Đừng Hò Hẹn Với Người Khác

Chương 20: “Chúc mừng người anh em

Tống Việt cầm theo cặp đi ra ngoài trước, còn A Cửu thì vẫn đứng đó cầm bản kiểm điểm che mặt lại, xấu hổ quá đi mất thôi, cũng không biết hành động khác thường hôm nay của cô có làm cho anh nảy sinh nghi ngờ gì không nữa.

A Cửu mở cuốn nhật ký liếc sơ qua một lượt những dòng chữ ghi chi chít tên “A Nguyệt” trong đó, cô ảo não cầm lấy bản kiểm điểm che mặt của mình lại tiếp.

Trải qua sự việc lần này khiến cô nhận ra được việc viết nhật ký nguy hiểm đến độ nào, dựa vào kinh nghiệm xem phim nhiều năm của cô thì nếu cô viết bí mật vào nhật ký càng nhiều thì khả năng bị người khác phát hiện cũng sẽ theo đó ngày càng tăng cao.

Người con gái do dự không thôi, cuối cùng cô quyết định tạm thời “giấu” quyển nhật ký này đi trước.

Sau sự kiện của quyển nhật ký đó A Cửu đã yên tĩnh một khoảng thời gian dài, thời gian này cô đăng kí thêm một tài khoản QQ mới và đem những câu chuyện diễn ra hằng ngày viết hết vào tài khoản QQ mới đăng ký ấy thay vì phải viết vào quyển nhật ký kia.

Cô cứ lặng lẽ làm như vậy cho đến học kỳ hai của lớp 11, trước khi cô bắt đầu thi cuối kỳ thì Tạ Thanh Nhứ phải đi đến thành phố B công tác một thời gian nên thành ra trong nhà không có ai nấu cơm cả, vì như vậy nên mỗi ngày A Cửu và Tống Việt đều sẽ ăn cơm ở bên ngoài xong rồi mới về nhà.

Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc sẽ đến hai tháng nghỉ hè, nhưng đối với những học sinh cuối cấp mà nói thì nhiều lắm cũng chỉ được nghỉ hè vỏn vẹn một tháng mà thôi.

Chu Bất Tỉnh than thở: “Các cậu về nhà sớm như vậy làm gì, ở nhà chán lắm luôn đó, ngoài việc phải làm bài tập thì cũng chỉ làm bài tập thôi, không bằng chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi một chút đi, năm nay thời gian chúng ta được nghỉ hè ít đến thế nên lúc nào có thể chơi được thì phải chơi cho đã chứ.”

Tống Việt liếc mắt nhìn cậu chàng, anh chặt phăng cái ý định muốn lôi kéo A Cửu đi chơi ấy của cậu, mỉa mai đáp: “Cậu có chắc về nhà cậu sẽ làm bài tập không? Hay thức suốt đêm chơi game?”

A Cửu hùa theo: “Chắc chắn do gần đây chơi game mà không thấy sự kiện gì mới nên cậu mới thấy chán chứ gì.”

Chu Bất Tỉnh bình tĩnh cãi lại: “Vậy cuối cùng các cậu có muốn ra ngoài chơi một lát rồi về không? Mình nghe nói khoảng thời gian trước có ra một bộ phim mới, cũng khá nổi tiếng đó, dù sao giờ mấy cậu về nhà cũng không làm gì hết mà, không bằng chúng ta cùng nhau đi xem thử đi?”

A Cửu thấy lời của cậu chàng nói cũng rất có lý nên cô cũng không từ chối, nhưng điều mà cô không ngờ đến là bộ phim mới ra mà Chu Bất Tỉnh nói đến là bộ phim kinh dị, Tết sắp đến tới nơi rồi mà họ còn cho chiếu phim kinh dị nữa!

Chu Bất Tỉnh là con người sợ ma nhưng cậu chàng lại rất thích đi thách thức điểm cực hạn của mình, cậu chàng biết tỏng mình sợ ma như vậy nhưng vẫn cố chấp muốn đi xem phim kinh dị như thế, đúng là tự tìm đường chết mà.

