Đừng Tin Tưởng Bất Kỳ Ai: Những Câu Chuyện Cũ Đen Dưới Đèn Màu Xám

Hồi một: Lằn ranh sinh tử (1)
Đôi mắt bị móc ra, xương toàn thân bị dập nát như một đống bùn nhão, thi thể trước mặt đã không còn hình dáng con người nữa, chỉ có thể dựa vào quần áo bê bết máu và bộ da không hoàn mĩ mơ hồ đoán ra người chết là một cô gái trẻ tuổi.

Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, tôi sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi sẽ có người thứ hai bị sát hại một cách dã man như thế.

Tôi là Lục Hoài Viễn, là một cảnh sát bình thường ở quận Tân Đài thành phố Hoài An. Tôi vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát được ba tháng và mới bắt đầu công việc. Không nghĩ tới, vừa nhậm chức chưa được bao lâu đã gặp phải vụ án giết người tàn nhẫn như vậy.

Đêm mưa mùa thu lạnh lẽo thấu xương, tôi đang trực ca đêm thì nhận được cuộc gọi báo án, người phụ nữ đầu dây bên hoảng sợ khóc nức nở, nói năng không rõ ràng. Tôi cố gắng trấn an cô ấy, sau khi tỉnh táo lại người phụ nữ đó hét lớn: “Cảnh sát… cảnh sát, đến đây nhanh lên! Giết người! Em gái tôi…em gái tôi bị giết rồi!” Sau đó là một hồi tiếng gào khóc. Tôi vội vàng hỏi địa chỉ rồi báo tình hình cho đội cảnh sát hình sự.

Ủa, lão Lưu đâu?

Không biết trốn đi đâu lười biếng, mỗi lần trực ca đêm là không bao giờ thấy bóng dáng của anh ta.

Tuy bình thường lão Lưu đối xử với tôi rất tốt, nhưng cái tính ranh mãnh trộm lười của anh ta không hợp với tôi. Tôi đang định gọi điện thoại cho anh ta thì thấy anh ta vội vàng trở về. Mang bộ mặt trăm mối ngổn ngang từ ngoài cửa bước vào, không biết có phải do đi đánh bài thua trắng không. Tôi cũng không quan tâm nổi nữa, kéo lão Lưu lao đến hiện trường vụ án.

Tôi bật đèn cảnh sát phóng như bay trên đường, mở to cửa sổ để gió lạnh lùa vào giúp đầu óc tôi tỉnh táo lại. Lão Lưu ngồi ghế phụ lái, dựa lưng vào ghế ngủ bù, lẩm bà lẩm bẩm không biết đang mắng ai. Tôi không còn hơi sức để ý đến người nổi danh ‘Tên khốn nạn’ trong cục cảnh sát này, chỉ lo lái xe nhanh chóng đến nơi.

Do hiện tại đã là đêm khuya nên chúng tôi có mặt tại hiện trường rất nhanh. Xe vừa dừng trước cổng khu mà người báo án nói thì thấy một người phụ nữ từ trong tòa nhà lao ra, ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống trước xe cảnh sát.

Tôi vội vàng xuống xe đỡ cô ấy đứng dậy, thân mình người phụ nữ lung lay không thể đứng thẳng, toàn bộ sức nặng đều đè lên người tôi, tôi gần như bị kéo ngã. Đến lúc tôi cắn răng hung hăng vỗ lên nắp động cơ xe thì lão Lưu mới không nhanh không chậm xuống xe, giúp tôi nâng người phụ nữ dậy.

Bấy giờ tôi mới thoát được, liếc xéo lão Lưu rồi đi kéo dây, đuổi quần chúng vây xem và chờ đội cảnh sát hình sự đến.

Làm tốt công tác bảo vệ hiện trường, tôi đứng canh giữ dây cảnh báo, quan sát hiện trường. Nơi xảy ra vụ án là một khu dân cư cũ kĩ, gần như không có an ninh. Người chết ở căn nhà gần cổng khu nhất, một căn chỉ có bốn tầng. Lưới chống trộm đã bị rỉ sét gần hết, tôi thấy không cần phải có dụng cụ cũng có thể phá hư được. Môi trường sống thế này tồn tại rất nhiều nguy cơ.

Gió lạnh không ngừng đánh úp, tôi nắm chặt áo khoác đồng phục cảnh sát. Đội cảnh sát hình sự đến rồi. Nửa đêm xảy ra chuyện lớn như thế, rất nhiều người dân sống trong khu bị đánh thức, ngó ra ngoài ban công hóng chuyện.

Tôi đi theo đội cảnh sát hình sự lên lầu, cửa không khóa, từ xa nhìn thấy một thi thể nữ nằm chắn ngang phòng khách, sàn nhà không có vết máu. Mặt thi thể hướng ra ngoài cửa hình như cổ bị vặn gãy, cơ thể và tay chân cũng bị vặn thành các góc độ quỷ dị.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hiện trường án mạng, dù tôi đã từng xem rất nhiều ảnh chụp hiện trường án mạng lúc còn ngồi trên giảng đường học viện. Cách thức chết thê thảm kiểu này thì dù là ảnh chụp cũng rất hiếm thấy. Tôi châm một điếu thuốc, kiềm chế cơn buồn nôn đang ập đến, trấn tĩnh lại rồi theo đoàn kiểm tra dấu vết vào nhà thu thập chứng cứ.

