Em, Em Chán Ghét Anh

Chương 3

Tư Dao có một ước mơ, Tư Dao có một khát khao.

Ước mơ một ngày nào đó cô cũng có thể mắng mấy người ngoài đời như mắng mấy kẻ trong game vậy, mắng cho họ không dám bật lại luôn.

—Nhưng có lẽ cô sẽ không thể sống được đến cái ngày ấy rồi.

Mưa càng lúc càng lớn, hẻm nhỏ tối mịt tựa như hiện trường của một bộ phim kinh dị. Cô gần như không thể nghe thấy Giản Ngôn Từ đang nói gì, cũng không dám thở mạnh, muốn quay đầu bỏ chạy.

Không chạy được, chân nhũn rồi.

Tóc vàng vẫn xụi lơ trên đất, máu chảy xuôi không ngừng lượn lờ bên mi tâm, âm thanh thở dốc ngày một yếu ớt, hơi thở thoi thóp. 

Trong không khí ngập mùi máu tanh, ướt dầm dề. 

“Xin, xin, xin xin lỗi.” Tư Dao lắp bắp, “Em chỉ, chỉ đi đi ngang qua…”

“Bạn nhỏ nói lắp.”

Cô nghe Giản Ngôn Từ lại gọi cô, thái độ mềm mại tựa như một vị đàn anh đang giảng bài cho ai vậy.

“Em không định nhận điện thoại à?”

Tư Dao siết chặt điện thoại, lắc qua lắc lại: “Em, em không có chụp, chụp hình lại.”

Giản Ngôn Từ khựng lại, duỗi tay ra bôi vết máu trên đầu ngón tay lên cổ áo hoodie của tóc vàng, lại hỏi: “Em tên gì?”

“Em em, em sẽ làm như không…không thấy,” Cô thành khẩn đến nỗi nước mắt ầng ậng, cố gắng hết mực phủi sạch, “Em không, không quen biết anh!”

“….”

Đoạn đối thoại của cả hai không bắt cùng kênh rồi.

Lúc này đầu vàng khó khăn quỳ bò đến bên chân Giản Ngôn Từ, xin xỏ: “Anh, xin anh….”

“Em đảm bảo… Sau này sẽ không dám…như thế…”

Giản Ngôn Từ cụp mắt nhìn tên nọ, tựa như đã mất kiên nhẫn đến cực cùng.

“Biết rồi.” Anh cong mắt cười cười, “Mày đi trước đi.”

Vừa dứt lời, Tư Dao trơ mắt nhìn tóc vàng biến thân thành hồi quang phản chiếu[1], lộn nhào té ngửa trên đất vùng dậy.

[1] sự minh mẫn cuối, lời tạm biệt cuối, vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.

Có vẻ một chân tên này trật què gì rồi, được đôi bước đã lảo đảo té trên đất.

Cứ khập khiễng như thế trốn ra đầu hẻm.

Cô khiếp sợ trợn trừng mắt.

Khoan đã, vậy cô thì sao? Cô cũng đi được chứ?

… Bảo cô lăn đi cũng không phải không thể mà!

Hẻm tối ẩm ướt âm u tĩnh lặng, chỉ còn lại hai người. 

Nam sinh trước mặt bước đến một bước, đầu óc Tư Dao trống rỗng. 

“Anh!” Cô hung dữ nhưng chỉ có thể nghẹn ra được một chữ, thấy bước chân của Giản Ngôn Từ không hề khựng lại, lúng túng ngay, “…Anh, cằm, cằm anh có dính, dính máu.”

Giản Ngôn Từ lau vết máu bắn lên cằm, lại nhặt cái balo màu đen cách cô không xa lên, mở khóa kéo ra, không biết đang tìm gì nữa.

Tinh thần Tư Dao căng cứng tức khắc nảy ra một suy nghĩ. 

Dao—dao ư?!

Cô run run: “Giết, giết, giết người là phạm pháp —“

Cùng lúc đó, Giản Ngôn Từ lấy một cái dù gấp màu đen ra.

“…”

“Bạn nhỏ này, anh nhớ là em học lớp 11-3 đúng không?” Giản Ngôn Từ đi đến trước mặt cô, đẩy cây dù lên đỉnh đầu hai người, lễ phép hỏi, “Em tên gì?”

Sao trí nhớ tên này tốt thế, trong lòng Tư Dao nặng nề đi, anh còn nhớ cô học lớp nào nữa cơ.

“Em tên Tư Dao.” Cô cố ý bày ra dáng vẻ tốt tính, ngoan ngoãn ngẩng đầu, “Chiều, chiều nay chúng ta…”

“Ừm, chiều nay chúng ta đã gặp qua.” Giản Ngôn Từ cười, “Có phải muốn gửi thư tình lại cho anh không?”

Tư Dao sửng sốt. 

Ánh sáng rất mờ, hai người bấy giờ cách nhau thật gần.

Từ góc độ của cô nhìn chàng trai ấy, đôi hàng mi dài che đi đôi ngươi trong suốt, cuối hàng mi còn ẩm chút nước, lúc này cười rộ lên như một đóa hoa đào dính nước. Khí chất toát ra cũng làm ai thoải mái.

Phì, nếu như không có bệnh thần kinh thì tốt rồi.

