Em Có Quyền Duy Trì Trầm Mặc

Chương 17: Thần Khúc (6)
Cứ ở mãi trong nhà nghỉ không phải là cách hay. Để thuận tiện cho việc cùng xử lý vụ án, buổi tối Triệu Tô Dạng và Quách Nhất Cầm dọn hết hành lý đến phòng tiếp khách của Trung tâm điều tra hình sự ở nội thành Tửu Lương, mấy người trong Tổ điều tra đặc biệt sống rải rác ở các phòng, gặp mặt bàn bạc công chuyện cũng thuận tiện.

“Tớ cảm thấy hình như Chiêm Trạch Kỳ và Sầm Qua không hợp nhau lắm.” Lúc dọn dẹp lại phòng, Quách Nhất Cầm nhiều chuyện nói: “Ý của Chiêm Trạch Kỳ là dựa theo bức ảnh anh ta đưa đi tìm nhân vật khả nghi trước, nhưng hiện tại ý của Sầm Qua là tìm kiếm hiện trường đầu tiên trước. Nhưng phiên dịch tiếng địa phương chỉ có một mình Cốc Lai, mấy đặc vụ kia thật sự cũng rất khó xử.”

Triệu Tô Dạng nhớ tới anh mắt Chiêm Trạch Kỳ nhìn Sầm Qua ngày hôm qua, không nhịn được cũng gật gật đầu, cố hết sức hạ giọng nói: “Đây là người cùng nghề xem thường nhau à? Tớ thấy Sầm Qua cũng không muốn đối nghịch với Chiêm Trạch Kỳ, là tự anh ta xem Sầm Qua như kẻ địch giả tưởng. Mèo đen mèo trắng, mèo nào bắt được chuột thì chính là mèo tốt, hà tất phải để ý tra cái gì trước?”

“Vậy cậu cảm thấy trong hai bọn họ, ai nói đúng?”

“Hiện tại còn chưa bắt được nghi phạm, ai mà biết được chứ.” Triệu Tô Dạng ngáp một cái, nấu một bình nước sôi định rửa chén trà: “Tớ rất hứng thú với tâm lý học tội phạm của Chiêm Trạch Kỳ, lúc trước đọc qua sách về lĩnh vực này, tớ cảm thấy kiến thức rất tuyệt. Lối suy nghĩ của Sầm Qua… Haiz, nói thật tớ cảm thấy rất rối, tớ không hề biết rốt cuộc anh ấy muốn tra cái gì. Có lẽ mỗi người đều có phong cách của riêng mình. Tớ đã từng tận mắt chứng kiến năng lực suy luận của Sầm Qua, thật sự rất cừ.”

“Vậy còn cậu?” Quách Nhất Cầm đụng vào cô một cái: “Bản thân cậu không có suy nghĩ gì à?”

“Tớ cảm thấy chuyện này có liên quan đến cuộc tranh đấu phe phái trước kia!” Triệu Tô Dạng chắc chắn nói.

“Tàn tích của một phái khác làm?”

“Đúng!” Triệu Tô Dạng trịnh trọng gật đầu.

“Thôi cậu tắm rửa đi ngủ đi.” Quách Nhất Cầm xua xua tay, đổ người về phía sau, nằm trên giường tạo thành hình chữ “đại”, mơ màng sắp ngủ.

Sau khi Triệu Tô Dạng nằm xuống thì nhanh chóng đi vào giấc ngủ, cũng không biết mấy giờ, di động bên gối rung lên, đánh thức cô dậy.

Cuộc gọi từ số lạ.

“Alo?”

“Dậy rồi à?”

Âm thanh của người đàn ông trong điện thoại trầm thấp dễ nghe, Triệu Tô Dạng còn chưa lấy lại tinh thần, trong lúc hoảng hốt còn tưởng rằng là chương trình phát thanh nào đó vang lên lúc nửa đêm. Ở chiếc giường bên kia, Quách Nhất Cầm trở mình, rồi lại ngủ. Rèm cửa đã được kéo lại, không biết hiện tại rốt cuộc là mấy giờ.

