Đừng Hò Hẹn Với Người Khác

Chương 7: Ai mà chẳng thích A Nguyệt

Điện thoại reo lên.

Tống Việt nhìn tên người gọi thì thấy là Tống Trường Không, anh vừa nghe máy vừa ra hiệu cho A Cửu ngoan ngoãn ngồi xuống.

A Cửu dẫm lên đống quần áo chất đống trên sô pha, ngồi xổm xuống rồi ngoan ngoãn xếp hết mớ quần áo lộn xộn này lại.

Đằng này Tống Việt vẫn đang nói chuyện với Tống Trường Không.

Tống Trường Không bảo sáng mai sẽ đến, anh nghe vậy thì trả lời: “A Cửu có nói rồi.”

Tống Trường Không nghe thế thì nhỏ giọng phàn nàn: “Sao cái gì chị ấy cũng biết hết vậy.”

“Cúp đây.” Tống Việt luôn luôn nói ngắn gọn súc tích với người em họ này của mình, anh chẳng thích nhiều lời lắm.

Cậu nhóc còn muốn nói thêm mấy câu nữa nên cố gắng nắm chặt cơ hội trong tay: “Anh, anh, anh đợi một chút, em còn có lời muốn nói.”

“Nói đi.”

“Ngày mai chị A Cửu cũng đến đây chơi ạ?”

Tống Việt ngẩng đầu nhìn A Cửu đang mải mê gấp quần áo, khóe môi cong lên nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”

Tống Trường Không lẩm bẩm khai báo: “Mẹ em có chuẩn bị một ít đồ ăn bảo em ngày mai sang đưa cho chị A Cửu, nhưng hơi nhiều nên chắc một mình chị ấy ăn không hết được, vậy nên anh….”

Tống Việt nghe thế thì mở miệng trả lời một câu dài hơn mọi khi: “Ồ, mai nhớ mang theo nhé.”

Tống Trường Không: “…..” Chỉ khi nhắc đến chị A Cửu thì anh của nhóc mới chịu nói thêm mấy chữ nữa.

Cúp điện thoại xong Tống Việt khom lưng lấy mớ quần áo trong tay A Cửu, anh vừa dọn đồ vừa nói chuyện với cô: “Tống Trường Không nói mai sẽ đem đồ ăn đến cho cậu.”

“Hả? Chứ không phải em ấy nên đưa cho cậu à?”

“Đưa cho cậu thì có gì khác nhau?”

Dù sao Tống Việt cũng không ăn, đến khi đó cũng sẽ đưa hết cho A Cửu mà thôi.

Người con gái ngộ ra, cô gắng gượng đưa ra đề nghị: “Vậy mai mình phụ đạo cho nhóc ấy để cậu ngủ thêm một lát nữa ha.”

Tống Việt cũng không phản đối đề nghị này, nhưng Tống Trường Không thì khác, sáng hôm sau khi vừa đến nơi biết nay A Cửu sẽ dạy kèm cho mình thì nhóc này đã bày tỏ sự phản kháng rất kịch liệt.

A Cửu nghiêm túc mở một bộ đề thi ra: “Vẻ mặt này là thế sao, xem thường chị đây hả? Mặc dù lúc thi tuyển sinh vào cấp ba chị không đủ điểm để vào lớp chọn trường Nhất Trung nhưng đó cũng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn mà thôi, nếu không phải lúc thi chị bị sốt không theo kịp thì giờ chị cũng đã học chung một lớp với A Nguyệt rồi đó em hiểu không?”

Tống Trường Không bĩu môi: “Chị nói nhiều quá.”

Phiền ghê.

Con trai ở độ tuổi này hơi nổi loạn một chút, đã vậy còn chẳng biết kìm nén nổi cái tính cáu kỉnh của mình lại nên đôi khi trông nhóc ấy kiêu căng vô cùng.

Tất nhiên A Cửu cũng biết rõ nên công kích nhóc này như thế nào để nhóc ấy phục, thế là cô lôi Tống Việt vào chủ đề này: “Không còn cách nào khác, anh của nhóc thích chị nói nhiều lắm.”

Người con gái nói xong thì sững sờ một lúc.