Cảnh sát dẫn đầu tên là Trần Thần, là phó tổ trưởng tổ trọng án của đội cảnh sát hình sự, là một điều tra viên kỳ cựu dày dặn kinh nghiệm. Anh ta đeo găng tay và sờ vào thi thể, lẩm nhẩm: “Sao tay chân lại sưng lên thế này.”

Nghe được câu đó, tôi như phản xạ có điều kiện nhìn về phía cái xác rồi bước lại gần để nhìn kỹ hơn. Càng nhìn tim tôi đập càng nhanh.

Hốc mắt của thi thể trước mặt bị trũng sâu, máu dọc theo hốc mắt chảy xuống, đã khô cạn, chắc chắn là đang sống sờ sờ bị móc mắt. Xác chết lõa lồ không mảnh vải che thân. Điều khiến mọi người không rét mà run là toàn bộ xương tay chân từng khúc từng khúc đều bị đập nát. Nói không ngoa, toàn bộ xác chết không thể tìm được một khúc xương còn nguyên vẹn.

So với cảm giác khó chịu do thi thể mang lại, thì sự khiếp sợ trong lòng tôi lúc này đây chẳng khác gì cơn sóng thần vừa quét qua: giống hệt với cái chết thảm thương của bố tôi cách đây năm năm!

Cảnh sát có mặt tại hiện trường đều cảm thán: “Nhìn thảm trạng có lẽ xương cốt toàn thân không còn cái nào là nguyên vẹn.”

Tôi cố chống lại những nghi hoặc trong lòng, cố gắng làm cho bản thân không có quá nhiều biểu hiện bất thường. Anh cảnh sát vỗ vai tôi: “Không chịu được thì ra ngoài một lát đi.”

Lúc này, lão Lưu luôn đứng ngoài cửa không nói gì đột nhiên xông vào phòng, đẩy tôi ra không hề khách sáo, đứng phía trước tôi, cau mày nhìn thi thể, không biết đang suy nghĩ gì.

Thật kì lạ! Từ trước đến nay lão Lưu chưa từng dính đến những vụ án lớn mà nay lại chủ động tìm kiếm chứng cứ như vậy. Tôi đã làm việc với Lão Lưu ba tháng nay, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh ta căng thẳng đến vậy. Nhưng lúc này tôi đang tâm phiền ý loạn, không còn tâm trí quan tâm nhiều đến lão Lưu đứng bên cạnh nữa. Tôi lại dán ánh mắt lên thi thể một lần nữa. Trong đầu không ngừng nhớ lại về án tử của bố tôi.

Bố tôi tên Hà Viễn, ông ấy đã qua đời năm năm trước, cái chết của bố tôi cũng gây chấn động không nhỏ ở địa phương.

Bố tôi là một cảnh sát trong đội phòng chống ma tuý, ông ấy hi sinh trong một chiến dịch truy bắt lớn, tất cả lực lượng cảnh sát ở các thành phố xung quanh hầu như đều được triệu tập để truy bắt tổ chức buôn bán ma tuý Đại Côn, quá trình truy bắt diễn ra thuận lợi, làm cho đối phương trở tay không kịp, đội phòng chống ma tuý đã giành được chiến thắng áp đảo.

Bố tôi đã gặp chuyện trong quá trình rút lui, ông không thể thuận lợi lui về cùng cả đội. Khi hai mẹ con tôi nhận được tin tức, thi thể bố tôi được phát hiện ở ven sông cổng cục cảnh sát sau bốn ngày chiến dịch kết thúc.

Hai mẹ con tôi cố nén bao nỗi đau buồn đến đồn cảnh sát nhìn di thể bố lần cuối, điều làm tôi không thể chấp nhận nổi chính là trước khi chết ông ấy đã phải chịu đựng những sự đau đớn cực lớn, hầu như xương đều bị gãy hết, nhưng thời điểm đó ông vẫn chưa chết mà bị bọn người buôn ma túy kia tiêm một lượng thuốc để làm ông ấy tỉnh táo và tiếp tục chịu đựng những đòn hành hạ dã man của chúng.

Cảnh sát cảm thấy vô cùng xấu hổ đối với cái chết của bố tôi, nên lập tức tổ chức chiến dịch trấn áp lần hai nhằm loại bỏ lực lượng còn lại của tổ chức ma tuý Đại Côn.

Lúc đó, tổ chức ma tuý Đại Côn đã đền tội thích đáng, vụ việc này cũng coi như đã giải quyết xong. Nhưng vì sao người chết trước mắt này lại giống hết với bố tôi trước đây chứ?

Tôi tạm thời gác lại những nghi ngờ trong lòng, tiếp tục khám nghiệm hiện trường.

Sau khi điều tra sơ bộ, Trần Thần xuống lầu muốn gặp người báo án. Đó là một người phụ nữ trung niên đã quỳ gối trước xe cảnh sát của tôi. Bà ấy đã ngồi trong xe cảnh sát, một nữ cảnh sát đang ngồi bên cạnh trấn an bà ấy. Nhìn thấy Trần Thần đi qua, chào một tiếng Trần đội trưởng, rồi liền kéo người phụ nữ xuống xe.

Lão Lưu đâu?