Nhìn vào độ nổi tiếng của bộ phim kinh dị này thì người ta cũng có thể đoán ra được tình tiết trong bộ phim khủng bố đến mức nào, thời điểm ba người bọn họ vừa xem xong bộ phim thì vẫn còn rất nhiều người ở xung quanh chưa rời đi, nơi nơi trong rạp toàn là âm thanh nói chuyện với nhau nghe rất nhộn nhịp, hơn nữa Chu Bất Tỉnh đứng bên cạnh cứ lải nhải nói bộ phim khủng bố khiếp người ra sao, nghe vào một hồi trái lại A Cửu cảm thấy bộ phim này cũng không có gì khủng bố lắm.

Kết quả đến tối khi cô nằm một mình trên giường chơi điện thoại, chơi được một lúc thì bất chợt nghe thấy bên tai có một tiếng động rất nhỏ, cô không biết âm thanh đó vang lên từ nơi nào, giống như là từ bên ngoài cửa sổ vọng vào vậy nhưng cũng giống như từ bên ngoài cửa phòng vọng đến.

Trong vô thức cô nghĩ đến bộ phim kinh dị khủng bố mới vừa xem kia, trong bộ phim kia cũng có tình tiết nhân vật chính đang chơi điện thoại vào buổi tối thì nghe thấy có tiếng động nhỏ được vọng từ bên ngoài vào, màn hình vừa chuyển cảnh đã thấy bên dưới sàn nhà, trên tường, trên cửa sổ và trên cửa phòng đâu đâu cũng chi chít những sợi tóc, thậm chí những sợi tóc đó còn lặng lẽ bò lên trên giường của nhân vật chính, thấy vậy nhân vật chính giơ tay ra bắt lấy một nắm tóc…

Lòng bàn tay của người con gái ướt đẫm, cô thật sự bị chính cái tưởng tượng của mình dọa khiếp cả người, bây giờ cả người cô cứng còng bên tai vẫn cứ văng vẳng nghe thấy âm thanh đó, cô sợ hãi nắm chặt cái chăn kéo lên trùm kín mít đầu lại.

Chẳng biết đã qua bao lâu cuối cùng trái tim đang đập thình thịch của A Cửu cũng dần trở lại bình thường, nhưng cơ thể của cô thì vẫn cứng đờ như cũ.

Còn vài ngày nữa Tạ Thanh Nhứ mới đi công tác về, nhưng bây giờ A Cửu không dám tưởng tượng nổi những đêm tiếp theo mình sẽ vượt qua chúng như thế nào, cô tuyệt vọng lặng lẽ thò tay ra khỏi chăn, tìm thấy điện thoại xong nhanh chóng rút phăng tay về, người con gái run rẩy mở khung chat của Tống Việt lên.

– Sở Tửu: Chú chó run rẩy. Jpg

 

– Sở Tửu: Ánh sáng tình yêu. Jpg

 

 

– Sở Tửu: Cậu ngủ rồi à? Nhưng mình vẫn không ngủ được.

– Sở Tửu: Cái cảm giác rất khổ sở và rất khó nói ấy lại nổi lên. Jpg

……

A Cửu gửi liên tiếp mười gói biểu cảm liền rồi mỏi mắt trông mong đợi anh phản hồi lại, hồi sau cô để ý đến thấy hiện tại đã 1 giờ 29 phút sáng rồi.

Giờ này chắc Tống Viết đã ngủ mất rồi.

A Cửu càng đau khổ hơn, cô lo sợ mãi chẳng chợp mắt được nên chui vào trong chăn nằm đó trằn trọc.

Giây tiếp theo điện thoại rung lên báo tin nhắn đến.

– Tống Việt: ?

– Tống Việt: Cậu gửi nhiều meme như vậy làm gì? Sợ tôi thiếu meme à?

A Cửu thấy anh phải hồi lại phút chốc những nỗi sợ hãi đang quấn quanh trong lòng chợt tiêu tan đi mất, cô cắn cắn ngón tay trả lời anh.

– Sở Tửu: Mình sợ 🥹

 

 

– Tống Việt: Gặp ác mộng à?

