Em Có Quyền Duy Trì Trầm Mặc

Chương 56: Sông Đông yên tĩnh (5)
"Sao có thể!!" Người bạn học của Kha Linh khó tin hét lên.

"Đúng vậy, hẳn là tự hủy hoại bản thân." Triệu Tô Dạng tập trung nhìn vào bức hình: "Nếu tôi bị người ta đâm cái gì đó, ít nhất tôi cũng sẽ giãy giụa một chút, trên tay cô ta ngoài vết thương do bị kim đâm, còn có một vài vết cào, vết bầm tím… Nếu bị trói, cũng sẽ tạo thành vết thương ngoài da do cọ xát. Nhưng vết thương của Kha Linh lại rất đơn giản, chỗ khác cũng không có vết thương do giãy giụa, chứng tỏ cô ta tự mình lấy kim đâm vào người, cho dù là người khác đâm, cũng là cô ta tự nguyện bị đâm."

"Bức hình này có vài cây kim đâm vào vành tai…" Sầm Qua phóng to một bức hình trong đó: "Cô ta dùng tay che miệng, híp mắt, giống như đang khóc. Khi người đang khóc, họ sẽ nhắm mắt lại ngay cả khi trong lòng đau khổ, bởi vì đường cong liên kết mí mắt trên và mí mắt dưới, khóe mắt cũng sẽ không tạo thành nếp nhăn như vậy, đây là nụ cười phát ra từ nội tâm. Cô ta che miệng lại, không phải bởi vì đau đớn, mà là che giấu khóe môi đang cong lên - cô ta đang cười chứ không phải đang khóc vì đau khổ, cô ta đang hưởng thụ quá trình gây ra đau đớn."

Nghê Viễn Hàng tiếp tục đọc blog cá nhân của Kha Linh, thấy mấy liên kết bên ngoài blog, click vào liền thấy một số diễn đàn và bài đăng đã bị xóa từ lâu. Cái này không làm khó được anh ta, vài phút sau, anh ta nói: "Toàn là nơi tụ tập của những người thích tự hủy hoại bản thân, dùng các loại công cụ và hình thức ngược đãi bản thân, còn coi đây là niềm vui. Có hình ảnh, còn có video. Đây đây này… Khẩu vị mặn quá, thật sự không dám nhìn thẳng."

Có một số người chịu không nổi việc đào sâu để mở ra cánh cửa lớn vào thế giới mới. Nhìn những bức hình máu tươi đầm đìa đó, Triệu Tô Dạng nhớ tới người bạn cùng phòng bị giết - Hướng Mạn, những thứ tối tăm nhất như vậy cũng đã phơi bày trước mặt cô. Con người sống trên đời đều có áp lực và khốn khổ, chọn phải cách phát tiết sai lầm, cuối cùng sẽ hại người hại mình.

Người bạn cùng học của Kha Linh khiếp sợ nói: "Trước kia chúng tôi cũng chú ý một số vết thương trên người cậu ấy, nhưng nó không nghiêm trọng. Tiểu Linh nói với chúng tôi, là cha cậu ấy đánh. Bây giờ xem ra, có lẽ là cậu ấy tự gây ra?"

"Tôi thật sự không thể hiểu được bọn họ vì sao lại muốn như vậy. Ăn no, mặc ấm, không có chiến tranh, thích theo đuổi cá tính thì theo đuổi, cứ sống tốt là được, sao phải làm ra những chuyện xấu này làm gì?" Nghê Viễn Hàng hận sắt không rèn thành thép được, anh ta có chút kích động nói: "Có những đứa trẻ sinh ra ở những quốc gia đang gặp chiến tranh loạn lạc, hoặc là cả nhà bị giết vì bom nổ từ những vụ đánh bom liều chết, hoặc là bị phần tử khủng bố bắt cóc chém đầu, cả ngày sợ hãi lo lắng, ngày bình yên bọn họ luôn mong chờ không biết khi nào tới, thế nào lại cố ý dùng kim đâm chính mình, cầm dao cắt thịt chính mình? Những người này đúng là không phải trải qua cực khổ, không phải nếm trải mùi vị đói bụng, ăn no rỗi hơi không có chuyện gì làm! Các bậc cha anh liệt sĩ đổ máu đổ mồ hôi cho đất nước, lại dùng để nuôi dưỡng ra đời sau toàn những kẻ ngu ngốc thế này sao! Đưa bọn họ đến vùng núi nghèo khó hoặc là nơi biên giới chiến tranh mấy tháng, bệnh não tàn sẽ được chữa trị hết!"

