt phút chốc trở nên u ám, nháy mắt sắp biến thành gió bão đến nơi thì cậu chàng không nhịn được nữa cúi người xuống đỡ tủ đầu giường cười ha ha không ngớt, tiếng cười phát ra liên tiếp khiến người nghe phát bực.

Gương mặt Tống Việt lạnh tanh, vẻ u ám trong mắt gần như cứng lại, anh lạnh lùng thốt ra ba chữ: “Chu Bất Tỉnh.”

Chu Bất Tỉnh cảm giác được nguy hiểm đang đến gần, cậu chàng ngay lập tức ngậm mỏ lại tránh xa anh ra, mang theo tâm trạng hóng hớt nhìn Tống Việt thay quần áo xong đi một mạch ra khỏi nhà chẳng thèm ngoáy đầu lại.

Chu Bất Tỉnh cười đủ rồi nên giơ tay lau những giọt nước mắt đang chảy ra vì khi nãy cười quá nhiều, xong xuôi cậu gửi tin nhắn cho A Cửu.

– Chu Bất Tỉnh: Sở Tiểu Cửu, bây giờ cậu đang ở đâu thế?

– Sở Tửu: Mình đang ở sân tập thể dục.

– Chu Bất Tỉnh: Bây giờ tâm trạng của cậu thế nào?”

– Sở Tửu: Tâm trạng tốt lắm lắm luôn!

Chu Bất Tỉnh nghĩ thầm, có phải cô gái nhỏ này được đàn anh tỏ tình nên giờ cô mới vui như vậy không? Ơ thế thì A Nguyệt sao mà vui cho được, cũng chẳng biết cô có chấp nhận lời tỏ tình của đàn anh đó chưa nữa.

Cậu chàng vui sướng khi người ta gặp họa chụp màn hình đoạn tin nhắn này gửi cho Tống Việt.

Tống Việt không trả lời, Chu Bất Tỉnh gửi lại lần nữa thì phát hiện mình đã bị chặn mất tiêu.

“…” Chậc.

Cậu chàng nằm bò ra ghế cẩn thận suy ngẫm, rồi lại tốt bụng gửi cho A Cửu một tin nhắn nhắc nhở.

Chu Bất Tỉnh: Sở Tiểu Cửu, hôm nay không khí ở sân thể dục như thế nào vậy?

Sở Tửu: Khá tốt á.

Chu Bất Tỉnh: Vậy cậu hãy trân trọng không khí trong lành này đi, một lúc nữa nó sẽ biến thành vị chua đó.

Sở Tửu: ???

Chương kế tiếp