– Sở Tửu: Mình không ngủ được……Cũng tại cái bộ phim kinh dị kia ấy, hại mình hễ nhắm mắt lại một cái thôi là trong đầu sẽ xuất hiện những hình ảnh khủng bố đó!

Nếu như có Tạ Thanh Nhứ ở nhà thì cô sẽ không phải sợ hãi như vậy, có mẹ ở kế bên thì cô đâu phải sợ đến mức chui rúc trong chăn không dám thò ra như thế này, nhưng vì giờ Tạ Thanh Nhứ không có ở đây, cộng thêm việc ở một mình ở trong một căn phòng lớn như vậy nên cô mới cảm thấy sợ như thế.

Trong căn phòng rộng lớn có một thiếu nữ độc thân đang ở trong ……

A Cửu sợ sệt bắt đầu điên cuồng gửi meme cho anh, Tống Việt ở đầu bên kia điện thoại bị một loạt meme oanh tạc chầm chậm nhíu mày lại.

A Cửu chùm kín mình ở trong chăn nên hơi khó thở, cô tranh thủ lúc Tống Việt còn chưa ngủ lặng lẽ vươn đầu ra khỏi chăn hít thở không khí, khít xong lại vùi đầu vào trong chăn.

– Sở Tửu: Làm sao bây giờ A Nguyệt ơi, mình sợ lắm luôn, mình còn không dám thò đầu ra khỏi chăn nữa, cậu nói xem mình có bị ngạt thở chết không?

– Sở Tửu: Nếu ngày mai mình không tỉnh dậy vậy chắc chắn là mình đã tự làm bản thân ngạt thở hẹo rồi đó!

– Sở Tửu: Đến lúc đó cậu phải nhớ đến nhặt xác của mình đó nha, nếu mẹ mình mà thấy được thi thể của mình thì chắc bà ấy sẽ đau lòng lắm nhỉ hic?🥹

– Sở Tửu: Hu hu hu A Nguyệt ơi nếu như mình ngỏm thì mẹ của mình phải làm sao bây giờ hic!!

– Sở Tửu: A Nguyệt ơi mình giao mẹ của mẹ cho cậu chăm sóc đó, bỏ bà ấy ở lại một mình mình thật sự rất không yên lòng hu hu hu

– Sở Tửu: Sau này nếu cậu cưới vợ rồi thì cậu vẫn sẽ chăm sóc mẹ của mình mà đúng không? Liệu vợ của cậu có tức giận không? Lỡ như vì chuyện này mà hai người các cậu cãi nhau thì phải làm sao bây giờ?

– Sở Tửu: Hay giờ mình cố gắng thò đầu ra hít thở xem sao ha?

– Sở Tửu: Áaaaaa không được đâu! Vừa thò đầu ra là mình đã cảm thấy trong phòng này như có hàng trăm đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình vậy! Mình không dám thở huhu!

– Tống Việt:……

Người con gái đã sợ đến mức phải tự cố gắng dời lực chú ý của mình đi.

A Cửu vẫn còn đang đau khổ tiếp tục công cuộc viết di ngôn của mình, bỗng dưng điện thoại của cô rung lên, là Tống Việt gọi đến.

Cô đang gõ chữ nên ngón tay vô tình nhấn vào nút cúp máy màu đỏ, người con gái trơ mắt nhìn cuộc gọi anh gọi đến cứ như thế bị cô ngắt đi.

A Cửu khóc không ra nước mắt luống cuống tay chân bấm gọi lại cho anh, sau khi cuộc gọi được kết nối câu đầu tiên cô nói là: “Mình xin lỗi nha A Nguyệt mình không cố ý ngắt điện thoại của cậu đâu, nếu giờ là cảnh trong phim mà mình lại ngắt điện thoại cứu giá của cậu vậy chắc chắn giây sau mình ngỏm củ tỏi hu hu hu!”

Tống Việt: “……”

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng hình như A Cửu nghe thấy tiếng anh đang cười, cô ngây người một lúc rồi cẩn thận hỏi: “Cậu đang cười đấy à?”