Lúc này tôi mới chú ý đến Lão Lưu người mà thấy thi thể còn “căng thẳng” hơn tôi không biết đi đâu rồi.

Trong lúc tôi đang thắc mắc Lão Lưu đang ở đâu thì Trần Thần bên này đã bắt đầu thẩm vấn. Thế là tôi vội vàng chạy tới bên cạnh lắng nghe, tôi hy vọng từ quá trình điều tra phá án có thể tìm ra manh mối về  những gì đã xảy ra với bố tôi.

Người đến báo án là chị của người chết, Bành Phương. Theo lời khai của bà ấy, người chết là Bành Li, 22 tuổi, sống một mình. Hơn chín giờ tối nay, bà ấy đang đón con gái tan học thì nhận được cuộc gọi từ em gái.

Trong điện thoại, giọng cô ấy hoảng loạn, xung quanh ồn ào. Bà ấy nghe thấy em gái đang thở hổn hển, giọng nói đứt quãng và có cả tiếng giày cao gót, giống như đang bị ai đó đuổi theo. Khoảng năm phút sau, xung quanh trở nên yên tĩnh, em gái nói có chuyện muốn nói với và hẹn nửa tiếng sau gặp ở nhà.

Bởi vì lo lắng cho em gái, Sau khi Bành Phương đón con về nhà liền vội vã chạy đến nhà em gái. Nhưng chỗ bà cách chỗ Bành Li rất xa, khi đến nơi đã một giờ sau đó, kết quả vừa mới lên lầu đã phát hiện cửa chống trộm bị phá, liền có cảm giác chẳng lành, sau khi mở cửa đã thấy thi thể Bành Li nằm dưới sàn, mặt quay ra hướng cửa chính, giống như đang chất vấn chị mình vì sao không đến cứu mình.

Nói đến đây, Bành Phương đã khóc không thành tiếng, nữ cảnh sát đỡ bà qua một bên nghỉ ngơi, Trần Thần đang chuẩn bị lên lầu khám nghiệm hiện trường, Lão Lục đột nhiên xuất hiện có ý cùng đi, khi tôi còn đang nghi ngờ cái người này sao lại xuất hiện rồi, người đã vội vã đi lên lầu. Tôi làm việc được ba tháng rồi, đây vẫn là lần đầu thấy cái người này tích cực như thế.

Sau khi đội cảnh sát hình sự mang xác đi, bọn họ cũng trở lại đồn cảnh sát, vụ án của Bành Li chính thức được giao cho đội cảnh sát hình sự, nhưng cái chết của Bành Li ngày nào cũng lẩn quẩn trong đầu tôi, thậm chí có cả trạng thái khi chết của bố tôi. Ngày nào tôi cũng chạy đến đội cảnh sát hình sự, muốn biết tiến trình của vụ án, thậm chí có lúc còn chạy đến xung quanh nơi ở của Bành Li thăm dò, không ở đơn vị. Chỉ đạo Trương nhận thấy sự khác thường của Lục Hoài Viễn nên tìm cậu nói chuyện: “A Viễn, gần đây tại sao cậu không ở đơn vị, chúng ta có kỷ luật nghiêm khắc, cậu cứ như thế này sẽ bị xử lý vi phạm cho xem.”

Anh Trương đã làm việc ở đồn cảnh sát hơn 30 năm, là một trong số ít những người biết về việc của bố tôi lúc ấy. “Anh Trương, anh cũng biết chuyện xảy ra với bố em lúc đó. Bây giờ lại xảy ra vụ án như vậy, anh bảo em có thể ngồi yên sao”

Tôi nói với anh Trương về những nghi ngờ của mình rồi nhờ anh ấy giúp tôi tham gia điều tra vụ án này, nhưng anh Trương khuyên tôi nên thả lỏng tâm trạng: “ Vụ án năm đó đã khép lại, cho dù là đội phòng chống ma tuý hay đội cảnh sát hình sự, nội bộ hay bên ngoài đều đã chính thức kết án, đã giải quyết xong cả rồi, tôi đừng nghĩ nhiều nữa, vẫn là nên trở về vị trí, chuyên tâm làm việc đi”

Tôi biết lời của anh Trương nói có đạo lý, nhưng tôi vẫn cảm thấy hai vụ án này có mối liên hệ mà bản thân tôi cũng không giải thích được. Đang lúc không biết làm thế nào thì tôi bất ngờ nhận được thông báo hỗ trợ điều tra của đội cảnh sát hình sự. Tôi và lão Lưu tạm thời được điều đến tham gia tổ điều tra vụ án giết người [10.12]. Được tham gia vụ án nghiêm trọng này là điều tôi cầu còn chẳng được, nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là tại sao lão Lưu cũng được sắp xếp vào vụ án này. Anh ta luôn không muốn dính líu đến những chuyện lớn như này, lẽ nào…..

tôi nhớ lại sự bất thường của lão Lưu vào hôm Bành Li chết, ở hiện trường anh ta đột ngột biến mất, chẳng lẽ lão Lưu với Bành Li có quan hệ gì đó, hay là liên quan đến vụ án năm đó của bố tôi.