Tống Trường Không đứng phắt dậy chỉ vào cô tức giận càm ràm: “Em biết ngay là chị có ý đồ xấu với anh của em mà!”

A Cửu sực tỉnh lại, cô chưa kịp nói gì thì Tống Trường Không đã thốt ra một tràng lời khó hiểu như làn pháo bắn tung toé trên trời: “Anh của em đỉnh như vậy, trông đẹp trai đến thế thì làm gì có cô gái nào không thích anh em được cơ chứ, chị cũng không ngoại lệ!”

Dường như A Cửu muốn phủ nhận nhưng cô chợt ngẫm lại cảm thấy câu này cũng có lý, thế là gật đầu tán thành với lời này: “Em nói đúng, không có ai là không thích A Nguyệt cả.”

Cậu nhóc sượng đơ một hồi, trăm nghìn lần không ngờ đến cô chị này lại thẳng thắn thừa nhận như thế.

A Cửu bình tĩnh lại bắt đầu viết mấy bước làm bài lên giấy nháp, nghiêm túc nói với cậu nhóc: “Thì ra em cũng rất thích A Nguyệt, chị hiểu mà, mọi người ai cũng thích A Nguyệt nhiều lắm luôn, chắc chúng ta có thể thấu hiểu lẫn nhau đó.”

Tống Trường Không: “…”

Ai muốn thấu hiểu lẫn nhau với chị? Cái thích mà chị nói với cái thích mà em nói căn bản không giống nhau đó có hiểu không vậy?

Nhưng Tống Trường Không cũng khá hiểu người chị này, biết rõ cô hiểu sai bét hết rồi nên nhóc cũng không thèm nói thêm câu nào nữa, cô chỉ đơn giản là lấy “thích” này hiểu cho “thích” kia mà thôi.

“Ngờ nghệch hay giả ngu vậy trời…” Tống Trường Không không tình nguyện ngồi xuống, quay sang liếc cô một cái.

Tống Việt đang ngồi bên mép giường trong phòng ngủ định xỏ dép vào, giây sau anh đá dép ra vô cảm nằm xuống lần nữa.

.

Đây không phải là lần đầu tiên A Cửu phụ đạo cho Tống Trường Không, trước đây Tống Trường Không thường lấy cớ học bổ túc để đến tìm Tống Việt nhưng phần lớn thời gian đều là do A Cửu dạy kèm cho nhóc này, vì mỗi sáng nếu không có tiết học thì Tống Việt sẽ ngủ tiếp không chịu dậy.

A Cửu rất nghi ngờ không biết cơ thể của anh có bị vấn đề gì không, nếu không bị gì thì sao lại thích ngủ đến mức không chịu dậy như thế chứ, mấy lần cô còn muốn đưa anh đến bệnh viên kiểm tra sức khỏe nữa.

Vân Miểu sau khi biết chuyện này đã nói rằng: “Cậu phải tin là đại đa số mọi người đều như vậy hết í, kiểu người không thích ngủ nướng như cậu mới là thiểu số đó hiểu chưa?”

Nói xong cô nàng còn bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà nghĩ lại thì Tống Việt nhà cậu còn dân dã lắm ấy, mình tưởng rằng mấy người đẹp trai như cậu ấy đều là thần tiên không cần ngủ chứ.”

Đâu có quá như thế.

Mãi đến hơn mười giờ Tống Việt mới hoàn toàn tỉnh ngủ, mỗi lần A Cửu bổ túc xong sẽ thấy khát nước, anh biết thế nên rót cho cô một ly nước chanh.

Người con gái vui vẻ uống hơn nửa ly nước chanh, uống xong ngẩng đầu lên thì thấy Tống Trường Không đang oán giận nhìn ông anh họ của mình: “Anh, nước chanh của em đâu?”

Là nhóc không xứng à?

Tống Việt cụp mắt, trong đôi mắt đen láy vẫn còn vương nét buồn ngủ, anh không cảm xúc xoay người, lười biếng đáp: “Muốn uống thì tự rót đi.”