“Không có.”

“Chắc chắn là cậu đang cười.”

“Không có thật mà, chắc do cậu sợ quá nên nghe nhầm thôi.”

Giọng điệu của Tống Việt lười nhác, có vẻ như anh vừa tỉnh ngủ thì phải, hoặc nói đúng hơn là bị mười mấy tin nhắn meme của cô đánh thức.

A Cửu áy náy không thôi, nhưng chẳng bao lâu sau thì sự áy náy đó đã bị nỗi sợ hãi của cô lấn át đi hết, cô rúc mình vào trong chăn kề mặt vào gối hít thở rồi khe khẽ nói: “A Nguyệt ơi mình cảm thấy hơi khó thở, nhưng mình không dám thò đầu ra khỏi chăn.”

Ánh sáng trên màn hình điện thoại chiếu vào trên mặt cô, trông hơi âm u.

Tống Việt nói: “Vậy cậu xốc chăn lên cao một chút rồi hít thở đi.”

A Cửu làm theo lời anh nói: “Hình như có hiệu quả này……”

Không hề sợ hãi như vừa nãy nữa, không biết có phải là do cô xốc chăn lên cao hay là do nghe thấy được giọng nói của anh nữa.

Hai người nói chuyện được một lúc thì A Cửu nhìn thời gian, bây giờ đã là 2 giờ sáng rồi, lúc này đầu dây bên kia điện thoại cũng truyền đến tiếng ngáp rất nhỏ của Tống Việt, cô nghe thấy mà lòng mềm không thôi nên hỏi vội: “A Nguyệt, cậu buồn ngủ rồi sao?”

“Vẫn chưa.”

“Lúc nãy cậu đã ngủ rồi đúng không? Là do mình gửi quá nhiều tin nhắn nên đánh thức cậu hả?”

Tống Việt không trả lời câu hỏi này của cô, anh lặng im chuyển sang chủ đề khác: “Cậu còn sợ không?”

“Giờ vẫn ổn.” Hiện tại A Cửu đã dám thò đầu ra khỏi chăn, cô ngước mắt lên nhìn trần nhà đen nhẻm, những hình ảnh của bộ phim kinh dị cũng dần phai mờ đi mất, trái lại bóng hình của Tống Việt bỗng chốc ngày càng hiện rõ trong tâm trí cô hơn.

Hình ảnh anh mặc đồng phục, mặc áo hoodie, đội mũ rồi chơi bóng, rồi chạy bộ…… Xuân hạ thu đông đảo mắt một cái giống như nhìn thấy anh đang ngồi ở mép giường mỉm cười nhìn cô, giễu cợt cô người gì vừa nhát gan vừa sợ ma.

A Cửu cố gắng kiềm chế lại ý muốn muốn được gặp anh, cô ngẫm nghĩ một hồi rồi yếu ớt nói: “A Nguyệt ơi, chúng mình có thể đừng cúp điện thoại được không?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp: “Hửm?”

A Cửu nói sự thật: “Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh cậu ngồi đối diện mình là mình đã thấy an toàn rồi, sẽ không sợ hãi nữa.”

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, giây sau cô chợt nghe thấy tiếng cười khe khẽ.

Qua một lát anh hạ giọng đáp lại: “Cậu mau ngủ đi, tôi sẽ chờ đến lúc cậu ngủ rồi cúp điện thoại.”

A Cửu được voi đòi tiên: “Có thể không tắt không?” Lỡ như nửa đêm cô sợ sệt tỉnh giấc nữa thì cũng không thể gọi điện đánh thức anh tiếp được.

“Vậy thì không tắt.” Anh im lặng một thoáng rồi nói tiếp, “Cậu đi lấy cục sạc sạc điện thoại đi, nếu không cứ gọi suốt đêm như vậy thì ngày mai điện thoại của cậu chắc chắn sẽ hết pin sập nguồn đấy.”

Noi xong Tống Việt giơ điện thoại ra xa rồi ngáp một cái.