“Anh… Anh là ai vậy?” Giọng Triệu Tô Dạng khàn khàn vì mới ngủ dậy, còn có một chút gắt gỏng vì không muốn rời giường.

Bên kia rất kiên nhẫn nói: “Tôi, Sầm Qua.”

Cô không biết rằng sau khi chuyển đến đây, Sầm Qua còn cung cấp dịch vụ đồng hồ báo thức nữa đấy.

“Trễ lắm rồi à…” Triệu Tô Dạng dời điện thoại di động ra khỏi tai, híp mắt nhìn màn hình một chút, mới hơn 6 giờ. Tuy nói chim chóc dậy sớm mới có sâu ăn*, nhưng có phải bọn họ thức dậy quá sớm rồi không?

*chim chóc dậy sớm mới có sâu ăn: ý nói để thành công, bạn phải chuẩn bị sớm hơn và nỗ lực nhiều hơn.

“Lại có thêm một bà lão khoảng 80 tuổi tử vong.”

“Hả?!” Triệu Tô Dạng vừa nghe, hoàn toàn tỉnh táo.

Khi mọi người còn đang do dự dự nên dựa theo sự sắp xếp của ai để điều tra trước, lại có một người chết xuất hiện.

Vụ án chúng ta gặp phải lần này chính là giết người liên hoàn đấy… Triệu Tô Dạng ngồi dậy, lười nhác không muốn làm gì cả, một mình sửng sốt hồi lâu, sau đó mới nhớ tới việc lưu lại số điện thoại của Sầm Qua.

“Không phải chứ… Tại sao lại như vậy…” Quách Nhất Cầm lăn qua lộn qua lại ở trên giường, cuốn cái chăn như một con sâu xanh lớn, hoàn toàn không muốn dậy sớm, mãi không chịu tin tưởng lời Triệu Tô Dạng nói.

Triệu Tô Dạng biết rõ tử huyệt của cô ấy nhất, hung hăng vỗ chăn một cái, đôi tay chống nạnh cất cao giọng nói: “Được rồi! Mau dậy đi! Để lát nữa bọn họ chờ không nổi, tự mình tới đây gõ cửa, cậu không kịp trang điểm thì chỉ có thể để mặt mộc đi ra ngoài thôi!”

Vừa dứt lời, Quách Nhất Cầm đã xốc chăn lên đi về phía phòng vệ sinh.

Sáng sớm ở Tửu Lương có hơi lạnh, trong không khí hình như còn có hơi sương. Xe không nhiều lắm, những cây xanh trồng ở hai bên đường kết những quả nhỏ màu vàng, rất giống sơn trà. Một vài quầy hàng ăn sáng nằm rải rác ở lối ra của các tiểu khu hoặc bên cạnh hoa viên, chủ quán mở lồng hấp lên, sương mù màu trắng đột nhiên bốc lên, rồi lại dần dần tan biến trong không khí. Tuy không biết trong lồng hấp bánh bao hay là màn thầu, nhưng Triệu Tô Dạng và Quách Nhất Cầm để bụng đói xuất phát nên dường như cũng có thể nghe thấy mùi thơm của đồ ăn. Các cô ngồi chen chúc ở ghế sau xe với một nữ đặc vụ của một Trung tâm điều tra hình sự thành phố khác, gió mạnh từ cửa sổ thổi đến làm cho mắt người ta đau nhức.

Lúc chờ thuyền, Sầm Qua bước xuống từ một chiếc xe đến từ phía sau, tiện tay ném cho Triệu Tô Dạng một cái bao nilon. Cô mở ra nhìn thử, bên trong có một số đồ gì đó được bọc trong lá cây, quan trọng nhất chính là… có mùi đồ ăn.

“Đây là cái gì thế?” Trong mắt Triệu Tô Dạng lập tức ánh lên sự vui vẻ.