Bắt đầu điều tra với đầy rẫy những  nghi vấn, tôi cùng lão Lưu đi đến thăm dò nơi ở của Bành Li. Theo những người hàng xóm quanh đó, Bành Li thời còn sống luôn sống một mình, không thích qua lại với hàng xóm, luôn nửa đêm mới về nhà, về đến nhà thì luôn gây ra những tiếng động rất lớn. Những người ở tầng dưới tìm cô ta nói chuyện vài lần nhưng Bành Li vẫn làm theo ý mình như cũ. Nhưng kì quái là không ai biết Bành Li làm công việc gì, cảnh sát hỏi cũng từng hỏi Bành Phương, nhưng bà ấy cũng không rõ em gái làm gì. Nhưng hình như cô ấy sống cũng không tệ, thường xuyên phụ cấp thêm cho nhà của chị gái.

Sáng nay thăm dò chả được bao nhiêu thông tin hữu ích, chỉ biết hàng xóm không thích Bành Li, tiền kiếm ra cũng không rõ nguồn gốc. Tôi và lão Lưu vội  tìm một quán ăn lề đường để ăn tối. lão Lưu vừa hút mì vừa nói: “Hoài Viễn, chiều nay cậu đến ngân hàng kiểm tra nguồn tiền của Bành Li, tôi đi kiểm tra nhật ký cuộc gọi của cô ta”

Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nhiều, nhân thủ ít. Mặc dù tôi muốn theo sát lão Lưu, muốn xem anh ta có hành động gì không nhưng bây giờ lại không thể không chia ra hành động. 

Hoá đơn thanh toán của ngân hàng cho thấy, gần đây thu nhập của Bành Nghệ không ổn định. Nhưng có một tài khoản công ty Ngạo Đế KTV hàng tháng đều chuyển vào 1500 tệ. Thế là tôi tìm đến quán karaoke này, nhưng mọi người đều không biết Bành Li là ai, cho đến khi tôi lấy ảnh ra. Bành Li là nhân viên phục vụ ở đây, cô ấy nói mình tên A Ly. Tối qua là ca trực đêm của cô ấy nhưng đã cùng người khác đổi ca. Chưa tới 9 giờ đã vội vã rời đi, vừa đi vừa gọi điện thoại, người kia là ai thì không ai biết.

Nhưng theo Bành Phương nói, sau 9 giờ mới  nhận được điện thoại của em gái, vậy cô ấy liên lạc với ai trong thời gian này, điều này cực kì quan trọng. Tôi vội gọi điện thoại cho lão Lưu, hỏi anh ta ở đâu, tôi muốn xem nhật ký cuộc gọi của Bành Li. lão Lưu nói anh ta đã trở lại cục rồi.

tôi vội vã trở lại, lão Lưu ném cho tôi tờ giấy, bên trên có vài số điện thoại. Anh ta nói đây là những người cuối cùng liên hệ với Bành Li trước khi cô ấy bị giết. tôi cẩn thận xem lại thời gian. Không đúng, tờ nhật ký này rõ ràng có vấn đề. tôi lại nhìn lão Lưu, chứng thực những suy đoán trong lòng, lão Lưu thật sự có vấn đề.

Sau khi tìm cớ gạt lão Lưu, tôi vội vàng đến nơi Bành Li đăng ký số điện thoại, tìm người phụ trách in lại một bảng nhật ký cuộc gọi. Quả nhiên, hồ sơ lão Lưu đưa cho tôi không hoàn chỉnh.

Quản lý quán karaoke rõ ràng nói với tôi, hôm qua khoảng hơn 8 giờ Bành  Li vừa gọi điện thoại vừa rời quán, mà lịch sử cuộc gọi lão Lưu đưa cho tôi hoàn toàn không có gì từ 8 giờ đến 9 giờ.

Tại sao lão Lưu lại che giấu nhật ký cuộc gọi trong khoảng thời gian này?

Tôi lần lượt kiểm tra từng số điện thoại và cuộc gọi cuối cùng không phải gọi cho chị gái Bành Phương. Đột nhiên, tôi cảm thấy có một dãy số trông quen thuộc, sau khi nhập dãy số này vào điện thoại, quả nhiên là số của lão Lưu.

Tôi rời phòng giao dịch, quay trở lại đồn cảnh sát. Trên đường đi vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu. lão Lưu có liên quan gì đến vụ án này? Rõ ràng lão Lưu quen biết Bành Li, vậy đây là lý do lão Lưu nhất định tham gia điều tra vụ án này sao?  Vậy lão Lưu cuối cùng đang che giấu điều gì?

Vô số nghi ngờ lướt qua trong đầu, với những ngờ vực này, tôi quyết định gọi một cuộc điện thoại 

“Alo, thầy, là em Hoài Viễn đây”

Tôi không trở về cục cảnh sát báo tin cho đội trưởng Trần mà bắt taxi đến Học viện Cảnh sát tìm thầy của tôi – Mục Bạch.

Mục Bạch là thầy giáo dạy tâm lý học tội phạm cho tôi lúc tôi còn ngồi trên giảng đường học viện. Thầy nghiên cứu rất sâu về tâm lý của con người, đặc biệt là tội phạm, cũng rất giỏi việc phân tích và giảng giải. Thầy ấy là bạn thời đại học của bố tôi, quan hệ của hai người đặc biệt tốt, vì vậy thầy ấy rất quan tâm đến tôi. Do công việc đặc biệt của bố tôi nên tất cả hồ sơ đều được giữ bí mật vô cùng nghiêm ngặt. Thầy Mục là một trong số ít người biết quan hệ của bố và tôi. Trong kỳ nghỉ đông năm thứ nhất, tôi ở lại trường để làm việc thì nhận được tin dữ trong nhà, bố tôi qua đời. Như sét đánh ngang tai, tôi trở về nhà ngay trong đêm. Về đến nhà lại phát hiện đó không phải là tin xấu duy nhất. Mẹ tôi vì gặp phải kích thích nên tinh thần trở nên thất thường, lúc tỉnh lúc điên.