Cậu trai dù theo trào lưu nổi loạn nhưng tam quan vẫn rất chính trực.

Sau khi rời khỏi nhà của bạn gái cùng học với Kha Linh, mọi người ngồi xe đến *tỉnh lỵ thành phố Trung Giang.

*Tỉnh lỵ là trung tâm hành chính của một tỉnh ở một quốc gia, tức là nơi các cơ quan hành chính nhà nước của tỉnh đó đóng trụ sở. Thông thường, mỗi tỉnh sẽ chọn tỉnh lỵ là một thị xã hoặc thành phố trực thuộc tỉnh đó, nhưng không nhất thiết là thị xã hay thành phố lớn nhất.

"Nguyên nhân cái chết của Kha Linh là treo cổ dẫn đến chết ngạt, có phải cô ta cảm thấy tự hủy hoại bản thân không đủ kích thích, nên lựa chọn thắt cổ tự vẫn?" Người đặc vụ kiêm lái xe suy đoán.

"Người thắt cổ tự vẫn không có khả năng cắt bỏ đầu mình." Nghê Viễn Hàng phản bác.

Gió từ cửa sổ mở hé tiến vào, chiếc áo len cổ lọ và cổ áo sơ mi bên trong hơi rung lên vì gió, Sầm Qua mở miệng nói: "Cô ta có một người bạn rất bí ẩn, dù là cha mẹ hay là bạn học, cũng không biết đến sự tồn tại của người này. Người này với cô ta là kẻ cùng chí hướng, có lẽ là chung sở thích, cũng có thể là "người hướng dẫn" của cô ta, sau khi cô ta mất tích thì "hắn" đã đến nơi đó."

Triệu Tô Dạng khó hiểu hỏi: "Như vậy những người khác…"

"Những người khác có biết "hắn" hay không, chúng ta còn cần phải thêm một bước chứng thực. Nếu mấy người này đều tự hủy hoại bản thân. Hừ, dù là tự sát thì vẫn là bị giết, đều liên quan đến người bạn kia của Kha Linh."

"Có lẽ "hắn" chỉ phụ trách chém đầu?" Dựa người vào hàng ghế cuối cùng của chiếc xe thương mại, Nghê Viễn Hàng lười biếng nói: "Trước đây tôi có xem qua một tin tức, đất nước nọ có hai tên biến thái, một tên thích giết người, một tên thích bị giết. Trước sau chuyện như thế này, anh giết tôi, sau đó đem video đăng tải lên một trang web nào đó cho những người cùng sở thích xem. Người trước đồng ý, người sau thực sự làm theo. Đương nhiên, sau đó cũng không thể tránh được chế tài của pháp luật. Nói không chừng "hắn" trong vụ án này cũng là kiểu biến thái này, hay là tôi lên mạng tìm xem ba năm trước có video chém bốn đầu người không?"

"Anh có thể thử xem." Sầm Qua gật đầu.

Nghê Viễn Hàng lên tinh thần, sốt sắng đồng ý.

Mấy chiếc xe đến Trung Giang khi trời đã chạng vạng, mặt trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà chiếu vào dòng suối nhỏ bao quanh thành phố, sóng nước lấp lánh màu vàng cam.

"Có mệt không?" Sầm Qua nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi.

Sau bữa cơm trưa không có cơ hội nghỉ ngơi nên Triệu Tô Dạng có hơi đau đầu, lúc này cô không kêu khổ kêu mệt, chỉ vỗ bụng: "Em không mệt, nhưng em đói rồi!"

"Ha ha ha ha!" Phía trước có hai thám tử cười ầm lên: "Chúng tôi cũng đói bụng rồi, cho nên đã sớm liên lạc với đồng nghiệp ở Trung Giang, ăn thịt nai nướng rồi đi làng đại học."

