Em, Em Chán Ghét Anh

Chương 17

Trời tối đen còn mưa thì dày đặc, lầu dạy học đã tắt hết đèn.

Căn phòng cuối cùng ở dãy lầu lớp 11 cũng đã tắt theo chân của nữ sinh rời đi, cả dãy chìm vào màn đêm.

Chu Thường Diệp: 【Anh, mai anh có về Diên Thanh không?】

Chu Thường Diệp: 【Em đến sân bay rồi [định vị]】 

Đèn lớp học không mở, nam sinh biếng nhác dựa lưng trên hành lang, đọc tin nhắn xong chỉ trả lời một câu ‘không về’.

Lầu ba dãy lớp 11 ở THPT Số 4 có một cây chuối tây, mỗi khi trời đổ cơn mưa tát vào cây chuối, những âm thanh thanh thúy đùng đoàng vang lên từng đợt, từng đợt.

Anh không thích những ngày mưa cho lắm.

Tiếng mưa đập vào cây chuối rất dày, càng lúc càng lớn.

Thậm chí vanh vảnh đến tận tầng này—-

Nam sinh chợt nhận ra điều gì đấy, quay đầu lại.

Cuối hành lang truyền đến tiếng bước chân, có người.

Không phải bảo vệ.

Nơi xa xa, thiếu nữ với mái tóc ngắn mang theo ba lô, nhảy qua một vũng nước đọng trong màn mưa, cái quần đồng phục rộng thùng thình bấy giờ lê trên mặt đất vì ướt sũng, trong tay còn cầm thứ gì đấy.

Đến gần, ánh đèn nơi hành lang nghe được tiếng động của cô thì sáng lên. Chiếu vào một góc bên cạnh hành lang, một nam sinh ẩn mình nơi ấy.

“Đàn đàn đàn đàn anh ơi….”

Anh chưa đi thật này.

Tư Dao bò một hơi lên đến trên đây, đến lúc tìm thấy Giản Ngôn Từ rồi mới đỡ đầu gối thở dốc hơn nửa buổi trời.

Phòng học lớp 12-7 nằm ở tầng sáu, cao hơn lớp anh một tầng.

Trong ba lô của cô có một nùi những xấp bài tập dành cho nguyên kỳ nghỉ, vừa nặng còn dày.

Mỗi lần lết lên một tầng, trong lòng Tư Dao lại hối hận thêm 800 lần.

Cô cầm quai cặp ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đào hoa trong vắt của cậu trai ấy, toát lên vẻ kinh ngạc.

“Sao lại quay về?”

“Đây,” Tư Dao mà hễ cứ thở gấp sẽ bị đỏ mặt, giọng nói cũng khàn hơn, đưa dù trong tay như thể nhét thẳng vào tay anh ấy, “Đây, đây là của anh—”

Yên tĩnh một chập.

Giản Ngôn Từ nhìn cái dù màu đen trong tay, khựng lại: “Em quay lại là để đưa nó cho anh.”

Tư Dao sửa lời: “Là là trả lại cho cho anh.”

Vốn là dù của anh cơ mà.

Ngày bắt gặp anh ở cái ngõ nhỏ đang đánh người ấy, sau khi anh thả cho cô đi, cũng không thèm lấy dù về. Cuối cùng, vẫn là do cô thấy trời mưa lớn quá nên mới nhặt lên.

Mãi đến hôm nay bắt gặp trời mưa, Tư Dao mới chợt nhớ ra chuyện này, vừa nãy đã lén lút vòng về nhà tìm dù.

“Còn, còn có….”

Cô lấy ba lô trên vai xuống, tìm một tờ giấy 50 đồng ra đưa qua: “Cái cái này.”

Tư Dao cảm thấy mình không được quá vong ơn phụ nghĩa.

Lần trước ở đồn cảnh sát, Giản Ngôn Từ đã giúp đỡ cho mình nhiều lắm.

Lần này đưa dù cho anh xem như là huề nhau đi.

Trời tối, mưa dày, đèn lành lang sau khi im ắng cũng tắt đi.

Nếu không phải Giản Ngôn Từ còn đang nhìn cô, Tư Dao thật sự chỉ nghĩ ngồi bệt xuống đấy nghỉ ngơi lấy sức thôi.

“… Đàn đàn anh.” Cô nhẫn rồi nhịn, nhưng vẫn phải nhắc nhở, “Anh có có thể về rồi.”

Giản Ngôn Từ lại hỏi: “Em thì sao?”

Tư Dao vẫn chưa quên chuyện mình đã nói dối là sẽ đi xem phim với bạn, nào có thể về nhanh thế được: “Em em muốn ở đây, nghỉ trong chốc lát.”

“Em vẫn chưa muốn về nhà à?”

Đợi không được Giản Ngôn Từ đi.

Sau lưng Tư Dao có balo nặng tựa ngàn cân, bèn chầm chậm ngồi xổm xuống, nghẹn một từ ‘vâng’ từ giọng mũi.

Vài giây trôi qua, trước mặt có một cái bóng râm.

Có người cũng ngồi xổm xuống cùng cô, đầu gối mém chút nữa đã đụng vào cô rồi.

Tư Dao cảnh giác ngẩng đầu lên, bất thình lình đối diện với ánh nhìn của người ấy.

Gần trong gang tấc, nương theo ánh đèn, tâm trạng của cậu trai có vẻ tốt lắm.

“Cảm ơn em đã đưa dù nhé.” Giản Ngôn Từ cười, “Vậy có phải là anh nên báo đáp gì đó cho em không?”

Tư Dao ngây ngốc: “A, hả?”

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, đã trơ mắt nhìn Giản Ngôn Từ ngày càng dí sát vào. Cách càng thêm gần.