“Không biết.” Sầm Qua thu lại ánh mắt đang nhìn ra mặt sông, nhìn vào đôi lông mày được vẽ thon dài tinh tế của cô, hai nét màu xanh đen hơi hơi hướng lên trên, rồi lại đúng lúc đi xuống, rất có khí khái nhưng cũng không thiếu phần quyến rũ, trông như lá dương liễu đầu xuân.

Triệu Tô Dạng có hơi xấu hổ, nói cảm ơn đồng thời còn hỏi anh đã ăn chưa, sau đó mới biết được trong mười mấy người này chỉ có hai người các cô là chưa ăn gì.

Sầm Qua liệu sự như thần.

Có thời gian vẽ mày kẻ mắt mà lại không có thời gian mua bữa sáng mang theo… Mỗi người phụ nữ đều là một quyển sách triết học huyền bí, mà đối với đàn ông, trở thành nhà triết học cũng giống như trở thành thi nhân, đều là nghề nghiệp có rủi ro cao.

Âm thanh động cơ của thuyền xình xịch từ xa tiến lại gần, ở đây không có du khách, đặc vụ và các thành viên của Tổ điều tra đặc biệt lần lượt lên thuyền. Từ bờ bên này đến bờ bên kia phải mất đến hơn hai mươi phút, Triệu Tô Dạng và Quách Nhất Cầm chọn một vị trí ở phía bên hông, mỗi người lấy một cái từ trong bao nilon ra, lột lớp lá, bên trong là thứ giống như sủi cảo, to bằng cái bánh hẹ.

Cái này gọi là bánh dày có nhân, là một trong những đồ ăn sáng yêu thích nhất của người Tửu Lương. Gạo được xay thành bột để làm lớp vỏ bên ngoài, dày và dai hơn so với sủi cảo, bên trong có khoai sọ bào sợi, đậu phụ thái sợi, măng xé sợi, thịt thái hạt lựu vân vân, nhân thì dùng muối, thập tam hương*, ớt,… để nêm nếm, sau đó gói lại bằng lá và hấp chín. Khi ăn kết hợp với một chén canh huyết heo chua cay, đổ cả mồ hôi, bất kể là đông hay hạ, cả người đều sảng khoái.

*thập tam hương: bao gồm tai vị, tiểu hồi, hoa tiêu, tiêu trắng, quế cây, đinh hương, bạch chỉ, sa cương, trần bì, mộc hương, sơn tra, thảo quả.

“Ngon quá!” Quách Nhất Cầm nhịn không được reo lên.

“Chỉ là có hơi cay!” Triệu Tô Dạng đã ăn hết hơn nửa cái, đôi môi nóng rát.

Tiểu Mã thuộc Trung tâm điều tra hình sự thành phố thấy các cô ăn ngon như vậy, giải thích nói: “Nơi này của chúng tôi khí hậu nóng ẩm, cho nên rất nhiều đồ ăn đều vừa chua vừa cay, thứ nhất là để loại bỏ khí ẩm, thứ hai là cũng kích thích vị giác. Có thời gian thì các cô đi nếm thử bún chua đi, bảo đảm một chén không đủ ăn!”

“Nói đến mức tôi cũng không muốn trở về luôn rồi!” Quách Nhất Cầm đã mở ra cái thứ hai.

Nước ở giữa sông khá vẩn đục, khi tới gần bờ thì trong hơn nhiều, có thể nhìn thấy cá lớn cá bé, có con cá lớn có màu đỏ tươi đẹp trên đôi mắt, có con cá nhỏ kết thành từng đàn bơi tới bơi lui, một giọt nước rơi xuống cũng có thể làm cho chúng nó tản ra trong chớp mắt.