Khiến tâm lý của tôi cũng xuất hiện vấn đề một lần, may mắn nhờ thầy Mục tôi mới không chìm trong ám ảnh cái chết của bố và cơn điên loạn của mẹ.

Trở lại mái trường xưa, thầy Mục đã nói chuyện với bảo vệ từ trước, tôi bước trên con đường quen thuộc hướng về văn phòng của thầy. Văn phòng của thầy ở rất xa, ở phía Bắc trường học, xuyên qua một cánh rừng nhỏ sẽ nhìn thấy một tòa nhà hai tầng màu xám trắng. Đó chính là văn phòng của thầy Mục.

Đây là tòa văn phòng được xây dựng sớm nhất. Về sau được trường học tu sửa lại, các giáo sư có văn phòng mới ở vị trí trung tâm học viện. Văn phòng mới được dựng lên khí thế hoành tráng đi lại cũng thuận tiện, chỉ có mỗi thầy Mục là lấy lý do thích yên tĩnh mà ở lại tòa lầu cũ này.

Tôi biết, thầy Mục chọn ở lại là vì tôi. Quãng thời gian đó, trạng thái tinh thần của tôi rất tệ, thường không nghe được lời người khác nói chuyện, chỉ thích ngồi ngẩn người một mình. Đôi khi trong lúc mọi người đang huấn luyện tôi đột ngột dừng lại, mê mang ngơ ngác, không biết đang nghĩ gì. Trường học lo lắng trạng thái tinh thần của tôi, thậm chí còn muốn cho tôi tạm nghỉ học, cũng là nhờ thầy Mục ngăn cản.

Vì muốn chăm sóc tinh thần tôi nên thầy đã chọn ở lại tòa nhà cũ này, cho tôi môi trường sống yên tĩnh. Nhưng cho dù như thế thì học trò tìm đến thầy Mục trao đổi vẫn rất nhiều. Thấy ấy sợ tôi bị quấy nhiễu nên dứt khoát cho tôi chìa khóa dự phòng, để lúc tâm tình không tốt tôi có thể đến đó.

Tôi ở trong căn phòng đó vượt qua ba tháng u tối nhất trong cuộc đời, về sau tinh thần ổn định lại tôi vẫn không trả chìa khóa lại. Tôi xem nơi này là căn cứ bí mật của mình, tôi để lại sách vở hồ sơ ở nơi này. Thậm chí còn mang đến mấy cái tạ nhỏ, một cái giường gấp. Trừ phòng học, sân thể dục và ký túc xá thì đây là nơi tôi ở lại nhiều nhất trong những năm học đại học.

Nhìn thấy tòa nhà xám trắng quan thuộc, tâm tình tôi trở nên bình tĩnh lạ thường, hít sâu một hơi không khí lạnh trong rừng. Tôi đi lên lầu hai, đẩy cửa gỗ màu đỏ: “Thầy Mục, Lưu Chấn thật sự có vấn đề.”

Ngoài mặt, tôi hợp tác làm việc với Lưu Chấn. Nhưng sự thật là tôi vẫn làm theo lệnh thầy: giám sát Lưu Chấn.

Tuy không biết vì sao phải giám sát Lưu Chấn nhưng ở cùng Lưu Chấn hơn ba tháng, những gì tôi thấy được là anh ta trễ nải, lười biếng, không quan tâm đến các vụ án, là một tên sõi đời không có lý tưởng. Đừng nói là so với bố tôi, dù có so với tên cảnh sát thông thường thì anh ta cũng là ‘Cặn bã trong ngành cảnh sát’. Tất nhiên tôi rất xem thường anh ta, nhưng phó thác của thầy cũng không thể quên. Không ngờ trong vụ án này, Lưu Chấn thật sự có bí mật không thể để người khác biết. Cuối cùng anh ta cũng lộ ra sơ hở.

Tôi nói cho thầy biết những phát hiện của tôi. Nhưng hiện tại vụ án của Bành Li còn chưa được phá giải nên tất cả chi tiết phải được giữ bí mật với bên ngoài. Tôi chỉ có thể nói đơn giản hai câu, không đi sâu vào chi tiết.

Thầy Mục khoát tay: “A Viễn, lúc đó thầy nói với là có người nhờ vả nên nhờ em theo dõi Lưu Chấn. Em có biết là ai nhờ thầy không?”

Tôi lắc đầu.

“Lương Hán Sâm.”

“Đội phòng chống ma túy?” Tôi không hiểu vì sao chuyện này lại liên quan đến đội phòng chống ma túy bên đó.

“Đám người lão Lương nghi ngờ Lưu Chấn có liên quan đến『Diêu Phố  』.”

Diêu Phố là một biệt danh chúng tôi dùng để chỉ những tên buôn bán ma túy nhỏ lẻ. Bởi vì trong tay không có nhiều hàng, chỗ giao dịch cũng không cố định, thường xuất hiện ở những ngõ hẻm nhỏ. Dần dà mọi người đều gọi như vậy.