Phần lớn người dân bản xứ Phong Châu là con cháu của Hãn tộc phương Bắc, vẫn duy trì lối sống, ẩm thực truyền thống, mì phở và các loại thịt trở thành món ăn chính của bọn họ. Người Trì Nguyên nhà nhà đều có nồi hầm thịt rất lớn, quán cơm trên đường phố tỏa mùi thịt bốn phía. Thời xưa không cấm săn, những người đàn ông còn cõng trên lưng thú săn, trong nhà thường xuyên có món ăn từ thịt hoang dã. Bọn họ thường ăn nhất là các món ăn từ thịt hoang dã bởi vì lợn rừng, nai, thỏ và gà rừng rất nhiều, dù là đàn ông hay phụ nữ đều rất khỏe mạnh, bởi vậy vận động viên có thể lực đối kháng tốt, vận động viên thể hình trong nước đều đến từ ba tỉnh Phong Châu.

Triệu Tô Dạng thấy toàn là thịt, có chút hụt hẫng. Món ăn của bọn họ đều dùng đĩa đựng, nơi này đồ ăn cũng ngon, trên một cái chậu bày đồ ăn chính là thịt nai nướng, không khác biệt với chậu rửa mặt của cô. Các đặc vụ địa phương thô tục cuốn thịt nai với tỏi sống, ớt cay ăn đến hăng say, trong mắt bọn họ đây chỉ là case nhỏ (lượng nhỏ).

Nơi này thịt không đắt, thứ đắt chính là hải sản, nghe bọn họ nói, chỉ có ăn tết mới có thể ăn tôm cua tươi được giữ đông lạnh, mời người đi ăn hải sản, mới là thật sự là người giàu. Rẻ hơn hải sản một chút chính là thủy sản, sông Mật Vụ có thừa cá lớn, một con cá là có thể làm một bàn tiệc cá hoặc là ăn cá mãi không, bọn họ hứa chờ khi phá án xong, sẽ làm bữa tiệc cá cao cấp!

Tuy rằng bên trong đầy tỏi, nhưng Triệu Tô Dạng vẫn ăn rất thích thú, chỉ là cô đã uống đến bốn chai nước cam có ga, những mệt mỏi vì không được ngủ trưa, cơn đau đầu do đi tàu xe cũng biến mất khi dạ dày no căng. Thịt nai nướng than, bên ngoài được tẩm ướp hương liệu đặc trưng, chẳng những làm người ăn cảm nhận mùi vị mới mẻ mà còn có thể nếm ra hương vị mà các thịt khác không có được. Tưởng rằng một phần chậu lớn ăn không hết, nhưng đến cuối cùng ăn còn chưa đã thèm.

"Tham gia tổ chuyên án đặc biệt cũng thật tốt, lần trước ở thành cổ Long Uy cũng có nhiều thứ chưa từng ăn, lần này được ăn thịt nai ngon như vậy, cũng rất đáng giá." Triệu Tô Dạng giống như bà bầu vuốt bụng, khi lên xe cô cảm thán: "Chúng ta mau đi phá vụ án, để còn được nếm thử tiệc toàn cá đi."

Nghê Viễn Hàng liếc mắt nhìn cô, hất phần tóc mái dài, nói: "Cô đó, đồ tham ăn."

"Ăn no bụng mới có sức làm việc chứ." Cô cãi lại.

"Bây giờ cô đã có sức lực chưa?" Nghê Viễn Hàng nhíu mày hỏi: "Tại sao cái áo khoác của cô còn phải để người khác lấy giúp hả?"

"Hả?" Triệu Tô Dạng chớp chớp mắt, vừa quay đầu lại thì thấy ở phía sau mỗi tay Sầm Qua là một cái áo khoác, một cái của cô, một cái của chính anh.

Nghê Viễn Hàng cũng không ngốc, anh ta đã sớm nhìn ra hai người này không phải là cộng sự bình thường, nghe đồn máy nói dối chạy bằng cơ Sầm Qua cũng đưa cho cô gái này mang theo, thật là có lòng. Anh ta gãi gãi đầu, bước lên xe trước.

Khi xe đi đến đại học công nghệ Trì Nguyên, rất nhiều sinh viên vừa mới kết thúc buổi học tối Thứ Hai, tạt vào phố sinh viên ăn bữa khuya, rộn ràng nhốn nháo, vô cùng phồn hoa. Trên đường rất nhiều chỗ bị kẹt, chỉ có thể đi thẳng với tốc độ rùa bò, những nữ sinh viên trò chuyện hi hi ha ha bên cạnh nồi lẩu Oden nóng hôi hổi, những chiếc xe trên đường đi nhanh hơn xe của họ.