Cậu nhóc đã sớm đoán được chuyện này cũng sẽ xảy ra lần nữa vì mấy lần trước đó nhóc cũng nhận được kết quả y như này, trong mắt anh của nhóc chỉ có mỗi chị A Cửu mà thôi.

Đôi khi Tống Trường Không sẽ không kìm được nghĩ, nếu đây là thời cổ thì chắc chắn anh của nhóc sẽ là một người coi trời bằng vung, một ông lớn thích làm theo ý mình nhưng chỉ để ý đến duy nhất một mình chị A Cửu mà thôi.

Thôi quên đi, dù sao nhóc cũng quen rồi, với lại anh của nhóc và chị A Cửu lớn lên cùng nhau nên tình cảm có sâu đậm ra sao cũng là chuyện bình thường thôi.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Tống Trường Không – người ỷ vào mình còn trẻ nên ăn mặc ít bắt đầu hắt xì liên tục.

A Cửu nhớ đến đống quần áo tối qua vừa soạn xong, cô mở cửa ra hỏi A Nguyệt: “A Nguyệt ơi, mấy bộ quần áo hôm qua cậu soạn xong để ở đâu vậy? Hôm nay em cậu mặc ít như thế, hình như ngày mai còn lạnh hơn nữa ấy, hay cậu cho nhóc ấy mượn hai bộ quần áo đó mặc tạm đi.”

Nếu Tống Trường Không mà bị cảm thì gây lắm.

Cậu nhóc nghe thế thì cố gắng kìm nén nụ cười sắp nở trên mặt mình lại, rồi lại tiếp tục giả vờ bình tĩnh chọn hai cái áo khoác trong mớ quần áo của anh mình, mặc vào hơi to một chút nhưng nhóc cũng không có ý định cởi ra đâu.

Làm gì có ai chê bai quần áo của thần tượng mình bao giờ cơ chứ? Không đóng khung nó ngay lập tức là đã may lắm rồi.

Trong lúc nghỉ trưa A Cửu về nhà rửa một ít trái cây, khi quay lại thì thấy Tống Việt đang nằm chơi Anipop trên sô pha, còn Tống Trường Không ở đối diện anh thì đang tranh thủ nói chuyện với ai đó trong điện thoại.

Game Anipop

Có lẽ do trượt tay nên nhóc này bấm nhầm vào loa ngoài, trong nền nhạc Anipop bỗng vang lên một giọng nữ êm dịu dễ thương.

“Thế chừng nào cậu về? Ngày mai mình đến tìm cậu được không? Cậu…..”

Nghe được nửa chừng thì Tống Trường Không đã cuống quýt tắt loa rồi, hai tay cậu nhóc run rẩy không cẩn thận lại bấm nhầm lần nữa, lần này chỉ nghe được một đoạn là bị đứt ngang.

Mặt A Cửu in đậm chữ “có chuyện hay rồi” to tướng, sự hóng hớt dần phừng phừng bốc cháy.

Khuôn mặt kiêu ngạo của Tống Trường Không chầm chậm đỏ lên, giây sau đã đỏ ửng hết cả mặt.

Khán giả bình tĩnh nhất trong hội trường hiện giờ chỉ có mình Tống Việt, anh vẫn chơi Anipop, câu “không thể tin được” khi ăn được một chuỗi to vang lên liên tiếp mấy lần liền nhưng anh vẫn nằm đó chơi điện thoại không nhúc nhích lấy một lần, lúc nghe thấy giọng nữ phát ra từ điện thoại nhóc ấy thì cũng chỉ nhín chút thời gian liếc nhìn người đang không bình tĩnh là Tống Trường Không một cái mà thôi.

A Cửu cúi người đặt khay trái cây xuống, cô nhìn chăm chú vào khuôn mặt đỏ ửng của cậu nhóc, thong thả thốt ra một câu: “Ú òa, thật không thể tin được.”

Điện thoại của Tống Việt cũng vang lên câu “không thể tin được” hệt như đang đáp lại cô vậy.

Tống Trường Không ngồi trên sô pha mà cảm tưởng như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, nhóc hoảng loạn lắp bắp muốn giải thích: “Không, không như anh chị nghĩ đâu…..”