Từ trước đến nay chất lượng giấc ngủ của anh vẫn luôn không tốt lắm, chỉ cần một chút tiếng động nhỏ thôi cũng có thể đánh thức anh dậy, cũng chính vì như vậy nên thời gian ngủ của anh thường dài hơn so với những người bình thường khác, vì lúc nào cũng chập chờn tỉnh giấc như thế nên năng lượng hàng ngày của anh luôn trong trạng thái không được tốt lắm.

Anh đang lờ đờ nhắm mắt lại thì bỗng nghe thấy tiếng sột soạt rất khẽ trong điện thoại, tiếng “bịch” thình lình vang lên truyền vào ống nghe, còn có cả tiếng hít sâu nữa, chắc là cô đụng phải cái gì đó rồi.

Tống Việt nhíu mày mở to mắt ra, anh bất đắc dĩ thở dài, âm thanh kia nghe to đến mức khiến anh mường tượng được cảnh cô tuông nước mắt ôm chân ngồi xổm xuống hít hà gắng chịu đau.

Và còn…… rất dễ thương nữa.

Tống Việt bất ngờ khám phá ra được sở thích mới của mình, anh ho nhẹ một tiếng đợi cô tìm dây sạc điện thoại rồi lên tiếng: “Lúc nảy đụng phải gì vậy?”

“Đầu gối mình đụng phải cạnh giường, ngày mai thế nào cũng bị bầm cho xem, nhưng giờ mình không thấy đau lắm.”

“Ngày mai sẽ bị đau đấy, cậu mau đi bôi thuốc đi.”

“Không được đâu, nếu như bôi thuốc thì phải vào toilet rửa tay nữa, nhưng mà……” Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, “Mình không dám đi ra ngoài một mình, bên ngoài tối lắm luôn.”

Người con gái lại chui vào trong chăn, cô đặt điện thoại trên tủ đầu giường rồi bật loa ngoài, trong bóng tối tất cả những âm thanh dù nhỏ nhất cũng đều bị phóng đại lên rất nhiều lần.

Trong điện thoại vang lên tiếng mở khóa của cửa điện tử, sau đó cô nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Tống Việt phát ra từ trong điện thoại: “Mở cửa.”

Tiếp theo nghe tiếng gõ cửa phòng ngủ.

……

Năm phút sau, sau khi bôi thuốc xong A Cửu bị Tống Việt kéo đi vào phòng tắm rửa tay, cô đành phải khập khiễng đi theo anh. Trong phòng tắm nước chảy róc rách, kết hợp với ánh đèn vàng ấm áp làm cho không khí trong phòng tắm chẳng những không đáng sợ giống như trong phim kinh dị mà ngược lại còn thấp thoáng màu sắc nhộn nhạo đâu đây.

Cái bầu không khí này thật sự khiến cho con người ta bịn rịn mà, nghĩ đến mà muốn cứ đứng mãi như vậy đến tận bình minh.

Người con gái âm thầm ngước mắt lên nhìn trộm anh qua tấm gương, trùng hợp sao anh nhận được hai tin nhắn nên cúi đầu nhìn vào điện thoại, cũng vì như vậy nên anh đã bỏ lỡ ánh mắt này của cô.

“A Nguyệt ơi cứu cứu, mọe nó mình sắp nổ tung luôn rồi, xem bộ này thì thấy không sợ mấy nhưng sao giờ bị ảnh hướng ghê vậy? Lần trước mình xem bộ《 Tử Thần đang đến 》cũng đâu có sợ đến mức không ngủ được như giờ!”

Giọng nói của Chu Bất Tỉnh vang ra khỏi ống nghe, vòi nước ngừng chảy, tiếng nói của cậu chàng cũng vừa lúc dừng lại.

A Cửu sửng sốt thầm cười haha trong lòng, Chu Bất Tỉnh sợ ma, bộ phim《 Tử Thần đang đến 》không có cảnh ma quỷ nhưng trong bộ phim kinh dị hôm nay bọn họ đã xem có ma thật.

Tống Việt cúi đầu gõ vào điện thoại hai cái, sau khi anh trả lời tin nhắn xong thì dứt khoát tắt điện thoại đi rồi ngẩng đầu lên nhìn A Cửu: “Cậu đã rửa xong rồi à?”