Sau khi tiến vào Cổ Thành Long Uy, không khí nhẹ nhàng trên thuyền liền biến mất, một tuần phá án đã phải tranh thủ từng giây từng phút, thế mà lại xảy ra chuyện người già tử vong một lần nữa. Con đường nhỏ ở lối vào thôn Thần Khúc vẫn xanh um tươi tốt, chim hót dễ nghe như vậy, nhưng cả thôn dường như bị bao phủ bởi một tầng mây đen u ám.

Vốn tưởng rằng người chết cũng thảm không nỡ nhìn giống như Nhượng Tác Ma và Nham Cô Lý, nhưng khi mọi người chạy tới nơi phát hiện thi thể thì lại ngây ngẩn cả người. Trong nhà một hộ dân, xà nhà phía trên phòng ngủ có sợi dây thừng, phía dưới có một cái ghế gỗ, người chết đã bị chuyển qua trên giường, chăn mỏng che từ đầu đến chân, giống như tất cả những nhân vật treo cổ tự tử trong phim điện ảnh.

Vén chăn lên nhìn, hai mắt và môi của bà lão đóng chặt, đã trở lại bộ dạng ngủ say, thậm chí trên quần áo còn có vết ướt, rõ ràng có người vì muốn cứu sống bà mà cho bà uống nước.

Các đặc vụ đều không nói nên lời bởi thôn dân không hề hiểu được cái gì là “bảo vệ hiện trường”. Tùy ý di chuyển thi thể, động chạm lung tung vào đồ đạc trong phòng, thậm chí còn tùy ý ra vào phòng, bao nhiêu chứng cứ có giá trị đều bị hủy hết!

Rõ ràng hoàn cảnh gia đình không hiển hách giống như Nhượng Tác Ma và Nham Cô Lý, nơi này vừa nhìn đã biết không phải là gia đình giàu có gì. Người con trai phát hiện ra thi thể vẫn luôn a a a không ngừng, quơ chân múa tay, xem ra là một người câm, hơn nữa còn là người nhà của bà lão thắt cổ.

Trước khi Cốc Lai đến, mọi người vội vàng khám nghiệm hiện trường và chụp ảnh.

Khoá phòng ngủ rất sơ sài, bị phá từ bên ngoài, trên xà nhà là một sợi dây thừng thô, thắt lại thành nút, về cơ bản thì ăn khớp với vết siết trên cổ bà lão. Nhóm đặc vụ đi dạo một vòng trong nhà, phát hiện nhà này tổng cộng có ba người, ngoại trừ bà lão đã chết, còn có một người đàn ông bại liệt nằm trên giường, theo độ tuổi thì là con trai của bà lão, bố của người bị câm. Di ảnh phác hoạ của một người phụ nữ được treo trên tường, khoảng ba bốn mươi tuổi, hẳn là bà vợ đã chết của người đàn ông bị liệt.

Là thôn trưởng Bố A Thác xuống núi báo cảnh sát, xem ra người câm này phát hiện bà cụ đã thắt cổ chết, bèn chạy đi tìm ông ta. Ông ta không biết chuyện này có liên quan gì đến cái chết của mẹ mình hay không, nhưng vẫn lựa chọn báo cảnh sát.

Cốc Lai rốt cuộc cũng tới, xem ra anh ta đi rất vội, thở hồng hộc. Nhưng vừa thấy người phát hiện ra thi thể là một người câm, nghe không thấy, nói không ra lời, anh ta cũng bó tay.

Đèn tìm kiếm dấu chân diện rộng bật lên, dấu chân trong phòng lộn xộn, nhìn trực quan thì có ít nhất ba người, từ cửa ra vào đến mép giường, từ cửa sổ đến tủ, còn có một số dấu chân bị đè dưới nhiều dấu chân khác. Nhân viên kiểm tra dấu vết Khang Chấn nhìn thấy hiện trường bị người ta phá hủy, đầu óc đau đớn muốn nổ tung. Cho dù biết dân làng không cố ý, ông ta vẫn hơi tức giận, nghiêm khắc dặn dò Bố A Thác, bảo ông ta chiêu cáo toàn tộc, sau này nếu bất hạnh gặp phải chuyện như vậy, sau khi xác nhận người thật sự đã chết, không ai được phép di chuyển thi thể, càng không thể đi lại lung tung ở hiện trường hay di chuyển bất kỳ đồ vật nào ở hiện trường.