Bởi vì mê gõ chữ, nhân duyên cũng không tốt, nên bốn năm đại học đã qua của Triệu Tô Dạng rất lặng lẽ, giống như nơi cổ tự thanh tu. Bây giờ cô nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài cửa sổ, chợt cảm thấy bản thân nên quay trở về thời đại học một lần nữa, đổi người bạn cùng phòng, tìm một người bạn trai giống như Sầm Qua, cùng nhau hưởng thụ một chút thời gian nhàn nhã ở tháp ngà voi.

Một trong bốn người chết là Thẩm Thạc Minh, hai người bạn cùng phòng là Tiểu Trương và Tiểu Tiêu ở lại trường làm nghiên cứu sinh, sang năm sau sẽ tốt nghiệp, chuyện ba năm trước người bạn cùng phòng mất tích, giống như ký ức vừa trải qua.

"Các anh nói trong "vụ án bốn đầu người ở mộ cổ" có một người là Tiểu Minh? Thật là không thể tin được, nhà cậu ấy cũng không giàu có, cho nên ngay từ đầu chúng tôi cho rằng cậu ấy bị tổ chức bán hàng đa cấp lừa đi rồi."

"Cậu ấy có người bạn gái tên… Tiểu Phỉ, trước kia đã từng đi trắng đêm không về, chúng tôi cũng không để bụng, sau lại thấy không gọi điện thoại, tôi mới đi tìm giáo viên chủ nhiệm."

"Tiểu Phỉ à, cô ấy đã tốt nghiệp, lúc ấy đặc vụ cũng đi tìm cô ấy, cô ấy nói là tối Thứ Sáu không hẹn hò với Tiểu Minh. Bây giờ đã kết hôn, nghe nói vừa tốt nghiệp xong thì kết hôn, gả cho một cậu ấm. Chúng tôi… Chúng tôi cảm thấy cho dù Tiểu Minh không mất tích, thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ không trở thành người thân của Tiểu Minh đâu. Hừ! Tôi nói như vậy thật sự xin lỗi Tiểu Minh."

"Tự hủy hoại bản thân? Chuyện hoang đường à! Không thể nào! Chúng tôi ở ký túc xá đều mặc quần đùi rộng, nếu cậu ấy thực sự có khuynh hướng kia thì chúng tôi sẽ phát hiện ra."

Lúc ấy đặc vụ phụ trách điều tra vụ án mất tích của Thẩm Thạc Minh nói, thành phố Trung Giang vẫn luôn nghiêm khắc xử phạt xe ba bánh, dẫn tới một số xe mô tô biết rõ ràng nơi nào có chốt chặn, cho nên rất có thể bọn họ đi vào đường nhỏ hẻm nhỏ. Camera theo dõi thấy xe mô tô chở Thẩm Thạc Minh ra khỏi khu làng đại học, sau đó không thấy hình ảnh nào nữa, ngay cả trong ngõ hẻm cũng không thấy. Bây giờ người đã chết, nhớ lại lúc đó không thể theo dõi, chỉ có thể đưa ảnh chụp của Thẩm Thạc Minh lên mạng, tìm kiếm người tài xế xe mô tô ba năm trước đã đưa anh ta rời khỏi trường học, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, người tài xế kia e là đã không còn nhớ mình đã từng chở một nam sinh viên bình thường như vậy.

Nghê Viễn Hàng muốn xem công cụ chat của Thẩm Thạc Minh, lấy id vào Weibo, anh ta phát hiện người này không có mối liên kết với Kha Linh, cũng không có username trong các diễn đàn đã bị xoá mà Kha Linh thường truy cập.

Đang chờ mong phá án nhanh chóng để đi nếm thử tiệc toàn cá, Triệu Tô Dạng thật sự chết lặng. Vốn dĩ tưởng rằng theo đuổi từ khóa "tự hủy hoại bản thân" là có có thể tìm ra sự liên kết của bốn người đó với một người, ai ngờ, chuyến đi đến chỗ của người chết thứ hai thì mấu chốt bị chặt đứt.

Lúc mọi người đang lúng túng, Sầm Qua chợt nói: "Đưa thông tin liên lạc của Tiểu Phỉ cho tôi."

Tiểu Tiêu gọi điện thoại hỏi cho vài bạn học cũ, cuối cùng cũng tìm ra số điện thoại: "Yeah, đây là số điện thoại hiện tại của Tiểu Phỉ."



App TYT & Ethereal team
Chương kế tiếp