A Cửu ‘ừ’ một tiếng, đầu gối của cô còn hơi đau nên lúc bước đi có hơi cà nhắc, vốn dĩ cũng không đau mấy nhưng lúc bôi thuốc vì chứng minh vết thương của mình không nghiêm trọng lắm nên cô đã lấy tay tự chọc vào vết thương của mình, kết quả là đau đến mức không chịu nổi xém tí nữa nhảy cẫng lên.

Bây giờ đã đỡ hơn rồi, cô không còn thấy đau nhiều như lúc bôi thuốc nữa.

Tống Việt liếc nhìn bộ dạng hối hận của cô: “Còn dám chọc nữa không?”

Làm sao A Cửu dám nữa chứ?

Bỗng dưng anh đưa điện thoại cho cô, cô ngước lên nghi ngờ nhìn anh.

Tống Việt hơi hất cằm, anh đợi cô cầm điện thoại xong thì cúi người xuống bồng cô lên, người con gái kinh ngạc chớp chớp mắt xém tí nữa là quăng luôn cái điện thoại của anh, bàn tay của cô nắm chặt điện thoại, ngón tay cái vô tình chạm vào chỗ mở khóa vân tay.

Điện thoại của Tống Việt có cài dấu vân tay của cô, chỉ cần cô muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể mở điện thoại của Tống Việt ra xem.

Âm thanh mở khóa giống như tiếng của giọt nước rơi xuống vang lên, màn hình điện thoại của anh sáng lên, giao diện điện thoại vẫn đang hiện khung chat của Chu Bất Tỉnh.

A Cửu ngơ ngác nhìn gương mặt không cảm xúc của Tống Việt, rồi cô lại cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại.

Bên dưới tin nhắn thoại kêu cứu của Chu Bất Tỉnh là tin nhắn trả lời có khung bong bóng màu xanh, tin nhắn trả lời lại ấy tràn ngập sự thờ ơ và chế giễu.

– Tống Việt: Đáng đời.

Sau đó là những tin nhắn spam bằng dấu chấm than của Chu Bất Tỉnh, cậu chàng đang lên án sự tàn nhẫn của anh em mình.

Khác với Chu Bất Tỉnh, A Cửu cảm thấy mình được anh đối xử thật sự rất rất tốt, tốt đến mức khiến lòng cô phơi phới không thôi.

Người con gái ho khan chột dạ cúi đầu hỏi anh: “Chu Bất Tỉnh nói cậu tàn nhẫn quá, giờ phải trả lời sao đây?”

Tống Việt cũng không nhìn vào màn hình điện thoại, anh cứ như vậy đi đến phòng khách rồi đi về hướng phòng ngủ của cô, thuận miệng nói: “Bảo cậu ta cút ra xa chút đừng làm phiền tôi.”

Đương nhiên A Cửu sẽ không gửi thẳng như vậy rồi, cô thật thà gõ một dòng chữ rồi gửi đi.

“A Nguyệt bảo cậu cút ra xa chút đừng làm phiền cậu ấy.”

Yên lặng vài giây, mãi đến khi Tống Việt đặt cô xuống giường thì điện thoại trong tay cô mới bắt đầu rung lên điên cuồng.

Chu Bất Tỉnh khiếp vía nên đã spam rất nhiều dấu chấm hỏi, trong số mấy dòng spam ấy còn có hai dòng khiến người khác bất ngờ ––

—- Nửa đêm rồi mà các cậu???

Nhưng câu này chỉ nhắn được một nửa đã dừng lại, trước lúc Tống Việt lấy lại điện thoại A Cửu đã vô tình nhìn thoáng qua tin nhắn tiếp theo của cậu chàng.

– Chu Bất Tỉnh: Chúc mừng người anh em, cuối cùng cậu cũng đã chờ được ngày mây tan thấy ánh trăng sáng rồi, đợi chờ ngần ấy năm như vậy quả là không uổng phí mà [ chắp tay ]

Chương kế tiếp