Sầm Qua tới tới lui lui trong phòng ngủ, cúi đầu tính toán khoảng cách và kích thước của các dấu chân, lúc thì mở tủ quần áo ra, lúc thì nhặt sợi dây thừng người chết dùng để thắt cổ, dùng tay chà xát vết đứt trên dây thừng.

Đặc vụ nghĩ ra biện pháp trong sự bất đắc dĩ, đưa người câm đến bên cạnh ông bố bị liệt của cậu ta, rồi lại để Cốc Lai thử giao tiếp với hai người họ. Nghe người đàn ông nằm liệt giường nói, anh ta tên là Ngô Đôn, người chết chính là bà mẹ già của anh ta, tên Phổ La, con trai câm tên là Kỷ Ngoã. Gia đình bọn họ rất bất hạnh, không thể nào so sánh được với sự hiển hách của trưởng thôn và Đại Tế Tư. Mười mấy năm trước vợ không may qua đời, mấy năm trước anh ta cũng vì một lần tai nạn trong lúc làm việc mà bị liệt từ ngực trở xuống, chỉ có thể ngày ngày nằm trên giường. Những chuyện lớn nhỏ trong nhà chỉ có thể giao cho mẹ già và con trai câm xử lý.

“Tôi không phát hiện mấy ngày nay bà ấy (Phổ La) có tâm sự gì không, bà ấy có tâm sự thì sẽ nói với tôi, sáng sớm tôi bị Kỷ Ngõa đánh thức, nói với tôi là bà nội nó không ổn rồi, làm tôi giật cả mình. Sức khoẻ bà ấy rất tốt, còn có thể đốn củi nữa, nhưng tôi nhìn bộ dạng khoa tay múa chân của Kỷ Ngõa, mẹ tôi không phải bị bệnh, giống như là đã thắt cổ…” Ngô Đôn nước mắt đầm đìa, lẩm bẩm nói “Quá đáng thương”, không biết đang nói mẹ anh ta hay là nói anh ta và Kỉ Ngõa.

Chiêm Trạch Kỳ đứng ở mép giường hỏi: “Bà ấy có quen biết với mẹ trưởng thôn Nhượng Tác Ma và vợ Đại Tế Tư Nham Cô Lý không, ngày thường có hay qua lại với nhau không?”

Ngô Đôn đáp xong, Cốc Lai phiên dịch nói: “Người trong thôn nói không thể nào có chuyện bọn họ hoàn toàn không quen biết hay không qua lại với nhau. Nhượng Tác Ma và Nham Cô Lý là thầy bói toán được người trong tộc tôn kính, bất luận đi đến đâu, mọi người đều biết, hơn nữa còn nhiệt tình chiêu đãi.”

Sầm Qua đang khám nghiệm hiện trường, nghe xong lời này thì quay đầu liếc mắt nhìn Ngô Đôn một cái.

Chiêm Trạch Kỳ lại hỏi: “Người già khó tránh khỏi bị ốm đau gì đó, phải chăng bà ấy mắc bệnh gì đó mà không nói cho các anh?”

Ngô Đôn vẫn kiên trì, thân thể của mẹ anh ta vô cùng khỏe mạnh.

Sầm Qua đi đến mép giường, xốc chăn lên nhìn thoáng qua, tạm dừng một chút, như có điều suy tư mà gật gật đầu.

“Không phải anh hoài nghi anh ta giả bị liệt đấy chứ?” Đối với sự “quấy rầy” của Sầm Qua, trên mặt Chiêm Trạch Kỳ hiện lên sự không vui.



App TYT & Ethereal team
Chương kế tiếp