Nghĩ là thế, Giản Ngôn Từ quan sát cô một hồi đột nhiên duỗi tay ra vươn đến gần.

Trong chớp nhoáng, một khung cảnh ghê gớm trong trí nhớ lao đến thổi tung cả người Tư Dao.

Bên tai ong ong, cô nhanh tay đưa ra giữ chặt bàn tay ấy, không hề nghĩ ngợi đã há miệng cắn một cái thật mạnh.

Răng nanh đâm vào da thịt truyền đến cảm giác đau đau, Giản Ngôn Từ nhíu mày buông dù ra, định kéo cô ra, bàn tay duỗi ra đặt lên bả vai cô thì khựng lại.

Chiếc áo khoác đồng phục trên bả vai mảnh khảnh, run rẩy cả lên, sợ đến mức không ngớt cơn run.

Như một chú mèo nhỏ ấy, xù lông lên.

Nhưng không chịu nhả ra.

Không biết qua bao lâu.

Mãi đến lúc Tư Dao cảm nhận được nơi cổ bị kéo căng, ra là anh đang kéo cổ áo cô.

“Nhả ra trước đã.” Giản Ngôn Từ nhẹ nhàng nhấc cô ra như nhấc một con mèo nhỏ, ngữ điệu chầm chậm, cảm xúc nhạt nhẽo, “Có lòng tốt bung dù cho em, sao chưa chào hỏi đã cắn người thế?”

Đầu lưỡi Tư Dao nếm ra được vị máu tươi, hoàn hồn. Hàm răng cô chầm chậm, từ từ nhả ra.

Nương theo ánh sáng, cô thấy trên mu bàn tay của Giản Ngôn Từ in một dấu răng rất rõ ràng, cũng rất sâu, còn đang chậm rãi rỉ máu—là cô cắn.

Ngây ngốc thật lâu.

Một cảm giác nguy hiểm lo sợ bị diệt khẩu ụp đến, cô mau chóng vén tay áo của mình lên, căng thẳng thương lượng: “Em, em, em cũng, cho anh cắn, cắn lại nha….”

Cái trán cô chợt lạnh đi.

Là Giản Ngôn Từ đè đầu cô lại, thấp đầu xuống nhìn cô với vẻ vô cảm.

Tóc mái dày thế bị anh vén sang bên, để lộ vầng trán đầy đặn, cũng đủ để thấy rõ mặt cô.

Làn da thiếu nữ rất trắng, ngũ quan chưa kịp dậy thì hết, nhưng đôi mắt nai xinh ơi là xinh, trong đôi mắt ngập ngụa đề phòng, như một con thú nhỏ cảnh giác vậy.

“… Sẽ, sẽ không nói ra, đâu.” Chả thể biết anh định làm gì, Tư Dao sợ muốn khóc, ngay lập tức tỏ rõ lập trường, “Miệng, miệng em rất, rất chặt….”

Vị đàn anh Giản nọ lại ừ một tiếng như điệu không mấy để tâm, “Phải là rất chặt—” anh liếc mắt nhìn sang, thong thả và ung dung bổ sung, “Chặt chẽ.”

“….”

Giản Ngôn Từ rụt tay, cười khẽ: “Bé ghim bấm.”

Tư Dao nhìn chằm chằm vào dấu răng tàn nhẫn và sâu hoắm trên mu bàn tay anh, hình ảnh quá đẹp, sao mà phản bác lại được đây chứ.

Giữa sự giằng co đôi bên, tiếng chuông quen thuộc đột ngột reo lên.

Tư Dao nào dám nhận.

Cô mong mỏi hỏi ý anh: “Em, em có thể, đi chưa?”

Đôi mắt đào hoa trong như nước của đàn anh như đang suy nghĩ một chập, mới cười nói: “Được.”

Thế là tay và chân Tư Dao cùng vận sức—thế nhưng vô dụng, sau cổ vẫn bị xách.

…. Muốn chửi ghê nơi.

Cô yên lặng nhìn tên bệnh thần kinh mặt người dạ thú này.

Ánh mắt bạn nhỏ nói lắp như đang mắng người, mỗi cái chớp mắt như đang dán từng chữ chửi thề lên vậy.

Không biết tại sao, khoảnh khắc này, khí nóng âm u của Giản Ngôn Từ mới từ từ tiêu tan.

Anh tốt tính hỏi dò: “Chờ đến khi em không nói lắp nữa, sẽ thả em đi.” Anh cười, “Được chứ?”

Được cái—

Nghẹn nửa buổi, Tư Dao mới gắng sức phun ra được một chữ: “Được”, lại qua mấy giây, “.”

“…”

Cô lại tách chữ: “Em.”

Ngừng một giây.

“Không.”

“Nói.”

“Lắp.”

Vì quá căng thẳng, cô đột nhiên nấc lên một cái, còn không quên bổ sung.

“….”

“…..”

Tư Dao nhìn chòng chọc vào Giản Ngôn Từ.

Cô nhìn chăm chăm vào anh rất đúng tình hợp lý. 

Đôi mắt nai linh động ấy như thể đang nói, hai dòng bình luận được gió thổi bay qua làn đạn:

—- Đàn anh Giản, em nói rõ nhé.

—- Dù anh có bị thần kinh đi nữa, nhưng nói lời phải giữ lời.

Chương kế tiếp