A Cửu hiền dịu đưa cho cậu nhóc nửa quả táo: “Anh chị có nghĩ gì đâu? Chúng mình đâu có nghĩ gì đâu đúng không A Nguyệt?”

Tống Việt đáp “Ừ” cho có lệ, anh nghiêng đầu dựa vào tay vịn của sô pha, A Cửu hiểu ý đưa cho anh một quả dâu tây.

Tống Trường Không mở miệng như muốn nói thêm mấy câu nữa: “Đó là lớp trưởng lớp em, cậu ấy ngồi cùng bàn với em, cuốn ghi chú của cậu ấy bị em lấy nhầm về nên cậu ấy mới hỏi em cuốn ghi chú….”

“Ừ, chị hiểu mà, chỉ muốn lấy quyển ghi chú mà thôi.” A Cửu mang theo niềm hứng thú dạt dào an ủi cậu nhóc, “Em căng thẳng thế làm gì? Chị cũng có bảo em thích lớp trưởng đâu mà?”

Tống Trường Không: “Chị có nói!”

A Cửu chớp chớp mắt: “Chị nói hồi nào?”

Tống Trường Không: “Chị vừa nói đó!”

A Cửu: “Thế em thừa nhận rồi à?”

“Sao em thừa nhận được!”

“Ồ, thì ra lòng em nghĩ vậy.” A Cửu trêu ghẹo.

Tống Trường Không bị hố đến mức không cãi lại kịp.

A Cửu xoa xoa mái đầu xoăn của cậu nhóc, ôn tồn nói với cậu: “Ôi chao, anh chị sẽ không lén mách lẻo chuyện này với phụ huynh em đâu, mặc dù em còn nhỏ nhưng dù gì cũng đang trong tuổi dậy thì mà, ai cũng phải trải qua chuyện này thôi, đừng ngại nha.”

An ủi là giả nhưng trêu chọc là thật, ai bảo Tống Trường Không cứ thích chống đối cô làm chi? Khó lắm mới bắt được nhược điểm của nhóc thì phải nắm cho chặt chứ ha?

Trong lòng người con gái cười như hoa.

Tống Trường Không trợn mắt nhìn cô, nhóc bóp chặt quả táo trong tay, nín thinh hồi lâu mới thốt ra một câu: “Chị A Cửu này, chị nói nhiều như thế là có phải trước kia chị cũng đã trải qua loại chuyện này rồi hay không?

A Cửu: “?”

Cậu nhóc cứng cổ bất chấp nói tiếp: “Chẳng phải hiện tại chị vẫn đang trong tuổi dậy thì à!”

A Cửu: “…”

A Cửu không ngờ mãi mới nhấc được tảng đá lên nhưng cuối cùng lại rơi xuống chân mình.

Chủ đề này cuối cùng bị câu “hết giờ nghỉ rồi” của Tống Việt đình chỉ, A Cửu và Tống Trường Không tổn thương lẫn nhau rất nhiều nhưng sau đó cũng không để chút chuyện vặt vãnh này trong lòng, hai chị em quay đầu lại tiếp tục dày kèm như bình thường.

Đang dạy thì đột nhiên A Cửu lại chợt nhớ ra một chuyện, vốn dĩ Tống Trường Không đến đây để Tống Viết dạy kèm cho mà, sao tự dưng cô tham gia vào chi nhỉ?

Thế là cô không dạy nữa trở tay kéo đương sự đang nhàn nhã chơi điện thoại trên sô pha xuống để anh tiếp tục hướng dẫn cách làm bài cho Tống Trường Không.

Tống Trường Không dè dặt ngồi thẳng người chờ đợi.

Dường như Tống Việt hơi không thích cách làm bài của Tống Trường Không cho lắm, anh nhìn cuốn ghi chú của mình hai lần rồi đặt xuống, xoay người lại đưa điện thoại cho A Cửu: “Chơi qua chặng này giúp tôi.”

Người con gái tỏ vẻ được rồi cứ để đó cho mình.

Lặng im vượt hết chặng này đến chặng khác, đến A Cửu cũng không rõ mình đã vượt bao nhiêu chặng rồi, mãi đến khi thấy thông báo có tin nhắn mới trên màn hình cô mới dừng lại.