Tư Dao kinh hoảng mém chút nữa đã nhảy bắn lên, theo phản xạ có điều kiện ngửa đầu—một giây khi chuẩn bị ngã ngồi trên mặt đất, bị anh nắm lấy ống tay áo kéo về lại.

Giản Ngôn Từ đang cười.

Ánh đèn nơi hành lang mạ lên, rọi vào đôi con ngươi trong veo và đôi hàng mi của cậu trai, tựa như đang chiếu vào một hồ nước đầy hoa đào, sóng nước long lanh.

Biếng nhác, nhàn nhã, nở một nụ cười quỷ dị mê hoặc lòng ai.

“Bạn nhỏ này.” Con quỷ ấy lấy đi tờ năm mươi đồng, rồi lại duỗi tay ra vén lại ống quân cho cô, chầm chậm hỏi han, “Đến chỗ kia chơi game nữa không?”

Tính toán thời gian, thì cái bộ phim mà cô tùy tiện nhắc đến với Tư Quế Trân đã qua hơn nửa.

‘Phi vụ động trời’ lên sóng, cảnh sát thỏ con nửa tin nửa ngờ đi theo hồ ly, vào địa bàn của nó tra án.

Đây là lần thứ hai Tư Dao bước chân vào… địa bàn của Giản Ngôn Từ.

Cũng không rõ có phải là nhà anh không nữa.

Tư Dao giẫm giẫm ở tấm thảm chỗ huyền quan một hồi, mãi đến lúc cọ sạch nước bùn trên đế giày, mới dám bước lên.

Không có ai khác cả.

Bàn cơm ở tầng trệt đã được chuẩn bị đầy đủ cơm nước, canh sườn heo được hầm kỹ, một lớp váng dầu mỏng màu trắng sữa nổi lên trên, có thể vì để quá lâu nên nguội mất.

Cô học theo Giản Ngôn Từ, bỏ ba lô lên sô pha, đoan chính tìm một chỗ ở bàn ăn ngồi xuống.

Nhìn nam sinh thuận tay vứt đồ ướt vào trong sọt đồ, rồi lấy mấy món đồ ăn đã nguội lạnh đi vào phòng bếp, mở lò vi sóng lên, thuần thục như thể đã làm thế không biết bao nhiêu lần rồi.

Ba mẹ anh đâu?

Không phải đương kỳ nghỉ lễ ư, sao chẳng thấy một bóng người nào trong nhà thế này.

Đột nhiên một tia chớp rạch ngang bóng đêm bên ngoài cửa sổ sát đất, trong đêm mưa tiếng sấm sét vang lên ầm ầm.

Không phải đang đến nhà ma thật đấy chứ—-

Giản Ngôn Từ vừa dời mắt sang, chỉ thấy cô bạn nhỏ ngồi rất chính trực, hai mắt căng thẳng đảo quanh một vòng.

Anh buồn cười, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”

Nháy mắt ấy Tư Dao quay vội sang: “Ăn, ha ha, rồi.”

“Vậy uống chưa?” Giản Ngôn Từ mở tủ lạnh ra, ngón tay đã chạm vào hộp trắng trắng hồng hồng trước mắt, nhưng vẫn nghiêng đầu dò hỏi, “Vẫn là sữa đợt trước ư?”

“Vâng,” Tư Dao nhất thời gật đầu, còn không ngừng cường điệu, “Là là sữa kỳ tích.”

Tất cả những lo lắng bất an đều được hộp sữa bò dâu tây này vỗ về.

Tư Dao ngồi một chỗ cắn ống hút, còn chưa quên lý do ban đầu mà mình theo đến đây, tự hỏi nên nhắc anh về vấn đề mở máy lên như thế nào đây.

“—Còn quen hơi sữa cơ.”

“Cái cái gì?”

“Anh chỉ nghe người ta nói là quen hơi giường, đây là lần đầu tiên biết được,” Giản Ngôn Từ dừng lại một lát, khi đôi mắt đào hoa kia cong lên mới quay sang nhìn cô đang cắn ống hút, “Còn có người quen hơi sữa.”

“….”

Tư Dao thấy bản thân vừa mới bị công kích thân thể à nha.

Câu này nghe cứ như, đang bảo cô là một con nhóc tiểu học chưa cai sữa vậy—à không, là trẻ sơ sinh.

Giản Ngôn Từ lấy cho mình một chai nước khoáng, ngồi xuống ghế đối diện chỗ cô, tùy tiện hỏi: “Uống ngon không?”

Hóa ra từ trước đến nay anh chưa, từng, uống, qua.

Lại nhớ đến cái lần trước, dì kia đã ném hết đồ uống cũ đi, trên mặt Tư Dao chợt dán bốn từ ‘phí phạm của trời’ to tướng.

“Cũng không, không đến…”

Lắp bắp nửa câu, cô quyết đoán lấy điện thoại ra.

Bàn tay gõ phím như bay trên app phiên dịch, tiếng Trung chuyển sang tiếng Trung, rồi lại bấm vào phát giọng nói.

Ngay sau đấy, một âm giọng nữ máy móc vang lên.

Tư Dao vừa bấm chữ vừa mở loa lớn.

【Là vì trước kia lúc em chơi game】

【Đàn anh, anh có biết đến cái loại game đấy không? Loại game 5 PK 5 ấy, đánh đến người cuối cùng thì sẽ thắng…】

【Lần ấy em những tưởng đội em thua rồi cơ】

Tác giả có lời muốn nói:

Không một ai:

Giản Ngôn Từ: ngữ điệu hỏi đi chơi game không mà như hỏi đi thuê khách sạn không

........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện app TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Chương kế tiếp