“Vậy cũng nhờ đội trưởng Lương đánh tiếng để chúng em tham gia vào vụ án hình sự sao?” Tôi không hiểu.

“Không.” Thầy Mục xua tay: “Là lão Lưu chủ động yêu cầu.”

Quả nhiên, lão Lưu có điều giấu giếm người khác. Nhưng anh ta chỉ là một cảnh sát nhân dân bình thường, làm sao có mặt mũi lớn như vậy? 

Dường như thầy Mục nhận thấy sự hoài nghi của tôi, giải thích: “Lão Lưu này có chút thần bí. Thầy chỉ biết, lúc trước bọn người Lương Hán Sâm điều tra hồ sơ của cậu ta nhưng không phát hiện được gì. Chỉ biết trước đây cậu ta là một cảnh sát cực kì xuất sắc, về sau xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu ta giống như bị đả kích rất lớn, tự mình lùi xuống tuyến hai. Ở trong hệ thống cảnh sát, một chút mặt mũi đó vẫn phải cho, vậy nên mới có thể tham gia điều tra án mạng.”

“Ồ.” Tôi hiểu rồi: “Cho nên mới cần một người không có bối cảnh, không có kinh nghiệm theo dõi anh ta?”

Thầy Mục gật đầu tán thành.

Nhưng vì sao lão Lưu nhất quyết phải tham gia điều tra vào án mạng chứ?

Trên người anh ta còn nhiều điểm đáng ngờ, tôi phải nắm chắc thời gian, trước khi vụ án của Bạch Li kết thúc phải tìm cho ra manh mối về anh ta.

Vậy nên tôi vội vàng đứng dậy tạm biệt thầy, từ chối lời mời ở lại ăn cơm của ông: “Bận quá.” Tôi gật đầu hướng đến thầy xin lỗi, thầy Mục nhìn tôi cảm thán: “Hoài Viễn trưởng thành rồi, đã bắt đầu tham gia vụ án hình sự rồi. Nếu như Mục Thanh có thể giỏi bằng một nửa cậu thì tốt quá. Hai ngày nay không liên lạc được với nó, không biết lại chạy đi đâu rồi.”

Mục Thanh là em trai của thầy Mục, trạc tuổi tôi. Nghe nói từ nhỏ đã học hành không giỏi, lên cấp ba học được một nửa thì nghỉ. Bố mẹ thầy mất sớm, có thể nói Mục Thanh là do thầy nuôi lớn, tình cảm anh em sâu đậm. Không ít lần thầy Mục phải đau đầu vì đứa em trai này. Đã từng sắp xếp cho cậu ta làm việc trong trường nhưng vừa được hai ngày thì bỏ chạy, nói bản thân không chịu được sự trói buộc của công việc. Bây giờ không biết làm sao lại chạy mất rồi, khó trách thầy Mục lại phát sầu vì cậu ta.

Tôi an ủi thầy vài câu, xin lỗi thầy vì bản thân không thể ở lại ăn cơm cùng ông, thầy cũng hiểu được. Hàn huyên thêm vài câu ngay lúc tôi chuẩn bị rời đi, thầy giữ chặt tôi lại: “A Viễn, thầy biết em muốn điều tra lại vụ án của bố mình nhưng vụ án năm đó đã khép lại, em phải chấp nhận sự thật, đừng ôm hy vọng quá lớn.”

Vậy là, thầy cũng không ủng hộ tôi sao? Trong lòng tôi không tránh khỏi có chút mất mát. Ra khỏi cổng trường, tôi không nhịn được nhớ về quá khứ, nhớ về bố, bố là ước mơ ban đầu khi tôi làm cảnh sát. Từ khi còn bé, tôi chỉ biết công việc của bố vô cùng đặc biệt. Không thể giống những đứa trẻ khác đến nơi làm việc của bố chơi, thậm chí còn chưa từng gặp qua đồng nghiệp của bố. Mẹ còn đặc biệt dặn dò tôi khi ra ngoài đừng nhắc đến bố, về sau còn đổi tên cho tôi theo họ của mẹ.

Trong trí nhớ của tôi, khi còn nhỏ bố tôi cũng ở bên chơi đùa với tôi giống như bao ông bố bình thường khác. Về sau, ông càng ngày càng ít về nhà, lúc mẹ bệnh nặng ông cũng không trở về, trong lòng tôi vẫn luôn âm thầm oán giận ông. Đến khi lớn lên, đỗ vào học viện Cảnh sát, bố tôi mới từ tốn kể cho tôi nghe một số việc trong ngành. Công việc đặc thù của phòng chống tội phạm ma túy, ông thường xuyên phải ở nơi đất khách phá án nên gần như không thể trở về nhà. Bố tôi là người cẩn trọng, không bao giờ tiết lộ về công việc, ngay cả mẹ con tôi cũng biết rất ít.

Ngay lúc tôi quyết định tiếp bước bố trở thành một cảnh sát phòng chống ma túy thì nhận được tin về vụ án của ông.