Là Chu Bất Tỉnh gửi tin nhắn hỏi anh có muốn chơi liên quân không.

A Cửu thuật lại cho anh nghe: “A Nguyệt ơi, Chu Bất Tỉnh hỏi cậu có chơi liên quân không nè.”

“Không chơi.”

A Cửu nhấp vào WeChat trả lời cậu chàng, lúc thoát ra khỏi giao diện trò chuyện với Chu Bất Tỉnh thì cô bỗng thấy một tài khoản ở trên cùng.

Hàng đầu – A Cửu

Người con gái sững người một lúc.

Cô nhìn vẻ mặt biếng nhác của Tống Việt bên ô cửa sổ, ma xui quỷ khiến thế nào mà lấy điện thoại của mình ra nhắn tin cho Vân Miểu.

– Sở Tửu: Miểu Miểu, cậu có …. cậu có ghim người nào lên hàng đầu không?

– Vân Miểu: Có á, anh mình đó

– Vân Miểu: Ngày nào ảnh cũng nhắn tin cho mình hết trơn, phiền chết đi được í, lúc nào tin nhắn của ảnh cũng ở trên cùng nên mình dứt khoát ghim lên hàng đầu luôn.

Ồ.

Hóa ra là như thế.

… A Nguyệt cũng như vậy à?

Người con gái không rõ ra sao nhưng cũng ngại không dám hỏi, cô chọt chọt vào ảnh đại diện WeChat của Tống Việt trên điện thoại mình, suy nghĩ hồi lâu cảm thấy ngứa ngáy nên lại gửi tin nhắn cho Vân Miểu hỏi cô nàng có muốn ra ngoài chơi không.

– Vân Miểu: Được nè, sẵn tiện rủ cả lớp trưởng với mấy bạn khác luôn ha. Mấy bửa trước tụi mình cá xem ai sẽ được hạng nhất kỳ thi giữa kỳ lần này, xong mấy bạn ấy thua nên nói sẽ đãi chúng mình một bữa nhưng mãi vẫn chưa thấy mời đi ăn nữa, hôm nay đã đến lúc họ phải thực hiện lời hứa của mình rồi.

A Cửu cảm thấy cũng có lý.

Vậy nên cô quay sang nói với Tống Việt: “A Nguyệt ơi, chiều mình với Miểu Miểu ra ngoài chơi, tối nay lớp trưởng mình mời nên tối mình không về ăn cơm đâu nha.”

Tống Việt nhướng mày nhìn cô: “Lớp trưởng lớp cậu?”

Hình như là nam sinh có quan hệ khá tốt với A Cửu, lúc trước A Cửu thậm chí còn khen lớp trưởng lớp cô tốt thế nào trước mặt anh nữa.

Đang yên lành tự dưng mời đi ăn làm chi?

Tống Việt khẽ nhíu mày.

A Cửu trả lời: “Đúng đó, có cả Miểu Miểu với hai người bạn khác nữa.”

Cô cũng không nói nhiều nữa, trả điện thoại cho anh xong thì đứng dậy về nhà thay đồ ra ngoài.

Tống Việt kéo cổ tay cô lại, tay kia qua loa viết vài nét bút vào giấy nháp rồi quay sang nói với Tống Trường Không đang ngồi kế bên: “Cứ làm như thế này.”

Tống Trường Không chẳng hiểu ra sao, nhóc không đọc được nét chữ của anh mình.

Tống Việt đứng lên nhìn cô: “Tôi ra ngoài với cậu.”

Người con gái thắc mắc: “Cậu cũng muốn ra ngoài à?”

Anh bình tĩnh trả lời: “Sắp đến sinh nhật Tống Trường Không rồi, sẵn tiện mua quà cho em ấy luôn.”

Tống Trường Không đang nghiên cứu giấy nháp bên cạnh nghe vậy thì ngẩng mặt lên, vẻ mặt hiện rõ sự mờ mịt.

Sinh nhật gì? Ủa chẳng phải sinh nhật của nhóc vừa qua hồi tháng trước rồi à?

Chương kế tiếp