Đường vào tim anh

Chương 1: Vài mẩu chuyện xưa của chú nhỏ và Thanh Ca

Cố Thanh Ca gọi điện thoại cho anh, ngón tay cô cào cào vào ghế sofa, “Chú nhỏ, sinh nhật em chú thật sự không thể về được sao?”

“Thanh Ca, khả năng cao là chú nhỏ không về kịp.”

Người con gái mím chặt môi, hốc mắt đã ngập nước, cô kiềm chế để không khóc, một lát sau, khi đã điều chỉnh được cảm xúc, cô nói, “Em biết rồi, chú nhỏ, chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Sau khi anh cúp điện thoại, ngón tay anh gõ vào tay vịn ghế sofa, từng nhịp từng nhịp, cả người chìm vào suy tư.

Ngày sinh nhật năm ấy của cô đúng là anh không trở về, tối hôm ấy, Thanh Ca nằm ở trên giường lớn tủi thân khóc, chắc là chú nhỏ của cô bận rộn công việc quá nên mới không sắp xếp được thời gian rảnh để về với cô.

Lúc Cố Nam Sơn trở về nhà họ Cố thì đã tầm hai đến ba giờ sáng ngày hôm sau. Hôm qua nói chuyện điện thoại với cô, làm sao anh không phát hiện ra giọng nói buồn buồn của cô, vì lo lắng cho người đó, anh triệu tập họp gấp suốt đêm, giải quyết xong công việc, không một giây chậm trễ trở về gặp cô.

Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng cô, người con gái đắp chăn nằm nghiêng ngủ thiếp đi, ánh trăng sáng rọi vào gương mặt xinh đẹp của cô, nét mặt cô hơi nhăn lại. Có lẽ là vì anh không trở về nên cô không vui.

Người đàn ông ngồi ở mép giường, ánh mắt đắm chìm vào khuôn mặt an tĩnh của cô gái nhỏ, một cảm xúc khó nói cuộn trào trong lòng anh, đã rất lâu rồi anh không cư xử bốc đồng như thời còn là cậu bé tuổi mới lớn nữa. Anh gấp gáp về cũng vì muốn tự mình nói chúc mừng sinh nhật cô.

Giấc ngủ của Cố Thanh Ca không sâu, cảm giác có người bên cạnh mình, cô cố gắng mở to đôi mắt nặng trĩu, ngước mắt nhìn người trước mặt, tựa như vẫn chưa tin, lại dụi dụi mắt vài lần, cô mới kinh ngạc cất lời, “Chú nhỏ, anh đã về rồi!”

Người con gái ngồi dậy, hai tay ôm lấy anh, nửa người trên dính sát vào anh, ngược lại, bàn tay anh đặt sau lưng cô chợt cứng đờ nhưng không lâu sau cũng ôm chặt lấy cô.

“Em vừa khóc đúng không?” Anh cọ cọ vào mũi cô.

“Ừm, chú không về, em không vui.”

Cô khịt khịt mũi, Cố Nam Sơn cảm thấy nếu hỏi anh rằng từ khi nào anh lại thích cô gái nhỏ suốt ngày ỷ lại vào anh này, anh sẽ không do dự trả lời chính là đêm anh vội vã trở về chỉ để nói chúc mừng sinh nhật cô. Khoảnh khắc ấy, trái tim anh tĩnh lặng lạ thường, anh mới chợt phát hiện ra tình cảm mình dành cho cô đã khó có thể diễn tả thành lời.

Chương kế tiếp