Dựa theo lời cấp trên của ông lúc đó, kế hoạch đang diễn ra rất thuận lợi, nhưng sau đó tên trùm ma túy – Đại Côn nhận được mật báo, dẫn theo người đến. Trong nháy mắt, cảnh sát bị vây vào khốn cảnh khiến nhiệm vụ bị thất bại, bố tôi bị bọn chúng bắt đi, dẫn đến cái chết thảm thương của ông ấy. Vì vậy tôi luôn nghi ngờ cái chết của bố không đơn giản như mọi người tưởng.

Bây giờ lại xuất hiện một nạn nhân có tử trạng giống hệt ông, có phải đang nói lên chuyện băng đảng tên Đại Côn kia còn chưa bị diệt sạch, tro tàn lại cháy? Hay hành động năm đó còn bỏ sót nhân vật chủ chốt?

Chỉ tiếc rằng đã trôi qua 5 năm, bằng chứng phạm tội của Đại Côn vô cùng rõ ràng, hắn đã bị kết án tử hình. Những tên khác hoặc là đã chết trong kế hoạch hoặc ngồi tù, tôi không thể gặp được. Manh mối rối loạn, không tìm được đầu mối.

Trở về tổ trọng án, tôi tìm đến Trần Thần nói cho anh ta biết phát hiện của tôi. Trần Thần bày tỏ tôi nên tiếp tục đi theo lão Lưu, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Điều tra viên khác cũng đã đến KTV mà A Ly từng làm việc để điều tra.

Quả nhiên, đợi được một lúc thì thấy đám người Trần Thần dẫn theo vị quản lý mà tôi đã gặp ngày hôm đó tiến vào phòng thẩm vấn. Theo sau còn có mấy thanh niên uể oải liêu xiêu vừa nhìn là biết dân nghiện ma túy. Chuyện làm tôi ngạc nhiên là quản lí KTV bị bắt do thu nhận, bao che người hít ma túy.

Không liên quan đến cái chết của Bành Li?

Tôi và lão Lưu bị phân công đến truy hỏi, quản lý KTV đương nhiên không đến lượt tôi tra hỏi. Đám thanh niên chơi ma túy kia thì lại rơi vào tay tôi.

Hỏi mấy câu cũng chỉ quanh đi quẩn lại bài cũ: Có ma túy từ đâu? Bình thường có đi bán hay không? Cái đám quỷ nghiện này nhiều ít cũng sẽ lấy để kinh doanh.

Đang hỏi được một nửa thì lão Lưu đi ra ngoài nghe điện thoại. Tên nghiện chó chết kia thấy tôi còn trẻ lập tức thả lỏng: “Người anh em, cho tôi điếu thuốc đi.”

“Nghiêm túc lại cho tôi, anh nghĩ đây là nơi nào hả?” Tôi lớn giọng quát.

Tên quỷ nghiện đối diện có chút bất mãn, dựa lưng vào ghế: “Các người cũng chẳng phải loại tốt lành gì.”

“Ý anh là sao?”

Hắn ta nhìn theo hướng lão Lưu vừa đi ra, bĩu môi: “Anh ta đấy, bọn tôi đã liên hệ với nhau rất nhiều lần.”

Tôi rút ra một điếu thuốc đưa cho hắn: “Anh vừa nói anh ta làm sao?”

Hắn ta châm điếu thuốc, hít sâu một hơi, nhả ra khói trắng: “Tôi nói cho cậu biết, chỉ một lát nữa thôi tôi sẽ được thả ra ngoài.”

“Cậu vừa hít ma túy vừa bán cho người khác, cậu cho rằng tối nay cậu có thể về nhà à?” Tôi cười nhạo hắn.

Ngón tay đang kẹp điếu thuốc của hắn chỉ ra bên ngoài: “Tôi làm việc cho anh Lưu.”

Đúng lúc tôi muốn hỏi chi tiết thì lão Lưu quay về, thanh niên đối diện trở nên thành thật ngay lập tức, ngồi chồm hổm quay mặt vào tường, im lặng không hé răng.

Nhưng tôi có thể mơ hồ đoán ra, hắn ta là gián điệp của lão Lưu.

Vì muốn lấy được thông tin mà lão Lưu tự tiện khoan hồng tha cho tội phạm, đây đã là hành vi vi phạm quy định rất nghiêm trọng.

Trên người anh ta còn có nhiều điểm đáng ngờ, tôi tạm thời chưa muốn vạch trần anh ta.

Việc bên này đã xử lý xong xuôi, tôi sang phòng bên xem buổi thẩm vấn quản lý KTV, không biết từ lúc nào lão Lưu đã đứng sau lưng tôi. Cuộc thẩm vấn tiến hành được một nửa thì đột nhiên lão Lưu nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi, cầm áo khoác chạy ra khỏi phòng.

Tôi nhanh chóng bám theo anh ta, tôi muốn xem xem lão Lưu sẽ đi đâu. Không ngờ, anh ta chạy đến KTV Lạc Đế. Tôi âm thầm theo sát phía sau. Hình như lão

Lưu rất quen thuộc đường đi trong này. Ngựa quen đường cũ đi xuống tầng hầm, hướng về phía kho hàng. Tôi còn đang thắc mắc anh ta đến kho hàng để làm gì thì lão Lưu đã mở cửa lớn ra. Sau cánh cửa là một thế giới hoàn toàn khác. Phòng bao được thiết kế sang trọng hơn trên lầu rất nhiều. Bây giờ là chín giờ tối, trong phòng không có nhiều người. Tên phục vụ bên cạnh nhìn thấy lão Lưu đẩy cửa bước vào thì hoảng sợ, có tên chạy đi gọi người, có tên bước đến ra tay ngăn lão Lưu. Anh ta vừa đẩy người vừa lao vào bên trong. Ngay sau đó, có ba người chạy đến bao vây lão Lưu. Mắt thấy bọn họ sắp đánh nhau, tôi nhân lúc hỗn loạn mà lẩn trốn. 

Định bụng quan sát xung quanh xem trong đây cất giấu bí mật gì.

Đột nhiên nghe tiếng đánh nhau bên phía lão Lưu, tôi do dự trong chốc lát. Lão Lưu luôn mang bộ dạng lười biếng, chỉ tay năm ngón, bắt tôi làm cái này bắt tôi làm cái kia, thái độ lúc thẩm vấn cũng rất thờ ơ nhưng dù thế nào thì anh ta cũng được tính là một nửa thầy của tôi. Lúc bình thường không quan tâm tôi đồng thời vẫn còn nhiều điểm đáng nghi về anh ta mà bây giờ vẫn chưa thể giải thích rõ ràng, có thể có liên quan đến bố tôi, vậy nên tôi cắn răng quay lại giúp đỡ.

Ai ngờ được, mặc dù lão Lưu không còn là thanh niên trai trẻ nhưng lại đánh nhau rất giỏi. Một tên phục vụ bị anh ta đánh vài cái đã ngã lăn xuống đất không đứng dậy nổi. Cùng với sự giúp đỡ của tôi, mấy tên còn lại đã bị giải quyết gọn gàng nhanh chóng.

Lão Lưu phủi phủi quần áo, liếc mắt nhìn tôi: “Cậu ở chỗ này làm gì?”

Việc tôi lén lút theo dõi đã bị anh ta phát hiện, bây giờ chỉ có thể ngại ngùng chỉnh lại quần áo, già mồm đáp trả: “Tôi mà không đến thì anh đã bị đánh chết rồi!”

Lão Lưu hừ lạnh, tiếp theo là đi sâu vào bên trong, tôi vội vã đuổi theo.

Đến nước này, dù tôi có ngu đần cũng đã có thể nhìn ra, KTV này có vấn đề!

Lão Lưu đi một mạch tới phòng trong cùng, người phục vụ đã chạy đi báo tin trước đó đưa quản lý đến, mấy người đàn ông hùng hổ chắn trước mặt chúng tôi, lão Lưu cũng chẳng nói nhiều, trực tiếp bước lên túm lấy cổ áo người quản lý dẫn đầu.

Mấy tên côn đồ đằng sau anh ta định lao lên, tôi nhướng mày chặn trước mặt chúng: “Mẹ nó đứng im hết, tôi là cảnh sát!”

Lão Lưu quay đầu nhìn tôi, ánh mắt hơi kỳ lạ.

Tôi không để ý lắm đến ý tứ trong ánh mắt của anh ta, chỉ muốn giải quyết vấn đề trước mắt.

Rất nhanh, người bị Lão Lưu túm chặt cổ áo đã nhụt chí: “Anh Lưu, đừng, ít nhiều gì chúng ta cũng hợp tác bao năm rồi, nể mặt đi mà.” Vừa nói vừa định kéo chúng tôi vào trong phòng.

Nhưng lão Lưu quyết không buông tha: “Nể mặt? Lúc này anh còn nhắc tới nể mặt với tôi? Tôi hỏi anh, sao A Ly chết?”

Tôi kinh hãi, quả nhiên Lão Lưu quen biết Bành Li, cái tên A Ly này tôi còn chưa báo cáo, chắc Lão Lưu đã biết biệt danh ở đây của cô ta từ lâu rồi.

Chỉ thấy vẻ mặt quản lý đau khổ: “Anh, chúng ta vào trong nói đi, nói cái này ở ngoài, anh muốn giết tôi à.”

Lúc này Lão Lưu mới buông tay, theo bọn họ vào phòng, quản lý xoay người đóng cửa, chặn mấy tên côn đồ ở ngoài.

“Anh Lưu, anh xem.” Nói rồi, quản lý chỉ vào tôi trề môi, lão Lưu nói: “Anh nói đi, không sao, đây là người của tôi.”

Tôi thầm bĩu môi, ai là người của anh, anh còn bao nhiêu điểm đáng ngờ như vậy, tôi đến để điều tra anh đó.

Quản lý quay người lại ngồi xuống sofa, giơ tay nới lỏng cà vạt, than thở: “Anh Lưu, những việc ở đây không phải thứ cảnh sát nhỏ bé như anh hay nhân viên tôi đây có thể hỏi đến đâu.” Lão Lưu bảo anh ta đừng nhảm nhí nữa, nói vào vấn đề chính đi.

“Mấy ngày trước, A Li có tới tìm tôi, cô ta nói, phòng hát tầng hai có người hút ma túy, anh, anh cũng biết, chỗ này của bọn tôi, nhiều đồ chơi kiểu đó lắm, lại kiếm được tiền, cảnh sát cũng chẳng cách nào tiêu diệt hết, tôi còn có cách nào khác nữa chứ, tôi nói với cô ta, bảo cô ta mặc kệ đi, chỉ lo làm việc của mình thôi, ai biết, ai biết…”
Chương kế tiếp